"Em muốn học?"

“Vâng.”

Ánh mắt anh ấy quét qua, giờ tôi mới để ý quần áo của mình đang ướt đẫm, dán chặt lên cơ thể, may mà là váy màu đậm, không thì thực sự rất lúng túng.

"Đúng vậy đó, hôm nay em thử chịu ấm ức một chút."

" A, em còn biết ấm ức sao?"

Tôi:...

Thẩm Hiếu và Chu Thiến hoàn toàn khác biệt — anh ta rất ác miệng, mặc dù nói không nhiều nhưng từng chữ từng chữ đều làm cho người khác cảm thấy lúng túng.

"Không cần ấm ức, đầu tiên em luyện cho gan lớn chút đi."

"Luyện gan cho lớn?"

Thẩm Hiếu cười một tiếng, sau đó quay lưng lại, hướng về phía tôi.

"Đến đây, nằm sấp trên lưng tôi."

"Sao cơ…”

"Không phải muốn học bơi sao? Sợ em chưa xuống nước đã ngất xỉu mất rồi."

Tôi ôm chặt lấy Thẩm Hiếu từ phía sau, giống như đang cố bấu víu vào con thuyền rộng lớn trong giông bão, tim như muốn vọt lên tận cổ họng.

"Ôm chặt."

“Nhắm mắt lại."

"3"

"2"

"1"

"Bắt đầu lặn."

Ngũ quan của tôi bị nước từ bốn phương tám hướng xâm nhập vào, dòng nước mát lạnh lẩn quẩn luồn qua tứ chi, màng nhĩ toàn tiếng ong ong, mí mắt dù đã đóng chặt lại vẫn bị đau nhức dưới áp lực nước…

Nhưng chưa kịp để tôi cảm nhận thêm cảm giác đó, trong nháy mắt, Thẩm Hiếu lại trồi lên mặt nước. Tôi còn đang nằm trên lưng anh, thanh âm đối phương có chút đùa cợt:

"Còn muốn học không?"

Tôi quay đầu lại ho khan, thở không ra hơi, kiên trì nói:

"Muốn."

Nghe vậy, sắc mặt của Thẩm Hiếu loé lên vẻ kinh ngạc, hình như còn thêm chút vui vẻ, sau đó anh đem kính lặn trên cổ đưa cho tôi.

"Lần này em thử mở mắt nhìn xem."

"Mở mắt?"

"Thử đi."

Tôi cảm thấy thực sự hưng phấn, vội đeo kính lặn sau đó nằm vững trên lưng anh ấy. Nhưng lần này tôi đếm, chắc chỉ có 30 giây đã qua được bờ bên kia.

Thẩm Hiếu nhìn biểu hiện vô cùng vui vẻ của tôi, ánh mắt tỏa sáng.

"Chơi vui không?"

"Vui lắm!"

"Một lần nữa nhé?

"Một lần nữa."

Trọn vẹn một tiếng đồng hồ, Thẩm Hiếu để tôi nằm trên lưng, bản thân thì vừa đi vừa lặn qua lại giữa hai bờ của hồ bơi.

Tôi yêu cái cảm giác này chết mất!

Rất hưng phấn, rất kích thích, còn kèm theo cảm giác mất cân bằng, không thể tự chủ.

Cảm giác này giống như bạn đột nhiên yêu một người, lại như là đại hoạ ập xuống đầu khiến bạn hoảng hốt; có vui có buồn, ngọt bùi cay đắng đan xen, giống như đứa trẻ lần đầu tiên nghịch ngợm, tư vị đúng là khó quên.

Sau đó, chúng tôi cùng ngồi ở cầu thang nơi mực nước ngang eo nghỉ ngơi. Thẩm Hiếu vẫn im lặng, toát ra sự ngạo mạn.

"Em thích cảnh vật dưới nước chứ?"

"Em có nhìn thấy thứ gì đâu, rất tối nha."

"... Thật có lỗi, anh quên nơi này không phải biển."

Nghe vậy, tôi mười phần ngạc nhiên: "Anh còn lặn biển nữa sao?"

Đối phương nhìn tôi một cái xem thường: "Đùa em làm gì. Lúc học đại học, anh có vài người bạn thích bơi lội, hàng năm đều sẽ ra biển thi lặn với nhau."

Tôi cũng không nói thêm gì, chỉ dùng đôi mắt không chớp mà nhìn anh ấy. Thẩm Hiếu nhìn thấy ánh mắt sùng bái của tôi, bỗng dưng quay mặt nhìn hướng khác, giọng điệu hơi ngại ngùng.

"Sau này em có thể đi cùng anh."

Lời mời khiến cho tôi giao động, nhưng nhất thời không biết trả lời ra sao. Nhìn thấy tôi trầm mặc, Thẩm Hiếu khẽ cười một tiếng.

"Em biết không, sau này chúng ta già đi, tim cũng sẽ đập khó khăn hơn..."

"Vậy nên, phải cố gắng hơn..."

Dưới ánh đèn mờ ảo, cơ thể ẩm ướt của anh được mạ lên một lớp ánh sáng dịu dàng, thuần khiết như trong mộng.

Lúc này, tôi nhìn anh, anh ngắm tôi. Hồ nước lạnh lẽo thuận tiện cho chúng tôi có cớ để trao nhau cái ôm.

Ôm thật ấm, hôn… cũng rất thuận lợi.

Vừa chạm vào liền vội tách ra, giật mình như tỉnh mộng. Thẩm Hiếu cũng không làm thêm chuyện gì khác, mà ôm lấy mặt tôi, ngón tay thon dài không ngừng lau đi vệt nước còn đọng lại trên mắt, thận trọng, dịu dàng nhưng cũng rất nóng bỏng.

Tôi bỗng nhiên cảm nhận được tình cảm của anh ấy...

Người này cần tôi, tựa như tôi cần anh ấy.

Chúng tôi giống nhau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương