Con Đường Cáo Mệnh Của Bà Bà Nhà Nông
-
Chương 49: Trợ Giúp Con Gái
Đại tẩu của Trúc Lan chính là cô nương của Chu gia thôn, Trúc Lan gả cho Chu Thư Nhân là đại tẩu bắt cầu, cộng thêm là thân tộc trong thôn, nên Chu thị và Trúc Lan rất thân thiết.
Trước khi tới Trúc Lan cũng đã chuẩn bị xong, nói chuyện cũng rất tùy ý, "Nương, nương nhìn đại tẩu đi, đã là nãi nãi rồi còn trêu ghẹo người ta."
Tôn thị vỗ tay con dâu cả: "Không cho phép khi dễ Trúc Lan, ta đang nhìn đây!"
Chu thị ôm ngực: "Mười dặm tám thôn hâm mộ ta có bà bà tốt xem ta như con gái ruột, nhưng một khi tiểu cô tử về, con gái ruột này là ta cũng phải xếp phía sau."
Tôn thị trừng mắt nhìn con dâu cả: "Đã là nãi nãi rồi, còn như vậy nữa."
Lời tuy qưở trách nhưng lại rất gần gũi.
Trúc Lan cười cong cả mắt, nàng thật sự hâm mộ nguyên thân có một nhà mẹ tốt, đừng thấy là tư tưởng con nhà võ nhưng đơn giản, tốt chính là tốt không tốt chính là không tốt, đối với người mình thích sẽ móc tim móc phổi không giả dối.
Tôn thị không chỉ nhớ nhung sức khỏe của con gái, cũng vì lo lắng cho con gái: "Con dâu hai của con sắp sinh, con cùng đừng làm mặt lạnh cho mấy bà tám nói xấu mình, không chọc nổi thì tránh đi."
Nhắc tới lại thấy nóng ruột, hai đứa con dâu của con gái thật chả ra sao, một đứa ngu xuẩn, một đứa hèn yếu, khuê nữ thật sự không biết nhìn người.
Trúc Lan biết nương nguyên thân không thích hai đứa con dâu thích bôi đen nguyên thân kia, "Nương, trong lòng con hiểu rõ, nương đường lo lắng."
Tôn thị kinh ngạc nhìn con gái, lần này con gái khác với trước kia, giống như đã nghĩ thông suốt rồi. Tôn thị vui mừng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là trải qua bệnh nặng, thay đổi suy nghĩ.
"Được, được, trong lòng con hiểu rõ là nương yên tâm rồi."
Đời của của cha nương Trúc Lan Dương gia không hưng vượng chỉ có ba đứa bé, đến đời cháu mỗi nhà bốn đứa, đều là ba nam một nữ, bé trai đều lấy chữ Vũ làm tên lót, Dương lão đại Dương Trúc Mộc, bốn đứa bé đều lấy tên là Xuân Hạ Thu Đông, con gái không có chữ Vũ, xếp hàng thứ hai trong nhà, tên là Dương Hạ.
Dương lão nhị Dương Trúc Lâm, lấy tên theo núi sông hồ biển, đứa thứ ba là con gái tên là Dương Hồ.
Dương lão đại lão nhị lớn hơn Trúc Lan, hai nhà trừ con trai út còn chưa lớn lắm, thì đều đã cưới lập gia đình hết rồi.
Chỉ chốc lát sau, một nhà Dương lão nhị cũng đến, hai nhà đầy ắp người.
Đầu Trúc Lan ông ông kêu, nhà mình đã không ít người, Dương gia càng nhiều hơn, hiện đại bà con xa không bằng láng giếng gần, họ hàng cũng qua lại hời hợt trừ lúc ăn tết thì bình thường đều rất thanh tĩnh. Trúc Lan cho rằng mình đã thích ứng với Chu gia nhiều người, kết quả vẫn không thích ứng, bên tai đều là tiếng nói chuyện, ừm, nàng muốn yên tĩnh.
Tôn thị vẫn luôn chú ý đến con gái, thấy sắc mặt nàng không tốt, trong lòng lo lắng: "Khó chịu chỗ nào?"
Trúc Lan không thể nói vì quá nhiều người, đó là không biết tốt xấu, người cổ đại có quan hệ thân thiết mới đến thăm ngươi, cho nên nói dối: "Thân thể này ngồi xe bò lâu một chút eo sẽ hơi mỏi không thoải mái, không có chuyện gì đâu nương."
Tôn thị vô cùng đau lòng, lúc trước con gái ở cữ không tốt, vẫn luôn có bệnh căn, bắt đầu đuổi người: "Tức phụ lão đại, con dẫn theo Tề thị đi làm cơm trưa đi, những người khác đi phòng khác nói chuyện, để cho cô của các người nằm nghỉ một chút."
Trúc Lan ngượng ngùng: "Nương, con không sao."
Tôn thị cho là con gái cậy mạnh, không có nghe lời của Trúc Lan, Dương gia đều biết thân thể của Trúc Lan không tốt, nhanh chóng giải tán.
Ngoài phòng nghe rất rõ lời của Tôn thị, Tôn thị thấy ba cha con Chu Thư Nhân nhìn qua chỗ này, cười nói: "Tẩu tẩu của con nói không sai, con rể đau lòng cho con."
Trúc Lan không coi là thật, nàng và Chu Thư Nhân là đồng bạn, chẳng qua vẫn phải giả bộ: "Nương, con cũng đã lớn rồi, nương đừng trêu ghẹo con nữa."
Tôn thị kiêu ngạo đã tìm một mối hôn sự tốt cho con gái, tình cảm của phu thê con gái tốt, bà cũng vui vẻ: "Được, được, nương không nói, nương không nói."
Vừa nói Tôn thị vừa đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con, Tôn thị thần bí cởi giày lên giường, làm bộ có thứ tốt.
Trúc Lan: "..."
Thật sự không nghĩ đến, tình tình trợ giúp con gái trong tiểu thuyết, nàng cũng gặp phải, đừng nói, thật sự có chút kích động.
Trước khi tới Trúc Lan cũng đã chuẩn bị xong, nói chuyện cũng rất tùy ý, "Nương, nương nhìn đại tẩu đi, đã là nãi nãi rồi còn trêu ghẹo người ta."
Tôn thị vỗ tay con dâu cả: "Không cho phép khi dễ Trúc Lan, ta đang nhìn đây!"
Chu thị ôm ngực: "Mười dặm tám thôn hâm mộ ta có bà bà tốt xem ta như con gái ruột, nhưng một khi tiểu cô tử về, con gái ruột này là ta cũng phải xếp phía sau."
Tôn thị trừng mắt nhìn con dâu cả: "Đã là nãi nãi rồi, còn như vậy nữa."
Lời tuy qưở trách nhưng lại rất gần gũi.
Trúc Lan cười cong cả mắt, nàng thật sự hâm mộ nguyên thân có một nhà mẹ tốt, đừng thấy là tư tưởng con nhà võ nhưng đơn giản, tốt chính là tốt không tốt chính là không tốt, đối với người mình thích sẽ móc tim móc phổi không giả dối.
Tôn thị không chỉ nhớ nhung sức khỏe của con gái, cũng vì lo lắng cho con gái: "Con dâu hai của con sắp sinh, con cùng đừng làm mặt lạnh cho mấy bà tám nói xấu mình, không chọc nổi thì tránh đi."
Nhắc tới lại thấy nóng ruột, hai đứa con dâu của con gái thật chả ra sao, một đứa ngu xuẩn, một đứa hèn yếu, khuê nữ thật sự không biết nhìn người.
Trúc Lan biết nương nguyên thân không thích hai đứa con dâu thích bôi đen nguyên thân kia, "Nương, trong lòng con hiểu rõ, nương đường lo lắng."
Tôn thị kinh ngạc nhìn con gái, lần này con gái khác với trước kia, giống như đã nghĩ thông suốt rồi. Tôn thị vui mừng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là trải qua bệnh nặng, thay đổi suy nghĩ.
"Được, được, trong lòng con hiểu rõ là nương yên tâm rồi."
Đời của của cha nương Trúc Lan Dương gia không hưng vượng chỉ có ba đứa bé, đến đời cháu mỗi nhà bốn đứa, đều là ba nam một nữ, bé trai đều lấy chữ Vũ làm tên lót, Dương lão đại Dương Trúc Mộc, bốn đứa bé đều lấy tên là Xuân Hạ Thu Đông, con gái không có chữ Vũ, xếp hàng thứ hai trong nhà, tên là Dương Hạ.
Dương lão nhị Dương Trúc Lâm, lấy tên theo núi sông hồ biển, đứa thứ ba là con gái tên là Dương Hồ.
Dương lão đại lão nhị lớn hơn Trúc Lan, hai nhà trừ con trai út còn chưa lớn lắm, thì đều đã cưới lập gia đình hết rồi.
Chỉ chốc lát sau, một nhà Dương lão nhị cũng đến, hai nhà đầy ắp người.
Đầu Trúc Lan ông ông kêu, nhà mình đã không ít người, Dương gia càng nhiều hơn, hiện đại bà con xa không bằng láng giếng gần, họ hàng cũng qua lại hời hợt trừ lúc ăn tết thì bình thường đều rất thanh tĩnh. Trúc Lan cho rằng mình đã thích ứng với Chu gia nhiều người, kết quả vẫn không thích ứng, bên tai đều là tiếng nói chuyện, ừm, nàng muốn yên tĩnh.
Tôn thị vẫn luôn chú ý đến con gái, thấy sắc mặt nàng không tốt, trong lòng lo lắng: "Khó chịu chỗ nào?"
Trúc Lan không thể nói vì quá nhiều người, đó là không biết tốt xấu, người cổ đại có quan hệ thân thiết mới đến thăm ngươi, cho nên nói dối: "Thân thể này ngồi xe bò lâu một chút eo sẽ hơi mỏi không thoải mái, không có chuyện gì đâu nương."
Tôn thị vô cùng đau lòng, lúc trước con gái ở cữ không tốt, vẫn luôn có bệnh căn, bắt đầu đuổi người: "Tức phụ lão đại, con dẫn theo Tề thị đi làm cơm trưa đi, những người khác đi phòng khác nói chuyện, để cho cô của các người nằm nghỉ một chút."
Trúc Lan ngượng ngùng: "Nương, con không sao."
Tôn thị cho là con gái cậy mạnh, không có nghe lời của Trúc Lan, Dương gia đều biết thân thể của Trúc Lan không tốt, nhanh chóng giải tán.
Ngoài phòng nghe rất rõ lời của Tôn thị, Tôn thị thấy ba cha con Chu Thư Nhân nhìn qua chỗ này, cười nói: "Tẩu tẩu của con nói không sai, con rể đau lòng cho con."
Trúc Lan không coi là thật, nàng và Chu Thư Nhân là đồng bạn, chẳng qua vẫn phải giả bộ: "Nương, con cũng đã lớn rồi, nương đừng trêu ghẹo con nữa."
Tôn thị kiêu ngạo đã tìm một mối hôn sự tốt cho con gái, tình cảm của phu thê con gái tốt, bà cũng vui vẻ: "Được, được, nương không nói, nương không nói."
Vừa nói Tôn thị vừa đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con, Tôn thị thần bí cởi giày lên giường, làm bộ có thứ tốt.
Trúc Lan: "..."
Thật sự không nghĩ đến, tình tình trợ giúp con gái trong tiểu thuyết, nàng cũng gặp phải, đừng nói, thật sự có chút kích động.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook