Cổ Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi
Chương 20: Vì Ngươi Vậy Có Là Gì……….Trở Về



Hai người nói thêm một lúc nhưng toàn là chuyện về Hiên Viên Hạo lúc nhỏ, và chuyện sư nương và sư phụ Hiên Viên Hạo bị người của Ám Nguyệt Thần Giáo truy sát, trời dần khuya nên Kỳ Nhi gác lại tâm trạng muốn nói cho hắn biết mình chính là Tiểu Kỳ.
Mệt mỏi vì cuộc nói chuyện dài hai người cũng không phân chia như bình thường mà cùng nhau ngủ chung trên giường, bình thường vì không muốn ảnh hưởng đến hắn nên Kỳ Nhi luôn ra ghế nằm, dù sao khi còn ở hiện đại trong lớp vào giờ ra chơi nàng cũng hay gục đầu lên bàn nghỉ trưa.
Đến nửa đêm lại cảm thấy có người đang sờ soạng mình, Kỳ Nhi hoảng hồn mở mắt ra hình ảnh trước mắt khiến nàng mở to mắt, Hiên Viên Hạo đang ở người nàng cọ cọ như con mèo nhỏ…à méo lớn.
“Hạo làm sao vậy?” Kỳ Nhi biết hắn là Hiên Viên Hạo cũng biết lí do vì sao hắn lấy tên là Hạo Kỳ khiến nàng cảm thấy thật vui vẻ nên cũng sửa lại gọi hắn là Hạo thay vì Hạo Kỳ.
“Cứ để như vầy một lát là tốt rồi.” Hiên Viên Hạo ôm lấy tiểu nữ nhân trước mặt dùng má cọ vào cổ nàng.
Kỳ Nhi bị cọ đến phát nhột lấy tay đẩy đầu của hắn ra, mắng: “Chàng đừng nháo, hôm nay ta mệt…a…..ưm” Chưa nói hết miệng đã bị lấp kín, nụ hôn của hắn thật bá đạo.
Nàng thật mềm mại, hắn ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng, không muốn buông ra chút nào, nàng nói chuyện hơi thở thơm mùi hoa quế vừa toát ra khiến hắn như bị hấp dẫn không kiềm chế được cuối xuống hôn nàng.
*Cảnh cáo nha mức độ từ H trở lên đó — thuận theo mong muốn của Tiểu Thiên Sứ ấy, ai bảo nàng ta cướp tem nhiều quá làm chi. =.=!!!
Bắt lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh thơm mát trong miệng kia, quấn lấy nó đùa giỡn nó khiến cho nàng không cách nào trốn được chỉ có thể cùng hắn dây dưa, đến khi hai người không thở được hắn mới thả đôi môi sưng tấy của nàng ra, dời xuống môi dưới bắt bắt liếm mút.
Tay hắn cũng không chịu thua bắt đầu giải khai đai lưng của nàng một tay luồng vào trong xoa nắn bộ ngực sữa mềm mại kia, ngón tay như cố tình lại như vô ý rãi nhẹ điểm hồng anh trên đó, đến khi cảm giác nó đứng thẳng lên lại trêu đùa bên còn lại.
Kỳ Nhi bị hắn hôn đến sắp tắt thở, nụ hôn đầu tiên và nụ hôn thứ đều bị hắn lấy mắt một cách trắng trợn, hơn nữa là cướp lấy tuy hắn là phu quân của nàng nhưng..cái gì lạnh vậy, Kỳ Nhi kinh hãi phát hiện nàng hiện giờ là ngực trần trụi chỉ còn có cái quần là đang mặc thôi.
Kỳ Nhi biết hắn tiếp theo là muốn làm gì thì hoảng sợ không thôi, nàng không có chuẩn bị gì cả hơn nữa hắn không phải là không nhìn được sao, tại sao lại nổi thú tính rồi, là thời kì động dực của nam nhân sao.
Kỳ Nhi giãy dụa không ngừng, cố gắng tìm cách kiềm chế hắn lại nhưng nam nhân khi đã lên cơn thì lợi hại vô cùng nàng cũng không thể dùng nội lực đánh hắn sẽ bị thương, nghĩ nghĩ Kỳ Nhi lại thấy hắn không được bình thường, thường ngày hắn cũng sẽ không như vậy huống chi bây giờ không phải là lúc nên làm loại sự tình này.
Kỳ Nhi thất thần suy tình làm sao cản tên cuồng ma trên người mình lại thì trong lúc đó Hiên Viên Hạo đã xé bỏ luôn cả la quần của nàng trên mình hắn cũng là trần trụi không một mảnh vải, cơ thể tráng kiện đều được phơi bày.
Kỳ Nhi biết tình thế khẩn cấp bèn cao giọng nói: “Hạo, Hạo, chàng làm sao vậy có phải bị đôc tái phát không.” vừa đánh trống lãng vừa kéo cái chăn qua trùm lấy mình lại bao kín trong chăn.
Hiên Viên Hạo không nhìn thấy nhìn sờ được, hắn cảm giác không còn chạm vào thân thể mềm mại thơm ngát kia liền bắt mãn cao mày muốn đưa tay giật lấy tấm chăn của nàng ra, đáng tiếc Kỳ Nhi vận nội lực nắm lấy nên hắn kéo không được, trời ạ! có điện mới cho hắn kéo ra, hắn keo ra được nàng thất thân luôn à.
Đột nhiên Hiên Viên Hạo ho khan kịch liệt còn phun ra một ngụm máu khiến Kỳ Nhi đang chăm chú nhìn hắn khuôn mặt thoáng chốc xanh méc, kinh hãi không thiết mình đang trần trụi bỏ chăn ra bò lại cạnh hắn đưa tay bắt mạch cho hắn.
Kỳ Nhi nhăn mặt thành một đống tâm kêu khổ không thôi: Tử Dương muội hại chết tỷ rồi, làm sao không nói thuốc kia uống đến lần thứ ba thì nhiệt khí trong người tăng nhanh thêm nữa Hàn Liên Thảo cũng là một loại xuân dược phản kích chậm thế này hở, giương mắt nhìn hắn Kỳ Nhi chỉ còn biết thở dài. nếu không cho hắn làm sẽ phệ khí công tâm mà thổ huyết đến chết đó a~~.
Cảm giác được thân thể nhỏ nhắn kia chui ra khỏi chăn, Hiên Viên Hạo nhanh chóng như diều hâu chụp mồi bắt lấy nàng, môi tìm kiếm môi nàng điên cuồng mà hôn lên, không phải nhẹ nhàng hôn, mà là trực tiếp tách môi nàng, đem đầu lưỡi tiến nhập thẳng vào miệng ôm trọn lấy cái lưỡi của nàng công thành chiếm đất, quét qua từng nơi trong khoang miệng từ chân răng đến bên hông miệng, Hôn càng ngày càng kịch liệt, thân mình hai người cũng càng thêm nóng.
Kỳ Nhi cũng không tránh né nữa trực tiếp đáp lại hắn cùng lưỡi hắn triền miên, tay vòng qua cổ hắn áp sát bộ ngực mềm mại lên người hắn, đầu óc nàng dần dần mê mang trong tình dục chỉ biết mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Hiên Viên Hạo lí trí sớm đã bay đi sạch sẽ, hôn không như vậy cũng đã không thể thỏa mãn dục hỏa trong người đang thiêu đốt hắn, tay hắn lần tìm lại bộ ngực mềm mại của nàng kia cao thấp xoa nắn, môi cũng rời khỏi môi nàng ngậm lấy xương quai xanh tinh tế, mút lấy cái cổ trắng nõn mềm mại để lại trên đó vô sô hồng ngân xanh tím.
Từ từ trượt xuống ngậm lấy hồng anh trước ngực nàng mút lấy dùng răng nhẹ nhàng cắn, Kỳ Nhi đang cực lực kiềm chế bị hắn kích thích như vậy nhịn không được rên rỉ ra tiếng càng ôm siết lấy đầu hắn hơn.
Nàng rên rỉ chính là kích thích thêm con dã thú điên cuồng trong hắn, Hiên Viên Hạo từ trước ngực nàng hôn xuống để lại một chuỗi dài các hồng ngân cùng dấu răng, Hiên Viên Hạo hôn dần xuống bụng của nàng đùa giỡn cùng cái rốn nhỏ nhắn kia, tay còn lại ôm siết lấy chiếc eo thon gọn về phía hắn.
Kỳ Nhi ánh mắt mê ly nhìn hắn đang làm càng trước người mình, tâm nghĩ như vậy thì đã sao nàng chẳng phải thê tử của hắn sao, hơn nữa người hắn luôn yêu là nàng, vì hắn giải độc này thì có là gì cả tính mạng của mình chẳng phải không cần luôn rồi sao.
“ưm..” Kỳ Nhi rên khẽ, cảm giác bàn tay của hắn không còn trên ngực của nàng mất đi độ ấm của tay cảm giác có chút lạnh lẽo, lại cảm nhận được tay hắn trượt vào giữa hai chân nàng đùa giỡn cùng bộ phận tối mật và mẫn cảm khiến nàng chấn động mở to hai mắt.
“Kỳ Nhi, nàng có hối hận?” Hiên Viên Hạo hổn hển hỏi. Hỏi cũng như không, cho dù nàng hối hận, hắn có thể khống chế bản thân sao?
” Không hối hận.” Kỳ Nhi giọng nói như thuận lại đặc biết ấm áp tràn vào trong tai Hiên Viên Hạo.
“Xin lỗi…” Dùng âm thanh khản đặc mơ hồ tràn ngập tình dục nói ra hai chữ, Hiên Viên Hạo ngước lên dùng đôi mắt bịt một tầng vải trắng nhìn nàng.
“Những lúc như thế này chính là không nên giữ tỉnh táo mới thật là tốt.”Kỳ Nhi mỉm cười, chủ động tiến lên ôm lấy người yêu của mình, kéo đầu hắn xuống, dùng miệng mình bao phủ lên cái miệng của đối phương, nỉ non “Dù là bị thương… cũng không sao đâu…”
Hiên Viên Hạo cả người chấn động —— lời nói nhỏ nhẹ sát bên tai, cái lưỡi khiêu khích luồn vào trong miệng mình quấy rối —— tất cả khiến cho dục hỏa đè nén đã lâu của hắn hoàn toàn bạo phát, cũng không có cách nào tự kiềm chế nữa.
Giữa hai chân truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé rách làm hai, Kỳ Nhi nắm lấy đệm giường cắn môi cố nhịn đến bật máu, đôi mắt hai hàng thủy lệ chảy ra xuống đôi gò má đã nhiễm một tầng tình dục của nàng.
Đau quá! toàn bộ thân mình đều bị người xé tan thành từng mảnh nhỏ, nhưng lại có cái gì đó cứng rắn vừa to lớn đang ra vào cuồng loạn trong cơ thể mình.
” Thả lỏng một chút.” Thanh âm trầm thấp của Hiên Viên Hạo vang lên ở bên tai của nàng, giống như những ngọn lửa ấm áp nhất che kín toàn thân của nàng.
Thân thể mới lần đầu hoan ái đau đớn một chút năng lực phản kháng cũng không có. Thân thể nàng cứng đờ lại, dường như thấy sự bất an của nàng hắn cuối xuống hôn lên mi mắt của nàng, mũi, miệng, cằm rồi mút lấy đóa hoa đã nở rộ trước ngực kia.
Kỳ Nhi bị hắn khêu khích cơ thể căn cứng dần thả lỏng, mặc khác nàng cũng biết hắn đã rất cố gắng ẩn nhẫn rồi.
“Xin Lỗi….” phun ra hai chữ hắn bắt đầu luật động,thân thể nhỏ nhắn bị hắn lay động cao thấp đong đưa cũng phối hợp theo mỗi lần ra vào của hắn.
Hiên Viên Hạo gầm nhẹ thận thể đong đưa ngày càng nhanh, ra hết lại đâm vào sâu đến tận bên trong cùng của nàng, bên trong nàng ấm áp mà chặt, bao lấy phân thân của hắn không một khe hỡ làm hắn điên cuồng không dừng lại được.
Kỳ Nhi thuận theo hắn chỉ còn biết nằm đó rên rỉ, dù hiện tại hắn không nhận ra nàng nhưng nàng biết, hắn là người mà nàng yêu cho dù là trước kia hay hiện tại dù cho cả tương lai.
Khi nàng lại nghe được tiếng gầm nhẹ như dã thú của nam nhân, cảm giác được hắn một trận run run, sau đó một luồng lửa nóng nóng bỏng phóng sâu vào bên trong, hắn không còn cử động nữa.
Đã xong sao? Kỳ Nhi Vừa mới muốn di động thân mình, lại kinh ngạc phát hiện vật gì đó vốn dĩ tưỡng đã biến mất bất ngờ sống lại mạnh mẽ, hơn nữa so với lúc trước càng sưng to hơn..
Trời ạ! là Kỳ Nhi nàng quá xem nhẹ dược tính của Hàn Liên Thảo rồi sao, Hiên Viên Hạo nằm trên người nàng thở dốc không thôi, nàng cười khổ mặc cho hắn lại tiếp tục xâm phạm nàng, hai người theo bản năng của con người luật động nguyên thủy nhất.
Hiên Viên Hạo trầm luân trong bể tình miệng vẫn luôn gọi: “Tiểu Kỳ…Tiểu Kỳ.”
Kỳ Nhi không biết là nên khóc hay nên cười đây, hắn cùng nàng làm loại sự tình này lại kêu tên người con gái khác, tuy biết rằng người kia cũng chính là mình, cái chính là hắn không biết hắn không phải nên gọi là Kỳ Nhi thay vì Tiểu Kỳ sao.
Cứ như vậy đến sáng hắn mới buông nàng ra, cả hai mệt mỏi nằm trên không nhún nhích, hắn ôm lấy nàng vuốt ve cơ thể nàng thỉnh thoảng lại hôn nàng.
“Hạo ta có chuyện muốn nói với chàng.” Kỳ Nhi dựa sát vào ngực hắn, muốn nói cho hắn biết nàng chính là tiểu cô nương kia.
Hiên Viên Hạo lại ôm lấy nàng ôn nhu nói: “Ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Kỳ Nhi trấn động hoàn toàn, không phải là nên nói lời hoa mĩ hay gì khác sao, mà là triệu trách nhiệm sao, tại sao, tại sao, tại sao hắn co thể nhẫn tâm như vậy, hắn trong lúc cùng nàng cũng chưa một lần nói yêu nàng hắn chỉ biết xin lỗi, tại sao, người con gái trong quá khứ ấy chỉ có bên hắn vài ngày thôi không phải sao, trong khi nàng là thê tử của hắn cùng hắn đã hơn nữa năm, vì hắn không tiếc cả sinh mạng, yêu hắn nhiều đến như vậy lại không thể được để trong lòng.
Gương mặt Kỳ Nhi đã muốn chịu hết nổi, nàng động cái thân đã sớm rách nát kia bước xuống giường, chân vừa chạm đất lại nghe hắn nói: “Nàng muốn đi đâu.” Kỳ Nhi nhìn hắn, khóe môi nàng câu khởi nụ cười đầy thương tâm, giọng nói lại vẫn như bình thường: “Ta đi tẩy rửa, lát nữa còn phải tháo băng cho huynh.”
Hiên Viên Hạo ừ khẽ cũng không nghe ra trong lời nói của nàng có sự tình khác thường, trở mình nằm lại trên giường suy nghĩ nên đến bù cho nàng như thế nào.
Kỳ Nhi tẩy rửa xong thay lại một thân lục y sạch sẽ ngồi trước gương ngắm nhìn bản thân mình tự hỏi, Hiên Viên Hạo cũng đã xuống giường sơ tẩy hắn thay ra một bộ trường sam màu lam nhạt.
Kỳ Nhi thấy hắn bước ra đứng vậy đỡ hắn lại ngồi bên bàn nhẹ giọng nói: “Ta tháo đây.”
“Ân.” Hiên Viên Hạo gật đầu, cảm giác có một bàn tay nhỏ bé đưa ra sau đầu hắn tháo bỏ nút thắt của tầng băng vải, từng lớp từng lớp vải được tháo xuống đến khi tháo ra hoàn toàn Hiên viên Hạo khẽ động đậy mắt muốn mở ra.
“Từ từ thôi.” Kỳ Nhi nhẹ giọng khuyên nhủ.
Hiên Viên Hạo từ từ mở mắt ra, do lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng nên khi nhìn lại ánh nắng hắt vào trong mắt như bị đâm cảm thấy rất đau rát, nhưng từ từ cũng dần thích ứng được, hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy là khuôn mặt vui mừng của thê tử đang ngồi trước mặt hắn.
“Ta có thể nhìn thấy rồi.” Hiên Viên Hạo kích động ôm lấy kỳ Nhi vào lòng.
“Thật tốt quá chúc mừng huynh.” Kỳ Nhi đưa tay vỗ lưng của hắn nói: “Ta đi xuống lấu lấy chút điểm tâm.” Nói xong muốn đứng vậy lại bị Hiên Viên Hạo Kéo lại.
“Để ta, nàng cứ nghĩ ngơi đi.” Hiên Viên Hạo cười ấn nàng trở lại ghế đứng vậy bước ra khỏi phòng.
Hiên Viên Hạo Vừa đi ánh mắt Kỳ Nhi liền biến đổi, trở nên bi thương cực độ
..bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ..
KN: *mơ màng nhìn tranh* thật đẹp…càng ngắm càng đẹp…
HVH: *chỉ chỉ lên trên* ai vậy phu nhân? bọn họ là nam nhân sao lại mặc hỉ phục.
KN: *lườm* ta nói bao nhiêu lần rồi là tiểu hắc và tiểu thất, nam nhân thì sao ngươi có ý kiến
ĐCT: *vỗ vai HVH* em nên chịu thua đi suốt đời cũng không bằng bọn họ đâu.
MDTN: *Cảm thán* đáng tiếc…đáng tiếc HVH em đi làm thụ thì thật hay quá.
HVH: *Nộ khí* rút kiếm lao về phía tú bà đang ngồi ăn nho
MDTN: *nhàn nhã* Tuyết.
TTT: *đang đút nho* rút kiếm bay ra đánh nhau cùng HVH.
Chúng tỷ muội: *ngạc nhiên* KN muội ko giúp phu quân sao.
KN: *mất hứng* phủi mông đứng vậy đi ra cửa *cố tình nói lớn* Aiz..chán quá đi tìm nhị vị Độc Cô tiền bối thôi.
HVH: *đang đỡ kiếm TTT* nàng không được đi *phi thân chạy theo*
TTT: *thu kiếm* tiếp tục lột nho cho tú bà
Chúng tỷ muội: *cảm thán* thê nô vẫn là thê nô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương