Con Gái Gian Thần
Chương 59: Hiểu lầm dữ dội

TAO NHÃ VỚI CHẢ TÌNH HOÀI, TRÚNG MỘT MŨI TÊN.

Hi Sơn đúng là một nơi tuyệt vời, phong cảnh đẹp, lễ pháp cũng thoải mái hơn trong kinh, là một nơi kích tình rất tốt. Điều kiện tiên quyết: hai bên đều có tình.

Quận chúa Tân Xương gặp phải một chướng ngại vật rất lớn: Người ta chẳng có ý gì với cô.

Từ khi phát hiện ra mỹ thiếu niên, thiếu nữ Quận chúa Tân Xương ôm ấp tình cảm, cứ nhào vào người ta. Rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì đến cung Thúy Vi, hi vọng có thể ngẫu nhiên gặp người ta một lần, bấy giờ cô vẫn chẳng biết tên họ người ta là gì. Muốn để cung nữ thái giám đi hỏi thăm, nhưng có thái giám cung nữ nào dám đụng vào chuyện này? Không phải muốn chết sao? Đều trả lời rằng: “Chúng nô tì không có cách nào để đến nha thự hỏi thăm, nếu mà đi, nhỡ có người nói Đông cung thế này thế nọ… chỉ sợ sẽ truyền đến tai Thái tử.” Thật ra bọn họ đều biết đó là ai, nhưng không dám nói. Con gái Tiêu gia, đến tạo phản còn dám thì còn chuyện gì không làm? Trì Tu Chi lại là cái gai trong mắt Thái tử, nhỡ mà đụng vào một cái là thành cách mạng gia đình, cuối cùng xui xẻo nhất không phải bọn họ hay sao? Quận chúa có thể bị phạt tự suy ngẫm, nhưng mạng bọn họ thì có khi không còn.

Quận chúa Tân Xương cũng không hung hãn đến nơi, cũng chẳng não tànđến chỗ, biết nghe ngóng triều thần là không tốt, cũng hay tâm tình của cha mình gần đây không vui, không chọc vào.

Thật ra cô đã từng nghe qua cái tên Trì Tu Chi, Cố Ích Thuần nhận học trò là một tin tức lớn, có nghe qua nhưng không hề để trong đầu. Gần đây danh tiếng Trì Tu Chi vang xa, Quận chúa Tân Xương ở trong Đông cung nghe xong mắng chửi các kiểu: “Cái tên Trì gia đó thật vô lễ! Tuổi còn nhỏ mà tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn độc ác, thù này tất báo…” Hận đến mức nói: “Mắt không có vua, dám chọc cha tức giận, đúng là không phải người tốt!” Hại cô ta không dám làm gì quá đáng. Căn bản không ngờ người mình gặp lại chính là Trì Tu Chi.

Các em gái dẫu có hung hãn đến đâu, vẫn phải sống trong khuôn phép của thời đại, Quận chúa Đông cung chạy đến chỗ công tác của cơ quan nhà nước để tìm một mỹ thiếu niên, tự Quận chúa Tân Xương cũng cảm thấy không ổn, chỉ đành ôm ấp hi vọng để mà ‘vô tình gặp được’. Vô tình gặp nhau một, hai lần, sau đó kết bạn với một thiếu niên đầy triển vọng, chắc cha sẽ không tức giận đâu? Lại nhìn tuổi tác của chàng trai trẻ, quan phục, bối cảnh và năng lực không đủ thì không được, nhưng hẳn là… có thể làmQuận mã chăng?

Trì Tu Chi đâu phải người rảnh rỗi không có việc làm để mà ‘vô tình gặp mặt’ với con gái người ta? Chàng nỗ lực đi lên còn không kịp, vào Đại Lý tự rồi mới phát hiện ra, thời đại này muốn làm quan cũng không khó khăn lắm. Bạn muốn chen vào thì cũng được thôi, nhưng nếu mong được thăng cấp thì không phải chỉ dựa vào chút thông minh là đủ kiến thức trong phương diện này. Trì Tu Chi giống như một mầm non, liều mạng hấp thu dưỡng chất, cố gắng phát triển khỏe mạnh, trở thành một đại thụ che trời, để vợ mình có chỗ dựa vào.

Chưa tính có bản lĩnh cứng rắn thôi, còn phải biết giao tiếp, nắm bắt tình hình chính trị, đối phó được với suy nghĩ Hoàng đế, có giác quan nhạy bén với thế lực khắp nơi trong triều. Những thứ này Trì Tu Chi đều muốn tu luyện, hận một ngày không dài gấp tám để dùng.

Dù là thế, nhưng Trì Tu Chi vẫn để ý trước cung Thúy Vi thường hay có một cô gái xuất hiện, thế mới thấy tần suất xuất hiện của Quận chúa Tân Xương thật cao.

Ai vậy nhỉ?

Trì Tu Chi không trực tiếp đặt câu hỏi, chàng chỉ cần để tâm lắng nghe là được. Trên đời này chẳng những phụ nữ lắm mồm mà đàn ông cũng nhiều chuyện không kém, trình độ lải nhải chẳng thua phụ nữ đâu. Đại Lý tự không phải một khâu chuyên ngành, những vụ trộm cắp sẽ không đưa lên bàn bọn họ, cần thiết xử trọng hình, hoặc có ảnh hưởng không tốt, dính tới pháp lý, hay một số vụ án khó giải quyết ở các nơi, mới cần bọn họ tham gia thẩm tra.

Trì Tu Chi đánh một trận là xong. Ma mới như chàng, luôn bị phân cho các công việc vụn vặt, không quan trọng. Sau khi lộ mặt trước Hoàng đế, thì những ‘công việc vụn vặt’ kia mới ít đi. Ngự Sử nói chàng một câu, chàng đánh cho cúp đuôi quay về tại trận, có thể thấy là một người không dễ động vào. Lại có Đường Văn Uyên chiếu cố nhiều, chàng không phải bận rộn như trước, mỗi ngày có thời gian rảnh thì tìm tòi học hỏi thêm.

Rảnh rỗi, nghe chuyện phiếm. Đàn ông còn lắm miệng hơn cả đàn bà, trong Đại Lý tự không có nhiều quan cao, bốn, năm chục tuổi, vẫn là Đại Lý tự thừa như Trì Tu Chi, mắt thấy khả năng lên chức là vô vọng, đành đến đâu hay đến đó. Có việc thì đẩy Trì Tu Chi ra: “Bọn ta già cả rồi, Trì lang còn trẻ, phải đi lên mới đúng.” Coi nhưng cũng là cho Trì Tu Chi cơ hội để thể hiện, kết cái thiện duyên, còn bản thân có thể làm biếng.

Nguồn phát ra mớ chuyện phiếm Trì Tu Chi nghe được đều từ bốn đồng nghiệp Trương, Vương, Lý, Triệu. Nghe nói Triệu thừa là bà con xa với tam tẩu của Trịnh Diễm (Triệu thị), coi như cũng có chút quan hệ. Trì Tu Chi có dòng họ tốt, dẫu Trì gia đã suy tàn mấy chục năm nay, nhưng Trì Tu Chi thể hiện khả năng trước mặt Hoàng đế như vậy thì sẽ có dấu hiệu phục hồi, Triệu thừa có lòng muốn kết giao, thi thoảng cũng nhắc nhở một hai câu. (Thừa là chức quan, trong Đại Lý tự thừa, không phải tên)

Lý thừa là đời sau của danh môn Lý thị, là anh em trong tộc với Lý Tuấn, không thành danh sĩ tiêu sái như Lý Tuấn. Trình độ bản thân có hạn, muốn lên cũng không lên nổi, được cái sở thích đặc biệt – lắm chuyện! Ông ta chính là phát thanh viên trong nhóm bốn tên nhiều chuyện kia.

Trương thừa, Vương thừa, sau thời gian nỗ lực, có thể lên được vị trí này, cũng tự biết là hết sức. Trước mặt hai người Triệu, Lý đã thấy không bằng, nay có Trì Tu Chi tới, còn ghê gớm hơn hai người Triệu, Lý; chưa nói đến người thầy của chàng, chỉ cần một cái họ ‘Trì’ thôi, cũng đủ làm người kính sợ.

Đương nhiên, nếu có cơ hội đi lên, bọn họ sẽ đi tranh. Thật ra bốn người này cũng không chung hội, chẳng hạn Vương thừa có hảo cảm với Đông cung còn Trương thừa bám vào Đường Văn Uyên, coi như là Trịnh đảng ngầm, chẳng qua ở chung với nhau thì có vẻ hòa nhã. Nhất là đối với Trì Tu Chi, người này tuổi còn quá nhỏ mà có tiền đồ như thế, bây giờ đắc tội, ngày sau khi đắc thế rồi, nếu con cháu bị rơi vào tay chàng, đúng là làm cho người ta chết không nhắm mắt.

Mọi người đều rất khách khí với Trì Tu Chi, có tám chuyện cũng tính chàng vào. Chẳng như, Lý thừa bưng chén trà: “Sao mấy ngày nay Quận chúa Tân Xương đều đi dạo trước cung Thúy Vi thế nhỉ?”

Triệu thừa cũng đưa đầu nhìn sang, nhíu mày nói: “Thật là kì lạ.”

Trương thừa liếc Trì Tu Chi một cái: “Trì lang phải cẩn thận một chút, chớ để cô ta chận đường nhé.”

Cứ thế, thân phận bị bại lộ.

“?”

Lý thừa nói: “Con gái hoàng thất, chẳng mấy người tốt tính, cậu ra vào phải coi chừng.”

Mọi người đều lo lắng Quận chúa Tân Xương muốn làm hiếu nữ báo thù cho cha, Trì Tu Chi đập Ngự Sử cũng như đã tát vào mặt Đông cung. Tuy các đồng nghiệp thường giả vờ tốt bụng, nhưng trước mặt vẫn nhắc nhở một chút.

Quận chúa Tân Xương mười bảy, lớn hơn Trì Tu Chi hai tuổi, Trì Tu Chi muốn ngặm ngọn cỏ non Trịnh Diễm, không ngờ lại bị người khác xem là cỏ non mà dõi theo, đúng là thiên đạo luân hồi. Mà thú vị hơn nữa, Trịnh Diễm không biết mình được sư huynh thầm thương trộm nhớ, Trì Tu Chi cũng chẳng ngờ được người để ý.

So ra Quận chúa Tân Xương còn khổ hơn Trì Tu Chi nhiều, đối với Trịnh Diễm, Trì Tu Chi là một sư huynh tốt, còn Quận chúa Tân Xương lại bị một đám lão già cho là kẻ tìm Trì Tu Chi gây sự, sau đó còn tốt bụng nhắc nhở tiểu đồng nghiệp.

Trì Tu Chi nghiêm mặt nói: “Hoàng thất không phải để thần tử chúng ta bàn luận, hơn nữa công chúa hoàng thất cũng có thục nữ. Như Trưởng công chúa Khánh Lâm hiền lương lại thục đức, không tham gia vào chính sự, cũng chẳng kiêu căng ngang tàng, vợ chồng hòa hợp với thầy ta. Hơn nữa vị quận chúa này, có quan hệ gì với ta đâu?” Mỉm cười, “Ý tốt của mọi người, Tu Chi xin nhận, ta cứ theo lễ mà đi, sẽ không có gì sai lầm.”

Trương thừa nhìn dấu hằn mờ mờ trên khóe miệng của chàng khi cười, cảm thấy lạnh cả người.

Vương thừa ho khan một tiếng: “Trì lang nghĩ thế là được rồi. Đông cung cũng chả vô lễ đâu, Trì lang một lòng làm việc mới là chí lý. Khụ khụ, có điều Trì lang còn trẻ, không cần lộ rõ tài năng.” Ông ta không phải Thái tử đảng, chỉ là cảm thấy làm gì cũng phải danh chính ngôn thuận, còn Trịnh đảng lại chẳng tốt lành gì.

Trì Tu Chi bắt đầu giả vờ làm trẻ ngoan: “Ta cũng không thấy Đông cung có việc gì vô lễ, nên cũng không có ý gì. Vị quận chúa kia chẳng qua đi ngang qua đây, chúng ta ở trong này bàn tán về một thiếu nữ chưa cưới như thế, quả thật không phải phép.”

Trương thừa rợn tóc gáy, không có ý gì con khỉ mốc! Hai ngày nay cứ lục lọi hồ sơ vụ án của quận Hưng Bình là định làm gì? Mà hình như Quận thủ đó là anh họ Thái tử? Lướt mắt qua một cái, Trì Tu Chi đã tiếp tục ngồi ngay ngắn nghiên cứu hồ sơ vụ án.

Mệ nó! Tên nhóc này không dễ đối phó!

***

Trì Tu Chi tự nhận mình là một đứa trẻ biết giữ lễ, hiểu phép, là một người ở chung rất hòa thuận, chẳng hạn như hôm nay, chàng được nghỉ làm, liền đến chỗ Cố Ích Thuần. Trong lòng Cố Ích Thuần hiểu thấu, các trưởng bối cũng biết rõ, chỉ là không vạch trần.

Các trưởng bối đều có ấn tượng tốt với Trì Tu Chi, vẻ ngoài ngon ăn, lập trường đúng đắn, năng lực siêu phàm, thế nên dẫu có mục đích dụ dỗ Trịnh Diễm thì cũng được mọi người tha thứ. Các trưởng bối không cố ý ngăn cản, nhưng bây giờ Trì Tu Chi không thấy Trịnh Diễm đâu, tuy Trưởng công chúa Khánh Lâm đã bảo người ta mang một đĩa bánh điểm tâm lên, tâm trạng của Trì Tu Chi vẫn không vui.

Cố Ích Thuần không đành lòng đả kích chàng, ho khan một tiếng: “Hôm nay đẹp trời, Tứ nương đưa em gái ra ngoài chơi rồi.”

Dưới sự chỉ đạo vô tình hữu ý của các trưởng bối, Trịnh Diễm bắt đầu qua lại với các tiểu cô nương cùng tuổi nhiều hơn. Ngoài xã giao ‘đối ngoại’, thì cũng chơi với các tiểu cô nương của Trịnh đảng. Trong cái vòng nhỏ này, đương nhiên Trịnh Diễm là người có cấp bậc cao nhất.

Trong kinh có không ít nhân viên Trịnh đảng, nữ quyến các nhà không thiếu, chẳng nam nữ thiếu cân đối như Trịnh gia, nói tóm lại, có không ít tiểu cô nương.

Trừ tiểu Đại nương Vu Gia, tiểu Nhị nương Vu gia, còn có con gái thứ xuất của Vu Nguyên Tề, Cửu nương, Lý Ấu Gia có hai cô con gái Ngũ nương, Lục Nương, ba cô cháu gái của Lâm Quý Hưng, Tam nương, Tứ nương, Ngũ nương – đều là chị em họ. Thêm có một số em gái là con của những kẻ nòng cốt trong Trịnh đảng, không thể đếm kỹ.

Mười một tuổi, cần bắt đầu mở vòng tròn giao tiếp xã hội cho mình rồi.

Trì Tu Chi ra vẻ đã hiểu, chậm rãi ăn bánh ngọt, uống nước trà. Nghe Trưởng công chúa Khánh Lâm hỏi: “Người Đông cung có làm khó con không.”

Trì Tu Chi cười bảo: “Đông cung bộn bề nhiều việc, nào có thời gian để ý tới con.”

Trưởng công chúa Khánh Lâm bĩu môi: “Dù sao con cũng nên cẩn thận.”

“Cám ơn sư mẫu đã quan tâm, nhưng mà dù gì thì thầy và sư mẫu cũng sẽ không mặc kệ con đâu.” Trì Tu Chi thoải mái ngả người.

Trưởng công chúa Khánh Lâm bị chọc cười: “Con biết là tốt rồi.”

Trì Tu Chi lại hỏi: “Hôm nay A Ninh nói được gì rồi ạ?”

Con trai cưng của Cố Ích Thuần, Cố Ninh vừa tròn một tuổi, bắt đầu học nói, đúng là đồ nói nhiều. Cậu nhóc vẫn nói linh tinh, nào là ‘a’, ‘me (theo phiên dịch thì có thể là mẹ)’, ‘ư’, ‘i’ trừ những chữ có thể phân biệt, số khác đều là những âm thanh kì dị, người bình thường không thể nhận biết. Cậu nhóc ê a cả ngày không ngừng, không nói chuyện thì bạn không được không nghe, không nghe liền hét chói tai, vỗ tay, đòi hỏi sự chú ý bằng được.

Trưởng công chúa Khánh Lâm không thể vả vào mồm, oán hận nói: “Cuộc đời ta căm ghét nhất là Ngự Sử (bởi vì Ngự Sử luôn buộc tội công chúa hoàng thất không ngoan), thế mà tại sao thằng nhóc này cứ như Ngự Sử thế này, lải nhải luôn mồm, lớn chút nữa, ta sẽ đánh cho nó sửa được cái tật xấu này mới thôi!”

Trì Tu Chi nói chuyện Trưởng công chúa Khánh Lâm thêm một chút rồi cáo từ: “Hôm nay thời tiết tốt, con cũng ở lì trong phòng xem hồ sơ mãi rồi, hôm nay định ra ngoài đi hoạt động một chút.”

Trưởng công chúa Khánh Lâm cười nói: “Đi đi, mang theo vài người, người ra ngoài dạo chơi cũng không ít, con nên tránh bị đụng phải.”

Trì Tu Chi chào thầy, chào sư mẫu, dẫn người thong thả dạo quanh Hi Sơn. Chân không nhanh không chậm, trong đầu nhớ lại bản đồ Hi Sơn, chọn ra vài yếu tố: bằng phẳng, bãi cỏ, vừa sức với thiếu nữ.

Vận may của Trì Tu Chi không tệ, từ địa điểm ưu tiên đầu tiên đã phát hiện ra Quận chúa Tân Xương, cô ta thường đến đây chơi, nhớ rõ mới được. Từ xa nhìn thấy, liền tránh được, chạy đến địa điểm thứ hai thì gặp Trịnh Diễm. Quận chúa Tân Xương cũng ra ngoài dạo chơi cùng với các công chúa, trong đó có Hoàng Nhị Thập nữ Tiêu Lệnh Viện. Tiêu Lệnh Viện nói: “Hai ngày nữa là phải về rồi, tiếc quá đi mất.” Quận chúa Tân Xương bỗng đứng dậy.

Tiêu Lệnh Viện hỏi: “Đại nương?”

“Nếu tiếc thì tranh thủ còn ở đây, đem Hi Sơn ra chơi một lần.” Quận chúa Tân Xương đề nghị.

Một đội quân tóc dài theo sự dẫn dắt của Quận chúa Tân Xương hò hét mà đi.

Đại đội nhân mã muốn che giấu hành tung rất khó, căn bản các cô chỉ cần chỉnh sửa một chút rồi lên ngựa, Quận chúa Tân Xương còn chỉnh trang áo quần, sau đó dọc theo tung tích của Trì Tu Chi mà đi, lúc nhìn thấy Trì Tu Chi dừng chân ở đằng xa, còn phía Trì Tu Chi, người bên cạnh chàng đã phát hiện ra các cô.

Trì Tu Chi đi tới chào hỏi đám Trịnh Diễm, trong cả bọn thì Trịnh Diễm thân thiết với chàng nhất, không thể không nói vài câu: “Sao sư huynh lại rảnh đi dạo thế này? A? Hôm nay là ngày nghỉ à.”

Trì Tu Chi cười nói: “Hôm nay được nghỉ. Bây giờ đang nắng độc, chớ phơi nắng nhiều, coi chừng tróc da.”

Trịnh Diễm cong mắt cười: “Muội sẽ cẩn thận mà.”

Hai người chậm rãi bước tới, bỗng nhiên Trì Tu Chi đưa tay, một nắm tay Trịnh Diễm, một đưa ra sau lưng người ta, một bộ bảo vệ: “Cẩn thận dưới chân.”

Qua cái hố nhỏ, lại tự nhiên rút tay về, chỉ là bây giờ khoảng cách của hai người đã gần hơn nhiều.

Lúc đội quân tóc dài kia vừa tới, bọn họ có nói mấy câu, nghe thấy động tĩnh, Trì Tu Chi đưa mắt nhìn, rồi thu về, Cúi đầu nhìn, ngồi xổm xuống, gạt những cọng cỏ bám trên váy Trịnh Diễm: “Có người tới, là Quận chúa Tân Xương của Đông cung, chớ nên thất lễ.”

Nắm tay sư muội, cùng hợp lại với đám người Trịnh Du.

Bên Trịnh Du cũng phát hiện nhóm người của Quận chúa Tân Xương, chị vội vàng tìm em gái, thấy Trì Tu Chi đang ở chung với Trịnh Diễm thì yên tâm. Dẫn đầu đưa cả bọn hành lễ với Quận chúa Tân Xương trước, dù cho hai bên đấu đá ra sao, chuyện mặt mũi phải có.

“Quận chúa khỏe chứ?”

Quận chúa Tân Xương cũng cười đúng chuẩn: “A Trịnh thật hào hứng.”

Tâm tình Tiêu Lệnh Viện rất khó chịu, nghiêng đầu, thấy Trịnh Diễm đang cùng một thiếu niên tuấn tú bước tới: “A Trịnh trốn chúng ta đi nói chuyện với người khác kìa.” Quận chúa Tân Xương cũng nhìn thấy: “Đó là lang quân của A Trịnh?”

Trịnh Du lắc đầu, sinh lòng cảnh giác, chị biết hành động vĩ đại của Trì Tu Chi, cũng lo Quận chúa Tân Xương sẽ báo thù, trong tay Quận chúa lại còn mang theo roi nữa chứ.

“Tỷ.” Trịnh Diễm đến.

Quận chúa Tân Xương cảm thấy, chỉ có thời khắc này mới thấy người của Trịnh gia đáng yêu, cô nàng thoải mái nhìn về phía Trịnh Diễm, lại ngó qua Trì Tu Chi. Đến gần mới thấy, chàng thiếu niên quả thật rất hấp dẫn. Sau đó nụ cười lạnh dần, trò chuyện, nắm tay, phủi váy của tiểu cô nương như thế thì có thể nói là… hữu tình, mà ánh mắt của Trì Tu Chi, cũng không phải giả.

Trịnh Du thấy ánh mắt của Quận chúa Tân Xương không thích hợp lắm, còn nghĩ Trì Tu Chi không may rồi, vội vàng giới thiệu: “Đây là Quận chúa Tân Xương. An Nghi công chúa (Tiêu Lệnh Viện) thì đệ đã biết rồi. Nữ quyến với nhau, Đại lang, đệ cũng nên tránh đi.”

Trì Tu Chi giao tay Trịnh Diễm cho Trịnh Du, nghiêng người, không nhìn qua Công chúa, Quận chúa: “Thất nương ở đây nhé.” Sau đó vội vàng thi lễ, thối lui.

Quận chúa Tân Xương nói: “Đều ở bên ngoài, không cần giữ lễ tiết.” Thật ra là muốn giữ lại để mở tiệc liên hoan. Có trở mặt cũng không thể trở trước mặt người trong lòng được! Chẳng những không thể trở mặt, mà còn phải biểu hiện rộng lượng hòa ái, có tu dưỡng nữa kìa, muốn để ấn tượng tốt, sau đó mới có thể hốt về, không phải sao?

Một đám người tụ chung một chỗ, không khí quỷ dị chết đi được. Đối với Trịnh Diễm, Quận chúa Tân Xương có một sự thân thiết không nói ra: “A Trịnh thường vào cung Thúy Vi chơi, có thấy nhà trên sông chưa?”

Trịnh Diễm gật đầu: “Rồi, chỗ đó nước trong, nhìn rất mát mẻ.”

“Cảnh đêm còn đẹp hơn ấy chứ.”

Trịnh Diễm thành thật lắc đầu: “Chơi không vui đâu.”

Quận chúa Tân Xương kiên nhẫn hiếm thấy: “Hồ rất trong, nước chảy róc rách, lại có mùi thơm ngan ngát của cỏ cây, ánh trăng sáng lung linh…” Vẽ nên một cảnh rất tao nhã tình hoài.

“Có muỗi.” Trịnh Diễm cảm giác không ổn, Quận chúa Tân Xương đã gặp Trì Tu Chi, đừng để cô ta trả thù, để cô ta bớt giận là tốt nhất. Thời đại này không phải không có các em gái thay cha chém kẻ thù, mà con gái hoàng thất thì càng hung hãn. Quận chúa Tân Xương cầm hung khí trong tay mà đến (roi ngựa), lại có danh phận quân thần, dù gì Trì Tu Chi cũng là sư huynh của mình, không thể chịu thiệt.

“…” Quận chúa Tân Xương.

Trịnh Diễm vẫn mặt mày tươi cười như trước: “Ở đấy cây cỏ nhiều, ban ngày thì không sao, đến tối nhiều muỗi, có ai thích muỗi đâu?”

Tao nhã với chả tình hoài, trúng một tên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương