Cô Vợ Xấu Xí Của Chiến Thần
-
C9: Nhà họ cố
Nhà họ Long bên này đang bàn bạc đối sách, không khí âm trầm, nhà họ Ôn thì trái lại.
Nhà họ Ôn hợp tác với nhà họ Thẩm, hiển nhiên sẽ bị đẩy lên đỉnh dư luận. Trong lúc nhất thời, nhà họ Ôn vô cùng nổi bật, trở thành đối tượng nịnh bợ của không ít gia tộc.
Cố Trung cũng vì vậy mà miễn cưỡng được nhà họ Ôn tán thành, dọn đến ở cùng Ôn Như Tâm.
Sau khi nhà họ Ôn và tập đoàn Cổ Dược hợp tác với nhau, ngày nào Ôn Như Tâm cũng bận tối tăm mặt mũi, nhưng Cố Trung cảm nhận được rằng cô rất thỏa mãn.
Cố Trung ở nhà không có việc gì sẽ làm việc chút việc nhà giúp cô, đưa đón Ôn Như Tâm đi làm.
Cuộc sống này trong mắt người khác có vẻ hèn nhát, nhưng đây đúng là cuộc đời mà Cố Trung ước mơ tha thiết!
Thoáng cái đã qua nửa tháng.
Cố Trung dậy sớm lại Ôn Như Tâm đến công ty, sau đó quay về biệt thự Ngọc Long.
"Tiểu Đao, theo tôi đến chỗ này."
"Vâng."
Nửa tiếng sau, hai người đã đến khu ngoại ô.
Nơi này chính là nhà họ Cố ngày xưa, nhưng căn biệt thự đã bị đốt thành tro.
Cố Trung buồn bã, tuổi thơ vui vẻ đã trở thành quá khứ, trước mắt anh chỉ còn một bãi phế tích.
Anh bước ra sân sau, trước mặt anh là một ngôi mộ, bên trên có khắc mấy chữ: Mộ của Cố Hàn Lâm.
Thịch!
Cố Trung lập tức quỳ xuống, tầm mắt dần mơ hồ.
"Bố ơi, con đến thăm bố đây."
Mười năm trước, anh là cậu chủ nhà họ Cố, cha mẹ yêu thương, ông nội chiều chuộng, cuộc đời anh từng hạnh phúc như vậy đó.
Nhưng trận lửa ấy đã cướp đi tất cả, người bác cả mà cha anh tin nhất đã cướp hết, thậm chí cả chỗ đồ cổ mà bố anh yêu nhất cũng không tha.
Anh hận, hận tại sao năm ấy cha anh lại mềm lòng không nghe theo lời ông nội, kế thừa ghế gia chủ rồi thì đừng cho người lòng muông dạ thú như ông ta cơ hội!
Anh hận, hận sau khi nhà bác cả giết hết cả nhà anh, ông nội không đứng ra giải oan!
Anh hận Cố Diệu Thạch, vì sao lại làm ra chuyện tàn nhẫn như thế, khiến mấy chục người bên nhánh nhà họ thành oan hồn.
"Mười năm rồi bố, con nhất định sẽ lấy lại công bằng cho nhà chúng ta!"
Sau khi nói xong, Cố Trung dập đầu xuống đất thật mạnh ba cái, hai hàng nước mắt chảy xuôi.
"Đại nhân, xin hãy nén bi thương."
"Tôi nhận được tin tức nhà họ Long phá sản, bị ép phải lấy không ít đồ trong gia tộc ra bán đấu giá. Nhà họ Long năm đó cũng tham gia vào âm mưu kia, có rất nhiều món quý cướp từ nhà họ Cố khi ấy."
Nghe vậy, vẻ mặt Cố Trung trầm xuống.
Tiểu Đao đứng sau lập tức cảm nhận được luồng sát khí nghiêm nghị, nhiệt độ xung quanh cũng hạ xuống theo.
"Nhà họ Cố."
Anh siết chặt hai tay.
"Giỏi lắm, chuẩn bị chút đi, những gì nhà họ Cố mất, tạm thấy lấy chút lãi từ chỗ nhà họ Long!"
"Vâng."
Ôn Như Tâm nhận chức tổng giám đốc xong thì bận bịu chuyện hợp tác giữa nhà họ Ôn với tập đoàn Cổ Dược.
Lúc này, cô đang ngồi xem hợp đồng trong văn phòng, đột nhiên có người gõ cửa.
"Vào đi."
Ôn Uyển Nguyệt đẩy cửa bước vào.
"Sao chị lại đến đây?"
Thấy Ôn Uyển Nguyệt đến, Ôn Như Tâm ngẩn người, sau đó đón cô ta vào.
"Em mau ngồi xuống đi, không sao."
"Chị biết trước đây chúng mình hiểu nhầm nhau, đều là lỗi của chị. Không biết em có bằng lòng bỏ qua hiềm khích giữa hai chúng ta không!"
Nghe vậy, Ôn Như Tâm ngẩn ra, sau đó thở dài.
"Chị, chỉ cần chị không đối đầu với em, chắc chắn em cũng không hận chị rồi."
"Tất nhiên chứ, thật ra chị có một yêu cầu quá đáng, Hắc Ngọc Cao trừ sẹo mà Cố Trung cho em có còn không?"
Do dự một hồi, Ôn Như Tâm gật đầu.
"Vẫn còn nhiều, nhưng đó là đồ của anh Cố."
"Chị muốn hỏi thử xem em có thể cho chị mượn một chút không, vết sẹo trên lưng chị em cũng biết đấy, chị vẫn canh cánh trong lòng bao lâu nay."
"Nhưng em yên tâm, chị chỉ cần một chút thôi, dùng xong lập tức trả lại ngay."
Ôn Uyển Nguyệt nói xong thì thấp thỏm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, chỉ sợ Ôn Như Tâm từ chối.
Tất nhiên Ôn Như Tâm biết sau lưng Ôn Uyển Nguyệt có sẹo.
Năm đó khi hỏa hoạn, cả hai đều ở đó, nếu cô không kéo chị vào trong cứu người, Ôn Uyển Nguyệt cũng không ngã xuống, bị tàn lửa bắn vào.
Tuy vết bỏng không rõ ràng, nhưng cũng vì nó mà Ôn Uyển Nguyệt tự ti bao năm nay, mãi không tìm bạn trai.
Nghĩ vậy, Ôn Như Tâm cũng cảm thấy có chút áy náy.
"Được rồi, nhưng hôm nay em phải đi làm, chị về nhà lấy nhé. Anh Cố đang ở nhà, để anh ấy hướng dẫn chị cách sử dụng."
"Ừ, cảm ơn em nhiều lắm."
Ôn Uyển Nguyệt nói xong liền vội vã chạy sang nhà Ôn Như Tâm.
"Sao chỗ này lộn xộn thế, hại tôi tìm mãi."
"Bao nhiêu năm cô không tới thăm Như Tâm, giờ còn mặt dày tìm cô ấy mượn Hắc Ngọc Cao à?"
"Liên quan gì tới anh?"
Cố Trung im lặng, lấy Hắc Ngọc Cao ra cho cô ta, nói: "Miệng vết thương của cô chỉ cần dùng ba ngày là được, đến lúc ấy nhớ trả."
"Biết rồi, nói ít thôi."
Cầm lấy Hắc Ngọc Cao, Ôn Uyển Nguyệt lập tức bỏ đi.
Cố Trung gọi điện cho Ôn Như Tâm, biết cô chuẩn bị tham gia một buổi tiệc quan trọng vào tối nay thì lập tức sửa soạn ra ngoài.
Nhà họ Long, trong một căn biệt thự nào đó.
Đây là một trong những sản nghiệp còn sót lại của nhà họ, nhưng nơi khác đều bị bán đi lấy tiền trả nợ hết cả.
Giờ phút này, trong biệt thự có mấy chục người đang tụ tập, cầm đầu là một người đàn ông trẻ tuổi.
Anh ta là Diệp Quân, xuất thân quân nhân, tuy không phải là người nhà họ Cố, nhưng lại là thân tín của Cố Diệu Đông, hôm nay được phái tới xử lý việc nhà họ Long.
Long Đào lên tiếng: "Anh Diệp, tuy vẫn chưa điều tra rõ tại sao nhà họ Thẩm lại làm thân với nhà họ Ôn, nhưng anh nhất định phải khiến bọn chúng trả giá đắt đó!"
Diệp Quân bỏ chén trà xuống, từ tốn lên tiếng: "Được rồi, cứ yên tâm đi, hôm nay là ngày nhà họ Ôn xuống vực!"
Bên ngoài khách sạn Thiên Long, siêu xe vây chặt như nêm, những nhân vật nổi tiếng nhất Hàng Thành ra vào liên tục. Đây chính là nơi tổ chức buổi tiệc bán đấu giá nhà họ Long hôm nay.
Nhà họ Long phá sản, vô số người trên đất Hàng Thành không muốn đắc tội với nhà họ Ôn, đến tham gia buổi tiệc lần này. Có tin tức đồn rằng, buổi tiệc lần này do Diệp Quân tổ chức.
Diệp Quân chính là người bên cạnh Cố Diệu Đông, thân thủ rất mạnh, rất nhiều người còn biết anh ta giữ chức khá cao trong quân đội.
"Đại nhân, nghe nói hôm nay nhà họ Cố phái người tới, là tâm phúc của Cố Diệu Đông, Diệp Quân."
Ánh mắt Cố Trung lạnh lẽo: "Hôm nay dù Cố Diệu Đông có đích thân tới cũng không ngăn được tôi đâu!"
"Đại nhân, tối nay có cần giết người không?"
"Nhiệm vụ quan trọng tối nay là lấy được đồ sưu tập của bố tôi về, còn bọn họ sống hay chết thì đến lúc đó hẵng tính."
"Giờ chúng ta đã vào chưa ạ? Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi."
"Chưa vội."
"Vâng."
Khi tất cả mọi người trong buổi tiệc nhìn thấy Diệp Quân xuất hiện, ai nấy đều run lên. Từ ngày nhà họ Long phá sản, bây giờ nhà họ Cố lại đột nhiên xuất hiện, chắc chắn sẽ gây nên một hồi tranh đấu ác liệt.
Đại sảnh buổi đấu giá tập trung rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở Hàng Thành.
Lúc này Ôn Như Tâm cũng mặc một bộ váy trắng, đứng trong đám đông.
Cô được nhà họ Cố mời đến buổi đấu giá này, không biết có liên quan gì tới nhà họ Long không.
Ôn Như Tâm thoải mái bắt chuyện với mọi người xung quanh, ngày hôm nay, những người xuất hiện ở đây đều là người có tiếng ở Hàng Thành, kết bạn với họ, cô nhận được rất nhiều lợi ích.
Đột nhiên có hai nhân viên đi ngang qua chỗ cô, nâng một chiếc bình hoa tinh xảo, sau đó ngã ra đất.
Choang!
Thấy vậy, trong mắt Ôn Như Tâm hiện lên chút kinh ngạc.
“Sao lại thế này?”
"Cô, cô đụng vào người tôi!"
"Cô có biết trong hộp đựng gì không? Là đồ cổ triều Minh đấy. Bình hoa bằng ngọc khắc hình rồng, trị giá năm trăm triệu!"
Nghe vậy, Ôn Như Tâm ngây người.
"Ơ, tôi có chạm vào anh đâu!"
"Chắc chắn là cô đã chạm vào tôi nên mới khiến bình hoa vỡ!"
"Cô đền đi!"
Nhà họ Ôn hợp tác với nhà họ Thẩm, hiển nhiên sẽ bị đẩy lên đỉnh dư luận. Trong lúc nhất thời, nhà họ Ôn vô cùng nổi bật, trở thành đối tượng nịnh bợ của không ít gia tộc.
Cố Trung cũng vì vậy mà miễn cưỡng được nhà họ Ôn tán thành, dọn đến ở cùng Ôn Như Tâm.
Sau khi nhà họ Ôn và tập đoàn Cổ Dược hợp tác với nhau, ngày nào Ôn Như Tâm cũng bận tối tăm mặt mũi, nhưng Cố Trung cảm nhận được rằng cô rất thỏa mãn.
Cố Trung ở nhà không có việc gì sẽ làm việc chút việc nhà giúp cô, đưa đón Ôn Như Tâm đi làm.
Cuộc sống này trong mắt người khác có vẻ hèn nhát, nhưng đây đúng là cuộc đời mà Cố Trung ước mơ tha thiết!
Thoáng cái đã qua nửa tháng.
Cố Trung dậy sớm lại Ôn Như Tâm đến công ty, sau đó quay về biệt thự Ngọc Long.
"Tiểu Đao, theo tôi đến chỗ này."
"Vâng."
Nửa tiếng sau, hai người đã đến khu ngoại ô.
Nơi này chính là nhà họ Cố ngày xưa, nhưng căn biệt thự đã bị đốt thành tro.
Cố Trung buồn bã, tuổi thơ vui vẻ đã trở thành quá khứ, trước mắt anh chỉ còn một bãi phế tích.
Anh bước ra sân sau, trước mặt anh là một ngôi mộ, bên trên có khắc mấy chữ: Mộ của Cố Hàn Lâm.
Thịch!
Cố Trung lập tức quỳ xuống, tầm mắt dần mơ hồ.
"Bố ơi, con đến thăm bố đây."
Mười năm trước, anh là cậu chủ nhà họ Cố, cha mẹ yêu thương, ông nội chiều chuộng, cuộc đời anh từng hạnh phúc như vậy đó.
Nhưng trận lửa ấy đã cướp đi tất cả, người bác cả mà cha anh tin nhất đã cướp hết, thậm chí cả chỗ đồ cổ mà bố anh yêu nhất cũng không tha.
Anh hận, hận tại sao năm ấy cha anh lại mềm lòng không nghe theo lời ông nội, kế thừa ghế gia chủ rồi thì đừng cho người lòng muông dạ thú như ông ta cơ hội!
Anh hận, hận sau khi nhà bác cả giết hết cả nhà anh, ông nội không đứng ra giải oan!
Anh hận Cố Diệu Thạch, vì sao lại làm ra chuyện tàn nhẫn như thế, khiến mấy chục người bên nhánh nhà họ thành oan hồn.
"Mười năm rồi bố, con nhất định sẽ lấy lại công bằng cho nhà chúng ta!"
Sau khi nói xong, Cố Trung dập đầu xuống đất thật mạnh ba cái, hai hàng nước mắt chảy xuôi.
"Đại nhân, xin hãy nén bi thương."
"Tôi nhận được tin tức nhà họ Long phá sản, bị ép phải lấy không ít đồ trong gia tộc ra bán đấu giá. Nhà họ Long năm đó cũng tham gia vào âm mưu kia, có rất nhiều món quý cướp từ nhà họ Cố khi ấy."
Nghe vậy, vẻ mặt Cố Trung trầm xuống.
Tiểu Đao đứng sau lập tức cảm nhận được luồng sát khí nghiêm nghị, nhiệt độ xung quanh cũng hạ xuống theo.
"Nhà họ Cố."
Anh siết chặt hai tay.
"Giỏi lắm, chuẩn bị chút đi, những gì nhà họ Cố mất, tạm thấy lấy chút lãi từ chỗ nhà họ Long!"
"Vâng."
Ôn Như Tâm nhận chức tổng giám đốc xong thì bận bịu chuyện hợp tác giữa nhà họ Ôn với tập đoàn Cổ Dược.
Lúc này, cô đang ngồi xem hợp đồng trong văn phòng, đột nhiên có người gõ cửa.
"Vào đi."
Ôn Uyển Nguyệt đẩy cửa bước vào.
"Sao chị lại đến đây?"
Thấy Ôn Uyển Nguyệt đến, Ôn Như Tâm ngẩn người, sau đó đón cô ta vào.
"Em mau ngồi xuống đi, không sao."
"Chị biết trước đây chúng mình hiểu nhầm nhau, đều là lỗi của chị. Không biết em có bằng lòng bỏ qua hiềm khích giữa hai chúng ta không!"
Nghe vậy, Ôn Như Tâm ngẩn ra, sau đó thở dài.
"Chị, chỉ cần chị không đối đầu với em, chắc chắn em cũng không hận chị rồi."
"Tất nhiên chứ, thật ra chị có một yêu cầu quá đáng, Hắc Ngọc Cao trừ sẹo mà Cố Trung cho em có còn không?"
Do dự một hồi, Ôn Như Tâm gật đầu.
"Vẫn còn nhiều, nhưng đó là đồ của anh Cố."
"Chị muốn hỏi thử xem em có thể cho chị mượn một chút không, vết sẹo trên lưng chị em cũng biết đấy, chị vẫn canh cánh trong lòng bao lâu nay."
"Nhưng em yên tâm, chị chỉ cần một chút thôi, dùng xong lập tức trả lại ngay."
Ôn Uyển Nguyệt nói xong thì thấp thỏm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, chỉ sợ Ôn Như Tâm từ chối.
Tất nhiên Ôn Như Tâm biết sau lưng Ôn Uyển Nguyệt có sẹo.
Năm đó khi hỏa hoạn, cả hai đều ở đó, nếu cô không kéo chị vào trong cứu người, Ôn Uyển Nguyệt cũng không ngã xuống, bị tàn lửa bắn vào.
Tuy vết bỏng không rõ ràng, nhưng cũng vì nó mà Ôn Uyển Nguyệt tự ti bao năm nay, mãi không tìm bạn trai.
Nghĩ vậy, Ôn Như Tâm cũng cảm thấy có chút áy náy.
"Được rồi, nhưng hôm nay em phải đi làm, chị về nhà lấy nhé. Anh Cố đang ở nhà, để anh ấy hướng dẫn chị cách sử dụng."
"Ừ, cảm ơn em nhiều lắm."
Ôn Uyển Nguyệt nói xong liền vội vã chạy sang nhà Ôn Như Tâm.
"Sao chỗ này lộn xộn thế, hại tôi tìm mãi."
"Bao nhiêu năm cô không tới thăm Như Tâm, giờ còn mặt dày tìm cô ấy mượn Hắc Ngọc Cao à?"
"Liên quan gì tới anh?"
Cố Trung im lặng, lấy Hắc Ngọc Cao ra cho cô ta, nói: "Miệng vết thương của cô chỉ cần dùng ba ngày là được, đến lúc ấy nhớ trả."
"Biết rồi, nói ít thôi."
Cầm lấy Hắc Ngọc Cao, Ôn Uyển Nguyệt lập tức bỏ đi.
Cố Trung gọi điện cho Ôn Như Tâm, biết cô chuẩn bị tham gia một buổi tiệc quan trọng vào tối nay thì lập tức sửa soạn ra ngoài.
Nhà họ Long, trong một căn biệt thự nào đó.
Đây là một trong những sản nghiệp còn sót lại của nhà họ, nhưng nơi khác đều bị bán đi lấy tiền trả nợ hết cả.
Giờ phút này, trong biệt thự có mấy chục người đang tụ tập, cầm đầu là một người đàn ông trẻ tuổi.
Anh ta là Diệp Quân, xuất thân quân nhân, tuy không phải là người nhà họ Cố, nhưng lại là thân tín của Cố Diệu Đông, hôm nay được phái tới xử lý việc nhà họ Long.
Long Đào lên tiếng: "Anh Diệp, tuy vẫn chưa điều tra rõ tại sao nhà họ Thẩm lại làm thân với nhà họ Ôn, nhưng anh nhất định phải khiến bọn chúng trả giá đắt đó!"
Diệp Quân bỏ chén trà xuống, từ tốn lên tiếng: "Được rồi, cứ yên tâm đi, hôm nay là ngày nhà họ Ôn xuống vực!"
Bên ngoài khách sạn Thiên Long, siêu xe vây chặt như nêm, những nhân vật nổi tiếng nhất Hàng Thành ra vào liên tục. Đây chính là nơi tổ chức buổi tiệc bán đấu giá nhà họ Long hôm nay.
Nhà họ Long phá sản, vô số người trên đất Hàng Thành không muốn đắc tội với nhà họ Ôn, đến tham gia buổi tiệc lần này. Có tin tức đồn rằng, buổi tiệc lần này do Diệp Quân tổ chức.
Diệp Quân chính là người bên cạnh Cố Diệu Đông, thân thủ rất mạnh, rất nhiều người còn biết anh ta giữ chức khá cao trong quân đội.
"Đại nhân, nghe nói hôm nay nhà họ Cố phái người tới, là tâm phúc của Cố Diệu Đông, Diệp Quân."
Ánh mắt Cố Trung lạnh lẽo: "Hôm nay dù Cố Diệu Đông có đích thân tới cũng không ngăn được tôi đâu!"
"Đại nhân, tối nay có cần giết người không?"
"Nhiệm vụ quan trọng tối nay là lấy được đồ sưu tập của bố tôi về, còn bọn họ sống hay chết thì đến lúc đó hẵng tính."
"Giờ chúng ta đã vào chưa ạ? Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi."
"Chưa vội."
"Vâng."
Khi tất cả mọi người trong buổi tiệc nhìn thấy Diệp Quân xuất hiện, ai nấy đều run lên. Từ ngày nhà họ Long phá sản, bây giờ nhà họ Cố lại đột nhiên xuất hiện, chắc chắn sẽ gây nên một hồi tranh đấu ác liệt.
Đại sảnh buổi đấu giá tập trung rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở Hàng Thành.
Lúc này Ôn Như Tâm cũng mặc một bộ váy trắng, đứng trong đám đông.
Cô được nhà họ Cố mời đến buổi đấu giá này, không biết có liên quan gì tới nhà họ Long không.
Ôn Như Tâm thoải mái bắt chuyện với mọi người xung quanh, ngày hôm nay, những người xuất hiện ở đây đều là người có tiếng ở Hàng Thành, kết bạn với họ, cô nhận được rất nhiều lợi ích.
Đột nhiên có hai nhân viên đi ngang qua chỗ cô, nâng một chiếc bình hoa tinh xảo, sau đó ngã ra đất.
Choang!
Thấy vậy, trong mắt Ôn Như Tâm hiện lên chút kinh ngạc.
“Sao lại thế này?”
"Cô, cô đụng vào người tôi!"
"Cô có biết trong hộp đựng gì không? Là đồ cổ triều Minh đấy. Bình hoa bằng ngọc khắc hình rồng, trị giá năm trăm triệu!"
Nghe vậy, Ôn Như Tâm ngây người.
"Ơ, tôi có chạm vào anh đâu!"
"Chắc chắn là cô đã chạm vào tôi nên mới khiến bình hoa vỡ!"
"Cô đền đi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook