Con Gái Gian Thần
-
Chương 127: Khúc quân hành hôn lễ
ĐỜI NÀY KIẾP NÀY, CHỈ HIỂU Ý NÀNG THÔI.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Trịnh Tĩnh Nghiệp lộ ra nụ cười rất đáng khinh, vừa nhìn Trịnh Diễm vừa nựng. Mệ nó chứ, chuyện này nói ra ai mà tin?! Cha à, cha là gian tặc, gian tặc đó cha biết không? Trong chuyện truy phong mẹ ruột của Thái tử và sắc phong Thái tử trước đó không lâu, chỉ số bị phỉ nhổ đã đạt đến tầm cao mới, cũng vừa có bài thuyết minh mới nhất về hình ảnh gian trá, mà hình tượng bây giờ của cha đã đen như mực, chỉ có mắt là đỏ thôi, rất hợp để dọa con nít đó? Nay bày ra bộ nịnh nọt thế là muốn làm gì đây? Đây là công việc của nịnh thần hả? Oa oa, mà bây giờ Trì Tu Chi cũng là nịnh thần rồi. T__T
Vừa nghĩ đến chuyện cha là gian tặc, chồng là nịnh thần, trong đầu Trịnh Diễm có hàng vạn con thần thú chạy rần rần, sau đó cũng giả lả cười ngọt ngào như cha mình: “Cha~” Độ ngọt đủ năm sao!
Trịnh Tĩnh Nghiệp nghiêm nghị vuốt tóc con gái, chẳng biết tại sao con bé này không thích cài nhiều trang sức lên đầu, nhưng vậy cũng tốt, xoa rất tiện. Trịnh Tĩnh Nghiệp xoa đầu con gái thêm hai cái nữa: “Sao hôm nay không đến chỗ thầy con?”
“... Không phải nói thầy bị bệnh à?”
“Ơ kìa, thầy bị bệnh, phải đi thăm bệnh chứ!”
Trịnh Diễm đau đầu: “Thầy đang giận đấy!” Không phải họa cha gây ra sao!
Cố Ích Thuần quả là một người hiền lành, có lương tâm. Tuy rằng vẻ ngoài nhìn thoải mái là thế, thi thoảng lại một bộ lưu manh, nhưng vẫn là một người tốt, so với sư đệ, vợ, học trò thì đúng là cực kì tốt. Lúc phế Thái tử ông mở một mắt nhắm một mắt, thậm chí còn vui vẻ, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật hổ thẹn – Cố Ích Thuần đang bị lương tâm tra tấn. Ông biết rằng mỗi lần lập Thái tử là mỗi lần nhức răng, nhất là tình hình bây giờ, khó càng thêm khó, thế nên khi đám người Trịnh Tĩnh Nghiệp giở trò ông cũng không giận dỗi chi cho thêm phiền.
Thế nhưng ông vẫn không đồng ý, cực kì khinh thường với loại hành vi ‘Lấy thiếp làm vợ’ của Hoàng đế! Đây là sai lầm, dù con trai tốt thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể lấy thiếp làm vợ! Cố Ích Thuần có thể chấp nhận việc sau khi Thái tử đăng cơ sẽ phong mẹ ruột làm Thái hậu, nhưng không thể đồng ý để bà ta trở thành vợ kế của Hoàng đế. Trong lòng luôn kiên trì, đó là lí do tại sao ông vẫn quyết không ra làm quan.
Thế màTrịnh Tĩnh Nghiệp và Trì Tu Chi, lại dám làm chuyện như vậy! Nhất là Trì Tu Chi, không kiên trì chút nào, còn viết chiếu thư thay Hoàng đế! Không lễ tiết không biết giới hạn đến trình độ nhất định rồi, Cố Ích Thuần không thể tin đây là con cái Trì gia, là học trò mình dạy dỗ!
Cố Ích Thuần cảm thấy rất đau đớn, nhiều tuổi vậy rồi, ông biết trên đời có rất nhiều chuyện đen tối, nhưng vẫn không muốn tận mắt nhìn thấy những hành động làm trái quy tắc táo bạo, trắng trợn như thế! Hơn nữa kẻ làm chuyện này lại là người sư đệ đáng yêu, cậu học trò ngoan ngoãn trong ấn tượng của ông. Thật quá đớn đau.
Đến khi chuyện lập Thái tử đã được quyết định rồi, ông bị bệnh, khụ, chính là buồn phiền trong lòng, tâm tình không vui, thân thể không cường tráng như trước – không chịu gặp ai!
Cố Ích Thuần là một trưởng bối rất dịu dàng, với con ruột của mình, ông chưa từng đánh mắng, với hai cái mông của nhóc con Cố Ninh, Cố Khoan, cũng chỉ để đét vài cái cho vui. Cho nên ông không mắng sư đệ, không đánh học trò, là một người bất hợp tác với bạo lực – thế là chẳng chịu gặp ai hết!
Cặp cha vợ con rể Trịnh Tĩnh Nghiệp và Trì Tu Chi tự nhận là người tốt, giàu tình cảm, sốt ruột đến độ quýnh lên, khi Cố Ích Thuần đóng cửa thư phòng, hai người bọn họ cũng không dám gõ! Cách một cánh cửa nói xin lỗi, Cố Ích Thuần cũng cách một cánh cửa trả lời: “Trên người đang không yên, hai người về đi.” Đương nhiên tụi học trò cũng được cho nghỉ học.
Người tốt Trịnh Tĩnh Nghiệp liền lôi con gái ra, cũng chẳng vì gì khác, bên cạnh toàn một đám loi choi, còn đây là con gái, ngay cả Cố Ích Thuần cũng coi Trịnh Diễm như con gái ruột cơ mà. Nghĩ lại mình cũng hay bị con gái khiến không biết phải làm sao, chắc Cố Ích Thuần cũng vậy chăng?
Trịnh Diễm rất hiểu cảm nhận của một người như Cố Ích Thuần, cho nên khi nghe nói thầy ‘bệnh’, phản ứng đầu tiên của nàng: Để cho người ta được yên tĩnh chút đi. Quả thật, nàng cũng rất im lặng, nghiêm túc kiểm điểm hành vi của mình chút đỉnh, sau đó… tiếp tục làm chuyện xấu. Rốt cuộc cũng hiểu cái gì gọi là ‘Người trong giang hồ, thân bất do kỷ’. Nàng không cao thượng đến mức hi sinh bản thân, cùng lắm chỉ vừa chảy nước mắt cá sấu vừa nhai thịt thôi. Ôi~.
Trịnh Tĩnh Nghiệp rất lo lắng về trạng thái tâm lý của Cố Ích Thuần, ông rất hiểu Cố Ích Thuần, biết chuyện lần này đã vượt quá phạm vi có thể được Cố Ích Thuần dễ dàng tha thứ, thế nên không ép con gái đi dỗ Cố Ích Thuần là không được! Thấy Trịnh Diễm không đồng ý ngay, đưa tay lên, bóp cổ Trịnh Diễm: “Có đi không? Có đi hay không?”
Sắp bị bóp chết rồi! Trịnh Diễm thè lưỡi đồng ý: “Buông con ra, buông ra. Con đi! Đi mà!”
Sau đó bị xách tới trước cửa thư phòng Cố Ích Thuần. Trưởng công chúa Khánh Lâm, Trì Tu Chi đều đang đợi ở ngoài, Cố Ích Thuần vẫn chôn mình trong thư phòng, Cố lão đầu nổi nóng thì đúng là không ai dám đụng vào.
Trịnh Diễm liếm ngón tay, trước ánh mắt sửng sốt của cả đám người liên can, chọt vào giấy dán cửa sổ, sau đó nhìn lén vào phòng. Ồ, thấy Cố đang giận dỗi ngồi xếp bằng trên sạp kìa. Vậy thì dễ làm rồi, Trịnh Diễm về sau một bước, xông tới, nhấc chân đá cửa!
Rầm!
Suýt nữa Trịnh Tĩnh Nghiệp nhảy dựng lên, còn Cố Ích Thuần thì nhảy dựng thật, con bé này! Quá càn quấy! Trợn mắt nhìn, là Trịnh Diễm.
Cằm của Cố Ích Thuần rớt xuống đất không dậy nổi, đầu tiên ông nghĩ đến thủ đoạn Trịnh Tĩnh Nghiệp dùng thật phúc hắc, sau đó nghĩ đến Trì Tu Chi ‘biết lễ hiểu pháp’ lại hồ đồ nghe theo Hoàng đế, cuối cùng là Trịnh Diễm ‘ngoan ngoãn hiểu chuyện’ thì ra là một con bé bạo lực! Nha đầu kia vẫn chưa rút chân về, có lẽ vì dùng sức nhiều, tê chân, xoay cổ chân vòng vòng.
Trịnh Diễm làm ra vẻ không có việc gì, đi tới ngồi đối diện Cố Ích Thuần: “Ồ? Khí sắc của thầy không tệ nha~”
Cố Ích Thuần: “…” Là một người tốt có giới hạn, có ai nói cho ông biết cách đối phó với con bé mà trình độ vô sỉ đã đạt đến cỡ này không? Rõ ràng đã tỏ ra không muốn gặp người rồi mà? Lại còn đá cửa! Đây không phải học trò ông dạy! Cố Ích Thuần trừng mắt liếc Trịnh Tĩnh Nghiệp.
Trịnh Tĩnh Nghiệp trải qua những ngày tăm tối không ánh sáng, nay cười cực kì vui vẻ, hòa nhã nói: “Nghe bảo huynh đang không khỏe, bây giờ sao rồi?”
Cố Ích Thuần thấy ông thì giận không có chỗ xả, rất khí khái mà quay ngoắt đầu đi. Dù gì Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng sống với ông nhiều năm, con cũng đã có, lại thêm có đám Trịnh Diễm ở đây, tính tình tốt hơn nhiều, nghiến răng tỏ ra dịu dàng mà hỏi: “Lang quân, ông đây là muốn làm gì vậy?! Hả?!!!”
Ông ngạo kiều cái mốc gì đó?
Thế mới nói, đám đáng khinh các người đều không thể hiểu trái tim tuy hơi già nhưng thuần khiết của Cố danh sĩ! Các người là đám chết tiệt!
Nhiệm vụ phá cửa của Trịnh Diễm đã hoàn thành, ngoan ngoãn chuồn mất. Trì Tu Chi đứng đầu, vén vạt áo, quỳ sụp xuống, không nói gì cả, cứ thế mà quỳ. Cố Ích Thuần thầm nghĩ, đang hùa nhau ép ông sao? Để mặc chàng quỳ, Trịnh Diễm không làm: “Chàng muốn làm gì thế? Còn là người một nhà hay không? Làm gì bí hiểm vậy? Có mệt không? Vậy không được thoải mái đâu, oái~” bị Trịnh Tĩnh Nghiệp cú một cái, than thở xoa sọ khỉ, ngoan ngoãn trở lại.
Giọng nói của Trì Tu Chi rất cảm động: “Học trò biết tại sao thầy giận, nhưng nếu học trò không phụng chiếu, chẳng lẽ để Thánh nhân tự làm sao? Đến lúc đó phải thu xếp thế nào? Dù gì ngài cũng là Thánh nhân, hơn nữa…”
Dù gì cũng là học trò của mình, Cố Ích Thuần hừ hừ hai tiếng: “Vậy thì để ổng viết ấy!”
Trưởng công chúa Khánh Lâm hừ lạnh một tiếng, Cố Ích Thuần im lặng, nhận ra mình đang mắng anh trai trước mặt em gái người ta, sửa lại: “Con cứ thế mà phụng chiếu sao? Ngu xuẩn! Dù gì cũng phải ngăn cản chứ! Tại sao con lại theo cái chiếu đó? Con là loại người gì hả? Bây giờ là con là đại thần đương triều, con không được có lỗi với lương tâm lễ pháp, có lỗi với với bổng lộc triều đình!”
Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng hài lòng khi thấy con rể thức thời đánh tiên phong, nói giúp: “Không phải cũng đã xong rồi sao? Đánh mở đầu thế thôi, ta cũng không nghĩ chuyện này sẽ thành công. Chẳng qua lấy tiến làm lùi mà thôi, Thánh nhân đưa ra một đề nghị, chúng thần không theo, thế thì nhường một bước. Dù gì Thập Thất lang cũng là một người hiền lành, chứ như đám Tề vương chỉ chằm chằm nhìn vào ngai Thái tử mà bất chấp tình anh em thì có thể làm vua một nước được sao? Hoặc như Thập Tứ lang, vô nghĩa bỏ vợ, có thể sao? Nhưng Thập Thất lang không phải con trưởng, nên cũng khá khó. Rốt cuộc Hứa thị cũng không được truy phong mà? Chẳng qua là kế tạm thời thôi!”
“Nhưng dù thế cũng là một tiền lệ xấu! Người đời sau có tâm tư sẽ lấy chuyện này ra làm tiền lệ, cuối cùng cũng có ngày lễ pháp sẽ bị các người làm cho bại hoại!” Cố Ích Thuần đập bàn.
Trịnh Tĩnh Nghiệp lập tức cam đoan: “Sau này sẽ không có chuyện vậy nữa! Nhất định sẽ tuân thủ lễ pháp!”
Cố Ích Thuần lại tiếp tục hừ hừ, không phải ông không hiểu tình hình hiện tại, chẳng qua trong lòng đang giận, mắng chửi một chút thì đã đỡ hơn rồi. Trưởng công chúa Khánh Lâm liếc xéo một cái, tay kéo Trịnh Diễm tay kéo Trì Tu Chi, không thèm để ý đến lão già chừng đó tuổi rồi mà còn kiêu với chả ngạo, ba người ra ngoài, để Trịnh Tĩnh Nghiệp ở lại tiếp tục giải thích. Trịnh Tĩnh Nghiệp thấy mọi người đi cả, mới ngồi xuống bên cạnh Cố Ích Thuần, trong giọng nói mang vẻ mệt mỏi: “Huynh còn vậy, nào biết lòng quân thần.”
“Hừ!”
“Huynh không biết Thánh nhân nay năm đã bao nhiêu tuổi rồi sao? Nếu cứ từ từ, sợ sẽ không kịp nữa! Đến lúc đó trữ vị không chắc chắn, hoặc Thái tử vừa lập không đủ uy thế. Chẳng lẽ trong triều chỉ vài phiên vương đang có ý tranh đoạt à? Chuyện anh em tương tàn đời nào cũng có, sao Thánh nhân lại không nóng lòng? Còn bọn đệ, chẳng lẽ lại thích lăn lộn trong thế cục loạn lạc ấy sao?”
Sắc mặt Cố Ích Thuần cũng hòa hoãn hơn: “Đệ cũng… Thì trước hết cũng phải nói một tiếng chứ!”
Trịnh Tĩnh Nghiệp lắc đầu: “Chuyện lớn như vậy, sao có thể tùy tiện lộ ra? Từ tình hình trên triều cũng có thể thấy, Tưởng Tiến Hiền ủng hộ Ngụy vương, Thẩm Tấn thích Yến vương, Tề vương cũng không yên, huynh nói xem, có thể không giữ bí mật sao?”
Ba lừa hai dối, Cố Ích Thuần bị ông dỗ ngọt, mềm lòng hơn: “Mấy ngày nay, chắc là mệt lắm phải không? Giờ Thái tử đã lập, mọi người nên ổn định một thời gian.” Cố Ích Thuần nói thế là có nguyên nhân, trước nay phiên vương tạo phản, thành công thì ít mà thất bại thì nhiều, cái đại thần rất tinh khôn, nhất là thế gia, hẳn là bây giờ đang suy nghĩ làm sao để tạo quan hệ tốt với Tân Thái tử.
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Chỉ mong sao Thánh nhân có thể chống đỡ được hai năm nữa. Ngài cảm thấy có lỗi với Quý phi, trong lòng áy náy, thường mơ thấy Ngụy Tĩnh Uyên, nói xin lỗi Ngụy Tĩnh Uyên suốt, sức khỏe cũng không được như trước.”
Cố Ích Thuần nói: “Sau này, đệ càng phải giữ gìn sức khỏe hơn mới được, Thánh nhân có chuyện gì, Thủ tướng phải chống đỡ!”
Trịnh Tĩnh Nghiệp cảm động nói: “Tư Huyền, huynh không giận đệ.”
Cố Ích Thuần làu bàu một tiếng, Trịnh Tĩnh Nghiệp mừng rỡ: “Vậy là được rồi, người đời không hiểu cũng không sao, nếu huynh giận, ta không chịu nổi đâu!” Cố Ích Thuần quay đầu: “Hơi đói rồi.”
***
Thân là gian tặc, ngụy biện cho bản thân trước mục tiêu đã định là kĩ năng cơ bản nhất, kĩ năng này của Trịnh Tĩnh Nghiệp hầu như đã đạt đến mãn cấp. Có ông, chẳng những gột rửa để bản thân trở nên trong sạch, mà cả con rể, con gái, vợ của người tình trăm năm cũng cùng trở thành vô tội, thế là cả nhà lại vui vẻ.
Mọi chuyện yên ổn xong xuôi, Trịnh Diễm bị Cố Ích Thuần gọi vào phê bình một trận: “Sao con lại lỗ mãng như vậy? Con là tiểu nương tử, có thằng con trai nào như con không?”
“Cha bóp cổ con bắt con gọi cửa, con biết làm sao được?” Trịnh Diễm không do dự mà bán đứng Trịnh Tĩnh Nghiệp, “Thầy không biết đâu, cha dữ lắm. Cả ngày càm ràm, thầy của con chưa chịu ăn cơm, con không đi khuyên thì cũng đừng ăn cơm nữa… Thầy nói đi, con còn cách nào nữa?”
Cố Ích Thuần cười cười: “Chỉ sợ sau này lễ pháp sẽ càng gắt hơn!”
Trịnh Diễm không đáp, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, bỗng dưng trong đầu hừng hực, nói: “Thầy yên tâm, tụi con không làm bại hoại luật pháp đâu.”
Cố Ích Thuần xoa đầu học trò, không nói gì nữa, khó đây! Trì Tu Chi mềm mỏng nói: “Chuyện này không thành, chứng tỏ việc lấy thiếp làm vợ không được chấp nhận.” Đây là một phản lệ. Cố Ích Thuần đành thở dài: “Chỉ mong thế.” Tinh thần vẫn không vui lắm, Trì Tu Chi lên tinh thần tiếp tục lừa thầy mình, từ phương diện này có thể thấy, Trì Tu Chi đúng là học trò của Trịnh Tĩnh Nghiệp, chẳng hạn về mặt lừa đảo.
Trịnh Diễm nhìn cảnh phúc hắc Trì Tu Chi lừa dối người thầy trong sáng của mình, rất không đành lòng nên rời đi. Không biết rằng Trì Tu Chi cũng từng hối hận, quả thật chàng đã ‘không phụng chiếu’, ít ra cũng từ chối một lần, sau đó lại phải ‘cố mà làm’. Ừ, sau này phải chú ý.
Trịnh Diễm đi tìm Trưởng công chúa Khánh Lâm. Trưởng công chúa Khánh Lâm đang rảnh rỗi không có chuyện gì ngồi gẩy than trong lò: “Bọn họ vẫn chưa nói xong à?”
“Vâng.”
“Thầy con cũng cố chấp quá, chuyện này có là gì đâu?”
“Sư mẫu, người giúp con một việc này đi.”
“Sao?
“Chỗ Quý phi, đã lâu không gặp, có lẽ cũng không muốn gặp chúng ta đâu? Nhưng con vẫn có chút không đành, muốn gặp cô ấy.”
“Để ý cô ta làm gì?” Trưởng công chúa Khánh Lâm cười lạnh, “Ta còn tưởng cô ta là người thông minh, không ngờ hơn mười năm rồi mà vẫn không tiến bộ. Một người đàn bà, nếu nghĩ chỉ cần quyến rũ đàn ông sẽ có được giang sơn thì đúng là không thuốc chữa! Một Hoàng đế, nếu vì sủng thiếp là chọn Thái tử bừa bãi thì giang sơn này cũng hết cứu!”
“Nhiều năm qua, quả thật Quý phi đối với con không tệ.”
“Nếu con không phải con gái Thủ tướng thì xem thử cô ta có tốt với con không.”
“Đây là duyên phận mà, bắt đầu thế nào không quan trọng, còn phải xem đối xử với nhau thế nào nữa. Cho con được gặp một lần đi.”
Rốt cuộc thì Miêu phi cũng không phải Hoàng hậu, nếu là Hoàng hậu, Trịnh Diễm có phong hào như vậy thì có thể hỏi xin. Nhưng Miêu phi chỉ là Quý phi, theo quyên tắc thì không có tư cách chấp nhận hay từ chối. Cho dù Hoàng đế cho cô ta quyền đại diện, nhưng bây giờ nếu Trịnh Diễm lên tiếng thì có lẽ cũng sẽ bị bác bỏ thôi. Trưởng công chúa Khánh Lâm thì không thế, bà có thể gặp Hoàng đế trực tiếp, cũng có thể bí mật mang Trịnh Diễm vào cung.
Cuối cùng Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng đồng ý với Trịnh Diễm, hơn nữa còn đưa Trịnh Diễm vào cung, đương nhiên, trước đó vẫn phải gặp Hoàng đế một lần.
Khí sắc của Hoàng đế cũng hoàn toàn thay đổi, tuy rằng trước đây râu tóc bạc trắng nhưng luôn có một cỗ sinh lực, nay dáng vẻ lại vô cùng bình thản, khiến Trịnh Diễm cảm thấy cả người không được tự nhiên. Ông già này, không thấy sức sống đâu nữa! Nếp nhăn trên mặt cũng hằn sâu hơn, hàng lông mày chau lại lộ vẻ phiền muộn. Hoàng đế sầu muộn như thế, khiến người ta không thể không lo.
“Thánh nhân, ngài ---”
Hoàng đế cười nhạt: “A Diễm tới rồi đấy à.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm nói thẳng nói thật: “Con bé nói muốn gặp Quý phi, đòi phải tới thăm một chút.”
Hoàng đế ân cần nhìn Trịnh Diễm: “Con đúng là một đứa có lương tâm.”
Lời ngài nói khiến Trịnh Diễm chột dạ mãi thôi, nàng cũng không biết mình chột dạ vì gì, cúi đầu nhìn gấu váy của mình. Mãi đến khi Hoàng đế lên tiếng: “Đi thăm nàng ấy đi, gần đây nàng ấy cũng không được ổn.”
Trịnh Diễm đáp một tiếng, Trưởng công chúa Khánh Lâm nói: “Ta cũng đi cùng”
Trịnh Diễm nói: “Không cần đâu ạ, sư mẫu ở lại nói chuyện với Thánh nhân đi.” Nhìn ngài rất cô đơn.
Trưởng công chúa Khánh Lâm ngẫm nghĩ, dù sao Trịnh Diễm cũng không phải người để mình chịu thiệt: “Ỷ Lan, cô đi theo hầu Trịnh Diễm đi. À, dù sao cũng là ở trong cung, mượn của đại ca một người đi cùng nhé.”
Hoàng đế gật đầu, Trưởng công chúa Khánh Lâm mượn luôn Hoài Ân, Trịnh Diễm tái mặt.
Thật ra Hoài Ân lại rất vui vẻ đồng ý, đích thân dẫn đường cho Trịnh Diễm. Dọc đường đi, Trịnh Diễm nói chuyện câu được câu không với Hoài Ân: “Dạo này ông có khỏe không?” Hoài Ân cười nói: “Phiền Quận quân nhớ thương, coi như sức khỏe của lão nô cũng rất tốt.” Lại giới thiệu một chút về tình hình trong cung: “Cũng chỉ có ngài nhớ tới điện Chiêu Nhân, nay điện Chiêu Nhân rất vắng lặng.” Trịnh Diễm nói: “Nơi đó náo nhiệt phần lớn là nhờ tiếng cười của Quý phi.”
Vừa đi vừa nói chuyện, tới điện Chiêu Nhân lúc nào không hay. Hoàng đế không khắt khe với Miêu phi, vẫn để cô ở điện Chiêu Nhân, quét tước sạch sẽ, nhưng không biết sao lại có một cảm giác tiêu điều. Trịnh Diễm thở hắt ra, bước lên bậc thang. Trong điện Chiêu Nhân, mọi người nhanh chóng nhận ra Trịnh Diễm, Trịnh Diễm vốn là khách quen ở đây, Hoài Ân lại càng quen, Lương Thu vội vàng chạy vào báo với Miêu phi.
Miêu phi cười lạnh: “Cuối cùng cũng đến rồi sao?” Người khác bảo Trịnh Diễm có lương tâm, nhưng từ góc độ của Miêu phi, đã mấy tháng nay Trịnh Diễm không đặt chân tới điện Chiêu Nhân rồi.
Trịnh Diễm đi vào làm lễ, Miêu phi cũng ôn hòa, tuy biết tình hình hiện tại, nhưng không phải chỉ một chốc là sửa được tính tình: “Bây giờ Quận quân có bận gì không? Sao lại rảnh đến đây thế này?” Miêu phi cảm thấy tình cảm bị tổn thương, chưa độc mồm độc miệng đã là tốt lắm rồi.
Trịnh Diễm nói: “Đương nhiên là bận, cũng không rảnh, chỉ muốn tới thăm Quý phi thôi.”
Hoài Ân mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, khoanh tay đứng sau Trịnh Diễm, không nói lời nào, chỉ để ý lắng nghe.
Một hỏi một đáp, trước đây hễ gặp Trịnh Diễm là Miêu phi luôn có chuyện để nói, nay lại không còn lời nào. Cô không nói gì, nhưng Trịnh Diễm cũng đã nghĩ sẵn trong đầu, coi như cũng có giao tình, không nhẫn tâm nhìn Miêu phi cứ tiếp tục trầm luân như vậy nữa.
Vốn lúc đầu Trịnh Diễm nghĩ rất nhiều điều để nói, nay thấy Miêu phi như vậy, chỉ biết lẳng lặng ngồi bên. Miêu phi không im lặng được, há mồm vài lần, nhưng thật cũng không biết nói gì, hô hấp dồn dập. Oán giận? Oán giận gì chứ? Người ta không giúp cô? Nhưng người ta có nói là sẽ giúp đâu? Miêu phi nhận ra sự thật, nhưng lại không thể tìm được biện pháp đối phó.
Trịnh Diễm vẫn ngồi đó, nhìn Miêu phi như thế mà rất đau lòng! Trên người mang một hơi thở lạnh lẽo, không còn là phi tần xinh đẹp rực rỡ ngày nào nữa rồi. Bỗng Trịnh Diễm cảm thấy mình thật dối trá, vì nàng cảm thấy, bây giờ bỏ đi có lẽ là tốt nhất. Nói nhiều chỉ khiến tâm tình càng khó chịu mà thôi. Cứ vậy thì có lẽ oán hận của Miêu phi rồi sẽ vơi dần. Cùng lắm thì sau này khi nào Miêu phi gặp khó khăn sẽ đưa tay giúp đỡ.
Nếu không thì còn cách nào nữa chứ? Giúp cô ta tạo phản? Giúp con cô ta thành Thái tử? Làm Hoàng đế? Trong mắt Miêu phi, đánh giá về nhà mình đã thấp lắm rồi? Tự đi một chuyến này, rốt cuộc là để kéo lại hình tượng của nhà mình hay muốn giúp Miêu phi đây? Bản thân Trịnh Diễm cũng mê muội.
Trịnh Diễm quay lại gặp Hoàng đế, Hoàng đế vẫn rất quan tâm tới Miêu phi, hỏi: “Sao rồi?”
“Thần sắc Quý phi vẫn tốt.”
“Có nói gì không?”
“Không nói gì, Quý phi không nói, con cũng không nói, chỉ ngồi một lát. Bây giờ có nói gì cũng vô ích thôi? Cuộc sống cứ trôi qua như thế thì cũng không tệ mà, đúng không?”
“Đúng vậy!” Hoàng đế cảm thán, “Nên để nàng ấy được bình thản sớm một chút.”
Chuyện Trịnh Diễm chủ động vào thăm Miêu phi thật ra không gợi ra nhiều phỏng đoán dư thừa nào, quả thật như nàng nghĩ, trong chuyện Miêu phi, những phê bình về Trịnh thị ít dần. Từ đó về sau, cứ khoảng một hai tháng Trịnh Diễm lại đến điện Chiêu Nhân một lần, thường là ngồi yên, đôi khi cũng mang vài tin tức tới, chẳng hạn như Trịnh Tĩnh Nghiệp có nhắc Hoàng đế, đến lúc Nhị Thập Tam lang phải lấy vợ rồi, cũng phải sớm dựng phủ đệ cho Nhị Thập Tứ lang.
Người trước thì đồng ý, đến người sau thì Miêu phi xù lông lên: “Không muốn chờ nữa mà đuổi gấp chúng ta vậy sao?”
“Có Thánh nhân, chắc chắn phủ đệ của Chu vương rất thoải mái, Thái tử là anh trai của Chu vương, tuy nói anh trai như cha nhưng dẫu sao cũng kém một bậc.”
Miêu phi bình tĩnh lại, nhếch miệng: “Thật là phiền các người rồi.” Giọng điệu ra vẻ trào phúng.
“Con quen biết với Quý phi từ nhỏ, nay đã hơn mười năm, thời gian Quý phi ở cạnh Thánh nhân còn dài hơn. Nhưng Quý phi có biết không? Rằng, Thánh nhân từng muốn truy phong Lý thái hậu thành Hoàng hậu của Tiên đế mà cũng không thành.”
Miêu phi sửng sốt, Trịnh Diễm đã đi rồi.
Trịnh Diễm hoàn toàn hiểu rõ, Miêu phi không thích hợp làm chính trị, nay đổi chủ nhân, bạn chỉ cần dạy cho tốt thì không phải xong rồi sao? Hoàng đế muốn một người thừa kế! Cho dù bây giờ đã nhận rõ tình thế, nhưng vẫn đắm chìm trong thân phận của kẻ bị hại, không thoát ra được. Về bản chất mà nói, Miêu phi tự coi mình là kẻ trung tâm, dù ai nói gì thì cô ta vẫn cảm thấy mình bị tổn thương, có chết cũng không chịu thay đổi. Ai mà chả từng gặp chuyện ủy khuất chứ, nhưng dù áy náy trong lòng, bị lạnh mặt nhưng cũng không gặp lại người này nữa.
Nàng sắp kết hôn, từ nay về sau số lần đi thăm Miêu phi sẽ ít hơn nhiều! Khẽ lắc đầu, Trịnh Diễm bước xuống bậc thang của điện Chiêu Nhân, ánh dương rực rỡ đầu xuân khiến bóng nàng vừa ngắn vừa tròn.
***
Ngoại trừ Miêu phi, người khiến Trịnh Diễm đau lòng chính là Trì Tu Chi. Nhưng ít ra thăm Miêu phi thì có lợi cho Trịnh Diễm, với danh tiếng Trịnh gia, về phần Trì Tu Chi, chàng thật bất hạnh, từ khi thảo chiếu thư kia, chàng bị công kích rất ghê gớm. Nghiêm trọng đến mức Trì bà ngoại đã nghe được tin đồn. Tin tức của bà không được linh thông, biết chậm hơn mấy tháng, lúc Trì Tu Chi đi thăm bà thì khóc không thành tiếng: “Sao cháu lại có thể làm chuyện này?! Cháu là công tử thế gia, có đọc sách lễ nghi đàng hoàng cơ mà!”
Trì Tu Chi trầm mặc, chàng đã hối hận lắm rồi. Không lúc nào chàng không tự kiểm điểm sâu sắc, không thể vì hiểu ý Hoàng đế mà vênh váo đắc ý! Sao lại có thể vì đã nhìn thấu mà phụng chiếu hùa theo chứ? Dù gì cũng phải giả vờ giả vịt một chút!
Cứ thế, dù được Thái tử mới nhậm chức biểu đạt thiện ý nhiều nhưng vẫn không xoa dịu tâm trạng hối hận của Trì Tu Chi. Chàng cảm thấy một khắc khi mình phụng chiếu kia, chỉ số thông minh của mình đã bị che mắt.
Trì Tu Chi không ngoan, Trịnh Diễm đến thăm Trì bà ngoại trở thành người tốt, bà kéo tay Trịnh Diễm, chảy nước mắt nức nở: “Cha mẹ nó qua đời sớm, nó còn trẻ, không hiểu chuyện. Ta chỉ hận mình vô dụng, không dạy nó đàng hoàng! Nghe nói, Cố tiên sinh cũng giận nó, nhốt nó ngoài thư phòng? Cháu ngoan, sau này giao nó cho cháu, cháu phải khuyên nó nhiều vào. Nếu còn làm chuyện hồ đồ thì cháu nhất định phải cản nó!” Khóc hu hu, “Ta cũng chỉ có một đứa cháu này thôi, không thể để nó đi vào con đường bất chính, bằng không ta thật có lỗi với cha mẹ nó! Trì thị bảy trăm năm, đến bây giờ luôn được người đời khen ngợi, thanh danh như thế không thể bị hủy trong chốc lát!”
Trịnh Diễm ôn tồn thưa: “Bà yên tâm. Chàng đều hiểu cả, chỉ vì tuổi trẻ, Thánh nhân ra lệnh chàng không dám không theo chứ không phải do ý định ban đầu chàng muốn vậy. Có ai thiếu thời không từng phạm sai lầm? Chỉ phạm một lần, từ nay về sau sẽ biết cái gì là đúng là sai.”
Trì bà ngoại nức nở, cuối cùng nấc cụt, mệt quá rồi ngủ thiếp đi.
Trong lòng Trì Tu Chi ngổn ngang trăm mối, việc phụng chiếu đã đánh vào nội tâm chàng rất sâu chứ không nhẹ nhàng như biểu hiện bên ngoài. Chàng có thể ngụy biện trước mặt Cố Ích Thuần, ngoan ngoãn nhận sai trước mặt bà ngoại, nhưng thời gian dần trôi, cảm giác tội lỗi trong lòng càng nặng nề hơn. Trì Tu Chi gầy đi, ngay cả Cố Ích Thuần đang bất mãn với chàng cũng không đành lòng, tìm cách khuyên: “Con thế này cũng vô ích thôi, thời gian không thể quay lại, sao trước đây không suy xét cẩn thận? Nếu hối hận thật thì sau này đừng phạm sai lầm nữa! Nếu quả thật con không áy náy, thì mãi mãi sẽ là một Trung thư xá nhân chỉ biết vâng dạ làm theo ý vua!”
Chỉ cần không phải so với đại lừa đảo với Trịnh Tĩnh Nghiệp thì đầu óc vẫn tỉnh táo, vẫn một bộ khuyên răn, Trì Tu Chi sống lại.
Ôi ôi, Miêu phi không tính, từ thái độ của Cố Ích Thuần và Trì bà ngoại, có thể thấy, chuyện truy phong này, biểu hiện của Trì Tu Chi hay Trịnh Tĩnh Nghiệp rất không được ủng hộ. Đối với lần này, Trịnh Diễm rất bất an.
Trịnh Tĩnh Nghiệp hoàn toàn không hiểu tâm tình của con gái: “Con sắp gả nó nó rồi, sao lại mày ủ mặt ê như thế? Không muốn gả?” Trịnh Tĩnh Nghiệp hỏi ba chữ cuối rất cẩn thận.
“Không phải mà~” Trịnh Diễm dậm chân một cái, “Bên ngoài nói rất khó nghe, nào là chỉ biết hùa theo, lại còn Quý phi…”
“Cô ta thì sao?” Trịnh Tĩnh Nghiệp nổi giận.
“Bây giờ cô ta không được như ý, chúng ta lập tức xa lánh, thế thì không tốt lắm. Tuy bây giờ hơi u ám, cũng không thích gặp lắm, nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả,” Trịnh Tĩnh Nghiệp nói như chém đinh chặt sắt, “Vốn dĩ lòng người dễ thay đổi. Hơn nữa, một năm này, người xu nịnh quyền thế không phải chúng ta! Từ khi thầy con cưới vợ, con không nhận thấy hai mẹ con con ít tới điện Chiêu Nhân dần sao?”
“Ể?” Hình như vậy thật.
“Quý phi muốn Chu vương được làm Thái tử vững vàng, liên lạc với rất nhiều người xung quanh, số lần vào cung của phu nhân các nhà khác cũng chẳng kém. Có thể nói tranh thủ đang nóng lò mà muốn cướp vị trí trung tâm của chúng ta thôi, nếu không loại đàn bà ngu ngốc như Miêu thị cũng không sốt sắng đến vậy, cuối cùng là tự chuốc.”
“Hả?” Trịnh Diễm ngây người, “Sao… sao con không biết gì cả?”
“Thôi, con cũng sắp xuất giá rồi, bận nhiều việc, chúng ta không muốn để con biết.” Lão quỷ Trịnh Tĩnh Nghiệp đã sớm biết con gái dễ mềm lòng.
“Chuyện gì cũng phải nghĩ trước hai, ba bước mới, đi sớm một bước mới có thể đoạt tiên cơ trước người khác. Bắt tay vào chuẩn bị cũng phải thật nhanh, tránh để chuyện tới trước mặt rồi mới nhớ ra, luống cuống tay chân thì còn làm ăn gì nữa? Con sắp kết hôn, Trì gia không có trưởng bối, chuyện gì con cũng phải tự mình xử lí, phải trầm ổn, hấp tấp bộp chộp thế này sao cha và mẹ con có thể yên tâm?”
Trịnh Diễm ngơ ngác gật đầu, đã hiểu! Đột nhiên Trịnh Diễm cảm thấy mình còn đơn thuần hơn cả Cố Ích Thuần, tủi thân chết được, bị giấu diếm lâu đến vậy, nàng còn ngây thơ hơn cả thầy giáo của mình! Oán không chỗ xả, Trịnh Diễm đau khổ ra mặt, được Đỗ thị gọi đi xem đồ cưới.
Đừng thấy dạo gần đây Đỗ thị không dịu dàng với Trịnh Diễm, chứ thật ra trong lòng rất yêu thương cô con út, đồ cưới xem chừng còn nhiều hơn cả Trịnh Du. Vì tránh để cô con gái cả của mình ở phủ Thành quốc công có ý kiến, bà còn gọi riêng Trịnh Du về để tâm sự: “A Diễm còn nhỏ quá, mẹ và cha con rất lo!”
Dựa theo tình hình, Trịnh Diễm được gả vào nhà kém hơn Trịnh Du nhiều, thế nên lúc không có ai, Trịnh Du và chồng của chị, Ngô Hi chẳng thể không nghi ngờ việc Trịnh Tĩnh Nghiệp gả con gái là hành động hoàn toàn bất đắc dĩ. Dù không biết nội tình thế nào, nhưngtrong đầu tưởng tượng ra đủ chuyện như ‘Dương Bạch Lao và Hoàng Thế Nhân’ (*), Trịnh Diễm thật là đáng thương! Không phải sao? Kinh triệu Trì thị đã sụp đổ từ lâu, ngoại trừ có khuôn mặt ngon trai thì Trì Tu Chi còn có gì hơn chứ.
(*) Hoàng Thế Nhân và Dương Bạch Lao là nhân vật trong phim ‘Bạch Mao Nữ’; bạn nào quan tâm có thể tìm hiểu thêm. Trong phim, Hoàng Thế Nhân là địa chủ ác bá, ép Dương Bạch Lao gả con gái để gán nợ, dùng thủ đoạn, bắt con gái của ông dẫn đi khiến Dương Bạch Lao phẫn uất mà tự vẫn.
Trịnh Du bày ra vẻ thấu hiểu: “Con hiểu, con hiểu mà, tụi con cũng đang suy nghĩ nên cho muội ấy thêm cái gì nữa đây.” Mà Trì Tu Chi còn bị nghi ngờ khắc cha khắc mẹ nữa chứ! Trịnh Du run run hỏi: “Mà đã coi bát tự của con rể mới chưa?” Đổi ý còn kịp không?
Ngoài ra đám huynh trưởng như Trịnh Tú, Trịnh Kỳ, Trịnh Sâm cũng rất áy náy, mọi người đều ôm lòng bi thương gả em gái đi. Tuy rằng Trì Tu Chi vốn cũng không tệ, nhưng gần đây đã phạm sai lầm lớn. Vốn cưới em gái mình đã là không xứng, nay càng thấy ủy khuất em gái hơn. Trịnh Thụy vốn hơi sợ Trì Tu Chi, bây giờ lẩm bẩm, không biết có nên xúi cha đổi ý không đây?
Bị Tiêu thị cho một cái bợp tai: “Nói bậy bạ gì đó? Trì Tu Chi là trò giỏi của Cố tiên sinh! Các người còn muốn được tiếp tục học hành ở chỗ Cố tiên sinh đó”
Lẽ nào đây là chân tướng? Thế chấp, để em gái trở thành vợ của học trò Cố Ích Thuần, sau đó Cố Ích Thuần mới đồng ý dạy học lũ nhóc nhà bọn họ. Nếu không một danh sĩ không chịu nhận học trò như Cố Ích Thuần, sao sau khi vào kinh lại chịu nhận bọn họ chứ? Tư chất của bọn họ cũng chẳng tốt lành gì. Huhu, em gái ơi, bọn anh rất có lỗi với em.
Trong tâm trạng thông cảm và muốn bồi thường, Trịnh Diễm được mọi người tặng đủ loại đồ cưới, mãi tận khi xuất giá. Bọn họ hoàn toàn quên rằng thật ra bọn họ bắt đầu học với Cố Ích Thuần trước Trì Tu Chi cơ mà.
Đỗ thị không biết suy nghĩ này của lũ con, sau khi được thông cảm thì tiếp tục thu dọn đồ cưới, nội dung phong phú khiến Trịnh Diễm bị dọa hết cả hồn. Nàng biết con gái xuất giá có ‘mười dặm đồ cưới’, Quách thị, Tiêu thị cũng có rất nhiều đồ cưới, nhưng, Đỗ thị cho nàng bao nhiêu đây lận sao?
Một căn nhà lớn trong kinh, biệt nghiệp Hi Sơn, ruộng tốt ở Kinh Giao, vàng bạc châu báu, tơ lụa Lang La, nô tì nô bộc, xe hương ngựa tốt… Trịnh Diễm từng có ý mở cửa hàng ở kinh thành, căn bản là không có cách nào bắt tay vào làm, Đỗ thị cũng chọn cho vài cửa tiệm nổi tiếng.
Trịnh Diễm chặc lưỡi: “Thế này thì quá nhiều rồi…”
Đỗ thị lau nước mắt: “Con một thân nhỏ xíu, không có nhiều đồ thì sao lo thân? Văn khế cũng chuẩn bị xong cả rồi, không được cho ai! Sau này cho con cháu, hoặc để làm đồ cưới cho cháu ngoại của mẹ…” Bà cũng hối hận rồi, làm sao đây? Bà không muốn gả con gái nữa!
Lau nước mắt: “Đúng rồi, hai đứa A Tuyên ở lại, bên cạnh con thiếu hai người, mẹ đã chọn cho con rồi, thân khế ở chỗ ta, cũng đã hỏi thăm rõ ràng người trong nhà…”
Trịnh Diễm nói: “Thật ra không cần đâu mẹ, Trì gia ít người ít việc, con không cần nhiều người hầu hạ thế đâu.”
Đỗ thị trừng mắt: “Nói hươu nói vượn! Nếu lập gia đình là chịu khổ thì ai muốn gả con gái đi chứ?! Con… nếu trước khi xuất giá mà không thuận lợi thì đừng có gả gởi gì nữa.”
Trịnh Diễm bấm bụng: “Con nhận, cứ để bọn A Tiếu đưa đi cùng.”
“Thế mới được chứ!” Đỗ thị hài lòng, “Đến xem này.”
Trịnh Diễm nhìn Đỗ thị mở một cái hộp lớn, đẹp quá, bên trong là áo trân châu, hơn nữa cũng ngang ngửa với chiếc áo Trịnh Diễm tặng Đỗ thị, viên ngọc nào cũng tròn trịa trơn nhẵn, cùng kích cỡ.
“Cái này…”
“Mẹ đã cho người làm, lớn hơn cỡ của con một chút, hai năm nữa con lớn thêm thì cũng mặc vừa.”
Trịnh Diễm: “…”
“Còn nữa, dù Trì Tu Chi là người tốt tính, nhưng đàn ông trước và sau khi kết hôn không giống nhau, con cũng không thể ngây ngô ăn chơi như khi còn ở nhà mẹ đẻ. Nô bộc nhà họ, dù con từng quản, nhưng trước và sau khi xuất giá không giống nhau.” Đỗ thị nhắc nhở những chuyện này, sau đó Triệu thị cũng góp lời.
Lời Triệu thị nói rất đáng tin: “Đến Trì gia, hỏi về gia quy tổ tiên của nhà đệ ấy. Gia tộc như vậy, hẳn đã có quy củ truyền xuống, muội cứ theo đó mà làm, sẽ tiết kiệm nhiều công sức. Cũng chớ vì mới cưới mà cứ dính vào đệ ấy. Đồ cưới của muội và tổ nghiệp Trì gia phải phân ra cho rõ ràng, nhà của họ có lão bộc bao đời, không giống những người bên cạnh muội. Nói cách khác, cùng là một chuyện, muội giúp đệ ấy coi sóc nhà cửa, đó là khách, giúp đệ ấy chăm nom bà ngoại, là có ý giúp đỡ, bọn họ cảm động. Nhưng nay đến chỗ bà ngoại thăm nom lại là quy củ làm người.” Chị cũng không hài lòng với việc phụng chiếu của Trì Tu Chi.
Nếu chị không nhắc thì quả thật Trịnh Diễm cũng không để ý đến những chuyện này nhiều: “Vâng, muội sẽ nhớ kĩ.”
Quách thị xăn tay áo: “Chàng rể mới của nhà ta người tinh tế, muội phải cẩn thận với đệ ấy. Đệ ấy mà dám làm gì thì cứ về nhà đón tiếp, nếu bản thân không tiện thì sai người tới báo, chúng ta sẽ chống lưng cho muội.”
Ôi ôi, đây là chương trình học của cô dâu trước khi cưới, môn dạy chồng.
Gương mặt của Tiêu thị cũng dữ tợn lên: “Lúc nên ngang ngược thì cứ ngang ngược, nếu đệ ấy ăn chơi đàng điếm thì muội đừng có nhớ những lúc nó lời ngon tiếng ngọt, cứ đánh đến khi không dám chơi bời nữa thì thôi!” Sát khí đủ mười phần!
Quách thị nói: “Đúng thế đúng thế, nếu không đủ người thì A Tĩnh nhà chúng ta cũng giúp được.” Tiêu thị nói: “Thập Nhất lang cũng có thể hỗ trợ!”
Các tẩu đang muốn lôi kéo ngự lâm quân để giúp muội đánh chồng sao?
Dù sao Trịnh Diễm vẫn rất cảm kích: “Vậy muội xin được cám ơn trước~”
Triệu thị không nói gì về kế sách của hai em dâu, nhưng vẫn hết lòng nói với Trịnh Diễm: “Thành thân rồi, phải ra ngoài nhiều, nhưng đây là nhà mẹ của muội! Đúng rồi, còn phía Trưởng công chúa nữa, bà là sư mẫu của rể mới nhà ta, nhất định sẽ không mặc kệ muội.”
“Vâng.”
Đến chỗ Trưởng công chúa Khánh Lâm, Trưởng công chúa Khánh Lâm cực kì nhiệt tình: “Con phải trông nó kĩ vào, đừng cho nó cơ hội chơi bời, ai dám ôm nó làm bậy thì con cứ đánh chết cái thứ muốn đi tìm chết ấy đi, sau đó hỏi lại Trì Tu Chi. Ngày thường cảnh giác một chút, vợ chồng sống chung phải thật thân thiết vào.”
Trịnh Diễm theo đó mà gật gù ra vẻ đã hiểu.
Ngoài ra còn có vợ của Vu Nguyên Tề Khương thị, một đám bạn bè, chị em Lý Hoàn nương, ai cũng đề nghị phương pháp, mà nội dung chính: Làm thế nào để hàng phục Trì Tu Chi.
Thật sự là không cần hàng phục Trì Tu Chi đâu biết không? Người ta đã tự sa đọa lắm rồi đấy? Chàng đang sợ vợ không cần mình nữa kìa? Sinh nhật Trịnh Diễm còn chưa tới, chàng đã chạy khắp nơi kiếm quà sinh nhật, nào là trâm đẹp, hương tự chế, chỉ còn thiếu điều tự gói nơ bướm mang thân tới trước mặt Trịnh Diễm thôi.
***
Ấn tượng của Tân Thái tử về Trì Tu Chi quả không tệ, gần đây Trì Tu Chi phải chịu áp lực tâm lý rất lớn, Tiêu Lệnh Tiên rất lo cho trái tim của chàng. Biết chàng muốn cưới Trịnh Diễm, cực kì lo lắng, tìm cơ hội nói chuyện với Trì Tu Chi: “Tuy Trịnh thị là con gái Tể tướng, nhưng cậu cũng là thần tử Thiên tử, nghìn vạn lần cũng phải nhớ đạo làm chồng, không được sợ vợ!”
Trì Tu Chi tiều tụy đi nhiều, khẽ mỉm cười, Tiêu Lệnh Tiên nhìn thấy mà lòng khẽ run, ôi ôi, đập chai vđ! Giọng điệu của Tiêu Lệnh Tiên đã mềm mại đi tám trăm lần: “Phụ nữ thời nay ghen dữ lắm, cậu không được để bọn họ được tùy tiện. Nếu cô ta dám bày trò, cậu… cứ nói cho ta biết! Ta sẽ làm chủ giúp.” Đột nhiên Tiêu Lệnh Tiên lấy dũng khí ở đâu ra mà nói.
“Điện hạ.”
“Hử?”
“Vợ của thần ôn nhu đáng yêu.”
“…” Hết cứu rồi! Nhìn cái bộ kìa kìa, không phải bức bách dữ quá mới nói vậy chứ?
Ngoại trừ Thái tử thì không có ai cổ vũ Trì Tu Chi phải chấn chỉnh uy làm chồng. Ngay cả Hoàng đế cũng nói: “Xứng đôi vừa lứa, phải sống với nhau cho tốt, chớ để phụ một khoảng thời gian dài như vậy.”
Những người có quan hệ không tệ với Trì Tu Chi, phân nửa đều cực kì hâm mộ mà nói, có thể cưới con gái Tể tướng thì đúng thật tốt cmn số, vì nghe nói vị Quận quân này vừa đẹp vừa thông minh, lại cũng rất giỏi nấu nướng. Nàng là người văn nhã, bút pháp được chân truyền từ ba vị bậc thầy, còn giỏi hơn cả Trì Tu Chi, biết nhìn người, lại còn… nói cho cùng là tốt đến không thể tốt hơn.
Thanh danh Trịnh Diễm tốt hơn cha, hơn chồng nàng nhiều. Thế nên hễ nhắc tới hôn sự này rất nhiều cánh đàn ông oán thán: “Mỹ nhân như vậy, thế mà theo giặc!” Ôi ôi, thật đáng thương! Như thể Trì Tu Chi là một người có nhân phẩm rất đáng khinh, nào xứng đôi với một nữ tử tốt như thế? Quần chúng không rõ chuyện nghe xong đều cho rằng Trịnh Diễm là một cô vợ bị khổ tình.
Thật ra người ta rất tốt! Ngược lại, người cảm thán Trịnh Diễm ‘khéo vợ vụng chồng’, thì lại đang không ổn chút nào.
Chẳng như Chu Nguyên, vợ của Chu Nguyên là công chúa An Nghi, Tiêu Lệnh Viện. Cô ta vốn không vừa mắt Trịnh Diễm. Còn Chu Nguyên trước đây từng có ý đồ bất lương: Gạ gẫm Trịnh Diễm không thành. Tiêu Lệnh Viện biết được thì cực kì tức giận, tại sao những chuyện khiến ta không vui lại đều liên quan đến cô ta? Lại nói tiếp, cuộc sống tân hôn của Chu Nguyên và Tiêu Lệnh Viện cũng không tệ, nhưng Chu Nguyên là kẻ đào hoa, ít ra mới cưới, coi như cũng có khách khí với vợ mình. Tiêu Lệnh Viện thì thấy bộ dạng Chu Nguyên không tệ, dù gì cũng là thiếu nữ, tuy trước đây Chu Nguyên nằm ngoài danh sách nhưng khi kết hôn đã được trưởng bối trong nhà ‘tâm sự’, thu liễm đi nhiều, phân phát không ít mỹ tì, cô ta tự cảm thấy thế cũng tạm được. Hai vợ chồng tương kính như tân, thi thoảng làm tí chuyện tình cảm.
Nhưng một câu cảm thán của Chu Nguyên đã đánh tan cuộc sống yên bình.
Tiêu Lệnh không thèm xăn tay áo, cứ thế mà đánh Chu Nguyên: “Đồ tiện nhân như anh, có phải còn nhớ Trịnh thất hay không? Người ta đã gả rồi, không có phần của anh đâu! Dẫu cô ta lẳng lơ ong bướm thì cũng sẽ kinh tởm anh thôi! Đồ tiện nhân!”
Ôi, Phò mã thành tiện nhân, những ngày về sau của Chu Nguyên sẽ không thể dễ chịu. Đáng thương nhất là mẹ của Chu Nguyên. Tính cách của mẹ Chu Nguyên khiến Chu thị không thích, nay thấy con trai đáng thương như vậy thì nổi giận, bị cha Chu Nguyên nói một câu: “Thật ra mẹ chồng con dâu các bà cũng như cả thôi, bà mắng công chúa làm gì?” Tức đến nỗi đuổi đánh chồng nhưng lại bị trưởng bối trong tộc nhìn thấy. Tiêu tùng.
Chu Nguyên biết mẹ bị ức hiếp, càng thêm bất mãn với Tiêu Lệnh Viện, kết hôn chưa được một năm mà đã nhìn nhau không vừa mắt.
***
Không thèm quan tâm người khác nói thế nào, hôn sự của Trịnh Diễm và Trì Tu Chi đã được định cả rồi. Cố Ích Thuần tự lo liệu hôn sự cho học trò, cũng vì Trì Tu Chi mà giải hòa cho chàng và thế gia, thế gia không nể mặt Cố Ích Thuần thì cũng phải để ý mặt mũi Thái tử, người đang rất thích Trì Tu Chi, nên ngoài mặt cũng khách khí ít nhiều.
Trịnh Tĩnh Nghiệp nhận được rất nhiều lời chúc, tâm trạng đang vui, thấy Trì Tu Chi mặt không chút biểu cảm đi tới, trong lòng Trịnh Tĩnh Nghiệp cực kì khó chịu: Cưới con gái ta mà không vui sao? Phải mỗi ngày đều cười giống đồ dở mới đúng!
Trì Tu Chi vái chào: “Tướng công, cuộc thi ở Chiêm sự phủ đã có kết quả, Thái tử đích thân chọn Lương Hoành.”
Đệch! Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng đơ mặt, trong lòng tự thấy hối hận, quả thật không nên để Thái tử tự tuyển người. Thì ra, trong tháng ba, phủ Chiêm sự thiếu người nên mở cuộc thi ở kinh thành, trước khi thi đã phát thông báo đến mọi nơi trong cả nước. Đám thư sinh ở xa, cách mười dặm tám làng cũng muốn vào kinh để thử vận may một lần.
Hoàng đế muốn để con tự bồi dưỡng thành viên nòng cốt, Thái tử cũng có ý đó, Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng vui vẻ biết thời thế - nội dung đề thi là ông cùng Thái tử, Hoàng đế bàn nhau, nếu đáp đúng thì chứng tỏ quan điểm chính trị khá đáng tin. Muốn khống chế Hoàng đế thì trừ khi có ý cướp ngôi, tốt nhất là đừng để cho ngài ấy cảm thấy mình bị trói buộc. Trịnh Tĩnh Nghiệp buông tay để Thái tử tự chọn người.
Ai ngờ Lương Hoành cũng đến thi, còn được Tiêu Lệnh Tiên coi trọng?
Trịnh Tĩnh Nghiệp không biến sắc, nói: “Đã biết. Con cũng đừng để việc này trong lòng, cứ an tâm chuẩn bị hôn sự. Thầy con biết chuyện này chưa?”
“Thầy không ở trong cung, con rể gặp nhạc phụ nên báo cho nhạc phụ trước.”
“Chuyện này cứ giao cho ta.”
Trì Tu Chi gật đầu.
Trịnh Tĩnh Nghiệp chạy tới chỗ Cố Ích Thuần, tìm bài văn của Lương Hoành, cất vào tay áo, đến cung Đại Chính gặp vua.
Thái tử đọc bài văn của Lương Hoành xong, trong lòng rất vui, Hoàng đế lại nói: “Hình như hơi gấp.” Tiêu Lệnh Tiên kiềm nén tâm trạng hưng phấn: “Ý cha là?
“Chỉ lấy lực của một người, khó! Ta vất vả suốt bốn mươi năm, cũng chỉ được cục diện trước mắt, con,” nặng nề vỗ lên vai con trai, “Việc nặng đường xa, nhất định không thể hấp tấp, bằng không sẽ có người thừa dịp, tự loạn trận cước.”
Tiêu Lệnh Tiên vui vẻ gật đầu: “Nhi thần đã hiểu.” Ý rằng phải đi từng bước sao?
Trịnh Tĩnh Nghiệp đến, hành lễ với hai cha con, Tiêu Lệnh Tiên khách khí trả nửa lễ, trên danh nghĩa, Trịnh Tĩnh Nghiệp là thầy của y, phải kính trọng. Trên mặt Trịnh Tĩnh Nghiệp ra vẻ oán than: “Thánh nhân, Điện hạ, có một chuyện này~”
“Chuyện gì? Chuyện gì mà có thể làm khanh khó xử thế?” Giọng nói Hoàng đế có vẻ hứng thú.
Trịnh Tĩnh Nghiệp tiện thể dâng bản thảo trong tay lên: “Năm ngoái có một thanh niên huyện Lỗi, tự xưng Lương Hoành, đến bái Tư Huyền làm thầy, đưa bài viết này ra.”
Vừa nghe tới Lương Hoành, tinh thần cha con Hoàng đế khấp khởi, nhận bài viết trong tay, đọc mà thấy tâm trạng rất sảng khoái. Đề thi của phủ Chiêm sự về tình hình chính trị đương thời, có mấy phần xử án cụ thể, sáng tác văn, vì giới hạn đề thi nên không thể tự do phát huy, chỉ có thể nhận ra thái độ Lương Hoành, không thể lý giải chủ trương của hắn một cách toàn diện. Nhưng bài viết này là tâm huyết của hắn, cực kì dụng tâm. Tiêu Lệnh Tiên kích động không thể kiềm chế: “Thái phó biết người này hiện đang ở đâu không? Phải sớm tiến cử!”
Trịnh Tĩnh Nghiệp lắc đầu nói: “Ta đã sai hắn về nhà, tính tình người này quá nóng nảy! Trẻ tuổi có bốc đồng cũng được, nhưng cũng phải nhận biết thực tế.”
Tiêu Lệnh Tiên hơi không cho thế là đúng, còn Hoàng đế rất đồng ý. Trịnh Tĩnh Nghiệp để lại bài viết, nói rằng đã có ý dùng người này, nhưng thời cơ chưa tốt, thế nên áp chế bớt, chờ khi đã trưởng thành hơn, trải đời rồi thì mới dùng, vừa vặn, đây là người để chuẩn bị cho Thái tử.
Tiêu Lệnh Tiên lại rất không hiểu: “Người như thế thì hẳn nên ra sức vì nước.”
Hoàng đế nghĩ thầm, thằng bé này còn non, lát nữa sẽ tự mình giáo dục, nói với Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Trước mắt cứ đưa tới Đông cung, cho hắn một chức quan nhàn tản, tôi luyện thêm.”
Tiêu Lệnh Tiên sốt ruột nhưng cha và thầy đều cùng quan điểm, y cũng chỉ đành hỏi nguyên nhân: “Tại sao vậy?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Trước đây hắn chưa từng ra làm quan, càng không biết trên triều đang xảy ra chuyện gì, dù có ý tưởng thì cũng phải tiến hành từng bước, ít ra phải biết chính lệnh triều đình được thi hành ra sao, lề lối nội bộ thế nào, thế mới không bị người lừa gạt.”
Hoàng đế gật đầu: “Chính là thế, bây giờ chẳng phải cũng đang học sao? Đây cũng là để mài bớt tính tình của hắn.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp lại thêm vào một câu: “Chàng trai này giống như một cây dao, càng mài thì càng bén, nhưng nếu vội dùng sức sẽ gãy. Nếu Điện hạ muốn dùng thì phải để hắn dày dạn thêm một chút nữa mới được.”
Tiêu Lệnh Tiên nghĩ, cũng đúng, bây giờ để hắn được rèn luyện trong phủ Chiêm sự, chờ khi mình đăng cơ thì cũng vừa đúng lúc, đồng ý.
Nói chuyện này xong, Hoàng đế lại hỏi Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Chuyện của A Diễm chuẩn bị đến đâu rồi?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Cứ không yên mãi!”
Hoàng đế cười nói: “Khanh nuôi bảy đứa con, đây là đứa nhỏ nhất, hẳn đã quen gả con cưới dâu rồi, thế mà vẫn lo lắng sao?” Trịnh Tĩnh Nghiệp mỉm cười: “Đây là lòng dạ của cha mẹ.” Hai lão già cảm thán, Hoàng đế cũng sực nhớ: “Ta từng nói sẽ tặng thêm đồ cưới cho Trịnh Diễm, nói suông không bằng làm liền, bây giờ đang chuẩn bị.”
Trịnh Diễm cứ thế được nhận chúc phúc từ cung, nàng đã gần như không thể tự kiểm kê xem mình có bao nhiêu gia sản. Đám A Tiếu cười nói chúc mừng: “Đồ cưới Thất nương càng lúc càng nhiều, chỉ sợ công chúa cũng không bằng.”
Trịnh Diễm nói: “Sao ta có thể so được với công chúa chứ?” Công chúa người ta được thực phong hơn ngàn hộ đó?
A Khánh thưa: “Năm nay Thất nương cập kê, còn sẽ thu được khối đồ tốt cho xem.”
Chị nói cũng đúng, cập kê là một ngày quan trọng, phải cử hành nghi lễ, khách khứa đều có quà mang tới. Trưởng công chúa Khánh Lâm là chủ khách, Trưởng công chúa Nghi Hòa cũng đến góp vui. Ngoài ra còn có Vệ vương phi, Tào vương phi. Gia quyến Trịnh đảng như Khương thị, vợ của Vu Nguyên Tề, cũng có mặt, cảnh tượng rất tưng bừng náo nhiệt.
Xuất hiện trước trăm người, một thân màu đỏ tía.
Đỗ thị mừng đến chảy nước mắt: “Cuối cùng A Diễm cũng trưởng thành.”
***
Trịnh Diễm cập kê, đương nhiên người vui nhất là Trì Tu Chi, những ngày vừa qua hơi vất vả, nhưng vì có ý nghĩ sắp cưới vợ chống đỡ mới cảm thấy khá hơn. Nay thành công trước mắt, tâm trạng hơi kích động. Về nhà nhìn qua một lần, thấy không có sai lầm gì mới vỗ ngực đi ngủ.
Đến ngày kết hôn, vừa sáng sớm, Trịnh gia đã bắt đầu đóng gói đồ cưới, Cố Ích Thuần, Trưởng công chúa Khánh Lâm được xem là trưởng bối đàng trai, mang người tới thu xếp nhà mới, tòa nhà này là căn được Hoàng đế ban cho trước đây, diện tích không nhỏ, nhưng Trưởng công chúa Khánh Lâm thầm so sánh với đồ cưới Trịnh Diễm, vẫn cảm thấy không bằng, lặng lẽ nói với Cố Ích Thuần: “May mà trước đây có để ý, nhà cửa cũng được bỏ vào sính lễ.”
Đồ cưới của Trịnh Diễm cực kì kinh người, đội ngũ từ nhà Trịnh gia đi ra, đầu đến Trì gia rồi mà đuôi vẫn chưa ra hết. Trịnh Tĩnh Nghiệp tặng cho con gái bốn con ngựa quý làm đồ cưới, một đống vũ khí, nghe đâu còn có trường đao mà Trịnh Diễm dùng rất thuận tay. Đây là Hi Sơn đó nha! Tháng sáu, nha thự trong kinh chuyển về tây, biệt nghiệp ở Hi Sơn Trì Tu Chi có được không hề gần biệt nghiệp Trịnh thị! Đội ngũ nối dài trên đường núi, bày ra một màu đỏ tươi vui mắtvui tươi.
Ngay cả gia lệnh nhà mình Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng cho mượn, bố trí tiệc rượu, nhưng tự nhận là khách.
Hôm nay Trịnh Diễm rất nhàn, có thể ngủ đến khi mặt trời lên cao, dậy rồi thì ăn cơm, trưa có thể chợp mắt một chút, sau đó rửa mặt chải đầu trang điểm, bái biệt cha mẹ, rời khỏi nhà. Kết hôn, hoàng hôn (hai từ đồng âm), phải đợi lúc trời tối mới chính thức bắt đầu nghi thức.
Hai phù rể Trì Tu Chi, một là Tiêu Thâm, Hoàng đế cho mượn, người kia là Cố Nại, Cố Ích Thuần mượn cho. Những phù rể khác thì không đồng đều, cũng vì thanh danh của Trì Tu Chi không được tốt lắm.
Có điều Trịnh Diễm không ngủ được! Sáng sớm hai mắt thâm quầng, A Tiếu sốt ruột đến chạy vòng vòng: “Phải làm thế nào mới được đây?” Trịnh Diễm nhìn chị sốt ruột trong lòng cũng nóng nảy: “Mau đi nấu trứng gà nhanh.” Lăn một chút chắc sẽ bớt?
Trứng gà cũng vô ích, Trịnh Diễm thật sự không chịu nổi, sau đó đi ngủ trưa một giấc, dậy rồi thì tinh thần cũng chả đỡ hơn. Nếu không phải hôm nay nàng xuất giá thì Đỗ thị đã cho nàng ăn đòn rồi: “Bà nội của mẹ! Con, con, trời ơi!” Giục đi trang điểm, mặc đồ cưới.
Cô dâu chú rể đều là người có phẩm cấp, quần áo lễ nghi cực kì phiền phức. Theo quy định chỉ cắm một nửa trang sức lên đầu Trịnh Diễm, đã thế không giống mũ phượng trong truyền thuyết. Trước đây xem tivi thì thấy mũ phượng chụp lên đầu là xong. Tập tục kết hôn ở đây, mũ thì có thật, nhưng nhỏ hơn nhiều, có khăn trùm trên đỉnh, sau ót cũng phải búi tóc cài trâm. Ngoài ra phải có bông tai, vòng tay, ngọc bội… Trịnh Diễm như được võ trang hạng nặng, chỉ việc giả làm thục nữ.
Cũng không phải ngồi kiệu hoa mà lên xe. Nàng có phẩm cấp, vốn ngồi xe Quận quân, nhưng không biết Hoàng đế nghĩ thế nào, trước khi kết hôn đã thăng cấp cho nàng thành Quận phu nhân, phẩm bậc còn cao hơn cả chồng mình.
Nào là làm khó chú rể, đội ngũ đưa gả, Trịnh Diễm hoàn toàn không nhìn thấy. Cũng như tất cả mọi đám cưới khác, chú rể muốn được nhận cô dâu phải qua năm cửa, chém sáu tướng. Trì Tu Chi cực kì thê thảm, tuy rằng cánh đàn ông rất bất mãn với chàng nhưng chị em phụ nữ không chống lại nổi lang quân đẹp trai, cực kì khoan dung. Chỉ là chàng xuất hiện không đúng lúc, chị em phụ nữ, muốn nhìn thấy chàng đội mũ lệch, kể các Quách thị, các họ hàng quyến thuộc đều nhào vào đón tiếp.
Thật là chật vật!
Đến dưới tú lâu, Trịnh Diễm vẫn còn ở trên lầu không xuống được, Trì Tu Chi lại lâm nạn khác. Trịnh Diễm chẳng thiếu gì, nhất là cháu trai. Trì Tu Chi bị đám tiểu bối chặn lại dưới lầu, tiền bạc mang theo đều bị cướp hết.
Trịnh Duyệt mở cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu một chốc rồi rụt đầu về: “Đến rồi! Đến rồi!” Sau đó tụi con gái cũng nhoài đầu qua cửa sổ. Tiêu Thâm vừa ngẩng đầu liền không khỏi than nhẹ: “Lại còn có một lang quân bảnh trai nữa kìa!”
Chú rể mang người bắt đầu giục cô dâu, tặng đồ xong thì phải mua đường đi, bắt đầu gào to, gào cũng phải nhã nhặn, đọc thơ, chẳng ngoài gì hơn là giục cô dâu mau mau ra ngoài một chút.
Cuối cùng, làm khó đủ rồi, Trịnh Diễm lấy quạt tròn che mặt, đẩy ra. Ngồi xe một đường xốc nảy. Trịnh Diễm lấy khổ làm vui mà nghĩ, xem như làm trò giải trí cho quần chúng, cũng để thấy được tầm quan trọng của kết hôn – có điều nàng lại chẳng được thấy gì hết.
Đến Trì trạch, chẳng những có truyền thống bái thiên địa mà phải buông quạt tròn trước mặt mọi người. Đây là nội dung khách khứa ngóng chờ đã lâu, ngắm cô dâu! Trịnh Diễm nâng quạt đến mỏi tay, chỉ muốn buông xuống, nàng không ngại bị nhìn. Thế những vẫn chưa được, phải chờ ngâm thơ xong.
Quạt tròn hạ xuống, Trì Tu Chi như ngưng thở, mọi người cũng chìm vào yên lặng. Tiếp đó, không biết ai nói một tiếng “Đẹp!” Cả sảnh đều reo hò khen hay. Cũng phải, Lý thừa nhiều chuyện nghĩ, Trì Tu Chi cưới được một cô vợ xinh đẹp nhất thiên hạ!
Tiếc là, Trì Tu Chi cay cú lắm rồi, vội vàng đưa vợ về phòng tân hôn. Đằng sau Chu Nguyên cao giọng nói: “Chú rể không được trốn khỏi bữa tiệc chứ!”
Đm! Nếu không phải đang ngày vui như cưới xin, Trì Tu Chi chẳng hề có ý để tên chết tiệt này tới nhà mình uống rượu!
Trịnh Tĩnh Nghiệp thương con gái, thầm sai người đi bảo vệ con rể, trên người Trì Tu Chi nồng mùi rượu nhưng thật ra không uống nhiều. Dù sao cũng là đám cưới, chàng quang minh chính đại rời đi, chàng muốn gặp vợ!
Quần chúng bên ngoài rất không vui, muốn phá phòng tân hôn. Kết quả… gặp phải sư mẫu rất bảo vệ học trò như Trưởng công chúa Khánh Lâm, bà đã trang bị hai mươi tì nữ cường tráng, mỗi người cầm một cái dùi cui trong tay. Trai ngoan không đánh nhau với đàn bà! Đám đàn ông đành kéo nhau về uống rượu.
***
Dưới đèn, mỹ nhân như ngọc là vợ của chàng.
Dưới đèn, mỹ nhân như ngọc là chồng của nàng.
Trịnh Diễm rất hồi hộp, thật ra nàng ngồi chờ trong phòng tân hôn không lâu mà cảm thấy hồi hộp muốn chết ngất đi được. Đã sống qua hai cuộc đời rồi đấy? Đang tháng sáu, mồ hôi đẫm lưng, lại càng hồi hộp.
Trì Tu Chi đạp lên, táo đỏ long giãn bị đạp lên nghe vang răng rắc, Trịnh Diễm hồi hộp đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.
Bốn mắt nhìn nhau, đều đang cười, nhưng cũng nhận ra sự hồi hộp rất rõ.
Rượu Hợp cẩn được đựng trong ly ngọc Cao túc, vành miệng viền vàng, dưới đèn lấp lánh ánh kim. Nâng bình rót rượu, cầm chặt, giơ tay, đưa đến bên môi. Trịnh Diễm uống được một nửa thì đổi li với Trì Tu Chi, không khỏi nghĩ rằng liệu đây có tính là hôn gián tiếp không?
Thật đúng là không có tiền đồ, không chỉ mới cắn nhau một lần thôi đâu? Còn bày đặt đỏ mặt nữa chứ?
Uống rượu Hợp cẩn, cởi lễ phục khoác ngoài, sau đó các tì nữ biết điều lui xuống.
Ngón tay Trì Tu Chi khẽ run, kéo khăn xuống, run rẩy kề lên trán Trịnh Diễm: “Hơi nóng phải không? Lát nữa có muốn tắm rửa?”
Trịnh Diễm cố làm ra vẻ bình tĩnh mà nói: “Lang quân quả là giỏi hiểu ý người.”
Trì Tu Chi sốt ruột vội nói: “Ta không có giỏi, trừ quần áo mình, ta chưa cởi quần áo ai cả…” (*)
(*) ‘Hiểu’ ý người hay ‘cởi’ quần áo đều dùng một chữ ‘giải’.
Khỉ gió! Đồ lưu manh! Trịnh Diễm dùng ánh mắt lên án, bất tri bất giác mà cảm giác hồi hộp đã hoàn toàn bay biến.
Nhận ra mình đã nói gì, cả người Trì Tu Chi 囧. Đúng là vò đã mẻ thì cho sứt nốt, sáp lại gần: “Vợ ơi, đời này kiếp này, chỉ hiểu ý nàng thôi…”
Phi! Trịnh Diễm chu miệng, Trì Tu Chi cũng rướn người, hôn lên môi…
Trịnh Diễm mơ mơ màng màng nghĩ, đồ ngốc, Trì Tu Chi đúng là đồ ngốc, tay chân vụng về, chắc chắn ngày mai áo lót của nàng sẽ hỏng mất thôi.
Nến đỏ chập chờn, một màn nóng bỏng. Tắm rửa gì đó, cứ để sáng mai lại hiểu nhau sau đi~
Trên khuôn mặt tuấn tú của Trịnh Tĩnh Nghiệp lộ ra nụ cười rất đáng khinh, vừa nhìn Trịnh Diễm vừa nựng. Mệ nó chứ, chuyện này nói ra ai mà tin?! Cha à, cha là gian tặc, gian tặc đó cha biết không? Trong chuyện truy phong mẹ ruột của Thái tử và sắc phong Thái tử trước đó không lâu, chỉ số bị phỉ nhổ đã đạt đến tầm cao mới, cũng vừa có bài thuyết minh mới nhất về hình ảnh gian trá, mà hình tượng bây giờ của cha đã đen như mực, chỉ có mắt là đỏ thôi, rất hợp để dọa con nít đó? Nay bày ra bộ nịnh nọt thế là muốn làm gì đây? Đây là công việc của nịnh thần hả? Oa oa, mà bây giờ Trì Tu Chi cũng là nịnh thần rồi. T__T
Vừa nghĩ đến chuyện cha là gian tặc, chồng là nịnh thần, trong đầu Trịnh Diễm có hàng vạn con thần thú chạy rần rần, sau đó cũng giả lả cười ngọt ngào như cha mình: “Cha~” Độ ngọt đủ năm sao!
Trịnh Tĩnh Nghiệp nghiêm nghị vuốt tóc con gái, chẳng biết tại sao con bé này không thích cài nhiều trang sức lên đầu, nhưng vậy cũng tốt, xoa rất tiện. Trịnh Tĩnh Nghiệp xoa đầu con gái thêm hai cái nữa: “Sao hôm nay không đến chỗ thầy con?”
“... Không phải nói thầy bị bệnh à?”
“Ơ kìa, thầy bị bệnh, phải đi thăm bệnh chứ!”
Trịnh Diễm đau đầu: “Thầy đang giận đấy!” Không phải họa cha gây ra sao!
Cố Ích Thuần quả là một người hiền lành, có lương tâm. Tuy rằng vẻ ngoài nhìn thoải mái là thế, thi thoảng lại một bộ lưu manh, nhưng vẫn là một người tốt, so với sư đệ, vợ, học trò thì đúng là cực kì tốt. Lúc phế Thái tử ông mở một mắt nhắm một mắt, thậm chí còn vui vẻ, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật hổ thẹn – Cố Ích Thuần đang bị lương tâm tra tấn. Ông biết rằng mỗi lần lập Thái tử là mỗi lần nhức răng, nhất là tình hình bây giờ, khó càng thêm khó, thế nên khi đám người Trịnh Tĩnh Nghiệp giở trò ông cũng không giận dỗi chi cho thêm phiền.
Thế nhưng ông vẫn không đồng ý, cực kì khinh thường với loại hành vi ‘Lấy thiếp làm vợ’ của Hoàng đế! Đây là sai lầm, dù con trai tốt thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể lấy thiếp làm vợ! Cố Ích Thuần có thể chấp nhận việc sau khi Thái tử đăng cơ sẽ phong mẹ ruột làm Thái hậu, nhưng không thể đồng ý để bà ta trở thành vợ kế của Hoàng đế. Trong lòng luôn kiên trì, đó là lí do tại sao ông vẫn quyết không ra làm quan.
Thế màTrịnh Tĩnh Nghiệp và Trì Tu Chi, lại dám làm chuyện như vậy! Nhất là Trì Tu Chi, không kiên trì chút nào, còn viết chiếu thư thay Hoàng đế! Không lễ tiết không biết giới hạn đến trình độ nhất định rồi, Cố Ích Thuần không thể tin đây là con cái Trì gia, là học trò mình dạy dỗ!
Cố Ích Thuần cảm thấy rất đau đớn, nhiều tuổi vậy rồi, ông biết trên đời có rất nhiều chuyện đen tối, nhưng vẫn không muốn tận mắt nhìn thấy những hành động làm trái quy tắc táo bạo, trắng trợn như thế! Hơn nữa kẻ làm chuyện này lại là người sư đệ đáng yêu, cậu học trò ngoan ngoãn trong ấn tượng của ông. Thật quá đớn đau.
Đến khi chuyện lập Thái tử đã được quyết định rồi, ông bị bệnh, khụ, chính là buồn phiền trong lòng, tâm tình không vui, thân thể không cường tráng như trước – không chịu gặp ai!
Cố Ích Thuần là một trưởng bối rất dịu dàng, với con ruột của mình, ông chưa từng đánh mắng, với hai cái mông của nhóc con Cố Ninh, Cố Khoan, cũng chỉ để đét vài cái cho vui. Cho nên ông không mắng sư đệ, không đánh học trò, là một người bất hợp tác với bạo lực – thế là chẳng chịu gặp ai hết!
Cặp cha vợ con rể Trịnh Tĩnh Nghiệp và Trì Tu Chi tự nhận là người tốt, giàu tình cảm, sốt ruột đến độ quýnh lên, khi Cố Ích Thuần đóng cửa thư phòng, hai người bọn họ cũng không dám gõ! Cách một cánh cửa nói xin lỗi, Cố Ích Thuần cũng cách một cánh cửa trả lời: “Trên người đang không yên, hai người về đi.” Đương nhiên tụi học trò cũng được cho nghỉ học.
Người tốt Trịnh Tĩnh Nghiệp liền lôi con gái ra, cũng chẳng vì gì khác, bên cạnh toàn một đám loi choi, còn đây là con gái, ngay cả Cố Ích Thuần cũng coi Trịnh Diễm như con gái ruột cơ mà. Nghĩ lại mình cũng hay bị con gái khiến không biết phải làm sao, chắc Cố Ích Thuần cũng vậy chăng?
Trịnh Diễm rất hiểu cảm nhận của một người như Cố Ích Thuần, cho nên khi nghe nói thầy ‘bệnh’, phản ứng đầu tiên của nàng: Để cho người ta được yên tĩnh chút đi. Quả thật, nàng cũng rất im lặng, nghiêm túc kiểm điểm hành vi của mình chút đỉnh, sau đó… tiếp tục làm chuyện xấu. Rốt cuộc cũng hiểu cái gì gọi là ‘Người trong giang hồ, thân bất do kỷ’. Nàng không cao thượng đến mức hi sinh bản thân, cùng lắm chỉ vừa chảy nước mắt cá sấu vừa nhai thịt thôi. Ôi~.
Trịnh Tĩnh Nghiệp rất lo lắng về trạng thái tâm lý của Cố Ích Thuần, ông rất hiểu Cố Ích Thuần, biết chuyện lần này đã vượt quá phạm vi có thể được Cố Ích Thuần dễ dàng tha thứ, thế nên không ép con gái đi dỗ Cố Ích Thuần là không được! Thấy Trịnh Diễm không đồng ý ngay, đưa tay lên, bóp cổ Trịnh Diễm: “Có đi không? Có đi hay không?”
Sắp bị bóp chết rồi! Trịnh Diễm thè lưỡi đồng ý: “Buông con ra, buông ra. Con đi! Đi mà!”
Sau đó bị xách tới trước cửa thư phòng Cố Ích Thuần. Trưởng công chúa Khánh Lâm, Trì Tu Chi đều đang đợi ở ngoài, Cố Ích Thuần vẫn chôn mình trong thư phòng, Cố lão đầu nổi nóng thì đúng là không ai dám đụng vào.
Trịnh Diễm liếm ngón tay, trước ánh mắt sửng sốt của cả đám người liên can, chọt vào giấy dán cửa sổ, sau đó nhìn lén vào phòng. Ồ, thấy Cố đang giận dỗi ngồi xếp bằng trên sạp kìa. Vậy thì dễ làm rồi, Trịnh Diễm về sau một bước, xông tới, nhấc chân đá cửa!
Rầm!
Suýt nữa Trịnh Tĩnh Nghiệp nhảy dựng lên, còn Cố Ích Thuần thì nhảy dựng thật, con bé này! Quá càn quấy! Trợn mắt nhìn, là Trịnh Diễm.
Cằm của Cố Ích Thuần rớt xuống đất không dậy nổi, đầu tiên ông nghĩ đến thủ đoạn Trịnh Tĩnh Nghiệp dùng thật phúc hắc, sau đó nghĩ đến Trì Tu Chi ‘biết lễ hiểu pháp’ lại hồ đồ nghe theo Hoàng đế, cuối cùng là Trịnh Diễm ‘ngoan ngoãn hiểu chuyện’ thì ra là một con bé bạo lực! Nha đầu kia vẫn chưa rút chân về, có lẽ vì dùng sức nhiều, tê chân, xoay cổ chân vòng vòng.
Trịnh Diễm làm ra vẻ không có việc gì, đi tới ngồi đối diện Cố Ích Thuần: “Ồ? Khí sắc của thầy không tệ nha~”
Cố Ích Thuần: “…” Là một người tốt có giới hạn, có ai nói cho ông biết cách đối phó với con bé mà trình độ vô sỉ đã đạt đến cỡ này không? Rõ ràng đã tỏ ra không muốn gặp người rồi mà? Lại còn đá cửa! Đây không phải học trò ông dạy! Cố Ích Thuần trừng mắt liếc Trịnh Tĩnh Nghiệp.
Trịnh Tĩnh Nghiệp trải qua những ngày tăm tối không ánh sáng, nay cười cực kì vui vẻ, hòa nhã nói: “Nghe bảo huynh đang không khỏe, bây giờ sao rồi?”
Cố Ích Thuần thấy ông thì giận không có chỗ xả, rất khí khái mà quay ngoắt đầu đi. Dù gì Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng sống với ông nhiều năm, con cũng đã có, lại thêm có đám Trịnh Diễm ở đây, tính tình tốt hơn nhiều, nghiến răng tỏ ra dịu dàng mà hỏi: “Lang quân, ông đây là muốn làm gì vậy?! Hả?!!!”
Ông ngạo kiều cái mốc gì đó?
Thế mới nói, đám đáng khinh các người đều không thể hiểu trái tim tuy hơi già nhưng thuần khiết của Cố danh sĩ! Các người là đám chết tiệt!
Nhiệm vụ phá cửa của Trịnh Diễm đã hoàn thành, ngoan ngoãn chuồn mất. Trì Tu Chi đứng đầu, vén vạt áo, quỳ sụp xuống, không nói gì cả, cứ thế mà quỳ. Cố Ích Thuần thầm nghĩ, đang hùa nhau ép ông sao? Để mặc chàng quỳ, Trịnh Diễm không làm: “Chàng muốn làm gì thế? Còn là người một nhà hay không? Làm gì bí hiểm vậy? Có mệt không? Vậy không được thoải mái đâu, oái~” bị Trịnh Tĩnh Nghiệp cú một cái, than thở xoa sọ khỉ, ngoan ngoãn trở lại.
Giọng nói của Trì Tu Chi rất cảm động: “Học trò biết tại sao thầy giận, nhưng nếu học trò không phụng chiếu, chẳng lẽ để Thánh nhân tự làm sao? Đến lúc đó phải thu xếp thế nào? Dù gì ngài cũng là Thánh nhân, hơn nữa…”
Dù gì cũng là học trò của mình, Cố Ích Thuần hừ hừ hai tiếng: “Vậy thì để ổng viết ấy!”
Trưởng công chúa Khánh Lâm hừ lạnh một tiếng, Cố Ích Thuần im lặng, nhận ra mình đang mắng anh trai trước mặt em gái người ta, sửa lại: “Con cứ thế mà phụng chiếu sao? Ngu xuẩn! Dù gì cũng phải ngăn cản chứ! Tại sao con lại theo cái chiếu đó? Con là loại người gì hả? Bây giờ là con là đại thần đương triều, con không được có lỗi với lương tâm lễ pháp, có lỗi với với bổng lộc triều đình!”
Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng hài lòng khi thấy con rể thức thời đánh tiên phong, nói giúp: “Không phải cũng đã xong rồi sao? Đánh mở đầu thế thôi, ta cũng không nghĩ chuyện này sẽ thành công. Chẳng qua lấy tiến làm lùi mà thôi, Thánh nhân đưa ra một đề nghị, chúng thần không theo, thế thì nhường một bước. Dù gì Thập Thất lang cũng là một người hiền lành, chứ như đám Tề vương chỉ chằm chằm nhìn vào ngai Thái tử mà bất chấp tình anh em thì có thể làm vua một nước được sao? Hoặc như Thập Tứ lang, vô nghĩa bỏ vợ, có thể sao? Nhưng Thập Thất lang không phải con trưởng, nên cũng khá khó. Rốt cuộc Hứa thị cũng không được truy phong mà? Chẳng qua là kế tạm thời thôi!”
“Nhưng dù thế cũng là một tiền lệ xấu! Người đời sau có tâm tư sẽ lấy chuyện này ra làm tiền lệ, cuối cùng cũng có ngày lễ pháp sẽ bị các người làm cho bại hoại!” Cố Ích Thuần đập bàn.
Trịnh Tĩnh Nghiệp lập tức cam đoan: “Sau này sẽ không có chuyện vậy nữa! Nhất định sẽ tuân thủ lễ pháp!”
Cố Ích Thuần lại tiếp tục hừ hừ, không phải ông không hiểu tình hình hiện tại, chẳng qua trong lòng đang giận, mắng chửi một chút thì đã đỡ hơn rồi. Trưởng công chúa Khánh Lâm liếc xéo một cái, tay kéo Trịnh Diễm tay kéo Trì Tu Chi, không thèm để ý đến lão già chừng đó tuổi rồi mà còn kiêu với chả ngạo, ba người ra ngoài, để Trịnh Tĩnh Nghiệp ở lại tiếp tục giải thích. Trịnh Tĩnh Nghiệp thấy mọi người đi cả, mới ngồi xuống bên cạnh Cố Ích Thuần, trong giọng nói mang vẻ mệt mỏi: “Huynh còn vậy, nào biết lòng quân thần.”
“Hừ!”
“Huynh không biết Thánh nhân nay năm đã bao nhiêu tuổi rồi sao? Nếu cứ từ từ, sợ sẽ không kịp nữa! Đến lúc đó trữ vị không chắc chắn, hoặc Thái tử vừa lập không đủ uy thế. Chẳng lẽ trong triều chỉ vài phiên vương đang có ý tranh đoạt à? Chuyện anh em tương tàn đời nào cũng có, sao Thánh nhân lại không nóng lòng? Còn bọn đệ, chẳng lẽ lại thích lăn lộn trong thế cục loạn lạc ấy sao?”
Sắc mặt Cố Ích Thuần cũng hòa hoãn hơn: “Đệ cũng… Thì trước hết cũng phải nói một tiếng chứ!”
Trịnh Tĩnh Nghiệp lắc đầu: “Chuyện lớn như vậy, sao có thể tùy tiện lộ ra? Từ tình hình trên triều cũng có thể thấy, Tưởng Tiến Hiền ủng hộ Ngụy vương, Thẩm Tấn thích Yến vương, Tề vương cũng không yên, huynh nói xem, có thể không giữ bí mật sao?”
Ba lừa hai dối, Cố Ích Thuần bị ông dỗ ngọt, mềm lòng hơn: “Mấy ngày nay, chắc là mệt lắm phải không? Giờ Thái tử đã lập, mọi người nên ổn định một thời gian.” Cố Ích Thuần nói thế là có nguyên nhân, trước nay phiên vương tạo phản, thành công thì ít mà thất bại thì nhiều, cái đại thần rất tinh khôn, nhất là thế gia, hẳn là bây giờ đang suy nghĩ làm sao để tạo quan hệ tốt với Tân Thái tử.
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Chỉ mong sao Thánh nhân có thể chống đỡ được hai năm nữa. Ngài cảm thấy có lỗi với Quý phi, trong lòng áy náy, thường mơ thấy Ngụy Tĩnh Uyên, nói xin lỗi Ngụy Tĩnh Uyên suốt, sức khỏe cũng không được như trước.”
Cố Ích Thuần nói: “Sau này, đệ càng phải giữ gìn sức khỏe hơn mới được, Thánh nhân có chuyện gì, Thủ tướng phải chống đỡ!”
Trịnh Tĩnh Nghiệp cảm động nói: “Tư Huyền, huynh không giận đệ.”
Cố Ích Thuần làu bàu một tiếng, Trịnh Tĩnh Nghiệp mừng rỡ: “Vậy là được rồi, người đời không hiểu cũng không sao, nếu huynh giận, ta không chịu nổi đâu!” Cố Ích Thuần quay đầu: “Hơi đói rồi.”
***
Thân là gian tặc, ngụy biện cho bản thân trước mục tiêu đã định là kĩ năng cơ bản nhất, kĩ năng này của Trịnh Tĩnh Nghiệp hầu như đã đạt đến mãn cấp. Có ông, chẳng những gột rửa để bản thân trở nên trong sạch, mà cả con rể, con gái, vợ của người tình trăm năm cũng cùng trở thành vô tội, thế là cả nhà lại vui vẻ.
Mọi chuyện yên ổn xong xuôi, Trịnh Diễm bị Cố Ích Thuần gọi vào phê bình một trận: “Sao con lại lỗ mãng như vậy? Con là tiểu nương tử, có thằng con trai nào như con không?”
“Cha bóp cổ con bắt con gọi cửa, con biết làm sao được?” Trịnh Diễm không do dự mà bán đứng Trịnh Tĩnh Nghiệp, “Thầy không biết đâu, cha dữ lắm. Cả ngày càm ràm, thầy của con chưa chịu ăn cơm, con không đi khuyên thì cũng đừng ăn cơm nữa… Thầy nói đi, con còn cách nào nữa?”
Cố Ích Thuần cười cười: “Chỉ sợ sau này lễ pháp sẽ càng gắt hơn!”
Trịnh Diễm không đáp, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, bỗng dưng trong đầu hừng hực, nói: “Thầy yên tâm, tụi con không làm bại hoại luật pháp đâu.”
Cố Ích Thuần xoa đầu học trò, không nói gì nữa, khó đây! Trì Tu Chi mềm mỏng nói: “Chuyện này không thành, chứng tỏ việc lấy thiếp làm vợ không được chấp nhận.” Đây là một phản lệ. Cố Ích Thuần đành thở dài: “Chỉ mong thế.” Tinh thần vẫn không vui lắm, Trì Tu Chi lên tinh thần tiếp tục lừa thầy mình, từ phương diện này có thể thấy, Trì Tu Chi đúng là học trò của Trịnh Tĩnh Nghiệp, chẳng hạn về mặt lừa đảo.
Trịnh Diễm nhìn cảnh phúc hắc Trì Tu Chi lừa dối người thầy trong sáng của mình, rất không đành lòng nên rời đi. Không biết rằng Trì Tu Chi cũng từng hối hận, quả thật chàng đã ‘không phụng chiếu’, ít ra cũng từ chối một lần, sau đó lại phải ‘cố mà làm’. Ừ, sau này phải chú ý.
Trịnh Diễm đi tìm Trưởng công chúa Khánh Lâm. Trưởng công chúa Khánh Lâm đang rảnh rỗi không có chuyện gì ngồi gẩy than trong lò: “Bọn họ vẫn chưa nói xong à?”
“Vâng.”
“Thầy con cũng cố chấp quá, chuyện này có là gì đâu?”
“Sư mẫu, người giúp con một việc này đi.”
“Sao?
“Chỗ Quý phi, đã lâu không gặp, có lẽ cũng không muốn gặp chúng ta đâu? Nhưng con vẫn có chút không đành, muốn gặp cô ấy.”
“Để ý cô ta làm gì?” Trưởng công chúa Khánh Lâm cười lạnh, “Ta còn tưởng cô ta là người thông minh, không ngờ hơn mười năm rồi mà vẫn không tiến bộ. Một người đàn bà, nếu nghĩ chỉ cần quyến rũ đàn ông sẽ có được giang sơn thì đúng là không thuốc chữa! Một Hoàng đế, nếu vì sủng thiếp là chọn Thái tử bừa bãi thì giang sơn này cũng hết cứu!”
“Nhiều năm qua, quả thật Quý phi đối với con không tệ.”
“Nếu con không phải con gái Thủ tướng thì xem thử cô ta có tốt với con không.”
“Đây là duyên phận mà, bắt đầu thế nào không quan trọng, còn phải xem đối xử với nhau thế nào nữa. Cho con được gặp một lần đi.”
Rốt cuộc thì Miêu phi cũng không phải Hoàng hậu, nếu là Hoàng hậu, Trịnh Diễm có phong hào như vậy thì có thể hỏi xin. Nhưng Miêu phi chỉ là Quý phi, theo quyên tắc thì không có tư cách chấp nhận hay từ chối. Cho dù Hoàng đế cho cô ta quyền đại diện, nhưng bây giờ nếu Trịnh Diễm lên tiếng thì có lẽ cũng sẽ bị bác bỏ thôi. Trưởng công chúa Khánh Lâm thì không thế, bà có thể gặp Hoàng đế trực tiếp, cũng có thể bí mật mang Trịnh Diễm vào cung.
Cuối cùng Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng đồng ý với Trịnh Diễm, hơn nữa còn đưa Trịnh Diễm vào cung, đương nhiên, trước đó vẫn phải gặp Hoàng đế một lần.
Khí sắc của Hoàng đế cũng hoàn toàn thay đổi, tuy rằng trước đây râu tóc bạc trắng nhưng luôn có một cỗ sinh lực, nay dáng vẻ lại vô cùng bình thản, khiến Trịnh Diễm cảm thấy cả người không được tự nhiên. Ông già này, không thấy sức sống đâu nữa! Nếp nhăn trên mặt cũng hằn sâu hơn, hàng lông mày chau lại lộ vẻ phiền muộn. Hoàng đế sầu muộn như thế, khiến người ta không thể không lo.
“Thánh nhân, ngài ---”
Hoàng đế cười nhạt: “A Diễm tới rồi đấy à.”
Trưởng công chúa Khánh Lâm nói thẳng nói thật: “Con bé nói muốn gặp Quý phi, đòi phải tới thăm một chút.”
Hoàng đế ân cần nhìn Trịnh Diễm: “Con đúng là một đứa có lương tâm.”
Lời ngài nói khiến Trịnh Diễm chột dạ mãi thôi, nàng cũng không biết mình chột dạ vì gì, cúi đầu nhìn gấu váy của mình. Mãi đến khi Hoàng đế lên tiếng: “Đi thăm nàng ấy đi, gần đây nàng ấy cũng không được ổn.”
Trịnh Diễm đáp một tiếng, Trưởng công chúa Khánh Lâm nói: “Ta cũng đi cùng”
Trịnh Diễm nói: “Không cần đâu ạ, sư mẫu ở lại nói chuyện với Thánh nhân đi.” Nhìn ngài rất cô đơn.
Trưởng công chúa Khánh Lâm ngẫm nghĩ, dù sao Trịnh Diễm cũng không phải người để mình chịu thiệt: “Ỷ Lan, cô đi theo hầu Trịnh Diễm đi. À, dù sao cũng là ở trong cung, mượn của đại ca một người đi cùng nhé.”
Hoàng đế gật đầu, Trưởng công chúa Khánh Lâm mượn luôn Hoài Ân, Trịnh Diễm tái mặt.
Thật ra Hoài Ân lại rất vui vẻ đồng ý, đích thân dẫn đường cho Trịnh Diễm. Dọc đường đi, Trịnh Diễm nói chuyện câu được câu không với Hoài Ân: “Dạo này ông có khỏe không?” Hoài Ân cười nói: “Phiền Quận quân nhớ thương, coi như sức khỏe của lão nô cũng rất tốt.” Lại giới thiệu một chút về tình hình trong cung: “Cũng chỉ có ngài nhớ tới điện Chiêu Nhân, nay điện Chiêu Nhân rất vắng lặng.” Trịnh Diễm nói: “Nơi đó náo nhiệt phần lớn là nhờ tiếng cười của Quý phi.”
Vừa đi vừa nói chuyện, tới điện Chiêu Nhân lúc nào không hay. Hoàng đế không khắt khe với Miêu phi, vẫn để cô ở điện Chiêu Nhân, quét tước sạch sẽ, nhưng không biết sao lại có một cảm giác tiêu điều. Trịnh Diễm thở hắt ra, bước lên bậc thang. Trong điện Chiêu Nhân, mọi người nhanh chóng nhận ra Trịnh Diễm, Trịnh Diễm vốn là khách quen ở đây, Hoài Ân lại càng quen, Lương Thu vội vàng chạy vào báo với Miêu phi.
Miêu phi cười lạnh: “Cuối cùng cũng đến rồi sao?” Người khác bảo Trịnh Diễm có lương tâm, nhưng từ góc độ của Miêu phi, đã mấy tháng nay Trịnh Diễm không đặt chân tới điện Chiêu Nhân rồi.
Trịnh Diễm đi vào làm lễ, Miêu phi cũng ôn hòa, tuy biết tình hình hiện tại, nhưng không phải chỉ một chốc là sửa được tính tình: “Bây giờ Quận quân có bận gì không? Sao lại rảnh đến đây thế này?” Miêu phi cảm thấy tình cảm bị tổn thương, chưa độc mồm độc miệng đã là tốt lắm rồi.
Trịnh Diễm nói: “Đương nhiên là bận, cũng không rảnh, chỉ muốn tới thăm Quý phi thôi.”
Hoài Ân mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, khoanh tay đứng sau Trịnh Diễm, không nói lời nào, chỉ để ý lắng nghe.
Một hỏi một đáp, trước đây hễ gặp Trịnh Diễm là Miêu phi luôn có chuyện để nói, nay lại không còn lời nào. Cô không nói gì, nhưng Trịnh Diễm cũng đã nghĩ sẵn trong đầu, coi như cũng có giao tình, không nhẫn tâm nhìn Miêu phi cứ tiếp tục trầm luân như vậy nữa.
Vốn lúc đầu Trịnh Diễm nghĩ rất nhiều điều để nói, nay thấy Miêu phi như vậy, chỉ biết lẳng lặng ngồi bên. Miêu phi không im lặng được, há mồm vài lần, nhưng thật cũng không biết nói gì, hô hấp dồn dập. Oán giận? Oán giận gì chứ? Người ta không giúp cô? Nhưng người ta có nói là sẽ giúp đâu? Miêu phi nhận ra sự thật, nhưng lại không thể tìm được biện pháp đối phó.
Trịnh Diễm vẫn ngồi đó, nhìn Miêu phi như thế mà rất đau lòng! Trên người mang một hơi thở lạnh lẽo, không còn là phi tần xinh đẹp rực rỡ ngày nào nữa rồi. Bỗng Trịnh Diễm cảm thấy mình thật dối trá, vì nàng cảm thấy, bây giờ bỏ đi có lẽ là tốt nhất. Nói nhiều chỉ khiến tâm tình càng khó chịu mà thôi. Cứ vậy thì có lẽ oán hận của Miêu phi rồi sẽ vơi dần. Cùng lắm thì sau này khi nào Miêu phi gặp khó khăn sẽ đưa tay giúp đỡ.
Nếu không thì còn cách nào nữa chứ? Giúp cô ta tạo phản? Giúp con cô ta thành Thái tử? Làm Hoàng đế? Trong mắt Miêu phi, đánh giá về nhà mình đã thấp lắm rồi? Tự đi một chuyến này, rốt cuộc là để kéo lại hình tượng của nhà mình hay muốn giúp Miêu phi đây? Bản thân Trịnh Diễm cũng mê muội.
Trịnh Diễm quay lại gặp Hoàng đế, Hoàng đế vẫn rất quan tâm tới Miêu phi, hỏi: “Sao rồi?”
“Thần sắc Quý phi vẫn tốt.”
“Có nói gì không?”
“Không nói gì, Quý phi không nói, con cũng không nói, chỉ ngồi một lát. Bây giờ có nói gì cũng vô ích thôi? Cuộc sống cứ trôi qua như thế thì cũng không tệ mà, đúng không?”
“Đúng vậy!” Hoàng đế cảm thán, “Nên để nàng ấy được bình thản sớm một chút.”
Chuyện Trịnh Diễm chủ động vào thăm Miêu phi thật ra không gợi ra nhiều phỏng đoán dư thừa nào, quả thật như nàng nghĩ, trong chuyện Miêu phi, những phê bình về Trịnh thị ít dần. Từ đó về sau, cứ khoảng một hai tháng Trịnh Diễm lại đến điện Chiêu Nhân một lần, thường là ngồi yên, đôi khi cũng mang vài tin tức tới, chẳng hạn như Trịnh Tĩnh Nghiệp có nhắc Hoàng đế, đến lúc Nhị Thập Tam lang phải lấy vợ rồi, cũng phải sớm dựng phủ đệ cho Nhị Thập Tứ lang.
Người trước thì đồng ý, đến người sau thì Miêu phi xù lông lên: “Không muốn chờ nữa mà đuổi gấp chúng ta vậy sao?”
“Có Thánh nhân, chắc chắn phủ đệ của Chu vương rất thoải mái, Thái tử là anh trai của Chu vương, tuy nói anh trai như cha nhưng dẫu sao cũng kém một bậc.”
Miêu phi bình tĩnh lại, nhếch miệng: “Thật là phiền các người rồi.” Giọng điệu ra vẻ trào phúng.
“Con quen biết với Quý phi từ nhỏ, nay đã hơn mười năm, thời gian Quý phi ở cạnh Thánh nhân còn dài hơn. Nhưng Quý phi có biết không? Rằng, Thánh nhân từng muốn truy phong Lý thái hậu thành Hoàng hậu của Tiên đế mà cũng không thành.”
Miêu phi sửng sốt, Trịnh Diễm đã đi rồi.
Trịnh Diễm hoàn toàn hiểu rõ, Miêu phi không thích hợp làm chính trị, nay đổi chủ nhân, bạn chỉ cần dạy cho tốt thì không phải xong rồi sao? Hoàng đế muốn một người thừa kế! Cho dù bây giờ đã nhận rõ tình thế, nhưng vẫn đắm chìm trong thân phận của kẻ bị hại, không thoát ra được. Về bản chất mà nói, Miêu phi tự coi mình là kẻ trung tâm, dù ai nói gì thì cô ta vẫn cảm thấy mình bị tổn thương, có chết cũng không chịu thay đổi. Ai mà chả từng gặp chuyện ủy khuất chứ, nhưng dù áy náy trong lòng, bị lạnh mặt nhưng cũng không gặp lại người này nữa.
Nàng sắp kết hôn, từ nay về sau số lần đi thăm Miêu phi sẽ ít hơn nhiều! Khẽ lắc đầu, Trịnh Diễm bước xuống bậc thang của điện Chiêu Nhân, ánh dương rực rỡ đầu xuân khiến bóng nàng vừa ngắn vừa tròn.
***
Ngoại trừ Miêu phi, người khiến Trịnh Diễm đau lòng chính là Trì Tu Chi. Nhưng ít ra thăm Miêu phi thì có lợi cho Trịnh Diễm, với danh tiếng Trịnh gia, về phần Trì Tu Chi, chàng thật bất hạnh, từ khi thảo chiếu thư kia, chàng bị công kích rất ghê gớm. Nghiêm trọng đến mức Trì bà ngoại đã nghe được tin đồn. Tin tức của bà không được linh thông, biết chậm hơn mấy tháng, lúc Trì Tu Chi đi thăm bà thì khóc không thành tiếng: “Sao cháu lại có thể làm chuyện này?! Cháu là công tử thế gia, có đọc sách lễ nghi đàng hoàng cơ mà!”
Trì Tu Chi trầm mặc, chàng đã hối hận lắm rồi. Không lúc nào chàng không tự kiểm điểm sâu sắc, không thể vì hiểu ý Hoàng đế mà vênh váo đắc ý! Sao lại có thể vì đã nhìn thấu mà phụng chiếu hùa theo chứ? Dù gì cũng phải giả vờ giả vịt một chút!
Cứ thế, dù được Thái tử mới nhậm chức biểu đạt thiện ý nhiều nhưng vẫn không xoa dịu tâm trạng hối hận của Trì Tu Chi. Chàng cảm thấy một khắc khi mình phụng chiếu kia, chỉ số thông minh của mình đã bị che mắt.
Trì Tu Chi không ngoan, Trịnh Diễm đến thăm Trì bà ngoại trở thành người tốt, bà kéo tay Trịnh Diễm, chảy nước mắt nức nở: “Cha mẹ nó qua đời sớm, nó còn trẻ, không hiểu chuyện. Ta chỉ hận mình vô dụng, không dạy nó đàng hoàng! Nghe nói, Cố tiên sinh cũng giận nó, nhốt nó ngoài thư phòng? Cháu ngoan, sau này giao nó cho cháu, cháu phải khuyên nó nhiều vào. Nếu còn làm chuyện hồ đồ thì cháu nhất định phải cản nó!” Khóc hu hu, “Ta cũng chỉ có một đứa cháu này thôi, không thể để nó đi vào con đường bất chính, bằng không ta thật có lỗi với cha mẹ nó! Trì thị bảy trăm năm, đến bây giờ luôn được người đời khen ngợi, thanh danh như thế không thể bị hủy trong chốc lát!”
Trịnh Diễm ôn tồn thưa: “Bà yên tâm. Chàng đều hiểu cả, chỉ vì tuổi trẻ, Thánh nhân ra lệnh chàng không dám không theo chứ không phải do ý định ban đầu chàng muốn vậy. Có ai thiếu thời không từng phạm sai lầm? Chỉ phạm một lần, từ nay về sau sẽ biết cái gì là đúng là sai.”
Trì bà ngoại nức nở, cuối cùng nấc cụt, mệt quá rồi ngủ thiếp đi.
Trong lòng Trì Tu Chi ngổn ngang trăm mối, việc phụng chiếu đã đánh vào nội tâm chàng rất sâu chứ không nhẹ nhàng như biểu hiện bên ngoài. Chàng có thể ngụy biện trước mặt Cố Ích Thuần, ngoan ngoãn nhận sai trước mặt bà ngoại, nhưng thời gian dần trôi, cảm giác tội lỗi trong lòng càng nặng nề hơn. Trì Tu Chi gầy đi, ngay cả Cố Ích Thuần đang bất mãn với chàng cũng không đành lòng, tìm cách khuyên: “Con thế này cũng vô ích thôi, thời gian không thể quay lại, sao trước đây không suy xét cẩn thận? Nếu hối hận thật thì sau này đừng phạm sai lầm nữa! Nếu quả thật con không áy náy, thì mãi mãi sẽ là một Trung thư xá nhân chỉ biết vâng dạ làm theo ý vua!”
Chỉ cần không phải so với đại lừa đảo với Trịnh Tĩnh Nghiệp thì đầu óc vẫn tỉnh táo, vẫn một bộ khuyên răn, Trì Tu Chi sống lại.
Ôi ôi, Miêu phi không tính, từ thái độ của Cố Ích Thuần và Trì bà ngoại, có thể thấy, chuyện truy phong này, biểu hiện của Trì Tu Chi hay Trịnh Tĩnh Nghiệp rất không được ủng hộ. Đối với lần này, Trịnh Diễm rất bất an.
Trịnh Tĩnh Nghiệp hoàn toàn không hiểu tâm tình của con gái: “Con sắp gả nó nó rồi, sao lại mày ủ mặt ê như thế? Không muốn gả?” Trịnh Tĩnh Nghiệp hỏi ba chữ cuối rất cẩn thận.
“Không phải mà~” Trịnh Diễm dậm chân một cái, “Bên ngoài nói rất khó nghe, nào là chỉ biết hùa theo, lại còn Quý phi…”
“Cô ta thì sao?” Trịnh Tĩnh Nghiệp nổi giận.
“Bây giờ cô ta không được như ý, chúng ta lập tức xa lánh, thế thì không tốt lắm. Tuy bây giờ hơi u ám, cũng không thích gặp lắm, nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả,” Trịnh Tĩnh Nghiệp nói như chém đinh chặt sắt, “Vốn dĩ lòng người dễ thay đổi. Hơn nữa, một năm này, người xu nịnh quyền thế không phải chúng ta! Từ khi thầy con cưới vợ, con không nhận thấy hai mẹ con con ít tới điện Chiêu Nhân dần sao?”
“Ể?” Hình như vậy thật.
“Quý phi muốn Chu vương được làm Thái tử vững vàng, liên lạc với rất nhiều người xung quanh, số lần vào cung của phu nhân các nhà khác cũng chẳng kém. Có thể nói tranh thủ đang nóng lò mà muốn cướp vị trí trung tâm của chúng ta thôi, nếu không loại đàn bà ngu ngốc như Miêu thị cũng không sốt sắng đến vậy, cuối cùng là tự chuốc.”
“Hả?” Trịnh Diễm ngây người, “Sao… sao con không biết gì cả?”
“Thôi, con cũng sắp xuất giá rồi, bận nhiều việc, chúng ta không muốn để con biết.” Lão quỷ Trịnh Tĩnh Nghiệp đã sớm biết con gái dễ mềm lòng.
“Chuyện gì cũng phải nghĩ trước hai, ba bước mới, đi sớm một bước mới có thể đoạt tiên cơ trước người khác. Bắt tay vào chuẩn bị cũng phải thật nhanh, tránh để chuyện tới trước mặt rồi mới nhớ ra, luống cuống tay chân thì còn làm ăn gì nữa? Con sắp kết hôn, Trì gia không có trưởng bối, chuyện gì con cũng phải tự mình xử lí, phải trầm ổn, hấp tấp bộp chộp thế này sao cha và mẹ con có thể yên tâm?”
Trịnh Diễm ngơ ngác gật đầu, đã hiểu! Đột nhiên Trịnh Diễm cảm thấy mình còn đơn thuần hơn cả Cố Ích Thuần, tủi thân chết được, bị giấu diếm lâu đến vậy, nàng còn ngây thơ hơn cả thầy giáo của mình! Oán không chỗ xả, Trịnh Diễm đau khổ ra mặt, được Đỗ thị gọi đi xem đồ cưới.
Đừng thấy dạo gần đây Đỗ thị không dịu dàng với Trịnh Diễm, chứ thật ra trong lòng rất yêu thương cô con út, đồ cưới xem chừng còn nhiều hơn cả Trịnh Du. Vì tránh để cô con gái cả của mình ở phủ Thành quốc công có ý kiến, bà còn gọi riêng Trịnh Du về để tâm sự: “A Diễm còn nhỏ quá, mẹ và cha con rất lo!”
Dựa theo tình hình, Trịnh Diễm được gả vào nhà kém hơn Trịnh Du nhiều, thế nên lúc không có ai, Trịnh Du và chồng của chị, Ngô Hi chẳng thể không nghi ngờ việc Trịnh Tĩnh Nghiệp gả con gái là hành động hoàn toàn bất đắc dĩ. Dù không biết nội tình thế nào, nhưngtrong đầu tưởng tượng ra đủ chuyện như ‘Dương Bạch Lao và Hoàng Thế Nhân’ (*), Trịnh Diễm thật là đáng thương! Không phải sao? Kinh triệu Trì thị đã sụp đổ từ lâu, ngoại trừ có khuôn mặt ngon trai thì Trì Tu Chi còn có gì hơn chứ.
(*) Hoàng Thế Nhân và Dương Bạch Lao là nhân vật trong phim ‘Bạch Mao Nữ’; bạn nào quan tâm có thể tìm hiểu thêm. Trong phim, Hoàng Thế Nhân là địa chủ ác bá, ép Dương Bạch Lao gả con gái để gán nợ, dùng thủ đoạn, bắt con gái của ông dẫn đi khiến Dương Bạch Lao phẫn uất mà tự vẫn.
Trịnh Du bày ra vẻ thấu hiểu: “Con hiểu, con hiểu mà, tụi con cũng đang suy nghĩ nên cho muội ấy thêm cái gì nữa đây.” Mà Trì Tu Chi còn bị nghi ngờ khắc cha khắc mẹ nữa chứ! Trịnh Du run run hỏi: “Mà đã coi bát tự của con rể mới chưa?” Đổi ý còn kịp không?
Ngoài ra đám huynh trưởng như Trịnh Tú, Trịnh Kỳ, Trịnh Sâm cũng rất áy náy, mọi người đều ôm lòng bi thương gả em gái đi. Tuy rằng Trì Tu Chi vốn cũng không tệ, nhưng gần đây đã phạm sai lầm lớn. Vốn cưới em gái mình đã là không xứng, nay càng thấy ủy khuất em gái hơn. Trịnh Thụy vốn hơi sợ Trì Tu Chi, bây giờ lẩm bẩm, không biết có nên xúi cha đổi ý không đây?
Bị Tiêu thị cho một cái bợp tai: “Nói bậy bạ gì đó? Trì Tu Chi là trò giỏi của Cố tiên sinh! Các người còn muốn được tiếp tục học hành ở chỗ Cố tiên sinh đó”
Lẽ nào đây là chân tướng? Thế chấp, để em gái trở thành vợ của học trò Cố Ích Thuần, sau đó Cố Ích Thuần mới đồng ý dạy học lũ nhóc nhà bọn họ. Nếu không một danh sĩ không chịu nhận học trò như Cố Ích Thuần, sao sau khi vào kinh lại chịu nhận bọn họ chứ? Tư chất của bọn họ cũng chẳng tốt lành gì. Huhu, em gái ơi, bọn anh rất có lỗi với em.
Trong tâm trạng thông cảm và muốn bồi thường, Trịnh Diễm được mọi người tặng đủ loại đồ cưới, mãi tận khi xuất giá. Bọn họ hoàn toàn quên rằng thật ra bọn họ bắt đầu học với Cố Ích Thuần trước Trì Tu Chi cơ mà.
Đỗ thị không biết suy nghĩ này của lũ con, sau khi được thông cảm thì tiếp tục thu dọn đồ cưới, nội dung phong phú khiến Trịnh Diễm bị dọa hết cả hồn. Nàng biết con gái xuất giá có ‘mười dặm đồ cưới’, Quách thị, Tiêu thị cũng có rất nhiều đồ cưới, nhưng, Đỗ thị cho nàng bao nhiêu đây lận sao?
Một căn nhà lớn trong kinh, biệt nghiệp Hi Sơn, ruộng tốt ở Kinh Giao, vàng bạc châu báu, tơ lụa Lang La, nô tì nô bộc, xe hương ngựa tốt… Trịnh Diễm từng có ý mở cửa hàng ở kinh thành, căn bản là không có cách nào bắt tay vào làm, Đỗ thị cũng chọn cho vài cửa tiệm nổi tiếng.
Trịnh Diễm chặc lưỡi: “Thế này thì quá nhiều rồi…”
Đỗ thị lau nước mắt: “Con một thân nhỏ xíu, không có nhiều đồ thì sao lo thân? Văn khế cũng chuẩn bị xong cả rồi, không được cho ai! Sau này cho con cháu, hoặc để làm đồ cưới cho cháu ngoại của mẹ…” Bà cũng hối hận rồi, làm sao đây? Bà không muốn gả con gái nữa!
Lau nước mắt: “Đúng rồi, hai đứa A Tuyên ở lại, bên cạnh con thiếu hai người, mẹ đã chọn cho con rồi, thân khế ở chỗ ta, cũng đã hỏi thăm rõ ràng người trong nhà…”
Trịnh Diễm nói: “Thật ra không cần đâu mẹ, Trì gia ít người ít việc, con không cần nhiều người hầu hạ thế đâu.”
Đỗ thị trừng mắt: “Nói hươu nói vượn! Nếu lập gia đình là chịu khổ thì ai muốn gả con gái đi chứ?! Con… nếu trước khi xuất giá mà không thuận lợi thì đừng có gả gởi gì nữa.”
Trịnh Diễm bấm bụng: “Con nhận, cứ để bọn A Tiếu đưa đi cùng.”
“Thế mới được chứ!” Đỗ thị hài lòng, “Đến xem này.”
Trịnh Diễm nhìn Đỗ thị mở một cái hộp lớn, đẹp quá, bên trong là áo trân châu, hơn nữa cũng ngang ngửa với chiếc áo Trịnh Diễm tặng Đỗ thị, viên ngọc nào cũng tròn trịa trơn nhẵn, cùng kích cỡ.
“Cái này…”
“Mẹ đã cho người làm, lớn hơn cỡ của con một chút, hai năm nữa con lớn thêm thì cũng mặc vừa.”
Trịnh Diễm: “…”
“Còn nữa, dù Trì Tu Chi là người tốt tính, nhưng đàn ông trước và sau khi kết hôn không giống nhau, con cũng không thể ngây ngô ăn chơi như khi còn ở nhà mẹ đẻ. Nô bộc nhà họ, dù con từng quản, nhưng trước và sau khi xuất giá không giống nhau.” Đỗ thị nhắc nhở những chuyện này, sau đó Triệu thị cũng góp lời.
Lời Triệu thị nói rất đáng tin: “Đến Trì gia, hỏi về gia quy tổ tiên của nhà đệ ấy. Gia tộc như vậy, hẳn đã có quy củ truyền xuống, muội cứ theo đó mà làm, sẽ tiết kiệm nhiều công sức. Cũng chớ vì mới cưới mà cứ dính vào đệ ấy. Đồ cưới của muội và tổ nghiệp Trì gia phải phân ra cho rõ ràng, nhà của họ có lão bộc bao đời, không giống những người bên cạnh muội. Nói cách khác, cùng là một chuyện, muội giúp đệ ấy coi sóc nhà cửa, đó là khách, giúp đệ ấy chăm nom bà ngoại, là có ý giúp đỡ, bọn họ cảm động. Nhưng nay đến chỗ bà ngoại thăm nom lại là quy củ làm người.” Chị cũng không hài lòng với việc phụng chiếu của Trì Tu Chi.
Nếu chị không nhắc thì quả thật Trịnh Diễm cũng không để ý đến những chuyện này nhiều: “Vâng, muội sẽ nhớ kĩ.”
Quách thị xăn tay áo: “Chàng rể mới của nhà ta người tinh tế, muội phải cẩn thận với đệ ấy. Đệ ấy mà dám làm gì thì cứ về nhà đón tiếp, nếu bản thân không tiện thì sai người tới báo, chúng ta sẽ chống lưng cho muội.”
Ôi ôi, đây là chương trình học của cô dâu trước khi cưới, môn dạy chồng.
Gương mặt của Tiêu thị cũng dữ tợn lên: “Lúc nên ngang ngược thì cứ ngang ngược, nếu đệ ấy ăn chơi đàng điếm thì muội đừng có nhớ những lúc nó lời ngon tiếng ngọt, cứ đánh đến khi không dám chơi bời nữa thì thôi!” Sát khí đủ mười phần!
Quách thị nói: “Đúng thế đúng thế, nếu không đủ người thì A Tĩnh nhà chúng ta cũng giúp được.” Tiêu thị nói: “Thập Nhất lang cũng có thể hỗ trợ!”
Các tẩu đang muốn lôi kéo ngự lâm quân để giúp muội đánh chồng sao?
Dù sao Trịnh Diễm vẫn rất cảm kích: “Vậy muội xin được cám ơn trước~”
Triệu thị không nói gì về kế sách của hai em dâu, nhưng vẫn hết lòng nói với Trịnh Diễm: “Thành thân rồi, phải ra ngoài nhiều, nhưng đây là nhà mẹ của muội! Đúng rồi, còn phía Trưởng công chúa nữa, bà là sư mẫu của rể mới nhà ta, nhất định sẽ không mặc kệ muội.”
“Vâng.”
Đến chỗ Trưởng công chúa Khánh Lâm, Trưởng công chúa Khánh Lâm cực kì nhiệt tình: “Con phải trông nó kĩ vào, đừng cho nó cơ hội chơi bời, ai dám ôm nó làm bậy thì con cứ đánh chết cái thứ muốn đi tìm chết ấy đi, sau đó hỏi lại Trì Tu Chi. Ngày thường cảnh giác một chút, vợ chồng sống chung phải thật thân thiết vào.”
Trịnh Diễm theo đó mà gật gù ra vẻ đã hiểu.
Ngoài ra còn có vợ của Vu Nguyên Tề Khương thị, một đám bạn bè, chị em Lý Hoàn nương, ai cũng đề nghị phương pháp, mà nội dung chính: Làm thế nào để hàng phục Trì Tu Chi.
Thật sự là không cần hàng phục Trì Tu Chi đâu biết không? Người ta đã tự sa đọa lắm rồi đấy? Chàng đang sợ vợ không cần mình nữa kìa? Sinh nhật Trịnh Diễm còn chưa tới, chàng đã chạy khắp nơi kiếm quà sinh nhật, nào là trâm đẹp, hương tự chế, chỉ còn thiếu điều tự gói nơ bướm mang thân tới trước mặt Trịnh Diễm thôi.
***
Ấn tượng của Tân Thái tử về Trì Tu Chi quả không tệ, gần đây Trì Tu Chi phải chịu áp lực tâm lý rất lớn, Tiêu Lệnh Tiên rất lo cho trái tim của chàng. Biết chàng muốn cưới Trịnh Diễm, cực kì lo lắng, tìm cơ hội nói chuyện với Trì Tu Chi: “Tuy Trịnh thị là con gái Tể tướng, nhưng cậu cũng là thần tử Thiên tử, nghìn vạn lần cũng phải nhớ đạo làm chồng, không được sợ vợ!”
Trì Tu Chi tiều tụy đi nhiều, khẽ mỉm cười, Tiêu Lệnh Tiên nhìn thấy mà lòng khẽ run, ôi ôi, đập chai vđ! Giọng điệu của Tiêu Lệnh Tiên đã mềm mại đi tám trăm lần: “Phụ nữ thời nay ghen dữ lắm, cậu không được để bọn họ được tùy tiện. Nếu cô ta dám bày trò, cậu… cứ nói cho ta biết! Ta sẽ làm chủ giúp.” Đột nhiên Tiêu Lệnh Tiên lấy dũng khí ở đâu ra mà nói.
“Điện hạ.”
“Hử?”
“Vợ của thần ôn nhu đáng yêu.”
“…” Hết cứu rồi! Nhìn cái bộ kìa kìa, không phải bức bách dữ quá mới nói vậy chứ?
Ngoại trừ Thái tử thì không có ai cổ vũ Trì Tu Chi phải chấn chỉnh uy làm chồng. Ngay cả Hoàng đế cũng nói: “Xứng đôi vừa lứa, phải sống với nhau cho tốt, chớ để phụ một khoảng thời gian dài như vậy.”
Những người có quan hệ không tệ với Trì Tu Chi, phân nửa đều cực kì hâm mộ mà nói, có thể cưới con gái Tể tướng thì đúng thật tốt cmn số, vì nghe nói vị Quận quân này vừa đẹp vừa thông minh, lại cũng rất giỏi nấu nướng. Nàng là người văn nhã, bút pháp được chân truyền từ ba vị bậc thầy, còn giỏi hơn cả Trì Tu Chi, biết nhìn người, lại còn… nói cho cùng là tốt đến không thể tốt hơn.
Thanh danh Trịnh Diễm tốt hơn cha, hơn chồng nàng nhiều. Thế nên hễ nhắc tới hôn sự này rất nhiều cánh đàn ông oán thán: “Mỹ nhân như vậy, thế mà theo giặc!” Ôi ôi, thật đáng thương! Như thể Trì Tu Chi là một người có nhân phẩm rất đáng khinh, nào xứng đôi với một nữ tử tốt như thế? Quần chúng không rõ chuyện nghe xong đều cho rằng Trịnh Diễm là một cô vợ bị khổ tình.
Thật ra người ta rất tốt! Ngược lại, người cảm thán Trịnh Diễm ‘khéo vợ vụng chồng’, thì lại đang không ổn chút nào.
Chẳng như Chu Nguyên, vợ của Chu Nguyên là công chúa An Nghi, Tiêu Lệnh Viện. Cô ta vốn không vừa mắt Trịnh Diễm. Còn Chu Nguyên trước đây từng có ý đồ bất lương: Gạ gẫm Trịnh Diễm không thành. Tiêu Lệnh Viện biết được thì cực kì tức giận, tại sao những chuyện khiến ta không vui lại đều liên quan đến cô ta? Lại nói tiếp, cuộc sống tân hôn của Chu Nguyên và Tiêu Lệnh Viện cũng không tệ, nhưng Chu Nguyên là kẻ đào hoa, ít ra mới cưới, coi như cũng có khách khí với vợ mình. Tiêu Lệnh Viện thì thấy bộ dạng Chu Nguyên không tệ, dù gì cũng là thiếu nữ, tuy trước đây Chu Nguyên nằm ngoài danh sách nhưng khi kết hôn đã được trưởng bối trong nhà ‘tâm sự’, thu liễm đi nhiều, phân phát không ít mỹ tì, cô ta tự cảm thấy thế cũng tạm được. Hai vợ chồng tương kính như tân, thi thoảng làm tí chuyện tình cảm.
Nhưng một câu cảm thán của Chu Nguyên đã đánh tan cuộc sống yên bình.
Tiêu Lệnh không thèm xăn tay áo, cứ thế mà đánh Chu Nguyên: “Đồ tiện nhân như anh, có phải còn nhớ Trịnh thất hay không? Người ta đã gả rồi, không có phần của anh đâu! Dẫu cô ta lẳng lơ ong bướm thì cũng sẽ kinh tởm anh thôi! Đồ tiện nhân!”
Ôi, Phò mã thành tiện nhân, những ngày về sau của Chu Nguyên sẽ không thể dễ chịu. Đáng thương nhất là mẹ của Chu Nguyên. Tính cách của mẹ Chu Nguyên khiến Chu thị không thích, nay thấy con trai đáng thương như vậy thì nổi giận, bị cha Chu Nguyên nói một câu: “Thật ra mẹ chồng con dâu các bà cũng như cả thôi, bà mắng công chúa làm gì?” Tức đến nỗi đuổi đánh chồng nhưng lại bị trưởng bối trong tộc nhìn thấy. Tiêu tùng.
Chu Nguyên biết mẹ bị ức hiếp, càng thêm bất mãn với Tiêu Lệnh Viện, kết hôn chưa được một năm mà đã nhìn nhau không vừa mắt.
***
Không thèm quan tâm người khác nói thế nào, hôn sự của Trịnh Diễm và Trì Tu Chi đã được định cả rồi. Cố Ích Thuần tự lo liệu hôn sự cho học trò, cũng vì Trì Tu Chi mà giải hòa cho chàng và thế gia, thế gia không nể mặt Cố Ích Thuần thì cũng phải để ý mặt mũi Thái tử, người đang rất thích Trì Tu Chi, nên ngoài mặt cũng khách khí ít nhiều.
Trịnh Tĩnh Nghiệp nhận được rất nhiều lời chúc, tâm trạng đang vui, thấy Trì Tu Chi mặt không chút biểu cảm đi tới, trong lòng Trịnh Tĩnh Nghiệp cực kì khó chịu: Cưới con gái ta mà không vui sao? Phải mỗi ngày đều cười giống đồ dở mới đúng!
Trì Tu Chi vái chào: “Tướng công, cuộc thi ở Chiêm sự phủ đã có kết quả, Thái tử đích thân chọn Lương Hoành.”
Đệch! Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng đơ mặt, trong lòng tự thấy hối hận, quả thật không nên để Thái tử tự tuyển người. Thì ra, trong tháng ba, phủ Chiêm sự thiếu người nên mở cuộc thi ở kinh thành, trước khi thi đã phát thông báo đến mọi nơi trong cả nước. Đám thư sinh ở xa, cách mười dặm tám làng cũng muốn vào kinh để thử vận may một lần.
Hoàng đế muốn để con tự bồi dưỡng thành viên nòng cốt, Thái tử cũng có ý đó, Trịnh Tĩnh Nghiệp cũng vui vẻ biết thời thế - nội dung đề thi là ông cùng Thái tử, Hoàng đế bàn nhau, nếu đáp đúng thì chứng tỏ quan điểm chính trị khá đáng tin. Muốn khống chế Hoàng đế thì trừ khi có ý cướp ngôi, tốt nhất là đừng để cho ngài ấy cảm thấy mình bị trói buộc. Trịnh Tĩnh Nghiệp buông tay để Thái tử tự chọn người.
Ai ngờ Lương Hoành cũng đến thi, còn được Tiêu Lệnh Tiên coi trọng?
Trịnh Tĩnh Nghiệp không biến sắc, nói: “Đã biết. Con cũng đừng để việc này trong lòng, cứ an tâm chuẩn bị hôn sự. Thầy con biết chuyện này chưa?”
“Thầy không ở trong cung, con rể gặp nhạc phụ nên báo cho nhạc phụ trước.”
“Chuyện này cứ giao cho ta.”
Trì Tu Chi gật đầu.
Trịnh Tĩnh Nghiệp chạy tới chỗ Cố Ích Thuần, tìm bài văn của Lương Hoành, cất vào tay áo, đến cung Đại Chính gặp vua.
Thái tử đọc bài văn của Lương Hoành xong, trong lòng rất vui, Hoàng đế lại nói: “Hình như hơi gấp.” Tiêu Lệnh Tiên kiềm nén tâm trạng hưng phấn: “Ý cha là?
“Chỉ lấy lực của một người, khó! Ta vất vả suốt bốn mươi năm, cũng chỉ được cục diện trước mắt, con,” nặng nề vỗ lên vai con trai, “Việc nặng đường xa, nhất định không thể hấp tấp, bằng không sẽ có người thừa dịp, tự loạn trận cước.”
Tiêu Lệnh Tiên vui vẻ gật đầu: “Nhi thần đã hiểu.” Ý rằng phải đi từng bước sao?
Trịnh Tĩnh Nghiệp đến, hành lễ với hai cha con, Tiêu Lệnh Tiên khách khí trả nửa lễ, trên danh nghĩa, Trịnh Tĩnh Nghiệp là thầy của y, phải kính trọng. Trên mặt Trịnh Tĩnh Nghiệp ra vẻ oán than: “Thánh nhân, Điện hạ, có một chuyện này~”
“Chuyện gì? Chuyện gì mà có thể làm khanh khó xử thế?” Giọng nói Hoàng đế có vẻ hứng thú.
Trịnh Tĩnh Nghiệp tiện thể dâng bản thảo trong tay lên: “Năm ngoái có một thanh niên huyện Lỗi, tự xưng Lương Hoành, đến bái Tư Huyền làm thầy, đưa bài viết này ra.”
Vừa nghe tới Lương Hoành, tinh thần cha con Hoàng đế khấp khởi, nhận bài viết trong tay, đọc mà thấy tâm trạng rất sảng khoái. Đề thi của phủ Chiêm sự về tình hình chính trị đương thời, có mấy phần xử án cụ thể, sáng tác văn, vì giới hạn đề thi nên không thể tự do phát huy, chỉ có thể nhận ra thái độ Lương Hoành, không thể lý giải chủ trương của hắn một cách toàn diện. Nhưng bài viết này là tâm huyết của hắn, cực kì dụng tâm. Tiêu Lệnh Tiên kích động không thể kiềm chế: “Thái phó biết người này hiện đang ở đâu không? Phải sớm tiến cử!”
Trịnh Tĩnh Nghiệp lắc đầu nói: “Ta đã sai hắn về nhà, tính tình người này quá nóng nảy! Trẻ tuổi có bốc đồng cũng được, nhưng cũng phải nhận biết thực tế.”
Tiêu Lệnh Tiên hơi không cho thế là đúng, còn Hoàng đế rất đồng ý. Trịnh Tĩnh Nghiệp để lại bài viết, nói rằng đã có ý dùng người này, nhưng thời cơ chưa tốt, thế nên áp chế bớt, chờ khi đã trưởng thành hơn, trải đời rồi thì mới dùng, vừa vặn, đây là người để chuẩn bị cho Thái tử.
Tiêu Lệnh Tiên lại rất không hiểu: “Người như thế thì hẳn nên ra sức vì nước.”
Hoàng đế nghĩ thầm, thằng bé này còn non, lát nữa sẽ tự mình giáo dục, nói với Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Trước mắt cứ đưa tới Đông cung, cho hắn một chức quan nhàn tản, tôi luyện thêm.”
Tiêu Lệnh Tiên sốt ruột nhưng cha và thầy đều cùng quan điểm, y cũng chỉ đành hỏi nguyên nhân: “Tại sao vậy?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Trước đây hắn chưa từng ra làm quan, càng không biết trên triều đang xảy ra chuyện gì, dù có ý tưởng thì cũng phải tiến hành từng bước, ít ra phải biết chính lệnh triều đình được thi hành ra sao, lề lối nội bộ thế nào, thế mới không bị người lừa gạt.”
Hoàng đế gật đầu: “Chính là thế, bây giờ chẳng phải cũng đang học sao? Đây cũng là để mài bớt tính tình của hắn.”
Trịnh Tĩnh Nghiệp lại thêm vào một câu: “Chàng trai này giống như một cây dao, càng mài thì càng bén, nhưng nếu vội dùng sức sẽ gãy. Nếu Điện hạ muốn dùng thì phải để hắn dày dạn thêm một chút nữa mới được.”
Tiêu Lệnh Tiên nghĩ, cũng đúng, bây giờ để hắn được rèn luyện trong phủ Chiêm sự, chờ khi mình đăng cơ thì cũng vừa đúng lúc, đồng ý.
Nói chuyện này xong, Hoàng đế lại hỏi Trịnh Tĩnh Nghiệp: “Chuyện của A Diễm chuẩn bị đến đâu rồi?”
Trịnh Tĩnh Nghiệp nói: “Cứ không yên mãi!”
Hoàng đế cười nói: “Khanh nuôi bảy đứa con, đây là đứa nhỏ nhất, hẳn đã quen gả con cưới dâu rồi, thế mà vẫn lo lắng sao?” Trịnh Tĩnh Nghiệp mỉm cười: “Đây là lòng dạ của cha mẹ.” Hai lão già cảm thán, Hoàng đế cũng sực nhớ: “Ta từng nói sẽ tặng thêm đồ cưới cho Trịnh Diễm, nói suông không bằng làm liền, bây giờ đang chuẩn bị.”
Trịnh Diễm cứ thế được nhận chúc phúc từ cung, nàng đã gần như không thể tự kiểm kê xem mình có bao nhiêu gia sản. Đám A Tiếu cười nói chúc mừng: “Đồ cưới Thất nương càng lúc càng nhiều, chỉ sợ công chúa cũng không bằng.”
Trịnh Diễm nói: “Sao ta có thể so được với công chúa chứ?” Công chúa người ta được thực phong hơn ngàn hộ đó?
A Khánh thưa: “Năm nay Thất nương cập kê, còn sẽ thu được khối đồ tốt cho xem.”
Chị nói cũng đúng, cập kê là một ngày quan trọng, phải cử hành nghi lễ, khách khứa đều có quà mang tới. Trưởng công chúa Khánh Lâm là chủ khách, Trưởng công chúa Nghi Hòa cũng đến góp vui. Ngoài ra còn có Vệ vương phi, Tào vương phi. Gia quyến Trịnh đảng như Khương thị, vợ của Vu Nguyên Tề, cũng có mặt, cảnh tượng rất tưng bừng náo nhiệt.
Xuất hiện trước trăm người, một thân màu đỏ tía.
Đỗ thị mừng đến chảy nước mắt: “Cuối cùng A Diễm cũng trưởng thành.”
***
Trịnh Diễm cập kê, đương nhiên người vui nhất là Trì Tu Chi, những ngày vừa qua hơi vất vả, nhưng vì có ý nghĩ sắp cưới vợ chống đỡ mới cảm thấy khá hơn. Nay thành công trước mắt, tâm trạng hơi kích động. Về nhà nhìn qua một lần, thấy không có sai lầm gì mới vỗ ngực đi ngủ.
Đến ngày kết hôn, vừa sáng sớm, Trịnh gia đã bắt đầu đóng gói đồ cưới, Cố Ích Thuần, Trưởng công chúa Khánh Lâm được xem là trưởng bối đàng trai, mang người tới thu xếp nhà mới, tòa nhà này là căn được Hoàng đế ban cho trước đây, diện tích không nhỏ, nhưng Trưởng công chúa Khánh Lâm thầm so sánh với đồ cưới Trịnh Diễm, vẫn cảm thấy không bằng, lặng lẽ nói với Cố Ích Thuần: “May mà trước đây có để ý, nhà cửa cũng được bỏ vào sính lễ.”
Đồ cưới của Trịnh Diễm cực kì kinh người, đội ngũ từ nhà Trịnh gia đi ra, đầu đến Trì gia rồi mà đuôi vẫn chưa ra hết. Trịnh Tĩnh Nghiệp tặng cho con gái bốn con ngựa quý làm đồ cưới, một đống vũ khí, nghe đâu còn có trường đao mà Trịnh Diễm dùng rất thuận tay. Đây là Hi Sơn đó nha! Tháng sáu, nha thự trong kinh chuyển về tây, biệt nghiệp ở Hi Sơn Trì Tu Chi có được không hề gần biệt nghiệp Trịnh thị! Đội ngũ nối dài trên đường núi, bày ra một màu đỏ tươi vui mắtvui tươi.
Ngay cả gia lệnh nhà mình Trưởng công chúa Khánh Lâm cũng cho mượn, bố trí tiệc rượu, nhưng tự nhận là khách.
Hôm nay Trịnh Diễm rất nhàn, có thể ngủ đến khi mặt trời lên cao, dậy rồi thì ăn cơm, trưa có thể chợp mắt một chút, sau đó rửa mặt chải đầu trang điểm, bái biệt cha mẹ, rời khỏi nhà. Kết hôn, hoàng hôn (hai từ đồng âm), phải đợi lúc trời tối mới chính thức bắt đầu nghi thức.
Hai phù rể Trì Tu Chi, một là Tiêu Thâm, Hoàng đế cho mượn, người kia là Cố Nại, Cố Ích Thuần mượn cho. Những phù rể khác thì không đồng đều, cũng vì thanh danh của Trì Tu Chi không được tốt lắm.
Có điều Trịnh Diễm không ngủ được! Sáng sớm hai mắt thâm quầng, A Tiếu sốt ruột đến chạy vòng vòng: “Phải làm thế nào mới được đây?” Trịnh Diễm nhìn chị sốt ruột trong lòng cũng nóng nảy: “Mau đi nấu trứng gà nhanh.” Lăn một chút chắc sẽ bớt?
Trứng gà cũng vô ích, Trịnh Diễm thật sự không chịu nổi, sau đó đi ngủ trưa một giấc, dậy rồi thì tinh thần cũng chả đỡ hơn. Nếu không phải hôm nay nàng xuất giá thì Đỗ thị đã cho nàng ăn đòn rồi: “Bà nội của mẹ! Con, con, trời ơi!” Giục đi trang điểm, mặc đồ cưới.
Cô dâu chú rể đều là người có phẩm cấp, quần áo lễ nghi cực kì phiền phức. Theo quy định chỉ cắm một nửa trang sức lên đầu Trịnh Diễm, đã thế không giống mũ phượng trong truyền thuyết. Trước đây xem tivi thì thấy mũ phượng chụp lên đầu là xong. Tập tục kết hôn ở đây, mũ thì có thật, nhưng nhỏ hơn nhiều, có khăn trùm trên đỉnh, sau ót cũng phải búi tóc cài trâm. Ngoài ra phải có bông tai, vòng tay, ngọc bội… Trịnh Diễm như được võ trang hạng nặng, chỉ việc giả làm thục nữ.
Cũng không phải ngồi kiệu hoa mà lên xe. Nàng có phẩm cấp, vốn ngồi xe Quận quân, nhưng không biết Hoàng đế nghĩ thế nào, trước khi kết hôn đã thăng cấp cho nàng thành Quận phu nhân, phẩm bậc còn cao hơn cả chồng mình.
Nào là làm khó chú rể, đội ngũ đưa gả, Trịnh Diễm hoàn toàn không nhìn thấy. Cũng như tất cả mọi đám cưới khác, chú rể muốn được nhận cô dâu phải qua năm cửa, chém sáu tướng. Trì Tu Chi cực kì thê thảm, tuy rằng cánh đàn ông rất bất mãn với chàng nhưng chị em phụ nữ không chống lại nổi lang quân đẹp trai, cực kì khoan dung. Chỉ là chàng xuất hiện không đúng lúc, chị em phụ nữ, muốn nhìn thấy chàng đội mũ lệch, kể các Quách thị, các họ hàng quyến thuộc đều nhào vào đón tiếp.
Thật là chật vật!
Đến dưới tú lâu, Trịnh Diễm vẫn còn ở trên lầu không xuống được, Trì Tu Chi lại lâm nạn khác. Trịnh Diễm chẳng thiếu gì, nhất là cháu trai. Trì Tu Chi bị đám tiểu bối chặn lại dưới lầu, tiền bạc mang theo đều bị cướp hết.
Trịnh Duyệt mở cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu một chốc rồi rụt đầu về: “Đến rồi! Đến rồi!” Sau đó tụi con gái cũng nhoài đầu qua cửa sổ. Tiêu Thâm vừa ngẩng đầu liền không khỏi than nhẹ: “Lại còn có một lang quân bảnh trai nữa kìa!”
Chú rể mang người bắt đầu giục cô dâu, tặng đồ xong thì phải mua đường đi, bắt đầu gào to, gào cũng phải nhã nhặn, đọc thơ, chẳng ngoài gì hơn là giục cô dâu mau mau ra ngoài một chút.
Cuối cùng, làm khó đủ rồi, Trịnh Diễm lấy quạt tròn che mặt, đẩy ra. Ngồi xe một đường xốc nảy. Trịnh Diễm lấy khổ làm vui mà nghĩ, xem như làm trò giải trí cho quần chúng, cũng để thấy được tầm quan trọng của kết hôn – có điều nàng lại chẳng được thấy gì hết.
Đến Trì trạch, chẳng những có truyền thống bái thiên địa mà phải buông quạt tròn trước mặt mọi người. Đây là nội dung khách khứa ngóng chờ đã lâu, ngắm cô dâu! Trịnh Diễm nâng quạt đến mỏi tay, chỉ muốn buông xuống, nàng không ngại bị nhìn. Thế những vẫn chưa được, phải chờ ngâm thơ xong.
Quạt tròn hạ xuống, Trì Tu Chi như ngưng thở, mọi người cũng chìm vào yên lặng. Tiếp đó, không biết ai nói một tiếng “Đẹp!” Cả sảnh đều reo hò khen hay. Cũng phải, Lý thừa nhiều chuyện nghĩ, Trì Tu Chi cưới được một cô vợ xinh đẹp nhất thiên hạ!
Tiếc là, Trì Tu Chi cay cú lắm rồi, vội vàng đưa vợ về phòng tân hôn. Đằng sau Chu Nguyên cao giọng nói: “Chú rể không được trốn khỏi bữa tiệc chứ!”
Đm! Nếu không phải đang ngày vui như cưới xin, Trì Tu Chi chẳng hề có ý để tên chết tiệt này tới nhà mình uống rượu!
Trịnh Tĩnh Nghiệp thương con gái, thầm sai người đi bảo vệ con rể, trên người Trì Tu Chi nồng mùi rượu nhưng thật ra không uống nhiều. Dù sao cũng là đám cưới, chàng quang minh chính đại rời đi, chàng muốn gặp vợ!
Quần chúng bên ngoài rất không vui, muốn phá phòng tân hôn. Kết quả… gặp phải sư mẫu rất bảo vệ học trò như Trưởng công chúa Khánh Lâm, bà đã trang bị hai mươi tì nữ cường tráng, mỗi người cầm một cái dùi cui trong tay. Trai ngoan không đánh nhau với đàn bà! Đám đàn ông đành kéo nhau về uống rượu.
***
Dưới đèn, mỹ nhân như ngọc là vợ của chàng.
Dưới đèn, mỹ nhân như ngọc là chồng của nàng.
Trịnh Diễm rất hồi hộp, thật ra nàng ngồi chờ trong phòng tân hôn không lâu mà cảm thấy hồi hộp muốn chết ngất đi được. Đã sống qua hai cuộc đời rồi đấy? Đang tháng sáu, mồ hôi đẫm lưng, lại càng hồi hộp.
Trì Tu Chi đạp lên, táo đỏ long giãn bị đạp lên nghe vang răng rắc, Trịnh Diễm hồi hộp đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.
Bốn mắt nhìn nhau, đều đang cười, nhưng cũng nhận ra sự hồi hộp rất rõ.
Rượu Hợp cẩn được đựng trong ly ngọc Cao túc, vành miệng viền vàng, dưới đèn lấp lánh ánh kim. Nâng bình rót rượu, cầm chặt, giơ tay, đưa đến bên môi. Trịnh Diễm uống được một nửa thì đổi li với Trì Tu Chi, không khỏi nghĩ rằng liệu đây có tính là hôn gián tiếp không?
Thật đúng là không có tiền đồ, không chỉ mới cắn nhau một lần thôi đâu? Còn bày đặt đỏ mặt nữa chứ?
Uống rượu Hợp cẩn, cởi lễ phục khoác ngoài, sau đó các tì nữ biết điều lui xuống.
Ngón tay Trì Tu Chi khẽ run, kéo khăn xuống, run rẩy kề lên trán Trịnh Diễm: “Hơi nóng phải không? Lát nữa có muốn tắm rửa?”
Trịnh Diễm cố làm ra vẻ bình tĩnh mà nói: “Lang quân quả là giỏi hiểu ý người.”
Trì Tu Chi sốt ruột vội nói: “Ta không có giỏi, trừ quần áo mình, ta chưa cởi quần áo ai cả…” (*)
(*) ‘Hiểu’ ý người hay ‘cởi’ quần áo đều dùng một chữ ‘giải’.
Khỉ gió! Đồ lưu manh! Trịnh Diễm dùng ánh mắt lên án, bất tri bất giác mà cảm giác hồi hộp đã hoàn toàn bay biến.
Nhận ra mình đã nói gì, cả người Trì Tu Chi 囧. Đúng là vò đã mẻ thì cho sứt nốt, sáp lại gần: “Vợ ơi, đời này kiếp này, chỉ hiểu ý nàng thôi…”
Phi! Trịnh Diễm chu miệng, Trì Tu Chi cũng rướn người, hôn lên môi…
Trịnh Diễm mơ mơ màng màng nghĩ, đồ ngốc, Trì Tu Chi đúng là đồ ngốc, tay chân vụng về, chắc chắn ngày mai áo lót của nàng sẽ hỏng mất thôi.
Nến đỏ chập chờn, một màn nóng bỏng. Tắm rửa gì đó, cứ để sáng mai lại hiểu nhau sau đi~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook