Con Đường Hắc Hóa Nữ Chủ
Chương 12: Bát canh thứ nhất (11)

Editor: loi_nha_tinh

Beta: Mai Tuyết Vân

Ngày hôm sau, tú bà phái người đi Lệ Kiếm sơn trang tìm Quân Vô Nhai, không có gì bất ngờ khi Quân Vô Nhai không ở trong sơn trang nên bà phải tay không đi về. Lúc tú bà nói tin tức này cho Thanh Hoan thì trong lòng rất lo lắng, sợ nàng xúc động nghĩ quẩn, không ngờ Thanh Hoan lại vô cùng bình tĩnh: “Ma ma không cần lo cho con, không có ở đó thì thôi, con không gặp cũng được.”

Tú bà thử dò xét hỏi: “Vậy con…”

“Hắn bỏ con lại để đưa tiểu muội muội của hắn đi chơi. Do con có mắt như mù, còn có thể oán trách ai chứ?” Thanh Hoan mỉm cười đầy vẻ sâu xa.

Không biết có phải bản thân bị ảo giác hay không, tú bà cảm thấy nha đầu trước mắt mình không giống ngày thường. Bà bước lên an ủi: “Con đừng đau lòng, nam tử trên thế gian này đều bạc tình bạc nghĩa như vậy đấy. Nếu trong lòng con khổ sở thì cứ khóc một lúc là xong. Nhưng… Nước mắt nữ nhân chúng ta là để khóc cho nam nhân đau lòng chứ không phải để làm mình khó chịu.”

Thanh Hoan nhìn mình trong gương, bề ngoài của nữ quỷ Thất Thất này xinh đẹp động lòng người. Nàng đã ở trong Ỷ Hương viện ngần ấy năm, chỉ cần một cái nhăn mày hay một tiếng cười cũng có thể làm khuynh đảo chúng sinh. Một nữ tử như vậy có thể khiến cho bất kỳ nam nhân nào điên cuồng vì nàng.

Ý ma ma là cần gì phải treo cổ vì một nam nhân chứ?

Nàng sống lâu hơn Thanh Hoan vài chục năm, đến bây giờ vẫn không hiểu nổi lý do. “Ma ma dạy rất đúng, Thất Thất đã biết.” Nàng đứng lên đi lại nắm tay bà.  

Tay của tú bà hết sức mềm mại, tuy bà đã gần trung niên nhưng vẫn xinh đẹp như hoa, nếp nhăn trên khóe mắt cũng không giấu được nét phong tình vạn chủng. Có không ít khách nhân tới Ỷ Hương viện chính là để gặp tú bà chứ không phải cô nương nào khác. Bà vẫn nhận khách vào, nhưng sẽ không yêu bất kỳ nam nhân nào.

“Ma ma, người giúp con đi.” Thanh Hoan nói.

“Con muốn ta giúp cái gì?”

Lúc tú bà còn trẻ có yêu một nam nhân, cũng từng vì hắn ta mà mang thai hài tử, nhưng đáng tiếc là không giữ được. Từ đó trở đi bà hiểu được tình yêu vô cùng mong manh, ai mà có thể điều khiển được tình cảm chứ? Ở trước mặt địa vị và quyền thế thì cái gì cũng có thể bị lấy ra làm vật hi sinh.  

Thanh Hoan nhỏ tuổi hơn hài tử của bà, nhưng nha đầu này lại vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện. Từ khi nàng vào Ỷ Hương viện cũng không phản kháng như các nữ tử tự cho mình là thanh cao khác. Nàng cũng là người thân thiết với bà nhất.

Thật ra, nếu trong lòng tú bà còn có một chút khát khao và tin tưởng đối với tình yêu thì chắc sẽ không để Hoa Tam vấy bẩn thân thể của Thanh Hoan. Thay vì đau khổ khóc lóc thì chi bằng thừa dịp lưới tình chưa sâu nặng, dùng một đao chặt đứt, còn tốt hơn là sau này tim vỡ vụn thành ngàn mảnh.  

“Con đã không thể ở bên Quân Vô Nhai thì cũng không muốn ở bên bất kì nam tử nào nữa.” Thanh Hoan nói. “Hoa Tam kia liên tiếp làm nhục ta. Muội muội hắn càng mưu mô hơn, cướp Quân Vô Nhai từ trong tay con. Ma ma, người nói xem, ta có nên ngậm bồ hòn làm ngọt hay không?”  

Nhìn ánh mắt thiếu nữ hưng phấn như đang săn mồi, tú bà cười: “Tuy nữ nhân chúng ta có địa vị thấp hèn nhưng nếu biết dùng đầu óc thì có gì mà không làm được chứ? Chỉ cần con mạnh mẽ kiên quyết thì trên đời này có gì mà con không chiếm được?”

Thanh Hoan nhoẻn miệng cười: “Nói như vậy thì sau này phải phiền ma ma rồi.”

Một lúc sau, tú bà đưa một tiểu nha đầu lanh lợi đến cho Thanh Hoan. Nha đầu này khoảng mười hai mười ba tuổi, là do tú bà mua từ chỗ bán người. Đây cũng là hài tử có số khổ, bị chính cha mẹ mình bán đi, qua tay nhiều người rồi mới vào Ỷ Hương viện. Tên nàng là Tiên Đào.

Tiên Đào là một nha đầu cực kì thông minh, lại thành thật. Nàng có thể đi theo bên người Thanh Hoan mà không cần làm kỹ nữ nên tất nhiên là vô cùng vui sướng. Nhìn đi, trên thế gian này ngay cả nữ nhân cũng xem thường kỹ nữ. Nói đến cũng thật kỳ lạ, vì sao trên đời này đa số người khinh thường làm nhục nữ tử lại cũng chính là nữ tử chứ? Tuy Tiên Đào không nói ra nhưng trong lòng Thanh Hoan hiểu, nha đầu này rất không đồng ý việc nàng cam tâm tình nguyện ở lại Ỷ Hương viện, vẫn luôn nghĩ có thể khiến cho nàng rời đi để sống tốt hơn.  

Cuộc sống tốt hơn là thứ vốn dĩ không tồn tại. Tuy rằng làm thiếp hay nô tì người ta thì có thể xóa bỏ tiện tịch, nhưng lại không xóa bỏ được sự tầm thường đã khắc sâu vào xương tủy. Thiếp hay nô tì là người chủ nhân có thể tùy ý đánh giết. Nữ tử thanh lâu có dáng người quyến rũ, ánh mắt câu hồn, có phu nhân đàng hoàng nào chịu đựng nổi? Nếu đã vào cửa thì tất nhiên sẽ bị làm khó dễ. Tranh đoạt trượng phu với nhiều nữ tử như vậy thì có lúc thậm chí cả hài tử cũng không thể giữ được.

Còn nếu rời khỏi thanh lâu để sống một mình, người xung quanh biết được ngươi là kỹ nữ hoàn lương thì ai thèm nhìn ngươi chứ? Đã từng có vị tỷ tỷ tích cóp đủ tiền để chuộc thân rồi rời khỏi Ỷ Hương viện và thuê một gian tiểu viện sống một mình. Nhưng hàng xóm chung quanh không thể tiếp nhận nàng, suốt ngày hắt đổ bẩn thỉu lên cửa sổ nhà nàng. Lúc nàng đi mua đồ ăn thì không ai chịu bán đồ cho nàng. Nữ nhân thì khinh bỉ, còn nam nhân thì muốn lợi dụng nàng. Trong đêm khuya dù có người nghe được tiếng la to cứu mạng của nàng thì cũng không ai thèm trả lời.

Mọi người đều nghĩ rằng: Nàng là kỹ nữ, đã sớm ngủ với biết bao nhiêu người. Nữ nhân như vậy nếu có nam nhân tới cửa thì chắc sẽ vui sướng lắm nhỉ? Chẳng phải là vừa khéo đúng ý nàng sao?  

Cuối cùng thì vị tỷ tỷ kia cũng phải quay lại Ỷ Hương viện và từ đó nàng ta không bao giờ nhắc đến việc rời đi nữa.

Nhân vật trong kịch nói thì hay lắm, danh kỹ hoàn lương, đưa thiếp lên làm vợ, nhưng cuối cùng có mấy người được nở mày nở mặt? Chi bằng ở lại đây, ít nhất là ngươi chọn lựa nam nhân chứ không phải cùng tranh đoạt một người với nhiều nữ nhân khác.  

Thanh Hoan uống trà, hơi mỉm cười, nhìn Tiên Đào đang bận rộn. Bây giờ nha đầu này chưa hiểu nhưng có một ngày nàng ta sẽ hiểu. Đến một ngày nào đó nàng sẽ biết dù thế nào đi nữa, nếu một nữ tử được lựa chọn có thành thân hay không, có hoàn lương hay không, thậm chí có làm mẫu thân hay không thì cũng chính là một người tự do.

Cũng có lẽ nàng sẽ giống như tú bà hay nhiều tỷ muội ở Ỷ Hương viện này, sau khi tan nát cõi lòng rồi sẽ không bao giờ nói đến hai chữ hoàn lương nữa.

Hoàn lương sao, cũng chỉ để bản thân có thể nhận ra được mình là người đê tiện như thế nào!

Qua khoảng mấy ngày, cuối cùng Quân Vô Nhai cũng tranh thủ được chút thời gian để tới. Mấy ngày nay hắn đều bị Hoa Nhứ Nhi quấn lấy đòi dẫn nàng đi chơi khắp nơi. Trong lòng hắn nhớ thương Thanh Hoan nhưng không có cách thoát thân.

Không biết nàng sao rồi?

Quân Vô Nhai vừa nghĩ vừa chuẩn bị lên lầu, nhưng hắn vừa bước chân lên lầu, biên chuẩn bị ngủ lên lầu, đã có thể ở hắn một chân mới vừa dẫm lên thang lầu kia một khắc, một nữ tử trang điểm lộng lẫy ăn mặc quyến rũ sà lại, vẫy khăn tay thơm nức mũi trước mặt hắn: “Ai da, chẳng phải đây là Vô Nhai công tử sao, sao rồi, hôm nay ngọn gió nào thổi ngài đến Ỷ Hương viện chúng ta vậy?”

Lời vừa nói ra thì các tỷ muội khác gần đó sôi nổi che miệng cười.

Quân Vô Nhai nhíu mày, trước đây hắn cũng thường xuyên đến, nhưng các nữ tử này xưa nay đều xem hắn như vô hình, sao lần này lại nói vậy? “Cô nương, ta đến tìm Thất Thất, làm phiền cô nương tránh đường.”

Nụ cười duyên của nữ tử càng sâu, nàng áp thân mình mềm mại như rắn lên người nam nhân đang ôm ấp nàng, tùy ý để tay nam nhân vuốt ve người mình, ngoài miệng trêu đùa: “Công tử nói gì vậy! Thất Thất cô nương là đầu bảng của Ỷ Hương viện này đó. Dù công tử có tiền thì cũng không phải muốn là có thể gặp được đâu. Các tỷ muội thấy có đúng không?”

Quân Vô Nhai không muốn dây dưa với nàng ta nên hắn vòng qua nàng ta tính đi lên. Nhưng lại nghe tiếng bước chân mang theo một làn gió thơm ngát truyền đến, thì ra là tú bà đi từ lầu hai xuống. Thấy tú bà, Quân Vô Nhai chắp tay chào: “Ma ma, ta tới tìm Thất Thất.”

Tú bà nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn trong tay, lắc mông quyến rũ đi xuống. Trong lòng bà nghĩ, cũng khó trách nha đầu Thất Thất nhớ mãi không quên Vô Nhai công tử này. Nam tử này mày kiếm mắt sáng, anh tuấn phóng khoáng, lại thêm võ công cao cường, đối xử với người vô cùng ô hòa. Nam tử như vậy chẳng phải là người phu quân mà nữ tử mong muốn nhất sao? Dù là nàng cũng đã vài chục tuổi nhưng nhìn thấy nam tử như vậy cũng xao động đó!

Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng bà lại vô cùng lạnh nhạt: “Vô Nhai công tử nói vậy là sai rồi, Thất Thất chúng ta không phải ai cũng có thể gặp. Hơn nữa, bây giờ nàng không thoải mái nên ngày khác công tử hãy đến đi.”

Nàng không thoải mái?!

“Tại sao không phái người báo cho ta biết?” Quân Vô Nhai nóng nảy. “Nàng làm sao vậy? Có khỏe không?”

“Công tử trăm công ngàn việc, làm gì có thời gian quan tâm tới sự sống chết của nha đầu Thất Thất này chứ?” Một nữ tử khác cười nói, “Ngài bận rộn đi thả diều với mỹ nhân, thưởng trà ngâm thơ, bận rộn như vậy làm gì có thời gian!”  

Nghe vậy, trên mặt Quân Vô Nhai không khỏi hiện lên vẻ hổ thẹn. Thật ra hắn cũng biết gần một tháng qua hắn không hề đi gặp Thất Thất, thật sự là hắn không tốt. Nhưng Nhứ Nhi đeo bám thật chặt, dù hắn đi đâu nàng ta cũng phải đi theo. Mà hắn thì không thể đem nàng ta đến kỹ viện mãi được nên đành tạm thời tránh không gặp.

Cuối cùng đến hôm nay, cả hai huynh đệ Tam gia đều tới thì hắn mới có thể quăng củ khoai lang nóng phỏng tay này cho bọn họ. Nơi đầu tiên hắn đến chính là nơi này, không biết Thất Thất có giận hắn không? Thấy dáng vẻ của đám người tú bà, chắc nàng rất tức giận nhỉ?  

“Là tại hạ sơ sót, làm phiền các vị nói tốt về ta trước mặt Thất Thất đi!”

Tú bà lại ngăn động tác tìm ngân phiếu của hắn lại, “Cô nương của Ỷ Hương viện chúng ta không phải cứ có tiền là có thể mua đâu. Mời công tử trở về đi. Khi thân thể Thất Thất khỏe rồi, nếu nàng muốn gặp thì sẽ liên lạc với công tử. Tinh thần nàng không tốt, công tử vẫn nên cho nàng một chút thời gian nghỉ ngơi.”

Quân Vô Nhai bị lý do này thuyết phục, hắn thật sự không muốn quấy rầy người trong lòng. Vì thế hắn lưu luyến vừa bước đi vừa dặn dò rằng khi thân mình Thất Thất khỏe lại thì phải báo cho hắn ngay. Tú bà tủm tỉm tiễn hắn đi, Quân Vô Nhai liền cho rằng bà ta đã chấp nhận lời nhờ vả của hắn. Từ đầu đến cuối bà chưa từng nói lời đáp ứng hắn đâu?

Nhìn dáng vẻ rời đi của Quân Vô Nhai, Thanh Hoan ngồi ở bên cửa sổ yên lặng không nói gì. Tiên Đào nhìn thấy, nhịn không được khuyên nhủ: “Cô nương, người đừng giận Vô Nhai công tử nữa, nô tỳ thấy công tử đối xử rất tốt với người đó!”

Thanh Hoan nhìn nàng ta một cái, nàng ta lập tức cúi đầu không dám nhiều lời nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương