Coi Trọng Người Tình Tổng Giám Đốc
-
Chương 1-1
Nếu như không cân nhắc trước trọng lượng của mình, vẫn muốn để cho cô bé bình dân hóa thân thành thiên kim danh viện, lượn quanh ở bữa tiệc thời thượng của xã hội thượng lưu, kết quả sẽ như thế nào?
Nhìn xem dáng vẻ vào giờ phút này của cô ——
Trốn ra vườn hoa hoàn toàn xa lạ bên ngoài, núp ở sau bụi cây giống như một kẻ lang thang, chỉ kém trên người không có che một tờ báo, cơ thể run rẩy giống như cành lá trong gió lạnh, hàm răng còn đánh vào nhau cạch cạch một tiếng rất vang dội —— chỉ dùng một chữ để hình dung "Thảm"!
Lúc này chỉ mới vừa vào thu mà thôi, làm sao lại lạnh như vậy?
Kéo chặt khăn choàng voan mỏng trên người, Âu Dương Hỉ Nhi thật sự hối hận muốn chết, nên không để ý sự phản đối của mẹ, kiên trì mặc áo khoác, mặc dù phối hợp với trang phục dạ hội màu hồng thắt lưng cao trên người không quá hài hoà, nhưng dù sao cũng tốt hơn lạnh chết.
Nếu loại thời tiết này có thể lạnh chết người, cô chắc chắn được vinh dự đăng trang đầu tin tức xã hội ngày mai.
"Cô là người phụ nữ không biết xấu hổ, không nên trêu chọc người đàn ông của tôi, bằng không tôi nhổ sạch tóc cô!"
"Đồ chết tiệt, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi trêu chọc người đàn ông của cô? Cô mù sao? Không nhìn thấy bên cạnh tôi đã có một người đàn ông siêu cấp chính trực sao?"
Đang diễn ra kịch gì vậy? Âu Dương Hỉ Nhi vội vàng đẩy cây cối ra, ló đầu nhìn lên, thiên kim tiểu thư biến thành người đàn bà chanh chua, loại tiết mục này tuyệt đối đặc sắc. . . . . . Cô có ấn tượng với vị ở bên trái kia, bởi vì "Cô" vừa xuất hiện liền trở thành tiêu điểm vạn chúng chúc mục (muôn người chú ý), vì "Cô" đẹp như tiên nữ sao? Không, mỹ trang hoa phục vừa lên người, mỗi người phụ nữ đều là mỹ nữ, trọng điểm thực sự chính là bạn trai tham dự cùng "Cô".
Người đàn ông kia thật sự siêu cấp chính trực, ngũ quan rất sâu, lại có hương vị dịu dàng êm dịu, hơn nữa đôi mắt kia, khóe mắt hơi nhếch lên, có điểm giống mắt phượng theo lời mọi người, bị liếc mắt một cái, bảo đảm cơ thể bạn sẽ tê tê dại dại, hồn phách bay theo anh ta, loại đàn ông này hoàn toàn là họa thủy!
"Cô cho rằng tôi không biết sao? Tên "tiểu bạch kiểm" kia là Ngưu Lang cô mướn mà thôi."
"Đúng thì sao? Dáng vẻ cô đạo đức như thế có biện pháp mướn một người Ngưu Lang chính trực giống như anh ấy sao?"
Ngưu Lang? Cô hơi thất vọng một chút, bàn về khí chất, anh giống như Quý công tử từ nhỏ ngậm thìa vàng lớn lên, đúng là nói đi phải nói lại, anh quả thật rất thích hợp làm người đàn ông kiếm sống bằng cách dựa vào phụ nữ.
"Tôi. . . . . . Tôi còn lâu mới cần mướn Ngưu Lang!"
"Nếu như cô có bản lãnh giống như tôi nuôi "tiểu bạch kiểm" chính trực như thế, cô còn có thể giống như bạch tuộc tám chân bám chặt vào người đàn ông không thương cô sao?"
"Cô là người phụ nữ không biết xấu hổ, tôi phải xé nát cái miệng thúi này của cô!"
"Cô là bà tám đáng chết, cô dám chạm vào một cọng lông măng của tôi, cô nhất định phải chết!"
Giương cung bạt kiếm, mùi khói tràn đầy, hình ảnh kế tiếp có thể là nhào qua vật lộn đánh nhau thành một trận hỗn loạn hay không?
Mặc dù ôm tâm tình vui sướng khi người gặp họa rất thiếu đạo đức, nhưng mà cho đến nay vẫn chưa có cơ hội xem phụ nữ đánh nhau, hơn nữa còn là hai người phụ nữ mặc trang phục lộng lẫy, chỉ cần nghĩ là biết sẽ có bao nhiêu đặc sắc, cô thật sự rất muốn xem!
"Sao hai người bọn họ còn chưa đánh nhau?" Có người cũng như cô mong đợi xem kịch vui.
"Dù gì cũng là thiên kim tiểu thư mặc hàng hiệu GUC¬CI, cuối cùng cũng phải thận trọng trước khi vung quả đấm. . . . . ." Cả người Âu Dương Hỉ Nhi đột nhiên cứng đờ, người nào đang nói chuyện với cô?
Bây giờ bộ dạng cô nhất định rất giống người máy, một tấc, một tấc quay đầu. . . . . . Hù dọa! Âu Dương Hỉ Nhi kinh ngạc đặt mông ngồi dưới đất, người này không phải là vị "tiểu bạch kiểm" Ngưu Lang sao?
"Hình tượng đã bị phá hủy, hung hăng đánh nhau một trận không phải thoải mái hơn sao?"
Âm thanh của cô mắc kẹt ở cổ họng, ngón tay run rẩy một lát chỉ anh, một lát chỉ vị được gọi là người phụ nữ không biết xấu hổ, tư tưởng của người đàn ông này thật đúng là xấu. Vào thời điểm này anh nên là anh hùng cứu mỹ nhân, tại sao có thể không có lương tâm như vậy trốn ở chỗ này xem náo nhiệt?
"Người đàn ông của ‘Bà tám đáng chết’ là người tình mới yêu nhau của ‘Không biết xấu hổ’, ban đầu người đàn ông này vì bà trùm bất động sản ‘Bà tám đáng chết’ từ bỏ ‘Không biết xấu hổ’, nhưng trước đây không lâu trong bữa tiệc thời thượng, người đàn ông này phát hiện thật ra thì lai lịch của ‘Không biết xấu hổ’ không nhỏ, anh ta nghĩ kỹ, nếu như bạn là đàn ông, ở dưới điều kiện thích hợp, chắc hẳn bạn cũng sẽ lựa chọn mỹ nữ như ‘Không biết xấu hổ’, mà không phải là loại xấu nữ như ‘Bà tám đáng chết’."
Thì ra là có chuyện như vậy, trên thế giới này đối tượng mọi người khó có thể dễ dàng tha thứ nhất chính là tình địch. . . . . . Đợi chút, người đàn ông này nên nhanh chóng chạy qua tách hai bom quả sắp nổ tung ra, mà không phải ở chỗ này kể chuyện xưa với cô.
"Trời ạ, đánh nhau!" Anh hưng phấn giống như đứa bé, đồng thời nắm tay của cô lên.
Nhìn xem dáng vẻ vào giờ phút này của cô ——
Trốn ra vườn hoa hoàn toàn xa lạ bên ngoài, núp ở sau bụi cây giống như một kẻ lang thang, chỉ kém trên người không có che một tờ báo, cơ thể run rẩy giống như cành lá trong gió lạnh, hàm răng còn đánh vào nhau cạch cạch một tiếng rất vang dội —— chỉ dùng một chữ để hình dung "Thảm"!
Lúc này chỉ mới vừa vào thu mà thôi, làm sao lại lạnh như vậy?
Kéo chặt khăn choàng voan mỏng trên người, Âu Dương Hỉ Nhi thật sự hối hận muốn chết, nên không để ý sự phản đối của mẹ, kiên trì mặc áo khoác, mặc dù phối hợp với trang phục dạ hội màu hồng thắt lưng cao trên người không quá hài hoà, nhưng dù sao cũng tốt hơn lạnh chết.
Nếu loại thời tiết này có thể lạnh chết người, cô chắc chắn được vinh dự đăng trang đầu tin tức xã hội ngày mai.
"Cô là người phụ nữ không biết xấu hổ, không nên trêu chọc người đàn ông của tôi, bằng không tôi nhổ sạch tóc cô!"
"Đồ chết tiệt, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi trêu chọc người đàn ông của cô? Cô mù sao? Không nhìn thấy bên cạnh tôi đã có một người đàn ông siêu cấp chính trực sao?"
Đang diễn ra kịch gì vậy? Âu Dương Hỉ Nhi vội vàng đẩy cây cối ra, ló đầu nhìn lên, thiên kim tiểu thư biến thành người đàn bà chanh chua, loại tiết mục này tuyệt đối đặc sắc. . . . . . Cô có ấn tượng với vị ở bên trái kia, bởi vì "Cô" vừa xuất hiện liền trở thành tiêu điểm vạn chúng chúc mục (muôn người chú ý), vì "Cô" đẹp như tiên nữ sao? Không, mỹ trang hoa phục vừa lên người, mỗi người phụ nữ đều là mỹ nữ, trọng điểm thực sự chính là bạn trai tham dự cùng "Cô".
Người đàn ông kia thật sự siêu cấp chính trực, ngũ quan rất sâu, lại có hương vị dịu dàng êm dịu, hơn nữa đôi mắt kia, khóe mắt hơi nhếch lên, có điểm giống mắt phượng theo lời mọi người, bị liếc mắt một cái, bảo đảm cơ thể bạn sẽ tê tê dại dại, hồn phách bay theo anh ta, loại đàn ông này hoàn toàn là họa thủy!
"Cô cho rằng tôi không biết sao? Tên "tiểu bạch kiểm" kia là Ngưu Lang cô mướn mà thôi."
"Đúng thì sao? Dáng vẻ cô đạo đức như thế có biện pháp mướn một người Ngưu Lang chính trực giống như anh ấy sao?"
Ngưu Lang? Cô hơi thất vọng một chút, bàn về khí chất, anh giống như Quý công tử từ nhỏ ngậm thìa vàng lớn lên, đúng là nói đi phải nói lại, anh quả thật rất thích hợp làm người đàn ông kiếm sống bằng cách dựa vào phụ nữ.
"Tôi. . . . . . Tôi còn lâu mới cần mướn Ngưu Lang!"
"Nếu như cô có bản lãnh giống như tôi nuôi "tiểu bạch kiểm" chính trực như thế, cô còn có thể giống như bạch tuộc tám chân bám chặt vào người đàn ông không thương cô sao?"
"Cô là người phụ nữ không biết xấu hổ, tôi phải xé nát cái miệng thúi này của cô!"
"Cô là bà tám đáng chết, cô dám chạm vào một cọng lông măng của tôi, cô nhất định phải chết!"
Giương cung bạt kiếm, mùi khói tràn đầy, hình ảnh kế tiếp có thể là nhào qua vật lộn đánh nhau thành một trận hỗn loạn hay không?
Mặc dù ôm tâm tình vui sướng khi người gặp họa rất thiếu đạo đức, nhưng mà cho đến nay vẫn chưa có cơ hội xem phụ nữ đánh nhau, hơn nữa còn là hai người phụ nữ mặc trang phục lộng lẫy, chỉ cần nghĩ là biết sẽ có bao nhiêu đặc sắc, cô thật sự rất muốn xem!
"Sao hai người bọn họ còn chưa đánh nhau?" Có người cũng như cô mong đợi xem kịch vui.
"Dù gì cũng là thiên kim tiểu thư mặc hàng hiệu GUC¬CI, cuối cùng cũng phải thận trọng trước khi vung quả đấm. . . . . ." Cả người Âu Dương Hỉ Nhi đột nhiên cứng đờ, người nào đang nói chuyện với cô?
Bây giờ bộ dạng cô nhất định rất giống người máy, một tấc, một tấc quay đầu. . . . . . Hù dọa! Âu Dương Hỉ Nhi kinh ngạc đặt mông ngồi dưới đất, người này không phải là vị "tiểu bạch kiểm" Ngưu Lang sao?
"Hình tượng đã bị phá hủy, hung hăng đánh nhau một trận không phải thoải mái hơn sao?"
Âm thanh của cô mắc kẹt ở cổ họng, ngón tay run rẩy một lát chỉ anh, một lát chỉ vị được gọi là người phụ nữ không biết xấu hổ, tư tưởng của người đàn ông này thật đúng là xấu. Vào thời điểm này anh nên là anh hùng cứu mỹ nhân, tại sao có thể không có lương tâm như vậy trốn ở chỗ này xem náo nhiệt?
"Người đàn ông của ‘Bà tám đáng chết’ là người tình mới yêu nhau của ‘Không biết xấu hổ’, ban đầu người đàn ông này vì bà trùm bất động sản ‘Bà tám đáng chết’ từ bỏ ‘Không biết xấu hổ’, nhưng trước đây không lâu trong bữa tiệc thời thượng, người đàn ông này phát hiện thật ra thì lai lịch của ‘Không biết xấu hổ’ không nhỏ, anh ta nghĩ kỹ, nếu như bạn là đàn ông, ở dưới điều kiện thích hợp, chắc hẳn bạn cũng sẽ lựa chọn mỹ nữ như ‘Không biết xấu hổ’, mà không phải là loại xấu nữ như ‘Bà tám đáng chết’."
Thì ra là có chuyện như vậy, trên thế giới này đối tượng mọi người khó có thể dễ dàng tha thứ nhất chính là tình địch. . . . . . Đợi chút, người đàn ông này nên nhanh chóng chạy qua tách hai bom quả sắp nổ tung ra, mà không phải ở chỗ này kể chuyện xưa với cô.
"Trời ạ, đánh nhau!" Anh hưng phấn giống như đứa bé, đồng thời nắm tay của cô lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook