Cô Vợ Trừ Tà Của Quỷ Vương
-
Chương 62
Cơm tối là cô làm ở trong tiệm sau đó bưng lên cho bà nội, lúc này Dạ Minh đã không còn ở đó.
Mười giờ rưỡi tối, cuối cùng Chúc Hạ Dương cũng được lên gác, bà nội đã ngủ.
Sau khi tắm rửa xong, Chúc Hạ Dương vừa mở cửa phòng đã thấy Dạ Minh nằm ở trên giường.
Cái tên này!
"Tại sao anh lại xuất hiện rồi.
"
"Tôi không phải bạn trai của cô sao, bà bảo tôi chăm sóc cô, tôi đang thực hiện lời hứa.
"
"Anh thôi đi, cho tôi yên tĩnh một chút!"
Nói xong, Chúc Hạ Dương xoa xoa tóc, lên giường nằm xuống.
"Tóc chưa khô.
"
"Đợi lát nữa sẽ khô.
"
Nói xong, Chúc Hạ Dương cảm thấy người mình bị nâng lên.
"Ẩm ướt vậy sao ngủ được, cô là người bình thường.
" Ý nói dễ sinh bệnh.
Nói xong, Dạ Minh khẽ vung bàn tay lớn lên, máy sấy tóc bay từ trên tường xuống.
"Phiền quá đi, hôm nay tôi rất mệt, muốn ngủ.
"
Chúc Hạ Dương mỏi mệt nhìn Dạ Minh.
"Không phải mấy ngay nay tôi vẫn chưa gặp sư phụ sao, tôi ngủ thì chắc chắc ông ấy sẽ xuất hiện, ông sẽ dạy tôi học, còn sẽ hỏi tôi sao không chịu nghỉ ngơi cho tốt.
"
Dạ Minh nhìn chằm chằm Chúc Hạ Dương một lúc, đúng là cô rất mệt mỏi.
"Tôi giúp cô!"
Nói xong, Dạ Minh cầm máy sấy tóc cho Chúc Hạ Dương.
Một lát sau, tóc cô đã khô.
Dạ Minh vén tóc của cô lên, gương mặt nhỏ xinh đẹp lộ ra.
Sấy tóc mà cũng ngủ được, Dạ Minh cười khẽ.
Anh chậm rãi thả cô xuống, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Trong bóng đêm, Dạ Minh nắm tay Chúc Hạ Dương, duỗi ngón tay ra viết gì đó vào trong lòng bàn tay của cô.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại thì Dạ Minh đã không còn bên cạnh, lại cảm thấy trong lòng bàn tay hơi ngứa.
Nhìn một chút, trong lòng bàn tay có mấy chữ.
"Bánh ga tô rất ngon.
"
Lúc làm việc, Chúc Hạ Dương không thể ở bên bà nội, Dạ Minh cũng không thường xuyên xuất hiện nên để cho bà nội xuống tiệm cùng.
Ánh nắng sáng sớm luôn chiếu vào trong cửa tiệm số 47.
Chúc Hạ Dương chuẩn bị một cái xích đu ở vị trí sát cửa sổ, như vậy Lâm Tam Cô có thể ngồi ở đó để sưởi nắng rồi.
Lâm Tam Cô lại không chịu ngồi yên một chỗ mà sẽ giúp lau bàn, dọn dẹp đồ.
Mà Chúc Hạ Dương sẽ vội vàng ngăn lại.
"Hiểu Uyển, em đi đặt mua một ít hoa bày ở bên ngoài đi.
"
Bà nội nhìn mấy cây cỏ đó thì tâm trạng cũng sẽ khác.
Nếu không! mỗi ngày ngồi một chỗ cũng rất chán.
"Được, chị Hạ.
"
Chúc Hạ Dương quay đầu chuẩn bị quay vào bếp thì Lâm Tam Cô kêu một tiếng, chậm rãi đi tới.
"Sao vậy bà nội?"
"Không có gì, chỉ là đã lâu không có gặp ông Trương, dù sao cũng rảnh rỗi, bà đi qua đó xem.
"
Vừa nghe nói Lâm Tam Cô muốn đi đến chỗ ông Trương, trong lòng Chúc Hạ Dương giật thót.
Nếu như ông Trương nói cho bà biết thì phải làm sao!
Sau khi bà nội tỉnh lại thì cũng không hỏi cô, chứng tỏ bà nội rất tin tưởng cô.
Nếu như nghe được chuyện cô lén học thuật pháp, còn đi bắt quỷ trừ tà từ miệng ông Trương, vậy chẳng phải mình sẽ khiến cho bà nội rất đau lòng.
"Bà nội, hay là đừng đi, một mình bà đi cháu không yên tâm.
"
"Không sao đâu, mặc dù bà lâu tỉnh lại nhưng cơ thể đã sớm hồi phục, không sao đâu.
"
"Nhưng mà bà nội.
.
.
"
Lâm Tam Cô nắm tay Chúc Hạ Dương, khẽ vỗ nhẹ lên đó.
"Yên tâm đi, mặc dù bà nội già nhưng vẫn chưa lẩm cẩm.
"
Bà nội đã quyết như vậy, Chúc Hạ Dương chỉ có thể thỏa hiệp.
Từ nhỏ đến lớn bà nội vẫn luôn rất cố chấp, nên khi làm bất cứ chuyện gì thì cô đều phải hỏi ý kiến của bà trước.
Chuyện bà không cho làm thì cô sẽ không làm.
Duy chỉ có chuyện này, chắc chắn sẽ khiến cho bà nội rất thất vọng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook