Cô Vợ Trời Cho
-
Chương 5
Những ngày sau đó với sự chăm sóc tận tình của Ngọc thì chân của Phạm Bách cũng có tiến triển rõ rệt nhưng điều này chỉ có hai người họ biết thôi. Ngọc thấy chồng giấu tất cả như vậy thì càng nghĩ trong nhà họ Phạm này chắc không ổn tí nào, mà dạo gần đây cô cứ cảm thấy mợ cả và mợ ba hay thậm thụt với nhau và dè chừng với cô lắm.
Phạm Bách sức khỏe tiến triển tốt, đôi chân phục hồi gần như đáng kể thì mang cả việc về nhà làm, lắm hôm đi ngủ rất muộn. Như hôm nay cũng vậy, cậu về phòng đã muộn lắm rồi mà vẫn thấy Ngọc đọc sách đợi thì lên tiếng nhắc nhở:
– Muộn rồi sao còn ngồi đó đọc sách?
– Em đợi câụ ạ! Xem cậu có cần gì không.
– Có gì tôi sai thằng Đậu! Từ lần sau không cần đợi, buồn ngủ cứ ngủ trước!
– Vâng ạ!
Ngọc thấy chồng đã tự bám vào tường đi được vài bước thì vui lắm, cũng chẳng biết tại sao mình lại vui thế, hay đúng như lời bà Tám đã từng nói với cô là mỗi lần giúp được người khác làm một việc tốt là sẽ có cảm giác sung sướng và hạnh phúc như này. Ngọc mỉm cười trong lòng, cô đứng dậy giúp chồng trải sẵn giường chiếu rồi mới về lại ghế của mình nằm.
Lúc sau Phạm Bách thay đồ xong, đi ra ngoài đã thấy giường chiếu được chuẩn bị tươm tất thì bất giác nhìn về hướng chiếc ghế, thấy cô nằm im ngủ thì lặng lẽ tiến lại nằm lên giường. Không mấy khi thở dài nhưng lúc này lại xuất hiện, một cảm giác khó nói ra thành lời nhưng sau cùng vẫn phải ép mình chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày sau đó Ngọc không đợi chồng nữa nhưng canh giờ khuya lại mang trà với điểm tâm vào cho chồng rồi mới đi ngủ. Hôm thì canh gà, hôm thì cháo hạt sen… Cô cứ lặng lẽ chăm chút cậu mà không cần đòi hỏi ở cậu điều gì đáp lại. Đối với cô chỉ cần chồng không sỉ vả hay buông lời khó nghe là được, chỉ cần thế thôi là cô có thể tận tâm, tận lực với cậu rồi. Người ta nói: Lấy chồng phải theo chồng, tận tụy với nhà chồng thì cô cũng làm đúng với trách nhiệm của mình.
Lúc sớm thấy chồng có vẻ căng thẳng nên cô nấu cháo đậu đỏ rồi mang vào phòng làm việc cho cậu. Bình thường là cô chỉ mang tới cửa phòng còn đâu là Đậu sẽ mang giùm vào trong nhưng nay Đậu có việc đi ra ngoài nên cô mang vào tận nơi cho cậu. Thấy trên bàn của cậu giấy tờ, sổ sách rất nhiều mà tay cậu thì cứ bóp trán liên tục nên cô mạo muội nói:
– Cậu ơi? Cậu nghỉ tay chút đi ạ! Em có nấu cháo đậu đỏ cho cậu này!
– Để qua đó lát tôi ăn sau!
– Đang còn nóng cậu ăn mới tốt ạ!
– Tôi nói cứ để đó mà!
Ngọc để bát cháo xuống bàn rồi đi lại bên cạnh chồng, cô lại mạnh dạn nói tiếp:
– Cậu đau đầu lắm à? Để em giúp cho nhé?
– Không có việc gì thì em ra ngoài đi! Tôi đang rất bận!
– Em biết cậu làm việc căng thẳng sẽ dẫn tới đau đầu nên cậu cứ thử để em giúp nếu không đỡ thì em đi ra ngoài ngay cũng chưa muộn!
Ngọc nói xong thấy chồng im lặng thì cô đoán là cậu ngầm đồng ý rồi, ở với nhau lâu ngày nên cô cũng hiểu tính cậu một chút. Ngọc đặt hai bàn tay mình lên hai bên thái dương day nhẹ sau đó từ từ luồn tay qua kẽ tóc nắn đều đều từ trên xuống rồi ngược lại, cứ thế động tác mỗi lúc một thuần thục, mềm mại khiến cho vẻ mặt nhăn nhó lúc đầu của Phạm Bách đã dần biến mất.
Lạ thật, bàn tay của Ngọc lướt tới đâu thì Phạm Bách có cảm giác thoải mái đến đó, lại cộng thêm mùi hoa hồng trên người cô thoang thoảng rất dễ chịu, làm cho cậu cứ nâng nâng và bị cuốn hút theo.
Người được hưởng thụ thì đang có cảm giác thoái mái nhưng người đang hoạt động tay thì mắt và tâm trí lại hướng sang đống sổ sách bên cạnh. Ngọc vô tư nhìn một hồi thì mạnh dạn đưa ra lời đề nghị:
– Cậu ơi? Nếu công việc nhiều quá thì em có thể giúp cậu ạ!
Nghe cô vợ của mình nói thế thì Phạm Bách ngạc nhiên một phen nữa, không biết cô vợ này lại giỏi thêm khoản gì đây, như không tin lắm vào điều vừa nghe nên cậu hỏi lại:
– Em vừa nói gì?
– Dạ, em có thể giúp cậu làm một số sổ sách ạ!
Vốn biết những tiểu thư nhà quyền quý đều được học hành đầy đủ đấy nhưng là đi học cho có danh tiếng thôi chứ mấy ai hội tụ đủ những tố chất “Nữ công gia chánh”, “ cầm kì thi họa đâu”, ấy vậy mà cô vợ này, ăn nói dịu dàng, nấu ăn giỏi, chữa bệnh cũng biết, thêu thùa cũng hay và nay còn nói biết cả công việc làm ăn của đàn ông thế này thì khiến cậu khó tin quá! Phạm Bách bỏ tay của vợ ra khỏi đầu mình, ngồi hẳn dậy nghiêm túc hỏi cô:
– Em biết làm những gì?
– Em biết tính toán sổ sách, rồi còn biết những việc liên quan tới buôn bán nữa ạ!
– Vậy em xem thử cái này đi! Làm được thì tôi tin!
– Vâng, nhưng cậu đã thấy đỡ hơn chưa ạ?
Cơn đau đã qua từ lâu rồi và giờ chỉ còn cảm giác dễ chịu nhưng vì không muốn thừa nhận nên Phạm Bách chỉ nhàn nhạt trả lời:
– Cũng đỡ rồi!
– Vậy cậu ăn bát cháo kia đi để em làm thử, công em nấu đó! Vẫn còn nóng nên cậu ăn đi ạ!
– Ừ!
Ngọc cầm quyển sổ ghi chép toàn những con số dày đặc, rồi những mặt hàng mà các xưởng may nhà cậu buôn bán. Bên này Phạm Bách vừa ăn nhưng vẫn liếc sang bên cạnh, thấy vợ chăm chú làm nghiêm túc y như người đã từng làm việc này thường xuyên thì càng ngạc nhiên. Cậu ăn xong đứng dậy uống cốc trà hoa nhài cô pha mà hôm nay thấy vị khác lạ, định hỏi tại sao thì lại sợ cô mất tập trung nên ngồi về vị trí.
Phạm Bách đi đi lại lại cho thư giãn gân cốt sau đó mới quay qua chỗ vợ xem cô làm như thế nào thì hết sức ngạc nhiên. Chữ cô viết rất đẹp, rõ ràng, cách cô trình bày thì càng dễ hiểu, hàng nào ra hàng đó không một dấu thừa. Phạm Bách đứng ngây ngốc nhìn không chớp mắt, cậu thực sự qúa bất ngờ, phải tới mãi sau cậu mới lên tiếng được:
– Ai dạy em làm việc này?
– Dạ! Ở nhà em hay theo cha ra xưởng giúp nên em cũng biết một chút, cậu xem có bị sai chỗ nào không ạ?
– Ờ…Rất tốt! Thế chị gái em có giúp cha em không?
– À…Chị em bận việc khác ạ. Mà từ mai cậu có việc gì không làm kịp thì để em làm giúp cùng nhé, em không có ý gì cả chỉ muốn san sẻ công việc với cậu thôi, chứ cậu hôm nào cũng làm muộn thế thì hại sức khỏe lắm!
– Được rồi! Em làm nốt chỗ này rồi về phòng nghỉ trước đi!
– Vâng ạ!
Ngọc vâng lời, thu dọn chén bát sạch sẽ rồi quay về phòng ngủ, như thói quen cô lại chuẩn bị giường chiếu cho chồng chu tất rồi mới về chỗ của mình. Nhưng bữa nay cô vừa mới đặt lưng được một chút thì đã thấy Phạm Bách về ngủ sớm, cô biết nhưng không định hỏi han gì nữa mà nằm như ngủ say thì đột nhiên cậu lại hỏi câu quan tâm:
– Trời vào lạnh rồi, nằm đó có đủ ấm không?
– Dạ ấm ạ!
– Nếu không đủ bảo cái Na lấy thêm chăn.
– Dạ, đủ rồi!
– Ừ!
Những ngày sau đó được sự cho phép của Phạm Bách nên Ngọc thường xuyên vào phòng làm việc giúp cậu. Cái Nụ người làm thân cận của mợ cả quan sát thấy cái Na khuya nào cũng chuẩn bị đồ ăn và trà mang vào phòng cho cậu hai thì tò mò, nó sinh nghi nên về mách với mợ cả liền:
– Mợ ơi? Em nghe thấy con Na nó khoe là vợ chồng cậu hai dạo này tình cảm lắm, cậu hai còn cho mợ hai giúp cậu ấy làm việc cơ ạ! Theo em biết thì nhà mình từ trước giờ làm gì có việc đàn bà được lo chuyện làm ăn đâu mà sao mợ hai lại được ưu ái này nhỉ?
– Mày có nghe nhầm không? Nhà này không ai biết chứ tao thì lạ gì, cậu hai có ưa gì con nhỏ đó đâu, ngày xem mắt với ngày cưới cậu hai còn không thèm đi rước thì lấy đâu ra mà tình cảm quấn quýt, lại còn cho theo làm việc nữa? Mà cậu hai nhà này có tin tưởng ai bao giờ.
– Con Na nó không nói điêu đâu mợ, con nhỏ đó thật như đếm ấy, nó hầu hạ bên cạnh mợ hai kiểu gì nó cũng nói thật. Mợ xem thế nào chứ, tối nào mợ hai cũng giúp cậu hai làm việc tới tận khuya, không khéo bà thấy ưng bụng, nhỡ bà lại giao hết quyền quản lý cơ ngơi này cho mợ ta thì mợ chả có gì đâu.
– Tao biết rồi! Mày cứ theo dõi chúng nó tiếp đi!
– Vâng ạ!
– Mà mày khéo nịnh thăm dò chỗ thằng Đậu với con Na nữa, có gì nhớ báo ngay!
– Vâng.
Cái Nụ đi ra ngoài làm việc, còn lại một mình mợ cả Ngát ngồi đăm chiêu suy nghĩ thì lúc sau thấy mợ ba Lệ và mợ tư đi đâu về, mợ cả Ngát không đợi hai em dâu chào hỏi đã vẫy tay gọi lại:
– Hai mợ lại đây tôi bảo!
– Mợ cả có gì căn dặn tụi em ạ?
Tiếng mợ ba Lệ hỏi thì mợ cả Ngát nói vào vấn đề ngay:
– Hai mợ để ý con ranh kia đi chứ dạo này tôi thấy nó được lòng mẹ với cậu hai lắm đấy!
– Con ranh đó làm sao so sánh với chị em chúng ta mà lại được ưu ái thế nhỉ? Trong mấy chị em mình thì nhà nó là kém nhất, cô hai nhà họ Từ thì cũng chẳng có tiếng tăm đúng không mợ tư?
– Vâng, nhưng biết sao được giờ cô ta được mẹ và cậu hai xem trọng, mà cũng tại mấy ông chồng của chúng ta mải chơi vô dụng, chồng em thì không màng tới vấn đề này cứ mải nghiên cứu cái thứ gì đâu, bực cả mình!
Mợ Ngát nghe hai cô em dâu nói thế thì thêm vào:
– Tôi nói hai mợ nghe này! Từ giờ hai mợ phải chú ý lời ăn tiếng nói và chăm chỉ chút đi, mợ ba có bảo bối mấy tháng kia thì không nói chứ mợ tư phải cân nhắc và theo ý tôi nếu không chị em ta thua con nhỏ này đấy!
– Vâng, chúng em biết rồi!
– Nhắc tới ông chồng tôi lại điên đây, dạo này cứ hay qua lại với con gái nhà ông Lý, cứ lấy lí do làm ăn rồi đi miết, tôi mà không vì cái thế mợ cả của nhà này thì tôi làm cho bẽ mặt luôn rồi! Đang lúc nước sôi lửa bỏng mà cứ mải mèo mả gà đồng.
– Mợ cũng phải nói với cậu cả đi chứ không là hỏng bét hết đấy!
– Tôi biết rồi! Thôi hai mợ giải tán đi không đứa nào nghe ngóng được lại rách việc!
– Vâng, chúng em xin phép ạ!
Mợ cả khoát tay rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài thì đúng lúc gặp cảnh Ngọc và cái Na đi hái hoa hồng từ hướng ở vườn cuả Phạm Bách về. Lần này thì chính mợ ta ngạc nhiên vì mợ ta là người biết rõ nhất rằng từ trước tới nay không ai được bén mảng tới chỗ vườn đó của cậu hai, vậy mà nay chính mắt nhìn thấy Ngọc lấy hoa từ đó về thì câm nín luôn. Không lẽ lời con Na nói là thật, thật sự là không dám tin rằng chỉ trong thời gian ngắn thế mà Ngọc có thể khiến cho cậu hai nhà này siêu lòng nhưng đến giờ thì tin hay không tin thì mợ ta cũng chỉ có thể phòng bị, thăm dò chứ không dám manh động. Mợ ta coi như chưa biết chuyện gì, tươi cười giả lả tiến lên bắt chuyện trước:
– Mợ hai đi đâu về mà vui thế?
– Em chào mợ cả, em và Na đi hái ít hoa! Mợ định đi đâu ạ?
– Tôi thấy trong nhà ngột ngạt tính ra ngoài hóng gió chút, mợ có đi không?
– Dạ, em xin phép mợ để lần khác em đi cùng, giờ em bận vào nấu ít lá thuốc lát cho cậu Bách về ngâm chân ạ!
– Việc này để cho bọn con Na nó làm, mợ cứ giành hết phần chúng nó lại hư ra! Để đó cho mấy đứa nó làm, đi dạo với tôi chút, chị em cùng tâm sự cho vui.
Mợ cả đã nói đến thế thì Ngọc cũng không thể từ chối tiếp được nên nhắc cái Na vào chuẩn bị cho cậu hai rồi mình cùng đi với mợ cả ra ngoài. Hai người vừa đi vừa nói chuyện nhưng chủ yếu là Ngọc nghe nhiều hơn còn mợ cả thì kể rất nhiều chuyện. Mục đích của mợ cả là thăm dò cô nhưng Ngọc cũng rất đề phòng nên chỉ ậm ừ nghe ngóng chứ không lỡ miệng lần nào.
Sống ở đây một thời gian Ngọc hiểu rằng cứ giả ngây ngô là tốt nhất bởi thực sự ở nhà họ Phạm này có quá nhiều điều mờ ám. Duy nhất một người mang lại cho cô cảm giác an toàn đó là người chồng ít nói, lạnh lùng, dẫu chẳng khi nào nói với cô được một câu tình cảm nhưng ở cậu cô lại thấy yên tâm.
Phạm Bách đi làm về tới cổng nhà thì vừa hay nhìn thấy vợ mình và mợ cả nói chuyện cùng nhau, trước mặt cả nhà Bách vẫn giấu việc mình đã đi lại được nên hôm nay vẫn giấu tiếp, bình thường là Đậu giúp cậu vào nhà nhưng nay thấy Ngọc nói chuyện cười tươi với mợ cả Ngát thì cậu gọi lớn lên:
– Ngọc! Lại đây giúp tôi!
Ngọc cũng đang không muốn nói chuyện với chị dâu tiếp nên ngay lập tức cô xin phép mợ cả chạy lại đỡ chồng liền:
– Cậu đã đi làm về ạ!
– Em đỡ tôi ra ngoài đi!
– Vâng. Cậu vịn vào vai em đi! Cẩn thận đó!
Phạm Bách nhìn mợ cả đi xa rồi thì mới nói tiếp với vợ:
– Lần sau em tránh xa mợ cả ra!
– À…Vâng! Em cũng không muốn đâu mà tại mợ ấy cứ kéo em theo ạ!
– Ừ, những gì không nên nói thì đừng nói!
– Vâng, em biết rồi ạ!
Lên tới cửa phòng riêng của hai vợ chồng thì Phạm Bách tự mình đi vào trong, Ngọc cũng theo vào sau nhưng lúc này cô hơi gượng gạo nên hỏi chồng:
– Cậu thấy chân hôm nay sao rồi ạ?
– Hơi nhói đau chút!
– Dấu hiệu này bình thường nên cậu đừng có lo nhưng mới đầu cậu đi lại ít thôi nha!
– Ừ, lấy giúp tôi quần áo đi!
– Vâng, cậu cứ vào trong rồi em cầm qua cho!
Ngọc lấy đồ như thói quen đưa cho chồng thì tự nhiên hôm nay cậu hai lại nhờ vả cô việc mà từ trước cậu vẫn tự làm:
– Em vào giúp tôi thử nước đi!
– Thử nước ạ?
– Ừ, xem ấm vừa thôi đừng nóng quá!
– Nhưng… Nhưng việc này mọi lần cậu vẫn tự làm mà?
– Hôm nay tôi không muốn làm!
– À…Vâng…
Ngọc mím môi đi vào trong chuẩn bị nước ấm vừa phải cho chồng xong xuôi đi ra thì lần nữa bị làm khó tiếp nhưng việc lần này khiến cho cô đơ người luôn:
– Cởi áo cho tôi rồi giúp tôi tắm đi!
– …
– Nhanh!
– Em…
– Đây là việc mà người làm vợ nào cũng có thể làm, hay là để tôi gọi người làm vào giúp?
Ngọc ngây ngốc đến lắp bắp không rõ câu:
– Chuyện … Chuyện này …
– Làm sao?
– Thì…Thì từ trước lúc cậu không tự đi được, cậu còn không khiến ai giúp, bây giờ cậu đi được mà còn bắt em làm là sao?
– Vậy để tôi hỏi mẹ xem là việc này em nên tự nguyện hay là tôi phải nhắc nhở?
Một lời này khiến cho Ngọc chỉ có thể tuân lệnh mà không thể từ chối. Thực ra nếu ngay từ đầu để cô làm theo bổn phận thì quen rồi, chỉ là bây giờ đột ngột quá khiến cô vẫn chưa quen được:
– Cậu…Đừng…Em làm, để em làm được rồi!
Phạm Bách nhìn vẻ mặt bị ép của Ngọc mà muốn phì cười nhưng lại nín nhịn không lộ vẻ gì cả nhưng thật lòng mà nói thì dáng vẻ này của cô rất đáng yêu. Con người nhỏ bé này không việc gì là làm khó được cô, lại rất biết chừng mực và khôn ngoan nhưng cậu vẫn sợ cái tính tốt bụng của cô sẽ làm hại bản thân cô mất. Đối với mấy người con dâu trong nhà này thì cô không thể đấu nổi với họ vì họ rất thủ đoạn, bên cạnh lại được mấy người như anh trai, em trai của cậu dung túng nữa nên cậu sợ cô gái này một lúc nào đó sẽ bị thiệt thòi…Có lẽ cậu cần toan tính một bước khác và cũng là để khẳng định một lí do nữa…
Bàn tay hơi run của Ngọc cuối cùng cũng cởi được cái áo của cậu ra nhưng việc tiếp theo phải làm khiến cô không bình tâm được nên không chỉ tay run mà mặt đã đỏ gay gắt. Phạm Bách nhận ra vợ mình đang xấu hổ thì tốt bụng trấn an:
– Em quên là tôi đã nói gì lúc em mới về đây à?
– Nói …Nói gì ạ?
– Chuyện kia tôi không có làm được nên em yên tâm đi!
– Là… Là thật ạ?
– Ừ! Thế nên giờ tôi yêu cầu em chuyên tâm vào làm nhanh cho tôi, định để tôi chết rét à?
– Vâng ạ!
Nghe cậu Bách nói thế thì Ngọc thấy nhẹ cả lòng, không thấy ái ngại, xấu hổ nữa mà mấy hành động có vẻ tự nhiên hơn. Thế nhưng đó là hôm nay chứ những ngày sau đó, nhiều khi vô tình hai vợ chồng va chạm nhau thì cô lại có cảm xúc khác lạ. Tất nhiên là cậu hai không có gì khác mấy nhưng cô nhận thấy tim mình có chút rung rinh hay là vì cô thích cái vẻ đẹp trai của cậu nên vậy chứ thực tế thì cậu không có làm được chuyện đó mà.
Phạm Bách thấy vợ từ hôm cậu khẳng định lại không làm được nhiệm vụ kia thì có vẻ mất cảnh giác và vô tư hơn thì lại buồn cười. Ở với nhau một thời gian dài nên cậu cũng hiểu cô vợ này hơn chút và thấy mỗi ngày cô một đáng yêu hơn. Cô khác biệt với những cô gái khác, không tham giàu có, không thủ đoạn, ở cô chỉ thấy sự tốt bụng, nhiệt tình và thông minh nên đến giờ này người khô khan như cậu cũng bị xiêu lòng thật rồi…
***
Nhà họ Phạm có rất nhiều xưởng may mặc và thu gom nhiều mặt hàng khác nữa nên công việc của cậu hai Phạm Bách rất bận rộn. Nhà rõ đông anh em nhưng cậu cả và hai em út thì chỉ mải ăn chơi, làm thì ít mà phá phách thì nhiều chứ không giúp được gì cho cậu. Mọi việc từ nhỏ tới lớn đều do một tay cậu quán xuyến, xử lý nhưng may mắn giờ này bên cậu đã có cô vợ chịu thương, chịu khó đỡ đần, san sẻ nên công việc đã nhàn đi rất nhiều. Đặc biệt cậu còn phát hiện ra là cô có trí nhớ rất siêu phàm nữa, sổ sách giấy tờ của cậu nhiều lắm, chính bản thân câu đôi khi làm mà chưa kịp sắp xếp gọn còn phải tìm kiếm một hồi mới thấy nhưng cô thì lại nhớ rất rõ và chỉ cần nhìn một lần là biết quyển sổ đó ở đâu, hay tìm món nợ đó ghi ở trang nào là cô lật giở cái là ra ngay. Cô vợ bé nhỏ ấy thực sự làm cho câụ được nhiều dịp bất ngờ không chỉ về trí nhớ thông minh và nhiều tài lẻ của cô nữa.
Dạo này công việc cũng vãn, muốn nghỉ ngơi mấy ngày thoải mái nên Phạm Bách không mang việc về nhà nữa. Ngâm chân xong thì xuống nhà dùng bữa tối rồi sau đó là cùng vợ ra ngoài đi dạo. Ngọc không biết tâm tư của chồng là đang hưởng thụ sự thư thái mà chỉ thấy hôm nay cậu không tất bật thì cẩn thận hỏi thăm:
– Hôm nay cậu có tâm trạng ạ?
– Muốn thư giãn một chút thôi!
– Công việc ở xưởng nhiều lắm phải không? Em có thể giúp cậu làm bớt nếu cậu cho phép em đến đó!
– Em nên ở nhà thì hơn, ở đây không như ở xưởng nhà em đâu!
– Em biết nhưng nhìn cậu lao tâm tận lực thế này em thấy vất vả quá!
– Em xót cho tôi à?
Phạm Bách nửa thật, nửa đùa hỏi câu này nhưng không ngờ là Ngọc lại trả lời rất thật lòng:
– Em xót vì em thấy cả nhà có mỗi cậu là vất vả nhất còn mấy cậu mợ kia không ai chịu giúp cậu gì cả.
– Em để ý ít thôi, phụ nữ nhạy bén qúa không tốt đâu.
– Vâng, em hiểu nhưng em chỉ nói với mỗi mình cậu thôi.
– Em tin tôi thế à?
– Vâng.
Ngọc lại lần nữa khiến cho Phạm Bách ngạc nhiên, lúc nãy cậu hỏi Ngọc có thương xót cho cậu không thì cô trả lời ngay là có và lần này cậu hỏi tin cậu à thì cô cũng trả lời không do dự. Cô gái này hay thật đấy, vừa thật thà lại rất khôn ngoan, dí dỏm. Trong công việc thì thông minh còn bình thường lại rất nhạy bén và đặc biệt là biết cách lấy lòng người khác.
Hai người ngồi nói chuyện thêm một lúc lâu thì cùng nhau về phòng ngủ, Ngọc theo thói quen chuẩn bị giường chiếu tươm tất cho chồng xong mới quay ra chỗ của mình nhưng giờ này cô mới phát hiện cái ghế của cô đi đâu mất tiêu thì vội vã hỏi:
– Cậu…Cậu ơi? Cái ghế của em đi đâu mất rồi?
– À! Nó bị hỏng cái chân tôi cho thằng Đậu đi sửa rồi!
– Tối qua nằm em thấy nó có bị sao đâu nhỉ?
– Nó bị mọt chân rồi! Em là không để ý thôi!
– Vậy giờ em ngủ đâu ạ?
Thấy chồng không trả lời câu hỏi của mình thì Ngọc buồn phiền lẩm bẩm:
– Thôi, để em sang chỗ Na ngủ một đêm vậy!
– Em sang đó để cho cả nhà biết tôi và em đang đóng kịch à?
– Thế để em trải chăn xuống đất nằm tạm cũng được!
– Nằm dưới đất mùa này se lạnh, em mà ốm mẹ lại nói tôi không chăm sóc em chu đáo!
– Thế này không được, thế kia không xong vậy giờ em ngủ đâu được ạ? Cậu không định bắt em thức cả đêm đó chứ?
– Ai nói em thức!
– …!!!
Ngọc nghĩ thế không thức, mà lại không có ghế nằm, cũng không cho đi ngủ nhờ, nằm đất cũng không cho thì bây giờ nằm đâu chứ. Tự nhiên cô thấy ghét cái người đang nằm nhà nhã trên giường thế, cứ tưởng tốt bụng lên ai ngờ vẫn xấu tính như ngày đầu, cô mất công chăm sóc tận tình thế mà có buổi đêm nghỉ ngơi cũng bị hành hạ thế này thì ch.ết sớm à! Ở nhà trước kia bà Xoan ác thế nhưng cũng không tới nỗi không cho đi ngủ, thế mà cái người ngày ngày được cô hầu hạ cơm bưng, nước rót tới tận nơi mà nỡ lòng nào… Ngọc vừa tủi thân và xen lẫn chút ghét bỏ cái người trên giường thì đột nhiên nghe câu giục giã đến khó tin:
– Lên giường nằm đi!
Phạm Bách sức khỏe tiến triển tốt, đôi chân phục hồi gần như đáng kể thì mang cả việc về nhà làm, lắm hôm đi ngủ rất muộn. Như hôm nay cũng vậy, cậu về phòng đã muộn lắm rồi mà vẫn thấy Ngọc đọc sách đợi thì lên tiếng nhắc nhở:
– Muộn rồi sao còn ngồi đó đọc sách?
– Em đợi câụ ạ! Xem cậu có cần gì không.
– Có gì tôi sai thằng Đậu! Từ lần sau không cần đợi, buồn ngủ cứ ngủ trước!
– Vâng ạ!
Ngọc thấy chồng đã tự bám vào tường đi được vài bước thì vui lắm, cũng chẳng biết tại sao mình lại vui thế, hay đúng như lời bà Tám đã từng nói với cô là mỗi lần giúp được người khác làm một việc tốt là sẽ có cảm giác sung sướng và hạnh phúc như này. Ngọc mỉm cười trong lòng, cô đứng dậy giúp chồng trải sẵn giường chiếu rồi mới về lại ghế của mình nằm.
Lúc sau Phạm Bách thay đồ xong, đi ra ngoài đã thấy giường chiếu được chuẩn bị tươm tất thì bất giác nhìn về hướng chiếc ghế, thấy cô nằm im ngủ thì lặng lẽ tiến lại nằm lên giường. Không mấy khi thở dài nhưng lúc này lại xuất hiện, một cảm giác khó nói ra thành lời nhưng sau cùng vẫn phải ép mình chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày sau đó Ngọc không đợi chồng nữa nhưng canh giờ khuya lại mang trà với điểm tâm vào cho chồng rồi mới đi ngủ. Hôm thì canh gà, hôm thì cháo hạt sen… Cô cứ lặng lẽ chăm chút cậu mà không cần đòi hỏi ở cậu điều gì đáp lại. Đối với cô chỉ cần chồng không sỉ vả hay buông lời khó nghe là được, chỉ cần thế thôi là cô có thể tận tâm, tận lực với cậu rồi. Người ta nói: Lấy chồng phải theo chồng, tận tụy với nhà chồng thì cô cũng làm đúng với trách nhiệm của mình.
Lúc sớm thấy chồng có vẻ căng thẳng nên cô nấu cháo đậu đỏ rồi mang vào phòng làm việc cho cậu. Bình thường là cô chỉ mang tới cửa phòng còn đâu là Đậu sẽ mang giùm vào trong nhưng nay Đậu có việc đi ra ngoài nên cô mang vào tận nơi cho cậu. Thấy trên bàn của cậu giấy tờ, sổ sách rất nhiều mà tay cậu thì cứ bóp trán liên tục nên cô mạo muội nói:
– Cậu ơi? Cậu nghỉ tay chút đi ạ! Em có nấu cháo đậu đỏ cho cậu này!
– Để qua đó lát tôi ăn sau!
– Đang còn nóng cậu ăn mới tốt ạ!
– Tôi nói cứ để đó mà!
Ngọc để bát cháo xuống bàn rồi đi lại bên cạnh chồng, cô lại mạnh dạn nói tiếp:
– Cậu đau đầu lắm à? Để em giúp cho nhé?
– Không có việc gì thì em ra ngoài đi! Tôi đang rất bận!
– Em biết cậu làm việc căng thẳng sẽ dẫn tới đau đầu nên cậu cứ thử để em giúp nếu không đỡ thì em đi ra ngoài ngay cũng chưa muộn!
Ngọc nói xong thấy chồng im lặng thì cô đoán là cậu ngầm đồng ý rồi, ở với nhau lâu ngày nên cô cũng hiểu tính cậu một chút. Ngọc đặt hai bàn tay mình lên hai bên thái dương day nhẹ sau đó từ từ luồn tay qua kẽ tóc nắn đều đều từ trên xuống rồi ngược lại, cứ thế động tác mỗi lúc một thuần thục, mềm mại khiến cho vẻ mặt nhăn nhó lúc đầu của Phạm Bách đã dần biến mất.
Lạ thật, bàn tay của Ngọc lướt tới đâu thì Phạm Bách có cảm giác thoải mái đến đó, lại cộng thêm mùi hoa hồng trên người cô thoang thoảng rất dễ chịu, làm cho cậu cứ nâng nâng và bị cuốn hút theo.
Người được hưởng thụ thì đang có cảm giác thoái mái nhưng người đang hoạt động tay thì mắt và tâm trí lại hướng sang đống sổ sách bên cạnh. Ngọc vô tư nhìn một hồi thì mạnh dạn đưa ra lời đề nghị:
– Cậu ơi? Nếu công việc nhiều quá thì em có thể giúp cậu ạ!
Nghe cô vợ của mình nói thế thì Phạm Bách ngạc nhiên một phen nữa, không biết cô vợ này lại giỏi thêm khoản gì đây, như không tin lắm vào điều vừa nghe nên cậu hỏi lại:
– Em vừa nói gì?
– Dạ, em có thể giúp cậu làm một số sổ sách ạ!
Vốn biết những tiểu thư nhà quyền quý đều được học hành đầy đủ đấy nhưng là đi học cho có danh tiếng thôi chứ mấy ai hội tụ đủ những tố chất “Nữ công gia chánh”, “ cầm kì thi họa đâu”, ấy vậy mà cô vợ này, ăn nói dịu dàng, nấu ăn giỏi, chữa bệnh cũng biết, thêu thùa cũng hay và nay còn nói biết cả công việc làm ăn của đàn ông thế này thì khiến cậu khó tin quá! Phạm Bách bỏ tay của vợ ra khỏi đầu mình, ngồi hẳn dậy nghiêm túc hỏi cô:
– Em biết làm những gì?
– Em biết tính toán sổ sách, rồi còn biết những việc liên quan tới buôn bán nữa ạ!
– Vậy em xem thử cái này đi! Làm được thì tôi tin!
– Vâng, nhưng cậu đã thấy đỡ hơn chưa ạ?
Cơn đau đã qua từ lâu rồi và giờ chỉ còn cảm giác dễ chịu nhưng vì không muốn thừa nhận nên Phạm Bách chỉ nhàn nhạt trả lời:
– Cũng đỡ rồi!
– Vậy cậu ăn bát cháo kia đi để em làm thử, công em nấu đó! Vẫn còn nóng nên cậu ăn đi ạ!
– Ừ!
Ngọc cầm quyển sổ ghi chép toàn những con số dày đặc, rồi những mặt hàng mà các xưởng may nhà cậu buôn bán. Bên này Phạm Bách vừa ăn nhưng vẫn liếc sang bên cạnh, thấy vợ chăm chú làm nghiêm túc y như người đã từng làm việc này thường xuyên thì càng ngạc nhiên. Cậu ăn xong đứng dậy uống cốc trà hoa nhài cô pha mà hôm nay thấy vị khác lạ, định hỏi tại sao thì lại sợ cô mất tập trung nên ngồi về vị trí.
Phạm Bách đi đi lại lại cho thư giãn gân cốt sau đó mới quay qua chỗ vợ xem cô làm như thế nào thì hết sức ngạc nhiên. Chữ cô viết rất đẹp, rõ ràng, cách cô trình bày thì càng dễ hiểu, hàng nào ra hàng đó không một dấu thừa. Phạm Bách đứng ngây ngốc nhìn không chớp mắt, cậu thực sự qúa bất ngờ, phải tới mãi sau cậu mới lên tiếng được:
– Ai dạy em làm việc này?
– Dạ! Ở nhà em hay theo cha ra xưởng giúp nên em cũng biết một chút, cậu xem có bị sai chỗ nào không ạ?
– Ờ…Rất tốt! Thế chị gái em có giúp cha em không?
– À…Chị em bận việc khác ạ. Mà từ mai cậu có việc gì không làm kịp thì để em làm giúp cùng nhé, em không có ý gì cả chỉ muốn san sẻ công việc với cậu thôi, chứ cậu hôm nào cũng làm muộn thế thì hại sức khỏe lắm!
– Được rồi! Em làm nốt chỗ này rồi về phòng nghỉ trước đi!
– Vâng ạ!
Ngọc vâng lời, thu dọn chén bát sạch sẽ rồi quay về phòng ngủ, như thói quen cô lại chuẩn bị giường chiếu cho chồng chu tất rồi mới về chỗ của mình. Nhưng bữa nay cô vừa mới đặt lưng được một chút thì đã thấy Phạm Bách về ngủ sớm, cô biết nhưng không định hỏi han gì nữa mà nằm như ngủ say thì đột nhiên cậu lại hỏi câu quan tâm:
– Trời vào lạnh rồi, nằm đó có đủ ấm không?
– Dạ ấm ạ!
– Nếu không đủ bảo cái Na lấy thêm chăn.
– Dạ, đủ rồi!
– Ừ!
Những ngày sau đó được sự cho phép của Phạm Bách nên Ngọc thường xuyên vào phòng làm việc giúp cậu. Cái Nụ người làm thân cận của mợ cả quan sát thấy cái Na khuya nào cũng chuẩn bị đồ ăn và trà mang vào phòng cho cậu hai thì tò mò, nó sinh nghi nên về mách với mợ cả liền:
– Mợ ơi? Em nghe thấy con Na nó khoe là vợ chồng cậu hai dạo này tình cảm lắm, cậu hai còn cho mợ hai giúp cậu ấy làm việc cơ ạ! Theo em biết thì nhà mình từ trước giờ làm gì có việc đàn bà được lo chuyện làm ăn đâu mà sao mợ hai lại được ưu ái này nhỉ?
– Mày có nghe nhầm không? Nhà này không ai biết chứ tao thì lạ gì, cậu hai có ưa gì con nhỏ đó đâu, ngày xem mắt với ngày cưới cậu hai còn không thèm đi rước thì lấy đâu ra mà tình cảm quấn quýt, lại còn cho theo làm việc nữa? Mà cậu hai nhà này có tin tưởng ai bao giờ.
– Con Na nó không nói điêu đâu mợ, con nhỏ đó thật như đếm ấy, nó hầu hạ bên cạnh mợ hai kiểu gì nó cũng nói thật. Mợ xem thế nào chứ, tối nào mợ hai cũng giúp cậu hai làm việc tới tận khuya, không khéo bà thấy ưng bụng, nhỡ bà lại giao hết quyền quản lý cơ ngơi này cho mợ ta thì mợ chả có gì đâu.
– Tao biết rồi! Mày cứ theo dõi chúng nó tiếp đi!
– Vâng ạ!
– Mà mày khéo nịnh thăm dò chỗ thằng Đậu với con Na nữa, có gì nhớ báo ngay!
– Vâng.
Cái Nụ đi ra ngoài làm việc, còn lại một mình mợ cả Ngát ngồi đăm chiêu suy nghĩ thì lúc sau thấy mợ ba Lệ và mợ tư đi đâu về, mợ cả Ngát không đợi hai em dâu chào hỏi đã vẫy tay gọi lại:
– Hai mợ lại đây tôi bảo!
– Mợ cả có gì căn dặn tụi em ạ?
Tiếng mợ ba Lệ hỏi thì mợ cả Ngát nói vào vấn đề ngay:
– Hai mợ để ý con ranh kia đi chứ dạo này tôi thấy nó được lòng mẹ với cậu hai lắm đấy!
– Con ranh đó làm sao so sánh với chị em chúng ta mà lại được ưu ái thế nhỉ? Trong mấy chị em mình thì nhà nó là kém nhất, cô hai nhà họ Từ thì cũng chẳng có tiếng tăm đúng không mợ tư?
– Vâng, nhưng biết sao được giờ cô ta được mẹ và cậu hai xem trọng, mà cũng tại mấy ông chồng của chúng ta mải chơi vô dụng, chồng em thì không màng tới vấn đề này cứ mải nghiên cứu cái thứ gì đâu, bực cả mình!
Mợ Ngát nghe hai cô em dâu nói thế thì thêm vào:
– Tôi nói hai mợ nghe này! Từ giờ hai mợ phải chú ý lời ăn tiếng nói và chăm chỉ chút đi, mợ ba có bảo bối mấy tháng kia thì không nói chứ mợ tư phải cân nhắc và theo ý tôi nếu không chị em ta thua con nhỏ này đấy!
– Vâng, chúng em biết rồi!
– Nhắc tới ông chồng tôi lại điên đây, dạo này cứ hay qua lại với con gái nhà ông Lý, cứ lấy lí do làm ăn rồi đi miết, tôi mà không vì cái thế mợ cả của nhà này thì tôi làm cho bẽ mặt luôn rồi! Đang lúc nước sôi lửa bỏng mà cứ mải mèo mả gà đồng.
– Mợ cũng phải nói với cậu cả đi chứ không là hỏng bét hết đấy!
– Tôi biết rồi! Thôi hai mợ giải tán đi không đứa nào nghe ngóng được lại rách việc!
– Vâng, chúng em xin phép ạ!
Mợ cả khoát tay rồi cũng đứng dậy đi ra ngoài thì đúng lúc gặp cảnh Ngọc và cái Na đi hái hoa hồng từ hướng ở vườn cuả Phạm Bách về. Lần này thì chính mợ ta ngạc nhiên vì mợ ta là người biết rõ nhất rằng từ trước tới nay không ai được bén mảng tới chỗ vườn đó của cậu hai, vậy mà nay chính mắt nhìn thấy Ngọc lấy hoa từ đó về thì câm nín luôn. Không lẽ lời con Na nói là thật, thật sự là không dám tin rằng chỉ trong thời gian ngắn thế mà Ngọc có thể khiến cho cậu hai nhà này siêu lòng nhưng đến giờ thì tin hay không tin thì mợ ta cũng chỉ có thể phòng bị, thăm dò chứ không dám manh động. Mợ ta coi như chưa biết chuyện gì, tươi cười giả lả tiến lên bắt chuyện trước:
– Mợ hai đi đâu về mà vui thế?
– Em chào mợ cả, em và Na đi hái ít hoa! Mợ định đi đâu ạ?
– Tôi thấy trong nhà ngột ngạt tính ra ngoài hóng gió chút, mợ có đi không?
– Dạ, em xin phép mợ để lần khác em đi cùng, giờ em bận vào nấu ít lá thuốc lát cho cậu Bách về ngâm chân ạ!
– Việc này để cho bọn con Na nó làm, mợ cứ giành hết phần chúng nó lại hư ra! Để đó cho mấy đứa nó làm, đi dạo với tôi chút, chị em cùng tâm sự cho vui.
Mợ cả đã nói đến thế thì Ngọc cũng không thể từ chối tiếp được nên nhắc cái Na vào chuẩn bị cho cậu hai rồi mình cùng đi với mợ cả ra ngoài. Hai người vừa đi vừa nói chuyện nhưng chủ yếu là Ngọc nghe nhiều hơn còn mợ cả thì kể rất nhiều chuyện. Mục đích của mợ cả là thăm dò cô nhưng Ngọc cũng rất đề phòng nên chỉ ậm ừ nghe ngóng chứ không lỡ miệng lần nào.
Sống ở đây một thời gian Ngọc hiểu rằng cứ giả ngây ngô là tốt nhất bởi thực sự ở nhà họ Phạm này có quá nhiều điều mờ ám. Duy nhất một người mang lại cho cô cảm giác an toàn đó là người chồng ít nói, lạnh lùng, dẫu chẳng khi nào nói với cô được một câu tình cảm nhưng ở cậu cô lại thấy yên tâm.
Phạm Bách đi làm về tới cổng nhà thì vừa hay nhìn thấy vợ mình và mợ cả nói chuyện cùng nhau, trước mặt cả nhà Bách vẫn giấu việc mình đã đi lại được nên hôm nay vẫn giấu tiếp, bình thường là Đậu giúp cậu vào nhà nhưng nay thấy Ngọc nói chuyện cười tươi với mợ cả Ngát thì cậu gọi lớn lên:
– Ngọc! Lại đây giúp tôi!
Ngọc cũng đang không muốn nói chuyện với chị dâu tiếp nên ngay lập tức cô xin phép mợ cả chạy lại đỡ chồng liền:
– Cậu đã đi làm về ạ!
– Em đỡ tôi ra ngoài đi!
– Vâng. Cậu vịn vào vai em đi! Cẩn thận đó!
Phạm Bách nhìn mợ cả đi xa rồi thì mới nói tiếp với vợ:
– Lần sau em tránh xa mợ cả ra!
– À…Vâng! Em cũng không muốn đâu mà tại mợ ấy cứ kéo em theo ạ!
– Ừ, những gì không nên nói thì đừng nói!
– Vâng, em biết rồi ạ!
Lên tới cửa phòng riêng của hai vợ chồng thì Phạm Bách tự mình đi vào trong, Ngọc cũng theo vào sau nhưng lúc này cô hơi gượng gạo nên hỏi chồng:
– Cậu thấy chân hôm nay sao rồi ạ?
– Hơi nhói đau chút!
– Dấu hiệu này bình thường nên cậu đừng có lo nhưng mới đầu cậu đi lại ít thôi nha!
– Ừ, lấy giúp tôi quần áo đi!
– Vâng, cậu cứ vào trong rồi em cầm qua cho!
Ngọc lấy đồ như thói quen đưa cho chồng thì tự nhiên hôm nay cậu hai lại nhờ vả cô việc mà từ trước cậu vẫn tự làm:
– Em vào giúp tôi thử nước đi!
– Thử nước ạ?
– Ừ, xem ấm vừa thôi đừng nóng quá!
– Nhưng… Nhưng việc này mọi lần cậu vẫn tự làm mà?
– Hôm nay tôi không muốn làm!
– À…Vâng…
Ngọc mím môi đi vào trong chuẩn bị nước ấm vừa phải cho chồng xong xuôi đi ra thì lần nữa bị làm khó tiếp nhưng việc lần này khiến cho cô đơ người luôn:
– Cởi áo cho tôi rồi giúp tôi tắm đi!
– …
– Nhanh!
– Em…
– Đây là việc mà người làm vợ nào cũng có thể làm, hay là để tôi gọi người làm vào giúp?
Ngọc ngây ngốc đến lắp bắp không rõ câu:
– Chuyện … Chuyện này …
– Làm sao?
– Thì…Thì từ trước lúc cậu không tự đi được, cậu còn không khiến ai giúp, bây giờ cậu đi được mà còn bắt em làm là sao?
– Vậy để tôi hỏi mẹ xem là việc này em nên tự nguyện hay là tôi phải nhắc nhở?
Một lời này khiến cho Ngọc chỉ có thể tuân lệnh mà không thể từ chối. Thực ra nếu ngay từ đầu để cô làm theo bổn phận thì quen rồi, chỉ là bây giờ đột ngột quá khiến cô vẫn chưa quen được:
– Cậu…Đừng…Em làm, để em làm được rồi!
Phạm Bách nhìn vẻ mặt bị ép của Ngọc mà muốn phì cười nhưng lại nín nhịn không lộ vẻ gì cả nhưng thật lòng mà nói thì dáng vẻ này của cô rất đáng yêu. Con người nhỏ bé này không việc gì là làm khó được cô, lại rất biết chừng mực và khôn ngoan nhưng cậu vẫn sợ cái tính tốt bụng của cô sẽ làm hại bản thân cô mất. Đối với mấy người con dâu trong nhà này thì cô không thể đấu nổi với họ vì họ rất thủ đoạn, bên cạnh lại được mấy người như anh trai, em trai của cậu dung túng nữa nên cậu sợ cô gái này một lúc nào đó sẽ bị thiệt thòi…Có lẽ cậu cần toan tính một bước khác và cũng là để khẳng định một lí do nữa…
Bàn tay hơi run của Ngọc cuối cùng cũng cởi được cái áo của cậu ra nhưng việc tiếp theo phải làm khiến cô không bình tâm được nên không chỉ tay run mà mặt đã đỏ gay gắt. Phạm Bách nhận ra vợ mình đang xấu hổ thì tốt bụng trấn an:
– Em quên là tôi đã nói gì lúc em mới về đây à?
– Nói …Nói gì ạ?
– Chuyện kia tôi không có làm được nên em yên tâm đi!
– Là… Là thật ạ?
– Ừ! Thế nên giờ tôi yêu cầu em chuyên tâm vào làm nhanh cho tôi, định để tôi chết rét à?
– Vâng ạ!
Nghe cậu Bách nói thế thì Ngọc thấy nhẹ cả lòng, không thấy ái ngại, xấu hổ nữa mà mấy hành động có vẻ tự nhiên hơn. Thế nhưng đó là hôm nay chứ những ngày sau đó, nhiều khi vô tình hai vợ chồng va chạm nhau thì cô lại có cảm xúc khác lạ. Tất nhiên là cậu hai không có gì khác mấy nhưng cô nhận thấy tim mình có chút rung rinh hay là vì cô thích cái vẻ đẹp trai của cậu nên vậy chứ thực tế thì cậu không có làm được chuyện đó mà.
Phạm Bách thấy vợ từ hôm cậu khẳng định lại không làm được nhiệm vụ kia thì có vẻ mất cảnh giác và vô tư hơn thì lại buồn cười. Ở với nhau một thời gian dài nên cậu cũng hiểu cô vợ này hơn chút và thấy mỗi ngày cô một đáng yêu hơn. Cô khác biệt với những cô gái khác, không tham giàu có, không thủ đoạn, ở cô chỉ thấy sự tốt bụng, nhiệt tình và thông minh nên đến giờ này người khô khan như cậu cũng bị xiêu lòng thật rồi…
***
Nhà họ Phạm có rất nhiều xưởng may mặc và thu gom nhiều mặt hàng khác nữa nên công việc của cậu hai Phạm Bách rất bận rộn. Nhà rõ đông anh em nhưng cậu cả và hai em út thì chỉ mải ăn chơi, làm thì ít mà phá phách thì nhiều chứ không giúp được gì cho cậu. Mọi việc từ nhỏ tới lớn đều do một tay cậu quán xuyến, xử lý nhưng may mắn giờ này bên cậu đã có cô vợ chịu thương, chịu khó đỡ đần, san sẻ nên công việc đã nhàn đi rất nhiều. Đặc biệt cậu còn phát hiện ra là cô có trí nhớ rất siêu phàm nữa, sổ sách giấy tờ của cậu nhiều lắm, chính bản thân câu đôi khi làm mà chưa kịp sắp xếp gọn còn phải tìm kiếm một hồi mới thấy nhưng cô thì lại nhớ rất rõ và chỉ cần nhìn một lần là biết quyển sổ đó ở đâu, hay tìm món nợ đó ghi ở trang nào là cô lật giở cái là ra ngay. Cô vợ bé nhỏ ấy thực sự làm cho câụ được nhiều dịp bất ngờ không chỉ về trí nhớ thông minh và nhiều tài lẻ của cô nữa.
Dạo này công việc cũng vãn, muốn nghỉ ngơi mấy ngày thoải mái nên Phạm Bách không mang việc về nhà nữa. Ngâm chân xong thì xuống nhà dùng bữa tối rồi sau đó là cùng vợ ra ngoài đi dạo. Ngọc không biết tâm tư của chồng là đang hưởng thụ sự thư thái mà chỉ thấy hôm nay cậu không tất bật thì cẩn thận hỏi thăm:
– Hôm nay cậu có tâm trạng ạ?
– Muốn thư giãn một chút thôi!
– Công việc ở xưởng nhiều lắm phải không? Em có thể giúp cậu làm bớt nếu cậu cho phép em đến đó!
– Em nên ở nhà thì hơn, ở đây không như ở xưởng nhà em đâu!
– Em biết nhưng nhìn cậu lao tâm tận lực thế này em thấy vất vả quá!
– Em xót cho tôi à?
Phạm Bách nửa thật, nửa đùa hỏi câu này nhưng không ngờ là Ngọc lại trả lời rất thật lòng:
– Em xót vì em thấy cả nhà có mỗi cậu là vất vả nhất còn mấy cậu mợ kia không ai chịu giúp cậu gì cả.
– Em để ý ít thôi, phụ nữ nhạy bén qúa không tốt đâu.
– Vâng, em hiểu nhưng em chỉ nói với mỗi mình cậu thôi.
– Em tin tôi thế à?
– Vâng.
Ngọc lại lần nữa khiến cho Phạm Bách ngạc nhiên, lúc nãy cậu hỏi Ngọc có thương xót cho cậu không thì cô trả lời ngay là có và lần này cậu hỏi tin cậu à thì cô cũng trả lời không do dự. Cô gái này hay thật đấy, vừa thật thà lại rất khôn ngoan, dí dỏm. Trong công việc thì thông minh còn bình thường lại rất nhạy bén và đặc biệt là biết cách lấy lòng người khác.
Hai người ngồi nói chuyện thêm một lúc lâu thì cùng nhau về phòng ngủ, Ngọc theo thói quen chuẩn bị giường chiếu tươm tất cho chồng xong mới quay ra chỗ của mình nhưng giờ này cô mới phát hiện cái ghế của cô đi đâu mất tiêu thì vội vã hỏi:
– Cậu…Cậu ơi? Cái ghế của em đi đâu mất rồi?
– À! Nó bị hỏng cái chân tôi cho thằng Đậu đi sửa rồi!
– Tối qua nằm em thấy nó có bị sao đâu nhỉ?
– Nó bị mọt chân rồi! Em là không để ý thôi!
– Vậy giờ em ngủ đâu ạ?
Thấy chồng không trả lời câu hỏi của mình thì Ngọc buồn phiền lẩm bẩm:
– Thôi, để em sang chỗ Na ngủ một đêm vậy!
– Em sang đó để cho cả nhà biết tôi và em đang đóng kịch à?
– Thế để em trải chăn xuống đất nằm tạm cũng được!
– Nằm dưới đất mùa này se lạnh, em mà ốm mẹ lại nói tôi không chăm sóc em chu đáo!
– Thế này không được, thế kia không xong vậy giờ em ngủ đâu được ạ? Cậu không định bắt em thức cả đêm đó chứ?
– Ai nói em thức!
– …!!!
Ngọc nghĩ thế không thức, mà lại không có ghế nằm, cũng không cho đi ngủ nhờ, nằm đất cũng không cho thì bây giờ nằm đâu chứ. Tự nhiên cô thấy ghét cái người đang nằm nhà nhã trên giường thế, cứ tưởng tốt bụng lên ai ngờ vẫn xấu tính như ngày đầu, cô mất công chăm sóc tận tình thế mà có buổi đêm nghỉ ngơi cũng bị hành hạ thế này thì ch.ết sớm à! Ở nhà trước kia bà Xoan ác thế nhưng cũng không tới nỗi không cho đi ngủ, thế mà cái người ngày ngày được cô hầu hạ cơm bưng, nước rót tới tận nơi mà nỡ lòng nào… Ngọc vừa tủi thân và xen lẫn chút ghét bỏ cái người trên giường thì đột nhiên nghe câu giục giã đến khó tin:
– Lên giường nằm đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook