Cọ Xát
Chương 38: Cọ xát

Trương Mộng Như cười rộ lên:
“Như vậy sao được chứ. Hai người đường xa mà đến là khách quý, ba em đặc biệt giao cho em phải chiêu đãi chị và anh rể thật tốt, đưa hai người đi ăn đi chơi thật vui.”
“Thật sự không cần đâu.”
Hàn Cẩm Thư nghĩ nghĩ, tùy tiện tìm một lý do:
“Hơn nữa trước khi chị về Lan Giang đã liên lạc với vài người bạn cũ. mọi người hẹn nhau nói chuyện tâm sự, một người trẻ tuổi như em đi theo bọn chị lâu sẽ cảm thấy không thú vị.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe vậy, lúc này Trương Mộng Như mới hoàn toàn từ bỏ ý muốn cùng đi chơi, cô ta cười cười:
“Được, chị Cẩm Thư, em biết rồi. Sau này nếu có cần gì, chị nhớ liên hệ với em. Đều là người trong nhà, chị ngàn vạn lần đừng khách sáo với em .”
“Ừ, chị sẽ không khách sáo. Cảm ơn em, Mộng Như.”
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Hàn Cẩm Thư phồng má, lặng lẽ thở ra một hơi. Thở xong quay đầu lại, trước mặt thình lình xuất hiện một bản phóng đại của khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng.
Cô bị dọa giật mình, theo bản năng nảy lên, vỗ ngực kêu lên:
“Em nghe điện thoại, anh tiến đến gần như vậy làm cái gì?”
Ngôn Độ chống cằm nhìn cô, vẻ mặt lười biếng mà tùy ý. Anh thờ ơ hỏi:
“Em nghe điện thoại của em gái họ xa sao, tại sao biểu cảm trông khó chịu hơn khi trả lời điện thoại của anh vậy?”
Hàn Cẩm Thư: “…”
Hàn Cẩm Thư:?
Hàn Cẩm Thư vô cùng hoang mang:
“Làm sao anh biết khi em nghe điện thoại anh là biểu cảm gì? Sao lại biết em trông không tự nhiên như thế nào?”
Thật kỳ lạ, nói chuyện điện thoại cách xa vạn dặm, chẳng lẽ bạo quân có thiên nhãn thông, thuận phong nhĩ. Nếu không, làm sao anh có thể biết được biểu cảm trên mặt của cô.
Giọng điệu Ngôn Độ lười biếng, anh trả lời:
“Chỉ cần đoán thôi cũng đoán được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Cẩm Thư cạn lời, ha ha hai tiếng:
“Vậy năng lực đoán mò của anh thật đúng là số một thế giới.”
“Cảm ơn đã khen. Chẳng qua…”
Ngôn Độ kề xát vào cô, hỏi:
“Em nhận điện thoại của anh không được tự nhiên là bởi vì thẹn thùng. Vậy vì sao nhận điện thoại của Trương Mộng Như không được tự nhiên?”
Hàn Cẩm Thư: “…???”
Hàn Cẩm Thư tức giận:
“Ai nói em nhận điện thoại của anh không được tự nhiên là bởi vì thẹn thùng. Anh tự mình cảm nhận cũng không cần suy nghĩ như vậy?”
Ngôn Độ nói:
“Không thể.”
Hàn Cẩm Thư: “…”

Hàn Cẩm Thư đã hoàn toàn bị đánh bại. Cô nhíu mày lười nói chuyện phiếm với anh. Cô mở màn hình di động lên tình cờ nhìn lướt qua, đúng lúc nhìn thấy một địa chỉ định vị gửi từ nick wechat tên là “Mộng Như (con gái chú họ Kiến Thụ )”.
Hàn Cẩm Thư thuận tay phản hồi: [Đã nhận được, cảm ơn.]
Mới vừa gửi đi, Trương Mộng Như đã lập tức nhắn lại: [chị Cẩm Thư không cần khách khí [đáng yêu]]
Lại qua vài giây, Trương Mộng Như lại nhắn tiếp một tin, lần này là: [Đúng rồi chị Cẩm Thư, em nghe nói anh rể tập đoàn tài chính lớn đa quốc gia. Gần đây, ngân hàng nhà em có hoạt động kinh doanh liên quan, chị có thể cho em xin số wechat của anh rể được không? Em có một số việc muốn nhờ anh rể chỉ bảo. Nếu không tiện thì thôi vậy.]
Mặt Hàn Cẩm Thư không biểu cảm nhìn tin nhắn cuối cùng này, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khó chịu.
Kinh doanh ngân hàng với người chồng plastic nhà cô thì có liên quan gì, còn muốn kết bạn WeChat.
Không cho.
Tạch.
Hàn Cẩm Thư trực tiếp tắt di động.
Sau một lúc im lặng, Hàn Cẩm Thư bỗng nhiên nâng mí mắt lên nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nói:
“Ngôn Độ.”
Ngôn Độ đáp lại cô:
“Sao vậy?”
Hàn Cẩm Thư cân nhắc lời mình sắp nói, rồi cẩn thận hỏi:
“Anh thấy người em gái mà em gọi là Mộng Như kia, anh ấn tượng thế nào với con bé?”
Giọng nói Ngôn Độ rất lãnh đạm:
“Không có ấn tượng gì.”
Hàn Cẩm Thư:…?
Hàn Cẩm Thư nhăn mày lại:
“Anh đừng nói nhảm với em, tại sao lại không ấn tượng? Đó là con gái của chú họ Kiến Thụ, người em gái họ còn đặc biệt lái xe đến đưa chúng ta về khách sạn, lúc ấy cô ta còn cùng chúng ta hàn huyên vài câu, anh còn đáp lại cô ta đó.”
Ngôn Độ nói:
“Anh không nói nhảm.”
“… Được rồi được rồi, cùng anh nói chuyện phiếm thật tốn sức.”
Hàn Cẩm Thư có chút cạn lời xua xua tay, không nghĩ đến chuyện em họ Trương Mộng Như hôn nồng nhiệt người khác bên đường nữa, cũng không tiếp tục nói chuyện với Ngôn Độ về Trương Mộng Như.
Ai ngờ đúng lúc này, Ngôn Độ lại mở miệng.
Anh vô cùng bình tĩnh mà nói:
“Anh không ấn tượng đối với người em gái họ này của em, nhưng đối với chuyện cô ta đề cập đến nhẫn cưới của chúng ta thật ra lại có chút ấn tượng.”
Hàn Cẩm Thư:
“Ấn tượng cái gì?”
Ngôn Độ nói:
“Anh cảm thấy cô ta cố ý.”
“Hả?”
Hàn Cẩm Thư hơi kinh ngạc:

“Cố ý đề cập chuyện nhẫn cưới của chúng ta sao? Vì sao?”
Mu bàn tay Ngôn Độ chạm nhẹ lên gương mặt cô, nhàn nhạt nói:
“Vợ chồng sau khi kết hôn nhưng không đeo nhẫn cưới, mười phần thì có đến tám chín phần đều là tình trạng hôn nhân xảy ra vấn đề. Cô ta thấy trên tay em không đeo nhẫn, làm trò nói trước mặt em, không phải là rất kỳ quái sao.”
Hàn Cẩm Thư sửng sốt, tiến gần lại phía anh vài cm, thấp giọng nói:
“Anh nói như vậy là cảm thấy Mộng Như cố ý khiến em khó chịu? Vậy cô ta hình như là có chút không ổn sao?”
Ngôn Độ lười biếng nói:
“Anh chưa từng nói như vậy.”
Hàn Cẩm Thư bị lời nói ba phải của anh khiến cô càng thêm tò mò, bắt lấy cánh tay phải của anh lắc qua lắc lại, nói:
“Anh đừng nói chuyện úp úp mở mở được không. Trong bạn bè, ai cũng đều nói đôi mắt của anh là độc nhất, nhìn người chuẩn nhất, anh hãy phân tích người em gái này hộ em một chút đi! Chuyện này đối với em rất quan trọng!”
Ngôn Độ:
“Người không quan trọng, anh không muốn đánh giá.”
Hàn Cẩm Thư dùng sức nắm mu bàn tay anh:
“Anh có biết loại người gì là đáng ghét nhất không? Đó là nói chuyện nửa chừng.”
Ngôn Độ nắm bàn tay nhỏ bé của cô lên nhẹ nhàng cắn một cái, nói:
“Chẳng qua, xuất phát từ tâm lý che chở cho bê con, anh chỉ có thể nhắc nhở em một câu.”
Hàn Cẩm Thư chớp chớp mắt:
“Là sao?”
Ngôn Độ thấp giọng nói:
“Người em gái họ này của em rắp tâm làm chuyện không chính đáng, nếu có thể không giao tiếp thì không cần giao tiếp.”
*
Tối nay, Hàn Cẩm Thư đi tắm nhưng bụng đầy tâm sự, thế nên đã coi sữa tắm nhầm thành dầu gội đầu, bóp một lượng lớn bôi lên tóc, hại cô phải tắm ba ngày mới rửa sạch.
Đầu tiên là hại lão đại bạo quân dị ứng với xoài nổi mẩn đỏ, sau đó lại gặp chuyện bất bình giúp bà lão mở quán đánh đuổi kẻ ác, cuối cùng lại đụng phải người em họ xa khi đang giúp đỡ bà lão.
Hàn Cẩm Thư xoa xoa tóc nhìn xa xăm. Cô thầm nghĩ ngày đầu tiên cô và Ngôn Độ đến Lan Giang đã náo nhiệt như thế, mấy ngày sau còn không biết sẽ phát sinh thêm chuyện không thể tưởng tượng gì nữa.
Tắm rửa, sấy xong tóc, cô có thói quen đăng nhập vào trò chơi gửi tin nhắn cho hốc cây, gửi tin tức cho hốc cây: [Hôm nay hại bạo quân dị ứng xoài, tôi thật áy náy, cũng thật lo lắng, nhưng may mắn là anh không sao. Ô ô.]
Bước ra phòng tắm, cô nhìn thấy Ngôn Độ đang ngồi trên chiếc ghế văn phòng làm từ gỗ đặc rắn chắc, trước mặt anh đặt một chiếc laptop.
Mười ngón anh gõ trên bàn phím, ánh mắt lạnh lùng vẻ mặt bình tĩnh, không biết là đang bận công việc hay là làm chuyện khác.
Ánh sáng trên màn hình chiếu lên khuôn mặt không biểu cảm của Ngôn Độ, khiến anh trông càng thêm cô độc lạnh lùng như vầng trăng.
Hàn Cẩm Thư ngắm nhìn vẻ đẹp của bạo quân một lúc, rồi đảo mắt xuống dừng ở màn hình máy tính trước mặt anh.
Sau đó, cô hơi kinh ngạc nhướng mày.
Chiếc laptop Ngôn Độ mang đến Lan Giang và chiếc anh dùng làm việc thường ngày không giống nhau, cũng không phải cùng loại. Chiếc laptop trên vỏ máy có nhãn hiệu hình đầu người ngoài hành tinh in bên trên, đường nét đơn giản, mang lại cảm giác khoa học kỹ thuật, đó là logo thương hiệu của một công ty máy tính.
Cái logo này hầu như ai thích chơi game đều biết đến.

Cái laptop này của Ngôn Độ là một chiếc laptop cao cấp và chuyên nghiệp dùng để chơi game rất tốt.
Hàn Cẩm Thư hết kinh ngạc lại cảm thấy buồn cười. Rõ ràng ở trong thế giới trò chơi chỉ là tên cùi bắp, vậy mà còn cố tình trang bị cho chính mình một thiết bị chơi game cao cấp như vậy.
Cô thật không biết nên chế nhạo bạo quân nội tâm cao ngạo hay than thở bạo quân là người nhiều tiền của đây.
Ngay lúc cô vẫn còn đang suy nghĩ linh tinh, người với khuôn mặt cô độc lạnh lùng như mặt trăng trước máy tính lại mở miệng.
Ngôn Độ không nâng mắt, nói với cô một câu:
“Gương mặt này thực sự đẹp như vậy sao? Mỗi lần Cẩm Thư tiểu thư nhìn anh, đôi mắt đều không chớp một cái.”
Hàn Cẩm Thư: “…”
Hàn Cẩm Thư bị nghẹn lại, lập tức không cam lòng yếu thế mà phản kích lại. Cô ăn mặc áo ngủ đi qua đi, cố ý đi thật chậm rãi thướt tha quyến rũ, trong miệng nói:
“Aiya, Ngôn tổng đang làm gì vậy? Chơi trò chơi sao? Không lẽ lần trước sau khi bị em đánh bại đã đặc biệt thay một cái laptop khổ luyện kỹ thuật chơi trò chơi, muốn tìm em báo thù hả?”
Hàn Cẩm Thư không biết rằng dáng vẻ cô với mái tóc xoăn buông xuống bờ vai ngọc thơm tho ẩn hiện này, cô thật sự là mỹ nhân từ phòng tắm bước ra, tràn đầy phong tình, rất giống một yêu tinh thu dương bổ âm.
Tầm mắt Ngôn Độ rời khỏi màn hình laptop đã thấy một người phụ nữ mặc áo ngủ, vạt áo thấp thoáng và đôi chân trần trụi thẳng tắp kia.
Trắng nõn, thuần khiết, kết cấu tựa như viên ngọc thượng hạng với vẻ ngoài nhẵn mịn, xinh đẹp quyến rũ.
Ánh mắt Ngôn Độ đột nhiên tối sầm lại, anh đợi Hàn Cẩm Thư đến gần, lập tức túm chặt cánh tay của cô ôm vào trong ngực, kéo cô ngồi vào trên đùi.
Cô hơi hoảng loạn sợ hãi.
Ngay sau đó, Hàn Cẩm Thư cố gắng để chính mình bình tĩnh lại. Anh đã từng dõng dạc mà nói, cô thích thân thể anh, thích cùng anh mây mưa Vu Sơn*.
*Mây mưa Vu Sơn: điển tích cổ của Trung Quốc chỉ chuyện ân ái.
Cô thật sự vừa bực mình vừa buồn cười.
Nói đến chuyện đổi trắng thay đen, Ngôn Độ thứ hai thì ai dám xưng thứ nhất? Cuối cùng là ai thèm thân ai cơ chứ? Rõ ràng chính anh cũng thừa nhận là anh yêu cô không rời ra được, không cách nào tự kiềm chế.
Hơn nữa, chỉ bằng một khuôn mặt đẹp trai, một dáng người chuẩn, một kích cỡ tốt đã có thể ở nơi này diễu võ dương oai sao. Cho dù cô thích thì cũng chỉ chứng minh rằng kỹ thuật của anh quá cao tay.
Có cái gì đáng tự hào chứ.
Trong tức giận, Hàn Cẩm Thư cố ý yếu ớt không xương, cả người đều quấn lấy trên người anh, giống như một cái dây leo quấn quanh thân cây cao lớn.
Không biết vô tình hay cố ý, mắt cô đảo qua màn hình máy tính trước mặt Ngôn Độ.
Quả nhiên là giao diện trò chơi “Chính Nghĩa Chi Tháp”. Trong lòng Hàn Cẩm Thư lỡ một nhịp, cô càng thêm chắc chắn rằng anh đang khổ luyện kỹ thuật muốn tìm thời cơ báo thù cô.
Phía trên cùng giao diện trò chơi là chỗ đăng nhập tài khoản ID.
Hàn Cẩm Thư chú ý tới tài khoản kia, hình như không phải là ID ‘DYan’ của Ngôn Độ, vội vàng nhìn thoáng qua chữ cái đầu tài khoản, hình như là một chữ “L”.
Nhưng mà cô còn chưa kịp thấy rõ nội dung ID phía sau chữ “L” kia, Ngôn Độ đã nắm lấy cằm cô, chuyển gương mặt cô về phía anh.
Lúc này Hàn Cẩm Thư cũng không có nghĩ nhiều về chữ L mở đầu tài khoản ID kia nữa.
Cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy cổ Ngôn Độ, môi cô cũng tiến sát lại vành tai anh, nhẹ nhàng nói:
“Đúng thật anh nói cũng không sai, em đúng thật là thích mặt anh. Chính là lấy sắc thờ người, nhan sắc tàn thì tình cũng mỏng đi. Có lẽ Ngôn tổng cũng hiểu rõ đạo lý này đúng không?”
Ngôn Độ đáp lại cô, cắn ở trên vai cô một cái như kiến đốt.
Hàn Cẩm Thư không cách nào khống chế được mà run lên.
Sau đó đã nghe thấy tiếng nói khàn khàn của anh, nói:
“Sắc giảm hay không giảm chỉ là cái thứ hai. Hầu hạ em không gẫy eo mới càng quan trọng.”
Hàn Cẩm Thư xấu hổ mắng anh:
“Ngôn Độ, anh là đồ lưu manh.”
Ngôn Độ lại hôn lên vành tai cô, cười nhẹ thấp giọng:
“Nhưng rõ ràng em thích anh lưu manh với em.”
Hàn Cẩm Thư sắp phát cuồng, không thể nhịn được nữa mà giơ tay đánh anh một chút, lườm anh:

“Anh có biết không, có đôi khi anh thật sự rất giống một nam nhân tầm thường*. Đừng làm ra một bộ dáng như rất hiểu biết em.”
*Nguyên văn là 普信男: phổ tín nam.
Ngôn Độ nhẹ nhàng nhướng mày:
“Em cảm thấy anh không hiểu em sao?”
Hàn Cẩm Thư buồn cười, hỏi ngược lại:
“Anh cảm thấy bản thân hiểu biết em sao?”
Ngôn Độ bình tĩnh nói:
“Cẩm Thư tiểu thư, anh hiểu biết về em vượt xa so với tưởng tượng của em nhiều.”
Hàn Cẩm Thư:
“Ồ? Em xin chăm chú lắng nghe. Chẳng hạn anh hiểu biết em như thế nào?”
Ngôn Độ:
“Chẳng hạn, anh là “bạo quân”.”
Hàn Cẩm Thư: “…”
Trong vài giây ngắn ngủi, nụ cười tự tin kiêu ngạo của Hàn Cẩm Thư cứng lại trên mặt.
“Bạo quân” - nàng đặt cái biệt danh này cho Ngôn Độ, trước nay cũng chỉ có hai người biết, một người là chị họ Du Thấm, một người nữa là đại thần hốc cây. Ngôn Độ làm sao mà biết được?
Nhìn khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo trước mặt, Hàn Cẩm Thư khó có thể tin được. Trong lúc nhất thời, trong đầu cô dâng lên rất nhiều suy đoán.
Cô:
“Chị của em đã lén nói cho anh nghe sao?”
Ngôn Độ hờ hững lắc đầu.
Hàn Cẩm Thư:
“Anh nghe lén em cùng Du Thấm nói chuyện phiếm?”
Ngôn Độ lắc đầu.
Hàn Cẩm Thư:
“Lần đó em uống say, không cẩn thận nói cho anh biết?”
Ngôn Độ vẫn như cũ lắc đầu.
Lần này, Hàn Cẩm Thư hoàn toàn mơ hồ:
“Vậy anh như thế nào mà biết được?”
“Cẩm Thư bé nhỏ của anh, trên thế giới này sao lại có người đầu óc chậm hiểu như em chứ.”
Ngôn Độ lười biếng chống tay lên trán, một tay còn lại dùng hai ngón tay nhéo cằm cô, thong thả ung dung mà đổi xoay sang hướng khác, hướng đầu cô về phía trước mặt laptop anh.
“Nhìn cho rõ ràng, anh là ai.”
Hàn Cẩm Thư bị anh bắt nhìn laptop, lập tức tập trung nhìn vào.
Trên màn hình chính là giao diện “Chính Nghĩa Chi Tháp”. Phía trên hiện lên tên ID là sáu chữ cái tiếng Anh vô cùng đơn giản: Letter.
Hàn Cẩm Thư:…
Ơ?
???


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương