Coi Trọng Người Tình Tổng Giám Đốc
-
Chương 2-2
Tần Tinh Tinh còn chưa kịp hỏi kỹ, điện thoại của Âu Dương Hỉ Nhi đã vang lên, cô thở phào nhẹ nhõm, đã có thể thoát khỏi gọng kìm của hai người bạn tốt, nhưng khi cô nghe thấy đầu kia điện thoại di động truyền đến âm thanh của mẹ, cô liền hối hận, có lẽ không nhận cuộc điện thoại này mới tốt hơn.
“Mẹ nói cái gì?!” Cô chỉ mong mình nghe lầm.
“Hỉ nhi, mẹ muốn kết hôn.” Mẹ của Âu Dương Hỉ Nhi rất có tính nhẫn nại thuật lại một lần.
“Hôm nay là ngày Cá tháng Tư sao?” Cô rất khó tin tưởng đây là sự thật, bởi vì mẹ không thể nào gặp được người đàn ông yêu bà giống như cha.
“Mẹ cũng không dám tin mình muốn kết hôn, nhưng mà là sự thật, ông ấy rất thích mẹ, ông ấy khiến mẹ hiểu rõ quý trọng quan trọng hơn bỏ qua. Hai chúng ta đều đã mất đi một nửa kia, hi vọng những năm tháng sau này có thể thay thế một nửa kia của đối phương yêu thương đối phương, bảo vệ đối phương.”
Chưa từng nghe thấy mẹ nói ra những lời nói cảm tính như vậy, Âu Dương Hỉ Nhi tin tưởng không phải mẹ nói giỡn, nhưng cô hy vọng biết bao nhiêu đây là một trò đùa. “Là chú Kha ngày đó dẫn chúng ta đi dự tiệc sao?”
“Đúng, con cũng có thể nhìn ra ông ấy là một người đàn ông rất tuyệt.”
“Con biết rồi.” Cô không có cách nào lại nói không đi, kết thúc cuộc gọi, cả người cô mềm nhũn giống như búp bê bằng vải đã bị hỏng, không ngờ, sự lo lắng của cô thật sự ứng nghiệm, hơn nữa còn đến nhanh như vậy.
“Hỉ nhi, mẹ cậu sao?” Tần Tinh Tinh giật mình đến phát sinh đại sự.
Gật đầu một cái, Âu Dương Hỉ Nhi cảm thấy nước mắt của mình chảy rất nhanh, nhưng cô không muốn khóc. “Bà nói bà muốn kết hôn, các cậu tin tưởng sao?”
Quả thật chuyện này rất khó làm người khác tin tưởng, Tần Tinh Tinh và Lý Tịnh Á kinh ngạc đến mức nói không ra lời, mẹ Hỉ nhi đối với tình cảm thiếu hụt cảm giác an toàn nghiêm trọng, bà chỉ sẽ gọi điện thoại nói bà thất tình, hoặc là lại yêu đương, chuyện như kết hôn nên cách bà rất xa.
“Các cậu cũng cảm thấy rất buồn cười đúng hay không?” Buồn cười đến mức nước mắt của cô cũng rơi xuống, mẹ vẫn quyết định vứt bỏ cô cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ...... Cô cảm thấy mình bị vứt bỏ, giống như cha vứt bỏ cô mà lên thiên đường. Mẹ cũng muốn vứt bỏ cô đầu nhập vào lồng ngực người đàn ông khác.
“Hỉ nhi, chuyện này đối với cậu mà nói không phải chuyện xấu.” Đầu óc Tần Tinh Tinh vẫn tương đối minh mẫn, cô biết hiện tại bạn tốt rất mất mát, nhưng mà từ nay cô ấy sẽ được tự do.
“Tớ không còn mẹ rồi.”
“Mẹ vẫn là mẹ như cũ, cô vẫn là người mẹ hoài thai mười tháng sinh cậu ra.”
“Đúng vậy, máu chảy trong cơ thể cậu là của bà, bà vĩnh viễn vẫn là mẹ của cậu.” Cuối cùng Lý Tịnh Á cũng kịp phản ứng, cô đi tới ôm bạn tốt vào trong lòng, xem ra bây giờ Hỉ nhi còn yếu đuối hơn cô.
“Không giống nhau, bà là vợ của người khác rồi.” Sau này người mẹ cùng vui vẻ cười to, khóc lớn tiếng không bao giờ là của cô nữa.
“Một ngày nào đó, cậu cũng sẽ trở thành vợ của người nào đó.” Tần Tinh Tinh cũng đi tới ôm lấy cô, quả nhiên quá quan tâm người nào đó không phải là chuyện tốt.
“Tớ mới không cần lập gia đình.”
Hai mắt trừng lớn, Lý Tịnh Á khẩn trương kêu oa oa.”Hỉ nhi, làm sao cậu lại có loại suy nghĩ này?”
“Rất tốt, tớ theo cậu.” Tần Tinh Tinh giống như thật cao hứng khi có thể có người làm bạn cùng cô.
“Hai người các cậu đừng náo loạn!” Cô biết không thể dùng Logic bình thường để hình dung hai người phụ nữ này, nhưng cũng không phải là không gả được, tuổi còn trẻ đã hô to chủ nghĩa độc thân vạn vạn tuế làm gì?
“Kết hôn có gì tốt, có một người đàn ông cả ngày ở bên tai lằng nhà lằng nhằng, sẽ phiền chết được!” Tần Tinh Tinh là người chuẩn mực của chủ nghĩa độc thân tối thượng, cô không thích cả đời bị người khác trói chặt, chẳng những phải chia một nửa giường cho người ta, ngộ nhỡ đối phương có thói xấu ngáy to, chẳng phải là mỗi ngày cô đều phải mang theo đôi mắt gấu mèo 0.0 sao?
“Tinh Tinh, đừng nói nữa, Hỉ nhi thật sự đã bị cậu làm hư.” Lý Tịnh Á chịu không nổi muốn trợn trắng mắt.
“Tớ vốn cảm thấy kết hôn không có gì hay, chuyện này không có quan hệ gì với Tinh Tinh.”
Tần Tinh Tinh nghe nói vậy đắc ý, đầu năm nay những người phụ nữ đã lập gia đình chỉ có bị chồng và con quay đến mức thành Hoàng Kiểm Bà (thiếu phụ luống tuổi có chồng) và Lão Mụ Tử (bà già) mất hết ý vị. Không hề nhìn thấy thiếu phu nhân ưu nhã kiễng chân lên ở nhà uống cà phê, xem tạp chí, trừ khi tự làm khổ, nếu không làm sao phụ nữ sống chết muốn kết hôn?
Lý Tịnh Á tự biết mình ăn nói vụng về, nói không lại cô, vẫn là ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.
“Lên tinh thần, cho dù như thế nào, chúng tớ cũng sẽ ở bên cạnh cậu.” Tần Tinh Tinh vỗ nhè nhẹ bạn tốt đang hoảng thần.
Ngớ ra một lúc lâu, Âu Dương Hỉ Nhi gật đầu một cái, cô là “Con gái”, không phải “Mẹ”, cô không thể ngăn cản mẹ bước vào lễ đường kết hôn, nhưng cô cảm thấy ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, về sau làm sao bây giờ?
Quán bar ở lầu hai của khách sạn Tề Hoàng, dùng kiểu thiết kế mở, ở cửa vào quán bar có một chiếc Piano ba góc màu trắng, ban đêm từ cuối tuần cho đến ngày nghỉ đều sẽ có biểu diễn trực tiếp, bình thường nếu như khách có mong muốn lên sân khấu biểu diễn, cũng luôn luôn hoan nghênh.
Ngồi ở phía trước quầy ba, thỉnh thoảng Hoắc Duyên Lãng lại nhìn ra ngoài cửa, từ lần trước ở chỗ này thoáng thấy bóng dáng Âu Dương Hỉ Nhi, anh gần như mỗi ngày đều chạy đến nơi này, dù sao vẫn hi vọng lại một lần nữa vô tình gặp gỡ.
Về phần tại sao không trực tiếp gọi điện thoại cho cô. Có lẽ là anh không muốn thừa nhận lòng mình bị cô trói buộc thật chặt, có lẽ là hi vọng cô có thể cảm nhận rõ ràng mùi vị của việc nhớ nhung anh, anh không muốn giống những chàng trai trẻ 17,18 tuổi không kịp chờ đợi gọi điện thoại cho cô, sẽ tổn hại tôn nghiêm đàn ông của anh.
“Tôi biết rõ lúc tâm trạng cậu buồn bực phiền não thường thích ăn chocolate, nhưng cũng không cần phải mang theo bên người.” Tề Tán Hạo CEO Tập đoàn Tề Hoàng buồn cười nhìn hộp chocolate bất ngờ xuất hiện trên bàn, mặc dù lớn hơn Hoắc Duyên Lãng bốn tuổi, nhưng tình cảm của anh và Hoắc Duyên Lãng không hề thua kém anh em ruột.
Hoắc Duyên Lãng là thiên tài, hai mươi hai tuổi đã lấy được bằng tốt nghiệp đại học, anh còn có bằng Thạc sĩ sinh vật, hóa học và kinh tế, tất cả mọi người đều hi vọng anh tiếp tục ra sức học lên tiến sĩ, thế nhưng anh lại lựa chọn sáng lập Hoắc công nghệ sinh học.
Nhà họ Hoắc là thầy thuốc thế gia (hết đời này đến đời khác), không có ai tán thành anh làm thương nhân, hơn nữa thứ bậc của anh là con út, dù sao vẫn giống như đứa trẻ chưa trưởng thành, hiếu động ham chơi, làm sao có thể an phận ngồi ở trong phòng họp tổ chức hội nghị?
Nhưng người con út được nuông chiều của nhà họ Hoắc lại rất kiên trì, con cả Hoắc Tình Hương người duy nhất học kinh tế của nhà họ Hoắc không thể làm gì khác hơn là bị kéo xuống nước, bị đẩy lên ghế tổng giám đốc, nhưng trên thực tế người chân chính nắm Hoắc công nghệ sinh học trong tay là Hoắc Duyên Lãng, người biết chuyện này lén lút đùa giỡn gọi anh là tổng giám đốc trong bóng tối.
Anh và Hoắc Duyên Lãng quen biết ở nước Mĩ, hai người đều bị đưa ra nước ngoài lúc mười hai tuổi, sau làm quen với người Hoa ở Newyork, thiên tài luôn luôn không thể hoà hợp với tầng lớp bạn bè cùng tuổi, cũng quên mất đã xảy ra chuyện gì, hai người liền cùng ở chung một chỗ, từ đó lại thành bạn đồng cam cộng khổ.
“Trước khi đến nơi này đã đi một chuyến đến cửa hàng tiện lợi, nhìn thấy chocolate vị mới, không nhịn được liền mua về, tôi muốn thử xem xem hương vị như thế nào.”
“Vậy tại sao chỉ mở ra để trang trí?” truyện chỉ được đăng tại diễn đàn Lê Qusy ĐÔn
“Hiện tại tôi không có tâm tình ăn.” Vừa nghĩ đến cô, lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, anh đều không nhịn được chạy vào mua chocolate, mặc dù không rõ cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng luôn muốn làm chút gì đó vì cô.
Vuốt cằm, Tề Tán Hạo có vẻ đăm chiêu nhìn anh, không sai, thằng nhóc này đối với chocolate chưa ăn qua tràn đầy lòng hiếu kỳ, nhưng anh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
“Anh muốn một viên sao?” Cho dù đối mặt với tình huống gì, Hoắc Duyên Lãng luôn luôn có vẻ mặt cợt nhã giống như một đứa bé, nhìn qua giống như một chút để tâm cũng không có, ngược lại khiến người ta đoán không ra anh đang nghĩ cái gì.
“Vẫn là chính cậu giữ lại đi.” Tề Tán Hạo sợ nhất là đồ ngọt.
Lúc này, có một đám người tính tiền rời khỏi quán bar, bốn phía nhất thời yên tĩnh không ít, vì vậy bọn họ nghe được tiếng khóc bị đè nén.
Hai người rất ăn ý nhíu mày, đồng thời quay đầu tìm kiếm chỗ phát ra âm thanh.
Hoắc Duyên Lãng dùng sức trợn to hai mắt, cẩn thận nhìn lại một chút, sẽ không sai, người mà anh tâm tâm niệm niệm lại đang ru rú trong góc.
“Cậu biết người đó?” Tề Tán Hạo đã chú ý đến phản ứng của anh.
“Có gặp vài lần.” Hai chân anh cực kỳ tự động nhảy xuống ghế dựa chân cao, cùng lúc đó một tay cầm lấy chocolate trên quầy bar, anh bỏ lại bạn tốt mà rời đi.
“Có phải tuyến lệ của cô quá phát triển hay không?” Anh đưa chocolate qua, Âu Dương Hỉ Nhi vốn cúi trán xuống hơi hơi ngẩn ra, tiếp theo. Cô từ từ ngẩng đầu lên, có chút ảo não tại sao lại để cho anh nhìn thấy bộ dạng chật vật nhất của mình?
“Anh quản tôi.” Dùng giấy vệ sinh lau nước mũi. Cô ép buộc mình không được rơi một giọt nước mắt nào nữa.
“Nhìn thấy cô rơi lệ, tôi sẽ đau lòng.”
Mặc dù anh nói rất tùy ý, lại khiến trái tim cô đập lỡ một nhịp, khuôn mặt không được tự nhiên ửng hồng. “Anh...... Không phải anh nên quay đầu không nhìn sao?”
“Nếu như có thể quay đầu không nhìn, tôi đã không cần phiền não.” Những lời này giống như một hòn đá nhỏ bị ném xuống hồ nước trong lòng cô, làm hồ Xuân Thủy rối loạn, nhưng anh giống như không hề hay biết, lột một viên chocolate đưa vào giữa đôi môi son khẽ mở của cô. “Cô thật là một người phụ nữ làm cho người ta lo lắng.”
Không được tự nhiên quay đầu, hương vị ngọt ngào tan ra ở trong miệng, nhưng mà, miệng của cô tuyệt không lưu tình. “Anh là người rất thích xen vào việc của người khác.”
“Tôi cũng không rảnh rỗi đi quản từng người một!”
“Tôi thấy bộ dạng của anh rất rảnh rỗi, anh sẽ không dùng phương pháp này chiêu dụ mối làm ăn chứ?” Liếc hộp chocolate một cái, cô chưa từng thấy có người đàn ông nào lại mang theo đồ ăn vặt này bên người. Đúng rồi, cô nhớ đến chiếc khăn tay mang theo bên người, vội vàng từ trong ví da lấy ra vật quy nguyên chủ.
Nhìn khăn tay, Hoắc Duyên Lãng có vẻ đăm chiêu nở nụ cười, cô chợt cảm thấy lông măng dựng đứng. “Anh cười cái gì?”
“Cô cực kỳ chờ mong được gặp tôi có đúng hay không?”
“Người như anh thật buồn cười!” Nhịp tim thật là nhanh thật là loạn, cô cũng không rõ lắm tại sao mình lại mang theo khăn tay của anh, cô biết mình nên gọi điện thoại cho anh, nhanh chóng hẹn thời gian, địa điểm để trả lại khăn tay, nhưng mỗi ngày cô lại mang khăn tay theo bên người giống như bảo vật, chậm chạp không gọi điện thoại đi, giống như, như vậy là có thể chứng minh mình tuyệt không muốn gặp anh.
“Cô nên thẳng thắn thừa nhận cô rất nhớ tôi.” Giọng điệu này giống như đang làm nũng.
“Tôi...... Về phương diện nào đó mà nói, anh nói như vậy cũng không sai, đó là bởi vì tôi muốn bàn một vụ giao dịch với anh.” Thôi, nói cô hành động theo cảm tính cũng không sao cả, cô không quan tâm đến bất cứ chuyện gì! “Tôi bao nuôi anh một năm, một trăm vạn, tôi chỉ có một trăm vạn, không có nhiều hơn nữa, dĩ nhiên, vì để công bằng, anh không cần phải mỗi ngày đều phải để trống thời gian tiếp tôi, khi tôi cần, gọi điện thoại Call anh... anh xuất hiện là được.”
“Được.”
“Tôi cho anh 3 ngày...... Một tuần cũng được, anh về nhà suy nghĩ rồi cho tôi đáp án.” Kỳ quái, tại sao tim cô lại đập nhanh như vậy? Cũng không phải là thổ lộ với anh.
“Tôi đồng ý.”
“Dĩ nhiên, nếu như anh cảm thấy một tuần còn chưa đủ, tôi có thể...... Đợi một chút, anh mới vừa nói gì?” Hai mắt Âu Dương Hỉ Nhi đột nhiên trừng lớn, lời đồng ý của anh cuối cùng cũng chuyển vào đại não của cô.
“Tôi nói OK, hai chúng ta thành giao.”
OK? Không sai, xem ra người đàn ông này có vẻ rất dễ thương lượng, nhưng ngay cả một chút cò kè mặc cả cũng không có, có phải anh quá tùy tiện hay không? “Có phải anh nên về nhà cẩn thận suy nghĩ hay không?”
“Tôi cực kỳ minh mẫn, không cần phải lãng phí thời gian nữa.”
“Không được, anh nhất định phải về nhà suy nghĩ, trước tiên tôi sẽ soạn hợp đồng thật tốt, ba ngày sau lúc ký hợp đồng sẽ giao trước cho anh tiền ký hợp đồng một tháng, khoản còn lại sẽ chia thành ba lần giao cho anh.” Mặc dù là Ngưu Lang, nhưng cũng có thể ra oai, không cần tùy tiện như vậy! Thật là, cô tức giận như vậy làm gì?
“Không cần phải phiền toái như vậy, tôi không cần ký hợp đồng, cũng không cần tiền ký hợp đồng.”
Vào lúc này Âu Dương Hỉ Nhi không tức giận, mà là không biết làm sao, mặc dù cô đối với nghề Ngưu Lang này không rõ lắm, nhưng mà Ngưu Lang hẳn là hám lợi, không thấy tiền, làm sao có thể bảo đảm? “Anh không sợ tôi chạy mất sao?”
“Không sợ, tôi còn lợi hại hơn Spiderman, một khi bị tôi quấn lấy, cô cũng đừng nghĩ có thể bỏ rơi.” Phần sau câu nói giống như là tuyên thệ, thấp thấp trầm trầm, khiến cho cô không tự giác run lẩy bẩy.
Cô nghĩ, nhất định là ảo giác, tại sao cô có cảm giác bị anh quấn lấy?
“Không ký hợp đồng đối với anh một chút bảo đảm cũng không có, anh sẽ hối hận.” Không có hợp đồng giấy trắng mực đen, cô có thể gọi bất cứ lúc nào, anh muốn rung chuông tố cáo cũng không có bằng chứng, trừ phương diện lương tâm, người chịu thiệt cũng không phải cô.
“Tôi sẽ không hối hận, về phần cô, tôi cũng không biết.” Ánh mắt của anh bỗng nhiên lóe sáng làm người ta cảm thấy bất an, giống như đang tính toán cái gì đó.
Thình lình rùng mình một cái, đột nhiên cô có một suy nghĩ rất mãnh liệt —— tốt nhất cô nên huỷ bỏ cuộc giao dịch này, nhưng việc đã đến nước này, cô lại nói không chơi, chẳng phải là quá không có tiền đồ sao?
Thật buồn cười, cô đang sợ cái gì? Chẳng qua nhưng mà một cuộc giao dịch, cô trả tiền, anh phục vụ, một khi giao dịch chấm dứt, hai người cũng không còn quan hệ, cô vốn không cần nghĩ quá nhiều. Không sai, không cần nghĩ quá nhiều, tất cả đều do cô nắm giữ!
“Mẹ nói cái gì?!” Cô chỉ mong mình nghe lầm.
“Hỉ nhi, mẹ muốn kết hôn.” Mẹ của Âu Dương Hỉ Nhi rất có tính nhẫn nại thuật lại một lần.
“Hôm nay là ngày Cá tháng Tư sao?” Cô rất khó tin tưởng đây là sự thật, bởi vì mẹ không thể nào gặp được người đàn ông yêu bà giống như cha.
“Mẹ cũng không dám tin mình muốn kết hôn, nhưng mà là sự thật, ông ấy rất thích mẹ, ông ấy khiến mẹ hiểu rõ quý trọng quan trọng hơn bỏ qua. Hai chúng ta đều đã mất đi một nửa kia, hi vọng những năm tháng sau này có thể thay thế một nửa kia của đối phương yêu thương đối phương, bảo vệ đối phương.”
Chưa từng nghe thấy mẹ nói ra những lời nói cảm tính như vậy, Âu Dương Hỉ Nhi tin tưởng không phải mẹ nói giỡn, nhưng cô hy vọng biết bao nhiêu đây là một trò đùa. “Là chú Kha ngày đó dẫn chúng ta đi dự tiệc sao?”
“Đúng, con cũng có thể nhìn ra ông ấy là một người đàn ông rất tuyệt.”
“Con biết rồi.” Cô không có cách nào lại nói không đi, kết thúc cuộc gọi, cả người cô mềm nhũn giống như búp bê bằng vải đã bị hỏng, không ngờ, sự lo lắng của cô thật sự ứng nghiệm, hơn nữa còn đến nhanh như vậy.
“Hỉ nhi, mẹ cậu sao?” Tần Tinh Tinh giật mình đến phát sinh đại sự.
Gật đầu một cái, Âu Dương Hỉ Nhi cảm thấy nước mắt của mình chảy rất nhanh, nhưng cô không muốn khóc. “Bà nói bà muốn kết hôn, các cậu tin tưởng sao?”
Quả thật chuyện này rất khó làm người khác tin tưởng, Tần Tinh Tinh và Lý Tịnh Á kinh ngạc đến mức nói không ra lời, mẹ Hỉ nhi đối với tình cảm thiếu hụt cảm giác an toàn nghiêm trọng, bà chỉ sẽ gọi điện thoại nói bà thất tình, hoặc là lại yêu đương, chuyện như kết hôn nên cách bà rất xa.
“Các cậu cũng cảm thấy rất buồn cười đúng hay không?” Buồn cười đến mức nước mắt của cô cũng rơi xuống, mẹ vẫn quyết định vứt bỏ cô cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ...... Cô cảm thấy mình bị vứt bỏ, giống như cha vứt bỏ cô mà lên thiên đường. Mẹ cũng muốn vứt bỏ cô đầu nhập vào lồng ngực người đàn ông khác.
“Hỉ nhi, chuyện này đối với cậu mà nói không phải chuyện xấu.” Đầu óc Tần Tinh Tinh vẫn tương đối minh mẫn, cô biết hiện tại bạn tốt rất mất mát, nhưng mà từ nay cô ấy sẽ được tự do.
“Tớ không còn mẹ rồi.”
“Mẹ vẫn là mẹ như cũ, cô vẫn là người mẹ hoài thai mười tháng sinh cậu ra.”
“Đúng vậy, máu chảy trong cơ thể cậu là của bà, bà vĩnh viễn vẫn là mẹ của cậu.” Cuối cùng Lý Tịnh Á cũng kịp phản ứng, cô đi tới ôm bạn tốt vào trong lòng, xem ra bây giờ Hỉ nhi còn yếu đuối hơn cô.
“Không giống nhau, bà là vợ của người khác rồi.” Sau này người mẹ cùng vui vẻ cười to, khóc lớn tiếng không bao giờ là của cô nữa.
“Một ngày nào đó, cậu cũng sẽ trở thành vợ của người nào đó.” Tần Tinh Tinh cũng đi tới ôm lấy cô, quả nhiên quá quan tâm người nào đó không phải là chuyện tốt.
“Tớ mới không cần lập gia đình.”
Hai mắt trừng lớn, Lý Tịnh Á khẩn trương kêu oa oa.”Hỉ nhi, làm sao cậu lại có loại suy nghĩ này?”
“Rất tốt, tớ theo cậu.” Tần Tinh Tinh giống như thật cao hứng khi có thể có người làm bạn cùng cô.
“Hai người các cậu đừng náo loạn!” Cô biết không thể dùng Logic bình thường để hình dung hai người phụ nữ này, nhưng cũng không phải là không gả được, tuổi còn trẻ đã hô to chủ nghĩa độc thân vạn vạn tuế làm gì?
“Kết hôn có gì tốt, có một người đàn ông cả ngày ở bên tai lằng nhà lằng nhằng, sẽ phiền chết được!” Tần Tinh Tinh là người chuẩn mực của chủ nghĩa độc thân tối thượng, cô không thích cả đời bị người khác trói chặt, chẳng những phải chia một nửa giường cho người ta, ngộ nhỡ đối phương có thói xấu ngáy to, chẳng phải là mỗi ngày cô đều phải mang theo đôi mắt gấu mèo 0.0 sao?
“Tinh Tinh, đừng nói nữa, Hỉ nhi thật sự đã bị cậu làm hư.” Lý Tịnh Á chịu không nổi muốn trợn trắng mắt.
“Tớ vốn cảm thấy kết hôn không có gì hay, chuyện này không có quan hệ gì với Tinh Tinh.”
Tần Tinh Tinh nghe nói vậy đắc ý, đầu năm nay những người phụ nữ đã lập gia đình chỉ có bị chồng và con quay đến mức thành Hoàng Kiểm Bà (thiếu phụ luống tuổi có chồng) và Lão Mụ Tử (bà già) mất hết ý vị. Không hề nhìn thấy thiếu phu nhân ưu nhã kiễng chân lên ở nhà uống cà phê, xem tạp chí, trừ khi tự làm khổ, nếu không làm sao phụ nữ sống chết muốn kết hôn?
Lý Tịnh Á tự biết mình ăn nói vụng về, nói không lại cô, vẫn là ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.
“Lên tinh thần, cho dù như thế nào, chúng tớ cũng sẽ ở bên cạnh cậu.” Tần Tinh Tinh vỗ nhè nhẹ bạn tốt đang hoảng thần.
Ngớ ra một lúc lâu, Âu Dương Hỉ Nhi gật đầu một cái, cô là “Con gái”, không phải “Mẹ”, cô không thể ngăn cản mẹ bước vào lễ đường kết hôn, nhưng cô cảm thấy ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, về sau làm sao bây giờ?
Quán bar ở lầu hai của khách sạn Tề Hoàng, dùng kiểu thiết kế mở, ở cửa vào quán bar có một chiếc Piano ba góc màu trắng, ban đêm từ cuối tuần cho đến ngày nghỉ đều sẽ có biểu diễn trực tiếp, bình thường nếu như khách có mong muốn lên sân khấu biểu diễn, cũng luôn luôn hoan nghênh.
Ngồi ở phía trước quầy ba, thỉnh thoảng Hoắc Duyên Lãng lại nhìn ra ngoài cửa, từ lần trước ở chỗ này thoáng thấy bóng dáng Âu Dương Hỉ Nhi, anh gần như mỗi ngày đều chạy đến nơi này, dù sao vẫn hi vọng lại một lần nữa vô tình gặp gỡ.
Về phần tại sao không trực tiếp gọi điện thoại cho cô. Có lẽ là anh không muốn thừa nhận lòng mình bị cô trói buộc thật chặt, có lẽ là hi vọng cô có thể cảm nhận rõ ràng mùi vị của việc nhớ nhung anh, anh không muốn giống những chàng trai trẻ 17,18 tuổi không kịp chờ đợi gọi điện thoại cho cô, sẽ tổn hại tôn nghiêm đàn ông của anh.
“Tôi biết rõ lúc tâm trạng cậu buồn bực phiền não thường thích ăn chocolate, nhưng cũng không cần phải mang theo bên người.” Tề Tán Hạo CEO Tập đoàn Tề Hoàng buồn cười nhìn hộp chocolate bất ngờ xuất hiện trên bàn, mặc dù lớn hơn Hoắc Duyên Lãng bốn tuổi, nhưng tình cảm của anh và Hoắc Duyên Lãng không hề thua kém anh em ruột.
Hoắc Duyên Lãng là thiên tài, hai mươi hai tuổi đã lấy được bằng tốt nghiệp đại học, anh còn có bằng Thạc sĩ sinh vật, hóa học và kinh tế, tất cả mọi người đều hi vọng anh tiếp tục ra sức học lên tiến sĩ, thế nhưng anh lại lựa chọn sáng lập Hoắc công nghệ sinh học.
Nhà họ Hoắc là thầy thuốc thế gia (hết đời này đến đời khác), không có ai tán thành anh làm thương nhân, hơn nữa thứ bậc của anh là con út, dù sao vẫn giống như đứa trẻ chưa trưởng thành, hiếu động ham chơi, làm sao có thể an phận ngồi ở trong phòng họp tổ chức hội nghị?
Nhưng người con út được nuông chiều của nhà họ Hoắc lại rất kiên trì, con cả Hoắc Tình Hương người duy nhất học kinh tế của nhà họ Hoắc không thể làm gì khác hơn là bị kéo xuống nước, bị đẩy lên ghế tổng giám đốc, nhưng trên thực tế người chân chính nắm Hoắc công nghệ sinh học trong tay là Hoắc Duyên Lãng, người biết chuyện này lén lút đùa giỡn gọi anh là tổng giám đốc trong bóng tối.
Anh và Hoắc Duyên Lãng quen biết ở nước Mĩ, hai người đều bị đưa ra nước ngoài lúc mười hai tuổi, sau làm quen với người Hoa ở Newyork, thiên tài luôn luôn không thể hoà hợp với tầng lớp bạn bè cùng tuổi, cũng quên mất đã xảy ra chuyện gì, hai người liền cùng ở chung một chỗ, từ đó lại thành bạn đồng cam cộng khổ.
“Trước khi đến nơi này đã đi một chuyến đến cửa hàng tiện lợi, nhìn thấy chocolate vị mới, không nhịn được liền mua về, tôi muốn thử xem xem hương vị như thế nào.”
“Vậy tại sao chỉ mở ra để trang trí?” truyện chỉ được đăng tại diễn đàn Lê Qusy ĐÔn
“Hiện tại tôi không có tâm tình ăn.” Vừa nghĩ đến cô, lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, anh đều không nhịn được chạy vào mua chocolate, mặc dù không rõ cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng luôn muốn làm chút gì đó vì cô.
Vuốt cằm, Tề Tán Hạo có vẻ đăm chiêu nhìn anh, không sai, thằng nhóc này đối với chocolate chưa ăn qua tràn đầy lòng hiếu kỳ, nhưng anh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
“Anh muốn một viên sao?” Cho dù đối mặt với tình huống gì, Hoắc Duyên Lãng luôn luôn có vẻ mặt cợt nhã giống như một đứa bé, nhìn qua giống như một chút để tâm cũng không có, ngược lại khiến người ta đoán không ra anh đang nghĩ cái gì.
“Vẫn là chính cậu giữ lại đi.” Tề Tán Hạo sợ nhất là đồ ngọt.
Lúc này, có một đám người tính tiền rời khỏi quán bar, bốn phía nhất thời yên tĩnh không ít, vì vậy bọn họ nghe được tiếng khóc bị đè nén.
Hai người rất ăn ý nhíu mày, đồng thời quay đầu tìm kiếm chỗ phát ra âm thanh.
Hoắc Duyên Lãng dùng sức trợn to hai mắt, cẩn thận nhìn lại một chút, sẽ không sai, người mà anh tâm tâm niệm niệm lại đang ru rú trong góc.
“Cậu biết người đó?” Tề Tán Hạo đã chú ý đến phản ứng của anh.
“Có gặp vài lần.” Hai chân anh cực kỳ tự động nhảy xuống ghế dựa chân cao, cùng lúc đó một tay cầm lấy chocolate trên quầy bar, anh bỏ lại bạn tốt mà rời đi.
“Có phải tuyến lệ của cô quá phát triển hay không?” Anh đưa chocolate qua, Âu Dương Hỉ Nhi vốn cúi trán xuống hơi hơi ngẩn ra, tiếp theo. Cô từ từ ngẩng đầu lên, có chút ảo não tại sao lại để cho anh nhìn thấy bộ dạng chật vật nhất của mình?
“Anh quản tôi.” Dùng giấy vệ sinh lau nước mũi. Cô ép buộc mình không được rơi một giọt nước mắt nào nữa.
“Nhìn thấy cô rơi lệ, tôi sẽ đau lòng.”
Mặc dù anh nói rất tùy ý, lại khiến trái tim cô đập lỡ một nhịp, khuôn mặt không được tự nhiên ửng hồng. “Anh...... Không phải anh nên quay đầu không nhìn sao?”
“Nếu như có thể quay đầu không nhìn, tôi đã không cần phiền não.” Những lời này giống như một hòn đá nhỏ bị ném xuống hồ nước trong lòng cô, làm hồ Xuân Thủy rối loạn, nhưng anh giống như không hề hay biết, lột một viên chocolate đưa vào giữa đôi môi son khẽ mở của cô. “Cô thật là một người phụ nữ làm cho người ta lo lắng.”
Không được tự nhiên quay đầu, hương vị ngọt ngào tan ra ở trong miệng, nhưng mà, miệng của cô tuyệt không lưu tình. “Anh là người rất thích xen vào việc của người khác.”
“Tôi cũng không rảnh rỗi đi quản từng người một!”
“Tôi thấy bộ dạng của anh rất rảnh rỗi, anh sẽ không dùng phương pháp này chiêu dụ mối làm ăn chứ?” Liếc hộp chocolate một cái, cô chưa từng thấy có người đàn ông nào lại mang theo đồ ăn vặt này bên người. Đúng rồi, cô nhớ đến chiếc khăn tay mang theo bên người, vội vàng từ trong ví da lấy ra vật quy nguyên chủ.
Nhìn khăn tay, Hoắc Duyên Lãng có vẻ đăm chiêu nở nụ cười, cô chợt cảm thấy lông măng dựng đứng. “Anh cười cái gì?”
“Cô cực kỳ chờ mong được gặp tôi có đúng hay không?”
“Người như anh thật buồn cười!” Nhịp tim thật là nhanh thật là loạn, cô cũng không rõ lắm tại sao mình lại mang theo khăn tay của anh, cô biết mình nên gọi điện thoại cho anh, nhanh chóng hẹn thời gian, địa điểm để trả lại khăn tay, nhưng mỗi ngày cô lại mang khăn tay theo bên người giống như bảo vật, chậm chạp không gọi điện thoại đi, giống như, như vậy là có thể chứng minh mình tuyệt không muốn gặp anh.
“Cô nên thẳng thắn thừa nhận cô rất nhớ tôi.” Giọng điệu này giống như đang làm nũng.
“Tôi...... Về phương diện nào đó mà nói, anh nói như vậy cũng không sai, đó là bởi vì tôi muốn bàn một vụ giao dịch với anh.” Thôi, nói cô hành động theo cảm tính cũng không sao cả, cô không quan tâm đến bất cứ chuyện gì! “Tôi bao nuôi anh một năm, một trăm vạn, tôi chỉ có một trăm vạn, không có nhiều hơn nữa, dĩ nhiên, vì để công bằng, anh không cần phải mỗi ngày đều phải để trống thời gian tiếp tôi, khi tôi cần, gọi điện thoại Call anh... anh xuất hiện là được.”
“Được.”
“Tôi cho anh 3 ngày...... Một tuần cũng được, anh về nhà suy nghĩ rồi cho tôi đáp án.” Kỳ quái, tại sao tim cô lại đập nhanh như vậy? Cũng không phải là thổ lộ với anh.
“Tôi đồng ý.”
“Dĩ nhiên, nếu như anh cảm thấy một tuần còn chưa đủ, tôi có thể...... Đợi một chút, anh mới vừa nói gì?” Hai mắt Âu Dương Hỉ Nhi đột nhiên trừng lớn, lời đồng ý của anh cuối cùng cũng chuyển vào đại não của cô.
“Tôi nói OK, hai chúng ta thành giao.”
OK? Không sai, xem ra người đàn ông này có vẻ rất dễ thương lượng, nhưng ngay cả một chút cò kè mặc cả cũng không có, có phải anh quá tùy tiện hay không? “Có phải anh nên về nhà cẩn thận suy nghĩ hay không?”
“Tôi cực kỳ minh mẫn, không cần phải lãng phí thời gian nữa.”
“Không được, anh nhất định phải về nhà suy nghĩ, trước tiên tôi sẽ soạn hợp đồng thật tốt, ba ngày sau lúc ký hợp đồng sẽ giao trước cho anh tiền ký hợp đồng một tháng, khoản còn lại sẽ chia thành ba lần giao cho anh.” Mặc dù là Ngưu Lang, nhưng cũng có thể ra oai, không cần tùy tiện như vậy! Thật là, cô tức giận như vậy làm gì?
“Không cần phải phiền toái như vậy, tôi không cần ký hợp đồng, cũng không cần tiền ký hợp đồng.”
Vào lúc này Âu Dương Hỉ Nhi không tức giận, mà là không biết làm sao, mặc dù cô đối với nghề Ngưu Lang này không rõ lắm, nhưng mà Ngưu Lang hẳn là hám lợi, không thấy tiền, làm sao có thể bảo đảm? “Anh không sợ tôi chạy mất sao?”
“Không sợ, tôi còn lợi hại hơn Spiderman, một khi bị tôi quấn lấy, cô cũng đừng nghĩ có thể bỏ rơi.” Phần sau câu nói giống như là tuyên thệ, thấp thấp trầm trầm, khiến cho cô không tự giác run lẩy bẩy.
Cô nghĩ, nhất định là ảo giác, tại sao cô có cảm giác bị anh quấn lấy?
“Không ký hợp đồng đối với anh một chút bảo đảm cũng không có, anh sẽ hối hận.” Không có hợp đồng giấy trắng mực đen, cô có thể gọi bất cứ lúc nào, anh muốn rung chuông tố cáo cũng không có bằng chứng, trừ phương diện lương tâm, người chịu thiệt cũng không phải cô.
“Tôi sẽ không hối hận, về phần cô, tôi cũng không biết.” Ánh mắt của anh bỗng nhiên lóe sáng làm người ta cảm thấy bất an, giống như đang tính toán cái gì đó.
Thình lình rùng mình một cái, đột nhiên cô có một suy nghĩ rất mãnh liệt —— tốt nhất cô nên huỷ bỏ cuộc giao dịch này, nhưng việc đã đến nước này, cô lại nói không chơi, chẳng phải là quá không có tiền đồ sao?
Thật buồn cười, cô đang sợ cái gì? Chẳng qua nhưng mà một cuộc giao dịch, cô trả tiền, anh phục vụ, một khi giao dịch chấm dứt, hai người cũng không còn quan hệ, cô vốn không cần nghĩ quá nhiều. Không sai, không cần nghĩ quá nhiều, tất cả đều do cô nắm giữ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook