Còn Đau Là Còn Thương
-
Chương 4
Gia Linh nói vài ngày nữa sẽ tới quán tìm cô nhưng đã bốn ngày trôi qua không thấy cô bạn đâu.
Cô hỏi anh trai thì bị mắng, Việt Hoàng liên tục chối đẩy anh và Gia Linh không có hẹn hò, chỉ là trùng hợp gặp nhau vài lần, chẳng có chuyện yêu đương như Quế Anh nói.
Cô thấy kì lạ, tuy anh trai hay lo chuyện bao đồng nhưng tính tình rất được, cũng chưa nói dối cô bao giờ, trong chuyện này không biết có ẩn tình gì hay không.
Quế Anh chỉ làm ca sáng, buổi chiều cô quyết định đến nhà Gia Linh để hỏi rõ mọi chuyện.
Đứng trước căn biệt thự khang trang, Quế Anh ngó vào trong sân thì thấy xe của Thiên Bắc, cô quên mất hôm nay là cuối tuần, anh không đến công ty.
Thôi kệ vậy, đã lỡ đến đây rồi không thể đi về, cô nhấn chuông chờ người ra mở cổng.
– Anh hai, anh trả điện thoại cho em đi.
– Em định gọi cậu ta đến đón bỏ trốn nữa sao?
– Em hứa sẽ không bỏ nhà đi nữa.
Anh đừng nhốt em mà.
– Ngày mai bố mẹ về anh sẽ trả điện thoại cho em.
Gia Linh cúi gầm mặt thút thít, cô giả vờ ngoan ngoãn mấy hôm nay để anh trai yên tâm.
Sau khi được Thiên Bắc trả lại điện thoại cô liền gọi cho bạn trai, hai người nảy sinh ý định bỏ trốn thì bị Thiên Bắc phát hiện kịp thời nên ngăn cản.
Gia Linh ngày càng có những hành động quá quắc, vì thế mà bố mẹ cô đang đi du lịch bên Ý vội đặt vé máy bay về.
Người giúp việc đứng ngoài cửa khẽ gọi.
– Cậu Bắc.
– Em tự kiểm điểm bản thân xem mình làm như vậy là đúng hay sai, bố mẹ nuôi em đến từng tuổi này không phải để em vì một người dưng mà bỏ nhà đi.
– Em biết mình sai rồi.
– Khi nào em thông suốt thì chúng ta nói chuyện.
Thiên Bắc lạnh nhạt nhắc nhở rồi khoá cửa phòng em gái lại.
Gia Linh gào khóc ấm ức vơ hết đồ đạc trong phòng ném xuống đất.
Người giúp việc chỉ biết lắc đầu thở dài.
– Bạn cô Linh tới thưa cậu.
Phòng khách chỉ có một mình Quế Anh đang ngồi lạc lõng, thấy Thiên Bắc từ cầu thang đi xuống cô liền dừng ánh mắt dòm ngó lại, vẻ mặt nghiêm túc ngồi ngay ngắn nói.
– Em đến tìm Gia Linh.
– Có chuyện gì không?
– Em muốn hỏi cậu ấy một việc.
– Em có thể hỏi anh.
– Vậy… anh từng gặp bạn trai của Gia Linh chưa ạ?
Trán Thiên Bắc nhíu lại, trước đó Quế Anh nói Gia Linh quen anh trai cô, anh cũng chỉ nghe người giúp việc nói chứ chưa gặp bạn trai của Gia Linh lần nào.
Quế Anh bối rối gãi đầu.
– Tuần trước Gia Linh xin số anh trai em, trùng hợp anh ấy cũng có một chiếc mô tô nên em nghĩ hai người họ quen nhau.
Nhưng anh em bảo không có tình cảm gì với Gia Linh hết, anh ấy…
– Anh sẽ hỏi lại Gia Linh.
– Vâng.
– Em còn gì muốn hỏi nữa không?
– Hết rồi.
– Ừ.
Hình như Thiên Bắc đang không được vui, cô nói xong đứng lên, cười cười chào tạm biệt rồi ra về.
Trên cửa sổ tầng ba Gia Linh đang đứng đợi bạn trai, khi nhìn thấy Quế Anh dưới sân, cô bạn mừng quýnh khẩn thiết vẫy tay.
– Quế Anh… giúp tớ với… tớ bị nhốt rồi.
Quế Anh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên thì nghe Gia Linh gấp gáp nhờ vả.
– Cậu nói với anh Hoàng tối nay tớ không đến được nhé, cậu nói như vậy anh ấy sẽ tự hiểu.
– Này cậu…
Cô chưa kịp nói gì thì Gia Linh bị ai đó kéo vào, cửa sổ cũng bị đóng lại.
Chuyện quái gì đang diễn ra thế này, anh trai thì bảo không hẹn hò với Gia Linh nhưng sao cô ấy lại nhờ nhắn là tối nay không đến, chẳng lẽ một trong hai người họ có người nói dối.
Điên mất thôi, tự dưng cô đang theo đuổi Thiên Bắc lại bị hai người này chắn ngang, còn úp úp mở mở chẳng biết đang giấu giếm điều gì.
Tiện đường Quế Anh ghé qua quán của anh trai.
Một người thanh niên mặc áo thun trắng, quần jean dài rách gối, gương mặt sáng sủa điển trai ngồi ở bàn số 5 khi thấy Quế Anh đẩy cửa vào liền huýt sáo, giơ tay mỉm cười.
Cô cũng nhìn thấy Minh Hải, bĩu môi đi tới chỗ anh.
– Quán khai trương cả tháng nay rồi hôm nay anh mới ghé, anh em tốt kiểu gì vậy.
– Anh xin lỗi, dạo này anh bận quá.
– Anh bận gì thế? Lại đang tán tỉnh cô nào đúng không?
– Tâm ý của anh gửi ở chỗ em hết rồi, nào có hứng thú với cô nào nữa.
– Không sợ anh trai em nghe được sẽ đánh anh một trận à?
– Để được em động lòng, anh bị đánh mấy trận cũng chấp nhận.
– Anh thu lại những lời tán tỉnh ấy đi, không có tác dụng với em đâu.
Minh Hải vẫn mỉm cười xán lạn nhìn cô gái xinh đẹp đối diện khoanh tay như đang dỗi.
Quế Anh là cô gái khó chinh phục nhất mà từ đó đến giờ Minh Hải vẫn chưa tỏ tình thành công.
Cô nhìn sang quầy pha chế hỏi.
– Anh trai em đâu rồi?
– Cậu ấy mới ra ngoài.
– Ồ.
– Em đang nghỉ hè nhỉ?
– Vâng, còn một năm nữa, em chỉ muốn nhanh chóng ra trường rồi tìm việc làm thôi, chán thật.
– Đi chơi với anh không, sắp tới anh rất rảnh.
– Thôi, em không đi đâu.
Buổi sáng em phải đến đây phụ.
Minh Hải là bạn thân của anh trai cô, những màn tán tỉnh như thế này Quế Anh nghe riết cũng quen tai nên không thấy rung động gì.
Mà anh trai cũng chẳng cho cô quen Minh Hải bởi anh rất đào hoa, dáng vẻ phong trần lãng tử khiến bao cô gái mê mệt, cộng thêm gương mặt nam tính hay mỉm cười thân thiện đúng là chết người.
Minh Hải lấy trong túi áo khoác da một chiếc hộp nhỏ xinh xắn đặt lên bàn rồi ra hiệu cho Quế Anh mở ra.
– Gì vậy?
– Tặng em, quà sinh nhật muộn.
Năm nào sinh nhật cô Minh Hải cũng tặng quà, Quế Anh cầm lên xem, một sợi lắc tay có gắn mấy ngôi sao nhỏ lấp lấp lánh khiến cô trầm trồ.
– Đẹp quá.
– Anh đeo cho em.
Cô chìa cổ tay trắng nõn về phía Minh Hải, nhưng sợi lắc kia chưa kịp đeo lên tay thì anh trai lù lù xuất hiện với vẻ mặt khó chịu.
– Cậu muốn ăn đấm hả?
Minh Hải cười trừ thu tay về, kéo ghế cho Việt Hoàng ngồi xuống, ung dung nói.
– Cậu uống nước cho hạ hoả.
– Thấy mặt cậu là bực rồi.
– Tôi đến ủng hộ cậu đấy, ông chủ gì thái độ kì vậy.
Đám bạn của anh trai có bốn người nhưng Quế Anh thân với Minh Hải nhất vì anh thường rủ rê cô đi chơi.
Cách nói chuyện đùa giỡn này cô cũng chẳng xa lạ gì, trước mặt Minh Hải nói.
– Gia Linh nhờ em nhắn lại với anh tối nay cậu ấy không tới được.
– Em gặp con bé ở đâu?
– Em tới nhà tìm, Gia Linh bị nhốt rồi.
– Ừ, thôi em về đi.
– Vâng.
Ngón tay đeo nhẫn gõ gõ lên bàn, Việt Hoàng bưng ly nước lên uống còn người bên cạnh thì cười nhạt.
Quế Anh giơ chiếc lắc tay lên, không quên cảm ơn Minh Hải rồi mới ra về.
Kì nghỉ hè năm nay quá mức buồn chán với Quế Anh, chuyện tình cảm thì không vào đâu, bạn thân thì cho ra rìa, ngoài đến chỗ anh trai phụ giúp ra cô chẳng có gì vui cả.
Sau khi bố mẹ về nước, Gia Linh bị quản thúc chặt hơn, nửa tháng nay cô chỉ quanh quẩn ở nhà.
Gia Linh sợ bố nên không dám làm gì khác, điện thoại bố cũng không cho cô sử dụng.
Mặc cho Thiên Bắc hỏi rất nhiều lần nhưng cô nhất quyết không chịu tiết lộ danh tính người bạn trai kia.
Anh cho người theo dõi bên phía anh trai Quế Anh cũng không thấy động tĩnh gì khác lạ.
Bẵng đi một tháng, tưởng chừng Gia Linh đã nguôi ngoai quên được người đàn ông đó nên bố mẹ cô mới cho con gái ra ngoài, biết anh trai cho người theo dõi mình nên cô rất cẩn thận, chỉ đi một lát rồi về không gặp gỡ ai khác.
Cạnh quầy thu ngân, Minh Hải đứng chéo chân, một tay gác lên quầy, chiếc khuyên tai bằng đá lấp lánh khiến cho gương mặt tươi tắn kia trông có sức hút hơn.
– Tối nay chúng ta đi giải khuây nhé.
– Em không đi đâu.
– Sao vậy?
– Không có hứng thú.
– Anh biết một quán có thể làm em hứng thú, đi nhé.
Quế Anh liếc xéo..
– Anh rảnh lắm hả?
– Anh rảnh mà, 8 giờ anh đến đón em.
Dạo gần đây Minh Hải thường xuyên đến quán, nhân lúc anh trai không có ở đây lại rủ rê cô đi chơi.
Quế Anh suốt ngày than vãn buồn chán nhưng cô không thích đi với Minh Hải lắm vì anh đi tới đâu cũng thu hút các cô gái khác, cô không muốn làm tấm bia để bọn họ ngắm bắn.
– Em chưa trả lời đâu đấy.
– Không sao, em không đi anh vẫn đến.
– Đến nghe anh em mắng à?
– Chinh phục em đã khó rồi, qua ải anh trai em còn khó hơn.
– Vậy nên anh rút lui từ bây giờ đi, ải nào cũng không qua nổi.
– Em không biết anh là người rất kiên trì hả?
– Không, em chỉ biết anh cực kì đào hoa thôi.
Bị Quế Anh chặn họng Minh Hải chỉ biết cười trừ, có khách vào nên anh để cô làm việc còn mình thì gọi nước rồi lại bàn ngồi.
Thi thoảng thấy Quế Anh nhìn sang liền nháy mắt trêu chọc.
8 giờ tối, Quế Anh lưỡng lự không muốn đi nhưng cả ngày hôm nay Minh Hải bám lấy cô, nếu không đi ngày mai anh lại đến quán tiếp, mà tên ngoan cố này mỗi lần đến lại khiến các chị em trong quán được một phen xôn xao.
Quế Anh thở dài mở tủ quần áo nhàn nhã chọn lựa, mặc kệ điện thoại trên giường đang reo.
Minh Hải không vội, đứng dựa vào chiếc mô tô mới tậu lướt điện thoại, lúc Quế Anh xuất hiện ở cổng là nửa tiếng sau, cô nhìn chiếc mô tô của anh rồi bĩu môi.
– Anh mới đổi xe nữa à?
– Ừ, đổi từ tuần trước nhưng anh phải đợi đi với em mới lấy ra chạy.
– Dư tiền.
Nhóm bạn chơi thân với anh trai cô ai cũng có đam mê với mô tô, nếu không phải mẹ ngăn cấm thì có bao nhiêu tiền anh trai đều đổ hết vào mấy chiếc xe ồn ào này.
Minh Hải có điều kiện hơn nên số lần anh đổi xe trong một năm có thể đếm trên đầu ngón tay.
Quế Anh nhận lấy chiếc áo khoác da thoảng mùi nước hoa nam tính cột bên hông, đội mũ bảo hiểm rồi vịn vai Minh Hải ngồi lên xe.
Yên sau hơi cao nên cô có cảm giác chới với không thoải mái.
Cũng may quán bar Minh Hải muốn đưa cô đến không xa lắm, Quế Anh xuống xe với vẻ mặt hiếu kì.
– Anh nói ở đây hả?
– Em đừng vội nhìn bên ngoài mà đánh giá, phải vào trong mới biết.
Quán bar thiết kế như một đường hầm, phía trên là bãi đậu xe ô tô, có bảo vệ đứng đợi sẵn, khách tới liền dẫn ra lối đi ở phía sau.
Quế Anh mang giày cao gót, đi xuống bậc thang phát ra tiếng kêu lộc cộc, phía sau Minh Hải đỡ tay cô, nhìn quanh không thấy ai, cảm giác hơi rợn người.
– Không phải anh đưa em đến đây với ý đồ đen tối gì chứ?
– Lúc nào anh cũng có ý đồ đen tối với em, nhưng tiếc là ở đây không cho thuê phòng.
Đi hết bậc thang có phục vụ dẫn đường cho hai người, Quế Anh biết Minh Hải không có gan làm gì cô nhưng quán bar này thiết kế hơi kì cục, không biết bên trong có gì mà lại tỏ ra thần bí như vậy.
Một không gian hoàn toàn khác mở ra trước mắt Quế Anh, âm thanh khuếch đại khiến màng nhĩ như rung theo, ánh sáng xanh đỏ chiếu lên những dãy bàn đã kín người ngoài, trên sàn là hai vũ công nữ đang nhảy múa, động tác lả lơi uyển chuyển khiến cho không khí trong phòng như được đốt nóng lên.
– Vào thôi.
Minh Hải cười cười nắm tay Quế Anh đi vào bên trong, cô đang ngơ ngác ngắm nhìn không gian mờ ảo tráng lệ này nên không bận tâm hất tay anh ra.
Hai người chọn bàn gần quầy bar khoảng cách đủ để Quế Anh ngắm những cô gái xinh đẹp trên sàn.
– Em uống gì?
– Martini.
Minh Hải giơ tay gọi phục vụ, so với nơi đây thì trước giờ những quán bar Quế Anh từng đến đều là bình dân.
Minh Hải quả nhiên cho cô mở mang tầm mắt, anh ghé sát vào tai Quế Anh hỏi.
– Em có hứng thú chứ?
Cô bưng ly nước phục vụ vừa đặt lên bàn uống một ngụm rồi gật đầu.
Ánh sáng trên sàn nhảy thay đổi, sự xuất hiện của những vũ công nam cơ bắp cuồn cuộn khiến mắt cô nổ đom đóm.
Cách đó bốn dãy bàn có hai người đàn ông đang ngồi uống rượu, ánh mắt lơ đễnh liếc qua liền khiến các cô gái ngồi gần đó suýt xoa.
– Cứ đà này tôi sẽ giàu hơn cậu mất.
– Đến lúc đó đừng quên tôi là được.
– Cậu vẫn còn cơ hội suy nghĩ lại đấy, có muốn góp vốn không?
Thiên Bắc gác một tay lên ghế, tuỳ hứng đảo mắt, ban đầu khi có ý định mở quán bar này Quốc Hưng rủ anh góp vốn nhưng Thiên Bắc từ chối.
Số lượng hội viên của quán có giới hạn, cộng thêm sự đầu tư không tiếc tiền của Quốc Hưng đã khiến nhiều người hiếu kì muốn đến.
Tối nay tất cả các bàn hầu như đã kín, tuy vậy Thiên Bắc vẫn không có ý định đầu tư vào.
Tay cầm ly rượu của anh khựng lại khi ánh điện hắt lên gương mặt của một cô gái, Quốc Hưng tò mò nhìn theo.
– Người quen à?
– Ừ.
– Trẻ thế, chắc là sinh viên nhỉ.
– Con nhóc đó là bạn của Gia Linh.
– Ồ, xinh đấy, nhưng có bạn trai rồi.
Quốc Hưng cười mỉm xem thử vẻ mặt của Thiên Bắc thế nào, khi nhìn thấy mày rậm khẽ nhíu lại, anh biết ngay con nhóc kia không chỉ đơn thuần là bạn của Gia Linh.
– Anh biết nhà vệ sinh ở đâu không?
– Em đi thẳng rồi rẽ trái.
– Giữ túi xách giúp em nhé.
– Có cần anh đi với em không?
– Em không phải con nít.
Quế Anh vừa rời khỏi bàn không lâu thì Thiên Bắc cũng đứng lên, Quốc Hưng gọi với theo trêu.
– Người ta có bạn trai rồi đấy.
Lồng ngực Thiên Bắc đang dấy lên một sự khó chịu không rõ nguyên do.
Thích một người có thể thay đổi nhanh đến vậy sao, một tháng không gặp cô đã quen bạn trai mới, vậy mà trước đó lại bày tỏ sự si mê với anh.
Cô gái tung tăng phía trước không biết có người đang đi theo mình, cô định rẽ trái thì nghe mùi nước hoa quen thuộc phía sau, ngạc nhiên quay đầu lại.
– Thiên Bắc.
– Nơi này không thích hợp ở lâu.
Nhà vệ sinh nam nằm tách biệt bên kia, nơi hai người đang đứng là trước nhà vệ sinh nữ, vậy nên Quế Anh có thể hiểu là Thiên Bắc đi theo cô..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook