Thẩm hiếu cũng coi như nể mặt, một đường bị tôi lôi kéo cũng không làm trò quỷ gì.

Khúc Nhược Khương vốn dĩ đi theo sau chúng tôi, chẳng biết cô nàng biến mất từ lúc nào, chỉ để lại cho tôi một tin nhắn: “Hứa với ba ba, đêm nay không về nha!”
Tôi: “! ”
Lại nhìn Thẩm Hiếu — người đang lạnh mặt đứng ở cửa chính không chịu đi — mặc dù không biết hắn định làm gì, tôi vẫn đứng bên cạnh hắn, hai chân cũng rất cố gắng chịu đựng nhức mỏi.

Chờ thêm chút nữa chắc tôi nghĩ đến căn hộ tân hôn ba phòng ngủ một phòng khách luôn rồi.

Bí mật cuối cùng cũng được bật mí.

Một lúc sau, một bóng người gầy gò xuất hiện ở của — người đó vẫn đang mặc chiếc váy ren màu đỏ ban nãy, nước mắt lưng tròng, nhẹ nhàng nói với Thẩm Hiếu: “Anh à, em đi với anh.


Mẹ ơi, tôi sốc nha!
Ngày đầu tiên về nhà chồng, cô dâu đã bỏ chạy theo người khác luôn!
Cái kịch bản này… đến mấy tác giả của tiểu thuyết tám xu cẩu huyết cũng không dám viết đâu nha.

Thẩm Hiếu cũng rất thẳng thắn, mỗi tay kéo một người, nhét chúng tôi lên chiếc Land Rover màu đen đỗ cạnh cửa rồi phóng đi.

Không thể tin được là tôi đang ngồi cùng xe với tình địch, còn kèm theo cái lốp dự phòng của cô nàng!

Điều càng khó tin hơn chính là tôi ngồi ở ghế phụ, còn tống thước lại ngoan ngoãn chủ động ngồi ghế sau, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

Rất tốt nha, căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách của tôi sắp được nâng cấp thành căn nhà hai tầng rồi.

Đang lúc bối rối, Thẩm Hiếu bên cạnh chợt lên tiếng, giọng nói vẫn rất lạnh lùng: “Trước đây anh dạy em như thế nào? Là người thì phải biết yêu bản thân mình trước!”
Phía sau, Tống Thước thì thào mở miệng: “… Con người phải biết yêu bản thân mình trước, sau đó mới đi yêu người khác.


“Vậy giờ thế nào? Bọn họ không cho em về thì em liền thật sự không về?”
Bên kia im lặng.

Thấy cô ấy im lặng, Thẩm Hiếu lạnh nhạt nhìn tôi:
“Còn cô, nếu là cô thì cô sẽ làm thế nào?”
???
Tự dưng bị điểm danh, tôi cảm thấy rất áp lực đó!
“Tôi? Lời của tôi…”
“Không sao.

Cô cứ nói đi.



“Tôi có thể cúi đầu, nhưng sẽ không để bố mẹ phải xấu hổ! ”
Tôi chưa nói xong đã cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng giải thích: “Tôi xin lỗi, lời của tôi có hơi chói tai.

Cô Tống, cô đừng suy nghĩ…”
Im lặng…
Im lặng kéo dài…
Tống Thước đột nhiên nói: “Anh Hiếu, em biết phải làm gì rồi.


Thẩm Hiếu “Ừ” một tiếng, nhấn ga lái thẳng ra ngoại ô, đến cổng một khu tái định cư thì dừng lại.

Trước khi xuống xe, Tống Thước nói với tôi: “Chị Lộ, chị nói rất đúng.


Nhìn cô ấy rời đi, tôi vẫn có chút không yên tâm: “Cứ để cô ấy đi như vậy sao?”
Thẩm Hiếu thản nhiên hỏi lại: “Không thì thế nào?”
“Con bé đã kết hôn rồi, tôi quản được nhiều vậy sao?”

Xứng đáng là lốp xe cao cấp, có điểm giới hạn, rất có đạo đức!
Thấy tôi trầm ngâm, người kia ngả người ra ghế, tư thế thoải mái, nói: “Được rồi, chuyện của con bé đã giải quyết xong, giờ đến chúng ta.


Tôi: …
“Tôi đề nghị chúng ta tìm hiểu nhau một lần nữa, em nghĩ sao?”
Anh ta nhìn tôi, giơ tay ra một cách lịch sự: “Xin chào, tôi là Thẩm Hiếu.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương