Con đường dâu quý nhà họ Tiêu
-
Chương 44: Khuôn mặt tương tự
Rầm! Chỉ trong nháy mắt thân thể Triệu Chí Viễn áp toàn bộ xuống. Diệu Tinh tuyệt vọng kêu lên một tiếng. “Đừng…”
“Tiểu thư, không sao!” Nghe giọng nói trầm thấp bên tai, Diệu Tinh từ từ mở mắt, giữa làn nước mắt, cô mơ hồ nhìn lên, trước mặt là một người đàn ông trẻ tuổi. “Đừng sợ, không sao!” Anh ta nói xong, đẩy mạnh Triệu Chí Viễn, thân thể mập mạp của ông ta lăn một vòng trên mặt đất, dừng lại.
Diệu Tinh nức nở, từ từ ngồi dậy, cô lau nước mắt, cẩn thận nhìn gò má của người đàn ông, thậm chí cô quên cả khóc thút thít.
“Mộ Thần…” Diệu Tinh kinh ngạc đến ngây người. “Mộ Thần, thật sự là anh.” Diệu Tinh nói xong, không để ý bụi bẩn trên người, nhào vào lồng ngực anh ta. “Mộ Thần, thật sự anh đã đến cứu em. Mộ Thần…” Hức…
“Suỵt, cô đừng có ầm ĩ!” Người đàn ông che miệng Diệu Tinh lại. Cẩn thận nhìn ra bên ngoài, giống như đang trốn tránh gì đó, trên người anh ta cũng mặc đồng phục bệnh nhân, xem dáng vẻ là từ bệnh viện chạy đến. “Người của ông nội tôi đang đuổi theo tôi, tôi không thể bị bọn họ phát hiện, cho nên cô đừng kêu to! Ok?” Lòng bàn tay anh ta lành lạnh, có mùi nước rửa tay dễ ngửi. “Cô đồng ý với tôi không la lên, tôi sẽ thả cô ra.”
Diệu Tinh gật đầu một cái. Ông nội? Anh đang nói gì, Mộ Thần, ông của anh đã qua đời từ lâu rồi.
“Mộ Thần, là anh sao?” Giọng nói Diệu Tinh nghẹn ngào nức nở, bàn tay run rẩy từ từ chạm vào gương mặt người đàn ông.
“Mộ Thần?” Alex cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, hình như mấy ngày trước đã nghe thấy.
“Thật sự là anh sao? Mộ Thần, em là Diệu Diệu.”
“Tiểu thư!” Alex siết cổ tay Diệu Tinh, kéo cô khỏi mắt đất. “Tôi không phải là Mộ Thần gì đó, cô nhận lầm người rồi!”
“Không phải!” Diệu Tinh lắc đầu. “Anh chính là Mộ Thần, em sẽ không nhận lầm!” Diệu Tinh bướng bỉnh nhìn Alex. “Anh không nhớ em sao?”
Alex hơi đau đầu.
“Ừ, bây giờ cô nghe cho kỹ, tên tôi là Alex, không phải là Mộ Thần, thật sự mong cô đừng có ầm ĩ nữa!”
Alex? Sao lại là Alex. Đây rõ ràng chính là Mộ Thần mà, chẳng lẽ… Diệu Tinh suy nghĩ, nở một nụ cười thê thảm. Mất trí nhớ sao? Trình Diệu Tinh, cô cho là như trong phim truyền hình sao? Mộ Thần… Đã đi rồi, nhưng người trước mặt này là ai, nhà họ Mộ, chỉ có một người con là Mộ Thần mà thôi…
Alex tò mò nhìn cô gái thê thảm trước mặt, vì nơi này có quá nhiều bụi bặm, nên mắt của cô đã lấm lem hết, trên người cũng bẩn thỉu, mới vừa rồi còn vừa gào vừa khóc, bây giờ thì lại yên tĩnh.
“Tiểu thư, cô khỏe không?” Alex thử thăm dò. “Có muốn tôi đưa cô trở về không, hoặc là, người nhà cô ở đâu?”
“Anh có ý gì?” Diệu Tinh ngẩng đầu. “Anh… Cho rằng tinh thần tôi không bình thường?”
“Không, không phải!” Alex lắc đầu. Nhưng trong mắt lại đầy lúng túng khi bị đoán trúng tâm tư. Một cô gái chạy đến nơi này, còn nói những lời kỳ quái, khó tránh khỏi người khác cảm thấy cô không bình thường.
Nhìn ra suy nghĩ của Alex, Diệu Tinh đẩy anh ta ra. Cắn cắn môi, cố gắng kiềm chế nước mắt của mình. Diệu Tinh, ngươi không cần đau khổ, đó không phải là Mộ Thần, cho nên cô không cần đau khổ.
“Tiểu thư, tôi thật sự không có ý đó!”
“Không có việc gì!” Diệu Tinh lắc đầu một cái. “Là tôi thất lễ, cảm ơn anh đã cứu tôi!” Diệu Tinh từ từ đứng dậy, không để ý lúc này mình có bao nhiêu nhếch nhác, cô vội vã đi ra ngoài.
Cô hiểu rồi, hai lần trước, không phải cô nhìn sai, là thật sự có người mang hình dáng này, nhưng… Người này, không phải Mộ Thần, bọn họ chỉ là có gương mặt tương tự nhau mà thôi.
“Tiểu thư, không sao!” Nghe giọng nói trầm thấp bên tai, Diệu Tinh từ từ mở mắt, giữa làn nước mắt, cô mơ hồ nhìn lên, trước mặt là một người đàn ông trẻ tuổi. “Đừng sợ, không sao!” Anh ta nói xong, đẩy mạnh Triệu Chí Viễn, thân thể mập mạp của ông ta lăn một vòng trên mặt đất, dừng lại.
Diệu Tinh nức nở, từ từ ngồi dậy, cô lau nước mắt, cẩn thận nhìn gò má của người đàn ông, thậm chí cô quên cả khóc thút thít.
“Mộ Thần…” Diệu Tinh kinh ngạc đến ngây người. “Mộ Thần, thật sự là anh.” Diệu Tinh nói xong, không để ý bụi bẩn trên người, nhào vào lồng ngực anh ta. “Mộ Thần, thật sự anh đã đến cứu em. Mộ Thần…” Hức…
“Suỵt, cô đừng có ầm ĩ!” Người đàn ông che miệng Diệu Tinh lại. Cẩn thận nhìn ra bên ngoài, giống như đang trốn tránh gì đó, trên người anh ta cũng mặc đồng phục bệnh nhân, xem dáng vẻ là từ bệnh viện chạy đến. “Người của ông nội tôi đang đuổi theo tôi, tôi không thể bị bọn họ phát hiện, cho nên cô đừng kêu to! Ok?” Lòng bàn tay anh ta lành lạnh, có mùi nước rửa tay dễ ngửi. “Cô đồng ý với tôi không la lên, tôi sẽ thả cô ra.”
Diệu Tinh gật đầu một cái. Ông nội? Anh đang nói gì, Mộ Thần, ông của anh đã qua đời từ lâu rồi.
“Mộ Thần, là anh sao?” Giọng nói Diệu Tinh nghẹn ngào nức nở, bàn tay run rẩy từ từ chạm vào gương mặt người đàn ông.
“Mộ Thần?” Alex cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, hình như mấy ngày trước đã nghe thấy.
“Thật sự là anh sao? Mộ Thần, em là Diệu Diệu.”
“Tiểu thư!” Alex siết cổ tay Diệu Tinh, kéo cô khỏi mắt đất. “Tôi không phải là Mộ Thần gì đó, cô nhận lầm người rồi!”
“Không phải!” Diệu Tinh lắc đầu. “Anh chính là Mộ Thần, em sẽ không nhận lầm!” Diệu Tinh bướng bỉnh nhìn Alex. “Anh không nhớ em sao?”
Alex hơi đau đầu.
“Ừ, bây giờ cô nghe cho kỹ, tên tôi là Alex, không phải là Mộ Thần, thật sự mong cô đừng có ầm ĩ nữa!”
Alex? Sao lại là Alex. Đây rõ ràng chính là Mộ Thần mà, chẳng lẽ… Diệu Tinh suy nghĩ, nở một nụ cười thê thảm. Mất trí nhớ sao? Trình Diệu Tinh, cô cho là như trong phim truyền hình sao? Mộ Thần… Đã đi rồi, nhưng người trước mặt này là ai, nhà họ Mộ, chỉ có một người con là Mộ Thần mà thôi…
Alex tò mò nhìn cô gái thê thảm trước mặt, vì nơi này có quá nhiều bụi bặm, nên mắt của cô đã lấm lem hết, trên người cũng bẩn thỉu, mới vừa rồi còn vừa gào vừa khóc, bây giờ thì lại yên tĩnh.
“Tiểu thư, cô khỏe không?” Alex thử thăm dò. “Có muốn tôi đưa cô trở về không, hoặc là, người nhà cô ở đâu?”
“Anh có ý gì?” Diệu Tinh ngẩng đầu. “Anh… Cho rằng tinh thần tôi không bình thường?”
“Không, không phải!” Alex lắc đầu. Nhưng trong mắt lại đầy lúng túng khi bị đoán trúng tâm tư. Một cô gái chạy đến nơi này, còn nói những lời kỳ quái, khó tránh khỏi người khác cảm thấy cô không bình thường.
Nhìn ra suy nghĩ của Alex, Diệu Tinh đẩy anh ta ra. Cắn cắn môi, cố gắng kiềm chế nước mắt của mình. Diệu Tinh, ngươi không cần đau khổ, đó không phải là Mộ Thần, cho nên cô không cần đau khổ.
“Tiểu thư, tôi thật sự không có ý đó!”
“Không có việc gì!” Diệu Tinh lắc đầu một cái. “Là tôi thất lễ, cảm ơn anh đã cứu tôi!” Diệu Tinh từ từ đứng dậy, không để ý lúc này mình có bao nhiêu nhếch nhác, cô vội vã đi ra ngoài.
Cô hiểu rồi, hai lần trước, không phải cô nhìn sai, là thật sự có người mang hình dáng này, nhưng… Người này, không phải Mộ Thần, bọn họ chỉ là có gương mặt tương tự nhau mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook