Edit: windchime

Ninh gia hồi kinh, Triệu Trầm đã phái người chăm sóc trên đường từ trước, cho nên  hắn nắm rõ hành trình của đoàn người như lòng bàn tay.

Trước một ngày Ninh gia về đến kinh, Triệu Trầm mời Quách phu nhân đến ăn cơm tối, sau khi phụ tử Quách Nghị rời cung cũng trực tiếp đến bên này.

Sau khi ăn xong, Ninh thị để A Kết và Lâm Trúc dẫn mấy đứa nhỏ đi ngủ trước.

A Kết biết bọn họ phải bàn bạc chuyện ngày mai đón tiếp người, dù sao thì có gì Triệu Trầm cũng đều sẽ nói cho nàng, bây giờ nàng đi dỗ mấy đứa nhỏ ngủ. Lâm Trúc có thai cũng không nên vất vả, chỉ dẫn cháu gái đi theo trưởng tỷ.

Trong phòng lớn, tất cả nha hoàn đều đã lui ra ngoài, Triệu Duẫn Đình nhìn thê tử, nói với Quách Nghị: “Ngày mai ta và Thừa Viễn đi đón người, các người thì sao?”

Mặc dù lúc bình thường Quách Nghị vẫn luôn cố ý đối nghịch với Triệu Duẫn Đình, nhưng trong lòng vẫn rất khâm phục người muội phu(em rể/chồng của em gái vợ) này, lúc này hắn cũng không có tâm tư để bỏ đá xuống giếng trào phúng Triệu Duẫn Đình, thở dài nói: “Thân thể thê tử Tử Kính nặng nề nên ở nhà, chúng ta đều đi.” Quách gia đối với Ninh gia không có áy náy như Triệu gia, nhưng dù sao cũng là nhạc phụ nhạc mẫu, nhiều năm không gặp, hắn cũng coi như là nửa nhi tử, theo lý cũng nên cùng thê tử đi đón người.

Ninh thị cúi đầu không nói.

Quách phu nhân nắm tay Ninh thị đi đến phòng khác, nhỏ giọng khuyên: “Chuyện của muội chỉ có tổ phụ, phụ mẫu chúng ta và Tấn Thư biết, hiện giờ Ninh gia nhiều người như vậy, muội đi đón, bị người xấu để ý truyền đi sẽ không hay. Sau này sẽ tìm cơ hội đến thăm họ, bọn họ cũng biết nỗi khổ của muội, muội không cần phải tự trách.”

Chuyện năm đó, chỉ trách Tần gia, cũng tráchTriệu gia, duy chỉ có người không nên trách nhất là muội muội này.

“Muội nhớ bọn họ.” Ninh thị tựa vào trong ngực tỷ tỷ lặng lẽ khóc, “ Trước kia tổ mẫu thương muội nhất, nhưng chuyện người qua đời muội cũng không biết, tổ phụ cũng sắp tám mươi tuổi, còn phải chịu cực khổ ngồi xe ngựa. Phụ mẫu cũng gần sáu mươi, không biết tóc đã bạc chưa … còn có tam ca, tam tẩu …”

Ninh Tấn Thư đứng thứ ba trong Ninh gia, là con thứ hai trong nhị phòng, sau Quách phu nhân và trước Ninh thị.

Quách phu nhân an ủi muội muội, đỏ mắt nói: “Phụ thân và nương đều không trách muội, nếu Tấn Thư oán trách muội, ta sẽ không coi hắn là đệ đệ, muội cũng không cần nhận hắn làm ca ca.” Bà mặc kệ đại phòng, tam phòng, tuy rằng đều họ Ninh, dù sao cũng cách một tầng, còn đệ đệ cùng các bà là do một mẹ sinh ra, nếu hắn cũng như người ngoài không hiểu lý lẽ thầm oán muội muội, bà nhất định sẽ đứng về phía muội muội.

~

Sáng ngày hôm sau, hai nhà đã ra ngoài thành đợi từ sớm.

Cũng không lâu lắm, An vương phi cũng mang theo Đường Cử bị thọt chân tới, xe ngựa dừng ở đối diện, phân biệt rõ ràng với hai nhà Triệu, Quách.

Lúc mặt trời lên cao, mười mấy chiếc xe ngựa không nhanh không chậm tiến đến.

Ở biên quan trời lạnh giá rét, bây giờ hoàng thượng đã trả lại tòa nhà cho Ninh gia, bên trong cũng có đầy đủ đồ dùng, người nhà họ Ninh trừ quần áo thì không có hành lý gì, nhưng tòa nhà không thể chứa nhiều người.

Lão thái công(Ông nội của Ninh thị) có ba nhi tử.

Đại lão gia có hai cữu gia(cậu của Triệu Trầm/Quách Tử Kính...), ba người biểu huynh đều đã thú thê sinh tử (lấy vợ sinh con).

Ninh lão gia chỉ có một mình Ninh Tấn Thư là cữu gia. Ninh Tấn Thư có một nam hai nữ, trưởng nữ đã xuất giá, nhi tử Ninh Đức là người cùng thế hệ nhỏ nhất, năm nay hai mươi lăm tuổi, đã cưới Trương thị, nhi tử và nữ nhi đều có đủ, ngoài ra còn biểu cô Ninh Nghi Phương, năm nay mười sáu tuổi, chưa xuất giá.

Nhân khẩu nhà tam lão gia là đơn giản nhất, đường con cái của hai người gian nan, ở kinh thành cũng chỉ có một nữ nhi, sau khi đến biên quan sinh thêm một  nhi tử, chính là tứ cữu gia Ninh Tấn Đường, bối phận thì cao nhưng tuổi còn nhỏ, mới hơn mười bốn tuổi.

Mười mấy chiếc xe ngựa trùng trùng điệp điệp đi tới, từ từ dừng lại.

Nhiều người, lại cực kỳ yên tĩnh, chỉ có mấy đứa trẻ vui mừng hô lên vài câu "Kinh thành", rất nhanh đã bị phụ mẫu trong xe ép lại.

Không có người xuống xe, chỉ có lão thái công vén mành xe lên.

Người của ba nhà tranh thủ thời gian làm lễ chào hỏi, An vương phi lặng lẽ ở phía sau nhìn, Quách phu nhân nhìn tổ phụ với đôi mắt đầy nước.

Râu tóc của lão thái công bạc trắng, sắc mặt vàng vọt, dù sao cũng đi đường hơn một tháng, cả trẻ nhỏ cũng không chịu đựng nổi, càng không cần phải nói đến ông cụ. Nhưng ánh mắt của ông vẫn tinh tường, từ từ đảo qua mọi người, nhìn Quách Tử Kính và Triệu Trầm nhiều hơn chút, liền nói với Quách Nghị và Triệu Duẫn Đình: “Hôm nay chúng ta chuyển nhà, không rảnh nói chuyện với các người, ngày mai có thời gian lại qua đó một chút, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, tâm sự chuyện nhà.”

Giọng nói có chút mỏi mệt, nhưng bình tĩnh trong trẻo.

Quách Nghị và Triệu Duẫn Đình đều quen thuộc với lão thái công, cung kính xác nhận. Giọng nói của Quách phu nhân run rẩy: “ Tổ phụ, cho cháu theo ông trở về đi, cháu gái sẽ bóp chân cho ông đỡ mỏi mệt.”

Lão thái công cười cười, ngoắc tay bảo đại tôn nữ(cháu gái trưởng) lên xe: “Được, tổ phụ cũng nhớ cháu, nương cháu ngồi ở xe kia không tiện, Liên Dung ngồi cùng xe với ta đi.”

Quách phu nhân lập tức vui mừng ra mặt, được nhi tử đỡ lên xe.

An vương phi cũng muốn nói gì đó, nhưng lão thái công đã thả màn xe.

An vương phi cắn môi, nắm tay nhi tử đi về phía xe ngựa vương phủ, quyết định đi theo phía sau đoàn xe, khó được gặp mặt, hôm nay bà nhất quyết phải gặp được phụ mẫu. Đường Cử lại không muốn đi theo, lên xe liền nói: “Nương, chúng ta trở về đi, ngày mai nương lại đến.”

Hắn không cảm thấy Ninh gia đáng giá để hắn xem như thân thích.

Lão thái công trước đây vốn chỉ là một Hàn lâm, lần này đừng nói ông, ngay cả ba lão gia của Ninh gia cũng già rồi, tất cả đều đã từ quan, chỉ có ba vị cữu cữu là được phục lại quan chức, nhưng khi bọn họ rời kinh cũng hơn hai mươi tuổi, tuy rằng đều là tiến sĩ, nhưng phần lớn đều là chức quan nhỏ lục phẩm hay thất phẩm, bây giờ đã qua tuổi 40, sau này chắc chắn cũng không có thành tích gì. Còn bốn người biểu huynh, ngoại trừ đại biểu huynh trước khi rời kinh đủ tuổi có tham gia thi tú tài, những người khác lúc đó đều còn nhỏ, mấy năm nay không hề tham gia thi cử, đều là Bạch Thân (người không có chức tước gì), kể cả vị tiểu cữu kia nữa.

“Đó là người thân ruột thịt của con!” An vương phi nắm lấy tay nhi tử, kiên nhẫn khuyên hắn.

~

Trong xe ngựa phía sau là nữ quyến của nhị phòng, Ninh Nghi Phương kéo bức rèm ra một khe hở nhỏ, lén nhìn ra bên ngoài.

Mẹ đẻ của Ninh thị là nhị thái thái thấy, nhỏ giọng trách cứ: “Ngồi yên, nơi này không thể so với bên kia được, lúc trước đã dạy cháu như thế nào?”

“Dù sao cũng chưa vào thành, nơi này lại không có người ngoài, tổ mẫu đừng có nói nữa.” Ninh Nghi Phương nhỏ giọng làm nũng, nhìn thấy mấy người tới đón đang đứng bên đường đưa tiễn, Ninh Nghi Phương liền hưng phấn gọi mẫu thân: “Nương, người mau chỉ cho con xem người nào là đại cô phụ(dượng cả) vậy? Nghe nói nhị cô phụ rất tuấn tú, người kia nhất định là nhị cô phụ rồi, dáng vẻ của nhị biểu huynh thật giống dượng.”

Tam cữu phu nhân Kiều thị liếc mắt nhìn mẹ chồng, dùng sức kéo nữ nhi trở lại chỗi: “Nghe lời tổ mẫu, bây giờ con cũng là tiểu thư quan gia rồi, học cho tốt quy củ chúng ta đã dạy con, năm nay nương sẽ tìm cho con một nhà chồng tốt.” Rồi nhỏ giọng xin lỗi mẹ chồng: “Nghi Phương không hiểu quy củ, nương bớt giận, haiz, nếu như nó lớn lên ở kinh thành từ nhỏ, có hai cô làm gương chắc chắn kiến thức lễ nghi sẽ không kém.”

Nhị thái thái hít một hơi thật sâu, nhìn bà nói: “Ta biết trong lòng ngươi bất mãn, ngươi cũng không cần nhiều lần nói những lời này để chặn ta. Đúng, chuyện của Lan Dung khiến cho mẫu tử các ngươi phải chịu khổ, nhưng làm người phải biết nhìn về phía trước, bây giờ Triệu gia đã nghĩ cách cứu chúng ta về, tránh cho bọn Ngũ lang tiếp tục ở nơi biên quan chịu khổ, oán giận của ngươi có lớn cũng nên tiêu tán, nếu không Triệu gia mặc kệ chúng ta, ngươi còn có thể làm như thế nào?”

Kiều thị nhìn cháu gái ba tuổi đang ngồi trong lòng con dâu Trương thị, lại nhìn cháu trai Ngũ lang đang ngồi giữa mình và mẹ chồng, gật đầu nói: “Đúng vậy, mệnh của huynh đệ ngũ lang đều tốt, Nghi Phương cũng may mắn còn có thể gả cho người tốt, chỉ có Nghi Tình số khổ, sợ là lúc còn sống cũng không thể về kinh thành.”

Đại nữ nhi của bà, dung mạo như hoa, lại chỉ có thể gả cho một Bách hộ, con rể tốt thì sao, nữ nhi của bà đáng ra phải nhận được điều tốt hơn.

Nhị thái thái tức giận đến thở hổn hển.

Hôn sự của cháu gái lớn là do bà(Nhị thái thái) ngàn chọn vạn tuyển, trong nhà chồng ăn mặc không lo còn có nha hoàn hầu hạ, dù không thể nào so được với kinh thành, nhưng ở nơi biên quan như vậy, với điều kiện của bọn họ khi đó, đó là một mối hôn sự khó có được. Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước bà nên giữ cháu gái thứ hai nuôi bên người, cũng không đến mức bị con dâu dạy thành dạng này.

Mẹ chồng nàng dâu hờn dỗi, Ninh Nghi Phương cúi người ngắm nhìn quần áo tơ lụa mới đang mặc trên người.

Trưởng tẩu của nàng là Trương thị đang dỗ nữ nhi, giống như không nghe thấy cuộc tranh cãi. Nhà Trương thị cũng là quân hộ, có thể gả cho Ninh Đức, có thể mang theo nhi tử và nữ nhi vào kinh thành sống những ngày tốt, trong lòng nàng đã thỏa mãn rồi, không có oán hận giống như mẹ chồng.

Đến Ninh phủ, lão thái công vẫn ở chính viện như lúc trước, tam phòng ai nấy tự thu xếp.

Quách phu nhân hầu hạ tổ phụ ngủ xong, dẫn Quách Tử Kính đi đến nhị phòng, bà đến Ninh gia, Quách Tử Kính lấy cớ hiếu thuận mẫu thân để đi theo.

Ở Nhị phòng, ngoại trừ Trương thị, thê tử của Ninh Đức ở trong phòng dỗ con, những người khác đều có mặt ở phòng khách.

Người thân lâu ngày đoàn tụ đương nhiên là khóc lóc một lát, quỳ trước mặt phụ mẫu khóc một lúc, Quách phu nhân để cho nhi tử đến bái kiến.

Nhị lão gia từng nhậm chức Lễ bộ Thị lang chính tam phẩm, tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng vẫn có phong độ của người tri thức, càng nhìn càng giống như một vị học giả lánh đời nhiều năm. Mặt mũi nhị thái thái hiền lành, nắm tay cháu ngoại không ngừng khen, còn bảo hắn sớm dẫn thê tử đến cho bà gặp mặt.

Quách Tử Kính cười đồng ý, chuyển qua bái kiến phu thê Ninh Tấn Thư.

Ninh Tấn Thư hơn bốn mươi tuổi, ôn tồn lễ độ, cười vỗ bả vai Quách Tử Kính: “Biểu đệ chỉ kém Tử Kính một tuổi. nhưng đầu óc của nó còn thua xa.” Hắn rất thích cháu ngoại này.

Kiều thị cũng rất nhiệt tình, liên tục khen Quách Tử Kính.

Sau đó là những người cùng thế hệ với Quách Tử Kính, Ninh Đức có màu da trắng nõn, nghiêm túc đứng đắn, thân mật tự nhiên gọi ‘biểu huynh’. Quách Tử Kính biết cuộc sống ở Ninh gia cũng không phải là quá khổ cực, không cần lao động, lại được Triệu Duẫn Đình âm thầm đưa bạc, mấy người biểu huynh đều theo tổ phụ, phụ thân của mình đọc sách, bởi vậy học vấn không bị tụt lùi, nên Quách Tử Kính không hề kinh ngạc về phong thái quân tử của Ninh Đức, nhưng ánh mắt lỗ mãng của biểu muội Ninh Nghi Phương làm cho hắn nhíu mày.

Chạng vạng ngày hôm sau, Triệu Duẫn Đình và Triệu Trầm đến nhà tạ tội.

Phụ tử chỉ gặp được lão thái công, sau khi nói chuyện một lúc, lão thái công cho người đưa bọn họ ra ngoài, sau đó gọi người của ba phòng vào trong từ đường.

“Năm đó Ninh gia bị Triệu gia liên lụy, bị sung quân ở biên quan, bây giờ Triệu gia đã nghĩ ra cách cứu chúng ta trở về, người ta nói oan gia nên giải chứ không nên kết, ân oán giữa hai nhà cũng nên tiêu tan. Vừa rồi phụ tử Triệu Duẫn Đình qua đây, có cho ta ba vạn lượng ngân phiếu, bây giờ ta chia cho mỗi phòng một vạn lượng, coi như bồi thường việc các con nhiều năm chịu khổ.”

Lão thái công lấy ra ba phong bao, ý bảo ba nhi tử tới lấy.

Đại lão gia không động đậy, xấu hổ nói: “Phụ thân, chúng ta không thể lấy số tiền này. Mười mấy năm qua, một đám người chúng ta đều nhờ vào Triệu gia, ăn mặc không lo, được hưởng thanh nhàn, lại nói, trong chuyện đó Triệu gia cũng là người bị hại, nhi tử chỉ cảm khái vận mệnh hay thay đổi, trong lòng chưa từng oán hận.”

Sau lưng hắn, một đám người bao gồm nam nhân và nữ nhân đều có những sắc mặt khác nhau.

Nhị lão gia và nhị phu nhân cũng không có động đậy, chỉ có Kiều thị sốt ruột kéo cổ tay áo của trượng phu, lại bị Ninh Tấn Thư lườm cho một cái.

Vẻ mặt của phu thê tam lão gia và nhi tử đều là vẻ đạm nhạt.

Lão thái công cười cười: “Cứ cầm đi, chúng ta cầm, người Triệu gia cũng an tâm, lại nói chúng ta trở lại kinh thành, ăn mặc đều phải cần đến tiền, cũng cần đến số bạc này. Ta già rồi, ba người các con cần chú ý, cái gì cần tiêu mới tiêu, ta nhận số tiền này là vì muốn cho bọn tiểu bối của Ninh gia an tâm đọc sách chứ không phải vì lo cuộc sống khổ cực, cũng không phải là để so bì với bên ngoài.”

Đại lão gia nhìn hai người huynh đệ rồi cung kính nhận lấy: “Cha hãy yên tâm, chúng con nhất định sẽ nhớ kỹ lời cha dạy bảo.”

Ba người liền tiến lên nhận lấy ngân phiếu.

Lão thái công lại nói: “Ba người các con cũng già, cũng không cần phải đến quan trường để chịu khổ, Tấn Văn, Tấn Lễ, Tấn Thư cũng đều hơn bốn mươi tuổi rồi, đời này cũng chỉ có như vậy còn Tấn Đường và Ninh Cần, nếu như các ngươi muốn đọc sách thi tiến sĩ, liền cố gắng trong ba năm, các ngươi còn nhỏ, vẫn còn thời gian để theo đuổi tiền đồ. Nếu không muốn đọc sách, phụ tử Triệu Duẫn Đình có thể sắp xếp công việc cho các ngươi, các ngươi nghĩ như thế nào?”

Ninh Tấn Đường mười bốn tuổi lên tiếng trước: “Ba năm sau tôn nhi sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân.”

Lão thái công gật đầu, Ninh gia có thể quật khởi hay không, hiện giờ hắn cũng chỉ trông cậy vào tiểu tôn tử.

Trong mấy đứa cháu, Ninh Cần và Ninh Kiệm bên đại phòng muốn trực tiếp làm một chức quan nhỏ. Ninh Đức bên nhị phòng nhỏ tuổi hơn một chút, muốn tự dựa vào sức mình, quyết định ba năm sau sẽ cùng với tiểu thúc tham gia kỳ thi mùa xuân.

Người có chí riêng, lão thái công không can thiệp vào quyết định của họ, ông cũng đã già, muốn quản cũng không được. Thấy mọi việc đã bàn bạc xong, ông đi đến trước mọi người, chỉ vào bài vị tổ tông nói: “Được, bây giờ các ngươi đã nhận

bạc của Triệu gia, cũng chịu ân huệ của Triệu gia, vậy từ hôm nay trở đi, hai nhà Triệu Ninh chỉ là quan hệ thông gia, không có ân oán, sau này nếu có người lấy chuyện năm đó để chỉ trích Triệu gia, xúi giục con cháu Ninh gia trả thù, nhẹ thì sẽ dùng gia pháp để xử lý, còn nặng thì sẽ bị đuổi ra khỏi gia môn.”

Vẻ mặt của ông nghiêm túc, không giận tự uy, đại lão gia dẫn đầu mọi người quỳ xuống: “Con cháu Ninh gia, cẩn tuân(cẩn thận + tuân thủ) lời dạy dỗ hôm nay." 

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Giữa người và người cũng là hiện thực như thế, nếu như Triệu gia cũng bị đuổi đến biên quan, chắc chắn hai nhà sẽ đánh nhau, chí ít không dễ dàng giảng hòa như vậy. Hiện tại Triệu gia ở vị trí cao, Ninh gia thì vẫn như cũ, vốn oán hận nhưng nhận được lợi, đương nhiên không còn nữa, thậm chí vui lòng nịnh bợ...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương