Con Đường Hạnh Phúc
-
Chương 13
3 nhỏ thấy thế chỉ biết lắc đầu ngao ngán. đột nhiên nhỏ chép miệng rồi phán một câu
-Đúng là Nguyễn du phán không sai!
-Chuyện gì cơ?_ diệu hương lên tiếng
-Tài luôn đi với tai mà!!!!!!!!!!!
Lập Khiêm dần tiến lại chỗ nhỏ rồi bế phốc nhỏ lên trong tiếng la hét vang trời cả của nhỏ và cả đám nữ sinh ngoài ka nữa
-Mau thả tôi xuống đi!!!!!!!!!!!
Nhỏ kháng cự kịch liệt trước hành động của Lập Khiêm.Nhưng ích gì chứ? chỉ là vô vọng thôi! cái thân hình phải gọi là cực hoàn hảo kia chứ?đại nam nhân đưa nhỏ ra xe trước bao nhiêu ánh mắt của thiên hạ!
Đưa nhỏ lên xe. chiếc xe bắt đầu di chuyển. địa điểm cuối cùng là ngôi biệt thự!
-em đợi anh một lát anh sẽ đến ngay
Lập Khiêm bước vội đi. vì quá tò mò nhỏ không thể nào đứng bên ngoài đợi được nữa! nhỏ lần bước quay vào ngôi biệt thự! nhỏ không vào trong mà đi ven đó. Nhỏ dừng lại lững chững không biết nên đi tiếp hay dừng lại. và quyết định cuối cùng là nhỏ bước đi tiếp trên con đường nhỏ.Con đường xa mãi nhưng nhỏ lại cảm thấy nó rất quen thuộc và quan trọng hơn hết chính là niềm ước muốn được đi đến cuối con đường đó.Cuối cùng cũng đến nơi, một ngôi nhà nhỏ và một khu vườn rộng lớn. Đầu óc nhỏ chợt choáng váng khi hàng loạt kí ức quay về
"-Anh Lập Khiêm mau đẩy xích đu cho em đi!!!!!!
-Được rồi anh đến đây!"
Cảnh 2 đứa nhỏ chơi đùa quanh chiếc xích đu có dây leo hoa quỳnh. Không hiểu sao đầu nhỏ lại đau đến vậy!
"-Anh Lập Khiêm tưới bên này nè!
-Em mau tránh ra đi nếu không sẽ bị ướt đó!"
"-Anh Lập Khiêm cây táo ra quả rồi này khi nào chúng ta có thể ăn được nhỉ?
- Chưa được đâu! chúng ta phải đợi cho nó chín đã!"Từng kí ức hiện về là nhỏ đau đầu và khó chịu vô cùng. từ từ nhỏ ngước đầu lên rồi một quyết định vô cùng táo bạo đã được thực hiện. trước cửa căn nhà có một bảng mật mã
"-sau này chỉ có anh và em mới được vào căn nhà nhỏ em biết không?
-em biết rồi ạ!
-Mật khẩu là:.."
nhỏ đưa tay lên bàn phím"h-o-a-n-g-b-an-g-d-u-t-r-a-n-l-a-p-k-h-i-e-m" ting....ting cánh cửa bật mở chính nhỏ cũng bất ngờ khi mở được cánh cửa.Sự tò mò đã khiến nhỏ đi thẳng vào bên trong, bước vào trong nhỏ mở hết tất cả rèm cửa, như một thói quen với lấy chiếc điều khiển trên bàn ngôi nhà này được thiết kế rất độc đáo 4 bức tường được xây bằng kính trong suốt không những thế trên trần nhà cũng được làm bằng kính để chống nắng bên dưới được phủ một tấm màn nhung trắng khi kéo màn ra ta sẽ thấy được tấm kính.Nhỏ bất chợt ngồi xuống chiếc giường |
"-Anh lập khiêm từ đây có thể nhìn thấy mặt trời mọc và lặn và còn có thể nhìn thấy mặt trăng nữa đấy.
-ừ em có thích không?
-Vâng ạ. em rất thích
-em đưa tay cho anh đi!
-Để làm gì ạ?
-Cứ đưa cho anh đi!
Nhỏ đưa tay cho lập khiêm cậu bỏ vào đó một sợi dây chuyền cỏ 4 lá bằng kim cương
-Anh cho em cái này! có thích không?
-woa, cỏ 4 lá này sẽ không úa phải không anh?
-Um.
-em rất thích!-Vậy để anh đeo cho em sau này không được tháo ra đâu đấy!
-Vâng ạ!!!!"
Nhỏ bất giác đưa tay lên sợi dây chuyền trên cổ mình. sau đó đưa tay xuống dưới gối.Có một bức thư
"gửi anh lập khiêm
em xin lỗi vì đã không nghe lời anh, em không ngoan làm cho anh giận.Nhưng mà anh không đi nước ngoài được không|? em muốn anh ở nhà cùng ngắm sao,ngắm trăng,mặt trời cùng em.Anh cũng phải cùng tưới nước cho vườn cây của chúng ta nữa.Và tập đàn,vẽ tranh cùng em nữa,Vì thế anh không đi có được không? em sợ anh đi rồi sẽ không về đây nữa.em sẽ rất buồn. Nếu anh ở lại thì ngày nào em cũng ngoan và nghe lời anh hết
Băng du"
Bức thư này lại càng làm cho nhỏ đau đầu hơn
-Đúng là Nguyễn du phán không sai!
-Chuyện gì cơ?_ diệu hương lên tiếng
-Tài luôn đi với tai mà!!!!!!!!!!!
Lập Khiêm dần tiến lại chỗ nhỏ rồi bế phốc nhỏ lên trong tiếng la hét vang trời cả của nhỏ và cả đám nữ sinh ngoài ka nữa
-Mau thả tôi xuống đi!!!!!!!!!!!
Nhỏ kháng cự kịch liệt trước hành động của Lập Khiêm.Nhưng ích gì chứ? chỉ là vô vọng thôi! cái thân hình phải gọi là cực hoàn hảo kia chứ?đại nam nhân đưa nhỏ ra xe trước bao nhiêu ánh mắt của thiên hạ!
Đưa nhỏ lên xe. chiếc xe bắt đầu di chuyển. địa điểm cuối cùng là ngôi biệt thự!
-em đợi anh một lát anh sẽ đến ngay
Lập Khiêm bước vội đi. vì quá tò mò nhỏ không thể nào đứng bên ngoài đợi được nữa! nhỏ lần bước quay vào ngôi biệt thự! nhỏ không vào trong mà đi ven đó. Nhỏ dừng lại lững chững không biết nên đi tiếp hay dừng lại. và quyết định cuối cùng là nhỏ bước đi tiếp trên con đường nhỏ.Con đường xa mãi nhưng nhỏ lại cảm thấy nó rất quen thuộc và quan trọng hơn hết chính là niềm ước muốn được đi đến cuối con đường đó.Cuối cùng cũng đến nơi, một ngôi nhà nhỏ và một khu vườn rộng lớn. Đầu óc nhỏ chợt choáng váng khi hàng loạt kí ức quay về
"-Anh Lập Khiêm mau đẩy xích đu cho em đi!!!!!!
-Được rồi anh đến đây!"
Cảnh 2 đứa nhỏ chơi đùa quanh chiếc xích đu có dây leo hoa quỳnh. Không hiểu sao đầu nhỏ lại đau đến vậy!
"-Anh Lập Khiêm tưới bên này nè!
-Em mau tránh ra đi nếu không sẽ bị ướt đó!"
"-Anh Lập Khiêm cây táo ra quả rồi này khi nào chúng ta có thể ăn được nhỉ?
- Chưa được đâu! chúng ta phải đợi cho nó chín đã!"Từng kí ức hiện về là nhỏ đau đầu và khó chịu vô cùng. từ từ nhỏ ngước đầu lên rồi một quyết định vô cùng táo bạo đã được thực hiện. trước cửa căn nhà có một bảng mật mã
"-sau này chỉ có anh và em mới được vào căn nhà nhỏ em biết không?
-em biết rồi ạ!
-Mật khẩu là:.."
nhỏ đưa tay lên bàn phím"h-o-a-n-g-b-an-g-d-u-t-r-a-n-l-a-p-k-h-i-e-m" ting....ting cánh cửa bật mở chính nhỏ cũng bất ngờ khi mở được cánh cửa.Sự tò mò đã khiến nhỏ đi thẳng vào bên trong, bước vào trong nhỏ mở hết tất cả rèm cửa, như một thói quen với lấy chiếc điều khiển trên bàn ngôi nhà này được thiết kế rất độc đáo 4 bức tường được xây bằng kính trong suốt không những thế trên trần nhà cũng được làm bằng kính để chống nắng bên dưới được phủ một tấm màn nhung trắng khi kéo màn ra ta sẽ thấy được tấm kính.Nhỏ bất chợt ngồi xuống chiếc giường |
"-Anh lập khiêm từ đây có thể nhìn thấy mặt trời mọc và lặn và còn có thể nhìn thấy mặt trăng nữa đấy.
-ừ em có thích không?
-Vâng ạ. em rất thích
-em đưa tay cho anh đi!
-Để làm gì ạ?
-Cứ đưa cho anh đi!
Nhỏ đưa tay cho lập khiêm cậu bỏ vào đó một sợi dây chuyền cỏ 4 lá bằng kim cương
-Anh cho em cái này! có thích không?
-woa, cỏ 4 lá này sẽ không úa phải không anh?
-Um.
-em rất thích!-Vậy để anh đeo cho em sau này không được tháo ra đâu đấy!
-Vâng ạ!!!!"
Nhỏ bất giác đưa tay lên sợi dây chuyền trên cổ mình. sau đó đưa tay xuống dưới gối.Có một bức thư
"gửi anh lập khiêm
em xin lỗi vì đã không nghe lời anh, em không ngoan làm cho anh giận.Nhưng mà anh không đi nước ngoài được không|? em muốn anh ở nhà cùng ngắm sao,ngắm trăng,mặt trời cùng em.Anh cũng phải cùng tưới nước cho vườn cây của chúng ta nữa.Và tập đàn,vẽ tranh cùng em nữa,Vì thế anh không đi có được không? em sợ anh đi rồi sẽ không về đây nữa.em sẽ rất buồn. Nếu anh ở lại thì ngày nào em cũng ngoan và nghe lời anh hết
Băng du"
Bức thư này lại càng làm cho nhỏ đau đầu hơn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook