Con Đường Cáo Mệnh Của Bà Bà Nhà Nông
-
Chương 47: Sơ Hở
Giọng của Lý thị lớn, Trịnh thị bên cạnh nghe được động tĩnh đến dưới chân tường, đạp gốc cây bò lên: "Cháu gái, nhà ngươi không làm mua bán gì, nói cho thím nghe một chút."
Trúc Lan ngây ra nhìn người bò lên tường rào kia, trong lòng có tính toán chờ Chu Thư Nhân đi Giang Nam, nàng sẽ để cho lão đại lão nhị làm cho tường cao thêm, tránh cho mỗi ngày Trịnh thị không có chuyện gì lại thích xem náo nhiệt nhà nàng, suy nghĩ một chút đã buồn thúi ruột rồi.
Liên quan đến chuyện của mình, Lý thị rất kín miệng: "Thím nghe lầm rồi, ta nói là chuyện buôn bán của Tam Nha."
Trịnh thị bị Tam Nha hấp dẫn, trong thôn đây là chuyện bái quái có nhiệt độ cao nhất, "Chao ôi, Tam Nha làm ăn nhớ dìu dắt nhà thím nhé, nhà thím không làm mua bán, Tam Nha thuê người thì nhớ nhà thím nha!"
Trúc Lan xuyên đến không bao lâu, nhưng cũng không dám xem thường cổ nhân, người của mỗi triều đại đều có bản năng sinh tồn riêng, nhất là người tầng dưới, bọn họ biết cái gì phía trên kiêng kỵ.
Trịnh thị là con dâu nuôi từ bé, trực tiếp theo họ chồng, con trai nhỏ nhất tám tuổi của Trịnh gia vào học đường hai năm, không có chí lớn làm quan nhưng cũng hy vọng có thể thi đậu Tú Tài có được lợi ích thiết thực, tất nhiên sẽ không tự làm buôn bán, làm giúp việc, trong nhà lại có đất, bên ngoài thôn cũng có rất nhiều chuyện lặt vặt, không lo đói chết.
Còn về Trịnh gia vì cuộc sống tốt để cho con trai nhỏ đính ước với Tam Nha thì càng không thể nào, phải nói chuyện này một chút. Nhằm vào quy định thân thích của thương nhân không thể tham gia khoa cử, con rể của thương nhân không thể thi không thể làm quan, trực tiếp diệt sạch một ít tiểu quan vì tiền mà kết thân với thương nhân. Còn nếu là thiếp thì mặc kệ, dù sao con của thương nhân có địa vị thấp hèn, con trai do thiếp nhà thương nhân sinh ra cũng sẽ bị xem thường, ở cổ đại thân phận danh tiếng đi theo cả đời, muốn nghịch tập mà không bị chèn ép khắp nơi, người dành được tiền đồ đều hiếm như phượng mao lân giáp.
Tất nhiên thương nhân cũng có thể lợi dụng gả con gái cho người bình thường rồi đầu tư vào cháu ngoài, chỉ là người trong sạch nguyện ý cưới con gái thương nhân làm chính thê không nhiều, xác suất không cao.
Huynh đệ ruột thịt của thương nhân cũng không thể khoa cử, nếu giữa huynh đệ xuất hiện một người có dã tâm, buôn bán làm gãy con đường quý tộc, nửa đường xông vào buôn bán cũng là cố kỵ.
Tất nhiên thiên hạ đều vì lợi, thương nhân là quản lý kinh tế, quy củ cũng có rất nhiều sở sở. Hoàng đế biết, cũng không muốn chèn ép quá để bị cắn ngược lại, chỉ muốn chèn ép cho ra một tác dụng nhất định là đủ rồi.
Vương triệu thành lập, chỉ cần nhà có người đi học đều biết rõ chuyện này, tránh cho gia tộc bị liên lụy.
Trúc Lan nhíu mày, nam chính chính là quan chức, sao lại có thể có hảo cảm với Vương Như? Vương như làm cải trắng cay cũng chỉ được xem là chút bản lĩnh, sau đó từ Vương gia phân gia cũng không có nhận được ruộng đất cũng không mua ruộng, trái lại trực tiếp đi vào thành hoàn toàn làm buôn bán, nam chính là con trai trưởng, quan niệm gia tộc tuyệt đối là sâu nhất, nghĩ đến mấy chỗ không thể hiểu trong tiểu thuyết, đoán chừng là có sở hở quá nhiều.
Lý thị thấy nương lại thất thần, làm con dâu đệ nhất còn có thể làm sao? Chỉ có thể nhắc nhở, "Nương, Vương lão tứ đến rồi."
Trúc Lan a một tiếng, mới phát hiện không biết lúc nào Vương lão tứ lại đến, "Lão tứ à không phải thím nói ngươi, Tam Nha có bản lĩnh, ngươi phải quan tâm nhiều một chút, nhìn xem con ngươi sợ hãi như thế nào này, hổ dữ không ăn thịt con, che chở nhiều một chút, nhanh dẫn về đi đừng lại hù dọa hài tử."
Mặt của Vương lão tứ nóng từng trận, thím Chu chưa nói lời khó nghe, nhưng hắn ta cảm thấy mình như vị người ta xé rách da mặt vậy?
"Thím, ta đi về trước, ngày khác sẽ đến nói cảm ơn."
Trúc Lan: "Thôi, sức khỏe ta không tốt chỉ muôn sống thêm mấy ngày, không muốn dính đến chuyện của Vương gia các ngươi, ngày sau trông kỹ đứa trẻ và mẹ già là được!"
"Biết, biết rồi thím."
Vương lão tứ tức giận trong lòng, dắt Tam Nha ão não rời đi.
Trúc Lan cười nhạo một tiếng, Vương lão tứ cũng không thay đổi gì nhiều, giận lên lại muốn khống chế người nhà, khó trách Vương Như muốn tìm nhà mình hợp tác.
Trúc Lan thấy Chu lão nhị nhìn chằm chằm mình, cúi đầu tự nhìn mình: "Có chỗ nào không đúng à?"
Chu lão nhị lắc đầu: "Không có gì không đúng."
Chẳng qua là nương thay đổi nhận biết của hắn ta, ngày sau không cần lo nương bị lừa nữa, nương có chừng mực hơn hắn ta nghĩ.
Trúc Lan ngây ra nhìn người bò lên tường rào kia, trong lòng có tính toán chờ Chu Thư Nhân đi Giang Nam, nàng sẽ để cho lão đại lão nhị làm cho tường cao thêm, tránh cho mỗi ngày Trịnh thị không có chuyện gì lại thích xem náo nhiệt nhà nàng, suy nghĩ một chút đã buồn thúi ruột rồi.
Liên quan đến chuyện của mình, Lý thị rất kín miệng: "Thím nghe lầm rồi, ta nói là chuyện buôn bán của Tam Nha."
Trịnh thị bị Tam Nha hấp dẫn, trong thôn đây là chuyện bái quái có nhiệt độ cao nhất, "Chao ôi, Tam Nha làm ăn nhớ dìu dắt nhà thím nhé, nhà thím không làm mua bán, Tam Nha thuê người thì nhớ nhà thím nha!"
Trúc Lan xuyên đến không bao lâu, nhưng cũng không dám xem thường cổ nhân, người của mỗi triều đại đều có bản năng sinh tồn riêng, nhất là người tầng dưới, bọn họ biết cái gì phía trên kiêng kỵ.
Trịnh thị là con dâu nuôi từ bé, trực tiếp theo họ chồng, con trai nhỏ nhất tám tuổi của Trịnh gia vào học đường hai năm, không có chí lớn làm quan nhưng cũng hy vọng có thể thi đậu Tú Tài có được lợi ích thiết thực, tất nhiên sẽ không tự làm buôn bán, làm giúp việc, trong nhà lại có đất, bên ngoài thôn cũng có rất nhiều chuyện lặt vặt, không lo đói chết.
Còn về Trịnh gia vì cuộc sống tốt để cho con trai nhỏ đính ước với Tam Nha thì càng không thể nào, phải nói chuyện này một chút. Nhằm vào quy định thân thích của thương nhân không thể tham gia khoa cử, con rể của thương nhân không thể thi không thể làm quan, trực tiếp diệt sạch một ít tiểu quan vì tiền mà kết thân với thương nhân. Còn nếu là thiếp thì mặc kệ, dù sao con của thương nhân có địa vị thấp hèn, con trai do thiếp nhà thương nhân sinh ra cũng sẽ bị xem thường, ở cổ đại thân phận danh tiếng đi theo cả đời, muốn nghịch tập mà không bị chèn ép khắp nơi, người dành được tiền đồ đều hiếm như phượng mao lân giáp.
Tất nhiên thương nhân cũng có thể lợi dụng gả con gái cho người bình thường rồi đầu tư vào cháu ngoài, chỉ là người trong sạch nguyện ý cưới con gái thương nhân làm chính thê không nhiều, xác suất không cao.
Huynh đệ ruột thịt của thương nhân cũng không thể khoa cử, nếu giữa huynh đệ xuất hiện một người có dã tâm, buôn bán làm gãy con đường quý tộc, nửa đường xông vào buôn bán cũng là cố kỵ.
Tất nhiên thiên hạ đều vì lợi, thương nhân là quản lý kinh tế, quy củ cũng có rất nhiều sở sở. Hoàng đế biết, cũng không muốn chèn ép quá để bị cắn ngược lại, chỉ muốn chèn ép cho ra một tác dụng nhất định là đủ rồi.
Vương triệu thành lập, chỉ cần nhà có người đi học đều biết rõ chuyện này, tránh cho gia tộc bị liên lụy.
Trúc Lan nhíu mày, nam chính chính là quan chức, sao lại có thể có hảo cảm với Vương Như? Vương như làm cải trắng cay cũng chỉ được xem là chút bản lĩnh, sau đó từ Vương gia phân gia cũng không có nhận được ruộng đất cũng không mua ruộng, trái lại trực tiếp đi vào thành hoàn toàn làm buôn bán, nam chính là con trai trưởng, quan niệm gia tộc tuyệt đối là sâu nhất, nghĩ đến mấy chỗ không thể hiểu trong tiểu thuyết, đoán chừng là có sở hở quá nhiều.
Lý thị thấy nương lại thất thần, làm con dâu đệ nhất còn có thể làm sao? Chỉ có thể nhắc nhở, "Nương, Vương lão tứ đến rồi."
Trúc Lan a một tiếng, mới phát hiện không biết lúc nào Vương lão tứ lại đến, "Lão tứ à không phải thím nói ngươi, Tam Nha có bản lĩnh, ngươi phải quan tâm nhiều một chút, nhìn xem con ngươi sợ hãi như thế nào này, hổ dữ không ăn thịt con, che chở nhiều một chút, nhanh dẫn về đi đừng lại hù dọa hài tử."
Mặt của Vương lão tứ nóng từng trận, thím Chu chưa nói lời khó nghe, nhưng hắn ta cảm thấy mình như vị người ta xé rách da mặt vậy?
"Thím, ta đi về trước, ngày khác sẽ đến nói cảm ơn."
Trúc Lan: "Thôi, sức khỏe ta không tốt chỉ muôn sống thêm mấy ngày, không muốn dính đến chuyện của Vương gia các ngươi, ngày sau trông kỹ đứa trẻ và mẹ già là được!"
"Biết, biết rồi thím."
Vương lão tứ tức giận trong lòng, dắt Tam Nha ão não rời đi.
Trúc Lan cười nhạo một tiếng, Vương lão tứ cũng không thay đổi gì nhiều, giận lên lại muốn khống chế người nhà, khó trách Vương Như muốn tìm nhà mình hợp tác.
Trúc Lan thấy Chu lão nhị nhìn chằm chằm mình, cúi đầu tự nhìn mình: "Có chỗ nào không đúng à?"
Chu lão nhị lắc đầu: "Không có gì không đúng."
Chẳng qua là nương thay đổi nhận biết của hắn ta, ngày sau không cần lo nương bị lừa nữa, nương có chừng mực hơn hắn ta nghĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook