Con Cờ
-
Chương 2
3.
"Chị dâu... chị dâu..."
Thiên Thiên gọi cho tôi thêm hai lần nữa, tôi mới thoát ra khỏi ký ức.
"Sao hôm nay chị tức giận thế?"
Tôi duỗi thẳng cơ thể: "Mạnh Khiêm, hôm nay cô ta cố ý vấp đẩy mẹ tôi ở Nguỵ gia khiến mẹ tôi ngã cầu thang, gãy mắt cá chân."
Nói đến đây tôi tức giận đến mức răng bắt đầu ngứa ngáy.
Tôi không chỉ giận Mạnh Khiêm, tôi còn giận mẹ tôi, tôi giận bà yếu đuối, chỉ biết nhẫn nhịn, còn yêu cầu tôi nuốt cơn giận.
Nếu hôm nay tôi không ép hỏi bà, bà ấy vẫn không chịu nói, sợ tôi làm phiền Mạnh Khiêm, ảnh hưởng đến quan hệ của cô ta với Nguỵ Hiên. Bà thực sự rất bao dung, kể cả khi bố tôi mang về hai đứa con ngoài giá thú. Phải, cô ta vẫn muốn tôi chịu đựng điều đó.
Thiên Thiên tiễn tôi tới cửa, tôi lê thân thể mệt mỏi trở về nhà Ngụy Hiên.
Tôi mệt đến nỗi nằm trên giường chẳng bao lâu thì ngủ thiếp đi.
Tôi có cảm giác sau một thời gian Nguỵ Hiên sẽ quay lại. Anh ôm tôi từ phía sau, hôn vào tai tôi, cù tôi tỉnh dậy trong mơ màng. Hơi thở ấm áp của Nguỵ Hiên phả vào gáy tôi.
"Sao hôm nay em tức giận thế?"
Tôi định bày tỏ sự bất bình của mình với anh ấy, nhưng anh ấy vẫn tiếp tục.
"Em đánh mạnh quá, đánh đến mặt Mạnh Khiêm sưng lên."
"Anh sẽ sắp xếp một bữa cơm. Em xin lỗi cô ấy, về sau coi như kết thúc chuyện này."
Cho nên, anh ấy căn bản không có nghĩ đến tôi uỷ khuất như thế nào, hắn chỉ nghĩ đến bất bình cho Mạnh Khiêm, anh ấy còn muốn tôi xin lỗi sao?
Tôi lập tức giằng khỏi vòng tay anh, đi sang phòng khác và khoá cửa lại.
Không ngờ Nguỵ Hiên lại miễn cưỡng gõ cửa để thuyết phục tôi.
4
Buổi tối, Nguỵ Hiên dỗ dành tôi vào câu lạc bộ. Bên trong có rất nhiều người, đặc biệt là Mạnh Khiêm ăn mặc chỉnh tề, vừa nhìn thấy cô ta tôi đã tức giận.
Chúng tôi đang đi về phía bàn ăn thì điện thoại di động của tôi reo lên, là của mẹ Trương, người đang chăm sóc mẹ tôi.
Tôi trả lời điện thoại, giọng nói khóc lóc của mẹ Trương vang lên từ đầu bên kia.
"Tiểu Vũ, đến gặp mẹ con đi. Bà ấy sắp bị hai đứa con ngoài giá thú đó chọc tức chết rồi."
Hai đứa con ngoài giá thú đó thực sự đã đến phòng bệnh của mẹ tôi, mắng mẹ già rồi không sinh được con trai, nhưng mẹ tôi chỉ biết khóc một mình, không dám nói cho tôi biết.
Sau khi nghe những gì mẹ Trương nói, tôi cảm thấy như mình đã nuốt phải một quả bom.
Tôi đến ngồi cạnh Ngụy Hiên, nhỏ giọng nói với anh ấy: “Em thấy hơi khó chịu, muốn quay về.”
Nguỵ Hiên hoàn toàn không để ý đến bộ mặt xấu xí của tôi, cho rằng tôi lại nổi nóng, có chút khó chịu.
"Chúng ta đồng ý rằng hôm nay đến đây để xin lỗi Mạnh Khiêm."
Anh ấy nói đủ lớn để mọi người có thể nghe thấy. Tên Tóc Xoăn mà tôi ghét nhất nghe thấy liền thì thầm với bạn nữ của mình. Nhưng Mạnh Khiêm lại cười u ám.
"Anh Hiên, em không sao đâu. Chị Tống Vũ không muốn xin lỗi cũng không sao, em cảm ơn lòng tốt của anh."
Tôi đã rất giận.
"Mạnh Khiêm, nếu cô còn nói nữa, tin hay không tôi sẽ tát cô một lần nữa."
Nguỵ Hiên tóm lấy tôi.
"Tống Vũ, đủ rồi, đừng không biết chừng mực."
Tôi bị sốc bởi lời nói của anh ấy.
Không khí xung quanh tôi dường như ngưng trệ.
Cái gã tóc xoăn chết tiệt đó chỉ hưng phấn đứng nhìn xem không phải chuyện gì to tát.
"Tống Vũ, sao cô lại tức giận như vậy? Còn Vệ Tấn, sao cậu vẫn ngồi im không nói gì, một người như lửa, một người như băng, hai người các ngươi mới đúng là một cặp hoàn hảo."
Lúc này, Tên Tóc Xoăn cười rất ghê tởm.
Tôi tức giận nhìn Tóc Xoăn, rồi nhìn Nguỵ Hiên.
"Nguỵ Hiên, ý của anh là như vậy sao?"
Nguỵ Hiên không nói gì, anh ấy muốn ép tôi phục tùng, nhưng lại nghĩ không ra. Vì anh đang ép buộc tôi mà không có điểm mấu chốt nên hãy chia tay.
Tôi nhấc chân lên, đè lên Vệ Tấn, ôm lấy cằm anh ta hôn đến mức son môi nhòe hết.
Mọi người có mặt đều choáng váng.
Đôi mắt của Nguỵ Hiên đỏ ngầu.
Tôi nhìn Nguỵ Hiên đắc thắng cười như điên.
"Nguỵ Hiên, hiện tại anh hài lòng chưa?"
Tôi cầm ly whisky trên bàn uống hết một nửa rồi kéo Vệ Tấn ra ngoài.
5
Vệ Tấn luôn là nhân vật bị gạt ra ngoài lề xã hội, bị người khác bắt nạt, trong khi Nguỵ Hiên là nhân vật trung tâm.
Tóc Xoăn gán ghép tôi và Vệ Tấn đến với nhau, chỉ để cảnh báo tôi rằng nếu chọc giận Nguỵ Hiên, tôi sẽ bị loại khỏi cuộc chơi.
Tôi không quan tâm đ ến vòng tròn chó chết này nữa. Tôi đưa Vệ Tấn về căn hộ nhỏ của mình, một căn hộ mà không ai biết đến, tôi đóng cửa lại và đẩy anh ta vào tường. Anh ấy không chống cự để mặc tôi hôn, nhéo và xoa bóp anh ấy.
Chúng tôi hôn nhau từ tiền sảnh ra phòng khách, từ phòng khách đến phòng ngủ, cởi hết quần áo và bắt đầu lăn lộn như cá gặp nước.
Khi đang xúc động, Nguỵ Hiên đã gọi điện.
Tôi thấy tên hiển thị trên điện thoại chó chút do dự.
Vệ Tấn lật người đè tôi xuống, lực càng mạnh hơn, tôi không khỏi th ở dốc.
Ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy thanh âm.
Nguỵ Hiên biết chính xác âm thanh đó là gì.
Nguỵ Hiên gầm lên như điên.
"Tống Vũ, em đang ở đâu? Em đang ở chỗ quái nào vậy?"
Vệ Tấn cúp điện thoại, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của tôi.
Tôi biết rằng bắt đầu từ hôm nay, tôi và Nguỵ Hiên đã hoàn toàn kết thúc.
"Chị dâu... chị dâu..."
Thiên Thiên gọi cho tôi thêm hai lần nữa, tôi mới thoát ra khỏi ký ức.
"Sao hôm nay chị tức giận thế?"
Tôi duỗi thẳng cơ thể: "Mạnh Khiêm, hôm nay cô ta cố ý vấp đẩy mẹ tôi ở Nguỵ gia khiến mẹ tôi ngã cầu thang, gãy mắt cá chân."
Nói đến đây tôi tức giận đến mức răng bắt đầu ngứa ngáy.
Tôi không chỉ giận Mạnh Khiêm, tôi còn giận mẹ tôi, tôi giận bà yếu đuối, chỉ biết nhẫn nhịn, còn yêu cầu tôi nuốt cơn giận.
Nếu hôm nay tôi không ép hỏi bà, bà ấy vẫn không chịu nói, sợ tôi làm phiền Mạnh Khiêm, ảnh hưởng đến quan hệ của cô ta với Nguỵ Hiên. Bà thực sự rất bao dung, kể cả khi bố tôi mang về hai đứa con ngoài giá thú. Phải, cô ta vẫn muốn tôi chịu đựng điều đó.
Thiên Thiên tiễn tôi tới cửa, tôi lê thân thể mệt mỏi trở về nhà Ngụy Hiên.
Tôi mệt đến nỗi nằm trên giường chẳng bao lâu thì ngủ thiếp đi.
Tôi có cảm giác sau một thời gian Nguỵ Hiên sẽ quay lại. Anh ôm tôi từ phía sau, hôn vào tai tôi, cù tôi tỉnh dậy trong mơ màng. Hơi thở ấm áp của Nguỵ Hiên phả vào gáy tôi.
"Sao hôm nay em tức giận thế?"
Tôi định bày tỏ sự bất bình của mình với anh ấy, nhưng anh ấy vẫn tiếp tục.
"Em đánh mạnh quá, đánh đến mặt Mạnh Khiêm sưng lên."
"Anh sẽ sắp xếp một bữa cơm. Em xin lỗi cô ấy, về sau coi như kết thúc chuyện này."
Cho nên, anh ấy căn bản không có nghĩ đến tôi uỷ khuất như thế nào, hắn chỉ nghĩ đến bất bình cho Mạnh Khiêm, anh ấy còn muốn tôi xin lỗi sao?
Tôi lập tức giằng khỏi vòng tay anh, đi sang phòng khác và khoá cửa lại.
Không ngờ Nguỵ Hiên lại miễn cưỡng gõ cửa để thuyết phục tôi.
4
Buổi tối, Nguỵ Hiên dỗ dành tôi vào câu lạc bộ. Bên trong có rất nhiều người, đặc biệt là Mạnh Khiêm ăn mặc chỉnh tề, vừa nhìn thấy cô ta tôi đã tức giận.
Chúng tôi đang đi về phía bàn ăn thì điện thoại di động của tôi reo lên, là của mẹ Trương, người đang chăm sóc mẹ tôi.
Tôi trả lời điện thoại, giọng nói khóc lóc của mẹ Trương vang lên từ đầu bên kia.
"Tiểu Vũ, đến gặp mẹ con đi. Bà ấy sắp bị hai đứa con ngoài giá thú đó chọc tức chết rồi."
Hai đứa con ngoài giá thú đó thực sự đã đến phòng bệnh của mẹ tôi, mắng mẹ già rồi không sinh được con trai, nhưng mẹ tôi chỉ biết khóc một mình, không dám nói cho tôi biết.
Sau khi nghe những gì mẹ Trương nói, tôi cảm thấy như mình đã nuốt phải một quả bom.
Tôi đến ngồi cạnh Ngụy Hiên, nhỏ giọng nói với anh ấy: “Em thấy hơi khó chịu, muốn quay về.”
Nguỵ Hiên hoàn toàn không để ý đến bộ mặt xấu xí của tôi, cho rằng tôi lại nổi nóng, có chút khó chịu.
"Chúng ta đồng ý rằng hôm nay đến đây để xin lỗi Mạnh Khiêm."
Anh ấy nói đủ lớn để mọi người có thể nghe thấy. Tên Tóc Xoăn mà tôi ghét nhất nghe thấy liền thì thầm với bạn nữ của mình. Nhưng Mạnh Khiêm lại cười u ám.
"Anh Hiên, em không sao đâu. Chị Tống Vũ không muốn xin lỗi cũng không sao, em cảm ơn lòng tốt của anh."
Tôi đã rất giận.
"Mạnh Khiêm, nếu cô còn nói nữa, tin hay không tôi sẽ tát cô một lần nữa."
Nguỵ Hiên tóm lấy tôi.
"Tống Vũ, đủ rồi, đừng không biết chừng mực."
Tôi bị sốc bởi lời nói của anh ấy.
Không khí xung quanh tôi dường như ngưng trệ.
Cái gã tóc xoăn chết tiệt đó chỉ hưng phấn đứng nhìn xem không phải chuyện gì to tát.
"Tống Vũ, sao cô lại tức giận như vậy? Còn Vệ Tấn, sao cậu vẫn ngồi im không nói gì, một người như lửa, một người như băng, hai người các ngươi mới đúng là một cặp hoàn hảo."
Lúc này, Tên Tóc Xoăn cười rất ghê tởm.
Tôi tức giận nhìn Tóc Xoăn, rồi nhìn Nguỵ Hiên.
"Nguỵ Hiên, ý của anh là như vậy sao?"
Nguỵ Hiên không nói gì, anh ấy muốn ép tôi phục tùng, nhưng lại nghĩ không ra. Vì anh đang ép buộc tôi mà không có điểm mấu chốt nên hãy chia tay.
Tôi nhấc chân lên, đè lên Vệ Tấn, ôm lấy cằm anh ta hôn đến mức son môi nhòe hết.
Mọi người có mặt đều choáng váng.
Đôi mắt của Nguỵ Hiên đỏ ngầu.
Tôi nhìn Nguỵ Hiên đắc thắng cười như điên.
"Nguỵ Hiên, hiện tại anh hài lòng chưa?"
Tôi cầm ly whisky trên bàn uống hết một nửa rồi kéo Vệ Tấn ra ngoài.
5
Vệ Tấn luôn là nhân vật bị gạt ra ngoài lề xã hội, bị người khác bắt nạt, trong khi Nguỵ Hiên là nhân vật trung tâm.
Tóc Xoăn gán ghép tôi và Vệ Tấn đến với nhau, chỉ để cảnh báo tôi rằng nếu chọc giận Nguỵ Hiên, tôi sẽ bị loại khỏi cuộc chơi.
Tôi không quan tâm đ ến vòng tròn chó chết này nữa. Tôi đưa Vệ Tấn về căn hộ nhỏ của mình, một căn hộ mà không ai biết đến, tôi đóng cửa lại và đẩy anh ta vào tường. Anh ấy không chống cự để mặc tôi hôn, nhéo và xoa bóp anh ấy.
Chúng tôi hôn nhau từ tiền sảnh ra phòng khách, từ phòng khách đến phòng ngủ, cởi hết quần áo và bắt đầu lăn lộn như cá gặp nước.
Khi đang xúc động, Nguỵ Hiên đã gọi điện.
Tôi thấy tên hiển thị trên điện thoại chó chút do dự.
Vệ Tấn lật người đè tôi xuống, lực càng mạnh hơn, tôi không khỏi th ở dốc.
Ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy thanh âm.
Nguỵ Hiên biết chính xác âm thanh đó là gì.
Nguỵ Hiên gầm lên như điên.
"Tống Vũ, em đang ở đâu? Em đang ở chỗ quái nào vậy?"
Vệ Tấn cúp điện thoại, nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của tôi.
Tôi biết rằng bắt đầu từ hôm nay, tôi và Nguỵ Hiên đã hoàn toàn kết thúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook