Cọ Xát
-
Chương 35: Cọ xát
39
Ngôn Độ nói hết lời, ánh mắt Hàn Cẩm Thư nhìn về phía anh, bỗng nhiên trở nên một lời khó nói hết.
Rõ ràng bản thân bị dị ứng với xoài, nhưng bởi vì cô tự mình đút cho anh, nên không từ chối mà ăn. Lời nói với suy nghĩ chẳng có gì ăn khớp với nhau cả, đây là đạo lý gì chứ?
Giờ khắc này, không có thời gian cũng không có tinh thần để suy nghĩ sâu xa, Hàn Cẩm Thư lo lắng lại sốt ruột, nóng nảy suýt nữa muốn giậm chân.
Trải qua hai mươi mấy năm đời người, bên cạnh Hàn Cẩm Thư chưa từng xuất hiện người bị dị ứng với xoài, do đó, khi đút cho Ngôn Độ miếng pizza này, cô căn bản không nghĩ tới anh có thể ăn hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng, Hàn Cẩm Thư nhớ rõ, khi cô học trung học cơ sở, trong lớp có một bạn nam dị ứng với hải sản. Một lần lớp liên hoan, có một bạn quỷ sứ đáng ghét đùa dai bưng cho bạn nam đó một bát canh hải sản, lừa bạn nam nói, đây chỉ là canh cá sông bình thường.
Bạn nam đó dưới tình huống không biết rõ chuyện gì, uống một hơi hết nửa bát, chưa đến một giờ đồng hồ, cả người cậu nổi mẩn đỏ, khó thở, được đưa đến cấp cứu ở bệnh viện gần đó.
Chuyện này sau đó ồn ào rất lớn, thậm chí phụ huynh bạn nam bị dị ứng đó tìm đến trường, muốn tố cáo bạn học sinh đùa dai có ý đồ mưu sát.
Do đó, Hàn Cẩm Thư có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Theo lẽ thường, chỉ cần là thức ăn gây dị ứng, cho dù nguồn gốc gây dị ứng khác nhau, nhưng lại gây ra triệu chứng cơ bản giống như dị ứng. Cô rất lo lắng không biết Ngôn Độ sẽ xảy ra chuyện gì.
Hàn Cẩm Thư đậy kỹ hộp pizza trong tay lại, bỏ vào túi, cầm lấy cổ tay. Ánh mắt lo lắng nhìn Ngôn Độ từ trên xuống dưới một vòng, hỏi anh: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?”
Ngôn Độ lắc đầu. Khuôn mặt lạnh như trăng rất bình tĩnh, khác với sự bất an sốt ruột của Hàn Cẩm Thư, tuy anh có khả năng mang bệnh trong người nhưng lại có vẻ ung dung thư thả.
Hàn Cẩm Thư vẫn không yên tâm, xuất phát từ phản xạ có điều kiện, trực tiếp giơ tay ra bắt lấy cánh tay phải của anh, xắn tay áo hướng lên một chút, để lộ ra một phần nhỏ làn da ở xương cổ tay.
Nhân vật cao quý như châu ngọc, làn da trắng nõn nhưng lại mang cho người khác sự lạnh lẽo, giống như một đám sương lạnh, không hình dung được. Nhưng lại không nữ tính chút nào, mảnh mai thon gầy, đầy ắp sức mạnh của một nam giới.
Hàn Cẩm Thư cẩn thận quan sát cổ tay của anh, xem tới xem lui mấy lần.
Nửa phút trôi qua, trên người Ngôn Độ vẫn rất bình thường, không có xuất hiện những nốt mẩn đỏ.
Thấy thế, viên đá lớn trong lòng cô rơi xuống, cuối cùng gánh nặng suy nghĩ và cảm giác tội lỗi trong lòng cũng được tháo xuống, thở ra một hơi dài, vỗ ngực nói: “May mắn may mắn, không phải bệnh sởi. Bằng không thực sự dọa chết em rồi.”
Ngôn Độ không rút tay về, tùy ý để như vậy cho cô nắm. Đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, chốc lát sau, anh lạnh lùng nói: “Hàn Cẩm Thư, em sợ anh xảy ra chuyện sao.”
“Em thừa nhận sợ anh xảy ra chuyện không may.” Hàn Cẩm Thư nhìn anh, lời đến bên miệng, trực tiếp nói ra: “Hai chúng ta đến Lan Giang cùng nhau, nếu anh gặp chuyện không may, làm sao em có thể báo cáo kết quả với bố mẹ, với Ngôn Thị được chứ? Huống chi, xoài còn là do em đút cho anh ăn, anh xảy ra chuyện, em khó mà thoát tội.”
Ngôn Độ yên lặng vài giây, rồi nói: “Nếu bỏ qua bố mẹ em và Ngôn Thị, bỏ đi trách nhiệm trong lòng của em, em có còn lo lắng cho anh giống như bây giờ không.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Cẩm Thư nghe vậy, nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu: “Đương nhiên lo lắng rồi.”
Không biết có phải là ảo giác không.
Hàn Cẩm Thư nhìn thấy, sau khi Ngôn Độ nghe xong câu trả lời này của cô, trong đôi mắt lạnh thấu xương, từ trước đến nay không dao động kia, hiện lên tia sáng kỳ dị.
Cô tiếp tục nói: “Bước đầu tiên chính để vợ chồng xây dựng mối quan hệ hài hòa, chính là nên quan tâm lẫn nhau.”
Ngôn Độ nhếch khóe miệng một cái rất lạnh nhạt.
Cô vẫn theo bản năng nắm lấy tay phải của anh, quên buông ra, anh nhẹ nhàng nắm lại tay cô, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa mu bàn tay mịn màng của cô, nói: “Em nói đúng.”
Cảm xúc vi diệu khi da thịt chạm nhau kia, ánh mắt của người đàn ông thâm thúy như biển sâu, làm Hàn Cẩm Thư không hiểu sao có chút kinh hãi.
Một chút hoảng loạn nhỏ không phát hiện được hiện lên trong tim. Trong lòng Hàn Cẩm Thư hơi hoảng, chợt giống như bị bỏng, buông lỏng ra, rồi dùng hết sức nắm lấy năm đầu ngón tay của anh.
Cô hắng giọng một cái, nói: “Anh bị dị ứng xoài, để an toàn, phần pizza dư anh đừng ăn nữa.”
Trong mắt Ngôn Độ ánh lên tia sáng nhạt: “Ừm.”
Hàn Cẩm Thư: “Nhưng cũng không thể để anh đói bụng. Đi thôi, đưa anh đi ăn cái khác.”
Ngôn Độ vẫn đồng ý với cô: “Ừm.”
Mặc dù tạm thời Ngôn Độ không có phản ứng dị ứng, nhưng Hàn Cẩm Thư vẫn không dám xem thường. Bọn họ đi vào ngõ nhỏ, mỗi lần đi hai ba bước, cô sẽ quay đầu lại, lo lắng bồn chồn hỏi anh: “Mau xắn tay áo lên, nhìn xem có mẩn đỏ không?”
Ngôn Độ vốn vẫn rất phối hợp.
Số lần càng nhiều, vẻ mặt vội vã cuống cuồng như vậy, cùng ánh mắt quan tâm lo lắng, nhìn anh khiến lòng anh hơi ngứa.
Loại cảm giác trong ngực như bị con mèo cào nhẹ một cái, không mãnh liệt, nhưng nhè nhẹ từng đợt từng đợt, giống như hồn phách của con người bị quấn lấy vậy, càng xoắn càng chặt.
Vẻ mặt Ngôn Độ lạnh nhạt, cố gắng khống chế cảm xúc bất ngờ xuất hiện đó, bởi vì cô mà nảy sinh ra ham muốn ngập trời.
Mấy năm nay, thực ra anh đã sớm quen.
Sở dĩ người đàn ông bị gọi là động vật nửa thân dưới, chính là bởi vì miệng bọn họ biết gạt người, đôi mắt biết gạt người, nét mặt biết gạt người, nhưng phản ứng của cơ thể, hết sức chân thực.
Ngôn Độ có thể có vẻ mặt lạnh lùng đối với Hàn Cẩm Thư, lạnh như băng, dục vọng của một mình anh, chỉ vì cô mà sinh ra. Bản thân sự tồn tại của cô, đối với anh chính là một loại dụ dỗ không có cách nào chống cự.
Anh vì cô mà lún sâu vào đến chết, cũng vui vẻ chịu đựng.
Đúng lúc này, một hồi chuông tin nhắn nhắc nhở đột nhiên vang lên.
Ngôn Độ che ánh sáng điện thoại, liếc nhìn.
Tin nhắn nằm trong hộp thư chưa đọc. Thời gian gửi thư là một phút trước, ghi chú của người gửi thư, là “Bác sĩ Bạch”.
Anh đi vào trong.
Nội dung thông tin là: [Ngài Ngôn Độ tôn kính, thời gian lần sau ngài đến bệnh viện kiểm tra còn đúng mười ngày. Tôi đã vì ngài mà hẹn trước với bệnh viện tư nhân SVIP vào buổi sáng để khám bệnh. Xin đừng quên, cảm ơn.]
Cuối tin nhắn còn có chữ ký: Phó viện trưởng trung tâm phụ đạo tư vấn tâm lý KC: Bạch San San, số điện thoại 189XXXX4520.
Đọc xong tin nhắn này, vẻ mặt Ngôn Độ vô cảm rời khỏi giao diện tin nhắn, tiện tay trượt một cái, xóa bỏ thông tin.
Một bên, cô gái nhỏ vây xung quanh anh, quan sát những thay đổi to lớn của phong cảnh đường phố khu vực này, vẫn không quan trọng việc hào hứng cùng anh nói chuyện phiếm, bắt đầu đảm nhiệm chức vụ là người dẫn đường.
Trong tay Hàn Cẩm Thư cầm nước ép trái cây tươi vừa mua, lúc nào cũng có thể chỉ một nơi, nói: “Chỗ này, trước đây là một cửa hàng gà rán, ở đây trước đây là một tiệm internet. Này, còn ở đây, trước đây thường có ông lão đẩy xe tới bán xiên nướng.” Dừng một lát, lại chỉ lên không trung đã đen trên đỉnh đầu: “Năm đó ở khu vực này, có vài cây cột điện, dây điện cũng để lung tung, giống như mạng nhện, trên đó thường xuyên theo những thứ đồ kỳ lạ. Túi nilon, con diều của con nít chơi, còn có khinh khí cầu.”
Ngôn Độ rũ mắt xuống nhìn cô. Màn đêm che phủ góc nghiêng của cô, giống như khoác thêm một lớp mỏng manh trong suốt. Nghe cô nói dông dài, anh bình tĩnh đáp lời, nói: “Dường như em rất có cảm tình đối với Lan Giang.”
“Đúng rồi, bằng không em cũng sẽ không nói đây là quê nhà thứ hai của em.” Hàn Cẩm Thư phì cười, đột nhiên lại buồn bã thở dài: “Trước đây Lan Giang rất lạc hậu, bây giờ phát triển rồi, nhưng thực sự em càng tiếc nuối dáng vẻ trước kia của nó.”
Ngôn Độ nói: “Em nhớ, không phải Lan Giang trước đây, mà là khoảng thời gian đã mất đi đó.”
Nghe thấy lời nói của Ngôn Độ, Hàn Cẩm Thư không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt hơi lờ mờ, cúi đầu hồi lâu không nói.
Hai người lẳng lặng sánh bước cùng nhau đi một lúc rồi.
Không bao lâu, phía trước hiện ra một cửa hàng nhỏ, phía trước cửa hàng nho nhỏ, bóng đèn cũng đã hỏng, lấy hết toàn bộ ánh đèn của cả cửa hàng chiếu xuống cũng không đủ sáng.
“Mì hoành thánh thịt tươi ở cửa hàng này trước đây em đã ăn qua, mà không biết nhiều năm qua như vậy, có đổi ông chủ không, mùi vị có thay đổi không.” Hàn Cẩm Thư nói, quay đầu nhìn về Ngôn Độ, đề nghị: “Không bằng chúng ta ăn một bát đi?”
Đối với sự sắp xếp của Hàn Cẩm Thư, Ngôn Độ không có ý kiến gì, gật đầu.
Hàn Cẩm Thư cười khẽ chớp chớp mắt: “Nếu đột ngột đổi ông chủ rồi, thì cũng không được trách em?”
Ngôn Độ miễn cưỡng: “Được rồi, không trách em.”
Hai người vào cửa hàng.
Hàn Cẩm Thư quen cửa quen nẻo, không cần nhìn thực đơn, trực tiếp bảo với ông chủ muốn một phần hoành thánh lớn và một phần hoành thánh nhỏ.
Ăn cơm xong, hai người đi dạo, nói chuyện trên trời dưới bể. loanh quanh đi vào con phố Lào Cai.
Cả thành phố Lan Giang, ngoại trừ sự khác biệt rõ ràng giữa khu cũ và khu mới, thì các đường phố đều phát triển xấp xỉ nhau.
Hành trình đi bộ tiêu cơm sau khi ăn xong, giống như cô đưa theo anh, lại giống như anh dẫn dắt cô, đi tự do thoải mái không có mục tiêu, đi đến đâu thì tới đó.
Đột nhiên wechat nhắc nhở đã nhận một tin nhắn mới.
Hàn Cẩm Thư nhấp vào, thấy là tin nhắn trợ lý Diêu Oái Oái gửi tới, báo cáo với cô vài việc trong công việc.
Cô dùng ánh mắt nghiêm túc chăm chú xem xong, sau đó gõ chữ, lần lượt trả lời. Trả lời xong, ngẩng đầu, lại kinh ngạc phát hiện, cách đó không xa có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng của tòa kiến trúc, bốn phía bị tường bao quanh, có vài căn nhà ở đấy.
Hàn Cẩm Thư không kiềm chế được dừng bước chân lại. Chỉ cảm thấy nơi này quen mắt, nhất thời không nghĩ ra là nơi nào.
Lúc này, một chiếc Santana cũ chậm rãi ung dung từ phía trước chạy qua, đèn xe lung lay, chiếu sáng mấy chữ trước cửa lớn của kiến trúc: Trường Trung học cơ sở số 1 thành phố Lan Giang.
Hàn Cẩm Thư thoáng chốc sững sờ.
Ngôn Độ thấy cô dừng lại, cũng đứng yên không tiến về phía trước. Ngước mắt đảo nhìn trường học phía trước, chợt có chút suy nghĩ gì đó, ánh mắt sâu sắc đi dạo xung quanh, rồi đảo xuống khuôn mặt trắng nõn của cô.
Vẻ mặt Ngôn Độ không có chút thay đổi. Anh nói: “Làm sao vậy?”
“Đây là trường trước đây em học.” Hàn Cẩm Thư tự nhìn lại tự mình nói, quay đầu nhìn xung quanh lần nữa.
Trí nhớ của con người quả nhiên không đáng tin cậy, đã gần mười năm, suýt nữa làm cô quên đi nơi này. Đúng rồi, những khung cảnh đường phố giống như đã từng quen thuộc này, còn có ngã rẽ chỗ cái cây già kia không biết bao nhiêu tuổi rồi, không có tiếng động xác thực, đây chính là nơi năm đó cô đã ở lại suốt thời gian học lớp 12.
Nhưng, trường Trung học số 1 Lan Giang trước mắt Hàn Cẩm Thư hiện giờ, lại rõ ràng không giống với ký ức của cô.
Nghĩ ngợi vài giây, rất nhanh Hàn Cẩm Thư đã phản ứng lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook