Con Đường Sủng Thê
-
Chương 162: Ngoại truyện 2: Xán Xán (2)
Edit: windchime
Sinh nhật Triệu Trầm, trong nhà chắc chắn phải náo nhiệt hơn, An ca nhi và Vinh ca Vinh ca xúi giục huynh trưởng và tỷ tỷ đi mua quà cho phụ thân, thực ra là muốn đi chơi, mua quà chỉ là ngụy trang.
Bình ca nhi đã chuẩn bị quà tặng kỹ càng, vừa đọc sách vừa nói: "Các đệ đến hỏi nương đi, nương cho phép ta sẽ đi cùng."
An ca nhi bĩu môi với tam đệ, đang muốn nói chuyện, nhìn thấy tổ phụ dẫn Triệu Trạch tới, vội vàng đoan đoan chính chính ngồi chuẩn bị cẩn thận để học.
Bốn chú cháu(thúc chất) Triệu Trạch do Triệu Duẫn Đình dạy văn, Triệu Trầm dạy võ. Bình ca nhi và Triệu Trạch yêu thích cả văn lẫn võ, học rất nghiêm túc, An ca nhi và Vinh ca nhi chỉ thích học võ.
Học xong, Vinh ca nhi qua tìm tỷ tỷ năn nỉ theo yêu cầu của nhị ca.
Triệu Xán Xán đang học quản gia từ mẫu thân, thấy tam đệ trốn ở sau màn cửa nháy mắt ra hiệu với mình, cười hắn: "Có lời gì liền vào nói, nương cũng không phải phụ thân."
Lúc này A Kết mới phát hiện tiểu nhi tử đến, quay đầu nhìn lại: "Vinh ca nhi đến đây, lại muốn xin tỷ tỷ con cái gì à?"
Vinh ca nhi gãi đầu đi tới, dựa vào trong ngực mẫu thân làm nũng: “ Nương, sắp đến sinh nhật phụ thân, đại ca muốn đưa tụi con ra ngoài mua quà cho phụ thân, được không?”
Nói thật dễ nghe, nhưng sao A Kết lại không biết suy nghĩ của bọn nhỏ, nàng không trực tiếp trả lời, quay đầu hỏi nữ nhi: “Xán Xán nghĩ sao?”
Triệu Xán Xán nhìn sổ sách trong tay, không thèm ngẩng lên, nhắc nhở đệ đệ: “ Phụ thân có nhiều đồ tốt, thay vì phí tiền mua đồ mà phụ thân không dùng đến, không bằng tự mình làm cho phụ thân. Ta và đại ca của đệ đều là tự mình làm.” Dieenndkdan/leeequhydonnn Nhị đệ và tam đệ ra ngoài chỉ gặp rắc rối, vẫn nên là thành thành thật thật ở nhà đợi đi, nếu hiểu chuyện giống đại đệ đệ và tiểu thúc, nàng và mẫu thân cũng mặc kệ.
“Nhưng đệ còn nhỏ, không biết làm.” Vinh ca nhi chớp mắt, lát sau liền nghĩ ra lý do.
A Kết cười, nhéo mũi nhỏ của nhi tử: “Nhị ca con không nhỏ, bảo nhị ca dạy cho con làm, khi con còn nhỏ không phải là nhị ca đã làm cho con một cái kiếm gỗ sao? Đáng tiếc không được hai ngày thì con đã làm hỏng.”
Vinh ca nhi đã quên mất việc này từ lâu, nghe nói nhị ca sẽ làm kiếm gỗ, nhanh chân chạy ra ngoài.
“Thật ngốc.” Triệu Xán Xán nhịn không được cười nói.
A Kết tò mò muốn biết nữ nhi chuẩn bị quà tặng gì.
Triệu Xán Xán cười thần bí, nháy mắt với mẫu thân: “Không nói cho nương.”
Tiểu cô nương giảo hoạt hoạt bát, A Kết gõ nhẹ lên trán nữ nhi.
Ngày sinh nhật Triệu Trầm, hắn vẫn vào cung sớm như cũ, cho nên buổi tối mọi người mới cùng nhau ăn cơm. Tuy trước khi rời giường hắn nhận được một món quà to từ thê tử, nhưng hắn không ngờ người thứ hai tặng quà cho hắn không phải là mấy đứa nhỏ trong nhà, mà chính là Đông cung thái tử.
“Thái phó, trước đó nghe Minh Cẩn nói hôm nay là sinh nhật của thái phó, học trò đặc biệt chuẩn bị một phần lễ mọn, kính mong thái phó vui lòng nhận cho.” Luyện bắn cung xong, Đường Duệ nháy mắt với Trường Lộc bên cạnh, Trường Lộc vội vàng lui ra, nhưng rất nhanh đã bưng một hộp gỗ đến. Lúc này hai sư đồ vừa thay quần áo xong, Đường Duệ cầm lấy hộp gỗ, mỉm cười đưa cho Triệu Trầm.
Trên mặt Triệu Trầm chợt lóe lên sự kinh ngạc, nhưng nhanh chóng biến mất, phóng khoáng nói cảm ơn: “Làm phiền thái tử phí tâm.”
Mở hộp gỗ ra, bên trong là một thanh dao găm tinh xảo đang được đặt trên lớp tơ lụa thượng đẳng bằng nhung đen, trên vỏ đao hay chuôi đao đều được khảm hồng ngọc, ở những chỗ khác thì có màu đen kiểu cổ xưa, nhìn rất yêu mị khát máu. Triệu Trầm đưa lại hộp gỗ cho Trường Lộc, hắn cầm lấy dao găm lui về phía sau hai bước, rút đao ra, lưỡi đao chỉ dài một gang tay nhưng rất sắc, dưới ánh mắt trời lóe ra hàn quang(tia sáng lạnh) sắc bén.
Là thần dao(không biết giải thích sao nữa, đại khái giống từ thần trong thần khí:v).
Nhưng với vỏ đao và chuôi đao được khảm trang sức này, sao hắn cứ có cảm giác thích hợp cho nữ tử dùng để phòng thân?
Nữ nhi thích nhất là hồng ngọc, thái tử lại biết điều này.
Trong lòng hắn nổi sóng, nhưng trên mặt lại nói nói cười cười, Triệu Trầm đối với chủy thủ khen không dứt, nhiều lần nói cảm ơn.
Đường Duệ vẫn bình tĩnh quan sát Triệu Trầm, thấy hắn không phát hiện ra tâm tư của mình, nhẹ nhàng thở ra, trong lòng mừng thầm. Chỉ cần Triệu Trầm mang quà tặng này về nhà, chỉ cần Xán Xán nhìn thấy, nhất định sẽ chiếm thành của mình.
~
Buổi chiều, hoàng hậu cho người đến mời hắn.
Đường Duệ thay quần áo rồi mới đi.
“Mẫu hậu gọi con có chuyện gì?” Đến Phượng Nghi cung, Đường Duệ bình tĩnh hỏi.
Hoàng hậu mỉm cười đánh giá nhi tử đã trưởng thành, khác với phụ hoàng của mình, thân thể nhi tử khỏe mạnh, văn võ song toàn, mới mười ba tuổi đã cao hơn nàng gần nửa đầu.
“Phúc ca nhi lại đây.” Hoàng hậu vẫy tay, thân mật gọi nhũ danh của hắn, đợi sau khi Đường Duệ ngồi xuống bên cạnh, hoàng hậu cười vỗ tay hắn, nhỏ giọng nói: “Phúc ca nhi đã lớn, hai năm nữa phải tuyển thái tử phi, hôm qua ta và phụ hoàng con chọn cho con mấy người cung nữ thị tẩm, bây giờ tự con hãy chọn một người mà mình cảm thấy hài lòng được không?”
Nhóm hoàng tử, hoàng tôn trong hoàng gia, mười ba tuổi bắt đầu an bài cung nữ thị tẩm, dạy chuyện nam nữ, tránh cho hoàng tử bởi vì hiếu kỳ mà lén lút làm bậy, bị người khác lợi dụng sơ hở trở nên hư hỏng.
Đường Duệ cụp mi: “Tùy phụ hoàng và mẫu hậu sắp xếp.”
Hoàng hậu vui mừng cười, nhi tử này của mình không thích các cung nữ hầu hạ, nhưng từ nhỏ đã hiểu chuyện, biết làm theo quy củ.
Nàng cho người dẫn mấy cung nữ đến.
Không quan trọng bề ngoài, chủ yếu dựa vào dáng người, thoạt nhìn đều khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Đường Duệ nhìn lướt qua, tùy tiện chỉ một người.
Hoàng hậu gật đầu, sai người dẫn cung nữ này đi đến Đông cung.
Đường Duệ đứng dậy cáo từ, hoàng hậu biết nhi tử có chút ngượng ngùng, cũng không nói nhiều.
~
Chạng vạng ngày hôm đó, Triệu Trầm hồi phủ liền sai Trần Bình đem quà tặng của Đường Duệ cất vào trong nhà kho, không cho phép lấy ra, trong khi ở Triệu gia mọi người đang vui vẻ sum vầy, trong tẩm điện của Đông cung thái tử, Đường Duệ lạnh giọng đuổi cung nữ đang cởi quần áo được một nửa đi ra ngoài, sắc mặt hắn tái nhợt.
Sáng hôm sau, chuyện xảy ra trong Đông cung vừa truyền tới tai hoàng thượng và hoàng hậu, Đường Duệ đã đến gặp hoàng thượng.
Định An đế coi trọng nhi tử này nhất, lập tức cho người truyền Đường Duệ vào.
Cho cung nữ thái giám lui ra ngoài, trong nội điện chỉ còn lại hai phụ tử.
Định An đế nhìn sắc mặt trắng bệch của nhi tử, gọi người đến bên cạnh: “Đến đây là vì chuyện tối hôm qua?”
Sắc mặt của Đường Duệ càng trắng hơn, mấp máy môi, đột nhiên quỳ xuống, gối đầu trên đùi Định An đế buồn bực nói: “Phụ hoàng, người biết đấy, bình thường nhi thần không thích cung nữ hầu hạ, vừa nhìn liền cảm thấy khó chịu nhưng nhi thần không cảm thấy đây là vấn đề lớn. Nhưng tối hôm qua nhìn thấy cung nữ kia cởi quần áo trước mặt, đột nhiên liền muốn nôn, phụ hoàng, có phải nhi tử như vậy là không ổn không?”
Trong lòng Định An đế có một chút hồi hộp.
Từ nhỏ thân thể của hắn đã không tốt, thật vất vả mới sinh được một đích trưởng tử, tuy vui mừng nhưng lại lo lắng thân thể của nhi tử xảy ra vấn đề, dù sao thuốc cũng có ba phần độc, hàng năm hắn lại uống rất nhiều thuốc. Dieenndkdan/leeequhydonnn Sau khi có Phúc ca nhi, mỗi ngày hắn đều quan tâm đến sức khỏe của nhi tử, nhi tử từng ngày khỏe mạnh lớn lên, tâm bệnh của hắn cũng như được chữa khỏi, thân thể khá hơn chút, nhưng hai năm qua do vất vả chính sự, nên lại giảm xuống rõ rệt.
Nay nhi tử sắp đến tuổi thành thân, hắn muốn bế cháu trai sớm một chút, lúc đó sẽ hoàn toàn không phải lo lắng nữa.
Nhưng bây giờ nhi tử lại nói không thể chịu nổi khi nhìn nữ nhân? Chẳng lẽ thân thể của nhi tử đúng là có vấn đề?
“Đừng suy nghĩ nhiều, có thể là người cung nữ kia không hợp mắt hoàng nhi, phụ hoàng sẽ bảo mẫu hậu chọn cho hoàng nhi mấy người khác dễ nhìn hơn.” Định An đế từ ái vỗ vai trưởng tử.
Thật lâu sau Đường Duệ mới ngẩng đầu lên.
Một tháng sau đó, mỗi đêm đều có cung nữ Hoàn phì Yến sấu ( Dương Ngọc Hoàn-Dương quý phi có vẻ đẹp đẫy đà, trong khi Triệu Phi Yến có thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển=> ý chỉ đủ loại người, gầy béo đủ cả) được đưa đến tẩm cung của thái tử, nhưng không có ai là không bị đuổi ra ngoài. Hoàng thượng và hoàng hậu vô cùng lo lắng, lấy lý do thân thể thái tử không khỏe để gọi thái y tới kiểm tra, xem có phải bị bệnh tiềm ẩn gì không, Viện chính (Người đứng đầu Thái y viện) Thái y viện tự thân xuất mã(tự mình làm việc), cũng không tra ra được vấn đề gì.
Định An đế lo lắng dẫn đến bị bệnh.
Đường Duệ tự trách nói xin lỗi: “Nhi tử có tội, hại phụ hoàng lo lắng mới thành bệnh như vậy.”
Định An đế ho khan, giận dữ nói: “Hoàng nhi đừng vội, có thể do hoàng nhi còn nhỏ, sang năm lại thử xem.”
Đường Duệ rất ấy náy, ngày đêm ở bên cạnh hoàng thượng chăm sóc.
Việc này cuối cùng cũng kết thúc.
Đường Duệ cũng hiểu được, chiêu này chỉ là kế hoãn binh, hắn không thể giả bệnh mãi được, đặc biệt là chuyện liên quan đến con nối dõi.
Hắn bắt đầu phái người chú ý động tĩnh của phủ Võ Anh hầu, cuối cùng đến tháng tư Triệu Xán Xán theo mẫu thân đến chùa Long Ân dâng hương, thời cơ đã tới.
Triệu Xán Xán dẫn theo nha hoàn đang ngắm hoa sau núi, Đường Duệ đột nhiên xuất hiện, nàng sững sờ, dùng ánh mắt ra hiệu nha hoàn bên cạnh không cần phải sợ, tò mò hỏi Đường Duệ: “Thái tử đến đây làm gì?” Hôm nay chùa Long Ân đóng cửa chỉ tiếp đãi mỗi nhà nàng, nhưng Đường Duệ là thái tử, có thể vào được cũng không ngạc nhiên.
Đường Duệ nhìn chăm chú cô nương càng ngày càng khó gặp mặt, ánh mắt hắn sáng lên: “Ta có lời muốn nói với muội.”
Triệu Xán Xán cười, bảo nha hoàn đi xa một chút, nàng vừa ngắm hoa vừa không chút để ý nói: “Nói đi, nhưng mà tiểu nữ khuyên thái tử nói ngắn gọn thôi, mẫu thân cũng sắp tới tìm tiểu nữ rồi.”
Trong lòng bàn tay Đường Duệ đều là mồ hôi, nhìn cô nương không coi ai ra gì đang ngắm hoa, đột nhiên cảm thấy vô lực. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng bao giờ cảm thấy khẩn trương trước mặt người khác như lúc này, ngay cả phụ hoàng cũng không tạo áp lực cho hắn, chỉ có Triệu Xán Xán, mỗi lần hắn nhìn thấy nàng đều thấp thỏm bất an, từ lo lắng nàng không thích chơi với hắn, dần dần biến thành nàng không hiểu lòng hắn, hứa gả cho người khác.
“Xán Xán, năm ngoái ta nghe Vinh ca nhi nói mọi người muốn đi mua quà tặng cho thái phó, vài ngày sau chỉ cần có cơ hội ta liền đi dạo trên đường, ngóng trông có thể ngẫu nhiên gặp được mọi người, cho đến ngày sinh nhật của thái phó cũng chưa từ bỏ ý định, ta có đưa cho thái phó một thanh chủy thủ được khảm hồng ngọc, hy vọng là muội nhìn thấy sẽ thích.”
Triệu Xán Xán nhướn mày, hái một bông hoa tử vi.
Đường Duệ đã mở miệng, quyết định phải nói cho rõ, hắn bước nhanh đến trước người nàng, cúi đầu nhìn sườn mặt nhã nhặn lịch sự của nàng: “Năm ngoái mẫu hậu sắp xếp cung nữ thị tẩm cho ta, ta giả vờ thân thể có chuyện nên không chạm vào mấy người đó, khiến cho phụ hoàng lo lắng đến sinh bệnh. Xán Xán, muội có biết vì sao ta làm như thế không?”
Ngực giống như có một mồi lửa, hắn lấy dũng khí cầm lấy tay nàng, vội vàng tỏ tình: “Bởi vì ta thích muội, từ nhỏ đã thích, chỉ thích một mình muội. Xán Xán, ta biết muội muốn gả cho một tướng công giống như thái phó, toàn tâm toàn ý với muội. Xán Xán, chỉ cần muội đồng ý gả cho ta, ngoài muội ra, ta sẽ không chạm vào ai khác.”
Triệu Xán Xán không để ý đến tay hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy nếu như tiểu nữ không đồng ý thì ai thái tử cũng sẽ chạm vào?”
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp trong sáng lấp lánh, nàng dường như chỉ thuận miệng hỏi nhưng lại ẩn ý thăm dò.
Đường Duệ khẽ giật mình, lập tức nói:: “Ta nói, ngoài muội ra, ta sẽ không chạm vào ai khác.”
Triệu Xán Xán mím môi cười một tiếng: “Đây không phải nói cả đời thái tử đều muốn làm người cô đơn?”
Lời này có hàm nghĩa khác, Đường Duệ nhíu mày, phát hiện ra cô nương muốn rút tay ra, hắn siết chặt không buông: “Sẽ không, muội không đồng ý, ta cũng sẽ tìm mọi cách để cưới muội. Xán Xán, ta thích muội, cho nên ta muốn muội cũng thích ta, vui vẻ gả cho ta, nếu muội không đồng ý, ta sẽ … không từ thủ đoạn.”
“Thái tử nói lại lần nữa.” Triệu Xán Xán đột nhiên ngầng đầu, nhìn hắn chằm chằm nói.
Mặt Đường Duệ đỏ lên, nhưng vẫn ấp a ấp úng nói cho nàng nghe: “Ta, ta muốn cưới muội, muội cũng chỉ có thể gả cho ta thôi.”
“Thái tử nói lại lần nữa.” Tay không thể nào rút ra được, Triệu Xán Xán giẫm lên chân thiếu niên, cực kỳ dùng sức.
Đường Duệ đau đớn hít vào, nhưng vẫn không chịu sửa lời: “Ta chính là thích muội, từ nhỏ đã thích, ngoài ta ra, muội không thể gả cho ai khác được.”
Triệu Xán Xán hừ một tiếng, nhấc chân ra, hỏi hắn: “Nói cho tiểu nữ biết, thái tử giả bệnh như thế nào, giả bệnh gì?”
Nàng chuyển đề tài quá nhanh, lúc đầu Đường Duệ có hơi kinh ngạc nhưng lúc sau có chút xấu hổ, hết lần này tới lần khác bị nàng nhìn như vậy, còn có thể không nói.
Triệu Xán Xán lẳng lặng nghe hết, đột nhiên cắt ngang: “Quần áo của các nàng đều cởi hết sao?”
Đường Duệ vẫn còn đang nhìn sang chỗ khác vì xấu hổ, nghe thấy nàng hỏi thuận miệng nói: “Không biết, ta ngồi phía sau bình phong, đều là Trường Lộc nói các nàng cởi quần áo.” Nói xong thì tỉnh táo lại, đỏ mặt thanh minh cho bản thân: “Ta thật sự không có nhìn, Xán Xán, nàng đừng nghĩ lung tung.”
“Tiểu nữ không nghĩ gì.” Triệu Xán Xán bỗng nhiên rút tay ra, lùi về phía sau vài bước hỏi hắn: “Hoàng tự là chuyện lớn, thái tử không sợ hoàng thượng vì chuyện thân thể của thái tử không khỏe mà phế đi vị trí thái tử ư?”
Nhắc tới điều này thì trên mặt Đường Duệ khôi phục lại sự ung dung, còn trấn an nói: “Muội đừng lo, trong cung chỉ có hai hoàng tử, nhị đệ bại hoại ham chơi, phụ hoàng luôn không hài lòng về hắn, mà ta hai năm nữa sẽ đại hôn tuyển phi, sau khi ta cưới muội, bệnh sẽ không thuốc mà khỏi.” Nói đến câu sau mặt lại đỏ, cúi đầu không dám nhìn người, dù sao những lời này có chút tục.
Ngược lại Triệu Xán Xán không thấy xấu hổ một chút nào, chỉ có chút thất vọng châm chọc nói: “Thì ra là như vậy, tiểu nữ còn tưởng thái tử vì muốn cưới tiểu nữ đến ngay cả hoàng vị cũng không cần.”
Sắc mặt Đường Duệ thay đổi, cuối cùng vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật: “Ta muốn cả muội và hoàng vị, lúc có thể có được, ta muốn toàn vẹn đôi bên.”
“Nhưng nếu chỉ có thể chọn một thì sao?” Triệu Xán Xán mỉm cười hỏi hắn.
Đường Duệ cũng cười, đi đến trước người nàng, cúi đầu nhìn vào mắt nàng: “Không có nếu như, ta nói muốn cả hai thì nhất định sẽ có cả hai. Xán Xán, gả cho ta đi, ta nhất định sẽ đối tốt với muội.”
Triệu Xán Xán hơi ngửa đầu, bình tĩnh đánh giá thiếu niên này, nhìn thấy mặt hắn đỏ lên, càng ngày càng đỏ, giống y như lúc nhỏ, mới cười tránh ra: “Bây giờ tiểu nữ còn chưa có người trong lòng, gả cho thái tử cũng không sao, nhưng nếu thái tử muốn cưới tiểu nữ, phải có được sự đồng ý của hoàng thượng cũng như của cha tiểu nữ, thái tử nghĩ cách đi, chỉ cần cha tiểu nữ đồng ý, tiểu nữ sẽ gả cho thái tử.”
Đường Duệ ngơ ngác nhìn nàng đi xa, muốn cười nhưng cười không nổi.
Nàng đồng ý gả cho hắn nhưng lý do lại là nàng chưa có người trong lòng.
Là nói thật, hay là lừa hắn?
Mang theo tràn đầy nghi vấn trong lòng, Đường Duệ lặng lẽ hồi cung.
Bên kia, Triệu Xán Xán sau khi trở lại Hầu phủ, lấy được chìa khóa từ chỗ mẫu thân đi đến nhà kho lấy đồ.
Chạng vạng tối Triệu Trầm về nhà, hỏi thê tử hôm nay đi chùa như thế nào, A Kết không yên lòng trả lời vài câu, rồi nhỏ giọng oán trách hắn: “Tại sao chàng lại giấu một cây dao găm trong nhà kho? Hôm nay Xán Xán muốn lấy, khuyên thế nào con cũng không chịu, đao sắc như vậy, không cẩn thận bị thương thì làm sao bây giờ?”
Dao găm …
Trái tim Triệu Trầm như nhảy lên, chạy đến khuê phòng của nữ nhi, dỗ nữ nhi đổi món đồ chơi khác.
Triệu Xán Xán không chịu, sờ hồng ngọc được khảm trên vỏ đao nói: “ Phụ thân yên tâm, con sẽ không rút dao ra khỏi vỏ, con chỉ thích hồng ngọc trên cái vỏ này thôi. Phụ thân, người có được thứ tốt này khi nào vậy?”
Triệu Trầm cẩn thận tìm tòi nghiên cứu sắc mặt của nữ nhi, thấy nàng giống như đúng là bị bảo thạch trên vỏ đao hấp dẫn, sự lo lắng cũng buông xuống một nửa, tùy tiện nói ra một cái cớ.[Website đăng truyện chính thức: ] Sợ nữ nhi nghi ngờ, hắn vội vàng nói sang chuyện khác, gọi nữ nhi cùng đến tiền viện ăn cơm.
Nhưng hắn cũng không buông nửa lo lắng còn lại kia xuống, hôm sau hắn sai người hỏi thăm hành tung ngày hôm qua của thái tử.
Biết được Đường Duệ từng rời cung, Triệu Trầm ngồi yên một lúc lâu.
Nữ nhi bảo bối của hắn vì một tên tiểu tử thối, mà nói dối hắn....
Sinh nhật Triệu Trầm, trong nhà chắc chắn phải náo nhiệt hơn, An ca nhi và Vinh ca Vinh ca xúi giục huynh trưởng và tỷ tỷ đi mua quà cho phụ thân, thực ra là muốn đi chơi, mua quà chỉ là ngụy trang.
Bình ca nhi đã chuẩn bị quà tặng kỹ càng, vừa đọc sách vừa nói: "Các đệ đến hỏi nương đi, nương cho phép ta sẽ đi cùng."
An ca nhi bĩu môi với tam đệ, đang muốn nói chuyện, nhìn thấy tổ phụ dẫn Triệu Trạch tới, vội vàng đoan đoan chính chính ngồi chuẩn bị cẩn thận để học.
Bốn chú cháu(thúc chất) Triệu Trạch do Triệu Duẫn Đình dạy văn, Triệu Trầm dạy võ. Bình ca nhi và Triệu Trạch yêu thích cả văn lẫn võ, học rất nghiêm túc, An ca nhi và Vinh ca nhi chỉ thích học võ.
Học xong, Vinh ca nhi qua tìm tỷ tỷ năn nỉ theo yêu cầu của nhị ca.
Triệu Xán Xán đang học quản gia từ mẫu thân, thấy tam đệ trốn ở sau màn cửa nháy mắt ra hiệu với mình, cười hắn: "Có lời gì liền vào nói, nương cũng không phải phụ thân."
Lúc này A Kết mới phát hiện tiểu nhi tử đến, quay đầu nhìn lại: "Vinh ca nhi đến đây, lại muốn xin tỷ tỷ con cái gì à?"
Vinh ca nhi gãi đầu đi tới, dựa vào trong ngực mẫu thân làm nũng: “ Nương, sắp đến sinh nhật phụ thân, đại ca muốn đưa tụi con ra ngoài mua quà cho phụ thân, được không?”
Nói thật dễ nghe, nhưng sao A Kết lại không biết suy nghĩ của bọn nhỏ, nàng không trực tiếp trả lời, quay đầu hỏi nữ nhi: “Xán Xán nghĩ sao?”
Triệu Xán Xán nhìn sổ sách trong tay, không thèm ngẩng lên, nhắc nhở đệ đệ: “ Phụ thân có nhiều đồ tốt, thay vì phí tiền mua đồ mà phụ thân không dùng đến, không bằng tự mình làm cho phụ thân. Ta và đại ca của đệ đều là tự mình làm.” Dieenndkdan/leeequhydonnn Nhị đệ và tam đệ ra ngoài chỉ gặp rắc rối, vẫn nên là thành thành thật thật ở nhà đợi đi, nếu hiểu chuyện giống đại đệ đệ và tiểu thúc, nàng và mẫu thân cũng mặc kệ.
“Nhưng đệ còn nhỏ, không biết làm.” Vinh ca nhi chớp mắt, lát sau liền nghĩ ra lý do.
A Kết cười, nhéo mũi nhỏ của nhi tử: “Nhị ca con không nhỏ, bảo nhị ca dạy cho con làm, khi con còn nhỏ không phải là nhị ca đã làm cho con một cái kiếm gỗ sao? Đáng tiếc không được hai ngày thì con đã làm hỏng.”
Vinh ca nhi đã quên mất việc này từ lâu, nghe nói nhị ca sẽ làm kiếm gỗ, nhanh chân chạy ra ngoài.
“Thật ngốc.” Triệu Xán Xán nhịn không được cười nói.
A Kết tò mò muốn biết nữ nhi chuẩn bị quà tặng gì.
Triệu Xán Xán cười thần bí, nháy mắt với mẫu thân: “Không nói cho nương.”
Tiểu cô nương giảo hoạt hoạt bát, A Kết gõ nhẹ lên trán nữ nhi.
Ngày sinh nhật Triệu Trầm, hắn vẫn vào cung sớm như cũ, cho nên buổi tối mọi người mới cùng nhau ăn cơm. Tuy trước khi rời giường hắn nhận được một món quà to từ thê tử, nhưng hắn không ngờ người thứ hai tặng quà cho hắn không phải là mấy đứa nhỏ trong nhà, mà chính là Đông cung thái tử.
“Thái phó, trước đó nghe Minh Cẩn nói hôm nay là sinh nhật của thái phó, học trò đặc biệt chuẩn bị một phần lễ mọn, kính mong thái phó vui lòng nhận cho.” Luyện bắn cung xong, Đường Duệ nháy mắt với Trường Lộc bên cạnh, Trường Lộc vội vàng lui ra, nhưng rất nhanh đã bưng một hộp gỗ đến. Lúc này hai sư đồ vừa thay quần áo xong, Đường Duệ cầm lấy hộp gỗ, mỉm cười đưa cho Triệu Trầm.
Trên mặt Triệu Trầm chợt lóe lên sự kinh ngạc, nhưng nhanh chóng biến mất, phóng khoáng nói cảm ơn: “Làm phiền thái tử phí tâm.”
Mở hộp gỗ ra, bên trong là một thanh dao găm tinh xảo đang được đặt trên lớp tơ lụa thượng đẳng bằng nhung đen, trên vỏ đao hay chuôi đao đều được khảm hồng ngọc, ở những chỗ khác thì có màu đen kiểu cổ xưa, nhìn rất yêu mị khát máu. Triệu Trầm đưa lại hộp gỗ cho Trường Lộc, hắn cầm lấy dao găm lui về phía sau hai bước, rút đao ra, lưỡi đao chỉ dài một gang tay nhưng rất sắc, dưới ánh mắt trời lóe ra hàn quang(tia sáng lạnh) sắc bén.
Là thần dao(không biết giải thích sao nữa, đại khái giống từ thần trong thần khí:v).
Nhưng với vỏ đao và chuôi đao được khảm trang sức này, sao hắn cứ có cảm giác thích hợp cho nữ tử dùng để phòng thân?
Nữ nhi thích nhất là hồng ngọc, thái tử lại biết điều này.
Trong lòng hắn nổi sóng, nhưng trên mặt lại nói nói cười cười, Triệu Trầm đối với chủy thủ khen không dứt, nhiều lần nói cảm ơn.
Đường Duệ vẫn bình tĩnh quan sát Triệu Trầm, thấy hắn không phát hiện ra tâm tư của mình, nhẹ nhàng thở ra, trong lòng mừng thầm. Chỉ cần Triệu Trầm mang quà tặng này về nhà, chỉ cần Xán Xán nhìn thấy, nhất định sẽ chiếm thành của mình.
~
Buổi chiều, hoàng hậu cho người đến mời hắn.
Đường Duệ thay quần áo rồi mới đi.
“Mẫu hậu gọi con có chuyện gì?” Đến Phượng Nghi cung, Đường Duệ bình tĩnh hỏi.
Hoàng hậu mỉm cười đánh giá nhi tử đã trưởng thành, khác với phụ hoàng của mình, thân thể nhi tử khỏe mạnh, văn võ song toàn, mới mười ba tuổi đã cao hơn nàng gần nửa đầu.
“Phúc ca nhi lại đây.” Hoàng hậu vẫy tay, thân mật gọi nhũ danh của hắn, đợi sau khi Đường Duệ ngồi xuống bên cạnh, hoàng hậu cười vỗ tay hắn, nhỏ giọng nói: “Phúc ca nhi đã lớn, hai năm nữa phải tuyển thái tử phi, hôm qua ta và phụ hoàng con chọn cho con mấy người cung nữ thị tẩm, bây giờ tự con hãy chọn một người mà mình cảm thấy hài lòng được không?”
Nhóm hoàng tử, hoàng tôn trong hoàng gia, mười ba tuổi bắt đầu an bài cung nữ thị tẩm, dạy chuyện nam nữ, tránh cho hoàng tử bởi vì hiếu kỳ mà lén lút làm bậy, bị người khác lợi dụng sơ hở trở nên hư hỏng.
Đường Duệ cụp mi: “Tùy phụ hoàng và mẫu hậu sắp xếp.”
Hoàng hậu vui mừng cười, nhi tử này của mình không thích các cung nữ hầu hạ, nhưng từ nhỏ đã hiểu chuyện, biết làm theo quy củ.
Nàng cho người dẫn mấy cung nữ đến.
Không quan trọng bề ngoài, chủ yếu dựa vào dáng người, thoạt nhìn đều khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Đường Duệ nhìn lướt qua, tùy tiện chỉ một người.
Hoàng hậu gật đầu, sai người dẫn cung nữ này đi đến Đông cung.
Đường Duệ đứng dậy cáo từ, hoàng hậu biết nhi tử có chút ngượng ngùng, cũng không nói nhiều.
~
Chạng vạng ngày hôm đó, Triệu Trầm hồi phủ liền sai Trần Bình đem quà tặng của Đường Duệ cất vào trong nhà kho, không cho phép lấy ra, trong khi ở Triệu gia mọi người đang vui vẻ sum vầy, trong tẩm điện của Đông cung thái tử, Đường Duệ lạnh giọng đuổi cung nữ đang cởi quần áo được một nửa đi ra ngoài, sắc mặt hắn tái nhợt.
Sáng hôm sau, chuyện xảy ra trong Đông cung vừa truyền tới tai hoàng thượng và hoàng hậu, Đường Duệ đã đến gặp hoàng thượng.
Định An đế coi trọng nhi tử này nhất, lập tức cho người truyền Đường Duệ vào.
Cho cung nữ thái giám lui ra ngoài, trong nội điện chỉ còn lại hai phụ tử.
Định An đế nhìn sắc mặt trắng bệch của nhi tử, gọi người đến bên cạnh: “Đến đây là vì chuyện tối hôm qua?”
Sắc mặt của Đường Duệ càng trắng hơn, mấp máy môi, đột nhiên quỳ xuống, gối đầu trên đùi Định An đế buồn bực nói: “Phụ hoàng, người biết đấy, bình thường nhi thần không thích cung nữ hầu hạ, vừa nhìn liền cảm thấy khó chịu nhưng nhi thần không cảm thấy đây là vấn đề lớn. Nhưng tối hôm qua nhìn thấy cung nữ kia cởi quần áo trước mặt, đột nhiên liền muốn nôn, phụ hoàng, có phải nhi tử như vậy là không ổn không?”
Trong lòng Định An đế có một chút hồi hộp.
Từ nhỏ thân thể của hắn đã không tốt, thật vất vả mới sinh được một đích trưởng tử, tuy vui mừng nhưng lại lo lắng thân thể của nhi tử xảy ra vấn đề, dù sao thuốc cũng có ba phần độc, hàng năm hắn lại uống rất nhiều thuốc. Dieenndkdan/leeequhydonnn Sau khi có Phúc ca nhi, mỗi ngày hắn đều quan tâm đến sức khỏe của nhi tử, nhi tử từng ngày khỏe mạnh lớn lên, tâm bệnh của hắn cũng như được chữa khỏi, thân thể khá hơn chút, nhưng hai năm qua do vất vả chính sự, nên lại giảm xuống rõ rệt.
Nay nhi tử sắp đến tuổi thành thân, hắn muốn bế cháu trai sớm một chút, lúc đó sẽ hoàn toàn không phải lo lắng nữa.
Nhưng bây giờ nhi tử lại nói không thể chịu nổi khi nhìn nữ nhân? Chẳng lẽ thân thể của nhi tử đúng là có vấn đề?
“Đừng suy nghĩ nhiều, có thể là người cung nữ kia không hợp mắt hoàng nhi, phụ hoàng sẽ bảo mẫu hậu chọn cho hoàng nhi mấy người khác dễ nhìn hơn.” Định An đế từ ái vỗ vai trưởng tử.
Thật lâu sau Đường Duệ mới ngẩng đầu lên.
Một tháng sau đó, mỗi đêm đều có cung nữ Hoàn phì Yến sấu ( Dương Ngọc Hoàn-Dương quý phi có vẻ đẹp đẫy đà, trong khi Triệu Phi Yến có thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển=> ý chỉ đủ loại người, gầy béo đủ cả) được đưa đến tẩm cung của thái tử, nhưng không có ai là không bị đuổi ra ngoài. Hoàng thượng và hoàng hậu vô cùng lo lắng, lấy lý do thân thể thái tử không khỏe để gọi thái y tới kiểm tra, xem có phải bị bệnh tiềm ẩn gì không, Viện chính (Người đứng đầu Thái y viện) Thái y viện tự thân xuất mã(tự mình làm việc), cũng không tra ra được vấn đề gì.
Định An đế lo lắng dẫn đến bị bệnh.
Đường Duệ tự trách nói xin lỗi: “Nhi tử có tội, hại phụ hoàng lo lắng mới thành bệnh như vậy.”
Định An đế ho khan, giận dữ nói: “Hoàng nhi đừng vội, có thể do hoàng nhi còn nhỏ, sang năm lại thử xem.”
Đường Duệ rất ấy náy, ngày đêm ở bên cạnh hoàng thượng chăm sóc.
Việc này cuối cùng cũng kết thúc.
Đường Duệ cũng hiểu được, chiêu này chỉ là kế hoãn binh, hắn không thể giả bệnh mãi được, đặc biệt là chuyện liên quan đến con nối dõi.
Hắn bắt đầu phái người chú ý động tĩnh của phủ Võ Anh hầu, cuối cùng đến tháng tư Triệu Xán Xán theo mẫu thân đến chùa Long Ân dâng hương, thời cơ đã tới.
Triệu Xán Xán dẫn theo nha hoàn đang ngắm hoa sau núi, Đường Duệ đột nhiên xuất hiện, nàng sững sờ, dùng ánh mắt ra hiệu nha hoàn bên cạnh không cần phải sợ, tò mò hỏi Đường Duệ: “Thái tử đến đây làm gì?” Hôm nay chùa Long Ân đóng cửa chỉ tiếp đãi mỗi nhà nàng, nhưng Đường Duệ là thái tử, có thể vào được cũng không ngạc nhiên.
Đường Duệ nhìn chăm chú cô nương càng ngày càng khó gặp mặt, ánh mắt hắn sáng lên: “Ta có lời muốn nói với muội.”
Triệu Xán Xán cười, bảo nha hoàn đi xa một chút, nàng vừa ngắm hoa vừa không chút để ý nói: “Nói đi, nhưng mà tiểu nữ khuyên thái tử nói ngắn gọn thôi, mẫu thân cũng sắp tới tìm tiểu nữ rồi.”
Trong lòng bàn tay Đường Duệ đều là mồ hôi, nhìn cô nương không coi ai ra gì đang ngắm hoa, đột nhiên cảm thấy vô lực. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng bao giờ cảm thấy khẩn trương trước mặt người khác như lúc này, ngay cả phụ hoàng cũng không tạo áp lực cho hắn, chỉ có Triệu Xán Xán, mỗi lần hắn nhìn thấy nàng đều thấp thỏm bất an, từ lo lắng nàng không thích chơi với hắn, dần dần biến thành nàng không hiểu lòng hắn, hứa gả cho người khác.
“Xán Xán, năm ngoái ta nghe Vinh ca nhi nói mọi người muốn đi mua quà tặng cho thái phó, vài ngày sau chỉ cần có cơ hội ta liền đi dạo trên đường, ngóng trông có thể ngẫu nhiên gặp được mọi người, cho đến ngày sinh nhật của thái phó cũng chưa từ bỏ ý định, ta có đưa cho thái phó một thanh chủy thủ được khảm hồng ngọc, hy vọng là muội nhìn thấy sẽ thích.”
Triệu Xán Xán nhướn mày, hái một bông hoa tử vi.
Đường Duệ đã mở miệng, quyết định phải nói cho rõ, hắn bước nhanh đến trước người nàng, cúi đầu nhìn sườn mặt nhã nhặn lịch sự của nàng: “Năm ngoái mẫu hậu sắp xếp cung nữ thị tẩm cho ta, ta giả vờ thân thể có chuyện nên không chạm vào mấy người đó, khiến cho phụ hoàng lo lắng đến sinh bệnh. Xán Xán, muội có biết vì sao ta làm như thế không?”
Ngực giống như có một mồi lửa, hắn lấy dũng khí cầm lấy tay nàng, vội vàng tỏ tình: “Bởi vì ta thích muội, từ nhỏ đã thích, chỉ thích một mình muội. Xán Xán, ta biết muội muốn gả cho một tướng công giống như thái phó, toàn tâm toàn ý với muội. Xán Xán, chỉ cần muội đồng ý gả cho ta, ngoài muội ra, ta sẽ không chạm vào ai khác.”
Triệu Xán Xán không để ý đến tay hắn, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy nếu như tiểu nữ không đồng ý thì ai thái tử cũng sẽ chạm vào?”
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp trong sáng lấp lánh, nàng dường như chỉ thuận miệng hỏi nhưng lại ẩn ý thăm dò.
Đường Duệ khẽ giật mình, lập tức nói:: “Ta nói, ngoài muội ra, ta sẽ không chạm vào ai khác.”
Triệu Xán Xán mím môi cười một tiếng: “Đây không phải nói cả đời thái tử đều muốn làm người cô đơn?”
Lời này có hàm nghĩa khác, Đường Duệ nhíu mày, phát hiện ra cô nương muốn rút tay ra, hắn siết chặt không buông: “Sẽ không, muội không đồng ý, ta cũng sẽ tìm mọi cách để cưới muội. Xán Xán, ta thích muội, cho nên ta muốn muội cũng thích ta, vui vẻ gả cho ta, nếu muội không đồng ý, ta sẽ … không từ thủ đoạn.”
“Thái tử nói lại lần nữa.” Triệu Xán Xán đột nhiên ngầng đầu, nhìn hắn chằm chằm nói.
Mặt Đường Duệ đỏ lên, nhưng vẫn ấp a ấp úng nói cho nàng nghe: “Ta, ta muốn cưới muội, muội cũng chỉ có thể gả cho ta thôi.”
“Thái tử nói lại lần nữa.” Tay không thể nào rút ra được, Triệu Xán Xán giẫm lên chân thiếu niên, cực kỳ dùng sức.
Đường Duệ đau đớn hít vào, nhưng vẫn không chịu sửa lời: “Ta chính là thích muội, từ nhỏ đã thích, ngoài ta ra, muội không thể gả cho ai khác được.”
Triệu Xán Xán hừ một tiếng, nhấc chân ra, hỏi hắn: “Nói cho tiểu nữ biết, thái tử giả bệnh như thế nào, giả bệnh gì?”
Nàng chuyển đề tài quá nhanh, lúc đầu Đường Duệ có hơi kinh ngạc nhưng lúc sau có chút xấu hổ, hết lần này tới lần khác bị nàng nhìn như vậy, còn có thể không nói.
Triệu Xán Xán lẳng lặng nghe hết, đột nhiên cắt ngang: “Quần áo của các nàng đều cởi hết sao?”
Đường Duệ vẫn còn đang nhìn sang chỗ khác vì xấu hổ, nghe thấy nàng hỏi thuận miệng nói: “Không biết, ta ngồi phía sau bình phong, đều là Trường Lộc nói các nàng cởi quần áo.” Nói xong thì tỉnh táo lại, đỏ mặt thanh minh cho bản thân: “Ta thật sự không có nhìn, Xán Xán, nàng đừng nghĩ lung tung.”
“Tiểu nữ không nghĩ gì.” Triệu Xán Xán bỗng nhiên rút tay ra, lùi về phía sau vài bước hỏi hắn: “Hoàng tự là chuyện lớn, thái tử không sợ hoàng thượng vì chuyện thân thể của thái tử không khỏe mà phế đi vị trí thái tử ư?”
Nhắc tới điều này thì trên mặt Đường Duệ khôi phục lại sự ung dung, còn trấn an nói: “Muội đừng lo, trong cung chỉ có hai hoàng tử, nhị đệ bại hoại ham chơi, phụ hoàng luôn không hài lòng về hắn, mà ta hai năm nữa sẽ đại hôn tuyển phi, sau khi ta cưới muội, bệnh sẽ không thuốc mà khỏi.” Nói đến câu sau mặt lại đỏ, cúi đầu không dám nhìn người, dù sao những lời này có chút tục.
Ngược lại Triệu Xán Xán không thấy xấu hổ một chút nào, chỉ có chút thất vọng châm chọc nói: “Thì ra là như vậy, tiểu nữ còn tưởng thái tử vì muốn cưới tiểu nữ đến ngay cả hoàng vị cũng không cần.”
Sắc mặt Đường Duệ thay đổi, cuối cùng vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật: “Ta muốn cả muội và hoàng vị, lúc có thể có được, ta muốn toàn vẹn đôi bên.”
“Nhưng nếu chỉ có thể chọn một thì sao?” Triệu Xán Xán mỉm cười hỏi hắn.
Đường Duệ cũng cười, đi đến trước người nàng, cúi đầu nhìn vào mắt nàng: “Không có nếu như, ta nói muốn cả hai thì nhất định sẽ có cả hai. Xán Xán, gả cho ta đi, ta nhất định sẽ đối tốt với muội.”
Triệu Xán Xán hơi ngửa đầu, bình tĩnh đánh giá thiếu niên này, nhìn thấy mặt hắn đỏ lên, càng ngày càng đỏ, giống y như lúc nhỏ, mới cười tránh ra: “Bây giờ tiểu nữ còn chưa có người trong lòng, gả cho thái tử cũng không sao, nhưng nếu thái tử muốn cưới tiểu nữ, phải có được sự đồng ý của hoàng thượng cũng như của cha tiểu nữ, thái tử nghĩ cách đi, chỉ cần cha tiểu nữ đồng ý, tiểu nữ sẽ gả cho thái tử.”
Đường Duệ ngơ ngác nhìn nàng đi xa, muốn cười nhưng cười không nổi.
Nàng đồng ý gả cho hắn nhưng lý do lại là nàng chưa có người trong lòng.
Là nói thật, hay là lừa hắn?
Mang theo tràn đầy nghi vấn trong lòng, Đường Duệ lặng lẽ hồi cung.
Bên kia, Triệu Xán Xán sau khi trở lại Hầu phủ, lấy được chìa khóa từ chỗ mẫu thân đi đến nhà kho lấy đồ.
Chạng vạng tối Triệu Trầm về nhà, hỏi thê tử hôm nay đi chùa như thế nào, A Kết không yên lòng trả lời vài câu, rồi nhỏ giọng oán trách hắn: “Tại sao chàng lại giấu một cây dao găm trong nhà kho? Hôm nay Xán Xán muốn lấy, khuyên thế nào con cũng không chịu, đao sắc như vậy, không cẩn thận bị thương thì làm sao bây giờ?”
Dao găm …
Trái tim Triệu Trầm như nhảy lên, chạy đến khuê phòng của nữ nhi, dỗ nữ nhi đổi món đồ chơi khác.
Triệu Xán Xán không chịu, sờ hồng ngọc được khảm trên vỏ đao nói: “ Phụ thân yên tâm, con sẽ không rút dao ra khỏi vỏ, con chỉ thích hồng ngọc trên cái vỏ này thôi. Phụ thân, người có được thứ tốt này khi nào vậy?”
Triệu Trầm cẩn thận tìm tòi nghiên cứu sắc mặt của nữ nhi, thấy nàng giống như đúng là bị bảo thạch trên vỏ đao hấp dẫn, sự lo lắng cũng buông xuống một nửa, tùy tiện nói ra một cái cớ.[Website đăng truyện chính thức: ] Sợ nữ nhi nghi ngờ, hắn vội vàng nói sang chuyện khác, gọi nữ nhi cùng đến tiền viện ăn cơm.
Nhưng hắn cũng không buông nửa lo lắng còn lại kia xuống, hôm sau hắn sai người hỏi thăm hành tung ngày hôm qua của thái tử.
Biết được Đường Duệ từng rời cung, Triệu Trầm ngồi yên một lúc lâu.
Nữ nhi bảo bối của hắn vì một tên tiểu tử thối, mà nói dối hắn....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook