Lục bà mụ nhìn chồng không nói lời nào, nghiêng đầu qua một bên, tỏ vẻ hờn dỗi.
Lục lão đầu hút thuốc, thanh âm chua chát, có chút khó có thể mở miệng, "Lão Tam à, cha có lỗi với ngươi.

Mấy năm nay ngươi oán cha hận cha, cha đều nhận.

Là cha xứng đáng."
Bốn nhi tử đều không nói chuyện, ngồi trên băng ghế nhỏ cúi đầu.
Vì sao lão Tam ở nhà không cần làm việc gì, đều là do sự kiện bão táp của mười năm trước.
Năm ấy, lão Đại lão Nhị đều đã định thân, trong nhà rất cần tiền cho họ thành thân.

Cố tình Lục lão đầu sinh bệnh, lão Đại và lão Nhị mang theo Lục bà mụ ngồi thuyền lớn rời bến đánh cá.

Lão Tam một mình ngồi trên chiếc thuyền nhỏ.
Bởi vì thuyền nhỏ, lão Tam chỉ cần đánh bắt gần biển, rất nhanh đã trở về.
Nhưng thuyền lớn lại chậm chạp chưa về.

Lục lão đầu lo lắng bọn họ, gấp gáp bảo lão Tam lên thuyền nhỏ rời bến tìm người.
Nhưng không nghĩ đến xui xẻo thế nào gặp phải bão táp, thuyền nhỏ bị sóng lớn vùi dập thảm thương, thân thuyền nứt gãy thành từng mảnh, lão Tam mạng lớn nên gắt gao nắm được một khúc ván gỗ, cứ thể trầm mình trong biển suốt cả một đêm.
Khi đó chính là đầu mùa đông, đêm đến chênh lệch nhiệt độ rất lớn, nước biển đông lạnh đến cả thân thể đều cứng ngắc.
Việc khiến người khác không ngờ được là bọn lão Đại trong lúc đi thuyền phát hiện một đảo nhỏ, lo lắng sóng lớn sẽ lật thuyền, họ liền nghỉ ngơi trong đảo ấy một đêm, lúc trở lại, vừa vặn nhìn thấy lão Tam nằm trên biển hôn mê bất tỉnh.
Khi đó lão Tam sốt cao không đỡ, đã đến tình cảnh thoi thóp.

Đại phu nói hắn ngâm mình trong nước biển lạnh giá cả đêm như thế, đời này coi như khó có thể sinh con.
May mà lão Tam cuối cùng vẫn sống dậy.

Biết mình như này, hắn tự giam mình trong phòng khóc rống ba ngày, lúc đi ra tựa như đã thay đổi thành người khác.
Trước có bao nhiêu hiểu chuyện, sau liền bấy nhiêu hoang đường, cả ngày chơi bời lêu lổng, đừng nói rời bến, ngay cả đi biển bắt hải sản hắn đều không làm.
Rất mang một dáng vẻ ta đây thèm quan tâm được mất cái gì ư?
Lục lão đầu đối với lão Tam chính là áy náy tới cực điểm, cũng chỉ có thể chiều theo ý hắn.

Lục Thì Thu giật giật khóe miệng, "Nếu ngươi cảm thấy có lỗi với ta, vậy ngươi dựa vào cái gì không cho ta cưới vợ? Lẽ nào chỉ có Đại ca với Nhị ca là con trai của ngươi, ta thì không phải?"
Không có con, hắn sống đời này còn có gì vui vẻ sao.

Lục lão đầu há miệng thở dốc, trên mặt có chút sầu khổ, "Cha nếu để ngươi cưới vợ, ngươi lại không thể khiến người khác mang thai, đây không phải là đang hại người ta sao?"
Thành thật mà nói, Lục lão đầu làm người liêm chính, cả đời chưa từng làm việc gì sai trái cả.
Hắn chưa bao giờ nhận đồ đút lót của bất kì ai, người trong thôn đều vô cùng phục hắn.
Đối xử với mấy nhi tử cũng không phải dáng vẻ cao cao tại thượng.

Cái gì mà ngươi là con trai của ta, mạng là ta do ta tạo ra, ngươi sống phải báo đáp ta, Lục lão đầu không có loại suy nghĩ này.
Theo hắn, mạng của con trai cũng là mạng, hắn không có tư cách cướp đi.
Lại nói, người này cũng rất cố chấp, hắn cảm thấy rất có lỗi với lão Tam, cho nên liền tùy ý lão Tam không cần làm việc, chỉ ăn cơm.
Hắn biết những con trai khác của hắn đối với lão Tam không hài lòng, nhưng hắn cũng có đạo lý của chính mình, hắn và lão bà tử còn có thể rời bến kiếm tiền, số tiền này cũng coi như đủ thay cho lão Tam.

Hắn cũng tính toán một đời này sẽ nuôi lão Tam.
Nhưng mà lão Tam hiện tại lại muốn cưới vợ, chuyện này không thể nghi ngờ đã chạm đến ranh giới hắn.
Biết rõ lão Tam không thể làm vợ mang thai, còn cưới người về, đây không phải là hại người ta thì là gì nữa.

Một nữ nhân không thể sinh đứa nhỏ sẽ chịu lời đồn nhảm đến như thế nào, thật sự không dám nghĩ tới.
Hắn cũng không thể nói với người khác, là lão Tam không được.

Vậy còn không phải là hủy hoại con trai của hắn? Cho nên hắn đối với chuyện này vô cùng nghiêm ngặt, không chỉ cho đại phu rất nhiều phí, còn bảo lão bà tử và mấy cái đứa nhỏ không được nói lung tung, thậm chí ngay cả con dâu đều không tiết lộ.
Lục Thì Thu ngược lại tiếp nhận rất nhanh, xòe tay, "Vậy tương lai ta đây phải làm sao bây giờ?"
Chờ hắn già đi, ai sẽ giúp hắn dưỡng lão? Chờ chết, ai sẽ chôn? Ai sẽ đốt vàng mã cho hắn?
Lục lão đầu nhìn về phía lão Đại, "Đại ca ngươi có ba nhi tử, hắn sẽ đồng ý đưa một đứa làm con thừa tự cho ngươi."
Lục Thì Xuân mím môi, cúi đầu không nói chuyện.
Nói thật, ai nguyện ý đưa con trai mình làm con thừa tự cho người khác? Nhưng nhìn Tam đệ mỗi ngày cà lơ phất phơ, không làm việc đàng hoàng.

Cha lại không thôi cưng chìu, vợ mình thì mỗi ngày oán giận, ầm ĩ ngày ngày chẳng ngớt, hắn cũng chỉ có thể thỏa hiệp.


Việc này năm trước cha đã từng nói với hắn, hắn cân nhắc nửa tháng mới đáp ứng, còn phải gạt vợ thật khéo, nếu để Hồng thị biết, thì ầm ĩ sẽ còn tới độ nào đây.

Nghĩ một chút, hắn liền đau đầu.
Lục Thì Thu nhìn Đại ca mình mang vẻ mặt một chút cũng không tình nguyện, đứng lên đá đá ghế, cười nhạo một tiếng, "Ta mới không thèm nuôi con thay người khác, miễn Đại tẩu bị oan.
Đại ca sinh kia ba đứa nhỏ khờ khạo, nhìn thấy liền nén giận.

Lục Thì Thu hắn cũng chả hơn đâu.
Lục lão đầu cũng dần nổi nóng, việc của lão Tam hắn có sai, nhưng hắn cũng vô cùng tận tâm tận lực bù lại.

Không thể sinh, biện pháp ổn thỏa nhất chính là nhận con thừa tự, hắn thật vất vả mới thuyết phục được lão Đại.
Cố tình lão Tam còn không cảm kích, còn dám trước mặt mọi người nói lời không kiêng nể như vậy.
Thế thì khác gì ở trong lòng hắn, đại ca hắn là người ngoài.

Hắn nuôi cháu chính là oan cho Đại tẩu.
Lời này nếu là người khác nói, Lục lão đầu lập tức sẽ lấy điếu quất chết, lão ngăn chặn ngọn lửa đang bập bùng dưới đáy lòng, "Ta không đồng ý, ngươi chết tâm đi.

Ngươi nếu dám gây họa cho khuê nữ nhà khác, ta liền đánh gãy chân ngươi."
Có lẽ là thật sự đã nổi nóng.
Lục Thì Thu nghẹn một bụng giận, hai người trừng nhìn lẫn nhau, không khí nhất thời vô cùng giằng co, ai cũng không chịu nhượng bộ.
【 Kí chủ, ngươi sao không nói có thể làm nữ nhân mang thai.


Lục Thì Thu xì một tiếng trong lòng, "Ta nói thì hắn tin sao?"
1111 không phản đối.

Kí chủ mình làm việc xấu vô cùng nhiều, tỷ như: Nói dối hết chuyện này đến chuyện khác, thêm giả thần giả quỷ, thông đồng người ngoài lừa sạch tiền trong nhà.

Nếu nói mình có thể làm cho nữ nhân mang thai, Lục lão đầu làm sao tin nổi.

Cố tình 1111 còn đâm tim hắn, 【 Kí chủ, ngươi hối hận về hành vi lúc trước rồi à? 】
"Cút đi!"
Lục Thì Thu mắt mở to trừng lớn, những người khác một câu cũng không dám nói, sợ mình trở thành bia đỡ đạn.

Đúng lúc này cửa bị người khác gõ ầm ầm.
Xem dáng vẻ gấp gáp kia, nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
Lục bà mụ không để ý tới việc khuyên bảo nhi tử nữa, mở cửa nhà chính ra, chỉ thấy hai con dâu đứng cùng bọn nhỏ ở cổng lớn, đang nói chuyện liên hồi với mấy đại nương trong thôn.
"Có chuyện gì vậy?" Lục bà mụ hỏi nữ nhi.
Lục Thì Noãn nhỏ giọng nói, "Nương, nghe nói là Đại ca Vu gia đã xảy ra chuyện."
Vu gia?
Lục Thì Thu ngẩn ra, đó không phải là tướng công của Vu nương tử sao?
Lục bà mụ bước đến tới cửa, hỏi vị đại nương kia, "Vu đại lang thế nào?"
"Haizz, vừa mới có một người bị thương đến đây truyền tin, nói là bọn họ đang đi nửa đường thì gặp loạn đảng, hắn và Vu đại lang bị tên đầu sỏ Hàn Nghiễm Bình bắt đem đi sung quân.

Triều đình phái binh trấn áp, hắn ta thừa dịp loạn quân mà trốn thoát, Vu đại lang thì không may mắn như vậy, người đã bị chém chết.

Bố cáo cũng được dán ra."
Cả nhà Lục gia thổn thức một trận, thế nhưng điều đó cũng không gây trở ngại bọn họ chạy tới Vu gia xem náo nhiệt.
Vừa là xem náo nhiệt, cũng là tìm hiểu tin tức.
Thôn Hồng Thụ nằm ven biển, các ngư dân đều đi đánh cá lâu dài, tin tức luôn luôn cập nhật chậm chạp.
Tỷ như huyện bọn họ đổi huyện lệnh đã hơn ba tháng thì bọn họ mới biết được.
Việc Hàn Nghiễm Bình một năm trước đã chiếm Hưng Nguyên phủ tự xưng vương, bọn họ đương nhiên không biết.
Nếu chết trận, cũng là một loại vinh dự, triều đình cũng có thể phát trợ cấp.

Nhưng ai bảo Vu đại lang làm loạn đảng, bị chém chết mất.

Không chỉ một đồng bạc cũng không có, còn thêm lo lắng về sau triều đình sẽ tính sổ.
Vu gia đã loạn thành một đoàn, tên chân bị thương hôm qua Lục Thì Thu cướp bóc cũng luống cuống đứng ở bên cạnh.
Vu nương tử ôm ba nữ nhi khóc đến tê tâm liệt phế.
Vu bà tử quỳ trên mặt đất, khoa trương vỗ đùi, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, "Con của ta huhu, ngươi như thế, ta biết phải sống thế nào."
Người xung quanh dồn dập tiến lên khuyên can.
Toàn bộ tinh thần của Lục Thì Thu đều ở trên người tên què kia.

Trách không được hắn bị lộ, vốn tưởng rằng là do mấy huynh đệ gà con kia, hiện tại xem ra chính là người này.

Chỉ là hắn không nhớ lắm mình đã từng gặp người này hay chưa.
【 Trong phạm vi năm mươi dặm, nam nhân họ Lục, 25 tuổi, còn chơi bời lêu lổng chỉ có ngươi.

Trước đó hắn đã nghe Vu đại lang nói về sự tích của ngươi, nên biết tên ngươi.


Lục Thì Thu âm thầm mắng một tiếng.

Vu đại lang làm sao lại y như đám đàn bà thích ba hoa chích choè như thế.
Lục Thì Thu trừng mắt liếc tên què kia một chút, đang muốn quay người rời đi, lại bị lời nói bên cạnh hấp dẫn.
Một tức phụ tốt bụng đang kề tai người khác nói nhỏ, "Trước kia cũng chưa thấy Vu bà tử đau lòng cho Vu đại lang, hiện tại lại khóc thương tâm như vậy."
"Vu bà tử tuy bất công, nhưng Vu đại lang dù sao vẫn là con ruột của bà.

Một người lôi kéo nhi tử mình đến chỗ chết, sao có thể không thương tâm."
Tức phụ kia không tin, miệng lầu bầu, "Haizz, Vu đại lang đi rồi, bỏ lại cô nhi quả phụ, thật là đáng thương.

Vu nương tử sau này phải sống như thế nào đây."
Vu đại lang đi buôn bán bên ngoài, xây một cái nhà ngói to khiến người trong thôn rất hâm mộ.

Hắn đi rồi, Vu nhị Lang và Vu tam lang không lao vào xâu xé mới lạ.
Vu bà tử từ trước đến giờ đều đối xử bất công với tiểu nhi tử, chuyện này Vu gia đã sớm ầm ĩ từ lâu.
Những suy nghĩ này còn chưa kịp nói ra, liền thấy Vu bà tử mới vừa rồi còn khóc rống không thôi đột nhiên nổi điên lên, xông đến phía Vu nương tử.
Vu nương tử che chở ba đứa nhỏ, bị đối phương đánh vài cái.
"Ngươi chính là đồ sao chổi xui xẻo, là ngươi khắc chết con trai ta.

Con trai của ta ở bên ngoài buôn bán nhiều năm như vậy, vẫn thuận thuận lợi lợi, vì cái gì cưới ngươi, ngay cả mạng sống cũng không còn!"
Mọi người bước lên phía trước ngăn cản.
Má trái Vu nương tử bị tát, cả gương mặt đều sưng lên.

Có thể thấy được lực đạo kia lớn đến nhường nào.
Nhị Nha thấy mẹ mình bị thương, liền một chân đạp qua.
Đứa nhỏ này không chỉ ăn nhiều hơn, sức lực còn đặc biệt kinh hồn, Vu bà tử bất ngờ không kịp đề phòng nên bắp chân bị đạp một cái, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, thiếu chút nữa ngẩng dậy không được..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương