Cô Vợ Trẻ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
-
Chương 24
Cô biết mình vì giận quá mức mà lời nói có chút quá đáng với anh, nhưng nói thì cũng đã nói rồi dù muốn rút lại cũng không được nữa. Thôi kệ! Dù sao Thiên Duệ cũng là người sai trước, cô cũng đâu cô ý nói những lời đó làm tổn thương anh đâu.
Các ý nghĩ cứ như vậy lẫn quẩng trong đầu một lúc, cô mới chịu từ bỏ những việc không vui đó ra sau đầu cùng Ngạo Thiên đi ăn cơm trước sau đó mới từ từ đi thăm mộ, việc này cũng là do anh đề nghị.
Cả hai cùng đến một quán ăn nhỏ ở gần trường. Tuy không phải là nhà hàng sang trọng gì nhưng thức ăn ở đây lại mang một hương vị ấm áp về mặt tinh thần , đó cũng chính là điểm đặc biệt của những quán ăn bình dân mà không phải một nhà hàng sang trọng nào có thể có được.
Vừa ngồi xuong bàn không lâu, đầu cảm thấy một hồi choáng váng, hai chân có chút như nhũn ra, thân thể run lên, cảnh vật xung quanh cũng đột ngột trở nên mờ ảo, sắc mặt cô lúc này đã trắng bệch, trên trán mồ hôi từng đợt lại từng đợt ứa ra.
- Anh còn nhớ lúc nhỏ em thích ăn nhất là trứng cá muối.
Giọng nói của Lý Ngạo Thiên phần nào kéo cô về với thực tại, cô cắn môi nhịn lại sự khó chịu đang không ngừng lan tràn trong cơ thể, cố mỉm cười nhìn anh nói:
- Ừm! Em còn nhớ có một lần ăn phải trứng cá giả nên bị sốc đến phải nhập viện luôn.
- Kỳ thật, lúc đó anh chỉ mong mình có thể lớn lên mau một chút để có tiền mua trứng cá thật cho em ăn. Nhưng không ngờ trong lúc anh dốc sức kiếm tiền thì em đã bị kẻ khác rinh đi mất rồi.
Trong lòng cô vốn dĩ là một mảnh yên tĩnh như nước hồ đột nhiên nghe thấy những lời này của anh hồ nước đang yên lành lại lăng tăng gợn sóng không ngừng.
Thật ra không phải cô không hiểu Ngạo Thiên muốn ám chỉ điều gì, chỉ là cô không dám thừa nhận. Tình cảm mà cô đối với anh bất luận từ trước đến nay đều là tình cảm anh em không hơn không kém, tuyệt đối không phải là loại tình cảm nam nữ như giữa cô và Thiên Duệ, cho nên tấm chân tình này của anh chỉ sợ bị cô phụ rồi.
- Hôn ước là thế nào vậy, trước đây anh chưa từng nghe dì nhắc tới? Quan hệ giữa dì và ba của Lãnh Thiên Duệ rốt cuộc là thế nào?
Thấy cô lựa chọn tránh né, nội tâm Lý Ngạo Thiên không ngừng đau đớn. Die Điều này cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn, cố gắng đem cảm giác đau xót của mình chôn vào tận đáy lòng, môi_ nở một nụ cười tươi nhất có thể với cô.
- Nghe nói lúc trước là người yêu...
Không được, cảm giác khó chịu trong người ngày càng tăng lên khiến cô không tự chủ được mà run rẩy, tuy nhiên Lý Ngạo Thiên vẫn không nhận ra điều khác lạ này tren người cô.
- Vậy em có thích hắn ta không?
- À... lúc đầu thì không thích,... nhưng vì mẹ và em từng thiếu anh ấy một khoảng nợ...
Một khắc này hắn cho rằng lỗ tai mình nghe lầm.
Thiếu nợ?
Cô vì thiếu nợ nên bị buộc phải lấy hắn ta sao?
- Gia Linh em nói cho anh biết, có phải chỉ vì em thiếu tiền của hắn nên mới bị buộc cùng hắn kết hôn, đúng hay không? Gia Linh...
Điều này thật nằm ngoài sức tưởng tượng của Lý Ngạo Thiên, hắn cho rằng cô chỉ vì thiếu nợ Lãnh Thiên Duệ nên bị hắn dùng thủ đoạn bỉ ổi này cùng cô trở thành vợ chồng trả nợ cho hắn ta. Nếu thực sự là vậy hắn sẽ giúp cô trả, đổi lại tự do cho cô. Sau này cô cung không phải vì số tiền nhỏ đó mà hủy đi hạnh phúc của mình, cũng không cần mỗi ngày phải nhìn sắc mặt của Lãnh Thiên Duệ mà sống.
Nếu có thể hắn sẽ dẫn theo cô cùng ra nước ngoài, hắn sẽ cho cô những thứ tốt nhất, hai người họ rồi sẽ có một gia đình hạnh phúc cùng với con cái của bọn họ.
***
Sức chịu đựng của Gia Linh đã đến giới hạn, lúc đầu còn thoáng nghe thấy giọng nói của Lý Ngạo Thiên, sau đó dần dần cũng không nghe thấy nữa, trước mắt là một mảnh tối đen, thân thể thẳng tắp ngã xuống, ngất đi.
Thời khắc nhìn thấy cô không còn chút sức sống ngã xuống, phảng phất Lý Ngạo Thiên như mất đi tự chủ, như kẻ điên gào thét tên cô, nhưng cuối cùng cô vẫn cứ như vậy nằm im trong lòng hắn, không hề dấu hiệu tỉnh lại.
Từ đầu ngón tay đến trái tim hết thảy phát run, trên mặt hắn lúc này cũng chang còn chút huyết sắc nào.
Trấn tĩnh lại nội tâm, Lý Ngạo Thiên bế cô ra khỏi quán cơm, nhanh chóng đưa cô tới bệnh viện với tốc độ nhanh nhất có thể.
Mà lúc này tại nơi khác, có một người cũng đang lo lắng không kém. Đã hơn một giờ sáng mà cô vẫn chưa về nhà, điện thoại thì liên lạc không được, có phải là đang ở cùng tên đó?
Gia Linh em đang ở đâu? Có biết tôi đang tìm em hay không?
***
Lý Ngạo Thiên ngồi bên cạnh giường bệnh, lẳng lặng nhìn người đang hôn mê trên giường, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô giờ đã tái nhợt, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, môi thỉnh thoảng khẽ nhếch rồi lại mím, thì thào, đại đa số đều không nghe rõ đang nói cái gì, nhưng hắn lại nghe được cực kỳ rõ ràng tên của người đàn ông kia phát ra từ môi cô.
Các ý nghĩ cứ như vậy lẫn quẩng trong đầu một lúc, cô mới chịu từ bỏ những việc không vui đó ra sau đầu cùng Ngạo Thiên đi ăn cơm trước sau đó mới từ từ đi thăm mộ, việc này cũng là do anh đề nghị.
Cả hai cùng đến một quán ăn nhỏ ở gần trường. Tuy không phải là nhà hàng sang trọng gì nhưng thức ăn ở đây lại mang một hương vị ấm áp về mặt tinh thần , đó cũng chính là điểm đặc biệt của những quán ăn bình dân mà không phải một nhà hàng sang trọng nào có thể có được.
Vừa ngồi xuong bàn không lâu, đầu cảm thấy một hồi choáng váng, hai chân có chút như nhũn ra, thân thể run lên, cảnh vật xung quanh cũng đột ngột trở nên mờ ảo, sắc mặt cô lúc này đã trắng bệch, trên trán mồ hôi từng đợt lại từng đợt ứa ra.
- Anh còn nhớ lúc nhỏ em thích ăn nhất là trứng cá muối.
Giọng nói của Lý Ngạo Thiên phần nào kéo cô về với thực tại, cô cắn môi nhịn lại sự khó chịu đang không ngừng lan tràn trong cơ thể, cố mỉm cười nhìn anh nói:
- Ừm! Em còn nhớ có một lần ăn phải trứng cá giả nên bị sốc đến phải nhập viện luôn.
- Kỳ thật, lúc đó anh chỉ mong mình có thể lớn lên mau một chút để có tiền mua trứng cá thật cho em ăn. Nhưng không ngờ trong lúc anh dốc sức kiếm tiền thì em đã bị kẻ khác rinh đi mất rồi.
Trong lòng cô vốn dĩ là một mảnh yên tĩnh như nước hồ đột nhiên nghe thấy những lời này của anh hồ nước đang yên lành lại lăng tăng gợn sóng không ngừng.
Thật ra không phải cô không hiểu Ngạo Thiên muốn ám chỉ điều gì, chỉ là cô không dám thừa nhận. Tình cảm mà cô đối với anh bất luận từ trước đến nay đều là tình cảm anh em không hơn không kém, tuyệt đối không phải là loại tình cảm nam nữ như giữa cô và Thiên Duệ, cho nên tấm chân tình này của anh chỉ sợ bị cô phụ rồi.
- Hôn ước là thế nào vậy, trước đây anh chưa từng nghe dì nhắc tới? Quan hệ giữa dì và ba của Lãnh Thiên Duệ rốt cuộc là thế nào?
Thấy cô lựa chọn tránh né, nội tâm Lý Ngạo Thiên không ngừng đau đớn. Die Điều này cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn, cố gắng đem cảm giác đau xót của mình chôn vào tận đáy lòng, môi_ nở một nụ cười tươi nhất có thể với cô.
- Nghe nói lúc trước là người yêu...
Không được, cảm giác khó chịu trong người ngày càng tăng lên khiến cô không tự chủ được mà run rẩy, tuy nhiên Lý Ngạo Thiên vẫn không nhận ra điều khác lạ này tren người cô.
- Vậy em có thích hắn ta không?
- À... lúc đầu thì không thích,... nhưng vì mẹ và em từng thiếu anh ấy một khoảng nợ...
Một khắc này hắn cho rằng lỗ tai mình nghe lầm.
Thiếu nợ?
Cô vì thiếu nợ nên bị buộc phải lấy hắn ta sao?
- Gia Linh em nói cho anh biết, có phải chỉ vì em thiếu tiền của hắn nên mới bị buộc cùng hắn kết hôn, đúng hay không? Gia Linh...
Điều này thật nằm ngoài sức tưởng tượng của Lý Ngạo Thiên, hắn cho rằng cô chỉ vì thiếu nợ Lãnh Thiên Duệ nên bị hắn dùng thủ đoạn bỉ ổi này cùng cô trở thành vợ chồng trả nợ cho hắn ta. Nếu thực sự là vậy hắn sẽ giúp cô trả, đổi lại tự do cho cô. Sau này cô cung không phải vì số tiền nhỏ đó mà hủy đi hạnh phúc của mình, cũng không cần mỗi ngày phải nhìn sắc mặt của Lãnh Thiên Duệ mà sống.
Nếu có thể hắn sẽ dẫn theo cô cùng ra nước ngoài, hắn sẽ cho cô những thứ tốt nhất, hai người họ rồi sẽ có một gia đình hạnh phúc cùng với con cái của bọn họ.
***
Sức chịu đựng của Gia Linh đã đến giới hạn, lúc đầu còn thoáng nghe thấy giọng nói của Lý Ngạo Thiên, sau đó dần dần cũng không nghe thấy nữa, trước mắt là một mảnh tối đen, thân thể thẳng tắp ngã xuống, ngất đi.
Thời khắc nhìn thấy cô không còn chút sức sống ngã xuống, phảng phất Lý Ngạo Thiên như mất đi tự chủ, như kẻ điên gào thét tên cô, nhưng cuối cùng cô vẫn cứ như vậy nằm im trong lòng hắn, không hề dấu hiệu tỉnh lại.
Từ đầu ngón tay đến trái tim hết thảy phát run, trên mặt hắn lúc này cũng chang còn chút huyết sắc nào.
Trấn tĩnh lại nội tâm, Lý Ngạo Thiên bế cô ra khỏi quán cơm, nhanh chóng đưa cô tới bệnh viện với tốc độ nhanh nhất có thể.
Mà lúc này tại nơi khác, có một người cũng đang lo lắng không kém. Đã hơn một giờ sáng mà cô vẫn chưa về nhà, điện thoại thì liên lạc không được, có phải là đang ở cùng tên đó?
Gia Linh em đang ở đâu? Có biết tôi đang tìm em hay không?
***
Lý Ngạo Thiên ngồi bên cạnh giường bệnh, lẳng lặng nhìn người đang hôn mê trên giường, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô giờ đã tái nhợt, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, môi thỉnh thoảng khẽ nhếch rồi lại mím, thì thào, đại đa số đều không nghe rõ đang nói cái gì, nhưng hắn lại nghe được cực kỳ rõ ràng tên của người đàn ông kia phát ra từ môi cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook