Còn Đó Đam Mê
-
Chương 11
Lần đầu tiên trong 7 năm nay, Mae gần như mừng vì cậu em trai song sinh của cô đã mất. Nhóm bạn của Ray gần như đang chuyển sang bang khác hoặc chết cả đám với nhau, mà cậu ấy thì chẳng bao giờ chịu nổi cảnh bị bỏ rơi. Dù kẻ bỏ rơi cậu ấy cũng không còn lựa chọn nào khác.
Mae đẩy chiếc kính râm lên mũi rồi bước qua hành lang bệnh viện. Nếu Ray còn sống, chắc cậu ấy sẽ không thể chịu đựng nổi khi phải nhìn người tình và cũng là người bạn tốt của mình, Stan, héo hon dần vì căn bệnh ung thư do AIDS. Hẳn cậu sẽ trở nên quá kích động, không thể dấu diếm nỗi đau. Nhưng Mae thì khác, lúc nào Mae cũng mạnh mẽ hơn em mình.
Cô cúi đầu xuống và đẩy mở một trong mấy cánh cửa kính nặng trịch. Cô là một kẻ điềm tĩnh đến bất thường. Thì đã sao chứ. Nếu không thế, có lẽ cô đã không thể đến bệnh viện để nói lời vĩnh biệt cuối cùng với Stan. Nếu không phải nhờ sự tự chủ của cô, có lẽ cô đã không thể cầm lòng được trước khi về đến nhà. Có lẽ cô đã quỵ ngã ngay tại nơi ấy mà khóc than cho người đàn ông đã giúp cô vượt qua nỗi đau trước cái chết của em mình. Người đàn ông luôn yêu những câu chuyện hài hước, yêu cú phát golf sớm, và những vật kỷ niệm của Liberace 1. Stan có ý nghĩa nhiều hơn một khung xương chờ gia đình tới đưa về nhà an nghỉ. Anh có ý nghĩa hơn nhiều một bệnh nhân AIDS vừa qua đời. Anh là bạn cô và cô yêu mến anh.
Mae hít một hơi thật sâu ngọn gió mát lành buổi sáng và đẩy khỏi phổi cái không khí bệnh viện sặc mùi thuốc khử trùng. Cô dợm bước lên đại lộ Mười lăm dẫn về phía ngôi nhà cô đang sống với con mèo Bootsie.
"Ô kìa, chào em, Mae."
Cô dừng bước sải chân, và ngoái lại, nhìn thẳng vào gương mặt đang cười toe toét của Hugh Miner. Chiếc mũ lưỡi trai màu lam của anh chàng hắt một khoảng râm nơi mắt, và mái tóc màu nâu nhạt loăn quăn như những lưỡi câu nhỏ rải quanh viền mũ. Anh chàng cầm ba cây gậy lớn chơi khúc côn cầu chỉ trong một bàn tay, đầu gậy móc qua bờ vai rộng. Thật ngạc nhiên khi thấy anh ở đâu đó gần nhà cô. Mae sống ở Capital Hill, một khu nằm ở ngay phía Đông thị trấn Seattle vốn được biết tới bởi số người đồng tính luyến ái chiếm tỉ lệ đáng kể. Cả cuộc đời Mae đã sống quanh những người đàn ông đồng tính, nên cô có thể nhìn ra xu hướng giới tính của một người chỉ sau vài phút gặp gỡ. Lần đầu tiên và duy nhất gặp Hugh, cô đã biết chỉ trong vài giây rằng anh là đàn ông một trăm phần trăm. "Anh đang làm gì ở đây vậy?" cô hỏi.
"Mang mấy cái gậy này tới bệnh viện."
"Làm gì chứ?"
"Để đấu giá."
Cô quay mặt nhìn thẳng vào anh. "Thực sự là người ta sẽ bỏ tiền để mua mấy cái gậy cũ rích của anh à?"
"Sao lại không?" Anh nở nụ cười tỏ vẻ ngạc nhiên."Anh là một thủ môn cừ khôi đấy."
Cô lắc đầu. "Anh là gã tự cao tự đại thì có."
"Em nói như thể đó là một tính xấu lắm ấy nhỉ. Nhiều phụ nữ thích tính cách đó ở anh lắm đấy."
Mae chẳng bận tâm xem anh chàng bảnh bao và vênh váo này thuộc loại đàn ông nào. "Thì cũng có nhiều phụ nữ tuyệt vọng mà."
Anh khùng khục cười. "Em định làm gì hôm nay, ngoài việc ban phát ánh nắng cho thế gian?"
"Đi về nhà."
Nụ cười của anh trôi tuột. "Em sống gần đây à?"
"Phải."
"Em bị đồng tính hả, em yêu?"
Cô nghĩ tới chuyện Georgeanne sẽ cười rú lên như thế nào trước câu hỏi ấy. "Chuyện đó có gì quan trọng chăng?"
Anh nhún vai. "Chết tiệt, kể ra thì cũng hổ thẹn đấy, nhưng đó sẽ là lời giải thích tại sao em lại cứng nhắc đến vậy."
Mae không thực sự cứng nhắc với đàn ông. Cô yêu đàn ông. Chỉ không thích dân vận động viên. "Chỉ bởi tôi thô lỗ với anh không có nghĩa tôi bị đồng tính."
"Chậc, thế có bị không?"
Cô ngập ngừng. "Không."
"Vậy thì tốt rồi." Anh chàng mỉm cười và chuyển chân trụ. "Em có muốn đi đâu đó uống một tách cà phê hay một cốc bia không?"
Mae cười khô khốc. "Đừng mơ hão," cô giễu cợt, rồi bấm bụng. Cô liếc trước liếc sau đại lộ Mười lăm và đợi cho vãn bớt xe.
"Xin lỗi nhé, Ánh Nắng." Hugh gọi với theo cô cơ hồ như cô vừa mời anh ta không bằng. "Nhưng anh chẳng có hứng thú với cái thứ kỳ quặc đỏng đảnh ấy đâu."
Mae vừa nhìn anh vừa bước vào giữa hai chiếc xe đỗ. Anh đang đi ngược về phía cổng bệnh viện và chỉ mấy cái gậy về phía cô. "Nhưng nếu em trông thật hay ho và mặc bộ gì đấy khêu gợi, thì có lẽ anh sẽ đưa em đến rạp Phim người lớn ở cuối đại lộ Một. Ở đó đang chiếu bộ French Orgy và anh biết em mê mấy bộ phim ngoại này đến thế nào."
"Đồ bệnh hoạn," cô lẩm bẩm, và bước sang bên kia đại lộ Mười lăm. Cô dễ dàng gạt bỏ hình ảnh Hugh khỏi đầu mình. Còn nhiều thứ quan trọng phải nghĩ tới hơn là một gã vận động viên với cái cổ dày. Số bạn bè của cô càng ngày càng co lại. Chỉ cuối tuần trước thôi cô vừa phải nói lời chia tay với anh bạn hàng xóm chơi thân từ bé, Armando "Mandy" Ruiz. Thậm chí cô còn không hề biết đến anh đã nghĩ tới chuyện chuyển đi cho tới cái ngày cô thấy anh gói ghém đồ lên chiếc Chevy. Anh rời Seattle tới Los Angeles. Chuyển đi để đáp lại tiếng gọi của những ngọn đèn sáng rỡ và theo đuổi ước mơ để trở thanh Rupaul 2 tiếp theo. Mae sẽ nhớ Stan, và cô cũng sẽ nhớ cả Mandy nữa.
Nhưng cô còn có gia đình mình. Cô vẫn còn có Georgeanne và Lexie. Lúc này thì hai người ấy là đủ. Lúc này thì cô hài lòng với cuộc sống của mình.
John mở cửa trước, liếc mắt nhìn nhanh Georgeanne một lượt. Vào lúc mười giờ sáng, trông cô tươi tắn và hoàn hảo. Cô chải mái tóc sẫm màu thành một búi nhỏ ở sau gáy, đôi hoa tai kim cương lấp lánh hai bên tai. Cô mặc một bộ áo váy công sở thể hiện nữ quyền tuyệt đối, giấu kín khe ngực sâu và phủ kín tới đầu gối. "Cô có mang chúng theo không?" anh hỏi, bước sang bên để cô vào bên nhà thuyền. Khi cô đi qua anh, anh hơi nhấc tay lên, thoáng ngửi ngửi. Không đến nỗi bốc mùi quá tệ, nhưng lẽ ra anh nên tắm sau khi chạy. Có lẽ anh nên thay chiếc quần soóc tập thể dục và chiếc áo phông màu lông chuột xám này ra.
"Có, tôi mang theo vài thứ." Georgeanne bước vào phòng khách, và anh đóng cửa lại sau cô. "Chỉ để cầm chắc anh giữ đúng thỏa thuận thôi."
"Cho tôi xem hàng trước." Khi cô lục lọi tìm trong chiếc cặp màu be, mắt anh lướt xuống người cô. Vẻ nghiêm nghị toát lên từ mái tóc và bộ váy kẻ sọc nhỏ màu xanh trắng khiến vẻ ngoài của cô có vẻ như không gợi cảm – có vẻ như. Nhưng đôi mắt của cô hơi có phần quá xanh, khuôn miệng cô hơi có phần quá đầy đặn, và lớp son phủ thì quá đỏ. Còn cơ thể cô thì… chậc, quỷ tha ma bắt, chẳng có thứ quái gì cô khoác lên người có thể che đi được bộ ngực. Chỉ nhìn cô thôi cũng khiến những gã đàn ông nổi lên những ý nghĩ đen tối.
"Đây." Cô giúi cho anh một tấm ảnh lồng khung.
Anh cầm lấy tấm ảnh của Lexie và đi tới chiếc ghế sofa bọc da. Đó là tấm ảnh chụp ở trường, Lexie đang cười khoe răng trước ống kính, bằng cách nói "chesse". "Con bé học lớp nào ở trường?" anh hỏi.
"Người ta không phân lớp mẫu giáo."
Anh ngồi, đôi đầu gối dang rộng ra. "Vậy sao cô biết được liệu con bé có đang học những thứ nó cần hay không?"
"Con bé có hai năm học trước khi đến trường. Ơn chúa, nó đọc và viết được thành thạo những từ đơn giản. Tôi đã cứ sợ có thể nó sẽ chật vật."
Khi cô ngồi cạnh anh, anh nhìn cô. "Tại sao?"
Georgeanne lập tức nhấc hai bên mép lên. "Chẳng sao cả."
Cô đang nói dối, nhưng anh không muốn tranh cãi với cô – chưa phải lúc. "Tôi ghét khi cô làm thế."
"Làm gì?"
"Cười mà không phải cười."
"Tệ quá nhỉ. Ở anh cũng có đầy thứ tôi không thích."
"Như là gì?"
"Như là hôm qua anh ăn cắp tấm ảnh ngớ ngẩn ấy từ văn phòng của tôi rồi giữ lấy đòi chuộc lại. Tôi chẳng đánh giá cao gì cái trò tống tiền ấy."
Anh không định tống tiền cô. Anh lấy tấm ảnh vì anh thích nó. Chẳng có lý do nào khác. Anh thích nhìn gương mặt xinh đẹp với cái bụng bầu của cô, thật to với đứa con của anh bên trong. Mỗi khi anh ngắm ảnh, ngực anh căng tràn niềm tự hào, khiến anh như ngất đi vì lòng tự tôn kiểu cũ của nam giới về khả năng đàn ông của mình. "Georgie, Georgie," anh thở dài. "Tôi cứ nghĩ chúng ta đã xóa bỏ những lời cáo buộc xấu xa này từ hôm qua trên điện thoại rồi chứ nhỉ. Tôi đã bảo cô, rằng tôi chỉ mượn tấm ảnh đó thôi mà," anh nói dối. Anh không bao giờ có ý định trả lại, nhưng rồi cô gọi điện và hét thẳng vào tai anh, nên anh quyết định lợi dụng xúc cảm của cô để tạo lợi thế cho mình.
"Giờ thì trả lại tôi tấm ảnh anh lấy cắp đi."
Anh lắc đầu. "Chỉ khi nào cô đưa bù lại thứ gì đó có giá trị như thế hoặc hơn. Tấm ảnh Lexie này có vẻ không tự nhiên," anh nói, và để tấm ảnh mầm non lên bàn cà phê. "Cô còn có gì nữa nào?"
Cô đưa cho anh tấm ảnh chân dung chụp ở một trong những studio lộng lẫy trong khu mua sắm. Anh nhìn chằm chằm vào cô gái bé bỏng của anh, trông như một con bé hư hỏng với lớp phấn dày cộp, đôi khuyên tai hạt cườm lủng lẳng, và chiếc khăn lông màu tía. Anh nhíu mày, quẳng tấm ảnh lên bản. "Tôi không cho là vậy."
"Đây là tấm con bé thích."
"Thế thì tôi sẽ cân nhắc. Còn tấm nào nữa?"
Cô quắc mắt cau có và cúi người xuống trước để lục sâu hơn vào trong túi. Một vết xẻ bên váy rẽ ra và co lên đùi cô, ban cho anh một hình ảnh thoáng qua của làn da trần phía trên đôi tất màu rám nắng và chiếc nịt tất ren màu xanh lơ. Lạy Đức Mẹ! "Cô mặc thế này để đi đâu thế?"
Cô ngồi thẳng lên. Nếp xẻ váy khít lại, và màn trình diễn kết thúc.
"Tôi đến gặp khách hàng tại nhà riêng ở Mercer." Cô đưa cho anh một tấm ảnh khác, nhưng anh không nhìn.
"Cô có chắc không phải mình đang đi gặp bạn trai chứ?"
"Charles ư?"
"Cô còn có nhiều bạn trai khác nữa à?"
"Không, tôi chẳng có ai khác nữa, và tôi chắc mình không đi gặp anh ấy."
Anh không tin cô. Phụ nữ không mặc đồ lót như thế trừ khi họ có ý định khoe hàng với ai đó. "Cô có muốn uống cà phê không?" Anh đứng dậy trước khi để trí tưởng tượng vùi mình vào những hình ảnh của cặp đùi nõn nà và đám dây ren xanh lơ.
"Chắc chắn rồi." Georgeanne theo anh vào bếp, lấp đầy căn phòng bằng tiếng gót giày lách cách trên sàn gỗ cứng.
"Charles không thích tôi, cô biết đấy," John vừa nói vừa rót cà phê vào hai chiếc tách màu xanh dương.
"Tôi biết, nhưng tôi cũng không có ấn tượng là anh thích anh ấy."
"Phải, tôi không thích," anh nói, nhưng anh không thích Charles đâu phải vì hiềm khích riêng. Cái gã ấy đích thị là kẻ nhu nhược, chắc chắn thế, nhưng đó không phải là lý do chính của anh. John ghét cái ý nghĩ có bất kỳ gã đàn ông nào đó bước vào cuộc đời của Lexie – chấm hết. "Mối quan hệ của cô nghiêm túc chứ?"
"Đó không phải là việc của anh."
Có lẽ thế, nhưng dù thế nào anh cũng sẽ nhai lại chuyện này. Anh đưa tách cà phê cho cô. "Kem hay đường?"
"Anh có đường Equal 3 chứ?"
"Có." Anh lục tìm trong tủ một gói nhỏ màu xanh và đưa thìa cho cô. "Sẽ là việc của tôi nếu bạn trai cô luẩn quẩn quanh con gái tôi."
Những ngón tay thon của Georgeanne nhón hết số đường thả vào tách cà phê và từ từ khuấy tan. Móng tay cô sơn màu hoa cà, dài, và hoàn hảo. Nắng đổ xuống qua ô cửa sổ phía trên bồn rửa, ánh lên trên mái tóc dài và đôi khuyên tai của cô. "Lexie đã gặp Charles hai lần và con bé có vẻ thích anh ấy. Anh ấy có một cô con gái mười tuổi, cô bé và Lexie chơi với nhau rất vui." Cô để chiếc thìa vào bồn rửa và ngước lên nhìn anh. "Tôi nghĩ đó là tất cả những gì anh cần biết."
"Nếu Lexie mới chỉ gặp anh ta hai lần thì chắc cô chưa biết anh ta lâu lắm nhỉ?"
"Phải, cách đây không lâu." Cô hơi chun miệng, thổi cà phê cho bớt nóng, John dựa hông vào bàn bếp ốp đá trắng, nhìn cô nhấp cà phê. Anh cược là cô chưa ngủ với anh ta. Điều đó lý giải cho thái độ hằn học nhường ấy của anh ta với John. "Anh ta sẽ nói gì khi biết cô và Lexie sẽ tới bãi biển Cannon với tôi?"
"Dễ thôi. Chúng tôi sẽ không đi."
Cả đêm qua anh trằn trọc nghĩ cách lôi kéo cô đồng ý với kế hoạch của mình. Anh sẽ đánh vào tình cảm của cô; Chúa biết cô vô cùng mềm yếu. Mọi thứ cô cảm thấy đều ở ngay đó, trong đôi mắt xanh lá của cô, dẫu cô cố gắng che dấu cảm xúc đằng sau những nụ cười nhạt thếch. Cả đời John đã quen đọc vị nét mặt của những người đàn ông lạnh lùng cứng rắn. Những người đàn ông luôn kìm nén cảm xúc trong khi tung ra những cú đánh choáng người với sự chính xác vô tư. Georgeanne không thể dấu nổi anh. Anh có thể tác động vào người mẹ trong cô. Nếu cái đó không hiệu quả, anh sẽ tùy cơ ứng biến. "Lexie cần có thời gian ở bên tôi, và tôi cần xây dựng mối quan hệ với con bé. Tôi không biết nhiều về những bé gái," anh thú nhận với một cái nhún vai, "nhưng tôi có mua một quyển sách nói về vấn đề này của một nữ bác sỹ. Cô ấy viết rằng mối quan hệ của một bé gái với bố có thể quyết định mối quan hệ của con bé với những người đàn ông khác trong cuộc đời. Chẳng hạn như, nếu ông bố không ở bên cạnh con mình, hay nếu ông ta là một gã dở hơi, đứa con gái có thể sẽ mẹ ki… à … hoang mang."
Georgeanne nhin John một lúc lâu, rồi cẩn thận đặt tách cà phê lên bàn. Cô biết từ trải nghiệm của chính bản thân mình rằng anh nói đúng. Cô đã hoang mang suốt bao nhiêu năm. Nhưng dù anh có đúng thì cũng không thể thuyết phục được cô đi nghỉ với anh. "Lexie có thể tìm hiểu về anh ở đây. Chỉ ba chúng ta với nhau thôi sẽ là một thảm họa."
"Chuyện ba chúng ta không khiến cô lo lắng. Cái cô lo lắng là hai chúng ta kìa." Anh chỉ vào cô rồi vào chính mình. "Cô và tôi."
"Anh và tôi không hợp nhau."
Anh khoanh tay trước khuôn ngực vạm vỡ, cổ áo phông xám đã sờn cuộn vào trong, để lộ xương quai xanh. "Tôi nghĩ cô sợ chúng ta sẽ quá hòa hợp. Cô sợ cuối cùng cô cũng sẽ lên giường với tôi."
"Đừng có lố bịch thế." Cô trừng mắt. "Thậm chí tôi còn chẳng thích anh lắm, và tôi cũng chẳng có chút hứng thú gì dù là thoảng qua với anh nữa kìa."
"Tôi không tin cô."
"Tôi thì không quan tâm là anh tin cái gì."
"Cô sợ là một khi hai ta ở bên nhau, cô sẽ không thể cưỡng lại được mà nhảy bổ lên giường với tôi."
Georgeanne cười, John giàu có và đẹp trai. Anh ta là một vận động viên nổi tiếng và có thân hình cường tráng của một chiến binh. Nhưng cô chẳng lo mình sẽ nhảy bổ lên giường cùng anh ta. Không lo ngay cả khi anh ta là người đàn ông cuối cùng trên trái đất này, và gí súng vào đầu cô. "Thế thì anh phải tự vượt qua ý nghĩ đó thôi."
"Tôi nghĩ là mình nói đúng."
"Không." Cô lắc đầu và bước ra khỏi bếp. "Anh ảo tưởng đấy."
"Nhưng cô không phải lo đâu," anh tiếp tục, lẵng nhẵng đi ngay sau cô. "Tôi miễn dịch với cô."
Georgeanne với lấy túi, và để lên ghế sofa.
"Cô xinh đẹp và Chúa biết cô có một thân hình khiến thầy tu cũng phải động lòng, nhưng đơn giản là tôi sẽ không bị quyến rũ đâu."
Cô không muốn thừa nhận, nhưng lời tuyên bố của anh châm vào lòng cô nhoi nhói. Cô vẫn thầm muốn anh phải khổ sở đau đớn mỗi khi dán mắt nhìn cô. Cô muốn anh phải tự nguyền rủa chính mình vì đã bỏ rơi cô như thế. Cô nhướng mày lên tỏ vẻ không tin anh rồi chỉ vào bàn cà phê. "Anh muốn bức ảnh nào?"
"Để tất cả lại đây."
"Được thôi." Ở nhà còn vài tấm y hệt. "Đưa trả tôi tấm anh đánh cắp ở văn phòng."
"Đợi một phút." Anh chộp lấy cánh tay cô và nhìn sâu vào mắt cô. "Tôi đang cố nói với cô rằng ở trong nhà tôi cô tuyệt đối an toàn. Cô có thể cởi bỏ váy áo đi loanh quanh với cái mông trần mà thậm chí tôi cũng chẳng thèm nhìn ngó đến."
Cô cảm thấy con người trước kia của chính mình hiện ra để cứu vãn niềm kiêu hãnh, cô gái Georgeanne ngày xưa từng không chắc chắn về điều gì ngoài sức mạnh của mình với đàn ông. "Anh yêu, nếu em cởi bỏ váy áo ra, các mạch máu nơi cầu mắt anh sẽ nổ tung mất và trái tim anh sẽ luống cuống loạn nhịp. Em sẽ phải hô hấp nhân tạo cho anh tỉnh lại mất thôi."
"Cô sai rồi, Georgie. Xin lỗi vì đã tổn thương cảm xúc trong cô, nhưng tôi thấy hoàn toàn có thể cưỡng lại cô đấy." anh nói, bỏ tay xuống và châm chích niêm kiêu hãnh trong cô. "Cô có thể đưa tôi vào tư thế mặt đối mặt và chọc lưỡi vào miệng tôi mà tôi chẳng buồn đáp lại."
"Anh đang cố thuyết phục tôi hay thuyết phục chính mình thế?"
Anh nhìn cô, lướt mắt lên rồi lại đưa mắt xuống. "Chỉ đang nói ra sự thật thôi."
"Ờ hớ. Ồ, còn đây là sự thật dành cho anh." Cô cũng lướt mắt nhìn anh từ đầu đến chân. Ánh mắt cô chằm chặp nhìn vào bắp chân rắn chắc của anh rồi nhìn lên cặp đùi nổi bắp, thắt lưng, khuôn ngực nở nang, và bờ vai rộng cho tới khuôn mặt bảnh bao của anh. Trông anh hừng hực chất đàn ông, và gần như bóng nhãy mồ hôi. "Thà tôi hôn một con cá chết còn hơn."
"Georgie, tôi đã gặp bạn trai cô. Quả đúng là cô hôn một con cá chết thật."
"Còn hơn là hôn một gã vận động viên ngu xuẩn như anh."
Mắt anh nheo lại. "Cô có chắc thế không?"
Cô mỉm cười, thỏa mãn vì đã chọc tức được anh. "Hoàn toàn chắc."
Trước khi cô biết chuyện gì xảy ra, John đã vòng tay quanh eo cô và bất chợt kéo mạnh cô tới trước. Anh thọc những ngón tay vào búi tóc xoăn sau gáy cô. "Mở miệng ra và nói a nào," anh nói khi miệng anh chạy xuống áp chặt lên miệng cô. Cô hổn hển kinh ngạc, và cơn choáng váng bất chợt khiến tay cô buông mềm nhũn. Đôi mắt lam của anh nhìn thẳng vào mắt cô, rồi nụ hôn của anh dịu lại, cô cảm thấy đầu lưỡi của anh chạm nhẹ vào môi trên. Anh liếm mép cô, rồi hơi mút. Mắt anh dần khép lại, và anh kéo cô áp chặt vào ngực mình. Một luồng run rẩy ấm áp chạy lên sống lưng cô, da đầu cô sởn gai ốc. Miệng anh nóng và ướt, và trước khi kịp suy nghĩ, cô đã hôn lại anh. Cô chạm lưỡi vào lưỡi anh, vặn thêm nhiệt lửa tình. Rồi cũng bất ngờ như khi bắt đầu, anh đẩy cô ra.
"Thấy chưa?" anh nói, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. "Chẳng có gì cả."
Georgeanne chớp mắt và ngước lên nhìn anh đứng đó và lạnh lùng như một ngày tháng Mười hai. Cô vẫn còn cảm thấy miệng anh áp lên miệng mình. Anh hôn cô và cô đã để cho anh làm thế.
"Chẳng có lý do gì mà hai ta không thể ở cùng nhà một tuần cả." Anh chà ngón tay cái ngang môi dưới, xóa đi vết son đỏ. "Trừ khi, dĩ nhiên, cô cảm thấy cái gì đó từ nụ hôn vừa rồi."
"Không, chẳng có gì cả," cô cố cam đoan với anh, và nhếch hai mép lên, nhưng cô đã cảm thấy cái gì đó. Cô vẫn cảm thấy. Cái gì đó âm ấm và nhẹ bẫng dưới lồng ngực cô. Cô để anh hôn mà không biết tại sao. Cô chộp lấy chiếc túi, lao thẳng ra cửa trước khi hét lên hay òa khóc để rồi biến mình thành một con ngốc. Có lẽ đã quá muộn mất rồi. Đáp lại nụ hôn của John đương nhiên thật là ngốc nghếch.
Khi bước thẳng tới ô tô, cô nhận ra mình đã quá vội vàng ra khỏi nhà John mà quên không lấy lại tấm ảnh anh lấy trộm. Chậc, nhưng có lẽ cô sẽ không trở lại lấy nữa. Không phải bây giờ. Và cô cũng sẽ không tới Oregon cùng anh. Không đời nào. Không gì hết. Chuyện đó sẽ không xảy ra.
John đứng trên boong gắn với lưng nhà và đưa mắt nhìn hồ Union. Anh hôn cô. Chạm vào cô. Và giờ anh lại hối hận. Anh đã nói không cảm thấy gì. Nhưng nếu cô còn lòng dạ mà kiểm tra lại, cô sẽ biết anh nói dối.
Anh không biết tại sao lại hôn cô, ngoại trừ lý do có lẽ anh muốn cam đoan với cô rằng cô an toàn trong nhà anh ở Oregon. Hoặc có lẽ bởi cô bảo anh rằng cô thà hôn một con cá chết. Nhưng hình như đa phần là bởi vì cô rạng rỡ, gợi cảm, đeo nịt tất ren màu xanh lơ, và anh muốn được nếm vị môi cô trong chốc lát. Chỉ một nụ hôn thật nhanh thôi. Chỉ để thăm dò thôi. Đó là tất cả những gì anh muốn. Anh nhận được nhiều hơn thế. Anh nhận được một cơn ham muốn ào tới và cơn giần giật nơi háng anh. Anh nhận được cảm giác đau đớn mà chẳng có cách nào dễ chịu để xoa dịu.
John đá tung giày rồi nhận ra mình đang chìm trong làn nước lạnh, để nước làm cơ thể anh trấn tĩnh lại. Anh sẽ không mắc lại lỗi lầm đó lần nữa. Không hôn. Không chạm. Không nghĩ tới thân thể lõa lồ của Georgeanne.
Mae đẩy chiếc kính râm lên mũi rồi bước qua hành lang bệnh viện. Nếu Ray còn sống, chắc cậu ấy sẽ không thể chịu đựng nổi khi phải nhìn người tình và cũng là người bạn tốt của mình, Stan, héo hon dần vì căn bệnh ung thư do AIDS. Hẳn cậu sẽ trở nên quá kích động, không thể dấu diếm nỗi đau. Nhưng Mae thì khác, lúc nào Mae cũng mạnh mẽ hơn em mình.
Cô cúi đầu xuống và đẩy mở một trong mấy cánh cửa kính nặng trịch. Cô là một kẻ điềm tĩnh đến bất thường. Thì đã sao chứ. Nếu không thế, có lẽ cô đã không thể đến bệnh viện để nói lời vĩnh biệt cuối cùng với Stan. Nếu không phải nhờ sự tự chủ của cô, có lẽ cô đã không thể cầm lòng được trước khi về đến nhà. Có lẽ cô đã quỵ ngã ngay tại nơi ấy mà khóc than cho người đàn ông đã giúp cô vượt qua nỗi đau trước cái chết của em mình. Người đàn ông luôn yêu những câu chuyện hài hước, yêu cú phát golf sớm, và những vật kỷ niệm của Liberace 1. Stan có ý nghĩa nhiều hơn một khung xương chờ gia đình tới đưa về nhà an nghỉ. Anh có ý nghĩa hơn nhiều một bệnh nhân AIDS vừa qua đời. Anh là bạn cô và cô yêu mến anh.
Mae hít một hơi thật sâu ngọn gió mát lành buổi sáng và đẩy khỏi phổi cái không khí bệnh viện sặc mùi thuốc khử trùng. Cô dợm bước lên đại lộ Mười lăm dẫn về phía ngôi nhà cô đang sống với con mèo Bootsie.
"Ô kìa, chào em, Mae."
Cô dừng bước sải chân, và ngoái lại, nhìn thẳng vào gương mặt đang cười toe toét của Hugh Miner. Chiếc mũ lưỡi trai màu lam của anh chàng hắt một khoảng râm nơi mắt, và mái tóc màu nâu nhạt loăn quăn như những lưỡi câu nhỏ rải quanh viền mũ. Anh chàng cầm ba cây gậy lớn chơi khúc côn cầu chỉ trong một bàn tay, đầu gậy móc qua bờ vai rộng. Thật ngạc nhiên khi thấy anh ở đâu đó gần nhà cô. Mae sống ở Capital Hill, một khu nằm ở ngay phía Đông thị trấn Seattle vốn được biết tới bởi số người đồng tính luyến ái chiếm tỉ lệ đáng kể. Cả cuộc đời Mae đã sống quanh những người đàn ông đồng tính, nên cô có thể nhìn ra xu hướng giới tính của một người chỉ sau vài phút gặp gỡ. Lần đầu tiên và duy nhất gặp Hugh, cô đã biết chỉ trong vài giây rằng anh là đàn ông một trăm phần trăm. "Anh đang làm gì ở đây vậy?" cô hỏi.
"Mang mấy cái gậy này tới bệnh viện."
"Làm gì chứ?"
"Để đấu giá."
Cô quay mặt nhìn thẳng vào anh. "Thực sự là người ta sẽ bỏ tiền để mua mấy cái gậy cũ rích của anh à?"
"Sao lại không?" Anh nở nụ cười tỏ vẻ ngạc nhiên."Anh là một thủ môn cừ khôi đấy."
Cô lắc đầu. "Anh là gã tự cao tự đại thì có."
"Em nói như thể đó là một tính xấu lắm ấy nhỉ. Nhiều phụ nữ thích tính cách đó ở anh lắm đấy."
Mae chẳng bận tâm xem anh chàng bảnh bao và vênh váo này thuộc loại đàn ông nào. "Thì cũng có nhiều phụ nữ tuyệt vọng mà."
Anh khùng khục cười. "Em định làm gì hôm nay, ngoài việc ban phát ánh nắng cho thế gian?"
"Đi về nhà."
Nụ cười của anh trôi tuột. "Em sống gần đây à?"
"Phải."
"Em bị đồng tính hả, em yêu?"
Cô nghĩ tới chuyện Georgeanne sẽ cười rú lên như thế nào trước câu hỏi ấy. "Chuyện đó có gì quan trọng chăng?"
Anh nhún vai. "Chết tiệt, kể ra thì cũng hổ thẹn đấy, nhưng đó sẽ là lời giải thích tại sao em lại cứng nhắc đến vậy."
Mae không thực sự cứng nhắc với đàn ông. Cô yêu đàn ông. Chỉ không thích dân vận động viên. "Chỉ bởi tôi thô lỗ với anh không có nghĩa tôi bị đồng tính."
"Chậc, thế có bị không?"
Cô ngập ngừng. "Không."
"Vậy thì tốt rồi." Anh chàng mỉm cười và chuyển chân trụ. "Em có muốn đi đâu đó uống một tách cà phê hay một cốc bia không?"
Mae cười khô khốc. "Đừng mơ hão," cô giễu cợt, rồi bấm bụng. Cô liếc trước liếc sau đại lộ Mười lăm và đợi cho vãn bớt xe.
"Xin lỗi nhé, Ánh Nắng." Hugh gọi với theo cô cơ hồ như cô vừa mời anh ta không bằng. "Nhưng anh chẳng có hứng thú với cái thứ kỳ quặc đỏng đảnh ấy đâu."
Mae vừa nhìn anh vừa bước vào giữa hai chiếc xe đỗ. Anh đang đi ngược về phía cổng bệnh viện và chỉ mấy cái gậy về phía cô. "Nhưng nếu em trông thật hay ho và mặc bộ gì đấy khêu gợi, thì có lẽ anh sẽ đưa em đến rạp Phim người lớn ở cuối đại lộ Một. Ở đó đang chiếu bộ French Orgy và anh biết em mê mấy bộ phim ngoại này đến thế nào."
"Đồ bệnh hoạn," cô lẩm bẩm, và bước sang bên kia đại lộ Mười lăm. Cô dễ dàng gạt bỏ hình ảnh Hugh khỏi đầu mình. Còn nhiều thứ quan trọng phải nghĩ tới hơn là một gã vận động viên với cái cổ dày. Số bạn bè của cô càng ngày càng co lại. Chỉ cuối tuần trước thôi cô vừa phải nói lời chia tay với anh bạn hàng xóm chơi thân từ bé, Armando "Mandy" Ruiz. Thậm chí cô còn không hề biết đến anh đã nghĩ tới chuyện chuyển đi cho tới cái ngày cô thấy anh gói ghém đồ lên chiếc Chevy. Anh rời Seattle tới Los Angeles. Chuyển đi để đáp lại tiếng gọi của những ngọn đèn sáng rỡ và theo đuổi ước mơ để trở thanh Rupaul 2 tiếp theo. Mae sẽ nhớ Stan, và cô cũng sẽ nhớ cả Mandy nữa.
Nhưng cô còn có gia đình mình. Cô vẫn còn có Georgeanne và Lexie. Lúc này thì hai người ấy là đủ. Lúc này thì cô hài lòng với cuộc sống của mình.
John mở cửa trước, liếc mắt nhìn nhanh Georgeanne một lượt. Vào lúc mười giờ sáng, trông cô tươi tắn và hoàn hảo. Cô chải mái tóc sẫm màu thành một búi nhỏ ở sau gáy, đôi hoa tai kim cương lấp lánh hai bên tai. Cô mặc một bộ áo váy công sở thể hiện nữ quyền tuyệt đối, giấu kín khe ngực sâu và phủ kín tới đầu gối. "Cô có mang chúng theo không?" anh hỏi, bước sang bên để cô vào bên nhà thuyền. Khi cô đi qua anh, anh hơi nhấc tay lên, thoáng ngửi ngửi. Không đến nỗi bốc mùi quá tệ, nhưng lẽ ra anh nên tắm sau khi chạy. Có lẽ anh nên thay chiếc quần soóc tập thể dục và chiếc áo phông màu lông chuột xám này ra.
"Có, tôi mang theo vài thứ." Georgeanne bước vào phòng khách, và anh đóng cửa lại sau cô. "Chỉ để cầm chắc anh giữ đúng thỏa thuận thôi."
"Cho tôi xem hàng trước." Khi cô lục lọi tìm trong chiếc cặp màu be, mắt anh lướt xuống người cô. Vẻ nghiêm nghị toát lên từ mái tóc và bộ váy kẻ sọc nhỏ màu xanh trắng khiến vẻ ngoài của cô có vẻ như không gợi cảm – có vẻ như. Nhưng đôi mắt của cô hơi có phần quá xanh, khuôn miệng cô hơi có phần quá đầy đặn, và lớp son phủ thì quá đỏ. Còn cơ thể cô thì… chậc, quỷ tha ma bắt, chẳng có thứ quái gì cô khoác lên người có thể che đi được bộ ngực. Chỉ nhìn cô thôi cũng khiến những gã đàn ông nổi lên những ý nghĩ đen tối.
"Đây." Cô giúi cho anh một tấm ảnh lồng khung.
Anh cầm lấy tấm ảnh của Lexie và đi tới chiếc ghế sofa bọc da. Đó là tấm ảnh chụp ở trường, Lexie đang cười khoe răng trước ống kính, bằng cách nói "chesse". "Con bé học lớp nào ở trường?" anh hỏi.
"Người ta không phân lớp mẫu giáo."
Anh ngồi, đôi đầu gối dang rộng ra. "Vậy sao cô biết được liệu con bé có đang học những thứ nó cần hay không?"
"Con bé có hai năm học trước khi đến trường. Ơn chúa, nó đọc và viết được thành thạo những từ đơn giản. Tôi đã cứ sợ có thể nó sẽ chật vật."
Khi cô ngồi cạnh anh, anh nhìn cô. "Tại sao?"
Georgeanne lập tức nhấc hai bên mép lên. "Chẳng sao cả."
Cô đang nói dối, nhưng anh không muốn tranh cãi với cô – chưa phải lúc. "Tôi ghét khi cô làm thế."
"Làm gì?"
"Cười mà không phải cười."
"Tệ quá nhỉ. Ở anh cũng có đầy thứ tôi không thích."
"Như là gì?"
"Như là hôm qua anh ăn cắp tấm ảnh ngớ ngẩn ấy từ văn phòng của tôi rồi giữ lấy đòi chuộc lại. Tôi chẳng đánh giá cao gì cái trò tống tiền ấy."
Anh không định tống tiền cô. Anh lấy tấm ảnh vì anh thích nó. Chẳng có lý do nào khác. Anh thích nhìn gương mặt xinh đẹp với cái bụng bầu của cô, thật to với đứa con của anh bên trong. Mỗi khi anh ngắm ảnh, ngực anh căng tràn niềm tự hào, khiến anh như ngất đi vì lòng tự tôn kiểu cũ của nam giới về khả năng đàn ông của mình. "Georgie, Georgie," anh thở dài. "Tôi cứ nghĩ chúng ta đã xóa bỏ những lời cáo buộc xấu xa này từ hôm qua trên điện thoại rồi chứ nhỉ. Tôi đã bảo cô, rằng tôi chỉ mượn tấm ảnh đó thôi mà," anh nói dối. Anh không bao giờ có ý định trả lại, nhưng rồi cô gọi điện và hét thẳng vào tai anh, nên anh quyết định lợi dụng xúc cảm của cô để tạo lợi thế cho mình.
"Giờ thì trả lại tôi tấm ảnh anh lấy cắp đi."
Anh lắc đầu. "Chỉ khi nào cô đưa bù lại thứ gì đó có giá trị như thế hoặc hơn. Tấm ảnh Lexie này có vẻ không tự nhiên," anh nói, và để tấm ảnh mầm non lên bàn cà phê. "Cô còn có gì nữa nào?"
Cô đưa cho anh tấm ảnh chân dung chụp ở một trong những studio lộng lẫy trong khu mua sắm. Anh nhìn chằm chằm vào cô gái bé bỏng của anh, trông như một con bé hư hỏng với lớp phấn dày cộp, đôi khuyên tai hạt cườm lủng lẳng, và chiếc khăn lông màu tía. Anh nhíu mày, quẳng tấm ảnh lên bản. "Tôi không cho là vậy."
"Đây là tấm con bé thích."
"Thế thì tôi sẽ cân nhắc. Còn tấm nào nữa?"
Cô quắc mắt cau có và cúi người xuống trước để lục sâu hơn vào trong túi. Một vết xẻ bên váy rẽ ra và co lên đùi cô, ban cho anh một hình ảnh thoáng qua của làn da trần phía trên đôi tất màu rám nắng và chiếc nịt tất ren màu xanh lơ. Lạy Đức Mẹ! "Cô mặc thế này để đi đâu thế?"
Cô ngồi thẳng lên. Nếp xẻ váy khít lại, và màn trình diễn kết thúc.
"Tôi đến gặp khách hàng tại nhà riêng ở Mercer." Cô đưa cho anh một tấm ảnh khác, nhưng anh không nhìn.
"Cô có chắc không phải mình đang đi gặp bạn trai chứ?"
"Charles ư?"
"Cô còn có nhiều bạn trai khác nữa à?"
"Không, tôi chẳng có ai khác nữa, và tôi chắc mình không đi gặp anh ấy."
Anh không tin cô. Phụ nữ không mặc đồ lót như thế trừ khi họ có ý định khoe hàng với ai đó. "Cô có muốn uống cà phê không?" Anh đứng dậy trước khi để trí tưởng tượng vùi mình vào những hình ảnh của cặp đùi nõn nà và đám dây ren xanh lơ.
"Chắc chắn rồi." Georgeanne theo anh vào bếp, lấp đầy căn phòng bằng tiếng gót giày lách cách trên sàn gỗ cứng.
"Charles không thích tôi, cô biết đấy," John vừa nói vừa rót cà phê vào hai chiếc tách màu xanh dương.
"Tôi biết, nhưng tôi cũng không có ấn tượng là anh thích anh ấy."
"Phải, tôi không thích," anh nói, nhưng anh không thích Charles đâu phải vì hiềm khích riêng. Cái gã ấy đích thị là kẻ nhu nhược, chắc chắn thế, nhưng đó không phải là lý do chính của anh. John ghét cái ý nghĩ có bất kỳ gã đàn ông nào đó bước vào cuộc đời của Lexie – chấm hết. "Mối quan hệ của cô nghiêm túc chứ?"
"Đó không phải là việc của anh."
Có lẽ thế, nhưng dù thế nào anh cũng sẽ nhai lại chuyện này. Anh đưa tách cà phê cho cô. "Kem hay đường?"
"Anh có đường Equal 3 chứ?"
"Có." Anh lục tìm trong tủ một gói nhỏ màu xanh và đưa thìa cho cô. "Sẽ là việc của tôi nếu bạn trai cô luẩn quẩn quanh con gái tôi."
Những ngón tay thon của Georgeanne nhón hết số đường thả vào tách cà phê và từ từ khuấy tan. Móng tay cô sơn màu hoa cà, dài, và hoàn hảo. Nắng đổ xuống qua ô cửa sổ phía trên bồn rửa, ánh lên trên mái tóc dài và đôi khuyên tai của cô. "Lexie đã gặp Charles hai lần và con bé có vẻ thích anh ấy. Anh ấy có một cô con gái mười tuổi, cô bé và Lexie chơi với nhau rất vui." Cô để chiếc thìa vào bồn rửa và ngước lên nhìn anh. "Tôi nghĩ đó là tất cả những gì anh cần biết."
"Nếu Lexie mới chỉ gặp anh ta hai lần thì chắc cô chưa biết anh ta lâu lắm nhỉ?"
"Phải, cách đây không lâu." Cô hơi chun miệng, thổi cà phê cho bớt nóng, John dựa hông vào bàn bếp ốp đá trắng, nhìn cô nhấp cà phê. Anh cược là cô chưa ngủ với anh ta. Điều đó lý giải cho thái độ hằn học nhường ấy của anh ta với John. "Anh ta sẽ nói gì khi biết cô và Lexie sẽ tới bãi biển Cannon với tôi?"
"Dễ thôi. Chúng tôi sẽ không đi."
Cả đêm qua anh trằn trọc nghĩ cách lôi kéo cô đồng ý với kế hoạch của mình. Anh sẽ đánh vào tình cảm của cô; Chúa biết cô vô cùng mềm yếu. Mọi thứ cô cảm thấy đều ở ngay đó, trong đôi mắt xanh lá của cô, dẫu cô cố gắng che dấu cảm xúc đằng sau những nụ cười nhạt thếch. Cả đời John đã quen đọc vị nét mặt của những người đàn ông lạnh lùng cứng rắn. Những người đàn ông luôn kìm nén cảm xúc trong khi tung ra những cú đánh choáng người với sự chính xác vô tư. Georgeanne không thể dấu nổi anh. Anh có thể tác động vào người mẹ trong cô. Nếu cái đó không hiệu quả, anh sẽ tùy cơ ứng biến. "Lexie cần có thời gian ở bên tôi, và tôi cần xây dựng mối quan hệ với con bé. Tôi không biết nhiều về những bé gái," anh thú nhận với một cái nhún vai, "nhưng tôi có mua một quyển sách nói về vấn đề này của một nữ bác sỹ. Cô ấy viết rằng mối quan hệ của một bé gái với bố có thể quyết định mối quan hệ của con bé với những người đàn ông khác trong cuộc đời. Chẳng hạn như, nếu ông bố không ở bên cạnh con mình, hay nếu ông ta là một gã dở hơi, đứa con gái có thể sẽ mẹ ki… à … hoang mang."
Georgeanne nhin John một lúc lâu, rồi cẩn thận đặt tách cà phê lên bàn. Cô biết từ trải nghiệm của chính bản thân mình rằng anh nói đúng. Cô đã hoang mang suốt bao nhiêu năm. Nhưng dù anh có đúng thì cũng không thể thuyết phục được cô đi nghỉ với anh. "Lexie có thể tìm hiểu về anh ở đây. Chỉ ba chúng ta với nhau thôi sẽ là một thảm họa."
"Chuyện ba chúng ta không khiến cô lo lắng. Cái cô lo lắng là hai chúng ta kìa." Anh chỉ vào cô rồi vào chính mình. "Cô và tôi."
"Anh và tôi không hợp nhau."
Anh khoanh tay trước khuôn ngực vạm vỡ, cổ áo phông xám đã sờn cuộn vào trong, để lộ xương quai xanh. "Tôi nghĩ cô sợ chúng ta sẽ quá hòa hợp. Cô sợ cuối cùng cô cũng sẽ lên giường với tôi."
"Đừng có lố bịch thế." Cô trừng mắt. "Thậm chí tôi còn chẳng thích anh lắm, và tôi cũng chẳng có chút hứng thú gì dù là thoảng qua với anh nữa kìa."
"Tôi không tin cô."
"Tôi thì không quan tâm là anh tin cái gì."
"Cô sợ là một khi hai ta ở bên nhau, cô sẽ không thể cưỡng lại được mà nhảy bổ lên giường với tôi."
Georgeanne cười, John giàu có và đẹp trai. Anh ta là một vận động viên nổi tiếng và có thân hình cường tráng của một chiến binh. Nhưng cô chẳng lo mình sẽ nhảy bổ lên giường cùng anh ta. Không lo ngay cả khi anh ta là người đàn ông cuối cùng trên trái đất này, và gí súng vào đầu cô. "Thế thì anh phải tự vượt qua ý nghĩ đó thôi."
"Tôi nghĩ là mình nói đúng."
"Không." Cô lắc đầu và bước ra khỏi bếp. "Anh ảo tưởng đấy."
"Nhưng cô không phải lo đâu," anh tiếp tục, lẵng nhẵng đi ngay sau cô. "Tôi miễn dịch với cô."
Georgeanne với lấy túi, và để lên ghế sofa.
"Cô xinh đẹp và Chúa biết cô có một thân hình khiến thầy tu cũng phải động lòng, nhưng đơn giản là tôi sẽ không bị quyến rũ đâu."
Cô không muốn thừa nhận, nhưng lời tuyên bố của anh châm vào lòng cô nhoi nhói. Cô vẫn thầm muốn anh phải khổ sở đau đớn mỗi khi dán mắt nhìn cô. Cô muốn anh phải tự nguyền rủa chính mình vì đã bỏ rơi cô như thế. Cô nhướng mày lên tỏ vẻ không tin anh rồi chỉ vào bàn cà phê. "Anh muốn bức ảnh nào?"
"Để tất cả lại đây."
"Được thôi." Ở nhà còn vài tấm y hệt. "Đưa trả tôi tấm anh đánh cắp ở văn phòng."
"Đợi một phút." Anh chộp lấy cánh tay cô và nhìn sâu vào mắt cô. "Tôi đang cố nói với cô rằng ở trong nhà tôi cô tuyệt đối an toàn. Cô có thể cởi bỏ váy áo đi loanh quanh với cái mông trần mà thậm chí tôi cũng chẳng thèm nhìn ngó đến."
Cô cảm thấy con người trước kia của chính mình hiện ra để cứu vãn niềm kiêu hãnh, cô gái Georgeanne ngày xưa từng không chắc chắn về điều gì ngoài sức mạnh của mình với đàn ông. "Anh yêu, nếu em cởi bỏ váy áo ra, các mạch máu nơi cầu mắt anh sẽ nổ tung mất và trái tim anh sẽ luống cuống loạn nhịp. Em sẽ phải hô hấp nhân tạo cho anh tỉnh lại mất thôi."
"Cô sai rồi, Georgie. Xin lỗi vì đã tổn thương cảm xúc trong cô, nhưng tôi thấy hoàn toàn có thể cưỡng lại cô đấy." anh nói, bỏ tay xuống và châm chích niêm kiêu hãnh trong cô. "Cô có thể đưa tôi vào tư thế mặt đối mặt và chọc lưỡi vào miệng tôi mà tôi chẳng buồn đáp lại."
"Anh đang cố thuyết phục tôi hay thuyết phục chính mình thế?"
Anh nhìn cô, lướt mắt lên rồi lại đưa mắt xuống. "Chỉ đang nói ra sự thật thôi."
"Ờ hớ. Ồ, còn đây là sự thật dành cho anh." Cô cũng lướt mắt nhìn anh từ đầu đến chân. Ánh mắt cô chằm chặp nhìn vào bắp chân rắn chắc của anh rồi nhìn lên cặp đùi nổi bắp, thắt lưng, khuôn ngực nở nang, và bờ vai rộng cho tới khuôn mặt bảnh bao của anh. Trông anh hừng hực chất đàn ông, và gần như bóng nhãy mồ hôi. "Thà tôi hôn một con cá chết còn hơn."
"Georgie, tôi đã gặp bạn trai cô. Quả đúng là cô hôn một con cá chết thật."
"Còn hơn là hôn một gã vận động viên ngu xuẩn như anh."
Mắt anh nheo lại. "Cô có chắc thế không?"
Cô mỉm cười, thỏa mãn vì đã chọc tức được anh. "Hoàn toàn chắc."
Trước khi cô biết chuyện gì xảy ra, John đã vòng tay quanh eo cô và bất chợt kéo mạnh cô tới trước. Anh thọc những ngón tay vào búi tóc xoăn sau gáy cô. "Mở miệng ra và nói a nào," anh nói khi miệng anh chạy xuống áp chặt lên miệng cô. Cô hổn hển kinh ngạc, và cơn choáng váng bất chợt khiến tay cô buông mềm nhũn. Đôi mắt lam của anh nhìn thẳng vào mắt cô, rồi nụ hôn của anh dịu lại, cô cảm thấy đầu lưỡi của anh chạm nhẹ vào môi trên. Anh liếm mép cô, rồi hơi mút. Mắt anh dần khép lại, và anh kéo cô áp chặt vào ngực mình. Một luồng run rẩy ấm áp chạy lên sống lưng cô, da đầu cô sởn gai ốc. Miệng anh nóng và ướt, và trước khi kịp suy nghĩ, cô đã hôn lại anh. Cô chạm lưỡi vào lưỡi anh, vặn thêm nhiệt lửa tình. Rồi cũng bất ngờ như khi bắt đầu, anh đẩy cô ra.
"Thấy chưa?" anh nói, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. "Chẳng có gì cả."
Georgeanne chớp mắt và ngước lên nhìn anh đứng đó và lạnh lùng như một ngày tháng Mười hai. Cô vẫn còn cảm thấy miệng anh áp lên miệng mình. Anh hôn cô và cô đã để cho anh làm thế.
"Chẳng có lý do gì mà hai ta không thể ở cùng nhà một tuần cả." Anh chà ngón tay cái ngang môi dưới, xóa đi vết son đỏ. "Trừ khi, dĩ nhiên, cô cảm thấy cái gì đó từ nụ hôn vừa rồi."
"Không, chẳng có gì cả," cô cố cam đoan với anh, và nhếch hai mép lên, nhưng cô đã cảm thấy cái gì đó. Cô vẫn cảm thấy. Cái gì đó âm ấm và nhẹ bẫng dưới lồng ngực cô. Cô để anh hôn mà không biết tại sao. Cô chộp lấy chiếc túi, lao thẳng ra cửa trước khi hét lên hay òa khóc để rồi biến mình thành một con ngốc. Có lẽ đã quá muộn mất rồi. Đáp lại nụ hôn của John đương nhiên thật là ngốc nghếch.
Khi bước thẳng tới ô tô, cô nhận ra mình đã quá vội vàng ra khỏi nhà John mà quên không lấy lại tấm ảnh anh lấy trộm. Chậc, nhưng có lẽ cô sẽ không trở lại lấy nữa. Không phải bây giờ. Và cô cũng sẽ không tới Oregon cùng anh. Không đời nào. Không gì hết. Chuyện đó sẽ không xảy ra.
John đứng trên boong gắn với lưng nhà và đưa mắt nhìn hồ Union. Anh hôn cô. Chạm vào cô. Và giờ anh lại hối hận. Anh đã nói không cảm thấy gì. Nhưng nếu cô còn lòng dạ mà kiểm tra lại, cô sẽ biết anh nói dối.
Anh không biết tại sao lại hôn cô, ngoại trừ lý do có lẽ anh muốn cam đoan với cô rằng cô an toàn trong nhà anh ở Oregon. Hoặc có lẽ bởi cô bảo anh rằng cô thà hôn một con cá chết. Nhưng hình như đa phần là bởi vì cô rạng rỡ, gợi cảm, đeo nịt tất ren màu xanh lơ, và anh muốn được nếm vị môi cô trong chốc lát. Chỉ một nụ hôn thật nhanh thôi. Chỉ để thăm dò thôi. Đó là tất cả những gì anh muốn. Anh nhận được nhiều hơn thế. Anh nhận được một cơn ham muốn ào tới và cơn giần giật nơi háng anh. Anh nhận được cảm giác đau đớn mà chẳng có cách nào dễ chịu để xoa dịu.
John đá tung giày rồi nhận ra mình đang chìm trong làn nước lạnh, để nước làm cơ thể anh trấn tĩnh lại. Anh sẽ không mắc lại lỗi lầm đó lần nữa. Không hôn. Không chạm. Không nghĩ tới thân thể lõa lồ của Georgeanne.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook