Cô Vợ Trẻ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
-
Chương 33
Khả Hân quả thực là một cô gái chững chạc và quyến rủ, Gia Linh tự nhận mình không bằng cô ta.
Lúc trước Thên Duệ quen cô ta hẳn cũng là vì lí do này.
- Triệu tiểu thư.
Một người đàn ông mặt tây trang vẻ mặt đầy cung kính cúi chào Triệu Khả Hân rồi đưa cho cô ta một tập hồ sơ. Hẳn là đã xảy ra chuyện quan trọng gì đó mà sau khi người đàn ông đó đi khỏi thì Triệu Khả Hân cũng chào từ biệt.
- Thật ngại quá, tôi có việc gấp phải đi trước, hẹn hôm khác gặp lại!
Triệu Khả Hân đã đi khỏi ánh mắt của Lý Ngạo Thiên và Lãnh Thiên Duệ vẫn không ngừng ở không trung giao nhau, không khí bỗng chốc ngập tràn mùi thuốc súng.
- Tôi và cô ấy chỉ là bạn!
Câu này là lãnh Thiên Duệ nói với Lý Ngạo Thiên nhưng ánh mắt thủy chung vẫn đặt trên người cô không thay đổi
- Thực sự chỉ là bạn thôi sao? Theo tôi thấy thì không hẳn là như vậy đâu, hay là giữa anh và cô ta có cái gì mờ ám không muốn cho người ta biết ví dụ như tình nhân chẳng hạn... thường có câu tình cũ không rủ cũng tới. Chậc, Cái này chỉ là tôi nói đùa thôi, nhưng nếu là thật thì ngày mai các tờ báo lá cải sẽ bán chạy lắm đây.
Vẻ phóng túng và cợt nhả của Lý Ngạo Thiên khiến anh muốn cho hắn một đấm vào mặt hắn. Lời nói của hắn tưởng chừng như vô ý tứ nhưng lại cố tình đâm trúng chỗ đau của người khác.
Nếu hôm nay người đứng ở đây không phải là Lãnh Thiên Duệ mà là một người khác thì sớm hay muộn cũng bị hắn dùng nước miếng dìm chết.
- Thì ra anh lại có sở thích đi điều tra quá khứ của người khác, sao không đi làm thám tử luôn đi, Tài năng như vậy bị bỏ đi thì phí phạm lắm... Còn nữa, khuyên anh một câu, sau này đừng lo chuyên bao đồng. Lãnh Thiên Duệ không phải chỉ có cái danh này thôi đâu.
Hổ không phát huy thì tưởng là mèo bệnh. Hạn người như Lý Ngạo Thiên anh gặp còn nhiều hơn cả ăn cơm hằng ngày. Nếu chỉ có bấy nhiêu mà không đối phó được thì chức vụ tổng giám đốc này của anh liền không cần làm nữa rồi.
- Hừ nếu không phải chuyện liên quan đến Gia Linh còn lâu tôi mới bận tâm. Bất cứ ai làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết kể cả có là anh đi nữa, hãy nhớ kĩ đó!
Lãnh Thiên Duệ, mày giỏi lắm, lần này coi như mày may mắn thắng được tao. Chúng ta hãy đợi xem kết quả cuối cùng là ai cười, ai khóc, ai mới là kẻ phủ phục dưới chân người thắng cuộc.
***
Hôm nay quá nhiều chuyện không hay xảy ra khiến Lãnh Thiên Duệ không còn tâm trí đâu mà ở lại buổi tiệc nữa. Anh vội vã muốn đưa Gia Linh về nhà nghỉ nơi, nhưng khi vừa quay đầu lại đã thấy chỗ cô đứng là một khoảng trống rỗng, cô đã không còn đứng ở chỗ đó nữa.
Nơi này người Gia Linh quen biết thực không nhiều, huống hồ cô dường như không thích những không khí tiệc tùng cho lắm, vậy thì cô có thể đi đâu được chứ.
Lãnh Thiên Duệ tìm khắp khán phòng, chỉ thiếu chút nữa là lục tung nơi này lên, vậy mà cả một vết tích của cô cũng không tìm được.
***
Đã ba tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn không tìm thấy cô, anh lại tìm đến bãi đỗ xe xem thử. Kết quả vẫn như cũ , tài xế bảo chưa từng thấy cô ra ngoài.
Có khi nào cô vì hiểu lầm mà lại bỏ đi lần nữa hay không?
Hòa vào dòng người trên phố, anh đi tìm cô một cách vô vọng.
Ánh đèn trên phố không đặc biệt sáng mà chỉ le lói đủ để nhìn thấy mặt đất, muốn tìm người trong tình trạng này căn bản là rất khó... Trừ phi người mình muốn tim là người đặc biệt nhất, chỉ một ánh mắt, một nụ cười hay đơn giản chỉ là một bóng lưng thôi nhưng đã đủ để Lãnh Thiên Duệ nhận ra cô ngay lập tức.
Bóng dáng nhỏ bé, đơn độc của cô tách biệt khỏi mọi người... lệ, không biết khi nào đã rơi...
Cô không biết mình đang và sẽ đi đâu cũng không biết mình vì cái gì mà khóc. Chỉ là trái tim rất đau, lòng ngực nghẹn lại như bị ai dày xéo.
Có lẽ, anh không cần cô nữa, có lẽ bên cạnh anh đã có người khác thay thế vị trí của cô rồi. Đến lúc cô nên trở về điểm xuất phát của mình rồi... Giấc mộng về một bạch mã hoàng tử đã vỡ tan mà lòng cô thì cũng tan nát...
Kết thúc.
Hết thảy tất cả mọi việc chỉ là ảo tưởng về một hạnh phúc không có thật. Giả sử bây giờ có anh ở đây, cho cô mượn bớ vai để tựa vào, cho cô mượn lòng ngực để sưởi ấm... nhưng cô biết, tất cả đã hết rồi, kết thúc rồi.
Trong đau đớn tột cùng, cô chợt nhận ra có ai đó đang vì mình mà lau nước mắt, có ai đó cho cô mượn bờ vai để tựa vào, đem lòng ngực mình sưởi ấm cô.
- Sao lại khóc!
Đúng là giọng nói của anh rồi, có phải cô đang nằm mơ không?
- Một mình em chạy tới nơi này,có biết anh lo lắng thế nào không hả?
Là thật, không phải mơ.
- Em...em... xin lỗi,cô gái lúc nãy từng là bạn gái của anh Thiên Duệ phải không?
- Phải thì sao, mà không phải thì sao. Điều đó đâu còn quan trọng.
Tình yêu anh dành cho cô chẳng lẽ cô không hiểu, chẳng lẽ sau những gì anh dành cho cô, cô vẫn không chịu tin tưởng tình cảm của cả hai.
- Quan trọng. Đối với em nó rất, rất quan trọng. Anh biết không, lúc sáng đã có người gửi những bức ảnh bạn gái của anh đến cho em... Tuy trên danh nghĩa em là vợ anh, nhưng à giữa chúng ta cái gì cũng không có. Em không muốn như vậy, em muốn anh thuộc về em. Chỉ một mình em...
Nếu tình yêu là ích kỉ, vậy hãy cho cô được ích kỉ một lần được là người chủ động trong tình yêu, được cùng anh đi đến cuối con đường.
***
Trên đường phố, dưới ánh sao đêm đầy huyền ảo người con gái ngượng ngùng đỏ mặt, người con trai lại đang kinh ngạc trước sự chủ động của người yêu.
Lãnh Thiên Duệ chưa bao giờ nghĩ anh không chạm vào cô lại là lí do khiến cô lo lắng và sợ hãi. Chỉ vì cô còn nhỏ, anh không muốn cô phải gánh vác quá nhiều, anh muốn cô biết mọi việc đã có anh lo và cô không cần phải sợ.
lãnh Thiên Duệ yêu cô nhưng là muốn sử dụng cách yêu của một người anh trai dịu dàng ân cần chứ không mạnh mẽ chiếm lấy hết thảy của cô.
Anh sẽ chờ đợi cô lớn lên, chờ đợi một ngày cô đồng ý giao bản thân mình cho anh chăm sóc... Nhưng bây giờ những điều này đã không còn là trọng yếu nhất, bởi đã yêu thì cứ yêu thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng đừng lo lắng quá nhiều.
Những điều cô muốn anh sẽ dốc sức để thực hiện cho bằng được. Lãnh Thiên Duệ yêu thương hôn lên giọt nước mắt trên mi cô, dịu dàng ôm lấy cô giữa đường phố đông người qua lại.
- Bé ngoan, đừng khóc, tất cả những gì em muốn anh điều sẽ chìu em hết. Có được không?
Cảm giác được tựa vào lòng ngực anh thực tốt biết bao, nếu có thể cô muốn thời gian sẽ mãi mãi dừng lại ở giây phút này để cô và anh không bao giờ xa cách.
Giữa dòng người tấp nập, có một người vẫn luôn đứng đó, dõi theo hai bóng người đang ôm hôn nhau. Hình ảnh đó thật hạnh phúc làm sao Nhưng trong mắt Lý Ngạo Thiên đó lại là vết thương không ngừng khoét sâu vào lòng ngực, đau đớn hơn cả cái chết lại chẳng thể làm gì hơn được.
Bánh xe vận mệnh của cô cách anh ngày càng xa rồi. Phải làm sao mới nếu kéo lại được, phải làm sao mới khiến cô trở về bên anh. Cô có biết lúc cô đang hạnh phúc, tay trong tay với người đàn ông khác anh đã phải đau đớn biết bao nhiêu.
Anh muốn chạy đến đó dành cô lại, sự kiêu ngạo của một người đàn ông bảo anh làm điều đó, nhưng can đảm của anh khi thấy cô ôm ấp người khác đã biến mất không dấu vết.
Sợ rồi người cô chọn không là anh, sợ rồi cô sẽ không bao giờ chịu gặp anh nữa.
Ôm trong lòng đau thương, Lý Ngạo Thiên quay gót bước đi, những giọt nước óng ánh như pha lê lại rơi trên nền đất lạnh giá.
Từ lâu Lý Ngạo Thiên cho rằng bản thân mình đã không còn nước mắt nữa, vậy mà hôm nay nó lại một lần nữa rơi xuống.
Mặt trời lặn hôm nay nhưng sẽ mọc vào ngày mai, chỉ cần còn hi vọng Lý Ngạo Thiên sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Lúc trước Thên Duệ quen cô ta hẳn cũng là vì lí do này.
- Triệu tiểu thư.
Một người đàn ông mặt tây trang vẻ mặt đầy cung kính cúi chào Triệu Khả Hân rồi đưa cho cô ta một tập hồ sơ. Hẳn là đã xảy ra chuyện quan trọng gì đó mà sau khi người đàn ông đó đi khỏi thì Triệu Khả Hân cũng chào từ biệt.
- Thật ngại quá, tôi có việc gấp phải đi trước, hẹn hôm khác gặp lại!
Triệu Khả Hân đã đi khỏi ánh mắt của Lý Ngạo Thiên và Lãnh Thiên Duệ vẫn không ngừng ở không trung giao nhau, không khí bỗng chốc ngập tràn mùi thuốc súng.
- Tôi và cô ấy chỉ là bạn!
Câu này là lãnh Thiên Duệ nói với Lý Ngạo Thiên nhưng ánh mắt thủy chung vẫn đặt trên người cô không thay đổi
- Thực sự chỉ là bạn thôi sao? Theo tôi thấy thì không hẳn là như vậy đâu, hay là giữa anh và cô ta có cái gì mờ ám không muốn cho người ta biết ví dụ như tình nhân chẳng hạn... thường có câu tình cũ không rủ cũng tới. Chậc, Cái này chỉ là tôi nói đùa thôi, nhưng nếu là thật thì ngày mai các tờ báo lá cải sẽ bán chạy lắm đây.
Vẻ phóng túng và cợt nhả của Lý Ngạo Thiên khiến anh muốn cho hắn một đấm vào mặt hắn. Lời nói của hắn tưởng chừng như vô ý tứ nhưng lại cố tình đâm trúng chỗ đau của người khác.
Nếu hôm nay người đứng ở đây không phải là Lãnh Thiên Duệ mà là một người khác thì sớm hay muộn cũng bị hắn dùng nước miếng dìm chết.
- Thì ra anh lại có sở thích đi điều tra quá khứ của người khác, sao không đi làm thám tử luôn đi, Tài năng như vậy bị bỏ đi thì phí phạm lắm... Còn nữa, khuyên anh một câu, sau này đừng lo chuyên bao đồng. Lãnh Thiên Duệ không phải chỉ có cái danh này thôi đâu.
Hổ không phát huy thì tưởng là mèo bệnh. Hạn người như Lý Ngạo Thiên anh gặp còn nhiều hơn cả ăn cơm hằng ngày. Nếu chỉ có bấy nhiêu mà không đối phó được thì chức vụ tổng giám đốc này của anh liền không cần làm nữa rồi.
- Hừ nếu không phải chuyện liên quan đến Gia Linh còn lâu tôi mới bận tâm. Bất cứ ai làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết kể cả có là anh đi nữa, hãy nhớ kĩ đó!
Lãnh Thiên Duệ, mày giỏi lắm, lần này coi như mày may mắn thắng được tao. Chúng ta hãy đợi xem kết quả cuối cùng là ai cười, ai khóc, ai mới là kẻ phủ phục dưới chân người thắng cuộc.
***
Hôm nay quá nhiều chuyện không hay xảy ra khiến Lãnh Thiên Duệ không còn tâm trí đâu mà ở lại buổi tiệc nữa. Anh vội vã muốn đưa Gia Linh về nhà nghỉ nơi, nhưng khi vừa quay đầu lại đã thấy chỗ cô đứng là một khoảng trống rỗng, cô đã không còn đứng ở chỗ đó nữa.
Nơi này người Gia Linh quen biết thực không nhiều, huống hồ cô dường như không thích những không khí tiệc tùng cho lắm, vậy thì cô có thể đi đâu được chứ.
Lãnh Thiên Duệ tìm khắp khán phòng, chỉ thiếu chút nữa là lục tung nơi này lên, vậy mà cả một vết tích của cô cũng không tìm được.
***
Đã ba tiếng đồng hồ trôi qua mà vẫn không tìm thấy cô, anh lại tìm đến bãi đỗ xe xem thử. Kết quả vẫn như cũ , tài xế bảo chưa từng thấy cô ra ngoài.
Có khi nào cô vì hiểu lầm mà lại bỏ đi lần nữa hay không?
Hòa vào dòng người trên phố, anh đi tìm cô một cách vô vọng.
Ánh đèn trên phố không đặc biệt sáng mà chỉ le lói đủ để nhìn thấy mặt đất, muốn tìm người trong tình trạng này căn bản là rất khó... Trừ phi người mình muốn tim là người đặc biệt nhất, chỉ một ánh mắt, một nụ cười hay đơn giản chỉ là một bóng lưng thôi nhưng đã đủ để Lãnh Thiên Duệ nhận ra cô ngay lập tức.
Bóng dáng nhỏ bé, đơn độc của cô tách biệt khỏi mọi người... lệ, không biết khi nào đã rơi...
Cô không biết mình đang và sẽ đi đâu cũng không biết mình vì cái gì mà khóc. Chỉ là trái tim rất đau, lòng ngực nghẹn lại như bị ai dày xéo.
Có lẽ, anh không cần cô nữa, có lẽ bên cạnh anh đã có người khác thay thế vị trí của cô rồi. Đến lúc cô nên trở về điểm xuất phát của mình rồi... Giấc mộng về một bạch mã hoàng tử đã vỡ tan mà lòng cô thì cũng tan nát...
Kết thúc.
Hết thảy tất cả mọi việc chỉ là ảo tưởng về một hạnh phúc không có thật. Giả sử bây giờ có anh ở đây, cho cô mượn bớ vai để tựa vào, cho cô mượn lòng ngực để sưởi ấm... nhưng cô biết, tất cả đã hết rồi, kết thúc rồi.
Trong đau đớn tột cùng, cô chợt nhận ra có ai đó đang vì mình mà lau nước mắt, có ai đó cho cô mượn bờ vai để tựa vào, đem lòng ngực mình sưởi ấm cô.
- Sao lại khóc!
Đúng là giọng nói của anh rồi, có phải cô đang nằm mơ không?
- Một mình em chạy tới nơi này,có biết anh lo lắng thế nào không hả?
Là thật, không phải mơ.
- Em...em... xin lỗi,cô gái lúc nãy từng là bạn gái của anh Thiên Duệ phải không?
- Phải thì sao, mà không phải thì sao. Điều đó đâu còn quan trọng.
Tình yêu anh dành cho cô chẳng lẽ cô không hiểu, chẳng lẽ sau những gì anh dành cho cô, cô vẫn không chịu tin tưởng tình cảm của cả hai.
- Quan trọng. Đối với em nó rất, rất quan trọng. Anh biết không, lúc sáng đã có người gửi những bức ảnh bạn gái của anh đến cho em... Tuy trên danh nghĩa em là vợ anh, nhưng à giữa chúng ta cái gì cũng không có. Em không muốn như vậy, em muốn anh thuộc về em. Chỉ một mình em...
Nếu tình yêu là ích kỉ, vậy hãy cho cô được ích kỉ một lần được là người chủ động trong tình yêu, được cùng anh đi đến cuối con đường.
***
Trên đường phố, dưới ánh sao đêm đầy huyền ảo người con gái ngượng ngùng đỏ mặt, người con trai lại đang kinh ngạc trước sự chủ động của người yêu.
Lãnh Thiên Duệ chưa bao giờ nghĩ anh không chạm vào cô lại là lí do khiến cô lo lắng và sợ hãi. Chỉ vì cô còn nhỏ, anh không muốn cô phải gánh vác quá nhiều, anh muốn cô biết mọi việc đã có anh lo và cô không cần phải sợ.
lãnh Thiên Duệ yêu cô nhưng là muốn sử dụng cách yêu của một người anh trai dịu dàng ân cần chứ không mạnh mẽ chiếm lấy hết thảy của cô.
Anh sẽ chờ đợi cô lớn lên, chờ đợi một ngày cô đồng ý giao bản thân mình cho anh chăm sóc... Nhưng bây giờ những điều này đã không còn là trọng yếu nhất, bởi đã yêu thì cứ yêu thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng đừng lo lắng quá nhiều.
Những điều cô muốn anh sẽ dốc sức để thực hiện cho bằng được. Lãnh Thiên Duệ yêu thương hôn lên giọt nước mắt trên mi cô, dịu dàng ôm lấy cô giữa đường phố đông người qua lại.
- Bé ngoan, đừng khóc, tất cả những gì em muốn anh điều sẽ chìu em hết. Có được không?
Cảm giác được tựa vào lòng ngực anh thực tốt biết bao, nếu có thể cô muốn thời gian sẽ mãi mãi dừng lại ở giây phút này để cô và anh không bao giờ xa cách.
Giữa dòng người tấp nập, có một người vẫn luôn đứng đó, dõi theo hai bóng người đang ôm hôn nhau. Hình ảnh đó thật hạnh phúc làm sao Nhưng trong mắt Lý Ngạo Thiên đó lại là vết thương không ngừng khoét sâu vào lòng ngực, đau đớn hơn cả cái chết lại chẳng thể làm gì hơn được.
Bánh xe vận mệnh của cô cách anh ngày càng xa rồi. Phải làm sao mới nếu kéo lại được, phải làm sao mới khiến cô trở về bên anh. Cô có biết lúc cô đang hạnh phúc, tay trong tay với người đàn ông khác anh đã phải đau đớn biết bao nhiêu.
Anh muốn chạy đến đó dành cô lại, sự kiêu ngạo của một người đàn ông bảo anh làm điều đó, nhưng can đảm của anh khi thấy cô ôm ấp người khác đã biến mất không dấu vết.
Sợ rồi người cô chọn không là anh, sợ rồi cô sẽ không bao giờ chịu gặp anh nữa.
Ôm trong lòng đau thương, Lý Ngạo Thiên quay gót bước đi, những giọt nước óng ánh như pha lê lại rơi trên nền đất lạnh giá.
Từ lâu Lý Ngạo Thiên cho rằng bản thân mình đã không còn nước mắt nữa, vậy mà hôm nay nó lại một lần nữa rơi xuống.
Mặt trời lặn hôm nay nhưng sẽ mọc vào ngày mai, chỉ cần còn hi vọng Lý Ngạo Thiên sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook