Con Đường Sủng Thê
-
Chương 164: Ngoại truyện 2.4
Edit: windchime
Triệu Xán Xán luôn luôn biết phụ thân yêu thương mình nhất, cũng hiểu phụ thân luyến tiếc khi mình phải xuất giá, nàng cũng lưu luyến phụ mẫu, nhưng nàng càng mong chờ cuộc sống cùng với Đường Duệ.dfienddn lieqiudoon Có đôi khi ngẫm lại, Triệu Xán Xán cảm thấy mình không hiếu thuận, nhưng ngày nàng xuất giá, được phụ thân cõng từng bước đi về phía kiệu hoa, Triệu Xán Xán chợt bật khóc.
Nàng vịn vào bờ vai rắn chắc của phụ thân thật chặt, khóc không thành tiếng: “ Phụ thân, con không muốn gả …”
“Còn nói những lời ngốc nghếch.” Triệu Trầm cười nhìn khách khứa xung quanh, thật ra trong mắt hắn chỉ có kiệu hoa trước mặt, trên đầu nữ nhi đã được phủ khăn, chỉ có thể thì thầm, hắn lại không tiện mở miệng, cho đến khi vững vàng đặt nữ nhi vào trong kiệu, hắn mới nhanh chóng căn dặn nữ nhi: “ Nhớ kỹ, mặc kệ trong cung xảy ra chuyện gì, phụ thân luôn ở bên ngoài bảo vệ con, không ai có thể ức hiếp Xán Xán nhà ta, cho dù người đó là thái tử
hay là hoàng thượng, nếu hắn dám làm Xán Xán nhà ta chịu uất ức, phụ thân cũng sẽ đòi lại công bằng cho con.”
Triệu Xán Xán khóc gật đầu: “ Biết, phụ thân đối với con là tốt nhất …”
Triệu Trầm ngắm nhìn nữ nhi một chút, chợt đứng dậy, buông màn kiệu che đi bóng dáng thân nữ nhi.
Nữ nhi lớn rồi, có con đường riêng của mình, điều duy nhất hắn có thể làm, chính là đứng ở một bên bảo vệ nàng thật tốt, để nàng lúc nào cũng có thể dựa vào.
~
Đông cung.
Cưới thái tử phi đương nhiên là khác với những gia đình Huân Quý khác, lúc Triệu Xán Xán hoàn thành xong các lễ tiết rườm rà, lúc có thể nghỉ ngơi, trời cũng đã tối.
Nhưng mà lúc này nàng cũng không thể thả lỏng, bởi vì bên cạnh còn có ma ma, cung nữ do hoàng hậu phái tới.
Nàng vẫn quy củ ngồi yên.
Dù sao cũng là trong cung, dù là thái tử cũng không thể không để ý đến những quy củ kia, nàng là một thái tử phi mới vào cửa tự nhiên cũng phải nhập gia tùy tục, lúc nàng còn ở nhà thì mọi người đều sủng ái nàng, nhưng ngay tại lúc nàng lên kiệu hoa, tất cả những điều đó cũng ở lại.
Nhưng Triệu Xán Xán không cảm thấy mình phải chịu uất ức gì, cho dù là gả cho một người có gia cảnh bình thường, làm thê tử và làm nữ nhi cũng hoàn toàn khác nhau, cho dù nhà đó không có gia thế như Triệu gia, nàng cũng không thể nghênh ngang.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, nhưng đến trước cửa nhà chính, chỉ còn một người.
Triệu Xán Xán đã đứng lên, dẫn đầu mọi người trong phòng đi ra nghênh đón thái tử, lúc Đường Duệ đi vào, hai người bốn mắt nhìn nhau, rất nhanh Triệu Xán Xán liền cúi xuống, cung kính chuẩn bị hành lễ.
Ánh mắt của nàng trước khi cúi đầu rất bình tĩnh, thế nhưng trong lòng Đường Duệ lại có chút luống cuống, giống như hắn không thích Xán Xán hành lễ với mình. Cảm giác này thật là hoang đường, hắn là thái tử, Triệu Trầm thấy hắn cũng phải hành lễ, lại càng không cần phải nói đến thái tử phi. Nhưng từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gặp mặt đều là hắn đi theo Xán Xán, mọi người đều coi hắn là hoàng trưởng tôn, là thái tử mà kính trọng, duy chỉ có Xán Xán không để ý đến thân phận của hắn, mặc kệ hắn xuất hiện bất ngờ như thế nào, nàng cũng đều đối xử như một người bạn chơi cùng hỏi hắn tại sao lại đến, cách nói chuyện cũng rất bình thường.
Đường Duệ bước nhanh vào, lúc Xán Xán chuẩn bị khụy chân thì cầm lấy tay nàng: “Đều là người một nhà, không cần chú ý những nghi thức xã giao này.” Hắn nắm tay nàng thật chặt, tầm mắt nhìn về ma ma đứng đầu mấy cung nữ: “Tất cả lui ra đi.”
Khuôn mặt của ma ma hiện lên vẻ ngượng nghịu, cười lấy lòng nhắc nhở: “Điện hạ, việc này không hợp quy …”
“Lui ra.” Giọng nói của Đường Duệ trở nên nghiêm nghị.
Sau lưng ma ma đổ một tầng mồ hôi lạnh, không dám dài dòng, dẫn mấy cung nữ hành lễ, xoay người đi ra ngoài, bốn nha hoàn Triệu Xán Xán mang theo cũng chủ động đi theo.
Rèm cửa vén lên lại thả xuống, trong nội thất chỉ còn lại phu thê thái tử.
Đường Duệ nhìn về phía Triệu Xán Xán, khẩn trương buông tay ra, trong lòng bàn tay hắn đều là mồ hôi, sợ nàng không thích.
Triệu Xán Xán cong môi khẽ cười, liếc mắt nhìn đánh giá áo bào màu đỏ trên người thiếu niên, tò mò hỏi hắn: “Đã tắm rồi?” Trên người hắn vẫn còn mùi thơm tươi mát tao nhã, mang theo hơi nước ẩm ướt nhàn nhạt, không khỏi làm cho nàng cảm thấy trời nóng hơn.
Mặt Đường Duệ càng đỏ: “Ừ, tắm ở trong thiên điện, cả ngày mệt mỏi ra nhiều mồ hôi.” Nói xong thì liếc mắt đánh giá nàng, ngây ngốc hỏi: “Nàng cũng tắm rồi?”
Đương nhiên là Triệu Xán Xán tắm rồi, nàng cố ý đùa hắn, lắc đầu đi ra ngoài: “Còn chưa, vậy chàng ngủ trước đi, thiếp đi qua trắc thất (nhà phụ cạnh nhà chính).”
“Xán Xán!” Đường Duệ đi theo hai bước bắt lấy tay nàng, hô hấp dồn dập, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngực nàng, rất nhanh cảm thấy vị trí nhìn không ổn, ánh mắt lại dời xuống dưới: “Không cần tắm, cùng, cùng nhau ngủ đi.”
“Trên người thiếp cũng có mồ hôi.” Triệu Xán Xán nín cười, hỏi, chỉ là nghĩ đến chuyện cần làm sắp tới, giọng nói của nàng cũng nhỏ nhẹ.
Âm cuối nhẹ nhàng, yêu kiều kia giống như gió xuân, thổi vào trong tai Đường Duệ khiến trong lòng hắn cuộn lên từng đợt sóng. Đường Duệ nuốt nước miếng hai lần, lấy dũng khí ngẩng đầu lên lên nhìn nàng: “Như vậy ta cũng thích, cho dù nàng như thế nào ta đều thích.”
Khi còn nhỏ gặp mặt nhau còn có thể đùa giỡn, lúc lớn lên, gặp mặt nàng càng ngày càng khó, cho dù gặp, nàng cũng nhanh chóng rời đi, làm hắn không biết trong lòng nàng có hắn hay không, sau đó hắn càng hâm mộ những người đệ đệ của nàng, có thể mỗi ngày ở bên cạnh nàng, nhìn nàng cười, nghe nàng nói chuyện. Vừa vào phòng, trông thấy nàng thanh tú động lòng người đi về phía hắn, hắn quyết định, đời này không bao giờ để nàng rời xa hắn, từ nay về sau, nàng là người của hắn.
Hắn si ngốc nhìn nàng, Triệu Xán Xán nghiêng đầu nhìn bình phong trước giường, không ai nói gì. Lúc Triệu Xán Xán cho rằng nàng phải đứng cùng với vị thái tử ngốc này một đêm, thiếu niên bỗng nhiên nhấc chân, nắm tay nàng đi đến phía sau bình phong. Triệu Xán Xán nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn đẹp mắt của thiếu niên, nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên bị hắn nắm tay dắt đi, trong lòng dần dâng lên cảm giác rung động không thể diễn tả bằng lời.
Hắn có ngốc, đêm nay cũng sẽ lấy thân phận trượng phu muốn nàng.
Việc này, sẽ như thế nào?
Nàng bị thiếu niên ôm đến mép giường, nàng nhìn hắn cúi người cởi giày cho nàng, nhìn hắn khẩn trương đến tay cũng run rẩy.
Bỗng nhiên Triệu Xán Xán không thấy sợ, hai tay chống lên giường, cúi đầu nhìn hắn, tò mò muốn biết Đường Duệ sẽ tiếp tục như thế nào.
Giày thêu cởi xong, tiếp theo là tất đỏ, Đường Duệ nâng bàn chân của cô nương lên, tay luồn vào trong váy, kéo tất xuống từng chút một, tất dài dần dần được kéo xuống, lộ ra da thịt trắng nõn của thiếu nữ, lộ ra bàn chân trơn bóng như ngọc, lộ ra năm ngón chân khéo léo đáng yêu, móng chân được sơn màu đỏ, giống như mai đỏ nổi bật trong nền tuyết trắng, làm cho bàn chân nàng càng trở nên đẹp mắt.
Tất được cởi ra hết, bàn chân nhỏ nhắn của nàng hoàn toàn nằm trong tay hắn.
Trong mơ cũng chưa từng xuất hiện cảnh đẹp như thế này, bây giờ cảnh đẹp chân thật xuất hiện trước mặt, Đường Duệ cẩn thận vuốt ve, trên đỉnh đầu vang lên tiếng kêu yêu kiều của nàng, sau đó bàn chân liền xấu hổ trốn đi.dfienddn lieqiudoon Theo bản năng Đường Duệ nắm chặt chân nàng không cho trốn, vừa khẩn trương vừa hưng phấn ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng như của thiếu nữ.
“Đẹp không?” Hắn cởi tất mà mất nửa ngày, lại nhìn chăm chú, giống như nhìn trân bảo hiếm thấy vậy, Triệu Xán Xán nhịn không được hỏi.
"Đẹp mắt.” Đường Duệ thì thào lên tiếng, một lần nữa lại cúi đầu nhìn, bỗng nhiên mũi nóng lên, sau đó có cái gì chảy xuống, rơi trên mu bàn chân thiếu nữ.
Đường Duệ khiếp sợ đến quên cả phản ứng, Triệu Xán Xán cũng giật mình, nhưng rất nhanh nàng đã lấy lại tinh thần, nhỏ giọng mắng "không có tiền đồ", lập tức nhảy xuống, lấy khăn che mũi giúp Đường Duệ, đỡ hắn đi về phía chậu nước. Hai người tâm hữu linh tê không muốn kinh động đến người bên ngoài, Đường Duệ cảm thấy không có gì, Triệu Xán Xán là sợ thiếu niên mất mặt.
Sau khi máu mũi ngừng, bầu không khí kiều diễm vừa rồi cũng không còn sót lại chút gì.
Đường Duệ cúi đầu nhìn cái bàn, căn bản không dám nhìn người trong lòng nữa, dáng vẻ tội nghiệp khiến Triệu Xán Xán cũng không trêu hắn.
“Đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai còn bận bịu.” Cứ ngồi ngây ngốc như vậy cũng không phải biện pháp, nghĩ tới việc sáng mai còn phải bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu, các cung phi nương nương, Triệu Xán Xán chọc cánh tay Đường Duệ, sau đó đi về giường trước.
Đi ngủ sớm một chút …
Đường Duệ mới không muốn đi ngủ.
“Xán Xán …” Hắn bước nhanh vài bước ôm lấy cô nương của hắn từ phía sau, trán chạm tóc nàng, nói nhỏ: “Để ta thử một lần nữa, lần này nhất định sẽ không như thế.”
Triệu Xán Xán cúi đầu, nhìn cánh tay của thiếu niên đang ôm mình, nhỏ giọng hỏi hắn: “Mới nhìn chân thôi đã như vậy, chàng xác định nhìn … sẽ không chảy nhiều hơn?” Nói xong chính mình cũng đỏ mặt.
“Không biết, nàng để ta thử xem.” Động phòng hoa chúc là việc quan trọng, sao Đường Duệ có thể không hề làm gì?
Hắn ôm lấy cô nương đang đi chân trần, một lần nữa đặt nàng lên giường, sau đó, lại không biết nên làm cái gì. Giày đã cởi, kế tiếp nên cởi … ánh mắt nhìn một vòng quanh cổ áo của cô nương, Đường Duệ vô cùng khẩn trương, vội vàng dời ánh mắt.
Triệu Xán Xán thu tất cả sự khẩn trương của thiếu niên vào trong mắt, oán hắn nhát gan, nhưng nhiều hơn vẫn là thỏa mãn đắc ý, một thiếu niên ái mộ nàng đến ngay cả chạm vào cũng không dám, so với những lời nói tán dương nàng xinh đẹp càng làm cho nàng kiêu ngạo. Biết thiếu niên sẽ không chủ động, hoặc là khó có thể thực hiện bước đầu tiên, Triệu Xán Xán kéo người đến trước người mình, cúi đầu nói: “Thiếp giúp chàng cởi áo.”
Nói xong cũng không đợi thiếu niên đáp lời, nàng trúc trắc cởi đai lưng cho hắn, mười ngón tay thon dài linh hoạt kích thích, thiếu niên nhìn đến thất thần.
Đai lưng cởi xuống, Triệu Xán Xán không tiếp tục, bỏ hai chân lên giường, quỳ lên nhìn hắn: “ Tới đây, thiếp giúp chàng bịt mắt lại, không nhìn thấy, liền tốt.”
Đường Duệ xấu hổ mở miệng: “Nhưng ta muốn nhìn nàng.”
Triệu Xán Xán cười, đôi mắt hoa đào long lanh như nước: “Rốt cuộc là chàng có muốn không?”
Đường Duệ mím môi, cuối cùng vẫn đi qua, hắn không có lòng tin đối với bản thân mình.
Triệu Xán Xán giúp hắn bịt mắt, lúc giúp hắn cởi quần áo cũng tự tại hơn rất nhiều, lúc cởi chỉ còn Áo trong, nàng xoay người nằm lên giường, quay lưng lại với Đường Duệ cởi quần áo của mình. Đường Duệ chỉ là khẩn trương chứ không phải ngốc, theo sát bò lên, quỳ phía sau cô nương chờ đợi, tay phải lặng lẽ nâng lên vài lần, cuối cùng thật lâu cũng không nghe thấy âm thanh gì, hắn nuốt nước miếng một chút, khàn giọng hỏi nàng: “Được chưa?”
Triệu Xán Xán xoay người lại, cũng quỳ đối diện với hắn, nàng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên, chậm rãi kéo tay hắn chạm vào mặt mình: “Duệ ca ca, có thể giúp chàng được gì, ta đều đã giúp, kế tiếp nên làm thế nào, ta cũng không biết.”
Một tiếng "Duệ ca ca" đã lâu không nghe, khiến tâm hồn của Đường Duệ nhộn nhạo, hai tay hắn cùng xoa lên khuôn mặt có chút nóng của cô nương, chậm rãi tiến tới: “Ta cũng không biết, chúng ta cùng nhau học, Xán Xán, ta muốn hôn nàng …”
Thiếu niên càng ngày càng gần, Triệu Xán xán nhắm hai mắt lại.
Đầu tiên là thiếu niên tận lực áp chế hơi thở, lúc nhẹ lúc nặng, sau đó là một đôi môi mềm mại thật, cẩn thận chạm vào từng li từng tí. Triệu Xán Xán kìm lòng không được ngước cổ lên nghênh đón hắn, dần dần, thiếu niên hôn càng ngày càng sâu, thân mình cũng đè lên người nàng. Triệu Xán Xán bất đắc dĩ ôm chặt cổ hắn mới không để cho mình ngã về phía sau, mà tay của thiếu niên cũng từ bờ vai của nàng dần dần xích xuống …
Cô nương như một nụ hoa chớm nở, trong sự ngây ngô vụng về lại nhiệt tình cùng dịu dàng của thiếu niên, chậm rãi nở rộ, chỉ cho một mình hắn nhìn thấy. Thế nhưng Đường Duệ không dám nhìn, chưa chuẩn bị tốt để nhìn, đây là cô nương hắn đã thích nhiều năm như vậy, giống như là trăng trên trời, đêm nay đã thực sự là của hắn, hắn vừa mừng như điên lại vừa thấp thỏm, muốn nhìn sự xinh đẹp của nàng, lại sợ bản thân không chịu nổi.
“Xán Xán, ta nhịn không được.” Mỗi chỗ đều đã hôn qua, cuối cùng hắn gục đầu trên bờ vai của nàng, thở phì phò thỉnh cầu.
Cả người Triệu Xán Xán mềm nhũn không còn sức lực, chậm rãi vươn tay kéo bịt mắt của hắn ra, nhìn thẳng mắt hắn.
Nàng không nói gì, nhưng Đường Duệ nhìn ra đáp án trong mắt nàng, tim đập càng lúc càng nhanh, hắn chăm chú nhìn cô nương của mình, nhìn nàng nhíu mày lại, nhìn trong mắt nàng nổi lên ánh nước, giống như là giọt sương đọng trên cánh hoa lúc sáng sớm, hắn không thể kìm chế được cúi đầu hôn nàng, ngăn chặn tiếng kêu đau của nàng.
Lần đầu tiên, hắn bị bại đến rối tinh rối mù như vậy, giống như không bao lâu liền kết thúc.[Website đăng truyện chính thức: ]
Một lần nữa dương cờ nổi trống, vốn tưởng rằng có thể rửa sạch nhục nhã, kết quả chỉ có thể kiên trì trong chốc lát mà thôi.
Đường Duệ còn muốn thử lại, hắn vẫn còn tinh lực, Triệu Xán Xán lại mệt mỏi, lùi vào trong lồng ngực gầy gò của thiếu niên nũng nịu: “Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.” Yểu điệu vô lực.
Đường Duệ muốn giải thích biểu hiện hỏng bét của mình, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, Xán Xán không hiểu nam nữ khác biệt, không vội vàng, dịu dàng dỗ nàng ngủ.
Thế nhưng trong lòng thiếu niên cuối cùng vẫn là không cam tâm, lại thêm mỹ nhân trong ngực, căn bản không ngủ được, thật vất vả chịu đựng khoảng một canh giờ, cuối cùng vẫn là nhịn không được, bắt đầu động tay động chân với cô nương đang ngủ say.
Triệu Xán Xán mơ mơ màng màng bị người làm tỉnh, thiếu niên đã được như ý, nàng không phải là rất thoải mái, nhưng cũng không có nhiều khó chịu, liền tùy hắn, nàng nghĩ chút nữa cũng có thể ngủ tiếp. Không ngờ lần này thiếu niên lại dũng mãnh phi thường, tỉnh thoảng còn làm ra các hành động khác, ngược lại khiến cơn buồn ngủ của nàng hoàn toàn biến mất.
Nửa ngày quấn quýt si mê, trong chăn cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh lại.
Triệu Xán Xán ngủ thật say, Đường Duệ cảm thấy mỹ mãn, rất nhanh cũng ngủ, lúc ngủ ôm lấy thê tử thật chặt, đến nửa đêm hai người đều cảm thấy tư thế này không thoải mái, mỗi người tự mình ngủ. Đến sáng sớm, Đường Duệ theo thói quen thức dậy sớm, quay đầu thấy thê tử đang nằm quay lưng với mình, hắn mỉm cười, một lần nữa ôm người vào trong lòng.
Hắn muốn nàng mỗi đêm đều ở trong lòng hắn đi vào giấc ngủ, buổi sáng lại từ trong lòng hắn tỉnh lại.
Cả đời không phụ.
Triệu Xán Xán luôn luôn biết phụ thân yêu thương mình nhất, cũng hiểu phụ thân luyến tiếc khi mình phải xuất giá, nàng cũng lưu luyến phụ mẫu, nhưng nàng càng mong chờ cuộc sống cùng với Đường Duệ.dfienddn lieqiudoon Có đôi khi ngẫm lại, Triệu Xán Xán cảm thấy mình không hiếu thuận, nhưng ngày nàng xuất giá, được phụ thân cõng từng bước đi về phía kiệu hoa, Triệu Xán Xán chợt bật khóc.
Nàng vịn vào bờ vai rắn chắc của phụ thân thật chặt, khóc không thành tiếng: “ Phụ thân, con không muốn gả …”
“Còn nói những lời ngốc nghếch.” Triệu Trầm cười nhìn khách khứa xung quanh, thật ra trong mắt hắn chỉ có kiệu hoa trước mặt, trên đầu nữ nhi đã được phủ khăn, chỉ có thể thì thầm, hắn lại không tiện mở miệng, cho đến khi vững vàng đặt nữ nhi vào trong kiệu, hắn mới nhanh chóng căn dặn nữ nhi: “ Nhớ kỹ, mặc kệ trong cung xảy ra chuyện gì, phụ thân luôn ở bên ngoài bảo vệ con, không ai có thể ức hiếp Xán Xán nhà ta, cho dù người đó là thái tử
hay là hoàng thượng, nếu hắn dám làm Xán Xán nhà ta chịu uất ức, phụ thân cũng sẽ đòi lại công bằng cho con.”
Triệu Xán Xán khóc gật đầu: “ Biết, phụ thân đối với con là tốt nhất …”
Triệu Trầm ngắm nhìn nữ nhi một chút, chợt đứng dậy, buông màn kiệu che đi bóng dáng thân nữ nhi.
Nữ nhi lớn rồi, có con đường riêng của mình, điều duy nhất hắn có thể làm, chính là đứng ở một bên bảo vệ nàng thật tốt, để nàng lúc nào cũng có thể dựa vào.
~
Đông cung.
Cưới thái tử phi đương nhiên là khác với những gia đình Huân Quý khác, lúc Triệu Xán Xán hoàn thành xong các lễ tiết rườm rà, lúc có thể nghỉ ngơi, trời cũng đã tối.
Nhưng mà lúc này nàng cũng không thể thả lỏng, bởi vì bên cạnh còn có ma ma, cung nữ do hoàng hậu phái tới.
Nàng vẫn quy củ ngồi yên.
Dù sao cũng là trong cung, dù là thái tử cũng không thể không để ý đến những quy củ kia, nàng là một thái tử phi mới vào cửa tự nhiên cũng phải nhập gia tùy tục, lúc nàng còn ở nhà thì mọi người đều sủng ái nàng, nhưng ngay tại lúc nàng lên kiệu hoa, tất cả những điều đó cũng ở lại.
Nhưng Triệu Xán Xán không cảm thấy mình phải chịu uất ức gì, cho dù là gả cho một người có gia cảnh bình thường, làm thê tử và làm nữ nhi cũng hoàn toàn khác nhau, cho dù nhà đó không có gia thế như Triệu gia, nàng cũng không thể nghênh ngang.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, nhưng đến trước cửa nhà chính, chỉ còn một người.
Triệu Xán Xán đã đứng lên, dẫn đầu mọi người trong phòng đi ra nghênh đón thái tử, lúc Đường Duệ đi vào, hai người bốn mắt nhìn nhau, rất nhanh Triệu Xán Xán liền cúi xuống, cung kính chuẩn bị hành lễ.
Ánh mắt của nàng trước khi cúi đầu rất bình tĩnh, thế nhưng trong lòng Đường Duệ lại có chút luống cuống, giống như hắn không thích Xán Xán hành lễ với mình. Cảm giác này thật là hoang đường, hắn là thái tử, Triệu Trầm thấy hắn cũng phải hành lễ, lại càng không cần phải nói đến thái tử phi. Nhưng từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gặp mặt đều là hắn đi theo Xán Xán, mọi người đều coi hắn là hoàng trưởng tôn, là thái tử mà kính trọng, duy chỉ có Xán Xán không để ý đến thân phận của hắn, mặc kệ hắn xuất hiện bất ngờ như thế nào, nàng cũng đều đối xử như một người bạn chơi cùng hỏi hắn tại sao lại đến, cách nói chuyện cũng rất bình thường.
Đường Duệ bước nhanh vào, lúc Xán Xán chuẩn bị khụy chân thì cầm lấy tay nàng: “Đều là người một nhà, không cần chú ý những nghi thức xã giao này.” Hắn nắm tay nàng thật chặt, tầm mắt nhìn về ma ma đứng đầu mấy cung nữ: “Tất cả lui ra đi.”
Khuôn mặt của ma ma hiện lên vẻ ngượng nghịu, cười lấy lòng nhắc nhở: “Điện hạ, việc này không hợp quy …”
“Lui ra.” Giọng nói của Đường Duệ trở nên nghiêm nghị.
Sau lưng ma ma đổ một tầng mồ hôi lạnh, không dám dài dòng, dẫn mấy cung nữ hành lễ, xoay người đi ra ngoài, bốn nha hoàn Triệu Xán Xán mang theo cũng chủ động đi theo.
Rèm cửa vén lên lại thả xuống, trong nội thất chỉ còn lại phu thê thái tử.
Đường Duệ nhìn về phía Triệu Xán Xán, khẩn trương buông tay ra, trong lòng bàn tay hắn đều là mồ hôi, sợ nàng không thích.
Triệu Xán Xán cong môi khẽ cười, liếc mắt nhìn đánh giá áo bào màu đỏ trên người thiếu niên, tò mò hỏi hắn: “Đã tắm rồi?” Trên người hắn vẫn còn mùi thơm tươi mát tao nhã, mang theo hơi nước ẩm ướt nhàn nhạt, không khỏi làm cho nàng cảm thấy trời nóng hơn.
Mặt Đường Duệ càng đỏ: “Ừ, tắm ở trong thiên điện, cả ngày mệt mỏi ra nhiều mồ hôi.” Nói xong thì liếc mắt đánh giá nàng, ngây ngốc hỏi: “Nàng cũng tắm rồi?”
Đương nhiên là Triệu Xán Xán tắm rồi, nàng cố ý đùa hắn, lắc đầu đi ra ngoài: “Còn chưa, vậy chàng ngủ trước đi, thiếp đi qua trắc thất (nhà phụ cạnh nhà chính).”
“Xán Xán!” Đường Duệ đi theo hai bước bắt lấy tay nàng, hô hấp dồn dập, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngực nàng, rất nhanh cảm thấy vị trí nhìn không ổn, ánh mắt lại dời xuống dưới: “Không cần tắm, cùng, cùng nhau ngủ đi.”
“Trên người thiếp cũng có mồ hôi.” Triệu Xán Xán nín cười, hỏi, chỉ là nghĩ đến chuyện cần làm sắp tới, giọng nói của nàng cũng nhỏ nhẹ.
Âm cuối nhẹ nhàng, yêu kiều kia giống như gió xuân, thổi vào trong tai Đường Duệ khiến trong lòng hắn cuộn lên từng đợt sóng. Đường Duệ nuốt nước miếng hai lần, lấy dũng khí ngẩng đầu lên lên nhìn nàng: “Như vậy ta cũng thích, cho dù nàng như thế nào ta đều thích.”
Khi còn nhỏ gặp mặt nhau còn có thể đùa giỡn, lúc lớn lên, gặp mặt nàng càng ngày càng khó, cho dù gặp, nàng cũng nhanh chóng rời đi, làm hắn không biết trong lòng nàng có hắn hay không, sau đó hắn càng hâm mộ những người đệ đệ của nàng, có thể mỗi ngày ở bên cạnh nàng, nhìn nàng cười, nghe nàng nói chuyện. Vừa vào phòng, trông thấy nàng thanh tú động lòng người đi về phía hắn, hắn quyết định, đời này không bao giờ để nàng rời xa hắn, từ nay về sau, nàng là người của hắn.
Hắn si ngốc nhìn nàng, Triệu Xán Xán nghiêng đầu nhìn bình phong trước giường, không ai nói gì. Lúc Triệu Xán Xán cho rằng nàng phải đứng cùng với vị thái tử ngốc này một đêm, thiếu niên bỗng nhiên nhấc chân, nắm tay nàng đi đến phía sau bình phong. Triệu Xán Xán nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn đẹp mắt của thiếu niên, nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên bị hắn nắm tay dắt đi, trong lòng dần dâng lên cảm giác rung động không thể diễn tả bằng lời.
Hắn có ngốc, đêm nay cũng sẽ lấy thân phận trượng phu muốn nàng.
Việc này, sẽ như thế nào?
Nàng bị thiếu niên ôm đến mép giường, nàng nhìn hắn cúi người cởi giày cho nàng, nhìn hắn khẩn trương đến tay cũng run rẩy.
Bỗng nhiên Triệu Xán Xán không thấy sợ, hai tay chống lên giường, cúi đầu nhìn hắn, tò mò muốn biết Đường Duệ sẽ tiếp tục như thế nào.
Giày thêu cởi xong, tiếp theo là tất đỏ, Đường Duệ nâng bàn chân của cô nương lên, tay luồn vào trong váy, kéo tất xuống từng chút một, tất dài dần dần được kéo xuống, lộ ra da thịt trắng nõn của thiếu nữ, lộ ra bàn chân trơn bóng như ngọc, lộ ra năm ngón chân khéo léo đáng yêu, móng chân được sơn màu đỏ, giống như mai đỏ nổi bật trong nền tuyết trắng, làm cho bàn chân nàng càng trở nên đẹp mắt.
Tất được cởi ra hết, bàn chân nhỏ nhắn của nàng hoàn toàn nằm trong tay hắn.
Trong mơ cũng chưa từng xuất hiện cảnh đẹp như thế này, bây giờ cảnh đẹp chân thật xuất hiện trước mặt, Đường Duệ cẩn thận vuốt ve, trên đỉnh đầu vang lên tiếng kêu yêu kiều của nàng, sau đó bàn chân liền xấu hổ trốn đi.dfienddn lieqiudoon Theo bản năng Đường Duệ nắm chặt chân nàng không cho trốn, vừa khẩn trương vừa hưng phấn ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng như của thiếu nữ.
“Đẹp không?” Hắn cởi tất mà mất nửa ngày, lại nhìn chăm chú, giống như nhìn trân bảo hiếm thấy vậy, Triệu Xán Xán nhịn không được hỏi.
"Đẹp mắt.” Đường Duệ thì thào lên tiếng, một lần nữa lại cúi đầu nhìn, bỗng nhiên mũi nóng lên, sau đó có cái gì chảy xuống, rơi trên mu bàn chân thiếu nữ.
Đường Duệ khiếp sợ đến quên cả phản ứng, Triệu Xán Xán cũng giật mình, nhưng rất nhanh nàng đã lấy lại tinh thần, nhỏ giọng mắng "không có tiền đồ", lập tức nhảy xuống, lấy khăn che mũi giúp Đường Duệ, đỡ hắn đi về phía chậu nước. Hai người tâm hữu linh tê không muốn kinh động đến người bên ngoài, Đường Duệ cảm thấy không có gì, Triệu Xán Xán là sợ thiếu niên mất mặt.
Sau khi máu mũi ngừng, bầu không khí kiều diễm vừa rồi cũng không còn sót lại chút gì.
Đường Duệ cúi đầu nhìn cái bàn, căn bản không dám nhìn người trong lòng nữa, dáng vẻ tội nghiệp khiến Triệu Xán Xán cũng không trêu hắn.
“Đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai còn bận bịu.” Cứ ngồi ngây ngốc như vậy cũng không phải biện pháp, nghĩ tới việc sáng mai còn phải bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu, các cung phi nương nương, Triệu Xán Xán chọc cánh tay Đường Duệ, sau đó đi về giường trước.
Đi ngủ sớm một chút …
Đường Duệ mới không muốn đi ngủ.
“Xán Xán …” Hắn bước nhanh vài bước ôm lấy cô nương của hắn từ phía sau, trán chạm tóc nàng, nói nhỏ: “Để ta thử một lần nữa, lần này nhất định sẽ không như thế.”
Triệu Xán Xán cúi đầu, nhìn cánh tay của thiếu niên đang ôm mình, nhỏ giọng hỏi hắn: “Mới nhìn chân thôi đã như vậy, chàng xác định nhìn … sẽ không chảy nhiều hơn?” Nói xong chính mình cũng đỏ mặt.
“Không biết, nàng để ta thử xem.” Động phòng hoa chúc là việc quan trọng, sao Đường Duệ có thể không hề làm gì?
Hắn ôm lấy cô nương đang đi chân trần, một lần nữa đặt nàng lên giường, sau đó, lại không biết nên làm cái gì. Giày đã cởi, kế tiếp nên cởi … ánh mắt nhìn một vòng quanh cổ áo của cô nương, Đường Duệ vô cùng khẩn trương, vội vàng dời ánh mắt.
Triệu Xán Xán thu tất cả sự khẩn trương của thiếu niên vào trong mắt, oán hắn nhát gan, nhưng nhiều hơn vẫn là thỏa mãn đắc ý, một thiếu niên ái mộ nàng đến ngay cả chạm vào cũng không dám, so với những lời nói tán dương nàng xinh đẹp càng làm cho nàng kiêu ngạo. Biết thiếu niên sẽ không chủ động, hoặc là khó có thể thực hiện bước đầu tiên, Triệu Xán Xán kéo người đến trước người mình, cúi đầu nói: “Thiếp giúp chàng cởi áo.”
Nói xong cũng không đợi thiếu niên đáp lời, nàng trúc trắc cởi đai lưng cho hắn, mười ngón tay thon dài linh hoạt kích thích, thiếu niên nhìn đến thất thần.
Đai lưng cởi xuống, Triệu Xán Xán không tiếp tục, bỏ hai chân lên giường, quỳ lên nhìn hắn: “ Tới đây, thiếp giúp chàng bịt mắt lại, không nhìn thấy, liền tốt.”
Đường Duệ xấu hổ mở miệng: “Nhưng ta muốn nhìn nàng.”
Triệu Xán Xán cười, đôi mắt hoa đào long lanh như nước: “Rốt cuộc là chàng có muốn không?”
Đường Duệ mím môi, cuối cùng vẫn đi qua, hắn không có lòng tin đối với bản thân mình.
Triệu Xán Xán giúp hắn bịt mắt, lúc giúp hắn cởi quần áo cũng tự tại hơn rất nhiều, lúc cởi chỉ còn Áo trong, nàng xoay người nằm lên giường, quay lưng lại với Đường Duệ cởi quần áo của mình. Đường Duệ chỉ là khẩn trương chứ không phải ngốc, theo sát bò lên, quỳ phía sau cô nương chờ đợi, tay phải lặng lẽ nâng lên vài lần, cuối cùng thật lâu cũng không nghe thấy âm thanh gì, hắn nuốt nước miếng một chút, khàn giọng hỏi nàng: “Được chưa?”
Triệu Xán Xán xoay người lại, cũng quỳ đối diện với hắn, nàng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên, chậm rãi kéo tay hắn chạm vào mặt mình: “Duệ ca ca, có thể giúp chàng được gì, ta đều đã giúp, kế tiếp nên làm thế nào, ta cũng không biết.”
Một tiếng "Duệ ca ca" đã lâu không nghe, khiến tâm hồn của Đường Duệ nhộn nhạo, hai tay hắn cùng xoa lên khuôn mặt có chút nóng của cô nương, chậm rãi tiến tới: “Ta cũng không biết, chúng ta cùng nhau học, Xán Xán, ta muốn hôn nàng …”
Thiếu niên càng ngày càng gần, Triệu Xán xán nhắm hai mắt lại.
Đầu tiên là thiếu niên tận lực áp chế hơi thở, lúc nhẹ lúc nặng, sau đó là một đôi môi mềm mại thật, cẩn thận chạm vào từng li từng tí. Triệu Xán Xán kìm lòng không được ngước cổ lên nghênh đón hắn, dần dần, thiếu niên hôn càng ngày càng sâu, thân mình cũng đè lên người nàng. Triệu Xán Xán bất đắc dĩ ôm chặt cổ hắn mới không để cho mình ngã về phía sau, mà tay của thiếu niên cũng từ bờ vai của nàng dần dần xích xuống …
Cô nương như một nụ hoa chớm nở, trong sự ngây ngô vụng về lại nhiệt tình cùng dịu dàng của thiếu niên, chậm rãi nở rộ, chỉ cho một mình hắn nhìn thấy. Thế nhưng Đường Duệ không dám nhìn, chưa chuẩn bị tốt để nhìn, đây là cô nương hắn đã thích nhiều năm như vậy, giống như là trăng trên trời, đêm nay đã thực sự là của hắn, hắn vừa mừng như điên lại vừa thấp thỏm, muốn nhìn sự xinh đẹp của nàng, lại sợ bản thân không chịu nổi.
“Xán Xán, ta nhịn không được.” Mỗi chỗ đều đã hôn qua, cuối cùng hắn gục đầu trên bờ vai của nàng, thở phì phò thỉnh cầu.
Cả người Triệu Xán Xán mềm nhũn không còn sức lực, chậm rãi vươn tay kéo bịt mắt của hắn ra, nhìn thẳng mắt hắn.
Nàng không nói gì, nhưng Đường Duệ nhìn ra đáp án trong mắt nàng, tim đập càng lúc càng nhanh, hắn chăm chú nhìn cô nương của mình, nhìn nàng nhíu mày lại, nhìn trong mắt nàng nổi lên ánh nước, giống như là giọt sương đọng trên cánh hoa lúc sáng sớm, hắn không thể kìm chế được cúi đầu hôn nàng, ngăn chặn tiếng kêu đau của nàng.
Lần đầu tiên, hắn bị bại đến rối tinh rối mù như vậy, giống như không bao lâu liền kết thúc.[Website đăng truyện chính thức: ]
Một lần nữa dương cờ nổi trống, vốn tưởng rằng có thể rửa sạch nhục nhã, kết quả chỉ có thể kiên trì trong chốc lát mà thôi.
Đường Duệ còn muốn thử lại, hắn vẫn còn tinh lực, Triệu Xán Xán lại mệt mỏi, lùi vào trong lồng ngực gầy gò của thiếu niên nũng nịu: “Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.” Yểu điệu vô lực.
Đường Duệ muốn giải thích biểu hiện hỏng bét của mình, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, Xán Xán không hiểu nam nữ khác biệt, không vội vàng, dịu dàng dỗ nàng ngủ.
Thế nhưng trong lòng thiếu niên cuối cùng vẫn là không cam tâm, lại thêm mỹ nhân trong ngực, căn bản không ngủ được, thật vất vả chịu đựng khoảng một canh giờ, cuối cùng vẫn là nhịn không được, bắt đầu động tay động chân với cô nương đang ngủ say.
Triệu Xán Xán mơ mơ màng màng bị người làm tỉnh, thiếu niên đã được như ý, nàng không phải là rất thoải mái, nhưng cũng không có nhiều khó chịu, liền tùy hắn, nàng nghĩ chút nữa cũng có thể ngủ tiếp. Không ngờ lần này thiếu niên lại dũng mãnh phi thường, tỉnh thoảng còn làm ra các hành động khác, ngược lại khiến cơn buồn ngủ của nàng hoàn toàn biến mất.
Nửa ngày quấn quýt si mê, trong chăn cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh lại.
Triệu Xán Xán ngủ thật say, Đường Duệ cảm thấy mỹ mãn, rất nhanh cũng ngủ, lúc ngủ ôm lấy thê tử thật chặt, đến nửa đêm hai người đều cảm thấy tư thế này không thoải mái, mỗi người tự mình ngủ. Đến sáng sớm, Đường Duệ theo thói quen thức dậy sớm, quay đầu thấy thê tử đang nằm quay lưng với mình, hắn mỉm cười, một lần nữa ôm người vào trong lòng.
Hắn muốn nàng mỗi đêm đều ở trong lòng hắn đi vào giấc ngủ, buổi sáng lại từ trong lòng hắn tỉnh lại.
Cả đời không phụ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook