Con Đường Dưỡng Thành Áp Trại Phu Nhân
-
Chương 48: Lưu Manh
Thanh Thiên nhìn theo, vừa lúc đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của Trần Vọng.
Vũ Thiên và Vân Thiên ở bên cạnh nhịn không được trộm cười ra tiếng, chờ xem trò cười của Thanh Thiên.
“Ách......” Thanh Thiên lập tức trở nên lúng túng, nhưng vừa rồi mấy lời hùng hồn kia đã thả hết ra ngoài, giờ phút này thừa nhận cũng có chút ngượng ngùng.
Không cho để mình quá thật mất mặt, Thanh Thiên vẻ mặt nghi ngờ nhìn Quý Vân Sơ: “Ngươi ở đó nói bậy cái gì, trại chủ chúng ta là người băng thanh ngọc khiết tuấn tú lịch sự như vậy sao có thể sẽ làm loại sự tình này? Ngài nói đúng không trại chủ?”
“Biến.” Trần Vọng lười nói mấy lời vô nghĩa với tên ngu xuẩn này, không chút khách khí hạ lệnh đuổi người.
“Tuân mệnh!”
Thanh Thiên chỉ ước nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, vốn dĩ nghe Vân Thiên nói dọa Quý công tử đến bị bệnh, muốn đi theo tới xem náo nhiệt, không nghĩ tới tự mình lại trở thành trò cười, lúc này như được đặc xá chạy thật nhanh.
Vũ Thiên chưa nói được một lời, Vân Thiên đi vào một lời xin lỗi còn chưa nói xong, cũng chạy nhanh đi theo chạy trốn, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị Trần Vọng đánh cho không ra hình dạng.
Nhìn mấy người chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ, Quý Vân Sơ á khẩu không nói nên lời.
Trải qua đoạn thời gian gián đoạn này, nàng cũng bình tĩnh xuống lại, đầu óc hôn mê cũng bị ép cho thanh tỉnh.
Cẩn thận nghĩ lại, còn không phải là bị xem hết sao? Nàng cũng nhìn Trần Vọng , không lỗ không lỗ, so sánh với chết, cái này thật sự không có gì ghê gớm.
Quý Vân Sơ đổi lại bộ mặt tươi cười lấy lòng như bình thường: “Đại vương, ta vừa mới phát sốt đầu óc không tỉnh táo, ngài đừng cùng ta so đo nha ~”
Trần Vọng nhướng mày, có chút kinh ngạc: “Ngươi không phải muốn đánh chết ta sao? Đổi sắc mặt nhanh như vậy, ngươi lại đang âm mưu cái gì?”
“Nào có, còn không phải là nhìn lén tắm rửa thôi sao, việc nhỏ!” Quý Vân Sơ giả vờ tỏ vẻ hào phóng, kỳ thật cười đến hàm răng cũng đau: “Muốn nhìn liền xem, nói cho ta một tiếng là được.”
Trần Vọng: “......”
Thay đổi cũng không cần như thế.
Không nghĩ tới Quý Vân Sơ sẽ không biết xấu hổ như vậy, Trần Vọng có chút chịu không nổi nữa, cổ hắn đều bị làm cho đỏ cả lên, quay đầu không Quý Vân Sơ: “Xem ra công dụng thuốc của ta rất mạnh, nhanh như vậy đã có thể cùng ta nói lời châm chọc, nếu khôi phục tốt đến thế ngày mai liền đi xuống đất làm việc đi!”
Nói xong cũng không đợi Quý Vân Sơ đáp lại, đứng lên trực tiếp rời đi.
Trần Vọng mới vừa rời đi, Quý Vân Sơ nhẹ nhàng thở ra, vừa định một lần nữa nằm trở về nghỉ ngơi, liền thấy Thiết Ngưu vội vã xông vào.
Thiết Ngưu bưng một chén cơm lớn, trực tiếp nhét vào trong tay Quý Vân Sơ: “Buổi sáng ngươi vẫn luôn hôn mê chưa ăn cơm, nhanh chóng ăn bù lại đi, bất quá y thuật của trại chủ thật tốt, chỉ uống có một bát thuốc mặt ngươi đã hồng hào hơn rất nhiều.”
Quý Vân Sơ không nói nên lời, thật sự đó là do y thuật của hắn tốt sao? Là công phu chọc giận tốt mới đúng!
Cùng Trần Vọng nói một hồi, hiện tại nàng cũng không còn tinh lực trò chuyện với Thiết Ngưu, chỉ một lòng một dạ vùi đầu giải quyết chén cơm lớn kia.
Thiết Ngưu nhìn Quý Vân Sơ nghiêm túc ăn cơm vô cùng vừa lòng, tự nhủ nói: “Trong khoảng thời gian này ta phải đi ra ngoài, ta không có ở đây, ngươi cũng phải nghiêm túc ăn cơm, chăm sóc thân thể thật tốt mới xứng đôi với trại chủ chúng ta.”
Quý Vân Sơ tự động xem nhẹ nửa câu sau, thuận miệng hỏi: “Đi tới đâu?”
Không ngờ sắc mặt Thiết Ngưu bỗng nhiên trở nên có chút khó coi, khuôn mặt hiếm khi hiện ra một tia sầu lo: “Trại nuôi ngựa, hôm nay trên núi truyền lời nói Tôn Tĩnh trộm rời khỏi trại, phỏng chừng là đi tìm đao sẹo, khả năng gần đây bọn họ sẽ có chút hành động, chúng ta nên chuẩn bị sớm.”
“Tôn Tĩnh đi rồi?” Quý Vân Sơ có chút kinh ngạc, đao sẹo trốn chạy nàng ta cũng không đi theo, lúc này sao đột nhiên lại đi?
Nói xong lời này, Thiết Ngưu bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, Lục Ca làm muốn ta nói với ngươi, trong khoảng thời gian này ngươi nhất định phải cẩn thận, ngươi và Tôn Tĩnh có xích mích, khả năng sẽ tìm đến ngươi gây phiền toái.”
“Khụ khụ......” Quý Vân Sơ nghẹn một ngụm cơm trong cổ họng, nàng nhỏ giọng nói: “Hẳn là không đến mức đó chứ?”
Giọng nói lộ ra vẻ thiếu tự tin.
“Ta cũng không biết, là Lục Ca nói như thế.” Thiết Ngưu gãi gãi đầu, cộc lốc nói: “Toàn trại đều biết Tôn Tĩnh thích trại chủ, nhưng trại chủ vẫn luôn lãnh đạm với nàng ta, ngươi không cần lo lắng, ta nhìn thấy được trại chủ đối với ngươi khá tốt, các ngươi thoạt nhìn cũng cảm thấy rất xứng đôi.”
“Phốc, tốt với ta? Còn...... Xứng đôi?” Quý Vân Sơ trừng lớn đôi mắt không dám tin.
“Tuy rằng Bạch Thạch Trại thiếu nữa nhân, nhưng thời điểm đi ra ngoài làm việc cũng có rất nhiều tiểu muội xinh đẹp thích trại chủ, trại chủ cũng chưa từng phản ứng lại, ta nhìn thấy, trại chủ chính là thích ngươi như vậy.”
“Ngươi khả năng hiểu lầm......”
Vũ Thiên và Vân Thiên ở bên cạnh nhịn không được trộm cười ra tiếng, chờ xem trò cười của Thanh Thiên.
“Ách......” Thanh Thiên lập tức trở nên lúng túng, nhưng vừa rồi mấy lời hùng hồn kia đã thả hết ra ngoài, giờ phút này thừa nhận cũng có chút ngượng ngùng.
Không cho để mình quá thật mất mặt, Thanh Thiên vẻ mặt nghi ngờ nhìn Quý Vân Sơ: “Ngươi ở đó nói bậy cái gì, trại chủ chúng ta là người băng thanh ngọc khiết tuấn tú lịch sự như vậy sao có thể sẽ làm loại sự tình này? Ngài nói đúng không trại chủ?”
“Biến.” Trần Vọng lười nói mấy lời vô nghĩa với tên ngu xuẩn này, không chút khách khí hạ lệnh đuổi người.
“Tuân mệnh!”
Thanh Thiên chỉ ước nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này, vốn dĩ nghe Vân Thiên nói dọa Quý công tử đến bị bệnh, muốn đi theo tới xem náo nhiệt, không nghĩ tới tự mình lại trở thành trò cười, lúc này như được đặc xá chạy thật nhanh.
Vũ Thiên chưa nói được một lời, Vân Thiên đi vào một lời xin lỗi còn chưa nói xong, cũng chạy nhanh đi theo chạy trốn, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị Trần Vọng đánh cho không ra hình dạng.
Nhìn mấy người chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ, Quý Vân Sơ á khẩu không nói nên lời.
Trải qua đoạn thời gian gián đoạn này, nàng cũng bình tĩnh xuống lại, đầu óc hôn mê cũng bị ép cho thanh tỉnh.
Cẩn thận nghĩ lại, còn không phải là bị xem hết sao? Nàng cũng nhìn Trần Vọng , không lỗ không lỗ, so sánh với chết, cái này thật sự không có gì ghê gớm.
Quý Vân Sơ đổi lại bộ mặt tươi cười lấy lòng như bình thường: “Đại vương, ta vừa mới phát sốt đầu óc không tỉnh táo, ngài đừng cùng ta so đo nha ~”
Trần Vọng nhướng mày, có chút kinh ngạc: “Ngươi không phải muốn đánh chết ta sao? Đổi sắc mặt nhanh như vậy, ngươi lại đang âm mưu cái gì?”
“Nào có, còn không phải là nhìn lén tắm rửa thôi sao, việc nhỏ!” Quý Vân Sơ giả vờ tỏ vẻ hào phóng, kỳ thật cười đến hàm răng cũng đau: “Muốn nhìn liền xem, nói cho ta một tiếng là được.”
Trần Vọng: “......”
Thay đổi cũng không cần như thế.
Không nghĩ tới Quý Vân Sơ sẽ không biết xấu hổ như vậy, Trần Vọng có chút chịu không nổi nữa, cổ hắn đều bị làm cho đỏ cả lên, quay đầu không Quý Vân Sơ: “Xem ra công dụng thuốc của ta rất mạnh, nhanh như vậy đã có thể cùng ta nói lời châm chọc, nếu khôi phục tốt đến thế ngày mai liền đi xuống đất làm việc đi!”
Nói xong cũng không đợi Quý Vân Sơ đáp lại, đứng lên trực tiếp rời đi.
Trần Vọng mới vừa rời đi, Quý Vân Sơ nhẹ nhàng thở ra, vừa định một lần nữa nằm trở về nghỉ ngơi, liền thấy Thiết Ngưu vội vã xông vào.
Thiết Ngưu bưng một chén cơm lớn, trực tiếp nhét vào trong tay Quý Vân Sơ: “Buổi sáng ngươi vẫn luôn hôn mê chưa ăn cơm, nhanh chóng ăn bù lại đi, bất quá y thuật của trại chủ thật tốt, chỉ uống có một bát thuốc mặt ngươi đã hồng hào hơn rất nhiều.”
Quý Vân Sơ không nói nên lời, thật sự đó là do y thuật của hắn tốt sao? Là công phu chọc giận tốt mới đúng!
Cùng Trần Vọng nói một hồi, hiện tại nàng cũng không còn tinh lực trò chuyện với Thiết Ngưu, chỉ một lòng một dạ vùi đầu giải quyết chén cơm lớn kia.
Thiết Ngưu nhìn Quý Vân Sơ nghiêm túc ăn cơm vô cùng vừa lòng, tự nhủ nói: “Trong khoảng thời gian này ta phải đi ra ngoài, ta không có ở đây, ngươi cũng phải nghiêm túc ăn cơm, chăm sóc thân thể thật tốt mới xứng đôi với trại chủ chúng ta.”
Quý Vân Sơ tự động xem nhẹ nửa câu sau, thuận miệng hỏi: “Đi tới đâu?”
Không ngờ sắc mặt Thiết Ngưu bỗng nhiên trở nên có chút khó coi, khuôn mặt hiếm khi hiện ra một tia sầu lo: “Trại nuôi ngựa, hôm nay trên núi truyền lời nói Tôn Tĩnh trộm rời khỏi trại, phỏng chừng là đi tìm đao sẹo, khả năng gần đây bọn họ sẽ có chút hành động, chúng ta nên chuẩn bị sớm.”
“Tôn Tĩnh đi rồi?” Quý Vân Sơ có chút kinh ngạc, đao sẹo trốn chạy nàng ta cũng không đi theo, lúc này sao đột nhiên lại đi?
Nói xong lời này, Thiết Ngưu bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, Lục Ca làm muốn ta nói với ngươi, trong khoảng thời gian này ngươi nhất định phải cẩn thận, ngươi và Tôn Tĩnh có xích mích, khả năng sẽ tìm đến ngươi gây phiền toái.”
“Khụ khụ......” Quý Vân Sơ nghẹn một ngụm cơm trong cổ họng, nàng nhỏ giọng nói: “Hẳn là không đến mức đó chứ?”
Giọng nói lộ ra vẻ thiếu tự tin.
“Ta cũng không biết, là Lục Ca nói như thế.” Thiết Ngưu gãi gãi đầu, cộc lốc nói: “Toàn trại đều biết Tôn Tĩnh thích trại chủ, nhưng trại chủ vẫn luôn lãnh đạm với nàng ta, ngươi không cần lo lắng, ta nhìn thấy được trại chủ đối với ngươi khá tốt, các ngươi thoạt nhìn cũng cảm thấy rất xứng đôi.”
“Phốc, tốt với ta? Còn...... Xứng đôi?” Quý Vân Sơ trừng lớn đôi mắt không dám tin.
“Tuy rằng Bạch Thạch Trại thiếu nữa nhân, nhưng thời điểm đi ra ngoài làm việc cũng có rất nhiều tiểu muội xinh đẹp thích trại chủ, trại chủ cũng chưa từng phản ứng lại, ta nhìn thấy, trại chủ chính là thích ngươi như vậy.”
“Ngươi khả năng hiểu lầm......”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook