Cô Vợ Trẻ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
-
Chương 1
-Lách cách... lách cách... lách cách...
Trên đường lớn tiếng bánh xe phát ra từ chiếc vali cũ của Linh không ngừng vang lên hòa cùng với tiếng bước chân đầy rụt rè, e sợ nhưng cũng đầy sự dứt khoát của cô gái 17 tuổi.
Dù không biết tương lai ở phía trước đang đợi cô ra sao, nhưng cô nhất định sẽ dũng cảm tiếp nhận nó bởi vì cô đã từng hứa với mẹ nhất định sẽ kiên cường sống tiếp mặc dù chỉ còn mình cô sống cô độc lẽ loi trên thế gian này.
Đang loay hoay tìm kiếm địa chỉ cầm trên tay, hiện ra trước mắt cô là một ngôi nhà, không nói đúng hơn đó là một toà lâu đài tráng lệ rộng lớn. Đúng là địa chỉ ghi trên bưu thiếp, nhưng cô không nghĩ mình sẽ có thể sống trong ngôi nhà lớn đến vậy.
Cô ngập ngừng bước tới bấm vào chiếc chuông trên tường, vào lúc này cánh cửa cũng bất chợt mở ra, bên trong là một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt hiền từ bước ra nhìn cô rồi mỉm cười.
-Làm ơn cho cháu hỏi địa chỉ ghi trên bưu thiếp này là ở đây phải không ạ?
Người phụ nữ có vẻ hơi bất ngờ trước câu hỏi đột ngột của cô, nhưng rồi vẫn hoà ái trả lời:
-Đây đúng là địa chỉ của căn biệt thự này, cháu là ... Gia Linh?
-Vâng, là cháu!
- À! Rốt cuộc cháu cũng tới, vào trong nhà đi lão gia cũng sắp về rồi đấy. Ta là quản gia ở đây cháu có thể gọi ta là cô Hà cũng được.
Người phụ nữ kéo cô vào bên trong, nhẹ nhàng đỡ chiếc vali của cô. Nhìn căn biệt thự đồ sộ, quá rộng lớn không hiểu sao cô lại chợt băn khoăn:"từ giờ nơi này sẽ có người chăm sóc cho mình sao...? Um ...mình sẽ không phải làm người ở đó chứ, chắc là vậy rồi. Bạn của mẹ đến cuối cùng là ai ?
-két!!!!!!!!
Tiếng xe hơi đổ lại trước cổng khiến cô giật mình mà thoát khỏi cái suy nghĩ hiện tại."Đó chẳng lẽ là chủ nhân của tòa lâu đài này sao?"cô thầm nghĩ.
-chào mừng lão gia đã về.
Cùng lúc đó trên chiếc xe Ford, một chàng trai bước xuống, gương mặt anh tuấn, lạnh lùng đến ma mị, khiến cô xao xuyến. Đôi mắt nâu của hắn nhìn cô khiến cô thoáng ngập ngừng.
- lão ... lão gia sao?
-Sao vậy? Ko được sao?
Hắn lạnh lùng nhìn cô hỏi.
"Trẻ quá!" Linh thầm nghĩ nhưng cũng ko quên trả lời hắn:
-À ...không phải, là mẹ ...bảo em... đến đây...
Chưa đợi cô nói hết câu hắn đã kéo tay cô vào tiền sảnh.
- Vào nhà rồi nói.
-A ! Vâng ạ.
Ko còn cách nào khác cô cũng đành nhu thuận cúi đầu, mặc dù chẳng biết hắn là ai.
Trong phòng khách ko khí có chút gượng gạo, khác thường, cô chỉ dám im lặng ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, ko dám nhúc nhích dù chỉ một chút.Hắn chợt nắm lấy cầm của cô giọng nói băng lãnh lại vang lên.
-Nếu là vợ của tôi thì còn chưa đủ sức hút, nhưng nhìn chung cũng tạm được.
Nói xong hắn bỏ cằm cô xuống, cầm lấy tách cà phê vừa nhâm nhi vừa nhìn từ trên xuống dưới ra vẻ đánh giá cô.
Mà Linh có cảm giác như mình bị sét đánh giữa trời quang. Cô có nghe lầm hay ko? Vợ... vợ gì chứ? Còn có chưa đủ sức hút là chỉ cô đó hả?
- Anh... anh nói gì vậy... tôi ko hiểu cho lắm?
Cô lắp bắp hỏi.
- Như vậy mà cũng cần tôi lặp lại? Ngu ngốc! Tôi nói tôi là chồng của cô Lãnh Thiên Duệ nghe rõ chưa.
Hắn bực mình đặt tách cà phê trên tay xuống. Lúc này từ trên cầu thang một người đàn ông bước xuống, nở một nụ cười công nghiệp nhìn cô.
-Chào cô! Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Khải An thư kí kiêm luật sư cố vấn của tập đoàn Lãnh thị. Theo như tôi biết ba của giám đốc Lãnh trước đây cùng mẹ cô là bạn thân. Cho nên ông đã lập di chúc muốn cô và tổng giám đốc lập tức kết hôn, cũng có nghĩa là bây giờ cô chính là vị hôn thê của tổng giám đốc. Đây là bảng di chúc, cô có thể xem qua.
Cầm lấy tờ di chúc trên tay . chính cô cũng ko thể tin vào mắt mình nữa. "Ko thể nào, trước đây mẹ cũng chưa từng nhắc qua việc này với cô mà. Đùng một cái kết hôn. Làm ơn đi cô mới có 17 tuổi, đây là phạm pháp a.
- Tôi xin lỗi, nhưng mà tôi chưa hề có ý định sẽ kết hôn.
Thấy cô có ý định từ chối Khải An cũng ko vội, tiếp tục rút một xấp chi phiếu trên bàn ra tính nhẩm rồi quay sang hỏi cô.
- Cô ko đồng ý sao?
- Phải!
Cô liền kiên định trả lời.
-À vậy thì... tiền học phí của cô trong mấy năm qua cùng tiền viện phí của mẹ cô lúc trước, tiền đặt nhà hàng rồi tổ chức tiệc cưới, chi phí đi hưởng tuần trăng mật sau tiệc cưới,hơn nữa thiệp cưới cũng đã phát đi hết người đến dự đều là các doanh nhân nổi tiếng hiện nay cho nên việc hủy hôn của cô cũng phải bồi thường phí tổn thất tinh thần...v..v..tất cả đều là tổng giám đốc ứng trước cho cô. Nếu cô ko muốn kết hôn cung cũng được, chi phí tổng cộng là hơn hai trăm triệu, chỉ cần cô trả đủ hai trăm triệu liền ko thành vấn đề.
-Cái gì? Hai trăm triệu.
Trên đường lớn tiếng bánh xe phát ra từ chiếc vali cũ của Linh không ngừng vang lên hòa cùng với tiếng bước chân đầy rụt rè, e sợ nhưng cũng đầy sự dứt khoát của cô gái 17 tuổi.
Dù không biết tương lai ở phía trước đang đợi cô ra sao, nhưng cô nhất định sẽ dũng cảm tiếp nhận nó bởi vì cô đã từng hứa với mẹ nhất định sẽ kiên cường sống tiếp mặc dù chỉ còn mình cô sống cô độc lẽ loi trên thế gian này.
Đang loay hoay tìm kiếm địa chỉ cầm trên tay, hiện ra trước mắt cô là một ngôi nhà, không nói đúng hơn đó là một toà lâu đài tráng lệ rộng lớn. Đúng là địa chỉ ghi trên bưu thiếp, nhưng cô không nghĩ mình sẽ có thể sống trong ngôi nhà lớn đến vậy.
Cô ngập ngừng bước tới bấm vào chiếc chuông trên tường, vào lúc này cánh cửa cũng bất chợt mở ra, bên trong là một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt hiền từ bước ra nhìn cô rồi mỉm cười.
-Làm ơn cho cháu hỏi địa chỉ ghi trên bưu thiếp này là ở đây phải không ạ?
Người phụ nữ có vẻ hơi bất ngờ trước câu hỏi đột ngột của cô, nhưng rồi vẫn hoà ái trả lời:
-Đây đúng là địa chỉ của căn biệt thự này, cháu là ... Gia Linh?
-Vâng, là cháu!
- À! Rốt cuộc cháu cũng tới, vào trong nhà đi lão gia cũng sắp về rồi đấy. Ta là quản gia ở đây cháu có thể gọi ta là cô Hà cũng được.
Người phụ nữ kéo cô vào bên trong, nhẹ nhàng đỡ chiếc vali của cô. Nhìn căn biệt thự đồ sộ, quá rộng lớn không hiểu sao cô lại chợt băn khoăn:"từ giờ nơi này sẽ có người chăm sóc cho mình sao...? Um ...mình sẽ không phải làm người ở đó chứ, chắc là vậy rồi. Bạn của mẹ đến cuối cùng là ai ?
-két!!!!!!!!
Tiếng xe hơi đổ lại trước cổng khiến cô giật mình mà thoát khỏi cái suy nghĩ hiện tại."Đó chẳng lẽ là chủ nhân của tòa lâu đài này sao?"cô thầm nghĩ.
-chào mừng lão gia đã về.
Cùng lúc đó trên chiếc xe Ford, một chàng trai bước xuống, gương mặt anh tuấn, lạnh lùng đến ma mị, khiến cô xao xuyến. Đôi mắt nâu của hắn nhìn cô khiến cô thoáng ngập ngừng.
- lão ... lão gia sao?
-Sao vậy? Ko được sao?
Hắn lạnh lùng nhìn cô hỏi.
"Trẻ quá!" Linh thầm nghĩ nhưng cũng ko quên trả lời hắn:
-À ...không phải, là mẹ ...bảo em... đến đây...
Chưa đợi cô nói hết câu hắn đã kéo tay cô vào tiền sảnh.
- Vào nhà rồi nói.
-A ! Vâng ạ.
Ko còn cách nào khác cô cũng đành nhu thuận cúi đầu, mặc dù chẳng biết hắn là ai.
Trong phòng khách ko khí có chút gượng gạo, khác thường, cô chỉ dám im lặng ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, ko dám nhúc nhích dù chỉ một chút.Hắn chợt nắm lấy cầm của cô giọng nói băng lãnh lại vang lên.
-Nếu là vợ của tôi thì còn chưa đủ sức hút, nhưng nhìn chung cũng tạm được.
Nói xong hắn bỏ cằm cô xuống, cầm lấy tách cà phê vừa nhâm nhi vừa nhìn từ trên xuống dưới ra vẻ đánh giá cô.
Mà Linh có cảm giác như mình bị sét đánh giữa trời quang. Cô có nghe lầm hay ko? Vợ... vợ gì chứ? Còn có chưa đủ sức hút là chỉ cô đó hả?
- Anh... anh nói gì vậy... tôi ko hiểu cho lắm?
Cô lắp bắp hỏi.
- Như vậy mà cũng cần tôi lặp lại? Ngu ngốc! Tôi nói tôi là chồng của cô Lãnh Thiên Duệ nghe rõ chưa.
Hắn bực mình đặt tách cà phê trên tay xuống. Lúc này từ trên cầu thang một người đàn ông bước xuống, nở một nụ cười công nghiệp nhìn cô.
-Chào cô! Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Khải An thư kí kiêm luật sư cố vấn của tập đoàn Lãnh thị. Theo như tôi biết ba của giám đốc Lãnh trước đây cùng mẹ cô là bạn thân. Cho nên ông đã lập di chúc muốn cô và tổng giám đốc lập tức kết hôn, cũng có nghĩa là bây giờ cô chính là vị hôn thê của tổng giám đốc. Đây là bảng di chúc, cô có thể xem qua.
Cầm lấy tờ di chúc trên tay . chính cô cũng ko thể tin vào mắt mình nữa. "Ko thể nào, trước đây mẹ cũng chưa từng nhắc qua việc này với cô mà. Đùng một cái kết hôn. Làm ơn đi cô mới có 17 tuổi, đây là phạm pháp a.
- Tôi xin lỗi, nhưng mà tôi chưa hề có ý định sẽ kết hôn.
Thấy cô có ý định từ chối Khải An cũng ko vội, tiếp tục rút một xấp chi phiếu trên bàn ra tính nhẩm rồi quay sang hỏi cô.
- Cô ko đồng ý sao?
- Phải!
Cô liền kiên định trả lời.
-À vậy thì... tiền học phí của cô trong mấy năm qua cùng tiền viện phí của mẹ cô lúc trước, tiền đặt nhà hàng rồi tổ chức tiệc cưới, chi phí đi hưởng tuần trăng mật sau tiệc cưới,hơn nữa thiệp cưới cũng đã phát đi hết người đến dự đều là các doanh nhân nổi tiếng hiện nay cho nên việc hủy hôn của cô cũng phải bồi thường phí tổn thất tinh thần...v..v..tất cả đều là tổng giám đốc ứng trước cho cô. Nếu cô ko muốn kết hôn cung cũng được, chi phí tổng cộng là hơn hai trăm triệu, chỉ cần cô trả đủ hai trăm triệu liền ko thành vấn đề.
-Cái gì? Hai trăm triệu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook