CHƯƠNG 350

Sự đố kị của phụ nữ, không chỉ gia tăng hận thù của bọn họ, mà còn gia tăng chỉ số thông minh của bọn họ!

“Được thôi, vậy cô cứ giữ mồm đi, đừng để tôi tìm được chân tướng, nếu không… “

Hạ Tịch Nghiên nhìn cô ta cười lạnh một tiếng.

Không ngờ chuyện bắt cóc lần trước đúng là có liên quan đến cô ta.

Nếu như không phải là nghe cô ta mở miệng, cô chỉ nghi ngờ, không dám khẳng định, nhưng bây giờ, cô rất chắc chắn!

Chẳng qua là, sao Lăng Tiêu Tường lại dính líu tới Hà Lục Nguyên? Bây giờ Hà Lục Nguyên không tìm thấy đâu, có phải Lăng Tiêu Tường giấu đi không!

Quan trọng nhất là, Mục Chính Hi có biết hay không?

Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Tịch Nghiên thoáng hiện lên một tia không thoải mái.

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Hạ Tịch Nghiên, Lăng Tiêu Tường tiến lại gần nói: “Hạ Tịch Nghiên, tôi cũng tới cảnh cáo cô, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ Chính Hi, nếu như cô còn không biết tốt xấu gì cứ tiếp tục như vậy, tôi đương nhiên sẽ có cách trừng phạt cô!” Lăng Tiêu Tường nhìn cô gắn từng chữ nói.

“Bây giờ cô đang đe dọa tôi à?” Hạ Tịch Nghiên nhìn cô ta hỏi, cũng không hề sợ hãi, cô là người kỳ lạ, ăn mềm không ăn cứng, cô ta càng uy hiếp, cô càng không sợi “Tôi chỉ là đang cảnh cáo!”

“Đừng tưởng rằng ỷ vào bà cụ Mục là cô muốn làm gì thì làm, Chính Hi là của tôi, cô đã là quá khứ rồi!” Lăng Tiêu Tường nói.

“Sao cô không đi tìm Mục Chính Hi mà nói những lời này? Cô tìm tôi để làm gì?”

Hạ Tịch Nghiên cười lạnh nói, nhớ tới một chút thương cảm ngày hôm qua mà cô nổi lên, thật đúng là buồn cười.

Lăng Tiêu Tường nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Tôi không tìm anh ấy bởi vì bây giờ anh ấy còn ham những thứ mới mẻ, chờ anh ấy chơi đủ rồi, sẽ trở lại bên cạnh tôi!”

“Vậy à? Tôi chỉ sợ rằng anh ấy cảm thấy cô không còn mới mẻ nữa, muốn trở lại với tôi!”

“Cô …’ Sắc mặt của Lăng Tiêu Tường lập tức thay đổi.

“Cô Lăng, tôi cảm thấy mệt mỏi rồi, sẽ không tiễn cô nữa!” Hạ Tịch Nghiên ra lệnh đuổi khách, nói thêm câu nào với Lăng Tiêu Tường, cô đều cảm thấy là đang lãng phí thời gian.

“Hạ Tịch Nghiên, cô…”

Hạ Tịch Nghiên nhìn đồng hồ: “Tôi đoán Mục Chính Hi đang chạy tới đây, thế nào, cô có muốn ăn sáng xong rồi đi không?”

Hạ Tử Hi thoải mái nhướng mày, nhìn cô ta hỏi.

Lăng Tiêu Tường sửng sốt, hai tay nắm chặt, nhìn cô, gật gật đầu: “Hạ Tịch Nghiên, rồi cô sẽ hối hận!” Nói xong, cô ta xoay người đi ra ngoài.

Hạ Tịch Nghiên ngồi ở chỗ đó, nhìn bóng lưng cô ta đi ra ngoài, cũng không nói gì.

Cô không muốn cãi nhau với người khác, nếu không, một câu nói sẽ nghẹn chết bạn!

Rất hiển nhiên, Lăng Tiêu Tường chỉ giỏi uy hiếp và cảnh cáo, mà Hạ Tịch Nghiên mới có thể một đòn thấy máu, đâm bạn đau những bạn cũng không biết nên đánh trả như thế nào!

Quả nhiên, không lâu sau khi Lăng Tiêu Tường rời đi, Mục Chính Hi thật sự đến!

Hạ Tịch Nghiên chỉ nói để hù dọa Lăng Tiêu Tường, không ngờ rằng anh lại thật sự đến!

Hôm nay Mục Chính Hi lại mặc một bộ quần áo màu trắng nhạt, mái tóc trên trán thoạt nhìn có cảm giác cực kỳ đẳng cấp, vừa nhìn là biết đã xử lý qua, khóe miệng mỉm cười xấu xa, lại mang theo cảm giác phóng khoáng.

Có thể nhìn ra hôm nay tâm trạng của anh rất tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương