Con Dâu Danh Môn Nuôi Từ Nhỏ
-
Chương 101
Trên hành lang tiếng bước chân càng ngày càng gần, Diệp Cẩn Niên nắm chặt di động mồ hôi thấm ướt bàn tay, người đến không chỉ một người!
Cô đã sớm nghĩ đến , lấy tính cách của Sở Nhược không có khả năng gặp mình sẽ tỉnh táo thờ ơ, nhưng cho dù là Long Việt, cũng chưa thể nắm chắc có thể ở bệnh viện Ái Anh lấy mạng người ta, nếu không cũng không có nhiều chính quyền quý tộc yên tâmtới nơi này khám bệnh như vậydfienddn lieqiudoon.
Tay ấn lên công tắc ở phía trước, một khi đã xác định người đến là địch không phải bạn, cô cũng bất chấp bị kẻ khác động vào .
Tạch một tiếng, đèn trong phòng bệnh Diệp Cẩn Niên được bật lên, mặc dù sớm có chuẩn bị, nhưng bởi vì ánh sáng đột nhiên xuất hiện khiến đôi mắt cô có chútkhông rõ, mà từ bên ngoài một bóng dáng nhỏ dẫn đầu đi tới, không có chút ảnh hưởng gì bởi ánh sáng.
Thấy rõ người tới nháy mắt sự khẩn trươngtrong lòng tức thìbuông lỏng, Diệp Cẩn Niên hơi hơi nhíumày, giọng nói mang theo mười phầnkinh ngạc: "Diệp Dương? Sao cháu lại ở chỗ này?"
Hai người vệ sĩ mặc đồ đen theo bóng dáng nhỏ bé tiến vào trong phòng, khuôn mặt non mềm nhỏ nhắn trắng mịn đáng yêu, dfienddn lieqiudoon ánh mắt đen vắng vẻ bình tịchnhư hồ nước sâu, nghe thấy Diệp Cẩn Niên hỏi, ánh mắt chuyển qua một tia u ám.
"Dì?" Giọng nói non nớt không chút dao động, đầu Diệp Dương hơi hướng về phía Diệp Cẩn Niên đi đến, mở miệng.
"Ừhm." Diệp Cẩn Niên không ý thứctrả lời, sau chợt cảm thấy không đúng, "Cháu nhận ra ta?"
Mình với Diệp Dương chỉ mới gặp mặt nhau buổi sáng ngày hôm qua thôi, khi đó cô vẫn còn ở trong cơ thể của Niên Nhạc Nhạc, hiện tại khuôn mặt, giọng nói, độ tuổi thay đổi, thì một đứa trẻ sáu tuổi cho dù có thông minh, cũng không khinh khủng tới trình độ này.
Nhưng lại có người khủng bố như vậy.
Diệp Dương không có vội giải thích nghi hoặc của Diệp Cẩn Niên, chỉ chỉ vào hai cái xác chết trên đất, hai người đi cùng anh lập tức rời đi rất nhanh cũng rất nhanh trở về, trong tay cầm túi đựng xác, rất nhanh đem cái xác kia nhét vào.
"Một kẻ chỉ hôn mê, giữ lại có hữu dụng." Bàn tay chỉ vào tên bị tập kích đầu tiên đang ngất, Diệp Cẩn Niên lên tiếng nhắc nhở nói.
Người kia quay đầu nhìn Diệp Dương xin chỉ thị.
"Kẻ chết đem đi, sống giam giữ lại." Nghe động tĩnh chung quanh dừng lại, Diệp Dương suy nghĩ phân phó, bộ dáng không giận mà uylàm cho Diệp Cẩn Niên có chút kinh ngạc, đứa nhỏ này. . dfienddn lieqiudoon . Quả thực cùng với cái người ngày hôm qua ở Diệp gia tưởng như hai người hoàn toàn khác.
Trong lòng nói thầm, ánh mắt nhìn về phía Diệp Dương có vài phần dò xét.
Đem thi thể dời đi, trong phòng bệnh mùi máu cũng nhàn nhạt dần, Diệp Dương lại phân phó người còn lại tìm y tá trực ca giúp Diệp Cẩn Niên bôi thuốc miệng vết thương, thẳng đến khi trời sắp sáng, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại hai người Diệp Cẩn Niên cùng Diệp Dương.
"Khí thế mỗi người cảm giác không giống nhau, ánh mắt Diệp Dương nhìn không thấy, nhưng giác quan rất nhạy cảm, mặc dù thanh âm của dì có thay đổi, nhưng hơi thở cùng cảm giác không có đổi. Hơn nữa lần trước mẹ từng dẫn cháu tới nơi này, mẹ đã nói với cháu, dì đang ở trong phòng này."
Giọng nói non nớtkể lại rành mạch gọn gàng, Diệp Cẩn Niên biết Diệp Dương đang giải thích vấn đề với mình cô vừa hỏi qua.
Chẳng qua khiến Diệp Cẩn Niên khó hiểu là, đứa nhỏ này mới gặp mặt cũng không giống như xú tiểu tử Thiệu Mục Ân, nhưng lại lạnh băngxa cách, như thế nào bộ dáng hôm nay thay đổi hoàn toàn như vậy? Ai có thể nói cho cô biết, cái người trước mắt này đang bò lên gường bệnh của cô kéo cái chăn tự nhiên đắp lên, có thật đây là tiểu Diệp Dương mà chị nói là lười giao tiếp cùng người khác hay không?
"Đã trễ thế này, vì sao cháu còn ở trong bệnh viện?" Thắt lưng Diệp Cẩn Niên bị thương chỉ có thể ghé lên trên giường nghỉ ngơi, may mắn đây là phòng VIP giường bệnh cũng đủ lớn, vì thế khẽ đặt lưng lên giường, quay đầu hỏi.
Diệp Cẩn Nhiên cùng Niên Nhạc Nhạc đi nước ngoài chữa bệnh, mà tiểu thiếu gia này không phải là bị mẹ nó ném tới bệnh viện chứ.
"Bệnh viện này là dưới danh nghĩa của cha, mẹ đi Anh quốc, cháu đi theo cha , cha ở trong này có mấy ca phẫu thuật quan trọng phải làm, cha ở đâu đương nhiên cháu cũng ở đó."
Ngụ ý, anh rể trong truyền thuyết đang ở nơi này?
Bệnh viện Ái Anh cho tới nay đều lựa chọn chữa bệnh hàng đầu của đám quyền quý, nhưng không ai biết ông chủ phía sau màn này là ai, hoá ra lại là người đàn ông này.
Người như vậy, tôn quý mang theo vài phần tà mị, ung dung thêm vài phần tùy ý, trông thế nào cũng đều không giống bác sĩ nghiêm cẩn (cẩn thận chặt chẽ).
Nhưng điều này cũng có thể giải thích, vì sao chị lại hận thấu xương Nam Cung Minh Húc như vậy, dfienddn lieqiudoonthế nhưng không có trở vềnhưng vẫn giúp mình chuyển viện.
Ở tại bệnh viện nhà mình, kiếmtiền của người khác, uh, cô có thể nói Diệp Cẩn Nhiên là gian thương không.
Bất quá tục ngữ có câu trò giỏi hơn thầy, nhìn xem đứa bé Diệp Dương đang nằm trong chăn sắp ngủ này, thế nào ngày đó còn có nửa điểm trong trẻo nhưng lạnh lùng? Hiển nhiên là một đứa trẻ. Nhìn lại vẻ mặt khi nó nói chuyện, cùng vẻ mặt của cha nó ngày hôm qua gắp trong bữa tiệc rượu quả thực không có khác nhau là mấy, Diệp Cẩn Niên cảm thấy, chị mình thực có thể là bị đôi cha con này tính kế. Một là làm cho cô đau lòng áy náy, một là làm cho cô hoảng hốt chống cự, quả nhiên rất có tiền đồ.
Bất quá nhớ lại hoàn cảnh ngày đó hai người gặp nhau, con ngươi thỉnh thoảng dao động, ánh mắt chứa thâm tình không thể nghi ngờ, mà chị cô cũng không như cô biểu hiệntrước sau đều bình tĩnh. Hai người kia quả thật rất xứng đôi.
Lần khác có thời gian nhất định phải bảo chị gái kể cho mình nghe, nghĩ như vậy , Diệp Cẩn Niên cũng chậm chậm chìm vàomộng đẹp.
*
Như vậy một đêm đi qua, sáng sớm ngày hôm sau Nam Cung Minh Húc đến bệnh viện thăm ‘ vợ ’ đã tỉnh nhưng lại bị hai cái mặt lạnh của vệ sĩ ngăn ởngoài cửa.
"Đây là ý gì?" Nam Cung Minh Húc trầm mặt, giọng nói lạnh lùng chất vấn.
Hai người ngoài cửa kia rõ ràng không biết Nam Cung Minh Húc, vẫn bất động không nói giống như hai pho tượng, nhưng nếu có người dám tới gần phòng bệnh, động tác của hai người đều đồng nhất, kiên quyết không cho người người nào bước qua Lôi Trì nửa bước.
"Minh Húc, chúng ta. . ." Sở Nhược theo đuôi chạy đến có chút lo lắng nhìnNam Cung Minh Húc, ánh mắt sợ hãidò xéthai vệ sĩ, ánh mắt kinh hoảng.
"Cô làm sao lại tới đây?" sắc mặt Nam Cung Minh Húc không tốt nhìn Sở Nhược: "Tôi nhớ rõ đã nói với cô, không được tới phòng bệnh này. dfienddn lieqiudoon"
Sở Nhược có chút uất ức cắn cắn môi, sau khi nghe được câu chất vẫn của Nam Cung Minh Húc sắc mặt có chút run run, "Em cũng lo lắng nên theo anh đến đây nhìn xem, em hẹn bác sĩ kiểm tra thân thể ở tầng dưới." Nói xong, Sở Nhược có chút buồn bã đưa tay đặt lên trên bụng.
"Vậy em đi làm kiểm tra trước, gặp lại ở công ty."
"Tiếu Văn ở dưới lầu, bảo anh ta đưa em trở về." Phía sau, nghe được giọng nói Nam Cung Minh Húc trong dự kiến, bước chân Sở Nhược hơi dừng lại, dùng sức lắc đầu bước vào thang máy, thời điểm thang máy đóng lại khoé môi hơi khẽ cong lên.
"Thực ầm ỹ." Trong phòng bệnh, Diệp Cẩn Niên nhíu mày, đỡ thươngthắt bị lưng đứng ở bên cửa sổ, nghe bên ngoài tựa hồ nghe thấy giọng nói của Sở Nhược, đáy mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Một người vệ sĩ đẩy cửa bước vào, đến bên giường ghé vào tai Diệp Dương nói vài câu, sau đó nhanh chóng rời đi.
"Tối qua mẹ cùng ông ngoại đến Anh quốc sau đó lập tức quay lại, bốn giờ nữa sẽ trở lại ." Từ trên giường đứng lên, Diệp Dương nhìn theo hướng “nhìn” của Diệp Cẩn Niên nói: "Vậy buổi tối chúng ta gặp nhau ở nhà tổ đi, cô giáo."
"Gặp ở nhà tổ." Diệp Cẩn Niên vốn định gật đầu, nhớ tới Diệp Dương không nhìn thấy, bèn bổ sungcâu. Cô biết, ngày hôm qua Diệp Dương cố ý ở lại cùng mình, là vì lo lắng an toàn của cô, về phần cố ý nhấn mạnh câu‘cô giáo ’, bởi vì chị gái lúc trước nói muốn mình phụ trách dạy Diệp Dương, cố ý ở trước mặt mìnhkhông chút che dấu nào, tiểu quỷ này rõ ràng là cố ý muốn kéo mình xuống nước mà.
Diệp Dương vừa đi, hai hộ vệ đi theo anh cũng đều đi theo luôn, ngoài cửa Nam Cung Minh Húc nhìn Diệp Dương đi qua bên người thì rõ ràng sửng sốt, mắt tiểu quỷ nhìn thẳng không chớp mắtrời đi, giống như không nhìn thấy mình. ( khụ, thật ra là nhìn không tới. . . )
Nam Cung Minh Húc ở cửa ngu ngơmột hồi, đột nhiên có chút vội vàngvọt vào phòng bệnh: "Cẩn Niên, đứa bé vừa giờ,đứa bé kia. . ."
"Tổng giám đốc Nam Cung cảm thấy đứa bé kia cùng tôi có giống nhau hay không?" nghe thấy tiếng Diệp Cẩn Niên quay đầu, chăm chú hỏi. Diệp Dương là con của chị gái, cùng chính mình cũng coi như cốt nhục tương liên, tuổi lại vừa vặn phù hợp, cô đương nhiên biết rõ phỏng đoán của Nam Cung Minh Húc.
". . ." Nam Cung Minh Húc nghẹn lời, anh hỏi như vậy, đúng là cảm thấy đứa bé kia có một chút giống, nhưng cũng không nhiều. Anh nhớ rõ khi anh vội vàng chạy tới bệnh viện thì Diệp Cẩn Niên đã phẫu thuật xong, còn đứa nhỏ kia thì không giữ được, khi đó anh chỉ liếc mắt nhìn. dfienddn lieqiudoon
Chẳng lẽ bị Diệp gia tráo đổi?
"Giống nhau? Đứa trẻ kia vừa vặn sáu tuổi." Bắt gặp ánh mắt thống khổ cùng chờ mong của Nam Cung Minh Húc, Diệp Cẩn Niên nghiêng đầu nhíu mày, sau đó tiếp tục: "Đáng tiếc đứa bé đó với anh nửa điểm quan hệ đều không có, đứa bé của anh, sáu năm trước cũng đã chết rồi, anh đã quên?"
Lúc trước trận tai nạn xe cộ kia, cô nửa tỉnh nửa mê bị đưa vào phòng giải phẫu, khi đó sự đau đớn cô đều nhớ rõ rành, cho đến khi đứa bé ra khỏi thân thể cùng với lời nói đứa trẻ đã chết lúc đó cô mới tuyệt vọng mất đi ý thức, từ đầu tới cuối, đều là một mình cô giãy giụa.
Đến nay cô vẫn nhớ rõ cáicảm giác đau này, tê tâm liệt phế, nhưng hận càng rõ ràng, ngược lại biểu hiện rất ít, giống như hiện tại, khóe môi Diệp Cẩn Niên hơi cong khi nhớ lại quá khứ, bình tĩnhgiống như việc không liên quan đến mình.
"Cẩn Niên, em hận anh." Cơ thể Nam Cung Minh Húc cứng đờ, nhìn Diệp Cẩn Niên nói, con ngươi màu nâu khẽ hiện sự chua sót.
"Tôi không nên hận sao?" Diệp Cẩn Niên không e dè nhìn lại quá khứ: "Nam Cung Minh Húc, anh muốn ly hôn tôi không trách anh, cứ cho lúc trước nếu như lựa chọnban đầu tôi sai, nhưng chuyện đứa bé, anh cùng Sở Nhược phải trả giá lớn."
"Cẩn Niên. . ."
"Chúng ta đã ly hôn , anh nên gọi tôi là Diệp tiểu thư có vẻ tốt hơn." Diệp Cẩn Niên đánh gãy lời nói của Nam Cung Minh Húc, chỉ ra cửa: "Tôi khuyên anh sớm đem chuyện này truyền ra bên ngoài, nếu từ để tôi nói ra, dfienddn lieqiudoon chỉ sợ không chỉ có anh, mà danh tiếng tập đoàn Nam Cung cũng không tránh khỏi bị tổn hao."
Nhìn đáy mắt Nam Cung Minh Húc dấy lên tia hi vọng, ý lạnh trên môi Diệp Cẩn Niên thêm sâu hơn, mắt thấy một chút hi vọng kia thoáng chốt bị đập tan như vô số ánh sao: "Đừng quên, trong tập đoàn Nam Cung tôi giúp đỡ cũng có không ít cổ phần công ty đâu."
"Em. . ."
Quả nhiên, lời nói vừa dứt, sắc mặt Nam Cung Minh Húc đen hơn phân nửa, ánh mắt tức giận hơn vài lần, bỗng nhiên lại như không có chuyện gì, môi mỏng khẽ hiện lên nụ cười dịu dàngcó chút quỷ dị, nói : "Cẩn Niên, chúng ta ly hôn lúc nào?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook