CHƯƠNG 345

Bề ngoài của cô ta, dáng vẻ chán chường của cô ta, rồi cả sự buồn bã của cô ta nữa, những điều đó đã thu hút không biết bao nhiêu người đàn ông muốn tiến tới.

Nói thế nào thì dáng người cô ta cũng không tệ, hơn nữa phụ nữ đang đau lòng là dễ xử nhất!

Lúc này, có một người đàn ông đi tới.

Trông anh ta rất lãng tử, nhìn là biết một †ay cao thủ tình trường. Anh ta đi tới, tay gác trên quầy bar, thần thái quyến rũ, ánh mắt mang theo vẻ ung dung, như thể người phụ nữ này hôm nay chắc chắn sẽ thuộc về anh tai “Thế nào? Có hứng uống một ly không?”

Người đàn ông hỏi, giọng nói khá dễ nghe.

Nghe thấy giọng anh ta, Lăng Tiêu Tường quay đầu sang lạnh lùng liếc mắt, khóe miệng gợi lên vẻ giễu cợt, sau đấy ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục uống rượu.

Thấy đối phương phớt lờ mình, người đàn ông cũng không tức giận. Anh ta búng †ay gọi bartender muốn lấy thêm một ly rượu, sau đó nhìn Lăng Tiêu Tường: “Uống một mình chán lắm, để tôi uống cùng với em!” Nói rồi anh ta nhấc cái ly lên định cụng ly với Lăng Tiêu Tường.

Nhìn cái ly của anh ta Lăng Tiêu Tường nhếch miệng cười lạnh: “Anh sao?”

“Phụ nữ đau lòng uống rượu thì nên tìm người uống cùng!” Anh ta nói với nụ cười ung dung.

Đau lòng à?

Nghe thấy hai chữ này, sắc mặt Lăng Tiêu Tường hơi thay đổi: “Ai nói tôi đau lòng? Anh thì biết cái gì?” Lăng Tiêu Tường đột nhiên hét lên.

Nhìn dáng vẻ kích động của cô ta, người đàn ông kia lại càng chắc chắn với suy đoán của mình.

“Được, không phải là đau lòng, thế thì em uống với tôi một ly được chứ?” Người đàn ông mời gọi từng bước.

Lăng Tiêu Tường đã hơi say rồi, hai má ửng hồng, đôi mắt mê mang liếc nhìn anh †a, không thèm để ý đối phương mà tiếp †ục uống rượu.

Nhìn thái độ kiêu ngạo của cô ta, người kia cũng không chịu buông bỏ, anh ta vẫn ngồi bên cạnh, thản nhiên uống rượu.

“Uống một mình cô đơn lắm, uống hai người thì không vậy nữa!” Anh ta tự lẩm bẩm một mình, nhưng lời nói lại là nói cho Lăng Tiêu Tường ở bên cạnh nghe.

Cuối cùng Lăng Tiêu Tường cũng quay đầu sang mở mắt ra nhìn anh ta: “Sao?

Muốn tán tỉnh tôi à?

“Sao nào, không được ư?” Người đàn ông hỏi. Mặc dù nhìn anh ta đã thấy phong lưu, nhưng không thể phủ nhận anh ta cũng rất đẹp trai, không phải là vẻ đẹp kiểu yêu nghiệt sắc sảo mà là vẻ đẹp đến từ sự hoang dã và phóng đãng không thể trói buộc của anh ta.

Lăng Tiêu Tường nhìn khắp người anh †a đánh giá một hồi rồi tùy ý mở miệng chế nhạo: “Anh không có tư cách!”

Một câu, sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi, nhưng lại không tức giận, trái lại còn cong miệng cười: “Có đủ tư cách hay không, cô có thể thử xem!” Nói xong, anh †a đứng dậy khỏi ghế, kéo tay Lăng Tiêu Tường đi vào bên trong.

Lăng Tiêu Tường không giấy ra, trong lòng cũng sinh ra cảm giác kích thích, cô †a rất muốn nhìn xem rốt cuộc người đàn ông này muốn thế nào.

Vì thế, khi đi vào bên trong, nơi có ít người, Lăng Tiêu Tường gạt tay anh ta ra: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Giây tiếp theo, người đàn ông đột nhiên đẩy cô ta vào góc tường, sau đó chính mình chèn ép lên như có thể bắt nạt bất cứ lúc nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương