Tôi gọi liên tục mấy cuộc điện thoại, âm thanh trả lời đều giống như nhau: [Đối phương đang không ở trong vùng phủ sóng.

]
Bóng tối bao trùm xung quanh, phía xa xa mặt nước phản quang hơi lăn tăn, mơ hồ nghe thấy được tiếng nước náo động.

"Thẩm Hiếu, là anh sao?"
Tôi đi dọc theo bể bơi, tiền về phía phát ra âm thanh.

Dưới chân đột nhiên hụt hẫng.

Giây đầu tiên rơi xuống nước tôi còn tiếc nuối, hoá ra đây là tiếng ống thoát nước.

Gây thứ hai, tôi đọc được biển báo dán trên thành bể: [Vùng nước sâu, mực nước 2,2m]

Cứu! Tôi không biết bơi!
Ngay lúc ngụp lặn trong làn nước, trong lòng tôi vẫn còn rất vui vẻ — may mắn thay, mascara và chì kẻ mày hôm nay tôi sử dụng đều không thấm nước, nếu Thẩm Hiếu đến nhận xác thì lớp trang điểm vẫn hoàn hảo…
Trong lúc tôi còn đang nghĩ lung tung, một lực mạnh từ phía sau bất ngờ đỡ rồi nâng tôi lên trên mặt nước.

Ngay sau đó, người kia lặng lẽ kéo tôi đến vùng nước nông.

Tôi đứng vững lại, đầu bù tóc rối, vừa xấu hổ vừa buồn cười.

Thẩm Hiếu lặn xuống nước không nói lời nào, tôi vừa lau nước trên mặt xong, mở mắt ra thì chỉ thấy được bóng người, không khỏi thở dài.

"Anh bơi giỏi thật đấy.

"

Anh ấy phớt lờ tôi.

"Em cũng muốn học, nhưng mẹ em không cho.

"
Tiếp tục mặc kệ.

“Anh dạy em có được không?"
Dưới ánh đèn tường mờ ảo, bóng người đen kịt vọt ra khỏi mặt nước, ánh mắt chăm chú nhìn tôi, lông mi ướt sũng.

Nhìn anh như vậy, lòng tôi cũng trở nên mềm mại.

"Không được sao?"
Tôi biết anh ấy là người kiêu ngạo, dù đã chịu thua tôi một lần, nhưng lần này có lẽ đã hơi vượt quá sức chịu đựng của anh.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương