Con Gái Địa Chủ
-
40: Qua Đời
Một nụ hôn ngắn ngủi không tới ba giây đã tách ra, Hân mặt mũi đỏ bừng không dám đến gần Vân, cuối cùng là vẫn chạm rồi, chuyện ngày hôm nay nhất định không được để Vân phát hiện ra, nhưng nếu bị hỏi đến cùng thì vẫn nên thành thật thôi, Hân thở phào nhẹ nhõm, cảm giác chột dạ đã vơi đi phần nào.
hai mắt Vân nhắm nghiền hàng lông mày vẫn nhíu chặt như trước, em khó chịu xoay người trên sofa suýt nữa lăn xuống sàn nhưng may được Hân đỡ lấy.
Hân biết em nằm trên sofa khó chịu nên liền mang Vân vào giường nằm cho thoải mái, một tay luồn qua đầu gối, tay còn lại đặt ở dưới lưng nhẹ nhàng nhấc bổng cả người Vân lên, cô ngày trước có tập thể hình rồi lại võ tự vệ nên sức khỏe vô cùng tốt nhưng đa phần là do em quá nhẹ, Hân thậm chí còn chưa dùng hết sức mình mà đã dễ dàng bế cả người Vân lên.
Cô nhẹ nhàng đặt em nằm lên giường, tăng nhiệt độ điều hòa lên, Hân ngồi bên cạnh giường giúp Vân vén tóc mai, khóe miệng cong thành một nụ cười mỉm nhưng rất nhanh đã xụp xuống.
Ai lại đi mua say vào ngày sinh nhật của mình, nếu như cô đến sớm một chút...
"Sinh nhật vui vẻ".
Hân cười khổ, cô lấy tay bóp mặt Vân như đang muốn trút giận nhưng lực tay lại chả mạnh chút nào, em càng muốn đẩy cô ra xa thì cô càng muốn làm ngược lại cơ.
"Lần sau không được uống say như thế nghe chưa?".
Hân ỷ mình còn tỉnh táo mà bắt nạt người say là Vân, Hân nhìn gương mặt em bị cô nhào nặn đến biến dạng thì phì cười, bỗng một giọt nước nóng hổi lăn xuống đầu ngón tay, Hân sợ hãi thu tay về, hình như là đùa hơi lố rồi.
"Vân không khóc nữa nha, chị không cố ý làm đau em đâu!".
Hân nhẹ giọng dỗ dành như dỗ trẻ con nhưng đến khi nhìn lại thì vẫn thấy Vân nhắm mắt, môi em mím chặt, nước mắt lăn dài.
"Vân?".
Cô gọi thử một tiếng, không thấy em đáp lại nhưng nước mắt càng lúc càng nhiều, cả người run lẩy bẩy nói mớ.
"Đừng đi...đừng đi...".
Hân cuống hết cả lên nhưng không dám đánh thức Vân dậy, ban đầu là ngồi bên cạnh giúp em lau nước mắt, nhưng mà tim đau đến thắt lại, cô ôm em vào lòng, dịu dàng vỗ về trấn an tinh thần Vân.
"Không sao, không sao rồi, chị không đi đâu hết".
Tay Vân túm chặt lấy cổ áo Hân, liên tục nói đừng đi, cô lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của em, giọng nói yếu ớt như đang kêu gào trong tuyệt vọng, nghe đau đến xé lòng, Vân lúc này khác với trong trí nhớ của cô, em là người có cái tôi lớn nhưng không hề tỏ ra kiêu ngạo, không phụ thuộc vào ai, không muốn tỏ ra yếu đuối trước bất cứ ai, người như thế mà lại ở trong lòng cô mà khóc nấc lên như một đứa trẻ.
Vân sau khi ngủ thiếp đi liền mơ thấy mình hồi còn nhỏ, quá khứ của cô là một đống hổ lốn, có vui có buồn nhưng mà chuyện buồn nhiều hơn, vì vậy nên đối với những khoảnh khắc hạnh phúc Vân đều khắc sâu vào lòng, coi đó một vùng đất chữa lành sau mỗi lần bị tổn thương.
Vân dụi mắt nhìn theo bóng hình mong manh sau màn sương kia, đôi chân nặng như chì làm cô đứng bất động tại chỗ, cho đến khi khuôn mặt quen thuộc kia hiện ra, Vân nặng nề lê bước chân đuổi theo bóng hình đấy.
"Đừng đi! Đợi con đi mà, mẹ ơi!".
Một tiếng gọi mẹ sao nghe lạ lẫm, người duy nhất thật lòng thương cô lại không xuất hiện ở ngoài đời mà chỉ trong mơ mới gặp được, lúc này cô chẳng quan tâm đâu là thực đâu là ảo nữa, Vân khóc thành tiếng, tựa như quay trở lại ngày còn nhỏ, có thể trong lòng mẹ lắng nghe tiếng hát dân ca quan họ, trong trí nhớ Vân, mẹ rất thích hát nhưng không hay hát, mẹ nói cô có một chất giọng đẹp nhưng hát không hay, lúc đó cô sẽ cười khúc khích nói.
"Vậy về sau mẹ hát còn Vân đệm nhạc cho mẹ nhé".
Mẹ sẽ ôm cô vào lòng rồi mỉm cười gật đầu.
"Thế giới của con nhỏ lắm, chỉ đủ để chứa hai mẹ con mình thôi".
Vân nói câu này không biết bao nhiêu lần nữa, mỗi khi mẹ buồn là cô sẽ làm đủ mọi cách để mẹ vui, dù biết mỗi lần như vậy mẹ luôn cười xòa cho qua, sau khi mẹ qua đời cô không còn nói câu này nữa, lâu dần liền quên.
Vân lướt qua những hồi ức đẹp, trong mắt cô lúc này chỉ còn bóng dáng kia, ngay khoảnh khắc người ấy quay lại, nước mắt cô ngay lập tức tuôn trào, Nguyễn Thanh Dung nở một nụ cười hiền từ, hai tay dang rộng như muốn ôm lấy cô, Vân vươn tay nhưng lại chạm vào một bức tường vô hình, cô không đi tiếp được nữa, Vân nhìn mẹ chỉ cách cô một đoạn mà không thể với tới được liền hoảng sợ, cô gào thét cầu xin mẹ đừng đi.
"Đừng đi mà! Mẹ cho con theo với! Con không muốn sống nữa...sống không có mẹ mệt mỏi lắm, con không chịu được nữa! Con xin mẹ...".
"Vân, con lớn rồi".
Vân lập tức im bặt lại, tiếng nức nở bị cô nỗ lực kìm nén, nụ cười từ ái trên mặt mẹ Dung vẫn chưa biến mất.
"Khi mẹ không có ở đây thì phải biết cách chăm sóc bản thân mình biết chưa?".
"Không được...không được đâu!".
Sợi dây thòng lọng to dày tròng qua cổ Dung, cạch một tiếng, chiếc ghế nhỏ bằng gỗ đổ ngã trên sàn nhà, cái quạt trần cũ kĩ rung lên vì sức nặng của vật đang treo lơ lửng trên nó, Vân nhìn đôi chân khẽ đung đưa trên không trung mà chết lặng, ánh lửa yếu ớt từ ngọn nến hắt xuống nền đất một bóng hình mảnh mai đang treo trên một sợi dây, khuôn mặt luôn mang nét tươi cười nay trông đáng sợ làm sao, hai con mắt trợn trừng, lưỡi thè ra, cái cổ dài ra rồi nghẻo sang một bên, mái tóc đen dài che khuất một bên mặt, trong bóng tối khó có thể thấy hai hàng lệ chảy dài.
Lúc còn sống xinh đẹp bao nhiêu thì khi ra đi xấu xí bấy nhiêu.
Vân sợ hãi bật dậy, ánh đèn vàng đầu giường chỉ chiếu được một góc trong phòng, Vân há miệng thở dốc, nhịp tim đập vừa mạnh vừa nhanh, cô lấy tay lau đi nước mắt, vén chăn bước xuống giường.
Bánh Mì nằm trong ổ ngồi dậy quấn quýt bên chân cô, Vân ngồi xuống bế nó lên, giờ cô mới phát hiện nó đã béo hơn một vòng, nhìn kim đồng hồ đã chỉ qua số 11, không biết chị ấy về lâu chưa.
"Em làm gì đấy?".
Hân đứng ở cửa nhìn Vân đứng quay lưng về phía cô không biết đang làm gì.
Phải thừa nhận một điều rằng trong thoáng chốc cô đã bị Hân dọa sợ.
"Muộn thế này rồi, chị vẫn chưa về sao?".
Nụ cười trên mặt Hân tắt ngúm, cô thở dài đặt chiếc khăn ướt và cốc nước lên tủ đầu giường, Vân nhìn cái khăn liền xoay người sang chỗ khác, đưa tay lén lau sạch nước mắt còn đọng lại.
"Em lúc nào cũng là người nói câu này đầu tiên nhỉ? Muốn chị về đến thế sao?".
Vân nghẹn lời không biết nên nói gì tiếp theo, cô không ngờ Hân sẽ hiểu lầm ý mình, chẳng phải cô đã nói ở gần cô rất nguy hiểm rồi sao? Thì ra lòng tốt của mình lại bị người ta cho là đang muốn xua đuổi họ.
Thực ra Hân cũng chẳng phải đang làm khó em nhưng từ lâu cô đã muốn hỏi rồi, Vân ho khan một cái, lắp bắp giải thích.
"Không phải...ý em là đêm hôm khuya khoắt đi một mình nguy hiểm lắm chứ, em không phải muốn đuổi chị về...tất nhiên em biết chị có võ nhưng mình không nên chủ quan, nếu không thì để em đưa chị về? Khụ...chị cười cái gì?".
Hân miệng cười toe toét đi đến bên cạnh Vân, cô vươn tay sờ cằm con mèo đang nằm trong lòng Vân.
"Thế ý em là muốn chị ở lại đúng không?".
"....Không hẳn".
Hân bật cười ha hả, cô rất thích cái kiểu mạnh miệng này của Vân rồi.
Ngôn Tình Hay
Hân nhìn Vân đang vuốt ve con mèo, cô cảm giác em ấy đêm nay hơi kỳ lạ, trông ngẩn ngơ hơn so với ngày thường, trước đó Vân gặp ác mộng, tỉnh rồi nhưng vẫn chưa thoát khỏi những cảm xúc trong giấc mơ, Hân đút tay vào túi quần, cô nhìn đồng hồ còn chưa điểm đến số 12 liền nói.
"Em đợi chị một lát".
Không đợi em trả lời cô đã đi mất hút, nghe tiếng bước chân xa dần, khuôn mặt không cảm xúc của Vân dần đỏ ửng, say rượu không đáng sợ, tỉnh rượu nhưng nhớ hết mọi chuyện mới là đáng sợ, cũng may là Hân không nhắc lại.
"Vân ơi, em ra đây một tí được không?".
Giọng Hân từ bên ngoài gọi với vào, cô thở mạnh một hơi, cả người cứng đờ bước ra khỏi phòng.
Bên ngoài còn tối om, ánh nền lập lòe rọi lên gương mặt tươi cười của Hân, cô nheo mắt nhìn bóng dáng mơ hồ đang ngồi trên ghế sofa, chị đứng dậy bước đến bên cạnh cô, cảm giác lành lạnh xuyên qua vành tai kèm theo đó là tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn lúc trước.
Vân chớp chớp hai mắt không hiểu chuyện gì, còn chưa kịp hỏi thì Hân đã nhanh chóng dẫn cô đi, mấy ngọn nến nhỏ cắm trên chiếc bánh kem đang chảy sáp, thấy vậy Hân liền giục cô nhanh ước rồi thổi nến.
Vân cũng chỉ biết ngơ ngác làm theo lời chị, Hân vỗ tay chúc mừng rồi chạy đi bật đèn, ánh đèn nhanh chóng chiếu sáng cả căn phòng, lúc này cô mới hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Sinh nhật vui vẻ, bây giờ em chính thức 24 tuổi rồi".
"Cái đống này...chị chuẩn bị lúc nào vậy?".
Hân cười cười không nói, cô đem hộp quà siêu to đặt vào lòng Vân, Bánh Mì đang nằm bên cạnh tự nhiên nhổm người lên nhảy vào lòng Hân, cô vòng tay ôm nó vào lòng mình hai mắt sáng ngời chờ Vân mở quà.
Vân tháo chiếc nơ màu hồng ra, từ từ nhắc nắp hộp lên, bên trong là một chiếc áo bọc trong túi zip, một tấm thiệp với dòng chữ viết tay chúc mừng sinh nhật, Vân đem túi zip nhấc lên, bên dưới lại thêm hai túi zip đựng áo một cái là áo tay dài, một cái là áo cộc tay, Hân ho nhẹ vài tiếng, xấu hổ nói.
"Chị nghĩ là...những thứ chị mua được em cũng mua được, nếu là đồ tự làm thì sẽ khác nên là chị...chị tự may mấy cái áo, không biết có đúng size người em không?".
Nghe Hân nói xong Vân nhìn chiếc túi zip trên tay mà thất thần, mãi mới lúc sau cô mới nói.
"Em thích lắm, cảm ơn chị".
Vân bật cười, ôm cả hộp quà vào lòng, đôi mắt cong thành trăng non, ngoài cảm ơn ra cô không biết phải biểu đạt sự yêu thích của mình như nào nữa, đối với cô đây là món quà tuyệt nhất từ trước đến giờ, Vân nhìn hộp quà mà thích thú không thôi, nghe hơi trẻ con một chút nhưng cô muốn mặc thử bây giờ nhưng ngại hình tượng nên thôi.
"Chị nghĩ đồ sẽ hơi rộng một chút, nếu rộng quá thì cứ đưa chị sửa cho nhé".
"Vâng...em không biết là chị biết may vá đấy, siêu thế".
Hân xấu hổ cười, mọi người xung quanh thấy cô vừa cao lại còn học võ nên suốt ngày rủ rỉ tai nhau nói cô đàn ông nam tính, chỉ có người thân quen mới biết cô nữ tính hơn vẻ ngoài nhiều, cô cũng là con gái, cũng muốn được yêu thương mà.
"Ngoài may vá ra chị còn thích làm gì nữa không?".
Vân dựa người vào sofa, lúc này cô có chút buồn ngủ không nhịn được mà che miệng ngáp ngắn ngáp dài, nhưng cô vẫn gượng tỉnh để nói chuyện với Hân, sau khi mơ thấy ác mộng kia làm cô không muốn ngủ nữa.
"Tâm sự gì thì để sau đi, em cũng vừa mới tỉnh rượu, chắc hẳn còn mệt lắm, ngủ đi cho khỏe".
Hân cẩn thận mang bánh kem vào tủ lạnh, ăn đêm không tốt, bánh ăn lúc nào chẳng được, Vân ngồi trên sofa nhìn theo bóng lưng của Hân, cô ôm cái hộp quà vào lòng, đợi Hân đi ra thì vội kéo tay chị lại rồi nói.
"Muộn rồi, nửa đêm nửa hôm chị về giờ này nguy hiểm lắm".
"...ừm".
"...mai hẵng về".
Vân há miệng muốn nói rồi lại thôi, em xoay người đi vào phòng, Bánh Mì nhảy từ sofa xuống quay đầu nhìn cô chằm chằm rồi cũng theo em đi vào phòng.
Hân tắt đèn bước nhẹ chân vào phòng ngủ đối diện Vân, cô đặt tay lên tay nắm cửa nhưng lại chần chờ không bước vào, thì ra em ấy vẫn còn giữ lại đồ cô từng dùng, dép đi trong nhà, bàn chải, khăn mặt mà cô để lại không bị vứt đi, có khi nào Vân muốn cô qua đêm ở nhà mình không? Hân chỉ có thể nghĩ tới khả năng này, đâu ai đang yên đang lành mà giữ lại những đồ dùng cá nhân của người khác đâu, cô không tin Vân có cái sở thích như thế đâu.
Cửa đối diện nhẹ nhàng mở ra, Vân thập thò sau cửa lén liếc nhìn nhưng không ngờ lại bị Hân bắt quả tang tại trận, em vội ho khan mấy cái để che đi sự ngượng ngùng vừa rồi, Hân mỉm cười với em nhỏ giọng nói.
"Em chưa ngủ sao? Không mệt à?".
"Không, em cũng tính đi ngủ rồi nhưng qua xem chị có vấn đề gì không thôi, tại có nhiều thứ không sạch sẽ quanh đây mà...chị không sợ à?".
Hân nhìn ngó xung quanh, thấy vẻ mặt chờ mong của Vân là cô bừng tỉnh, à ra là vậy.
"Hiện tại thì không?".
Dứt lời Vân tỏ ra hụt hẫng trong vài giây, nếu không phải do cơn ác mộng đó thì cô cần gì phải đi gạ Hân ngủ cạnh mình, giấc mơ khủng khiếp đó, cảm giác cô đơn, trống rỗng bao chùm khiến Vân tài nào chịu được, cô không muốn mình lại trở về lối sống buông thả như trước kia, nếu Hân không ở đây, cô sợ mình sẽ làm điều gì đó dại dột.
Nhìn Hân không có chút cảm giác sợ hãi như trong dự đoán khiến Vân thất vọng, chủ động đề nghị người ta ngủ cạnh mình là một cái gì đó rất xấu hổ, Hân làm được còn cô thì không, Vân thở dài, lại một đêm thức trắng.
"Vậy thôi, chị...ngủ ngon".
Trong lòng Hân dấy lên một hồi chuông cảnh báo, biết thế sao không đồng ý luôn đi, người ta ứ thèm mình luôn.
"Nghĩ lại thì cũng có hơi rợn người em nhìnhộ sau lưng chị có gì không?".
Hân vừa nói vừa luồn người qua cửa chui vào phòng Vân, em thấy thái độ quay ngoắt 180 độ của chị liền xấu hổ gật đầu, cô có cảm giác chị biết mục đích của mình, nghĩ vậy gương mặt cô càng đỏ hơn, Vân từ từ đóng cửa phòng, quay lại thấy Hân đã nằm trên giường đắp chăn cười hớn hở nhìn cô.
Dù sao cũng không phải lần đầu ngủ chung giường với nhau, phụ nữ với phụ nữ thì có gì mà phải ngại.
"Em tắt đèn nhé, chị ngủ đi".
Dứt lời, ánh đèn đầu giường tắt phụt, mọi thứ chìm vào bóng tối, Hân lim dim hai mắt chuẩn bị đi ngủ, hôm nay tổ chức sinh nhật cho Vân cũng hơi muộn, cả tinh thần lẫn thể xác đều cạn kiệt năng lượng, Hân thực sự rất buồn ngủ nhưng người bên cạnh vẫn còn lục đục mãi không thôi, cố mở hai con mắt nặng trĩu của mình Hân quay sang hỏi Vân.
"Nếu hôm nay chị không đến thì em tính tổ chức sinh nhật một mình rồi say xỉn à?".
"Khụ, em từ trước đến nay không được tổ chức sinh nhật".
"Tại sao?".
"Em sinh vào đúng ngày giỗ trong nhà nên không được tổ chức sinh nhật".
Nhưng mấy năm gần đây là được làm giỗ vào đầu tháng vì gia đình cô kị ngày này nhất nên phải tránh, lâu dần Vân chẳng còn quan tâm sinh nhật của mình nữa, đối với cô ngày nào cũng như ngày nào, những gì cô quan tâm là hôm nay nên ăn gì hay phải làm gì thôi.
"Hân ơi, chị làm giúp em một điều được không?".
Hân đang mơ ngủ nên vô thức khẽ ừ một cái.
"Chị...hát dân ca quan họ cho em nghe được không?".
"Cái gì cơ?".
"Dân ca quan họ".
Hân nghe vậy thì tỉnh cả ngủ, thời này rồi còn ai nghe loại nhạc cổ lỗ sĩ như vậy nữa? À suýt thì quên Vân thích nghe nhạc cổ điển, có khi nào em còn muốn cô hát luôn bolero và nhạc vàng nữa không? Có khả năng.
"Từ từ, để chị lên tìm lời nhạc đã".
Cô mò mẫm điện thoại trên đầu giường rồi lên mạng tìm lời nhạc, Vân gối đầu lên cánh tay, hai mở sáng ngời nhìn Hân chằm chằm, cô không biết nhiều dân ca quan họ của Bắc Ninh cho lắm, chỉ biết mỗi bài cò lả mẹ hát ru ngày nhỏ, Hân lấy hơi bắt đầu hát.
"Con cò là Cò bay lả ả a á a Lả lả bay la
Bay từ..là từ cửa phủ Bay ra là ra cánh đồng
Tình tính tang là tang tính tình
Cô mình rằng: Ơi cô nàng ơi
Rằng có nhớ là nhớ hay không?
Rằng có biết là biết hay không?".
Khúc này bà Hân tự ý đổi từ chàng sang nàng á:)))))
Vân im lặng lắng nghe, cô không quá kì vọng giọng hát của Hân sẽ hay như ca sĩ, từ đầu là dân ca quan họ nhưng qua giọng Hân thì lại thành bài hát ru, Vân che miệng ngáp, mình ngủ quên lúc nào không hay.
Còn Hân lúc đầu còn đang say sưa ca hát, một lúc sau là ngủ gục trong khi vẫn cầm điện thoại trong tay.
_______________
Đêm khuya bốn bề vắng lặng, Lê Phú Trịnh chắp tay vái lạy hướng tới mấy cái giường thờ rồi cắm vài ba cây nhang vào từng bát nhang đồng, ánh nến hiu hắt giữa màn đêm trông có phần lạnh lẽo, cô quạnh, làn khói trắng uốn lượn trong không trung, nhìn những bức di ảnh của tỏ tiên được sếp xung quanh phòng, vì là gia tộc lâu đời mà những vị này trước kia luôn chỉ sống 50 - 60 tuổi nên họ vẫn còn rất trẻ, đứng giữa căn phòng với xung quanh toàn di ảnh, ánh đèn đỏ u ám khiến bức tranh thêm rùng rợn cứ như những người trong tấm ảnh đang dỗi theo ông vậy, cơ thể ông trở nên yếu ớt hơn sau lần ông nhìn thấy những linh hồn ấy, ông như phát điên phát dại mà nửa đêm giục anh Nam đang ở bên kia bán cầu phải về nước, ngày hôm nay cuối cùng cũng đến, lời nguyền khiến toàn bộ đàn ông trong nhà sống không quá 60 tuổi liệu có tồn tại?
Ông chống quải trượng run rẩy bước ra khỏi gian thờ, ngay khi đôi tay vừa chạm vào cánh cửa thì bỗng một làn gió mạnh từ đâu thổi đến mở toang cánh cửa, ông Trịnh giật mình ngã ngồi ra sau, gió lạnh từ bên ngoài thổi vào làm ngọn nến trên giường thờ tắt phụt, không ai đứng ở trước cửa nhưng trên nền đất lại xuất hiện thêm một bóng người đứng ngay bên cạnh ông.
"Tại sao ông lại làm thế! Tại sao! Tại sao hả!"
"Ai! Ai đang nói vậy!".
Tiếng khóc than quanh quẩn bên tai, giọng nói kia chất chứa cảm xúc phẫn nộ cùng hận thù không ngừng truy hỏi ông, ông Trịnh vung quải trượng quơ loạn xạ vào không khí, liên tục gọi Nam cứu mình.
"Tôi cầu xin ông tha cho em ấy một mạng! Tại sao em ấy vẫn chết! Hả!"
Một lực đẩy vô hình đập vào cơ thể gầy yếu của ông, ông Trịnh bị đánh bay vào tường đau đớn nằm rạp trên đất, ông ngẩng đầu lên, trước mặt ông xuất hiện một cái bóng trắng mờ nhạt với khuôn mặt trắng bệch, hai con mắt sâu hun hút chảy dài hai hàng lệ máu.
Ông Trịnh lồm cồm bò dậy chạy về phía cánh cửa mở to, cái bóng trắng bước đi vặn vẹo theo sau lưng ông, vẫn luôn miệng hỏi tại sao, ngay khi một chân đặt đến ngoài thềm, chân còn lại của ông bị nó giữ chặt, ông ta xoay người đạp vào khuôn mặt kinh dị kia nhưng chân ông lại xuyên qua nó.
"Nợ máu phải trả bằng máu!".
Dứt lời, gương mặt kinh dị đó liền trở thành khuôn mặt của một thiếu nữ xinh đẹp vô cùng quen thuộc, ông run run chỉ tay vào khuôn mặt đó, la hét thảm thiết.
"Là mày...tao biết ngay là mày mà!".
Ông Trịnh quát ầm lên, trái tim ông chợt thắt lại từng đợt đau nhói, bệnh cũ tái phát mà ngay lúc này lại không có thuốc, ông đau đớn ôm ngực từ từ ngồi xuống, cho đến hơi thở cuối cùng, hai con mắt ông vẫn trợn trừng không thể nhắm mắt yên ổn.
Cái bóng trắng đứng giữa đám âm hồn luôn bám theo ông Trịnh mọi lúc, giờ đây ông ta đã chết chúng nó lại đổi đối tượng sang Nam, gã đàn ông mắt miệng bị khoét rỗng đi đầu, còn chưa bước ra khỏi căn phòng đã biến thành một làn khói đen bay vào người cái bóng trắng.
Chỉ trong nháy mắt, cả binh đoàn người âm đều bị nó hấp thụ sạch, cái bóng trắng mờ nhạt lần này bắt đầu ra dáng người, đôi mắt đen láy chuyển đỏ như máu, vòng ánh sáng dịu nhẹ bao quanh người biến thành màu đen, cả cơ thể run rẩy tỏa ra làn khói đen xì.
Âm khí quá nặng nên thời gian để thích ứng cũng kéo dài, một lúc sau mới có thể hoàn toàn hấp thụ hết âm khí nơi đây, cô ta nhìn làn da trắng nhợt nhạt của mình nổi lên những đường gân đen tím, móng tay dài ra rồi chuyển đen, đôi mắt giật giật mãi mới bình thường được.
Ánh sáng trắng dịu nhẹ bao phủ quanh người đã biến mất, bầu không khí xung quanh cô trở nên lạnh lẽo, âm u đến nghẹn thở.
Mây mù dần che khuất ánh trăng, ánh sáng dần biến mất và mọi thứ chìm vào bóng đêm tĩnh mịch.
____________
Sáng sớm Vân bị liên hoàn cuộc gọi làm cho tỉnh cả ngủ, Hân nằm bên cạnh cũng bị ảnh hưởng theo, cô lầm bẩm hỏi Vân có chuyện gì, mắt còn không thèm mở ra, em không trả lời lại chỉ mỉm cười nhìn dòng tin nhắn ngắn ngủi từ anh Nam.
"Em bây giờ phải đi có việc rồi, chị khi nào dậy thì khóa cửa lại nhé".
"Thôi không cần đâu, chị dậy luôn đây".
Vân không đáp lại, em rời giường đi về phía tủ quần áo rồi soạn ra một vài bộ đồ để bỏ vào túi, thấy thế Hân vội hỏi.
"Em sắp đi đâu xa sao?".
Bàn tay đang kéo khóa túi khẽ run lên, Vân ngẩng đầu nhìn cô rồi nói.
"Bố em mất rồi, sáng nay vừa mất"..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook