Cơm Ngon Không Sợ Quán Nhỏ
-
Chương 15
Tới ngày họp chợ, vừa qua canh bốn, tất cả mọi người tại Trì gia đã tỉnh.
Hạ Ngư nhanh chóng đem cá chiên tối hôm qua xếp vào sọt tre lót lá sen; Trì Ôn Văn rửa sạch rau xanh; Vương bá cùng Hạ Quả xếp bếp lò, nồi cụ, băng ghế, củi gỗ trang lên xe kéo.
Chuẩn bị xong xuôi, Hạ Ngư sắp bánh xốp hấp (theo mình tra thì nó giống bánh bò của Việt Nam) cùng với chút dưa muối để Trì Ôn Văn ăn trong ngày.
Đi vào trong trấn đường xa còn phải kéo theo xe mất sức, Trì Ôn Văn sức yếu chỉ có thể ở lại trông nhà.
Vương bá nói đến muộn sẽ không chiếm được chỗ bày sạp nên trời còn chưa sáng, mấy người liền xuất phát.
Vào mùa hè, trời luôn sáng rất sớm, khi họ đến thị trấn, trời đã hửng sáng, nhiều người bán hàng đang tất bật bày biện quầy hàng.
Vương tìm chỗ một cây đại thụ, tán lá xum xuê, bảo Hạ Ngư bày sạp dưới gốc cây: “Chọn chỗ có cây sẽ tốt hơn, mặt trời lên sẽ không bị nóng.”
Hạ Ngư từ xe kéo lấy ra một băng ghế cùng một bát nước đưa cho Vương bá: “Vương bá, bá nghỉ ngơi một chút đi, con cùng Hạ Quả tranh thủ bày biện.”
Vương bá lau mồ hôi, từ thôn Bạch Giang đi đến trấn Tuyền Xuân hết nửa canh giờ, tuổi trẻ đi xa như vậy không thành vấn đề, nhưng hiện tại già rồi thật có chút mệt.
Thấy người đến chợ càng ngày càng nhiều, Hạ Ngư vội vàng thu dọn quầy hàng, đặt trứng ướp lên bếp.
Vì đường xa đi lâu, nước kho không còn nóng, Hạ Quả vội vàng nhóm lửa.
Nước kho chưa sôi, Hạ Ngư kéo Hạ Quả ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ, từ trong giỏ lấy ra những lát bánh xốp hấp đã được cắt lát, phết đều mứt dâu tằm lên.
Bánh trắng lập tức chuyển sang màu tím tươi đẹp mắt, sau đó Hạ Ngư lấy ra một lát bánh khác kẹp lại, món bánh mứt đơn giản đã sẵn sàng.
Gọi là bánh bao (面包) mứt trái cây thì không thích hợp, Hạ Ngư quyết định đã kêu bánh xốp (发糕) mứt trái cây.
“Vương bá, bá nếm thử một cái trước.” Hạ Ngư đưa bánh qua chỗ Vương bá.
Vương bá bụng đã sớm kêu, nhận lấy bánh liền cắn ngay một miếng.
Bánh mềm xốp, mứt trái cây chua ngọt, ăn vào rất vừa miệng.
“Đây là bánh xốp sao?” Vương bá nhìn nhìn bánh xốp, xác định giống bánh thường ngày ăn, nhưng vị lại khác hoàn toàn, cắn thêm một miếng bánh xốp thơm mềm, mang theo vị chua ngọt dâu tằm, thật là muốn ngừng mà không được, ăn rồi lại muốn ăn nữa.
Hạ Ngư lại đưa cho Hạ Quả một cái, cười nói: “Cái này gọi là bánh xốp mứt trái cây.”
Hạ Quả đã sớm chảy nước miếng: “Tỷ, ăn ngon thật, nó ngon quá, chua ngọt, ngon hơn nhiều so với ăn trái cây.” Mứt dâu tằm làm xong, Hạ Ngư cho hắn nếm thử một muỗng, chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon, lúc sau Hạ Quả bởi vì không nỡ ăn mứt trái cây, liền vẫn luôn cố không đụng vào.
“Bà nội, con cũng muốn ăn!” Lúc này bỗng có tiếng trẻ con.
Hạ Ngư quay đầu nhìn lại, là một đại nương mang theo cháu trai tới họp chợ, cậu nhóc trông mong nhìn Hạ Quả ăn bánh xốp, lại cắn chính mình ngón tay.
“Bao nhiêu tiền một cái vậy?” Đại nương hỏi.
Hạ Ngư sửng sốt, nàng còn chưa có nghĩ tới bán bánh xốp đâu.
Nàng lập tức phản ứng lại: “Bánh xốp trái cây ạ, hai văn tiền một cái, chua chua ngọt ngọt đặc biệt thơm ngon.”
Nói rồi, Hạ Ngư phết mứt lên bánh cho đại nương và cậu nhóc nhìn.
“Đắt như vậy?” Đại nương nhíu nhíu mày, lôi kéo cháu đi.
Đứa trẻ nhìn thấy lớp mứt bóng loáng trên bánh, liền nhớ đến kẹo mật đường (糖浆) ăn vào dịp Tết, vừa ngọt vừa đẹp lại còn sáng lấp lánh, liền òa khóc: “Con muốn ăn, con muốn ăn!”
Người đi đường chốc chốc lại ngoái nhìn về phía cậu nhóc.
Lúc này nồi trứng cũng bắt đầu sôi, Hạ Ngư mở vung, mùi vị thơm ngon nồng đậm nhanh chóng tràn ngập, người qua đường không nhịn được mà nuốt nước bọt nhìn về phía gian hàng của Hạ Ngư.
Một người đàn ông cường tráng kéo xe tiến đến hỏi: “Tiểu cô nương, trứng này bán thế nào?”
Hạ Ngư cười nói: “Trứng kho một xu một quả.”
“Cho ta một quả.” Người đàn ông nói rồi đưa tiền.
Hạ Ngư nhanh chóng vớt lên một quả trứng gà, dùng lá sen bọc lên đưa cho người nọ.
Tráng hán kéo xe từ sáng sớm, bụng đói kêu vang, hắn đem xe kéo đặt ở một bên, ngồi xổm trên mặt đất bóc trứng gà.
Lột bỏ lớp vỏ trứng màu nâu đỏ, ướp trứng thành hoa văn vân đá hoa văn vô cùng hấp dẫn, phái mạnh ăn một miếng, vị mặn ngọt đậm đà, có thể thấy được nêm nếm vừa đủ.
“Cho thêm bốn quả nữa.” Tráng hán cao giọng nói.
Ngửi mùi nước kho, đại nương lôi kéo cháu trai cũng không khỏi nuốt nước miếng, nói: “Cháu ngoan, ta ăn trứng gà được không, ăn trứng gà lớn lên mạnh khỏe.”
Tiểu hài tử ở nhà cả ngày bị ép ăn trứng gà, đã sớm ăn chán rồi, hắn khóc lóc náo loạn: “Con không muốn, con muốn ăn bánh với mứt!”
Đại nương nhìn người đi ngang qua đều vây quanh đây, nhanh nói: “Hai văn thì hai văn, lấy cho ta một cái.”
Hạ Ngư bọc xong trứng gà cho người kia, liền bắt đầu làm bánh mứt cho cậu nhóc.
Người đến mua trứng nhờ mùi hương ngày càng nhiều, Hạ Quả và Vương bá cũng tới giúp, một người bán trứng một người thu tiền.
Một người đàn ông trung niên mặc áo xám mua trứng xong, nhìn thấy Hạ Ngư bôi mứt lên bánh, thuận miệng hỏi: “Tiểu nương tử, cô bôi cái gì lên bánh xốp vậy?”
Hạ Ngư đem bánh xốp đưa cho đứa trẻ, trả lời: “Là mứt dâu tằm, đại thúc có muốn thử một cái không?”
“Mứt dâu tằm?” Người đàn ông trung niên lẩm bẩm, “Đó là cái gì?”
Đứa trẻ được ăn bánh mứt vừa ăn vừa vui vẻ nói: “Ngon quá, ngon quá bà ơi, ăn xong thì mua cho con cái nữa nhé”.
Đại nương gõ yêu vào đầu đứa bé, vội vàng bế nó đi: “Con ăn xong rồi lại nói.” Nếu lại mua thêm một cái, ta làm sao mua những thứ khác.
Người đàn ông trung niên thoạt đầu có chút do dự, nhưng nhìn thấy đứa trẻ ăn đến ngon miệng lại vui vẻ, liền nói: “Cho ta nếm thử một chút.”
“Được ạ, hai văn tiền.”
Hạ Ngư đem đã chuẩn bị sẵn đưa qua, người đàn ông trung niên nhận lấy lập tức cắn một miếng, mứt chua ngọt lan tỏa giữa môi và răng khiến mắt ông ta sáng lên, cái này ăn thật ngon!
Tiểu thư nhà hắn từ thành Giang Nam Trấn Châu đến thị trấn thăm người thân, mấy ngày nay mùa hè nóng nực không thèm ăn, có chút mứt chua ngọt để ăn khai vị là vừa lúc.
Hắn nhìn bánh xốp mứt trái cây, tròng mắt chuyển động nói: “Bà chủ, mứt trái cây này có bán hay không?”
Hạ Ngư chỉ vào một cái nồi đất to bằng lòng bàn tay, xấu hổ nói: “Thúc, hôm nay con chỉ mang tới cái nồi này, thúc có muốn lấy luôn chiếc mở sẵn này không? Thúc yên tâm, thìa múc mứt rất sạch sẽ.”
Người đàn ông trung niên do dự một lúc rồi nói: “Được rồi, cái niêu này bán thế nào?”
Hạ Ngư cười nói: “Này một niêu 50 văn, ngày thường có thể kẹp với màn thầu, bánh xốp ăn, cũng có thể pha nước uống, có thể để được ba tháng.”
Người đàn ông trung niên gật đầu, đưa tiền cho Vương bá, cầm niêu liền đi về hướng Lý phủ – phủ lớn nhất trấn.
Còn chưa tới giữa trưa, Hạ Ngư mang đến hai mươi mấy quả trứng gà cùng một lọ mứt trái cây đã bán xong, bán được hơn 70 văn tiền.
Bận rộn cả một buổi sáng, Hạ Ngư chuẩn bị món đầu cá với ớt băm nhỏ và lẩu niêu thịt cá để ba người họ ăn trưa, vừa lúc dựa mùi hương kéo khách tới.
Ngày hôm qua khi chuẩn bị đồ vật, Vương bá còn mượn thêm một cái bếp lò nhỏ, vừa lúc có bếp lò làm đầu cá ớt băm, bếp còn lại làm lẩu niêu nấu thịt cá.
Hai cái nồi đã đặt trên bếp, Hạ Ngư sợ mình bận rộn quá nhiều việc nên giải thích với Hạ Quả: “Đệ tới làm lẩu niêu, nhớ cho rau củ vào trước, sau đó mới đến cá, sau đó thêm nửa bát nước sốt và nửa bát nước, đợi sôi nước nước sốt sánh lại là được.
Hạ Quả gật gật đầu, hắn ở nhà thường xuyên nấu cơm, vì vậy tương đối quen thuộc với những thứ trên bếp.
Sau khi giải thích cho Hạ Quả, Hạ Ngư bắt đầu tập trung vào làm đầu cá với ớt băm nhỏ.
Nàng lấy ra đầu cá đã được cắt đôi và ướp lúc sáng, trải đầu cá lên đĩa, phủ một lớp sốt ớt đỏ lên trên rồi đem hấp với lửa lớn.
Sau khi hấp chín đầu cá, đổ nước canh thừa ra ngoài, rắc hành lá xắt nhỏ, rưới nước sốt sánh đặc lên trên, rưới một thìa dầu nóng, một mùi thơm tươi mát xông lên mặt, một đĩa màu đỏ, cay cay.
Đầu cá đã sẵn sàng.
“Quán nào bán cơm mà thơm thế?”
“Đúng vậy, mua xong đồ vật hai ta đi nếm thử, vừa lúc giữa trưa cũng không quay về.”
Hai người phụ nữ đang đi mua sắm cách đó không xa nhìn quanh, người phụ nữ cao lớn trong số họ có đôi mắt sắc bén, liếc mắt nhìn thấy một đĩa đầu cá trong tay Hạ Ngư: “Này, chính là cửa hàng kia, chúng ta đi xem một chút đi.”
Hạ Ngư mới vừa đem cá đầu đặt lên bàn nhỏ, liền có hai người phụ nữ đi tới.
Người phụ nữ cao lớn chỉ vào đĩa đầu cá đỏ au hấp dẫn, hỏi: “Bà chủ, cơm trưa này bán sao?”
Hạ Ngư cười hòa nhã nói: “Đầu cá ớt băm, bốn văn tiền một phần, có cơm, đủ no.”
Hai cái phụ nhân thương lượng một chút, mỗi người bỏ hai văn tiền: “Lão bản, cho một phần nếm thử.”
Hạ Ngư đáp ứng, và nhanh chóng làm một nồi đầu cá với ớt xắt nhỏ.
Đầu cá cay cay hấp dẫn, cơm dẻo thơm, sợ hai người phụ nữ ăn không đủ no, Hạ Ngư còn mang theo dưa chua chia cho hai người.
Hai người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ cạnh sạp, mỗi người bưng nửa cái đầu cá, ăn cơm, mồ hôi nhễ nhại.
“Ngon, cay và thơm lại lạ miệng..” Người phụ nữ cao thích ăn cay, món đầu cá với ớt băm nhỏ này rất phù hợp với cô ấy.
Người phụ nữ nhỏ người còn lại tuy rằng bình thường không thể ăn cay, nhưng hiện tại mải ăn không thèm nói chuyện, thật sự rất ngon.
Người qua đường ngửi thấy mùi thơm, thấy hai người khách ăn ngon, không khỏi chảy nước miếng, bắt đầu đến mua.
Một lúc sau, lẩu niêu cá của Hạ Quả cũng được dọn ra, nước sốt mặn mặn thơm phức cùng mùi vị thơm ngon của cá truyền khắp nửa con phố, không ít người chạy theo mùi mà tới đây.
Mặt Hạ Quả đỏ bừng do bị hơi nóng của bếp, lau mồ hôi trên má: “Tỷ, lẩu niêu cá đã chuẩn bị xong, tỷ nhìn xem thế nào?”
Hạ Ngư nhìn lướt qua trong nồi, thấy trong nồi nước canh thu vừa lúc, gật gật đầu: “Khá tốt, đệ ăn trước đi.”
“Tỷ, chốc lát ăn xong đệ giúp tỷ làm lẩu niêu cá.”
“Được vậy lát đệ giúp ta bán đồ, ba văn một suất, một khúc cá, nửa bát rau cùng một chén cơ.”
“Đã rõ!”
Lý Quế Chi xách theo một cái rổ, từ xa đi về bên này lên tiếng: “Ai nha, thế mà gặp được con.”
Hạ Ngư kinh ngạc nói: “Quế chi đại nương cũng tới?”
“Đúng vậy, ta mang cho Bạch Khánh chút quần áo, thuận đường đi xem họp chợ.” Lý Quế Chi nói, kéo người con cả bên cạnh: “Mau, đây là Vương bá, Hạ Ngư còn có nàng tiểu đệ, con cùng Đại tường có thể ăn những món ngon kia, đều do Hạ Ngư làm.”
Bạch Khánh mày rậm mắt to, dáng người cường tráng, hướng tới Hạ Ngư mấy người gật gật đầu, cảm tạ nói: “Cảm ơn mọi người, nhờ mọi người mà ta cùng Đại tường mới có lộc ăn.”
Hạ Ngư vẫy vẫy tay, cười nói: “Bạch đại ca không cần khách khí.”
Lý Quế Chi nói với Bạch Khánh: “Tới vừa lúc được nếm thử tay nghề của A Ngư, nói cho con biết không thử chắc chắn phải hối hận!”
Bạch Khánh nở nụ cười hiềm hậu: “Được, A Ngư muội tử, mỗi món lên một phần, ta cùng nương ăn trưa ở quán của muội.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook