Coca Thêm Đường
-
Chương 37: Muỗng đường thứ ba bảy
"Tớ không thay đổi."
Lâm Khả thề, nếu có cuộc thi xem tim ai đập nhanh hơn, cô sẽ đăng kí đi thi lập tức.
Cô ngây ngốc nhìn Doãn Hàng, có rất nhiều điều muốn nói, thế nhưng lời nói vừa đến đầu lưỡi liền không nói được gì nữa, chỉ có thể nhìn chằm chằm người con trai mình thích mười mấy năm qua.
Cảm nhận được ánh mắt "nóng bỏng" của Lâm Khả nhìn mình, Doãn Hàng có chút không tự nhiên.
Mặc dù thường ngày Lâm Khả nói rất nhiều, nhưng không hiểu sao hôm nay cô hoàn toàn không nói gì, Doãn Hàng lại cảm thấy có chút không thoải mái: "Nói chuyện."
"A...a...ừ..." Lâm Khả ấp úng một lúc, một chữ cũng không thể nói rõ ra.
Hiện tại, cô chỉ muốn chạy tới ôm lấy Doãn Hàng, không cho cậu rời khỏi mình nữa.
Doãn Hàng nhíu mày.
"Doãn Hàng." Lâm Khả khẽ giật giật vạt áo cậu.
"Sao thế?"
Lâm Khả đỏ mặt lắc đầu: "Không có gì."
Thật xấu hổ, bây giờ cô phải làm gì? Hiện tại nên làm gì đây?
Cô muốn hôn cậu sao?
Cô muốn ôm cậu một cái sao?
Tại sao so với trước đây lại thẹn thùng như vậy!
Thấy bộ dạng luống cuống, thẹn thùng của cô, một bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.
"Hả?"
Doãn Hàng không nhìn cô, mà an tĩnh nhìn mặt biển: "Lúc ở nước ngoài, mỗi lần nhớ cậu, tớ đều ra biển."
Nghe giọng nói nhàn nhạt của Doãn Hàng, Lâm Khả ngượng ngùng cúi đầu, nhìn cái tay đang được tay cậu nắm lấy, không kìm lòng được mà nắm chặt lấy.
Thì ra, được người mình thích thích mình hạnh phúc như vậy.
Trước khi cô cho rằng mình không thể tới gần cậu, cũng đặc biệt chán ghét thân phận em gái cậu, nhưng mà...
Rất vui, thực sự rất vui.
"Từ bây giờ, cậu là bạn trai của tớ?"
Thanh âm nho nhỏ truyền đến lỗ tai, Doãn Hàng nhẹ nhàng nhếch miệng: "Đúng, cậu là bạn gái tớ."
——
Sáng sớm cuối tuần.
Lâm Khả cầm một đống quần áo thử đi thử lại trước gương: "A...rốt cuộc nên mặc cái nào?"
Màu hồng phấn...trông có vẻ trẻ con.
Màu đen nâu, trông lại quá nghiêm túc.
Màu sắc rực rỡ, lòe loẹt quá.
...............
A a a, cùng đi chơi với Doãn Hàng không phải lần một lần hai, tại sao lại khó chọn quần áo như vậy!!!
Reng reng reng ——
Điện thoại cô vang lên, Lâm Khả hoang mang bấm nút nghe: "Doãn Hàng."
"Ra cửa đi."
"Được...đợi một chút."
"Ừ."
"Ừ!"
"Anh ở dưới lầu đợi em."
A a ——
Thôi, mặc cái này vậy!
——
Lâm Khả vừa mới đi xuống dưới lầu, liền thấy Doãn Hàng mặc quần áo vô cùng đơn giản. Áo thun màu đen, an tĩnh đứng đợi ở hoa viên.
Oa! Thật đẹp trai.
Lâm Khả nuốt nước miếng, đi từ từ đến chỗ Doãn Hàng: "Này." Cô đi đến phía sau cậu, nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc chọc vào bờ vai cậu.
Doãn Hàng quay đầu, ngẩn người nhìn Lâm Khả.
Lâm Khả mặc một chiếc váy liền màu trắng, mái tóc đen nhánh xõa ngang vai, đi một đôi giày cao gót màu trắng, nhìn vô cùng thoải mái.
Doãn Hàng phải thừa nhận rằng, Lâm Khả mặc như vậy rất xinh đẹp.
"Này! Doãn Hàng." Nhìn gương mặt ngây ngốc của Doãn Hàng, Lâm Khả nhịn không được quơ quơ tay.
"Khụ khụ, đi thôi." Doãn Hàng ho nhẹ hai tiếng, sau đó quay đầu mở cửa xe.
Lâm Khả đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, cài kỹ đây an toàn mới nhìn thấy trên xe có một con gấu bông nhỏ, trên mặt lộ ra hai má lúm ngọt ngào: "A, gấu bông dễ thương quá."
"Ừ."
"Không nghĩ anh cũng thích những thứ như thế này." Trong ấn tượng của Lâm Khả, Doãn Hàng đặc biệt không thích những thứ như thế này.
Doãn Hàng nhíu mày, trầm mặc một lúc: "Em thích."
Hả?
Lâm Khả không thể tin nổi trợn trừng hai mắt, ngây ngốc nhìn Doãn Hàng, gò má dần đỏ lên.
Lâm Khả thề, nếu không phải đang đi trên đường, cô nhất định sẽ lao đến ôm cậu một trăm lần!
Không!
Năm trăm lần lận!!!
Bị Lâm Khả nhìn chằm chằm không được tự nhiên lắm, Doãn Hàng nắm chặt vô lăng, lái xe về phía nội thành.
"Đúng rồi, chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi xem phim."
"Hả? Xem phim?" Lâm Khả không nghĩ Doãn Hàng cũng thích ra ngoài xem phim.
"Ừ."
Doãn Hàng nhẹ nhàng nói, Lâm Khả hỏi xấu hổ, cô ôm con gấu bông kia vào trong lòng nói: "Doãn Hàng, tại sao trước kia anh muốn em học đại học ở thành phố H?"
"..."
Không thấy người kia trả lời, Lâm Khả cũng không thấy thất vọng, cô đang định hỏi về vấn đề khác thì Doãn Hàng trả lời: "Lúc trước anh muốn thi y khoa."
"Ừ, em biết, anh muốn học nha khoa." Trong lòng Lâm Khả thấy vô cùng vui mừng: "A, thì ra từ lúc đó, anh đã muốn học ở cùng một thành phố với em, hì hì."
Doãn Hàng nhíu mày, gò má ửng đỏ lên.
"Nhưng vì sao anh muốn học nha khoa?" Đây là điều Lâm Khả vẫn luôn thắc mắc.
"Tùy tiện chọn."
Lâm Khả:...
"Ha ha, thật là tùy hứng."
"Ừ."
Lâm Khả hướng Doãn Hàng thè lưỡi, sau đó lại vùi đầu vào con gấu bông.
Gió khẽ thổi qua, nhìn bộ dạng đáng yêu của Lâm Khả, lông mày Doãn Hàng từ từ dãn ra, một loại cảm giác sung sướng chưa có bao giờ bao vây lấy cậu, tốc độ xe bỗng nhiên nhanh hơn...
——
Ở bên ngoài rạp chiếu phim, Doãn Hàng cùng Lâm Khả ôm bắp rang bơ chờ đợi đến giờ chiếu phim.
"A, bắp rang bơ ở đây rất ngon." Trong miệng Lâm Khả chứa đầy bắp rang, gương mặt phình phình ra, tựa như một chú chuột hamster nhỏ.
"Ừ."
"Thật không nghĩ tới, anh đưa em đi xem phim."
...
"Những người yêu nhau đều làm thế."
Lâm Khả chớp mắt, nhìn Doãn Hàng trong chốc lát, khóe miệng không tự chủ được cong lên: "Anh thật đáng yêu."
Doãn Hàng:...
"Yên lặng."
"Vẫn đáng yêu."
"..."
Nhìn gương mặt không biểu cảm của Doãn Hàng, Lâm Khả thè lưỡi, cô giật giật vạt áo Doãn Hàng: "Được rồi mà, thật là keo kiệt."
"..."
——
Mười phút sau.
Hai người đang ngồi xem phim trong rạp, Lâm Khả khóc không ra nước mắt...
Lần đầu tiên hẹn hò, mang bạn gái đi xem "Boonie Bears" (*) cũng chỉ có Doãn Hàng.
(*) theo như mình search ra thì đây là phim hoạt hình ^.^
"Doãn Hàng, phim này..."
"Được đánh giá rất cao."
"A..."
Ô ô ô, cô còn tưởng sẽ cùng cậu đi xem phim tình cảm ngọt ngào chứ!
"Hùng nhị, chúng ta phải bảo vệ tốt rừng cây, phải đem bọn đầu trọc đi chém hết!"
"Được! Hùng đại!"
"Ha ha ha, đầu trọc ta muốn đem nơi này đi chém sạch, ha ha ha!"
...
Lâm Khả:...
Lâm Khả:...khò khò...
Khi Doãn Hàng quay đầu lại, Lâm Khả đã dựa vào ghế ngủ ngon lành.
Doãn Hàng nhìn màn ảnh, lại nhìn Lâm Khả, nhỏ giọng nói thầm: "Khá xinh đẹp."
——
Trong bóng tối, cậu nhìn chằm chằm gò má phúng phính của Lâm Khả, có chút thất thần, đến khi tên đầu trọc trong phim hét lên cậu mới hoàn hồn, không kìm lòng được để đầu Lâm Khả dựa vào vai mình.
Sau đó...
Cậu đột nhiên cúi xuống hôn nhẹ lên gò má mềm mại, sau đó nhanh chóng rời đi.
Doãn Hàng luôn luôn bình tĩnh lại dám làm chuyện này, cậu hoảng loạn nhìn bốn phía, phát hiện không có ai nhìn thấy hành động của mình, nhẹ nhàng thở ra, sau đó yên tâm thoải mái tiếp tục xem phim.
Chỉ là tay cậu vẫn luôn nắm lấy bàn tay trắng trẻo mềm mại của Lâm Khả.
——
"Lâm Khả."
"Lâm Khả."
"A..." Nghe thấy giọng nói nhàn nhạt gọi tên mình, cô mê man mở mắt ra, nhìn chằm chằm Doãn Hàng: "Còn sớm mà."
"..."
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Lâm Khả, trong lòng Doãn Hàng mềm nhũn ra, cậu duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, dịu dàng nói: "Về nhà thôi."
"Hả?"
Lâm Khả ngây ngốc nhìn đám người dần rời khỏi rạp chiếu phim, lúc này cô mới giật mình: "Ai da!"
"Doãn Hàng, em ngủ quên mất..." Lâm Khả bĩu môi, uất ức nhìn Doãn Hàng: "Em xin lỗi..."
"Ngốc."
Doãn Hàng dắt tay Lâm Khả đi ra ngoài: "Đi thôi."
Hơi ấm từ lòng bàn tay Doãn Hàng truyền đến, xua tan đi cơn buồn ngủ của Lâm Khả, tuy rằng có hơi uể oải, nhưng trong lòng lại thấy rất vui vẻ: "Ừ."
"Hôm nay phim chán lắm à?"
"Không..."
"Em không thích?"
"Không phải, chỉ là em...xem không hiểu lắm..."
"..."
"Nhưng em rất vui."
Lâm Khả chớp chớp hai mắt nhìn Doãn Hàng.
Doãn Hàng quay đầu nhìn thoáng qua, ngay lập quay đầu lại nhìn phía trước, nắm chặt lấy vô lăng.
Cậu không muốn nói rằng, đôi mắt Lâm Khả lúc này, tựa như chứa đựng cả bầu trời đầy sao, lấp lánh tỏa sáng, làm cậu không nhịn được muốn nhiều hơn, muốn...
"Doãn Hàng, anh biết không?"
"Chỉ cần ở bên anh, mọi thứ đều rất vui vẻ."
"Doãn Hàng, sau này chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau chứ?"
Một lúc sau, Doãn Hàng nhàn nhạt ừ một tiếng, cửa sổ xe phản chiếu lại mi mắt cong cong đáng yêu của Lâm Khả.
Lâm Khả.
Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
Lâm Khả thề, nếu có cuộc thi xem tim ai đập nhanh hơn, cô sẽ đăng kí đi thi lập tức.
Cô ngây ngốc nhìn Doãn Hàng, có rất nhiều điều muốn nói, thế nhưng lời nói vừa đến đầu lưỡi liền không nói được gì nữa, chỉ có thể nhìn chằm chằm người con trai mình thích mười mấy năm qua.
Cảm nhận được ánh mắt "nóng bỏng" của Lâm Khả nhìn mình, Doãn Hàng có chút không tự nhiên.
Mặc dù thường ngày Lâm Khả nói rất nhiều, nhưng không hiểu sao hôm nay cô hoàn toàn không nói gì, Doãn Hàng lại cảm thấy có chút không thoải mái: "Nói chuyện."
"A...a...ừ..." Lâm Khả ấp úng một lúc, một chữ cũng không thể nói rõ ra.
Hiện tại, cô chỉ muốn chạy tới ôm lấy Doãn Hàng, không cho cậu rời khỏi mình nữa.
Doãn Hàng nhíu mày.
"Doãn Hàng." Lâm Khả khẽ giật giật vạt áo cậu.
"Sao thế?"
Lâm Khả đỏ mặt lắc đầu: "Không có gì."
Thật xấu hổ, bây giờ cô phải làm gì? Hiện tại nên làm gì đây?
Cô muốn hôn cậu sao?
Cô muốn ôm cậu một cái sao?
Tại sao so với trước đây lại thẹn thùng như vậy!
Thấy bộ dạng luống cuống, thẹn thùng của cô, một bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.
"Hả?"
Doãn Hàng không nhìn cô, mà an tĩnh nhìn mặt biển: "Lúc ở nước ngoài, mỗi lần nhớ cậu, tớ đều ra biển."
Nghe giọng nói nhàn nhạt của Doãn Hàng, Lâm Khả ngượng ngùng cúi đầu, nhìn cái tay đang được tay cậu nắm lấy, không kìm lòng được mà nắm chặt lấy.
Thì ra, được người mình thích thích mình hạnh phúc như vậy.
Trước khi cô cho rằng mình không thể tới gần cậu, cũng đặc biệt chán ghét thân phận em gái cậu, nhưng mà...
Rất vui, thực sự rất vui.
"Từ bây giờ, cậu là bạn trai của tớ?"
Thanh âm nho nhỏ truyền đến lỗ tai, Doãn Hàng nhẹ nhàng nhếch miệng: "Đúng, cậu là bạn gái tớ."
——
Sáng sớm cuối tuần.
Lâm Khả cầm một đống quần áo thử đi thử lại trước gương: "A...rốt cuộc nên mặc cái nào?"
Màu hồng phấn...trông có vẻ trẻ con.
Màu đen nâu, trông lại quá nghiêm túc.
Màu sắc rực rỡ, lòe loẹt quá.
...............
A a a, cùng đi chơi với Doãn Hàng không phải lần một lần hai, tại sao lại khó chọn quần áo như vậy!!!
Reng reng reng ——
Điện thoại cô vang lên, Lâm Khả hoang mang bấm nút nghe: "Doãn Hàng."
"Ra cửa đi."
"Được...đợi một chút."
"Ừ."
"Ừ!"
"Anh ở dưới lầu đợi em."
A a ——
Thôi, mặc cái này vậy!
——
Lâm Khả vừa mới đi xuống dưới lầu, liền thấy Doãn Hàng mặc quần áo vô cùng đơn giản. Áo thun màu đen, an tĩnh đứng đợi ở hoa viên.
Oa! Thật đẹp trai.
Lâm Khả nuốt nước miếng, đi từ từ đến chỗ Doãn Hàng: "Này." Cô đi đến phía sau cậu, nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc chọc vào bờ vai cậu.
Doãn Hàng quay đầu, ngẩn người nhìn Lâm Khả.
Lâm Khả mặc một chiếc váy liền màu trắng, mái tóc đen nhánh xõa ngang vai, đi một đôi giày cao gót màu trắng, nhìn vô cùng thoải mái.
Doãn Hàng phải thừa nhận rằng, Lâm Khả mặc như vậy rất xinh đẹp.
"Này! Doãn Hàng." Nhìn gương mặt ngây ngốc của Doãn Hàng, Lâm Khả nhịn không được quơ quơ tay.
"Khụ khụ, đi thôi." Doãn Hàng ho nhẹ hai tiếng, sau đó quay đầu mở cửa xe.
Lâm Khả đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, cài kỹ đây an toàn mới nhìn thấy trên xe có một con gấu bông nhỏ, trên mặt lộ ra hai má lúm ngọt ngào: "A, gấu bông dễ thương quá."
"Ừ."
"Không nghĩ anh cũng thích những thứ như thế này." Trong ấn tượng của Lâm Khả, Doãn Hàng đặc biệt không thích những thứ như thế này.
Doãn Hàng nhíu mày, trầm mặc một lúc: "Em thích."
Hả?
Lâm Khả không thể tin nổi trợn trừng hai mắt, ngây ngốc nhìn Doãn Hàng, gò má dần đỏ lên.
Lâm Khả thề, nếu không phải đang đi trên đường, cô nhất định sẽ lao đến ôm cậu một trăm lần!
Không!
Năm trăm lần lận!!!
Bị Lâm Khả nhìn chằm chằm không được tự nhiên lắm, Doãn Hàng nắm chặt vô lăng, lái xe về phía nội thành.
"Đúng rồi, chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi xem phim."
"Hả? Xem phim?" Lâm Khả không nghĩ Doãn Hàng cũng thích ra ngoài xem phim.
"Ừ."
Doãn Hàng nhẹ nhàng nói, Lâm Khả hỏi xấu hổ, cô ôm con gấu bông kia vào trong lòng nói: "Doãn Hàng, tại sao trước kia anh muốn em học đại học ở thành phố H?"
"..."
Không thấy người kia trả lời, Lâm Khả cũng không thấy thất vọng, cô đang định hỏi về vấn đề khác thì Doãn Hàng trả lời: "Lúc trước anh muốn thi y khoa."
"Ừ, em biết, anh muốn học nha khoa." Trong lòng Lâm Khả thấy vô cùng vui mừng: "A, thì ra từ lúc đó, anh đã muốn học ở cùng một thành phố với em, hì hì."
Doãn Hàng nhíu mày, gò má ửng đỏ lên.
"Nhưng vì sao anh muốn học nha khoa?" Đây là điều Lâm Khả vẫn luôn thắc mắc.
"Tùy tiện chọn."
Lâm Khả:...
"Ha ha, thật là tùy hứng."
"Ừ."
Lâm Khả hướng Doãn Hàng thè lưỡi, sau đó lại vùi đầu vào con gấu bông.
Gió khẽ thổi qua, nhìn bộ dạng đáng yêu của Lâm Khả, lông mày Doãn Hàng từ từ dãn ra, một loại cảm giác sung sướng chưa có bao giờ bao vây lấy cậu, tốc độ xe bỗng nhiên nhanh hơn...
——
Ở bên ngoài rạp chiếu phim, Doãn Hàng cùng Lâm Khả ôm bắp rang bơ chờ đợi đến giờ chiếu phim.
"A, bắp rang bơ ở đây rất ngon." Trong miệng Lâm Khả chứa đầy bắp rang, gương mặt phình phình ra, tựa như một chú chuột hamster nhỏ.
"Ừ."
"Thật không nghĩ tới, anh đưa em đi xem phim."
...
"Những người yêu nhau đều làm thế."
Lâm Khả chớp mắt, nhìn Doãn Hàng trong chốc lát, khóe miệng không tự chủ được cong lên: "Anh thật đáng yêu."
Doãn Hàng:...
"Yên lặng."
"Vẫn đáng yêu."
"..."
Nhìn gương mặt không biểu cảm của Doãn Hàng, Lâm Khả thè lưỡi, cô giật giật vạt áo Doãn Hàng: "Được rồi mà, thật là keo kiệt."
"..."
——
Mười phút sau.
Hai người đang ngồi xem phim trong rạp, Lâm Khả khóc không ra nước mắt...
Lần đầu tiên hẹn hò, mang bạn gái đi xem "Boonie Bears" (*) cũng chỉ có Doãn Hàng.
(*) theo như mình search ra thì đây là phim hoạt hình ^.^
"Doãn Hàng, phim này..."
"Được đánh giá rất cao."
"A..."
Ô ô ô, cô còn tưởng sẽ cùng cậu đi xem phim tình cảm ngọt ngào chứ!
"Hùng nhị, chúng ta phải bảo vệ tốt rừng cây, phải đem bọn đầu trọc đi chém hết!"
"Được! Hùng đại!"
"Ha ha ha, đầu trọc ta muốn đem nơi này đi chém sạch, ha ha ha!"
...
Lâm Khả:...
Lâm Khả:...khò khò...
Khi Doãn Hàng quay đầu lại, Lâm Khả đã dựa vào ghế ngủ ngon lành.
Doãn Hàng nhìn màn ảnh, lại nhìn Lâm Khả, nhỏ giọng nói thầm: "Khá xinh đẹp."
——
Trong bóng tối, cậu nhìn chằm chằm gò má phúng phính của Lâm Khả, có chút thất thần, đến khi tên đầu trọc trong phim hét lên cậu mới hoàn hồn, không kìm lòng được để đầu Lâm Khả dựa vào vai mình.
Sau đó...
Cậu đột nhiên cúi xuống hôn nhẹ lên gò má mềm mại, sau đó nhanh chóng rời đi.
Doãn Hàng luôn luôn bình tĩnh lại dám làm chuyện này, cậu hoảng loạn nhìn bốn phía, phát hiện không có ai nhìn thấy hành động của mình, nhẹ nhàng thở ra, sau đó yên tâm thoải mái tiếp tục xem phim.
Chỉ là tay cậu vẫn luôn nắm lấy bàn tay trắng trẻo mềm mại của Lâm Khả.
——
"Lâm Khả."
"Lâm Khả."
"A..." Nghe thấy giọng nói nhàn nhạt gọi tên mình, cô mê man mở mắt ra, nhìn chằm chằm Doãn Hàng: "Còn sớm mà."
"..."
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Lâm Khả, trong lòng Doãn Hàng mềm nhũn ra, cậu duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, dịu dàng nói: "Về nhà thôi."
"Hả?"
Lâm Khả ngây ngốc nhìn đám người dần rời khỏi rạp chiếu phim, lúc này cô mới giật mình: "Ai da!"
"Doãn Hàng, em ngủ quên mất..." Lâm Khả bĩu môi, uất ức nhìn Doãn Hàng: "Em xin lỗi..."
"Ngốc."
Doãn Hàng dắt tay Lâm Khả đi ra ngoài: "Đi thôi."
Hơi ấm từ lòng bàn tay Doãn Hàng truyền đến, xua tan đi cơn buồn ngủ của Lâm Khả, tuy rằng có hơi uể oải, nhưng trong lòng lại thấy rất vui vẻ: "Ừ."
"Hôm nay phim chán lắm à?"
"Không..."
"Em không thích?"
"Không phải, chỉ là em...xem không hiểu lắm..."
"..."
"Nhưng em rất vui."
Lâm Khả chớp chớp hai mắt nhìn Doãn Hàng.
Doãn Hàng quay đầu nhìn thoáng qua, ngay lập quay đầu lại nhìn phía trước, nắm chặt lấy vô lăng.
Cậu không muốn nói rằng, đôi mắt Lâm Khả lúc này, tựa như chứa đựng cả bầu trời đầy sao, lấp lánh tỏa sáng, làm cậu không nhịn được muốn nhiều hơn, muốn...
"Doãn Hàng, anh biết không?"
"Chỉ cần ở bên anh, mọi thứ đều rất vui vẻ."
"Doãn Hàng, sau này chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau chứ?"
Một lúc sau, Doãn Hàng nhàn nhạt ừ một tiếng, cửa sổ xe phản chiếu lại mi mắt cong cong đáng yêu của Lâm Khả.
Lâm Khả.
Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và Wordpress của Uri Micasa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook