Cô Vợ Xấu Xí Của Chiến Thần
-
C3: Đây thật sự là tôi sao
Biệt thự Vân Long Giang Châu.
Đây là biệt thự sang trọng nhất ở Giang Châu, người có thể ở lại đây chỉ toàn ông trùm quyền quý trên đất Giang Châu này.
Tại phòng khách trong biệt thự, Ôn Như Tâm ngồi trên ghế sa lon, cô mơ màng đi cùng người đàn ông trước mắt tới nơi này, nhìn phòng khách hào nhoáng như cung điện, cảm giác có phần không chân thực.
Sau khi tỉnh táo lại, Ôn Như Tâm mới suy đi nghĩ lại, Cố Trung không những không chê cô mà còn đồng ý cầu hôn cô ngay trước mặt mọi người, vậy thì chỉ có một nguyên nhân, đó là vì tài sản của nhà họ Ôn.
Vì thế cô mới đoán, Cố Trung là một người tham cầu hư vinh, không có chí tiến thủ.
Nhưng mà khung cảnh trước mắt lại khiến cho cô sợ ngây người, nơi này là biệt thự Vân Long, cho dù nhà họ Ôn có táng gia bại sản cũng chỉ có thể mua một được một căn hộ ở đây.
Lúc này, Cố Trung lại ngồi trước mặt Ôn Như Tâm, anh chậm rãi vén khăn voan trên đỉnh đầu của Ôn Như Tâm xuống.
"Không, tôi không muốn."
Cho dù trước đó Cố Trung đã nhìn thấy khuôn mặt của mình, nhưng bây giờ Ôn Như Tâm vẫn cứ lảng tránh theo bản năng, cô quay đầu đi, hai mắt thì nhắm chặt.
"Yên tâm đi, dù sao đi nữa em vẫn là người yêu của anh, anh sẽ không ghét bỏ em đâu!"
Sau khi Cố Trung nói xong, Ôn Như Tâm mới bối rối quay đầu, cảm giác tim cô đập nhanh hơn, chỉ lo mình sẽ làm cho người đàn ông trước mắt này phải sợ.
Lần này, Cố Trung mới nhìn rõ vết sẹo trải đầy trên mặt Ôn Như Tâm, nó giống như từng lưỡi dao sắc bén đâm vào trong đầu của Cố Trung, làm cho anh tự trách vô cùng!
Mắt của Cố Trung hơi ướt át, anh khẽ nói: "Như Tâm, anh xin lỗi, làm em chịu khổ rồi!"
Ôn Như Tâm không hiểu tại sao Cố Trung lại phải xin lỗi mình, nhưng bây giờ cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của Cố Trung.
"Yên tâm đi, ba ngày thôi, nhất định anh sẽ chữa khỏi cho em mà!"
Cố Trung vừa nói xong, Tiểu Đao đã đưa một bát thuốc màu đen tới.
Người khác có thể không biết rõ, thế nhưng Tiểu Đao lại biết rất rõ ràng, đây là thuốc cao Hắc Ngọc có một không hai, là chí bảo của Tây Vực, trong truyền thuyết, nó có thể làm lành bất cứ vết sẹo nào, nhưng phương pháp luyện chế nó đã thất truyền từ lâu.
Cũng chính bởi vì tìm kiếm loại thuốc này, Cố Trung mới xông vào đánh giết trong quân địch, cuối cùng cả phe địch bị một mình Cố Trung chôn giết, cũng lấy được lọ cao Hắc Ngọc còn sót lại trên đời.
"Anh Cố à, đây là cái gì vậy?"
"Đây là bảo dược, có thể chữa khỏi toàn bộ các loại sẹo, anh tốn nhiều công sức mới tìm được nó, em chỉ cần bôi lên khắp người, ba ngày sau, vết sẹo của em sẽ biến mất hoàn toàn, khôi phục lại như lúc ban đầu!"
Mặc dù Cố Trung nói rất hay, nhưng mà Ôn Như Tâm vẫn bán tín bán nghi, cuối cùng cô quyết định cứ làm thử một lần theo như những gì Cố Trung nói.
Chớp mắt, ba ngày trôi qua, ba ngày nay dường như là những ngày vui sướng nhất trong đời Ôn Như Tâm.
Cố Trung dành cho cô sự quan tâm vô bờ bên, bảo vệ bên cạnh cô cả ngày, ở trong khu biệt thự ngăn cách với cuộc đời đó, không có trào phúng và ác ý, cô cũng cảm nhận được sự yêu thương nồng nhiệt.
Lần đầu tiên cô mới biết thế nào là tình yêu ngọt ngào.
Trước gương phòng ngủ, cả người Ôn Như Tâm được quấn bằng băng gạc, lớp băng gạc dày chỉ lộ ra hai mắt.
Lúc này đây, cô vô cùng lo lắng.
Trong ba ngày qua, mới đầu cô còn cảm giác da thịt của mình hơi nóng cháy, sau đó lại trở nên lạnh buốt, mặc dù cách một lớp băng gạc, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được làn da của mình có những thay đổi lạ thường!
Vốn không ôm quá nhiều hy vọng, lần này cô lại tin tưởng vào kỳ tích.
Cố Trung đứng ở sau lưng cô, anh chậm rãi gỡ từng lớp băng gạc.
"Có thể mở mắt ra rồi."
Sau khi Cố Trung nói xong, Ôn Như Tâm mới từ từ mở mắt, ngay lúc đó, cô nhìn thấy một khuôn mặt hoàn mỹ ở trong gương.
Tuy trên mặt còn một ít thuốc cao màu đen, nhưng mà cô có thể nhìn thấy làn da trắng nõn không tì vết.
"Cái này…"
Sau mấy phút ngẩn ra, cô bất giác sờ lên khuôn mặt mình, không tin nổi khi nhìn mình trong gương
"Đây thật sự là tôi sao?"
Cô ngây ngẩn cả người, mặc dù trong giấc mơ cô từng vô số lần ảo tưởng về điều đó, thế nhưng ngay lúc này cô lại không dám tin những gì đã xảy ra.
Mười năm qua, mỗi một ngày với cô đều là sự giày vò, nhà họ Ôn tìm khắp danh y cũng không thể làm gì, bao nhiêu đêm cô chỉ muốn kết thúc cho xong xuôi mọi chuyện.
Nhưng giờ nhìn thấy khuôn mặt mười phân vẹn mười ở trong gương, cô mừng đến phát khóc, tiếng nức nở cứ thế vang lên.
Cố Trung ôm chặt lấy cô ừ sau, thấp giọng nói: "Anh đã đồng ý sẽ giúp em khôi phục như lúc ban đầu, sau này anh cũng sẽ bảo vệ em như thế, sẽ không để em chịu uất ức gì đâu!"
"Vâng ạ!"
Ôn Như Tâm hơi bình tĩnh lại, ánh mắt cô khi nhìn Cố Trung tràn đầy vẻ cảm kích.
"Còn băng gạc phía sau em tự cởi nhé, trong bồn tắm anh xả nước nóng rồi, thuốc còn dính trên người cũng nên rửa cho sạch."
"Mười lăm ngày tiếp theo, em vẫn cần bôi thêm cao Hắc Ngọc, nửa tiếng là được rồi, em phải nhớ, nếu đợt trị liệu không đủ thì tất cả như dã tràng xe cát!"
"Vâng ạ, được!"
Ôn Như Tâm nhớ kỹ, cô khẽ gật đầu.
Cố Trung nói xong thì bước ra khỏi phòng, Tiểu Đao và một cô gái xinh đẹp đang đứng trong phòng khách.
"Thẩm Du Nhu của Thẩm gia, bái kiến Chiến Thần đại nhân!"
Không chút do dự, cô ấy quỳ một chân xuống, ánh mắt đầy kiên định.
"Thẩm gia? Cô là chị của thằng nhóc Thẩm Lạc à?"
"Đúng vậy ạ, Thẩm Lạc có thể phục vụ ở bên cạnh Chiến Thần cũng là phúc phần của nó!"
Thẩm Lạc mà hai người nhắc tới chính là một trong năm đại chiến vương cấp dưới của Cố Trung cũng là anh em tốt vào sanh ra tử với anh.
Thẩm gia là một trong năm thế gia lớn ở Giang Châu, thế lực hùng hậu, so với thế lực loại hai như nhà họ Ôn thì đúng là một trời một vực!
"Ừ, biệt thự này cô sắp xếp ổn lắm, rất tốt!"
Được Cố Trung tán dương, ánh mắt Thẩm Du Nhu toát lên vẻ vui mừng.
"Chiến Thần quá lời rồi, nếu không phải thằng nhóc Thẩm Lạc kia để ngài trở về đây một mình, làm việc cũng bất tiện, vì thế nó mới nói cho tôi biết, đây là chuyện mà tôi phải làm mà."
"Đại nhân, còn đây là tất cả tư liệu liên quan với nhà họ Cố và nhà họ Ôn mà ngài cần."
Sau khi Thẩm Du Nhu nói xong, cô đưa tài liệu lên, trong ánh mắt tràn đầy kính ngưỡng và hâm mộ, người đàn ông trước mắt này đúng là tuấn kiệt trong thiên hạ!
"Được rồi, Thẩm Lạc cũng có lòng lắm, cứ để tài liệu ở đó đi!"
"Đúng rồi, ba ngày nay, nhà họ Ôn và nhà họ Đường có động tĩnh gì không?"
Nghe vậy, Thẩm Du Nhu lập tức nói: "Nhà họ Đường bị hủy hôn nên mất hết mặt mũi, họ đang huy động người tìm kiếm Ôn tiểu thư, hình như cũng định trả thù ngài, nhà họ Ôn còn tuyên bố khai trử Ôn tiểu thư ra khỏi gia phả, cũng không cho người đi tìm kiếm."
"Hừ, nhà họ Ôn được lắm, còn chẳng quan tâm tới Như Tâm!"
"Chiến Thần, xin ngài bớt giận, tôi sẽ liên hệ với gia tộc ngay lập tức, phá hủy nhà họ Đường và nhà họ Ôn trong thời gian nhanh nhất!"
"Không vội."
Cố Trung khẽ lắc đầu, anh nói: "Tôi sẽ có tính toán cho nhà họ Ôn và nhà họ Đường, bọn họ khiến Như Tâm chịu cực khổ đến vậy, đương nhiên tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ!"
"Hiện tại nhà họ Cố ở Giang Châu thế nào rồi?"
Nghe vậy, Thẩm Du Nhu hơi cau mày, có vẻ hơi khó nói: "Thế lực của Cố gia rất mạnh, những năm này càng phát triển mạnh hơn, có khí thế của năm đại gia tộc đứng đầu, ngay cả Thẩm gia chúng ta cũng chỉ có thể bì được.”
"Được, vất vả cho cô rồi, lui xuống đi."
"Vâng."
Đây là biệt thự sang trọng nhất ở Giang Châu, người có thể ở lại đây chỉ toàn ông trùm quyền quý trên đất Giang Châu này.
Tại phòng khách trong biệt thự, Ôn Như Tâm ngồi trên ghế sa lon, cô mơ màng đi cùng người đàn ông trước mắt tới nơi này, nhìn phòng khách hào nhoáng như cung điện, cảm giác có phần không chân thực.
Sau khi tỉnh táo lại, Ôn Như Tâm mới suy đi nghĩ lại, Cố Trung không những không chê cô mà còn đồng ý cầu hôn cô ngay trước mặt mọi người, vậy thì chỉ có một nguyên nhân, đó là vì tài sản của nhà họ Ôn.
Vì thế cô mới đoán, Cố Trung là một người tham cầu hư vinh, không có chí tiến thủ.
Nhưng mà khung cảnh trước mắt lại khiến cho cô sợ ngây người, nơi này là biệt thự Vân Long, cho dù nhà họ Ôn có táng gia bại sản cũng chỉ có thể mua một được một căn hộ ở đây.
Lúc này, Cố Trung lại ngồi trước mặt Ôn Như Tâm, anh chậm rãi vén khăn voan trên đỉnh đầu của Ôn Như Tâm xuống.
"Không, tôi không muốn."
Cho dù trước đó Cố Trung đã nhìn thấy khuôn mặt của mình, nhưng bây giờ Ôn Như Tâm vẫn cứ lảng tránh theo bản năng, cô quay đầu đi, hai mắt thì nhắm chặt.
"Yên tâm đi, dù sao đi nữa em vẫn là người yêu của anh, anh sẽ không ghét bỏ em đâu!"
Sau khi Cố Trung nói xong, Ôn Như Tâm mới bối rối quay đầu, cảm giác tim cô đập nhanh hơn, chỉ lo mình sẽ làm cho người đàn ông trước mắt này phải sợ.
Lần này, Cố Trung mới nhìn rõ vết sẹo trải đầy trên mặt Ôn Như Tâm, nó giống như từng lưỡi dao sắc bén đâm vào trong đầu của Cố Trung, làm cho anh tự trách vô cùng!
Mắt của Cố Trung hơi ướt át, anh khẽ nói: "Như Tâm, anh xin lỗi, làm em chịu khổ rồi!"
Ôn Như Tâm không hiểu tại sao Cố Trung lại phải xin lỗi mình, nhưng bây giờ cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của Cố Trung.
"Yên tâm đi, ba ngày thôi, nhất định anh sẽ chữa khỏi cho em mà!"
Cố Trung vừa nói xong, Tiểu Đao đã đưa một bát thuốc màu đen tới.
Người khác có thể không biết rõ, thế nhưng Tiểu Đao lại biết rất rõ ràng, đây là thuốc cao Hắc Ngọc có một không hai, là chí bảo của Tây Vực, trong truyền thuyết, nó có thể làm lành bất cứ vết sẹo nào, nhưng phương pháp luyện chế nó đã thất truyền từ lâu.
Cũng chính bởi vì tìm kiếm loại thuốc này, Cố Trung mới xông vào đánh giết trong quân địch, cuối cùng cả phe địch bị một mình Cố Trung chôn giết, cũng lấy được lọ cao Hắc Ngọc còn sót lại trên đời.
"Anh Cố à, đây là cái gì vậy?"
"Đây là bảo dược, có thể chữa khỏi toàn bộ các loại sẹo, anh tốn nhiều công sức mới tìm được nó, em chỉ cần bôi lên khắp người, ba ngày sau, vết sẹo của em sẽ biến mất hoàn toàn, khôi phục lại như lúc ban đầu!"
Mặc dù Cố Trung nói rất hay, nhưng mà Ôn Như Tâm vẫn bán tín bán nghi, cuối cùng cô quyết định cứ làm thử một lần theo như những gì Cố Trung nói.
Chớp mắt, ba ngày trôi qua, ba ngày nay dường như là những ngày vui sướng nhất trong đời Ôn Như Tâm.
Cố Trung dành cho cô sự quan tâm vô bờ bên, bảo vệ bên cạnh cô cả ngày, ở trong khu biệt thự ngăn cách với cuộc đời đó, không có trào phúng và ác ý, cô cũng cảm nhận được sự yêu thương nồng nhiệt.
Lần đầu tiên cô mới biết thế nào là tình yêu ngọt ngào.
Trước gương phòng ngủ, cả người Ôn Như Tâm được quấn bằng băng gạc, lớp băng gạc dày chỉ lộ ra hai mắt.
Lúc này đây, cô vô cùng lo lắng.
Trong ba ngày qua, mới đầu cô còn cảm giác da thịt của mình hơi nóng cháy, sau đó lại trở nên lạnh buốt, mặc dù cách một lớp băng gạc, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được làn da của mình có những thay đổi lạ thường!
Vốn không ôm quá nhiều hy vọng, lần này cô lại tin tưởng vào kỳ tích.
Cố Trung đứng ở sau lưng cô, anh chậm rãi gỡ từng lớp băng gạc.
"Có thể mở mắt ra rồi."
Sau khi Cố Trung nói xong, Ôn Như Tâm mới từ từ mở mắt, ngay lúc đó, cô nhìn thấy một khuôn mặt hoàn mỹ ở trong gương.
Tuy trên mặt còn một ít thuốc cao màu đen, nhưng mà cô có thể nhìn thấy làn da trắng nõn không tì vết.
"Cái này…"
Sau mấy phút ngẩn ra, cô bất giác sờ lên khuôn mặt mình, không tin nổi khi nhìn mình trong gương
"Đây thật sự là tôi sao?"
Cô ngây ngẩn cả người, mặc dù trong giấc mơ cô từng vô số lần ảo tưởng về điều đó, thế nhưng ngay lúc này cô lại không dám tin những gì đã xảy ra.
Mười năm qua, mỗi một ngày với cô đều là sự giày vò, nhà họ Ôn tìm khắp danh y cũng không thể làm gì, bao nhiêu đêm cô chỉ muốn kết thúc cho xong xuôi mọi chuyện.
Nhưng giờ nhìn thấy khuôn mặt mười phân vẹn mười ở trong gương, cô mừng đến phát khóc, tiếng nức nở cứ thế vang lên.
Cố Trung ôm chặt lấy cô ừ sau, thấp giọng nói: "Anh đã đồng ý sẽ giúp em khôi phục như lúc ban đầu, sau này anh cũng sẽ bảo vệ em như thế, sẽ không để em chịu uất ức gì đâu!"
"Vâng ạ!"
Ôn Như Tâm hơi bình tĩnh lại, ánh mắt cô khi nhìn Cố Trung tràn đầy vẻ cảm kích.
"Còn băng gạc phía sau em tự cởi nhé, trong bồn tắm anh xả nước nóng rồi, thuốc còn dính trên người cũng nên rửa cho sạch."
"Mười lăm ngày tiếp theo, em vẫn cần bôi thêm cao Hắc Ngọc, nửa tiếng là được rồi, em phải nhớ, nếu đợt trị liệu không đủ thì tất cả như dã tràng xe cát!"
"Vâng ạ, được!"
Ôn Như Tâm nhớ kỹ, cô khẽ gật đầu.
Cố Trung nói xong thì bước ra khỏi phòng, Tiểu Đao và một cô gái xinh đẹp đang đứng trong phòng khách.
"Thẩm Du Nhu của Thẩm gia, bái kiến Chiến Thần đại nhân!"
Không chút do dự, cô ấy quỳ một chân xuống, ánh mắt đầy kiên định.
"Thẩm gia? Cô là chị của thằng nhóc Thẩm Lạc à?"
"Đúng vậy ạ, Thẩm Lạc có thể phục vụ ở bên cạnh Chiến Thần cũng là phúc phần của nó!"
Thẩm Lạc mà hai người nhắc tới chính là một trong năm đại chiến vương cấp dưới của Cố Trung cũng là anh em tốt vào sanh ra tử với anh.
Thẩm gia là một trong năm thế gia lớn ở Giang Châu, thế lực hùng hậu, so với thế lực loại hai như nhà họ Ôn thì đúng là một trời một vực!
"Ừ, biệt thự này cô sắp xếp ổn lắm, rất tốt!"
Được Cố Trung tán dương, ánh mắt Thẩm Du Nhu toát lên vẻ vui mừng.
"Chiến Thần quá lời rồi, nếu không phải thằng nhóc Thẩm Lạc kia để ngài trở về đây một mình, làm việc cũng bất tiện, vì thế nó mới nói cho tôi biết, đây là chuyện mà tôi phải làm mà."
"Đại nhân, còn đây là tất cả tư liệu liên quan với nhà họ Cố và nhà họ Ôn mà ngài cần."
Sau khi Thẩm Du Nhu nói xong, cô đưa tài liệu lên, trong ánh mắt tràn đầy kính ngưỡng và hâm mộ, người đàn ông trước mắt này đúng là tuấn kiệt trong thiên hạ!
"Được rồi, Thẩm Lạc cũng có lòng lắm, cứ để tài liệu ở đó đi!"
"Đúng rồi, ba ngày nay, nhà họ Ôn và nhà họ Đường có động tĩnh gì không?"
Nghe vậy, Thẩm Du Nhu lập tức nói: "Nhà họ Đường bị hủy hôn nên mất hết mặt mũi, họ đang huy động người tìm kiếm Ôn tiểu thư, hình như cũng định trả thù ngài, nhà họ Ôn còn tuyên bố khai trử Ôn tiểu thư ra khỏi gia phả, cũng không cho người đi tìm kiếm."
"Hừ, nhà họ Ôn được lắm, còn chẳng quan tâm tới Như Tâm!"
"Chiến Thần, xin ngài bớt giận, tôi sẽ liên hệ với gia tộc ngay lập tức, phá hủy nhà họ Đường và nhà họ Ôn trong thời gian nhanh nhất!"
"Không vội."
Cố Trung khẽ lắc đầu, anh nói: "Tôi sẽ có tính toán cho nhà họ Ôn và nhà họ Đường, bọn họ khiến Như Tâm chịu cực khổ đến vậy, đương nhiên tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ!"
"Hiện tại nhà họ Cố ở Giang Châu thế nào rồi?"
Nghe vậy, Thẩm Du Nhu hơi cau mày, có vẻ hơi khó nói: "Thế lực của Cố gia rất mạnh, những năm này càng phát triển mạnh hơn, có khí thế của năm đại gia tộc đứng đầu, ngay cả Thẩm gia chúng ta cũng chỉ có thể bì được.”
"Được, vất vả cho cô rồi, lui xuống đi."
"Vâng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook