Tác giả: Thịnh Thế Thanh Ca
Editor: Gái già thích ngôn tình
—— Cô vô liêm sĩ, không ngờ cô lại dám hãm hại hắn!
Đợi sau khi Sở Tầm bị mang đi, hệ thống thở hổn hển, giận đến mức chửi mắng.

Tất nhiên là nó đã hét lên không biết bao nhiêu lần mỗi khi Lâm Vi đổ chậu phân lên đầu Sở Tầm, liền từng vô số lần thét chói tai, có ý định phá rối, quấy rầy kế hoạch của cô ấy.
Nếu đây là lần đầu tiên có được hệ thống...!Có lẽ cô ấy sẽ thất bại và nó sẽ được như ý.

Dầu gì, không phải ai cũng đều chịu đựng được khi có một vậy xuất hiện bên trong đầu của mình, nhất là thứ ghê tởm này còn làm rối loạn tâm trí của bạn, nhiều lần hét to đánh sâu vào vỏ não, khiến bạn không thể hoàn toàn tập trung tinh thần.
Chỉ có điều, đây là lần thứ 9 Lâm Vi thể nghiệm trò này, có chuyện gì mà cô chưa từng nếm qua, cô đã quá quen với nó rồi.
"Ồ, không ngờ ngươi có thể nhìn ra ha.

Đúng vậy, ta lấy di động của hắn tải phim khiêu dâm rồi vu oan cho hắn đấy.

Tiện thể để ta phổ biến cho ngươi một chút ít kiến thức khoa học, đó không phải AV, mà là GV.

Mấy thứ tốt này bây giờ khó tìm lắm." Lâm Vi bật cười, giọng ngập tràn sự chế giễu.
Lúc cô vừa thức dậy ở trong xe đã quyết định, lần này không thể làm hệ thống như ý, vừa vặn Sở Tầm bỏ quên di động ở hàng ghế sau, cô nhanh chóng lấy lại và tải vô số GV.
Nói đi nói lại, Sở Tầm xem như là một trong những thiên tài về IT.

Có điều, cô là một con yêu tinh già dặn kinh nghiệm đã trùng sinh những 9 lần.

Lâm Vi tuy nhiều lần bị hệ thống đè đầu cưỡi cổ nhưng trong cơ thể cô có dòng máu của Cùng Kỳ, mà Cùng Kỳ rất đa nghi và không bao giờ tin tưởng bất kỳ ai.

Vì vậy, mỗi một lần trùng sinh, cô đều sẽ điên cuồng học tập những kỹ năng khác, mở pass di động chỉ là chuyện nhỏ với cô.
Cho nên, dù có người nói cô nuôi trai thì cô cũng có thể bắn ngược lại.

Muốn nuôi trai, tất nhiên phải chọn trai thẳng mà nuôi, trai cong không nằm trong phạm vi săn mồi của các quý bà nhà giàu.
—— Ngươi phải bị trừng phạt vì tội không nghe lời!
Hệ thống vừa nói xong, Lâm Vi đã cảm nhận được một luồng điện đặc biệt mãnh liệt.

Rõ ràng là nó vô cùng tức giận, luồng điện còn mãnh liệt hơn xưa.

Cô chịu không nổi và ngã ngồi xuống ghế, những gì trước mắt đều dần dần biến thành màu đen, gần như muốn ngất xỉu.


Cũng may những người xung quanh đã giải tán nên không ai chú ý đến sự khác thường của cô.
"Ngươi có gan thì cho điện giật chết ta đi, nguyên nhân kết thúc trò chơi sớm là bị ngươi giật chết, không biết có được tính đã qua cửa hay không ha?" Lâm Vi cười khẩy.
—— Hừ, thế thì dễ dàng cho ngươi quá.

Sở Tầm tạm thời không cần ngươi nịnh nọt! Tuy nhiên, ngươi phải nghĩ cách cứu hắn ra, còn nữa, mau chân chạy về nhà họ Thịnh ngay.

Nhà họ Thịnh vẫn còn vài người cần ngươi nịnh nọt đấy.

Lâm Ti Vi, đừng quên thân phận của ngươi!
Hệ thống hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ và dừng luồng điện.
Lâm Vi mím môi, sắc mặt lạnh lẽo vô cùng, giống như đi lạc vào vùng đất mùa đông giá rét.

Kiếp này, muốn cô lại làm một con chó nịnh nọt nữa? Quả thực là nằm mơ! Sở Tầm chẳng qua chỉ là phát súng đầu tiên mà thôi, cô muốn đòi lại hết những hành hạ, tra tấn trong 8 kiếp trùng sinh, sớm hay muộn, cô muốn hệ thống phải trả giá đắc.
Không cần hệ thống nhắc nhở, cô đã vội vàng yêu cầu tài xế chạy nhanh về nhà.
Nếu không phải vì giải quyết tai hoạ ngầm Sở Tầm này, thì điều đầu tiên cô làm sau khi trùng sinh là quay trở về nhà chính gia tộc dòng họ Thịnh...!Vì, con trai của cô vẫn còn ở đó.
Thân là công cụ trợ giúp nữ phụ, côt tự mang theo buff.

Một là ông chồng vô cùng tài giỏi, giàu có.

Một cái khác là cậu con trai đáng yêu.
Đáng tiếc, cô thân là phông nền cho nữ chủ nên cuộc đời phải cực kỳ thê thảm.

Dù được sắp xếp thân phận cao cấp, được trời ưu đãi thì cuối cùng đều sẽ bị bóp méo thành mảnh vụn.
Chồng thì không trông cậy nổi, con trai thì tình trạng tinh thần không được tốt.
Tài xế chở Lâm Vi về nhà tổ gia tộc dòng họ Thịnh, bảo vệ cửa nhìn biển số xe quen thuộc, lập tức cho qua.
Gia tộc họ Thịnh kinh doanh châu báu từ đời ông cha đến nay.

Thế nên, cả nhà già trẻ đều thích những thứ xa xỉ.

Một nơi như Cẩm Tú Lâu đã nguy nga lộng lẫy như vậy, huống chi là nhà tổ, nơi cả gia đình sinh sống.

Nó nằm riêng biệt trong khu biệt thự giữa môi trường trong lành và xung quanh là những dãy núi thấp thoáng, cây cối xanh um tươi tốt, tràn đầy sức sống.
Nhìn biết ngay, đây là vùng đất trú phú trong Phong thuỷ.


Nghe nói, nơi này là do Đại sư Huyền học tuyển chọn ra, phong cách kiến trúc vô cùng xa hoa sau khi được đại sư chỉ dẫn xây dựng.

Dù sao đi từ cổng lớn cũng phải chạy hơn 10 phút mới đến nơi sinh sống, sân rộng suýt đuổi kịp diện tích công viên thành phố.
Xe chạy chậm rãi, thậm chí thỉnh thoảng còn nghe được tiếng nước chảy từ cây cầu nhỏ bên cạnh, tài xế không nhịn được âm thầm chắc lưỡi hít hà.

Bất luận ông ta vào đây bao nhiêu lần đều cảm thấy vô cùng chấn động mỗi khi đi ngang nơi giống như thiên đường này.
Tám ngày giàu sang chẳng qua chỉ là như thế thôi! Vả lại, trình độ thẩm mỹ của người nhà họ Thịnh đều rất cao, phong cách thần thoại cực kỳ xa xỉ bên ngoài nếu rơi vào gia đình khác sẽ bị giới thượng lưu cười nhạo là nhà giàu mới nổi nhưng nhà họ Thịnh thì lại khác, tất cả mọi người đều sẽ đồng loạt giơ ngón cái và khen "Quả nhiên là gia tộc lâu đời đã tồn tại hơn trăm năm, nên xa hoa lộng lẫy như thế mới đúng.".
Lâm Vi nhắm mắt đều có thể biết hiện mình đang đi đến đoạn nào.

Nhà tổ dòng họ Thịnh chiếm diện tích rất lớn, với một người đã trùng sinh 9 kiếp như Lâm Vi đã thuộc lòng mỗi một vị trí ở nơi này.
Cô đã đấu tranh với hình tượng "con chó nịnh nọt" suốt 7 kiếp, lần thứ 8 ôm hệ thống chết ngay tại nơi này.

E rằng đến người thiết kế và xây dựng nhà tổ dòng họ Thịnh còn không rành nơi này bằng cô.
"Mợ cả, đã đến nhà rồi ạ." Tài xế nhẹ giọng hô một câu.
Đến nhà tổ dòng họ Thịnh, cuối cùng ông ta cũng đổi cách xưng hô với Lâm Vi, từ "cô Lâm" trở thành "Mợ cả".
Dù cô có ghét thân phận này thế nào thì đến nơi này cũng phải nhập vai.

Suy cho cùng, Tôn Ngộ Không chẳng thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai.
"Ừ." Cô cất tiếng, lại không động đậy.
Tài xế duỗi cổ xuyên qua kính chiếu hậu quan sát thì nhìn thấy người phụ nữ trang điểm xinh đẹp đang ngồi thẳng lưng ở ghế sau và nghiêng đầu nhìn về phía phòng khách lấp lánh ánh đèn, dường như cô ấy đang suy nghĩ điều gì đó.
Trong nháy mắt, ông ta cảm thấy mợ cả vô dụng hôm nay hơi lạ.

Bắt đầu từ lúc mợ ấy dẫn Sở Tầm bước vào buổi tiệc đấu giá từ thiện, tài xế đã cảm thấy trái với luân thường đạo lý.

Thường ngày, mợ cả đi đâu chắc chắn đều dẫn Sở Tầm theo, rõ ràng là con dâu trưởng gia tộc dòng họ Thịnh, mỗi ngày đều dùng gương mặt tươi cười nịnh nọt với người khác, còn tự mở cửa xe cho Sở Tầm.

Thật là hạ thấp thân phận.
Nhưng hôm nay, chuyện Sở Tầm bị công an còng tay chở đi đã lan truyền đến tai từng tài xế trong nhà.

Thậm chí, sau khi trở về ông chưa nghe bà ấy nhắc đến Sở Tầm, dù là một chữ.

Không những vậy, dường như tâm trạng của mợ ấy trông rất vui.

Giờ đã đến trước cửa nhà nhưng mợ ấy lại không vào, không biết là đang đợi gì nữa.
"Cọc, cọc!" Hai tiếng đập đồ vật vang lên trong xe, tài xế bị giật mình thoát khỏi suy nghĩ, trông thấy người đẹp ngồi ghế sau đang nhíu chặt mày, xuyên qua kính nhỏ trong xe nhìn thẳng vào ông và dùng hai ngón tay nhẹ nhàng khẽ gõ cửa sổ xe.
"Mở cửa."
Được nhắc nhở, tài xế mới bừng tỉnh, nhanh chân bước xuống xe và mở cửa cho cô, toàn thân thấm mồ hôi lạnh.
Mợ cả vô dụng này ngày nào cũng bị người khác chửi bới, bởi vì cô ta không nhận thức rõ thân phận con dâu trưởng gia tộc dòng họ Thịnh, cả ngày nhún nhường với người khác, đây vốn không phải thái độ của một người nhận được sự dạy dỗ tốt từ gia đình đàng hoàng.

Mợ ấy nhún nhường đến trình độ chuyển sang nịnh nọt, từ trước đến nay chưa từng để tài xế mở cửa xe cho mình mà thậm chí còn tạo cho người ngoài có cảm giác bà ta trao đổi thân phận với tài xế.
Lâu ngày, đương nhiên tài xế sẽ không nhớ rõ phải mở cửa xe cho cô ấy, thậm chí có vài người lên mặt còn không thèm để ý đến cô ta, đây đã là chuyện bình thường.
Lâm Vi chậm rãi xuống xe nhưng không đi vội, ngược lại nhìn chằm chằm vào tài xế, thấy ông ta cúi đầu thể hiện thái độ cung kính.
—— Lâm Ti Vi, ngươi đang làm gì vậy? Dù hắn có là tài xế làm thuê cho nhà họ Thịnh thì ngươi cũng phải khom lưng uốn gối nịnh nọt người ta.

Nhớ kỹ, ngươi là kẻ hèn mọn nhất trong thế giới này!
Lâm Vi chẳng quan tâm đến hệ thống đang kêu gào trong đầu, ngược lại hạ thấp tông giọng nói: "Chú Vương làm tài xế cho nhà họ Thịnh được mấy năm rồi?"
"Ngày trước lái xe cho tổng giám đốc Thịnh được 18 năm, sau đó mới trở về lái xe cho bà mấy năm nay." Nhắc đến lý lịch cá nhân của mình, eo của ông Vương lại trở nên thẳng hơn.
Ông làm tài xế cho nhà họ Thịnh suốt 20 năm, tổng giám đốc Thịnh - Thịnh Cảnh Minh và là chồng của Lâm Vi, ông vương đã lái xe cho tổng giám đốc Thịnh từ thuở thiếu thời, có thể nói là nhân viên lâu năm, không có công lao cũng có khổ lao, đến cả tổng giám đốc Thịnh cũng đều cho ông ta vài phần thể diện.
"Vậy à? Tôi nhớ tài xế bây giờ của Cảnh Minh tên là Tiểu Vương, đó là con trai của ông đúng không?"
"Đúng vậy, ông bà thường hay nói ngựa quen đường cũ, nghề tài xế tương đối ổn, tổng giám đốc Thịnh thương yêu bà, cho nên mới kêu hai cha con tôi đổi chỗ."
"Ngựa quen đường cũ? Xin lỗi, tôi không cảm nhận được nhưng tôi hy vọng đừng cậy già lên mặt là được.

Đợi lần sau nhìn thấy Cảnh Minh, tôi phải hỏi anh ấy xem, trong lúc lái xe, tài xế lén nhìn tôi qua kính nhỏ trong xe trên dưới 20 lần, đến nơi cũng không biết mở cửa xe.

Rốt cuộc có phải tiền lương nhà họ Thịnh trả không đủ, cho nên mới luôn làm ra loại hành động này để ám chỉ tôi hay không?" Lâm Vi chỉ vào cửa xe rồi cười khẽ một tiếng.
Giọng điệu của cô ấy vẫn nhẹ nhàng, có điều lời này lại nói rất nặng khiến ông Vương sợ đến mức mồ hôi mẹ mồi hôi con đua nhau chảy.
Tuy ai ai cũng biết mối quan hệ vợ chồng giữa họ rất kém nhưng ông Vương vẫn luôn đi theo tổng giám đốc Thịnh nên biết mợ cả có "tấm thẻ vàng miễn tội chết".

Với lại, dù không hòa thuận thì hai người cũng có một đứa con trai.

Nếu thật sự báo hành động của ông với tổng giám đốc Thịnh, nói không chừng ông phải ăn không hết gói mang theo.
"Thưa mợ, hôm nay tinh thần của tôi không tốt lắm, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau, mợ đừng quấy rầy tổng giám đốc Thịnh làm chi." Sắc mặt ông Vương nghiêm túc và nói ra lời đảm bảo.
Ông có thể lái xe cho Thịnh Cảnh Minh suốt 18 năm, đủ thấy là người hiểu rõ đối nhân xử thế.

[Đối nhân xử thế là cách mỗi người đối xử với những người xung quanh mình sao cho chuẩn mực, văn minh, lịch sự, hợp tình, hợp lý.]
Sự thực, hễ là con người thì ai cũng có tính lười biếng.

Ông ta đều cung kính với những người khác trong nhà họ Thịnh, làm tốt chức vụ công việc của mình nhưng vì mợ cả nhà này quá thích tâng bóc người khác, kể cả nhóm tài xế bọn họ cũng đối xử y như vậy nên quanh năm suốt tháng họ sẽ lơi lỏng và cho đó là chuyện hiển nhiên.
"Nhớ kỹ lời mình nói! Trở về đi." Lâm Vi gật đầu, cuối cùng cũng buông tha ông ta.
Biểu hiện của ông Vương rất bình thường.

Dẫu sao 8 kiếp trước, hệ thống buộc cô quẩy đuôi nịnh nọt hạ thấp bản thân xuống tận cùng của sự đê hèn, người xung quanh tự nhiên sẽ không để ý đến, thậm chí một đám lại một đám bò lên trên đầu cô, đạp cô xuống dưới đáy bùn dơ.
Ông Vương cùng lắm là không cung kính, không tính mắc sai lầm lớn.

—— A a a, Lâm Vi, ngươi gan to bằng trời, dám không nghe lời.

Ta giật điện chết ngươi!
Trong đầu, hệ thống đã bắt đầu kêu gào, vả lại, nó còn không ngừng phóng điện giật cô, dòng điện lớn nhỏ không trùng lặp nhưng vẫn làm cơ thể cô đau âm ỉ.

Thậm chí bởi vì quá mức đột ngột mà suýt nữa đã trật chân.
"Ngươi cảm thấy ta nịnh nọt, bợ đỡ đám tài xế và người hầu lên tận trời thì người nhà họ Thịnh sẽ vui vẻ sao?"
Hệ thống im lặng, như là con rắn bị nắm lấy điểm chết, đến cả điện cũng quên giật, đáp án đương nhiên là không vui.
Có ai mong muốn nhìn thấy dâu trưởng của dòng họ nịnh nọt đám người hầu kia chứ.

Nếu vậy thì mặt mũi người nhà họ Thịnh bỏ nơi đâu.
"Tuy bây giờ là xã hội văn minh, không phân biệt chủ tớ nhưng dù sao họ cũng là quan hệ thuê mướn.

Tất cả đều phải nghe theo mệnh lệnh của người nhà họ Thịnh.

Kết quả, ngươi bắt ta nịnh nọt đám người hầu, bắt ta hỏi han ân cần mỗi khi nhìn thấy tài xế riêng của nhà họ Thịnh, bắt ta cúi đầu khom lưng.

Người nhà họ Thịnh vui mới là lạ đó.

Nếu ta muốn lấy lòng người nhà họ Thịnh thì phải lấy thái độ dâu trưởng dòng họ Thịnh ra nói chuyện, chứ không phải khom lưng uốn gối với bất cứ ai.

Vì vậy, ngay từ đầu ngươi đã đi lầm đường rồi."
—— Ngươi, ngươi, ngươi nói bậy, ta bắt ngươi quẩy đuôi, ngươi phải quẩy, đừng nói nhảm nữa!
"Ta nghi ngờ, bây giờ ngươi hiện đang trong giai đoạn vô cớ gây rối của loài người, hoàn toàn xử trí theo cảm tính, hoàn toàn không có tính năng cao cấp phân biệt đúng sai, xử lí tình trạng một cách hợp tình hợp lý.

Như vậy, ta có thể tố cáo ngươi được không?"
—— Không được!
Hệ thống hét to và vô cùng tức giận.
"Như vậy ta thật đáng tiếc thông báo với ngươi, ta rất thất vọng về ngươi.

Còn nữa, ngươi xử trí theo cảm tính sẽ làm hỏng kế hoạch lớn con chó nịnh nọt của chúng ta."
Lâm Vi thở dài, biểu cảm trên mặt thể hiện sự thất vọng, giả còn rất giống.
Sau một hồi lâu, hệ thống mới thỏa hiệp.
—— Được rồi, lại tin ngươi lần này.

Có điều, sau khi ngươi trở về, cần thiết phải quỳ xuống quẩy đuôi 360 độ nịnh nọt toàn bộ người nhà họ Thịnh.
Lâm Vi khẽ thở phào nhẹ nhõm, may là hệ thống bị cô lung lay thêm lần nữa.
Hết chương 4.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương