Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ
-
Chương 127-2: Kết thúc 2
Edit: Thu Lệ
Nhìn thấy Hứa Lệ Hoa, Diệp Cẩn Niên liền dự định buông cánh tay Nam Cung Minh Húc ra, nhưng không nghĩ lại bị Nam Cung Minh Húc trở tay nắm chặt lại, tất cả lạnh lẽo trong tay đều là mồ hôi.
"Bớt ở đây làm bộ làm tịch đi, lúc Minh Húc cấp cứu bệnh tình nguy kịch cô không có mặt, khó khăn lắm nó mới đỡ một chút cô lại đến dày vò nó! Thân thể của nó thành ra như vậy đều do cô làm hại, một lần còn không đủ nhất định phải lấy mạng nó cô mới bằng lòng bỏ qua sao? Lương tâm của cô và người chị kia của cô đều cho chó ăn!" Hứa Lệ Hoa ném hộp cơm trong tay, dùng sức đẩy Diệp Cẩn Niên, thế nhưng Nam Cung Minh Húc nắm thật sự quá chặt, một cú xô này không đẩy Diệp Cẩn Niên ra ngoài, nhưng cũng khiến cho cô suýt chút nữa ngã xuống.
Thật may là Ân Dao đã kịp thời xông vào đỡ Diệp Cẩn Niên.
"Rốt cuộc cô ta có gì tốt? Không phải chỉ là phụ nữ thôi sao, đáng giá để con liều mạng như vậy à?" Hứa Lệ Hoa thấy động tác lôi kéo này khiến Nam Cung Minh Húc khổ sở vài phần, biết là kéo trúng vết thương, tay lại không dám dùng sức, chỉ có thể vừa oán hận nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Niên, vừa giúp Nam Cung Minh Húc, đỡ anh ta ngồi trở lại ghế dựa, nhìn thấy anh ta ho đến ửng hồng cả khuôn mặt đau lòng không chịu được, tức giận nói: "Cuộc đời thật oan nghiệt, lúc trước mẹ đã không đồng ý cho con cưới cô ta, loại người có xuất thân như thế nào thì sẽ có gia giáo như thế ấy, cô ta chỉ là một đứa con riêng thì có cái gì..."
"Mẹ!" Nam Cung Minh Húc chợt ngẩng đầu, muốn ngăn lại lời nói của Hứa Lệ Hoa, nhưng vẫn chậm một bước, vì vậy vừa ho khan vừa nhìn sắc mặt Diệp Cẩn Niên, trong đôi mắt màu nâu tích tụ đầy lo lắng.
"Thì ra là anh đã sớm biết." Diệp Cẩn Niên chống lại ánh mắt của Nam Cung Minh Húc, giọng nói nghe không ra khác thường, nhưng sắc mặt lại có chút khó coi.
"Phu nhân Nam Cung tốt nhất nên cẩn thận lời nói, phu nhân Diệp sinh ra Niên Niên trong bệnh viện có ghi chép rõ ràng, tội phỉ báng không nhẹ đâu nhé!" Ân Dao nhìn thấy sắc mặt Diệp Cẩn Niên bỗng chống trắng bệch, lập tức nổi giận, đi lên mấy bước đánh vào huyệt tê của cánh tay Nam Cung Minh Húc, nhân cơ hội kéo Diệp Cẩn Niên ra bảo vệ phía sau, cười lạnh: "Ngược lại tôi nghe nói mẹ của phu nhân Nam Cung đã từng là danh nhân Ngọc Lê thị."
"Cô muốn nói bậy bạ gì đó?" Hứa Lệ Hoa cảnh giác trừng mắt về phía Ân Dao.
"Ngọc Lê thị tên là Hứa Minh Kiều, đã từng có quan hệ rất tốt với nhiều nhân vật nổi tiếng." Ân Dao bị một thân châu báu của Hứa Lệ Hoa khiến chán ghét trong mắt càng sâu hơn, trên mặt lại tràn đầy nghi ngờ: "Kỳ lạ là sao phu nhân Nam Cung lại theo họ mẹ chứ? Sau khi phu nhân Tổng giám đốc tiền nhiệm của Triệu thị bị Hứa Minh Kiều bức chết, không phải Hứa Minh Kiều đã được gả vào hào môn như ý nguyện sao? Chẳng lẽ, bọn họ sợ hủy hoại danh tiếng cho nên không chịu thừa nhận bà?"
Sắc mặt Hứa Lệ Hoa chợt biến, ngay cả Diệp Cẩn Niên cũng có chút kinh ngạc, cô biết thân phận của Hứa Lệ Hoa không mấy tốt đẹp, nhưng không nghĩ tới ở giữa còn có đoạn nhạc đệm bức vợ chính chết như vậy.
"Ân Dao, cô đừng quá phận." Nam Cung Minh Húc từ từ ngừng ho khan, mỏng môi giật giật, trầm giọng nói, con ngươi lạnh lẽo nhấp nháy. Cho dù là ai cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho người đã ‘chửi bới’ mẹ mình như vậy, cho dù những điều Ân Dao nói đều là sự thật.
"Tôi vẫn không có hứng thú với chuyện nhà của người khác, nhưng nếu như để cho tôi nghe thấy bà ta nói chuyện gì gây bất lợi cho Diệp Cẩn Niên, tôi không ngại gọi truyền thông tới xem náo nhiệt đâu."
"Ân Dao." Diệp Cẩn Niên bên cạnh vẫn im lặng chợt cầm tay Ân Dao, ngăn lời của cô lại..., nâng mắt liếc Nam Cung Minh Húc một cái, "Chúng ta trở về."
Nói xong, nắm tay Ân Dao đang tức giận bất bình đi ra ngoài cửa, sau lưng, Hứa Lệ Hoa phẫn hận không cam lòng la mắng mấy câu, bị Nam Cung Minh Húc khuyên mấy câu mới dừng lại.
*
*
"Niên Niên, em đừng nghe bà già đó nói bậy." Mới ra khỏi bệnh viện, Ân Dao liền kéo cánh tay Diệp Cẩn Niên vội vàng giải thích: "Bọn chị không có..."
"Em biết." Diệp Cẩn Niên nhếch nhếch môi, cô đương nhiên hiểu, cho dù chị gái có chán ghét Nam Cung Minh Húc đi nữa, dưới tình huống này, cũng sẽ không dùng loại đó phương thức đó trả thù anh ta, Hứa Lệ Hoa nói lẫy cô dĩ nhiên sẽ không tin.
"Lúc mới trở về, Hứa Lệ Hoa từng tới gây ầm ĩ, khi đó em vẫn còn chưa tỉnh... Hơn nữa cũng là Nam Cung Minh Húc nhờ vả chị không cần nói với em... Em đừng tức giận..." Nhìn thấy sắc mặt Diệp Cẩn Niên vẫn căng thẳng như cũ, giọng nói của Ân Dao càng lúc càng nhỏ, khẽ rủ mắt xuống.
Cô thừa nhận trong việc này có lòng riêng của cô, đối với Diệp Cẩn Niên mà nói, Nam Cung Minh Húc là người đã từng yêu, từng hiểu lầm, từng hận, đoạn tình cảm không tiếc tất cả đó đã từng oanh oanh liệt liệt bốc cháy, nếu như không có Thiệu Tư Hữu, cô nghĩ cô sẽ cảm thấy bọn họ rất thích hợp.
Có thể trở thành nhân chứng bọn họ cùng nhau đi tới, nếu có bất kỳ nhân nào sẽ ảnh hưởng đến phần cảm tình này đều không nên tồn tại. Mà Nam Cung Minh Húc vừa vặn chính là một nhân tố nguy hiểm.
"Không phải em đang giận cái này." Diệp Cẩn Niên cầm tay Ân Dao, không biết có phải do phụ nữ có thai nên suy nghĩ nhiều hay không, Diệp Cẩn Niên cảm thấy có chút lo lắng mơ hồ. "Mặc kệ như thế nào, trong khoảng thời gian này chị đừng đến trêu chọc Nam Cung Minh Húc."
"Chỉ cần anh ta không gây khó khăn cho em." Ân Dao không sao cả nhún nhún vai.
Giọng điệu như chuyện đương nhiên khiến trái tim Diệp Cẩn Niên mềm mại thành một mảnh. Ân Dao là một trong số bạn bè không nhiều lắm của cô, rõ ràng tính tình của hai người khác biệt rất lớn, nhưng lại phù hợp đến hoàn mỹ, thời gian chân chính ở bên cạnh nhau không tính là lâu, nhưng có thể dễ dàng móc tim móc phổi cho nhau.
Mới vừa rồi cô vội vã lôi Ân Dao đi dĩ nhiên là không phải bảo vệ Hứa Lệ Hoa, cho dù nỗi hận thù đối với Nam Cung Minh Húc đã phai nhạt thì Diệp Cẩn Niên vẫn không có tình cảm tốt với Hứa Lệ Hoa, bất kể lúc trước giữa cô và Nam Cung Minh Húc có gút mắt như thế nào, nhưng lúc nhà họ Diệp gặp rủi ro thì Hứa Lệ Hoa lại khoanh tay làm ngơ là điều Diệp Cẩn Niên chán ghét nhất.
Cô phải ngăn Ân Dao lại, là bởi vì cô nhìn thấy Nam Cung Minh Húc khẽ nhíu chân mày.
Quen biết nhiều năm, Diệp Cẩn Niên hiểu rất rõ đó không chỉ là điềm báo Nam Cung Minh Húc nổi giận, mà càng báo hiệu anh ta có năng lại đánh trả một ai đó.
Cô không biết Nam Cung Minh Húc nắm trong tay nhược điểm gì của Ân Dao, nhưng đoán chứng lực sát thương của lá bài tẩy này cũng không thua những lời trong miệng của Ân Dao về Hứa Lệ Hoa.
Cô không muốn Ân Dao vì bảo vệ cô mà bị người khác gây khó khăn.
"Đi thôi." Hít một hơi thật sâu, Diệp Cẩn Niên đi về phía đậu xe, những chuyện hôm nay cô còn cần thời gian để tiêu hóa, nhất là về tương lai của đứa bé này.
Tiếng con riêng của Hứa Lệ Hoa khiến lòng cô dâng lên gợn sóng không nhỏ, không chỉ là gọi như vậy khiến cô khổ sở, hiện giờ cô chỉ bị Hứa Lệ Hoa gọi như vậy một lần, trong lòng đã cảm thấy chua xót khổ sở, vậy tương lại đứa bé trong bụng cô, có thể chịu đựng xem thường như vậy hay không?
Làm sao cô lại không biết Flores nguy hiểm, nhưng bảo cô mặc cho đứa bé bị hèn hạ, vậy sẽ sống còn khó chịu hơn chết.
Diệp Cẩn Niên vẫn đắm chìm suy tư trong những chuyện này, hoàn toàn không nhận ra có một ánh mắt tràn đầy ánh lửa ghen ghét đang càng ngày càng đến gần mình.
"Cẩn thận!" Ân Dao vừa nhanh tay lẹ mắt, vừa kéo thân thể sững sờ của Diệp Cẩn Niên tránh qua một bên, có chút bất mãn nghiêng đầu nhìn về phía cô gái thiếu chút nữa đã đụng vào người Diệp Cẩn Niên, sắc mặt trầm xuống, khẽ khiển trách: "Vũ Phỉ, cô càn quấy quá đấy."
Lúc này, Diệp Cẩn Niên mới phản ứng kịp, bóng dáng xinh đẹp váy trắng, hai mắt sưng đỏ vừa mới xông ra, không phải là đại tiểu thư Lâm Vũ Phỉ của nhà họ họ Lâm đã biến mất thật lâu đây sao?
Mà người đang vội vã qua đường đi về phía bọn cô chính là Lâm Thụy, bạn tốt của Thiệu Tư Hữu.
Thấy Diệp Cẩn Niên không có việc gì, Lâm Thụy rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, một tay lôi kéo Lâm Vũ Phỉ đang uốn éo đến bên cạnh: "Còn hồ đồ, thật sự phải đưa em ra nước ngoài suốt đời em mới bằng lòng yên tĩnh có phải không?"
Diệp Cẩn Niên nhớ lại một màn vừa rồi thật sự có chút chưa tỉnh hồn, nhìn lại ánh mắt oán độc của Lâm Vũ Phỉ đáng ném trên bụng mình, vẻ mặt cũng dần dần lạnh xuống.
"Cái đó... Nhạc..." Lâm Thụy có chút không biết nên gọi Diệp Cẩn Niên như thế nào, dứt khoát bỏ qua tên, cười làm lành nhìn Diệp Cẩn Niên: "Tôi đang ở Thụy Sĩ, nghe nói cô tỉnh trở về thăm cô một chút."
"Xem tôi tại sao vẫn chưa chết?” Diệp Cẩn Niên tức giận cười lạnh. Đối với Lâm Vũ Phỉ, cô nể mặt Lâm Thụy nên chịu đựng đủ rồi, lần này lại nhắm vào đứa bé của cô, thật coi Diệp Cẩn Niên cô dễ bắt nạt vậy sao.
Nhìn ra Diệp Cẩn Niên thật sự tức giận, Lâm Thụy có chút xấu hổ, nhìn về phía Ân Dao nhờ giúp đỡ.
"Niên Niên, tức giận không tốt cho con." Ân Dao quay đầu kéo kéo ống tay áo Diệp Cẩn Niên. "Em hãy nể mặt người nào đó đang bôn ba ở ba nước Thụy Sĩ, Nhật Bản, Anh mà tha thứ cho cô ta một lần đi."
Có Ân Dao nói giúp, Diệp Cẩn Niên cũng không tiện nói gì nữa, hừ một tiếng định rời đi, bất đắc dĩ cô muốn dàn xếp ổn thỏa, không có nghĩa là người nào đó đã nguyện ý.
"Tôi không có lỗi, tại sao cô ta phải tha thứ?" Lâm Vũ Phỉ giãy dụa cánh tay dưới gông cumg xiềng xích của Lâm Thụy, nhìn chằm chằm Ân Dao và Lâm Thụy: "Đừng làm bộ giả mù sa mưa, trước đây các người giúp đỡ Niên Nhạc Nhạc, bây giờ đến cả bà cô già này các người cũng giúp, đừng tưởng rằng không có ai biết chuyện của các người, tôi hận chết các người, hận chết các người!"
"Lâm Vũ Phỉ, cô đủ rồi đấy!" Diệp Cẩn Niên nheo mắt lại, ánh mắt phiếm lạnh lẽo bắn về phía Lâm Vũ Phỉ không biết hối cải: "Sở Nhược đã bị đưa đến Ẩn Long chờ chết, có phải cô cũng muốn giống như cô ta?"
Mánh khóe giữa Lâm Vũ Phỉ và Sở Nhược, cô không nói không có nghĩa là không biết, nếu như không phải do quan hệ của Lâm Thụy, cô cũng không ngại đưa thêm mộ người đến Ẩn Long ‘nghỉ phép’.
Giọng nói của Diệp Cẩn Niên khiến Lâm Vũ Phỉ thoáng chốc co rúm lại, Diệp Cẩn Niên lười phải tốn thời gian với cô ta, lôi kéo Ân Dao sải bước đi về phía đậu xe, cho đến lúc lên xe Ân Dao mới lên tiếng lần nữa: "Niên Niên, cô ta còn nhỏ."
"Nhỏ như mấy năm trước chỉ biết bỏ thuốc hại người?" Diệp Cẩn Niên nhớ lại chuyện trước đây, dường như mỗi lần xảy ra chuyện trên người Lâm Vũ Phỉ, Ân Dao đều sẽ chịu đựng cô ta, giống như chuyện trước đây Lâm Vũ Phỉ bỏ thuốc cô, Diệp Cẩn Niên dám khẳng định, Ân Dao chưa từng nhắc tới với Lâm Thụy.
Ân Dao không nói gì, khởi động xe, trầm mặc khác thường khiến Diệp Cẩn Niên không khỏi thở dài: "Thôi, cứ như vậy đi."
Chờ đến khi về tới bệnh viện đã là bầu trời đầy sao, Ân Dao tự đi đỗ xe, để một mình Diệp Cẩn Niên trở về phòng bệnh trước. Kể từ lúc nằm viện, lúc nào Ân Dao và Diệp Cẩn Nhiên cũng như hình với bóng với Diệp Cẩn Niên, thúc giục cô trở về trước như vậy, ngược lại khiến Diệp Cẩn Niên có chút kinh ngạc.
Nhưng mà khi cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở cửa bệnh viện, cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân.
Trước cửa ánh đèn sáng rõ, bóng người bị kéo dài thật dài, người đó mặc áo sơmi màu trắng, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười ưu nhã, gió đêm lay động khiến tóc anh rơi xuống trán, lộ ra cặp mắt dịu dàng mềm mại, cứ như vậy lẳng lặng nhìn người đang đi về phía mình.
Cho đến khi Diệp Cẩn Niên đi tới trước mặt, hai cánh tay có lực chợt ôm cô thật chặt, cúi đầu xuống trằn trọc lên cánh môi mà mình ngày nhớ đêm mong, đưa một tiếng than nhẹ thỏa mãn vào trong miệng của cô: "Niên Niên, anh nhớ em..."
*
*
Thiệu Tư Hữu bỗng nhiên xuất hiện khiến tâm trạng rối loạn của Diệp Cẩn Niên hồi phục trở lại, được ôm về giường nằm nghỉ ngơi xong, Diệp Cẩn Niên cười đến tựa như một con mèo nhỏ trộm được thịt, nhìn khắp cả người Thiệu Tư Hữu cũng nhìn không đủ, ầm ĩ Thiệu Tư Hữu cuối cùng không thể làm gì khác hơn là dứt khoát cởi giày chen lên giường cùng cô nghỉ ngơi.
"Mới bốn tháng, nên chắc vẫn chưa nghe được máy thai hả?" Hai tay một trái một phải bám vào hai bên ghé đầu vào bụng, Diệp Cẩn Niên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thiệu Tư Hữu, cười khẽ: "Lần này trở về có đi nữa không? Bảo bảo đáng thương, lần thứ hai nhìn thấy cha, nhưng quà tặng gì cũng không nhận được."
Thiệu Tư Hữu ngẩng đầu nhìn thấy đáy mắt ranh mãnh của Diệp Cẩn Niên, vì vậy đứng dậy để cho đầu cô gối lên ngực của mình, lại kéo chăn mỏng cẩn thận đắp lên người Diệp Cẩn Niên, mới ôm cả người cô cười hỏi: "Làm sao em biết?"
Xác định Diệp Cẩn Niên bình an, anh liền vội vã chạy về nước Anh, còn tưởng rằng cô sẽ không biết anh đã trở lại.
"Đoán, tâm ý tương thông không được sao?" Diệp Cẩn Niên yêu kiều cọ xát lên ngực anh, hưởng thụ cảm giác ấm áp trên lồng ngực quen thuộc.
Từ lúc tỉnh lại nghe được giai điệu bài “Vừa gặp đã yêu”, Diệp Cẩn Niên cũng biết anh đã tới, với cảm thụ âm nhạc trời sinh đã thiếu thốn của cô hai nhà họ Diệp, có thể nghe hiểu cô hừ hừ cái gì lúc hôn mê, cũng chỉ có thể một mình Thiệu Tư Hữu.
Đối với câu trả lời của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu chỉ nhếch môi cười nhẹ không hỏi tới nữa, cúi đầu hôn một cái lên đỉnh đầu Diệp Cẩn Niên, tay nhẹ nhàng vuốt ve lên cái bụng vừa mới nhô lên, có chút tự trách: "Sao lại gầy nhiều như vậy?"
"Không phải anh cũng như vậy sao?" Diệp Cẩn Niên híp mắt, tay nhỏ bé vừa hung hăng bấm lên ngực Thiệu Tư Hữu, cảm giác thân thể anh cứng đờ, mới nghoẹo đầu khẽ giận: "Cũng chê anh quá ốm đấy."
Đau lòng anh tiều tụy, Diệp Cẩn Niên biết trong khoảng thời gian này anh có nhiều khổ sở, cũng biết chuyện bên Anh nhất định rất khó giải quyết, nếu không cho dù biết Diệp Cẩn Nhiên và Ân Dao sẽ chăm sóc tốt cho cô, anh tuyệt đối sẽ không chịu ném mình cô ở bên này.
"Vậy chúng ta cùng nhau nuôi cho béo." Ôm thật chặt người trong ngực, Thiệu Tư Hữu nói. Bất luận trong khoảng thời gian này có khổ cực bao nhiêu, chỉ cần thấy được cô, tất cả mệt mỏi đều sẽ biến thành thỏa mãn.
"Anh và chị gái đã bàn luận rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ ra viện."
"Vâng, được." Diệp Cẩn Niên gật đầu một cái, một chút xíu mệt mỏi đánh úp tới, vẫn không quên dặn dò: "Sau khi xuất viện em muốn về nhà tổ." Mặc dù mấy tháng này thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng cô cũng đã có chút quen thuộc với cảnh vật ở nhà tổ.
Nhìn thấy Hứa Lệ Hoa, Diệp Cẩn Niên liền dự định buông cánh tay Nam Cung Minh Húc ra, nhưng không nghĩ lại bị Nam Cung Minh Húc trở tay nắm chặt lại, tất cả lạnh lẽo trong tay đều là mồ hôi.
"Bớt ở đây làm bộ làm tịch đi, lúc Minh Húc cấp cứu bệnh tình nguy kịch cô không có mặt, khó khăn lắm nó mới đỡ một chút cô lại đến dày vò nó! Thân thể của nó thành ra như vậy đều do cô làm hại, một lần còn không đủ nhất định phải lấy mạng nó cô mới bằng lòng bỏ qua sao? Lương tâm của cô và người chị kia của cô đều cho chó ăn!" Hứa Lệ Hoa ném hộp cơm trong tay, dùng sức đẩy Diệp Cẩn Niên, thế nhưng Nam Cung Minh Húc nắm thật sự quá chặt, một cú xô này không đẩy Diệp Cẩn Niên ra ngoài, nhưng cũng khiến cho cô suýt chút nữa ngã xuống.
Thật may là Ân Dao đã kịp thời xông vào đỡ Diệp Cẩn Niên.
"Rốt cuộc cô ta có gì tốt? Không phải chỉ là phụ nữ thôi sao, đáng giá để con liều mạng như vậy à?" Hứa Lệ Hoa thấy động tác lôi kéo này khiến Nam Cung Minh Húc khổ sở vài phần, biết là kéo trúng vết thương, tay lại không dám dùng sức, chỉ có thể vừa oán hận nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Niên, vừa giúp Nam Cung Minh Húc, đỡ anh ta ngồi trở lại ghế dựa, nhìn thấy anh ta ho đến ửng hồng cả khuôn mặt đau lòng không chịu được, tức giận nói: "Cuộc đời thật oan nghiệt, lúc trước mẹ đã không đồng ý cho con cưới cô ta, loại người có xuất thân như thế nào thì sẽ có gia giáo như thế ấy, cô ta chỉ là một đứa con riêng thì có cái gì..."
"Mẹ!" Nam Cung Minh Húc chợt ngẩng đầu, muốn ngăn lại lời nói của Hứa Lệ Hoa, nhưng vẫn chậm một bước, vì vậy vừa ho khan vừa nhìn sắc mặt Diệp Cẩn Niên, trong đôi mắt màu nâu tích tụ đầy lo lắng.
"Thì ra là anh đã sớm biết." Diệp Cẩn Niên chống lại ánh mắt của Nam Cung Minh Húc, giọng nói nghe không ra khác thường, nhưng sắc mặt lại có chút khó coi.
"Phu nhân Nam Cung tốt nhất nên cẩn thận lời nói, phu nhân Diệp sinh ra Niên Niên trong bệnh viện có ghi chép rõ ràng, tội phỉ báng không nhẹ đâu nhé!" Ân Dao nhìn thấy sắc mặt Diệp Cẩn Niên bỗng chống trắng bệch, lập tức nổi giận, đi lên mấy bước đánh vào huyệt tê của cánh tay Nam Cung Minh Húc, nhân cơ hội kéo Diệp Cẩn Niên ra bảo vệ phía sau, cười lạnh: "Ngược lại tôi nghe nói mẹ của phu nhân Nam Cung đã từng là danh nhân Ngọc Lê thị."
"Cô muốn nói bậy bạ gì đó?" Hứa Lệ Hoa cảnh giác trừng mắt về phía Ân Dao.
"Ngọc Lê thị tên là Hứa Minh Kiều, đã từng có quan hệ rất tốt với nhiều nhân vật nổi tiếng." Ân Dao bị một thân châu báu của Hứa Lệ Hoa khiến chán ghét trong mắt càng sâu hơn, trên mặt lại tràn đầy nghi ngờ: "Kỳ lạ là sao phu nhân Nam Cung lại theo họ mẹ chứ? Sau khi phu nhân Tổng giám đốc tiền nhiệm của Triệu thị bị Hứa Minh Kiều bức chết, không phải Hứa Minh Kiều đã được gả vào hào môn như ý nguyện sao? Chẳng lẽ, bọn họ sợ hủy hoại danh tiếng cho nên không chịu thừa nhận bà?"
Sắc mặt Hứa Lệ Hoa chợt biến, ngay cả Diệp Cẩn Niên cũng có chút kinh ngạc, cô biết thân phận của Hứa Lệ Hoa không mấy tốt đẹp, nhưng không nghĩ tới ở giữa còn có đoạn nhạc đệm bức vợ chính chết như vậy.
"Ân Dao, cô đừng quá phận." Nam Cung Minh Húc từ từ ngừng ho khan, mỏng môi giật giật, trầm giọng nói, con ngươi lạnh lẽo nhấp nháy. Cho dù là ai cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho người đã ‘chửi bới’ mẹ mình như vậy, cho dù những điều Ân Dao nói đều là sự thật.
"Tôi vẫn không có hứng thú với chuyện nhà của người khác, nhưng nếu như để cho tôi nghe thấy bà ta nói chuyện gì gây bất lợi cho Diệp Cẩn Niên, tôi không ngại gọi truyền thông tới xem náo nhiệt đâu."
"Ân Dao." Diệp Cẩn Niên bên cạnh vẫn im lặng chợt cầm tay Ân Dao, ngăn lời của cô lại..., nâng mắt liếc Nam Cung Minh Húc một cái, "Chúng ta trở về."
Nói xong, nắm tay Ân Dao đang tức giận bất bình đi ra ngoài cửa, sau lưng, Hứa Lệ Hoa phẫn hận không cam lòng la mắng mấy câu, bị Nam Cung Minh Húc khuyên mấy câu mới dừng lại.
*
*
"Niên Niên, em đừng nghe bà già đó nói bậy." Mới ra khỏi bệnh viện, Ân Dao liền kéo cánh tay Diệp Cẩn Niên vội vàng giải thích: "Bọn chị không có..."
"Em biết." Diệp Cẩn Niên nhếch nhếch môi, cô đương nhiên hiểu, cho dù chị gái có chán ghét Nam Cung Minh Húc đi nữa, dưới tình huống này, cũng sẽ không dùng loại đó phương thức đó trả thù anh ta, Hứa Lệ Hoa nói lẫy cô dĩ nhiên sẽ không tin.
"Lúc mới trở về, Hứa Lệ Hoa từng tới gây ầm ĩ, khi đó em vẫn còn chưa tỉnh... Hơn nữa cũng là Nam Cung Minh Húc nhờ vả chị không cần nói với em... Em đừng tức giận..." Nhìn thấy sắc mặt Diệp Cẩn Niên vẫn căng thẳng như cũ, giọng nói của Ân Dao càng lúc càng nhỏ, khẽ rủ mắt xuống.
Cô thừa nhận trong việc này có lòng riêng của cô, đối với Diệp Cẩn Niên mà nói, Nam Cung Minh Húc là người đã từng yêu, từng hiểu lầm, từng hận, đoạn tình cảm không tiếc tất cả đó đã từng oanh oanh liệt liệt bốc cháy, nếu như không có Thiệu Tư Hữu, cô nghĩ cô sẽ cảm thấy bọn họ rất thích hợp.
Có thể trở thành nhân chứng bọn họ cùng nhau đi tới, nếu có bất kỳ nhân nào sẽ ảnh hưởng đến phần cảm tình này đều không nên tồn tại. Mà Nam Cung Minh Húc vừa vặn chính là một nhân tố nguy hiểm.
"Không phải em đang giận cái này." Diệp Cẩn Niên cầm tay Ân Dao, không biết có phải do phụ nữ có thai nên suy nghĩ nhiều hay không, Diệp Cẩn Niên cảm thấy có chút lo lắng mơ hồ. "Mặc kệ như thế nào, trong khoảng thời gian này chị đừng đến trêu chọc Nam Cung Minh Húc."
"Chỉ cần anh ta không gây khó khăn cho em." Ân Dao không sao cả nhún nhún vai.
Giọng điệu như chuyện đương nhiên khiến trái tim Diệp Cẩn Niên mềm mại thành một mảnh. Ân Dao là một trong số bạn bè không nhiều lắm của cô, rõ ràng tính tình của hai người khác biệt rất lớn, nhưng lại phù hợp đến hoàn mỹ, thời gian chân chính ở bên cạnh nhau không tính là lâu, nhưng có thể dễ dàng móc tim móc phổi cho nhau.
Mới vừa rồi cô vội vã lôi Ân Dao đi dĩ nhiên là không phải bảo vệ Hứa Lệ Hoa, cho dù nỗi hận thù đối với Nam Cung Minh Húc đã phai nhạt thì Diệp Cẩn Niên vẫn không có tình cảm tốt với Hứa Lệ Hoa, bất kể lúc trước giữa cô và Nam Cung Minh Húc có gút mắt như thế nào, nhưng lúc nhà họ Diệp gặp rủi ro thì Hứa Lệ Hoa lại khoanh tay làm ngơ là điều Diệp Cẩn Niên chán ghét nhất.
Cô phải ngăn Ân Dao lại, là bởi vì cô nhìn thấy Nam Cung Minh Húc khẽ nhíu chân mày.
Quen biết nhiều năm, Diệp Cẩn Niên hiểu rất rõ đó không chỉ là điềm báo Nam Cung Minh Húc nổi giận, mà càng báo hiệu anh ta có năng lại đánh trả một ai đó.
Cô không biết Nam Cung Minh Húc nắm trong tay nhược điểm gì của Ân Dao, nhưng đoán chứng lực sát thương của lá bài tẩy này cũng không thua những lời trong miệng của Ân Dao về Hứa Lệ Hoa.
Cô không muốn Ân Dao vì bảo vệ cô mà bị người khác gây khó khăn.
"Đi thôi." Hít một hơi thật sâu, Diệp Cẩn Niên đi về phía đậu xe, những chuyện hôm nay cô còn cần thời gian để tiêu hóa, nhất là về tương lai của đứa bé này.
Tiếng con riêng của Hứa Lệ Hoa khiến lòng cô dâng lên gợn sóng không nhỏ, không chỉ là gọi như vậy khiến cô khổ sở, hiện giờ cô chỉ bị Hứa Lệ Hoa gọi như vậy một lần, trong lòng đã cảm thấy chua xót khổ sở, vậy tương lại đứa bé trong bụng cô, có thể chịu đựng xem thường như vậy hay không?
Làm sao cô lại không biết Flores nguy hiểm, nhưng bảo cô mặc cho đứa bé bị hèn hạ, vậy sẽ sống còn khó chịu hơn chết.
Diệp Cẩn Niên vẫn đắm chìm suy tư trong những chuyện này, hoàn toàn không nhận ra có một ánh mắt tràn đầy ánh lửa ghen ghét đang càng ngày càng đến gần mình.
"Cẩn thận!" Ân Dao vừa nhanh tay lẹ mắt, vừa kéo thân thể sững sờ của Diệp Cẩn Niên tránh qua một bên, có chút bất mãn nghiêng đầu nhìn về phía cô gái thiếu chút nữa đã đụng vào người Diệp Cẩn Niên, sắc mặt trầm xuống, khẽ khiển trách: "Vũ Phỉ, cô càn quấy quá đấy."
Lúc này, Diệp Cẩn Niên mới phản ứng kịp, bóng dáng xinh đẹp váy trắng, hai mắt sưng đỏ vừa mới xông ra, không phải là đại tiểu thư Lâm Vũ Phỉ của nhà họ họ Lâm đã biến mất thật lâu đây sao?
Mà người đang vội vã qua đường đi về phía bọn cô chính là Lâm Thụy, bạn tốt của Thiệu Tư Hữu.
Thấy Diệp Cẩn Niên không có việc gì, Lâm Thụy rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, một tay lôi kéo Lâm Vũ Phỉ đang uốn éo đến bên cạnh: "Còn hồ đồ, thật sự phải đưa em ra nước ngoài suốt đời em mới bằng lòng yên tĩnh có phải không?"
Diệp Cẩn Niên nhớ lại một màn vừa rồi thật sự có chút chưa tỉnh hồn, nhìn lại ánh mắt oán độc của Lâm Vũ Phỉ đáng ném trên bụng mình, vẻ mặt cũng dần dần lạnh xuống.
"Cái đó... Nhạc..." Lâm Thụy có chút không biết nên gọi Diệp Cẩn Niên như thế nào, dứt khoát bỏ qua tên, cười làm lành nhìn Diệp Cẩn Niên: "Tôi đang ở Thụy Sĩ, nghe nói cô tỉnh trở về thăm cô một chút."
"Xem tôi tại sao vẫn chưa chết?” Diệp Cẩn Niên tức giận cười lạnh. Đối với Lâm Vũ Phỉ, cô nể mặt Lâm Thụy nên chịu đựng đủ rồi, lần này lại nhắm vào đứa bé của cô, thật coi Diệp Cẩn Niên cô dễ bắt nạt vậy sao.
Nhìn ra Diệp Cẩn Niên thật sự tức giận, Lâm Thụy có chút xấu hổ, nhìn về phía Ân Dao nhờ giúp đỡ.
"Niên Niên, tức giận không tốt cho con." Ân Dao quay đầu kéo kéo ống tay áo Diệp Cẩn Niên. "Em hãy nể mặt người nào đó đang bôn ba ở ba nước Thụy Sĩ, Nhật Bản, Anh mà tha thứ cho cô ta một lần đi."
Có Ân Dao nói giúp, Diệp Cẩn Niên cũng không tiện nói gì nữa, hừ một tiếng định rời đi, bất đắc dĩ cô muốn dàn xếp ổn thỏa, không có nghĩa là người nào đó đã nguyện ý.
"Tôi không có lỗi, tại sao cô ta phải tha thứ?" Lâm Vũ Phỉ giãy dụa cánh tay dưới gông cumg xiềng xích của Lâm Thụy, nhìn chằm chằm Ân Dao và Lâm Thụy: "Đừng làm bộ giả mù sa mưa, trước đây các người giúp đỡ Niên Nhạc Nhạc, bây giờ đến cả bà cô già này các người cũng giúp, đừng tưởng rằng không có ai biết chuyện của các người, tôi hận chết các người, hận chết các người!"
"Lâm Vũ Phỉ, cô đủ rồi đấy!" Diệp Cẩn Niên nheo mắt lại, ánh mắt phiếm lạnh lẽo bắn về phía Lâm Vũ Phỉ không biết hối cải: "Sở Nhược đã bị đưa đến Ẩn Long chờ chết, có phải cô cũng muốn giống như cô ta?"
Mánh khóe giữa Lâm Vũ Phỉ và Sở Nhược, cô không nói không có nghĩa là không biết, nếu như không phải do quan hệ của Lâm Thụy, cô cũng không ngại đưa thêm mộ người đến Ẩn Long ‘nghỉ phép’.
Giọng nói của Diệp Cẩn Niên khiến Lâm Vũ Phỉ thoáng chốc co rúm lại, Diệp Cẩn Niên lười phải tốn thời gian với cô ta, lôi kéo Ân Dao sải bước đi về phía đậu xe, cho đến lúc lên xe Ân Dao mới lên tiếng lần nữa: "Niên Niên, cô ta còn nhỏ."
"Nhỏ như mấy năm trước chỉ biết bỏ thuốc hại người?" Diệp Cẩn Niên nhớ lại chuyện trước đây, dường như mỗi lần xảy ra chuyện trên người Lâm Vũ Phỉ, Ân Dao đều sẽ chịu đựng cô ta, giống như chuyện trước đây Lâm Vũ Phỉ bỏ thuốc cô, Diệp Cẩn Niên dám khẳng định, Ân Dao chưa từng nhắc tới với Lâm Thụy.
Ân Dao không nói gì, khởi động xe, trầm mặc khác thường khiến Diệp Cẩn Niên không khỏi thở dài: "Thôi, cứ như vậy đi."
Chờ đến khi về tới bệnh viện đã là bầu trời đầy sao, Ân Dao tự đi đỗ xe, để một mình Diệp Cẩn Niên trở về phòng bệnh trước. Kể từ lúc nằm viện, lúc nào Ân Dao và Diệp Cẩn Nhiên cũng như hình với bóng với Diệp Cẩn Niên, thúc giục cô trở về trước như vậy, ngược lại khiến Diệp Cẩn Niên có chút kinh ngạc.
Nhưng mà khi cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở cửa bệnh viện, cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân.
Trước cửa ánh đèn sáng rõ, bóng người bị kéo dài thật dài, người đó mặc áo sơmi màu trắng, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười ưu nhã, gió đêm lay động khiến tóc anh rơi xuống trán, lộ ra cặp mắt dịu dàng mềm mại, cứ như vậy lẳng lặng nhìn người đang đi về phía mình.
Cho đến khi Diệp Cẩn Niên đi tới trước mặt, hai cánh tay có lực chợt ôm cô thật chặt, cúi đầu xuống trằn trọc lên cánh môi mà mình ngày nhớ đêm mong, đưa một tiếng than nhẹ thỏa mãn vào trong miệng của cô: "Niên Niên, anh nhớ em..."
*
*
Thiệu Tư Hữu bỗng nhiên xuất hiện khiến tâm trạng rối loạn của Diệp Cẩn Niên hồi phục trở lại, được ôm về giường nằm nghỉ ngơi xong, Diệp Cẩn Niên cười đến tựa như một con mèo nhỏ trộm được thịt, nhìn khắp cả người Thiệu Tư Hữu cũng nhìn không đủ, ầm ĩ Thiệu Tư Hữu cuối cùng không thể làm gì khác hơn là dứt khoát cởi giày chen lên giường cùng cô nghỉ ngơi.
"Mới bốn tháng, nên chắc vẫn chưa nghe được máy thai hả?" Hai tay một trái một phải bám vào hai bên ghé đầu vào bụng, Diệp Cẩn Niên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thiệu Tư Hữu, cười khẽ: "Lần này trở về có đi nữa không? Bảo bảo đáng thương, lần thứ hai nhìn thấy cha, nhưng quà tặng gì cũng không nhận được."
Thiệu Tư Hữu ngẩng đầu nhìn thấy đáy mắt ranh mãnh của Diệp Cẩn Niên, vì vậy đứng dậy để cho đầu cô gối lên ngực của mình, lại kéo chăn mỏng cẩn thận đắp lên người Diệp Cẩn Niên, mới ôm cả người cô cười hỏi: "Làm sao em biết?"
Xác định Diệp Cẩn Niên bình an, anh liền vội vã chạy về nước Anh, còn tưởng rằng cô sẽ không biết anh đã trở lại.
"Đoán, tâm ý tương thông không được sao?" Diệp Cẩn Niên yêu kiều cọ xát lên ngực anh, hưởng thụ cảm giác ấm áp trên lồng ngực quen thuộc.
Từ lúc tỉnh lại nghe được giai điệu bài “Vừa gặp đã yêu”, Diệp Cẩn Niên cũng biết anh đã tới, với cảm thụ âm nhạc trời sinh đã thiếu thốn của cô hai nhà họ Diệp, có thể nghe hiểu cô hừ hừ cái gì lúc hôn mê, cũng chỉ có thể một mình Thiệu Tư Hữu.
Đối với câu trả lời của Diệp Cẩn Niên, Thiệu Tư Hữu chỉ nhếch môi cười nhẹ không hỏi tới nữa, cúi đầu hôn một cái lên đỉnh đầu Diệp Cẩn Niên, tay nhẹ nhàng vuốt ve lên cái bụng vừa mới nhô lên, có chút tự trách: "Sao lại gầy nhiều như vậy?"
"Không phải anh cũng như vậy sao?" Diệp Cẩn Niên híp mắt, tay nhỏ bé vừa hung hăng bấm lên ngực Thiệu Tư Hữu, cảm giác thân thể anh cứng đờ, mới nghoẹo đầu khẽ giận: "Cũng chê anh quá ốm đấy."
Đau lòng anh tiều tụy, Diệp Cẩn Niên biết trong khoảng thời gian này anh có nhiều khổ sở, cũng biết chuyện bên Anh nhất định rất khó giải quyết, nếu không cho dù biết Diệp Cẩn Nhiên và Ân Dao sẽ chăm sóc tốt cho cô, anh tuyệt đối sẽ không chịu ném mình cô ở bên này.
"Vậy chúng ta cùng nhau nuôi cho béo." Ôm thật chặt người trong ngực, Thiệu Tư Hữu nói. Bất luận trong khoảng thời gian này có khổ cực bao nhiêu, chỉ cần thấy được cô, tất cả mệt mỏi đều sẽ biến thành thỏa mãn.
"Anh và chị gái đã bàn luận rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ ra viện."
"Vâng, được." Diệp Cẩn Niên gật đầu một cái, một chút xíu mệt mỏi đánh úp tới, vẫn không quên dặn dò: "Sau khi xuất viện em muốn về nhà tổ." Mặc dù mấy tháng này thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhưng cô cũng đã có chút quen thuộc với cảnh vật ở nhà tổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook