Cô Vợ Trăm Triệu Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 55: Đằng sau vẻ ngây ngô là thiên phú dị bẩm*
*thiên phú dị bẩm: trời cho năng khiếu khác thường
Đứa bé này thật thông minh!
Mộ Nhã Triết có chút dở khóc dở cười.
“Được, tăng tiền lương.” Dỗ trẻ con, chỉ một câu nói thôi thì không sao cả.
Giống như lúc nói chuyện với Tiểu Dịch Thần vậy, chỉ vài ba câu Mộ Nhã Triết đã đuổi cậu nhóc đi, trước khi cúp máy, Hữu Hữu vẫn không quên làm dáng vẻ của ông cụ non, nghiêm túc nói: “Chú à, nhờ chú mẹ cháu quan tâm nhé! Cháu cảm ơn chú ạ!”
Tắt điện thoại, Hữu Hữu nhìn điện thoại di động trong tay, ánh mắt cậu nhóc đột nhiên trở nên thâm trầm.
Vân Thi Thi đi một đêm không về, cậu nhóc cũng khó ngủ một đêm.
Buổi sáng thức dậy vẫn không thấy cô đâu, cậu nhóc không yên lòng, liền nói dối giáo viên mình không khỏe, xin nghỉ phép, giáo viên vui vẻ đồng ý.
Ở nhà trẻ, cậu nhóc hoàn toàn không giống với những biểu hiện trước mặt Vân Thi Thi, mà giống như một thiên tài vậy.
Tất cả các thầy cô ở trường đều vô cùng ngạc nhiên, mà điều đáng để cho người ta càng cảm thấy kì lạ chính là, Hữu Hữu không những có thiên phú dị bẩm, mà còn giống hệt một ông cụ non, chín chắn cẩn thận.
Trước mặt Vân Thi Thi, Hữu Hữu không hề khác biệt so với những đứa bé trai năm sáu tuổi khác, nhưng ở trước mặt thầy cô ở nhà trẻ, cậu nhóc lại hoàn toàn không che giấu.
Trong lúc những bạn học của cậu nhóc còn đang cố gắng tập đếm từ 1 đến 10, cậu nhóc đã có thể bắt đầu làm những bài toán ở mức khá giỏi của cấp 3 rồi.
Mặc dù điều này khó có thể tin được, nhưng đó lại là sự thật.
Trên thực tế, mặc dù cậu nhóc chưa đến bảy tuổi, nhưng đã là một thành viên của Mensa, một tổ chức quốc tế tập hợp những thiên tài hàng đầu thế giới, được biết đến như một câu lạc bộ IQ hàng đầu thế giới, mà tiêu chuẩn duy nhất để kết nạp thành viên chính là chỉ số IQ.
Trong tổ chức, mặc dù Hữu Hữu nhỏ tuổi, nhưng lại là thành viên có IQ cao nhất. Phía sau cậu nhóc, còn có rất nhiều bí mật động trời.
Chỉ là bình thường Hữu Hữu không hề để lộ trước mặt người khác, cậu chỉ đơn giản là một cậu bé ấm áp đáng yêu mà mẹ cậu vẫn luôn yêu thương mà thôi.
Nếu như có thể, cậu nhóc muốn làm thiên thần nhỏ ấm áp của mẹ cậu.
Sau khi cúp máy, Hữu Hữu nhíu mày, hiển nhiên cậu nhóc cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Thân phận của người đàn ông này, vô cùng đáng nghi…
Còn về phía Mộ Nhã Triết, sau khi cúp máy, anh cúi đầu nhìn chiếc điện thoại lỗi thời trong tay, dứt khoát tháo sim rồi vứt vào thùng rác.
Sau đó quay người, mở cửa, nghênh ngang rời đi.
Anh hoàn toàn không biết, mình đi một đêm không về, nhà họ Mộ cũng sáng đèn suốt một đêm.
Cả một đêm, Mộ Uyển Nhu cố gắng chờ Mộ Nhã Triết trở về, nhưng mà lần này, dù cô ta có chờ đến trời sáng, cũng không nhìn thấy bóng dáng anh.
Giờ phút này, Mộ Uyển Nhu ngồi trong phòng ăn, tức giận đến mức muốn đập phá mọi thứ. Người giúp việc đứng sau lưng cô ta đều nơm nớp lo sợ sẽ bị tai bay vạ gió.
Thời gian biểu của Mộ Nhã Triết vẫn luôn rất cố định. Nếu trời tối mà chưa làm xong việc, cho dù là chuyện quan trọng, anh cũng đem về nhà để xử lý.
Đơn giản là…
Anh muốn về nhà cùng ăn cơm chiều với Tiểu Dịch Thần, cùng cậu nhóc ôn bài, làm bài tập, đây đều là những việc rất cố định. Nhưng đêm qua, chính là lần đầu tiên anh thất hứa.
Tiểu Dịch Thần chờ anh cả một đêm, hờn dỗi không làm bài tập, cũng không chịu ăn cơm tối. Cậu nhóc đã quen có Mộ Nhã Triết bên cạnh, bây giờ anh không về, cậu nhóc không có tâm trạng làm gì cả.
Cho dù sáng hôm sau thức dậy đi học, cậu cũng vẫn rầu rĩ không vui.
Mà cho dù Mộ Nhã Triết chưa từng đối xử với Mộ Uyển Nhu như một người vợ, nhưng vẫn luôn đúng giờ về nhà với Tiểu Dịch Thần…
Tối hôm qua, rốt cuộc đã có chuyện quan trọng gì xảy ra, khiến anh ngay cả về nhà với Tiểu Dịch Thần cũng không về?
Mộ Uyển Nhu tức giận, nhất thời không nhịn nổi, tiện tay quăng chén sữa bò trên bàn xuống đất.
Cái chén vỡ ra, thủy tinh văng ra xung quanh, lập tức làm bị thương khuôn mặt của một người giúp việc.
“Mợ chủ, đừng nóng giận… Nhất định cậu chủ có chuyện gì đó quan trọng…”
Đứa bé này thật thông minh!
Mộ Nhã Triết có chút dở khóc dở cười.
“Được, tăng tiền lương.” Dỗ trẻ con, chỉ một câu nói thôi thì không sao cả.
Giống như lúc nói chuyện với Tiểu Dịch Thần vậy, chỉ vài ba câu Mộ Nhã Triết đã đuổi cậu nhóc đi, trước khi cúp máy, Hữu Hữu vẫn không quên làm dáng vẻ của ông cụ non, nghiêm túc nói: “Chú à, nhờ chú mẹ cháu quan tâm nhé! Cháu cảm ơn chú ạ!”
Tắt điện thoại, Hữu Hữu nhìn điện thoại di động trong tay, ánh mắt cậu nhóc đột nhiên trở nên thâm trầm.
Vân Thi Thi đi một đêm không về, cậu nhóc cũng khó ngủ một đêm.
Buổi sáng thức dậy vẫn không thấy cô đâu, cậu nhóc không yên lòng, liền nói dối giáo viên mình không khỏe, xin nghỉ phép, giáo viên vui vẻ đồng ý.
Ở nhà trẻ, cậu nhóc hoàn toàn không giống với những biểu hiện trước mặt Vân Thi Thi, mà giống như một thiên tài vậy.
Tất cả các thầy cô ở trường đều vô cùng ngạc nhiên, mà điều đáng để cho người ta càng cảm thấy kì lạ chính là, Hữu Hữu không những có thiên phú dị bẩm, mà còn giống hệt một ông cụ non, chín chắn cẩn thận.
Trước mặt Vân Thi Thi, Hữu Hữu không hề khác biệt so với những đứa bé trai năm sáu tuổi khác, nhưng ở trước mặt thầy cô ở nhà trẻ, cậu nhóc lại hoàn toàn không che giấu.
Trong lúc những bạn học của cậu nhóc còn đang cố gắng tập đếm từ 1 đến 10, cậu nhóc đã có thể bắt đầu làm những bài toán ở mức khá giỏi của cấp 3 rồi.
Mặc dù điều này khó có thể tin được, nhưng đó lại là sự thật.
Trên thực tế, mặc dù cậu nhóc chưa đến bảy tuổi, nhưng đã là một thành viên của Mensa, một tổ chức quốc tế tập hợp những thiên tài hàng đầu thế giới, được biết đến như một câu lạc bộ IQ hàng đầu thế giới, mà tiêu chuẩn duy nhất để kết nạp thành viên chính là chỉ số IQ.
Trong tổ chức, mặc dù Hữu Hữu nhỏ tuổi, nhưng lại là thành viên có IQ cao nhất. Phía sau cậu nhóc, còn có rất nhiều bí mật động trời.
Chỉ là bình thường Hữu Hữu không hề để lộ trước mặt người khác, cậu chỉ đơn giản là một cậu bé ấm áp đáng yêu mà mẹ cậu vẫn luôn yêu thương mà thôi.
Nếu như có thể, cậu nhóc muốn làm thiên thần nhỏ ấm áp của mẹ cậu.
Sau khi cúp máy, Hữu Hữu nhíu mày, hiển nhiên cậu nhóc cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Thân phận của người đàn ông này, vô cùng đáng nghi…
Còn về phía Mộ Nhã Triết, sau khi cúp máy, anh cúi đầu nhìn chiếc điện thoại lỗi thời trong tay, dứt khoát tháo sim rồi vứt vào thùng rác.
Sau đó quay người, mở cửa, nghênh ngang rời đi.
Anh hoàn toàn không biết, mình đi một đêm không về, nhà họ Mộ cũng sáng đèn suốt một đêm.
Cả một đêm, Mộ Uyển Nhu cố gắng chờ Mộ Nhã Triết trở về, nhưng mà lần này, dù cô ta có chờ đến trời sáng, cũng không nhìn thấy bóng dáng anh.
Giờ phút này, Mộ Uyển Nhu ngồi trong phòng ăn, tức giận đến mức muốn đập phá mọi thứ. Người giúp việc đứng sau lưng cô ta đều nơm nớp lo sợ sẽ bị tai bay vạ gió.
Thời gian biểu của Mộ Nhã Triết vẫn luôn rất cố định. Nếu trời tối mà chưa làm xong việc, cho dù là chuyện quan trọng, anh cũng đem về nhà để xử lý.
Đơn giản là…
Anh muốn về nhà cùng ăn cơm chiều với Tiểu Dịch Thần, cùng cậu nhóc ôn bài, làm bài tập, đây đều là những việc rất cố định. Nhưng đêm qua, chính là lần đầu tiên anh thất hứa.
Tiểu Dịch Thần chờ anh cả một đêm, hờn dỗi không làm bài tập, cũng không chịu ăn cơm tối. Cậu nhóc đã quen có Mộ Nhã Triết bên cạnh, bây giờ anh không về, cậu nhóc không có tâm trạng làm gì cả.
Cho dù sáng hôm sau thức dậy đi học, cậu cũng vẫn rầu rĩ không vui.
Mà cho dù Mộ Nhã Triết chưa từng đối xử với Mộ Uyển Nhu như một người vợ, nhưng vẫn luôn đúng giờ về nhà với Tiểu Dịch Thần…
Tối hôm qua, rốt cuộc đã có chuyện quan trọng gì xảy ra, khiến anh ngay cả về nhà với Tiểu Dịch Thần cũng không về?
Mộ Uyển Nhu tức giận, nhất thời không nhịn nổi, tiện tay quăng chén sữa bò trên bàn xuống đất.
Cái chén vỡ ra, thủy tinh văng ra xung quanh, lập tức làm bị thương khuôn mặt của một người giúp việc.
“Mợ chủ, đừng nóng giận… Nhất định cậu chủ có chuyện gì đó quan trọng…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook