Cổ Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi
Chương 29: Giải độc

Hiên Viên Hạo suốt một đêm phát cuồng, đập bể tất cả đồ vật trong phòng, người hầu ai cũng không dám chạy vào xem hay thu dọn, sợ chủ nhân sẽ trút giận lên đầu mình.

Hiên Viên Hạo ngồi lại chiếc giường duy nhất còn nguyên vẹn trong phòng, bởi vì trên giường là phong thư và tro cốt của ái thê, hắn không dám động vào gây ra một vết xước dù là nhỏ nhất.

Sau một đêm trút hết những hối hận, nuối tiếc và phẫn nộ trong lòng, ruốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Hiên Viên Hạo cẩn thận duy xét: nếu như Kỳ Nhi của hắn đã chết không lí nào Mãn Nguyệt Lâu không làm tang gia cho nàng, dựa theo tính tình ngày hôm đó Độc Cô cô nương kia, nàng nhất định rất thương Kỳ Nhi như vậy không thể nào hỏa táng nàng được, Lục Minh cũng không thể tùy tiện xâm nhập vào Mãn Nguyệt Lâu trộm đi tro cốt trước mặt các cao thủ trong lâu.

Sau một hồi suy nghĩ Hiên Viên Hạo kết luận rằng: có người cố tình cho Lục Minh mang đi tro cốt, còn phong thư này hắn cũng không nhất định là thê tử hắn viết, là có người cố ý giở trò, làm cho hắn chết tâm cùng thê tử.

“Người đâu.” Hiên Viên Hạo lớn tiếng gọi.

“Gia có gì phân phó.” Một nha đinh từ ngoài lo sợ chạy vào.

“Kêu Lục Minh đến thư phòng gặp ta, bảo thêm vài người đến dọn phòng.” Hiên Viên Hạo phân phó, hắn bước ra sau bình phong thay y phục khác đi đến thư phòng.

Nha định tuân mệnh chạy đi, không tới nửa canh giờ phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, Lục Minh đẩy cửa bước vào thư phòng đi đến trước mặt Hiên Viên Hạo chấp tay nói: “Gia cho gọi ta.”

“Lục Minh ngươi đi Mãn Nguyệt Lâu một chuyến, điều tra xem trong lâu có người nào tên Kỳ Nhi vừa mới qua đời hay không.” Hiên Viên Hạo nói, tay bắt đầu tính sổ sách, phải như vậy hắn mới có thể giữ bình tĩnh cho mình lúc này.

“Vâng.” Lục Minh không hỏi nguyên nhân chỉ nhận lệnh bước ra ngoài, không dẫn theo tùy tùng một mình đi đến Mãn Nguyệt Lâu.

Trong Phòng Hiên Viên Hạo bỏ bút xuống nhìn ngoài cửa sổ: Kỳ Nhi, nàng hiện tại thế nào? ta nhớ nàng sắp phát điên rồi,tha thứ cho ta, tha thứ…cho ta, một giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt Hiên Viên Hạo hắn đưa tay lên lau xuống dòng lệ đó, rồi lại nhớ đến ngày hôm đó, nước mắt nàng chảy rồi lại chảy thấm ướt cả mảng áo trước ngực…

“Gia, Nhàn Vương cho người đưa thư.” Quản gia bên ngoài cửa nhỏ giọng nói.

“Đưa vào.” Hiên Viên Hạo lạnh giọng nói, mắt lạnh nhìn người đang vào nhưng dòng lệ mờ mờ còn trên mắt thật bất đồng.

Quản gia tiến vào cũng không dám ngẩn đầu, hai tay trình thư lên sau đó đứng qua một bên chờ nghe lệnh.

Khóe miệng Hiên Viên Hạo nhếch lên nụ cười lạnh lùng, hắn bỏ lá thư đã đọc xuống bàn phân phó: “Đi nói với người đưa thư ba ngày sau ta sẽ có mặt.” Quản gia nhận lệnh lui xuống.

Nhàn Vương là tham quan trong triều ai ai đều biết, hắn có hai người con gái vừa tròn mười bảy mười tám tuổi, luôn tìm cách kết thông gia cùng những người có tiền và địa vị để cũng cố thế lực cho hắn, vừa háo sắc lại tham tiền nhưng hắn chính là một lão cáo già.

Hơn nữa hoàng thượng vì mấy năm trước mất đi ái phi mà thương tâm tột độ, không còn chăm lo triều chính như trước, mắt nhắm mắt mở tùy ý hắn lộng quyền, bất qua từ lúc Bạch Vân Phi lên cầm quyền cũng hạn chế và chặt đi không ít vây cánh của lão.

Dù không muốn hắn cũng phải đi qua bên phủ Nhàn Vương một lát, nếu hắn đoán không sai thì chình là Nhàn Vương kia muốn gả con gái cho hắn, hiện tại ở Thùy Thiên Quốc nam nhân vừa có tiền vừa có quyền lực không đến ba người: một là Bạch Vân Phi tam hoàng tử Thùy Thiên Quốc, hai là hắn Tuyết Chủ Tuyết Vũ lâu, ba là trấn quốc đại tướng quân năm nay hai sáu tuổi vừa mới về kinh.

“Kỳ Nhi…..” Hiên Viên Hạo gương mặt đau thương khẽ than. Nguồn toptruyen.mobi

Hai canh giờ sau, Lục Minh mặt vui vẻ chạy vào thư phòng không kịp rõ cửa đã xông thẳng vào trong.

“Lục Minh người càng ngày càng vô phép tắc.” Hiên Viên Hạo trách cứ.

“Gia, có tin tốt và tin xấu cho ngày đây, ngài muốn biết cái nào trước.” Lục Minh vui vẻ phe phẩy cây quạt, thừa nước đục thả câu.

“Nói.” Hiên Viên Hạo trầm giọng.

Lục Minh đánh cái liếc mắt, bĩu môi, Gia thật là đùa một chút cũng giận, xem ra cái thứ hôm qua hắn vô tình đem về đã đả kích tin thần của Gia không ít, Lục Mình Cười bồi tội nói: ” Vậy ta nói tin tốt cho ngài biết trước, cô nương…không là chủ mẫu vẫn còn sống, hiện tại ở Tử Dương Uyển trong mãn Nguyệt Lâu.”

“Thật sự.” Hiên Viên Hạo kích động đứng lên, vọt đến trước mặt Lục Minh túm lấy cổ áo hắn.

“Gia, là sự thật ta đâu dám gạt ngài, hôm qua có người còn nhìn thấy nàng múa.” Lục Minh hai má đỏ bừng vì thiếu khí hướng Hiên Viên Hạo khẳng định.

“Nàng có khỏe không, bây giờ thế nào?” Hiên Viên Hạo buông ra Lục Minh, khóe miệng cười tươi thần thái mừng như điên hiện rõ ràng.

“Gia, còn một tin xấu.” Lục Mình e dè hỏi, hắn thực sự không muốn phá hoại không khí nhưng mà cũng không thể không nói.

“Chính là….ta cũng không biết người tên Kỳ Nhi kia có phải người gia cần tìm hay không…bởi vì….nàng ta….” Lục Minh muốn nói lại thôi làm Hiên Viên Hạo bạo phát, quát: “Nói.”

“Bởi vì người đó hai mắt bị mù, tóc bạc trắng, thân mình gầy gò xanh xao, không giống với người mà Gia đã tả.” Lục Minh cũng chỉ là nghe người nói lại hắn cũng không dám chắc.

Lời vừa nói Lục Minh phát hiện Hiên Viên Hạo vẻ mặt trắng xanh đôi mắt mở to nhìn hình, sau đó tự lẩm bẩm: “Không thể nào…Kỳ Nhi…Kỳ Nhi…sao có thể như vậy.” Kỳ Nhi của hắn sao lại đến nông nổi này.

“Gia…” Lục Minh vừa mở miệng thì một trân gió thổi qua, bên trong phòng còn đâu bóng dáng Hiên Viên Hạo.

Tại Tử Dương Uyển trong Mãn Nguyệt Lâu.Nguồn toptruyen.mobi

“Kỳ Nhi người mà Minh Châu phái đi lấy dược về rồi.” Tử Dương mặt mày hớn hở chạy vào sân.

“Thật sao?” Kỳ Nhi kinh hỉ, nàng còn tưởng lâu lắm không ngờ mau như vậy đã có.

“Thật! do thiên lí mã cấp tốc vận chuyển đến, đi theo ta.” Tử Dương kéo tay Kỳ Nhi đi vào đại sảnh.

Trong đại sảnh mọi người đều đã có mặt, giờ khác mà các nữ nhân Mãn Nguyệt Lâu chờ đại cuối cùng cũng đến, thành công hay không là nhờ vào một lần này không thể có sơ suất.

“Kỳ Nhi tỷ.” Minh Châu lên tiếng.

“Ân, các tỷ muội cũng ở đây sao.” Kỳ Nhi miệng cười hạnh phúc, dù nàng bây giờ quỷ không ra quỷ người không ra người các tỷ muội vẫn là yêu thương nàng, quan tâm nàng hết mực.

“Đương nhiên, muội chuẩn bị chưa.” Dương Liệt Hỏa ôn nhu nắm tay nàng.

“Ân.”

“Tử Dương.” Độc Cô Thảo gọi.

“Ừ, đi thôi.” Tử Dương dẫn đầu đoàn người đi đến Hàn Băng Viện trong lâu, đây là nơi cất trữ băng của lâu, trong đây cũng có hàn băng thạch ngàn năm do đại tú bà năm nhờ người lấy từ nam hải về.

Đứng trước cửa đại tú bà bắt đầu phân phó: “Ảnh Nhất dẫn theo các ảnh vệ khác canh gác trong lâu đừng để xảy ra chuyện.”

“Vâng, chủ nhân.” Ảnh Nhất đáp, bóng dáng biến mất trong góc tối.

“Sở Lam, Tiểu Liễu hai người đi lo chuyện trong lâu, tránh có người hỏi đến chúng ta thì tìm lí do cho hợp lí.” Độc Cô Thảo nói.

“Vâng, chủ nhân.” Hai người nắm tay nhau rời đi.

“Tiểu Tuyết và Hỏa Lang, các ngươi canh chừng ngoài cửa viện không được cho ai vào trong này.” Minh Châu ra lệnh.

“Ngao, grừ.” Hai con vật lên tiếng đáp lại, cũng đi ra ngoài.

“Nhất, chàng cùng tú ông, Phong ca, Hàn ca, Dạ ca, Phi ca, Hoa đệ canh chừng bên ngoài này.” Tử Dương liếc mắt về phía các nam nhân trong lâu.

“Yên tâm đi muội muội, chúng ta sẽ không cho ai vào đây.” Lãnh Ngân Phong nói.

“Vì sao lại cần nhiều người đứng ngoài như vậy.” Bạch Vân Phi nhíu mày nói.

“Hiên Viên Hạo sẽ đến đây.” Tử Như bình thản nói.

“Nàng lại nhận được tin vì rồi.” Độc Cô Thảo cười ngọt.

“Không có, bất quá trò trẻ con nhỏ xíu kia mà hắn cũng bị lừa, thì không xứng đáng đưa bảo bối của nàng đi rồi.” Tử Như bĩu môi.

“Vậy tại sao tỷ lại biết hắn sẽ đến.” Minh châu mở to đôi mắt vốn dĩ đã to như trân châu.

“Kỳ Nhi ở đây.” Lệ Phong ngắn gọn nói.

“Ý của nàng là, khi biết mấy thư kia là giả, và biết Kỳ Nhi đang ở đây thì hắn sẽ chạy đến sao.” Tiểu Miêu cũng khó hiểu.

“Nhưng theo lời tam tỷ và Tử Dương thì hắn nào có yêu thương vì Kỳ Nhi đâu.” Dương Liệt Hỏa cũng khó hiểu.

“Nhưng một mình Hiên Viên Hạo có cần tất cả chúng ta phải canh bên ngoài này sao.” Phong Khiếu hoa tức giận, không lẽ một trong số bọn họ đánh không lại tên kia, tú bà là đề cao người kia quá rồi.

“Hiên Viên Hạo là cổ vương.” Lãnh Ngân Phong hảo tâm nhắc nhở.

“Cái gì.” Lời này là của Nguyệt Tĩnh Dạ.

“Dạ Dạ, chàng quen hắn sao.” Liệt Hỏa nheo mắt nhìn Phu quân.

Tĩnh Dạ thoáng liếc qua muội muội nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng kia, cũng lựa chọn im lặng không đáp, mọi người nhìn ra là có khúc mắc trong này nhưng cũng không hỏi nhiều.

“Ân, Kỳ Nhi, Zổ tỷ, Cua tỷ, Lệ tỷ, Miêu tỷ, Liệt Hỏa tỷ, Minh châu, theo vào trong đi.”

Đoàn nữ nhân theo vào trong, xung quanh toàn là băng cứng tỏa ra hơi lạnh thấu xương, Kỳ Nhi được Độc Cô Thảo dắt vào trong, để nàng nằm lên giường hàn băng, Tử Dương bắt đầu lấy ra kim châm và dược cụ vừa nói: “Kỳ Nhi, uống cái này đi.”

Độc Cô Thảo tiếp nhận cái bình màu xanh đưa cho Kỳ Nhi.

Nàng nhận lấy và uống hết cũng không hỏi nó là cái gì.

“Đó là thuốc ngủ ta mới đều chế, trong lúc đưa độc ra ngoài sẽ rất đau, nàng còn phải nằm trên giường này để bào vệ tâm mạch, nên cứ ngủ đi là tốt nhất, nhiều nhất là hai ngày sẽ tỉnh thôi.” Tử Dương vừa nói xong trên giường liền vang lên tiếng vật nặng rơi xuống.

“Zổ tỷ, Cua tỷ, Lệ tỷ mau lên, bảo vệ tâm mạch cho nàng ta.” Tử Dương bỏ đi thái độ bình thản khi nãy, bắt đầu thi châm.

Độc Cô Thảo, Tử Như, Lệ Phong nhanh như chớp nhảy lên giường đưa tay truyền nội lực vào người Kỳ Nhi, hai tay được Lệ Phong và Tử Như bắt lấy, Kỳ Nhi được Độc Cô Thảo đỡ ngồi dậy dựa vào mình, tay áp lên lưng đưa nội lực vào.

“Khụ…Khụ…nôn..” Kỳ Nhi trong vô thức cũng không thể ngăn chính mình nôn ra máu.

Đã nôn như vậy đến năm lần rồi, Độc Cô Thảo cũng bắt đầu lo lắng, quay mặt nhìn Tử Dương trán đã thấm ướt mồ hôi đang chuyên chú thi châm.

“Kỳ Nhi, tỷ phải cố gắng lên.” Minh châu lo lắng nhìn người trên giường, Nàng và Liệt Hỏa Tỷ và Tiểu Miêu tỷ phụ trách phần nghiền dược, và phụ tá.

Lấy khăn lau đi máu nơi khóe miệng Kỳ Nhi, Tiểu Miêu cũng lo lắng nhìn ba người trên giường gương mắt đã bắt đầu hơi tái đi, bàn tay phải của Kỳ Nhi đang được ngâm trong nước băng, tay trái nàng do Tử Dương bức độc từ đó mà đã trở thành màu đen, nhìn sơ qua rất kinh tởm.

“Không ổn.” Tử Dương mở to mắt hét lên.

“Có chuyện gì vậy?” Độc Cô Thảo hỏi.

“Kỳ Nhi nàng ta có thai rồi.” Tử Dương nhíu chặt mi tâm.

“Cái gì?” tất cả mọi người trong phòng không hẹn mà cùng thốt lên, chỉ riêng lệ phong là hơi kinh ngạc.

“Chỉ khoảng chừng một tháng thôi, mạch đứa trẻ rất yếu có lẽ do độc tính áp chế, nếu không phải muội bắt mạch lại cho nàng ta cũng không biết.” Tử Dương tiếp tục thi châm, đây là giai đoạn quan trọng không thể gián đoạn nếu không mạng Kỳ Nhi khó bảo toàn.

“Có nguy hiểm không?” Tử Như hỏi.

“Tạm thời sẽ không sao?” Tử Dương nói.

“Bên ngoài tựa hồ rất ồn không biết có việc gì.” Minh châu nhìn ra cửa.

“Mặc kệ, bên ngoài có bọn họ lo rồi cứ chuyên tâm đi.” Tiểu Miêu nói.

….

Hiên Viên Hạo ban đầu chỉ định vào lâu tìm thử xem có manh mối hay không, nhưng hắn bắt một nha hoàn ép cung mới biết thì ra Kỳ Nhi còn sống thật. Hắn kích động chạy đến Tử Dương Uyển nhưng không thấy ai ngoài hai ba nha hoàn.

Dùng khinh công truy tìm một lượt phát hiện có một nơi được canh phong cẩn mật, hắn vừa đáp xuống liền thấy có người nhìn về phía hắn nói: “Ai?”

Từ Trường Tuyết lạnh lùng nói, Lãnh Ngân Phong nhanh như chớp bay đến trước mắt Hiên Viên Hạo rút kiếm chém tới, Hiên Viên Hạo rút kiếm ra đánh trả, hai người giao thủ kiếm kiếm giao nhau tạo ra tiếng vang thật lớn, nội lực kình phong mạnh mẽ va chạm.

Người bên dưới đều võ công cao cường nếu không đã bị nội lực của hai người này chấn đến hộc máu, Hiên Viên Hạo tránh ra một kiếm của Lãnh Ngân Phong đáp xuống đất.

“Ngươi là Hiên Viên Hạo.” Nguyệt Tĩnh Dạ lạnh giọng.

“Phải.” Hiên Viên Hạo khẳng khái thừa nhận.

“ngươi đến đây làm gì.” Phong Khiếu hoa nói.

“Kỳ Nhi đâu.” Hiên Viên Hạo không trả lời mà hỏi ngược lại, giọng nói pha thêm chút tức giận.

Các nam nhân không ai trả lời chỉ đưa mắt nhìn nhau, chuyện tình thù giữa hai phu thê bọn họ, trong số bọn hắn ai cũng không tiện xen vào nên không ai nói gì, đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng từ trong vang ra.

“Ngươi không xứng gọi tên Kỳ Nhi tỷ.”

“Minh Châu, nàng….” Phong Khiếu Hoa nhìn nàng định hỏi bên trong thế nào, nhưng bị động tác của Minh châu cản lại.

”Ta,…ta muốn gặp nàng.” Hiên Viên Hạo giọng nói có phần dịu lại

“Kỳ Nhi tỷ không có ở đây.” Minh Châu rút ra Hoa Cốt Tiên.

“Ta muốn vào trong xem thử.” Hiên Viên Hạo gặp người ngăn cản càng khẳng định người kia ở bên trong.

“Mãn Nguyệt Lâu là nơi ngươi muốn đến thì đến, muốn vào thì vào sao.” Minh Châu lạnh giọng động thủ đánh hoa cốt tiên về phía Hiên Viên Hạo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương