Con Đường Nữ Phụ Phản Công
-
Chương 7: Bệnh kiều ngụy vườn trường (5)
"Đừng chạy lung tung." Mẹ Ninh nói.
Không nghe thấy Ninh Vãn trả lời cũng không thấy bóng dáng, mẹ Ninh bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu, sau đó Dịch Hân liền đi tới cửa phòng bệnh.
"Chào bác sĩ."
"Ninh phu nhân, Ninh tiểu thư đâu?" Dịch Hân hướng ánh mắt vào phòng bệnh xem xét không thấy Ninh Vãn liền hỏi.
"Đứa nhỏ này vừa mới cầm kẹo nói đi dạo ở phòng bệnh khoa máu." Mẹ Ninh cười cười xin lỗi.
Dịch Hân mở ra kẹp tư liệu trong tay: "Ân, Ninh phu nhân, bệnh tình của Ninh tiểu thư đã bắt đầu nặng thêm, nàng cần thiết ở lại bệnh viện quan sát lâu dài."
"Aizzz, bệnh của đứa nhỏ này luôn lặp đi lặp lại, trước kia cũng có bác sĩ nói cho tôi phải ghép tuỷ, nhưng mà mãi không có tìm được tuỷ phù hợp, vậy nên vẫn luôn kéo dài tới bây giờ." Nói đến bệnh của Ninh Vãn mặt mũi mẹ Ninh có chút buồn khổ (buồn bã + khổ sở).
Dịch Hân sửng sốt: "Phu nhân cùng Ninh tiên sinh đều không được sao?"
"Đúng vậy." Cảm xúc của mẹ Ninh rõ ràng đi xuống.
"Khẳng định có thể tìm được, Ninh phu nhân đừng quá lo lắng."
"Chỉ mong vậy."
"Ta đây liền cáo từ trước."
"Hẹn gặp lại, bác sĩ."
Dịch Hân xoay người xuống lầu hướng phòng bệnh khoa đi tới, tới cửa phòng bệnh liền nhìn thấy bóng dáng Ninh Vãn.
"Gia Gia." Ninh Vãn hướng bé gái ước chừng tám chín tuổi gọi.
"Chị Ninh Vãn." Bé gái tên Gia Gia mỗi ngày đều tươi cười. "Chị đến thăm em sao?"
Nguyên chủ bản tính cũng không hư, trước kia ở thời điểm nhập viện liền cùng nhóm "Khách quen" của bệnh viện quan hệ rất quen thuộc, đại khái là bởi vì là người cùng cảnh ngộ nên có cảm giác giống nhau cũng làm bọn nhỏ gần gũi hơn nàng hơn. Nhưng từ sau khi yêu nam chủ Dịch Hân, yêu đến độ cố chấp làm ra sự tình thương thiên hại lí*, yêu mà không được, cố chấp cũng là sự tình khủng bố.
*thương thiên hại lí: ý chỉ làm chuyện xấu
"Nam chủ Dịch Hân hiện ở cửa vào phòng bệnh, cách ký chủ 15m."
"Đó là vì Gia Gia của chúng ta rất đáng yêu." Ninh Vãn duỗi tay sờ đầu Gia Gia.
Gia Gia chỉ chỉ hộp giữ nhiệt trên tủ đầu giường:"Chị cùng Gia Gia ăn cháo mẹ em nấu đi? "
Ninh Vãn xua xua tay: "Gia Gia ăn đi, chị vừa ăn xong." Dứt lời từ túi tiền móc ra hoa quả đường đưa tới trước mặt Gia Gia "Không muốn ăn cháo vậy thì ăn kẹo."
Người bệnh ăn uống như thế nào Ninh Vãn rất rõ ràng bất quá, dù đói nhưng mà vẫn không muốn ăn uống, làm Ninh Vãn từng là người khỏe mạnh hai mươi năm cảm thấy khó chịu.
"Ngoan ngoãn, chị đi nhìn Thanh Thanh cùng Sở Sở." Ninh Vãn phất phất tay với Gia Gia.
Ninh Vãn quay người lại, cách Gia Gia hai giường chính là Thanh Thanh cùng Sở Sở, hai bé trai song sinh năm tuổi. Hai người vừa nhìn thấy Ninh Vãn liền kêu " Chị Ninh Vãn, chị Ninh Vãn." Liền giơ hai tay lên vẫy vẫy.
Ninh Vãn cười cười bước nhanh đến, bế một bé lên hỏi: "Thanh Thanh có nhớ chị không?"
Bé bị Ninh Vãn ôm vào trong ngực lắc lắc đầu: "Chị, em là Sở Sở." Chỉ bé trai còn lại ngồi ở trên giường bệnh: "Chị vẫn không phân biệt được."
Ninh Vãn xấu hổ cười cười hỏi thiên thần trong lòng: "Thế Sở Sở có nhớ chị không?"Sở Sở hôn "Bẹp" một cái lên mặt Ninh Vãn: "Sở Sở rất nhớ chị nha!"
Ninh Vãn đặt Sở Sở xuống, lại bế lên bé trai kia: "Thanh Thanh thì sao?"
Thanh thanh quay đầu đi không nhìn Ninh Vãn: "Không nhớ! Chị đều nhận nhầm em thành Sở Sở, Thanh Thanh mới không nhớ chị!"
~~~~~745 từ~~~~~
Edit + beta: Tiểu Khả Ái (thoiphuongtusenh)
Không nghe thấy Ninh Vãn trả lời cũng không thấy bóng dáng, mẹ Ninh bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu, sau đó Dịch Hân liền đi tới cửa phòng bệnh.
"Chào bác sĩ."
"Ninh phu nhân, Ninh tiểu thư đâu?" Dịch Hân hướng ánh mắt vào phòng bệnh xem xét không thấy Ninh Vãn liền hỏi.
"Đứa nhỏ này vừa mới cầm kẹo nói đi dạo ở phòng bệnh khoa máu." Mẹ Ninh cười cười xin lỗi.
Dịch Hân mở ra kẹp tư liệu trong tay: "Ân, Ninh phu nhân, bệnh tình của Ninh tiểu thư đã bắt đầu nặng thêm, nàng cần thiết ở lại bệnh viện quan sát lâu dài."
"Aizzz, bệnh của đứa nhỏ này luôn lặp đi lặp lại, trước kia cũng có bác sĩ nói cho tôi phải ghép tuỷ, nhưng mà mãi không có tìm được tuỷ phù hợp, vậy nên vẫn luôn kéo dài tới bây giờ." Nói đến bệnh của Ninh Vãn mặt mũi mẹ Ninh có chút buồn khổ (buồn bã + khổ sở).
Dịch Hân sửng sốt: "Phu nhân cùng Ninh tiên sinh đều không được sao?"
"Đúng vậy." Cảm xúc của mẹ Ninh rõ ràng đi xuống.
"Khẳng định có thể tìm được, Ninh phu nhân đừng quá lo lắng."
"Chỉ mong vậy."
"Ta đây liền cáo từ trước."
"Hẹn gặp lại, bác sĩ."
Dịch Hân xoay người xuống lầu hướng phòng bệnh khoa đi tới, tới cửa phòng bệnh liền nhìn thấy bóng dáng Ninh Vãn.
"Gia Gia." Ninh Vãn hướng bé gái ước chừng tám chín tuổi gọi.
"Chị Ninh Vãn." Bé gái tên Gia Gia mỗi ngày đều tươi cười. "Chị đến thăm em sao?"
Nguyên chủ bản tính cũng không hư, trước kia ở thời điểm nhập viện liền cùng nhóm "Khách quen" của bệnh viện quan hệ rất quen thuộc, đại khái là bởi vì là người cùng cảnh ngộ nên có cảm giác giống nhau cũng làm bọn nhỏ gần gũi hơn nàng hơn. Nhưng từ sau khi yêu nam chủ Dịch Hân, yêu đến độ cố chấp làm ra sự tình thương thiên hại lí*, yêu mà không được, cố chấp cũng là sự tình khủng bố.
*thương thiên hại lí: ý chỉ làm chuyện xấu
"Nam chủ Dịch Hân hiện ở cửa vào phòng bệnh, cách ký chủ 15m."
"Đó là vì Gia Gia của chúng ta rất đáng yêu." Ninh Vãn duỗi tay sờ đầu Gia Gia.
Gia Gia chỉ chỉ hộp giữ nhiệt trên tủ đầu giường:"Chị cùng Gia Gia ăn cháo mẹ em nấu đi? "
Ninh Vãn xua xua tay: "Gia Gia ăn đi, chị vừa ăn xong." Dứt lời từ túi tiền móc ra hoa quả đường đưa tới trước mặt Gia Gia "Không muốn ăn cháo vậy thì ăn kẹo."
Người bệnh ăn uống như thế nào Ninh Vãn rất rõ ràng bất quá, dù đói nhưng mà vẫn không muốn ăn uống, làm Ninh Vãn từng là người khỏe mạnh hai mươi năm cảm thấy khó chịu.
"Ngoan ngoãn, chị đi nhìn Thanh Thanh cùng Sở Sở." Ninh Vãn phất phất tay với Gia Gia.
Ninh Vãn quay người lại, cách Gia Gia hai giường chính là Thanh Thanh cùng Sở Sở, hai bé trai song sinh năm tuổi. Hai người vừa nhìn thấy Ninh Vãn liền kêu " Chị Ninh Vãn, chị Ninh Vãn." Liền giơ hai tay lên vẫy vẫy.
Ninh Vãn cười cười bước nhanh đến, bế một bé lên hỏi: "Thanh Thanh có nhớ chị không?"
Bé bị Ninh Vãn ôm vào trong ngực lắc lắc đầu: "Chị, em là Sở Sở." Chỉ bé trai còn lại ngồi ở trên giường bệnh: "Chị vẫn không phân biệt được."
Ninh Vãn xấu hổ cười cười hỏi thiên thần trong lòng: "Thế Sở Sở có nhớ chị không?"Sở Sở hôn "Bẹp" một cái lên mặt Ninh Vãn: "Sở Sở rất nhớ chị nha!"
Ninh Vãn đặt Sở Sở xuống, lại bế lên bé trai kia: "Thanh Thanh thì sao?"
Thanh thanh quay đầu đi không nhìn Ninh Vãn: "Không nhớ! Chị đều nhận nhầm em thành Sở Sở, Thanh Thanh mới không nhớ chị!"
~~~~~745 từ~~~~~
Edit + beta: Tiểu Khả Ái (thoiphuongtusenh)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook