(Đoạn này mình quyết định đổi cách gọi Băng Du nhé)??????????????????????????????????????????????????????????????

Sáng hôm sauBăng Du vừa tỉnh lại đã nhìn thấy Bà Mẫn đứng ở cửa rồi.Cô không nói gì chỉ bước vào phòng vệ sinh cá nhân, khi bước ra bà ấy vẫn ở đó nhưng trên tay còn có một khay đồ ăn

-Cô chủ cô ăn cơm đi ạ!!!

Cô liếc nhìn mà không nói gì với bà ấy, lẳng lặng ngồi xuống giường, Bà Mẫn đặt khay thức ăn lên bàn rồi bước lại chiếc giường ngồi xuống bên cạnh cô

-Cô chủ rất giống bà chủ!

Cô quay đầu lại nhìn bà

-Bà chủ cũng rất xinh đẹp, lúc trẻ bà ấy rất dịu dàng nhưng lại vô cùng cứng rắn, Bà ấy rất thích có con gái. Khi sinh cậu Chính Nam ra đời bà ấy đã ước gì cậu chủ có thể là con gái, nếu nhìn thấy cảnh này chắc chắn bà chủ sẽ rất vui

Có nghi hoặc nhìn bà

-Cô xinh đẹp, dễ thương và rất giống bà chủ. Nghe nói cô cũng vẽ đẹp giống như bà chủ

-Mẹ tôi?

-Đúng vậy! Lúc còn sống bà ấy cũng là một họa sĩ tài năng

-Nhưng tôi không hiểu tại sao bây giờ mình lại rơi vào hoàn cảnh này? tại sao Thiên Hà lại bằng tuổi với tôi?

-Cô chủ à! có những thứ không biết có thể tốt hơn cho bản thân. Sẽ khiến con người ta vui hơn.

-Nhưng không phải che dấu cũng có một ngày tôi phát hiện ra,à thôi!

-Chỉ cần một ngày vui vẻ thì là tốt rồi. Có những người cầu mong được sống vui vẻ dù chỉ một ngày cũng còn quý hơn tất cả! Bây giờ cô mau ăn sáng đi!

Bà đứng dậy kéo theo cô lại chiếc bàn

-Món cháo hạt sen này tôi làm theo sở thích của bà chủ không biết cô có thích không?

-Tôi ăn thế nào cũng được

Nói rồi cô ngồi xuống ghế ăn lấy vài muỗng cháo

-Rất ngon

-Cảm ơn cô

Ăn xong cô uống thuốc rồi đi về phía giường

-Anh Chính Nam đâu?

-Cậu chủ ra ngoài từ sáng sớm không biết để làm gì ạ!

-Tôi ra ngoài một lát

-Để tôi gọi tài xế cho cô!

-Không cần đâu. tôi muốn ra ngoài gặp anh Chính Nam

-Cậu chủ căn dặn khi nào cô ra ngoài phải để tài xế đưa đi

-Thôi được rồi

Bà Mẫn bước ra khỏi phòng cô cầm lấy chiếc điện thoại do dự gọi cho Chính Nam

"-Alô, Băng Du là anh đây

-Em muốn gặp anh

-Vậy anh về ngay

-Không cần. ra ngoài đi

-Vậy em đến khách sạn royal nhé có thể anh sẽ đến trễ một lát

-Tạm biệt"

Cô tắt máy đi thay đồ rồi ra xe

-Đưa tôi đến khách sạn Royal

-Vâng thưa cô chủ

Bác tài xế trả lời xong thì cẩn thận quay xe đi

Cô bước vào khách sạn royal, một nhân viên phục vụ bước ra

-Cô Hoàng chúng tôi sẽ đưa cô đến bàn cậu chính Nam đặt trước

Cô không nói gì chỉ bước theo người phục vụ bước vào thang máy. Đến một lầu kín chỉ đặt khoảng 10 chiếc bàn sang trọng

-Cô có muốn dùng gì trước không ạ?

Cô ngồi xuống bàn

-Cho tôi nước cam

-Vâng ạ!

Người phục vụ mau chóng bước đi. Cô chỉ yên lặng nhìn ra cử kính. Cuộc đời của cô có cần quá màu mè như thế này không?

Ở chiếc bàn cách đó không xa, Thái Lâm, Đặng Quân và Thiên Minh đang ngồi ở một gó nói chuyện

-Kia có phải là Ngọc Hân không?_Thái Lâm

-Đúng vậy

Cả Thiên Minh và Đặng Quân cùng quay lại nhìn

-Đối với điều kiện cô ấy sao có thể đến những nơi này?_ Thiên Minh

-Để xem thử đã_Đặng Quân cũng tò mò không kém

Đợi một lúc Chính Nam bước đến, nhanh chóng tiến đến chiếc bàn mà cô đang ngồi

-Em đến lâu chưa?

-Cũng không lâu lắm

Anh vừa ngồi xuống thì người phục vụ đưa nước cam đến

-anh có muốn dùng gì không ạ?

-Cho tôi một cafe là được rồi!

Cô phục vụ lại bước đi

-Bây giờ em nói cho anh biết, tìm anh có việc gì? tại sao không đợi anh về nhà?

Cô do dự một lát, uống một ít nước cam rồi quay lên nhìn Chính Nam

-Tại sao anh chắc chắn rằng tôi là em gái của anh? Có bao nhiêu người tên là Băng Du?

Anh cũng chỉ biết nhìn cô bằng ánh mắt thương yêu

-Thứ nhất em chính là con gái nuôi của bÀ Liên, còn quan trọng nhất vẫn là cái này

Anh đưa đến trước Mặt cô một tập tài liệu được bọc trong phong thư màu vàng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương