"Em muốn một lần nữa không?"
"Hả? Muộn quá rồi..."
Tôi tưởng là Thẩm Hiếu hỏi có muốn lặn nữa không, ai ngờ đối phương lại nhìn tôi đầy thâm ý, đột nhiên anh ấy cúi đầu, một bàn tay luồn qua mái tóc dài, dùng sức đỡ lấy đầu tôi.

Tôi sững sờ, không biết nên làm thế nào…
Không được nha, cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện đó!
Tôi vội vàng chống hai tay trước ngực Thẩm Hiếu, miễn cưỡng kéo ra khoảng cách:
"Chờ… chờ một chút."
"Không được đâu, như vậy thì quá nhanh rồi…"
Nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của tôi, anh bỗng nhiên bật cười: "Em nghĩ anh muốn làm gì?"

"Đừng lo lắng, đây là nơi công cộng." — Nói xong, mười phần vui sướng nở nụ cười.
Sau đó anh ấy vào phòng thay đồ, lấy áo trên xe khoác cho tôi rồi mở cửa mời tôi vào ghế phụ, tôi cảm thấy lo lắng nha.
"Cái kia, hay là em ngồi phía sau đi?"
Thẩm Hiếu nhéo nhẹ cằm tôi: "Không cần, sau này đây là chỗ ngồi chuyên dụng của em."
Chỉ là câu nói đơn giản vậy mà như đang rót mật vào tim tôi, vừa ngọt ngào vừa tươi mát.
Rạng sáng, đường đi vắng vẻ không người, người kia vẫn ung dung chậm rãi lái xe, nhàn nhạt trò chuyện:
"Thật ra anh là một kẻ đơn điệu đến nhàm chán.

Mỗi lần sau khi kết thúc một phiên tòa, anh đều đi bơi, ăn cơm, xem phim ở cùng một nơi rồi lại về nhà ngủ.


Đây chính là phương thức giải toả căng thẳng duy nhất của anh."
"Vậy thì em lại càng nhạt nhẽo nha."
"Như thế nào?"
"Bình thường nếu không phải vẽ thì là chạy đến công trường, cuối tuần có thời gian rảnh thì cũng sẽ dành để ngủ, nếu không thân thể cũng không chịu đựng được..."
"Thảm như vậy sao..."
Đang nói chợt có thông báo điện thoại.

Thấy tên của đối phương, tôi lập tức tắt màn hình, Thẩm Hiếu đương nhiên cũng nhìn thấy.

Không khí hài hoà vừa rồi đột nhiên tan biến không còn chút nào, anh trầm mặc lái xe đến dưới lầu nhà tôi, đưa tay mở cửa xe cho tôi.
"Cảm ơn..."
Thấy tôi không dám nhìn thẳng, Thẩm Hiếu nhàn nhạt nhìn tôi: "Thời gian là rất trân quý, chúng ta nên dành nó cho người đáng giá.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương