Cô Vợ Trăm Triệu Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 16: Cưng chiều đáng quý
Cậu bé cũng rất nhạy cảm, trừ Mộ Nhã Triết, tựa hồ đối với ai cũng thật hời hợt. Ngày thường đi ra ngoài với ba nhìn như một cái khuôn đúc, khuôn mặt nhỏ bé luôn lạnh lùng như một tấm băng, nói năng thận trọng, nghiêm túc giống như một tiểu đại nhân, nhìn qua không hề giống đứa trẻ ở độ tuổi này, cực kỳ thành thục.
Hồi đó ba bốn tuổi, Mộ Nhã Triết ở với cậu bé tương đối nhiều, cậu bé nguyên dạng chính là một tiểu ác ma, nghịch ngợm đùa dai, thường xuyên đùa bỡn, trêu đùa người làm của Mộ gia, mười phần hoạt bát lanh lợi.
Nhưng mà hai năm sau Mộ thị gặp phải vấn đề tài chính, Mộ Nhã Triết bề bộn nhiều việc, ngày thường không có ba ở bên người, cậu bé ngày càng trầm mặc ít nói, cũng không còn đùa nghịch người làm như trước nữa.
Có lúc, Mộ Uyển Nhu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, không tự chủ lại nghĩ tới Mộ Nhã Triết lúc bé, cũng là dáng vẻ lạnh lùng như vậy, không ai có thể thân cận với anh.
Nhưng mà cũng chỉ có thời điểm đang đối mặt với Mộ Nhã Triết, dù sao cũng là trẻ con, dù thế nào cũng không thoát khỏi tính tình đặc trưng của lứa tuổi này, có đôi khi nũng nịu, thỉnh thoảng vẫn làm mấy chuyện xấu tinh nghịch khiến người khác chú ý. Mà Mộ Nhã Triết cũng cưng chìều, dung túng nó, vì vậy ở trước mặt mỏi người, nhỏ Dịch Thần trước giờ vẫn vô pháp vô thiên.
Mộ Uyển Nhu phục hồi lại tinh thần, cười vẫy vẫy tay cậu bé: "Dịch Thần, tới đây!"
Nhỏ Dịch Thần nhìn cô, đi mấy bước, nhưng bỗng nhiên dừng lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ không tình nguyện, nhìn về phía ba.
Mộ Nhã Triết xoay người, nhìn thấy con trai, trên khuôn mặt lạnh lùng hòa hoãn đôi chút, ngồi xuống trên ghế salon, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào hai ban thon dài. Nhỏ Dịch Thần vừa thấy, tròng mắt cong cong, bay tới bên người anh. Mộ Nhã Triết dang hai cánh tay, đem cậu bé ôm vào người mindh.
Nhỏ Dịch Thần có đường nét ngũ quan giống anh như đúc, nhưng mi mắt hai mí, lại tuấn tú nhu hòa, không có vẻ lãnh khốc giống anh.
Giống như... Sáu năm trước, người con gái đã sinh ra nó.
Người đàn ông vặn nhẹ mi tâm, qua đêm đó, trong đầu anh vẫn luôn hiện lên hình ảnh người con gái thanh lệ thanh tục ấy một cách khó hiểu, ở dưới người anh, khi thì thẹn thùng, khi lại bàng hoàng, rồi sau đó là nghẹn ngào.
Cô bé kia, là một báu vật!
Anh thậm chí chưa kịp thưởng thức nhiều, cô bé kia liền biến mất ở trong thế giới của anh.
Sáu năm trước, vì sinh sớm, nhỏ Dịch Thần ra đời liền rất yếu ớt, anh biết được còn một đứa bé khác không thể giữ được, trong lòng ít nhiều có chút nuối tiếc.
Anh vẫn cho rằng lòng anh đã sớm cứng ngắc như băng, bang qua là bởi vì ba anh rất thích trẻ con, anh mới vì ông thỏa mãn nguyện vọng này, liền tìm một cô gái trẻ mang thai hộ.
Nhưng ;ại không ngờ rằng chỉ giữ lại được một đứa bé.
Anh vẫn cảm thấy tiếc nuối, cùng áy náy. Vì vậy đối với nhỏ Dịch Thần, anh vô cùng cưng chiều, quý mến cậu. Nhỏ Dịch Thần lớn lên rất khỏe mạnh. Chỉ là đối với mẹ Mộ Uyển Nhu thì không được gần gũi mà ngược lại có phần xa cách.
Đứa trẻ trời sinh tính đơn thuần, nhưng mười phần hiểu chuyện! Ngày thường ở Mộ gia, Mộ Uyển Nhu vô cùng cưng chiều cậu, thậm chí coi cậu như con của chính mình đẻ ra. Nhưng mà khi chỉ có Mộ Uyển Nhu và Dịch Thần ở chung một chỗ, ánh mắt cô nhìn cậu, khó tránh khỏi sự ghen tị và ác độc!
Cô hận mình không thể sinh con, đứa bé này cuối cùng cũng không phải con ruột cô! Cô có thể nhắm mắt coi như không để ý mà để cậu ở trong lòng sao?
Nhỏ Dịch Thần từ nhỏ đã đối với cô vô cùng hời hợt.
"ba, con muốn chơi xe ô tô điều khiển từ xa!"
"Xe ô tô điều khiển từ xa?" Mộ Nhã Triết nhíu mày một cái, "Trước kia con rất ghét mấy thứ loại này, sao bây giờ lại muốn chơi?"
"Con chính là muốn chơi mà!" Nhỏ Dịch Thần quyệt miệng một cái.
Mộ Nhã Triết trong mắt hiện lên một tia nhu tình hiếm thấy. " Được, ba mua cho con."
Hồi đó ba bốn tuổi, Mộ Nhã Triết ở với cậu bé tương đối nhiều, cậu bé nguyên dạng chính là một tiểu ác ma, nghịch ngợm đùa dai, thường xuyên đùa bỡn, trêu đùa người làm của Mộ gia, mười phần hoạt bát lanh lợi.
Nhưng mà hai năm sau Mộ thị gặp phải vấn đề tài chính, Mộ Nhã Triết bề bộn nhiều việc, ngày thường không có ba ở bên người, cậu bé ngày càng trầm mặc ít nói, cũng không còn đùa nghịch người làm như trước nữa.
Có lúc, Mộ Uyển Nhu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, không tự chủ lại nghĩ tới Mộ Nhã Triết lúc bé, cũng là dáng vẻ lạnh lùng như vậy, không ai có thể thân cận với anh.
Nhưng mà cũng chỉ có thời điểm đang đối mặt với Mộ Nhã Triết, dù sao cũng là trẻ con, dù thế nào cũng không thoát khỏi tính tình đặc trưng của lứa tuổi này, có đôi khi nũng nịu, thỉnh thoảng vẫn làm mấy chuyện xấu tinh nghịch khiến người khác chú ý. Mà Mộ Nhã Triết cũng cưng chìều, dung túng nó, vì vậy ở trước mặt mỏi người, nhỏ Dịch Thần trước giờ vẫn vô pháp vô thiên.
Mộ Uyển Nhu phục hồi lại tinh thần, cười vẫy vẫy tay cậu bé: "Dịch Thần, tới đây!"
Nhỏ Dịch Thần nhìn cô, đi mấy bước, nhưng bỗng nhiên dừng lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ không tình nguyện, nhìn về phía ba.
Mộ Nhã Triết xoay người, nhìn thấy con trai, trên khuôn mặt lạnh lùng hòa hoãn đôi chút, ngồi xuống trên ghế salon, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vào hai ban thon dài. Nhỏ Dịch Thần vừa thấy, tròng mắt cong cong, bay tới bên người anh. Mộ Nhã Triết dang hai cánh tay, đem cậu bé ôm vào người mindh.
Nhỏ Dịch Thần có đường nét ngũ quan giống anh như đúc, nhưng mi mắt hai mí, lại tuấn tú nhu hòa, không có vẻ lãnh khốc giống anh.
Giống như... Sáu năm trước, người con gái đã sinh ra nó.
Người đàn ông vặn nhẹ mi tâm, qua đêm đó, trong đầu anh vẫn luôn hiện lên hình ảnh người con gái thanh lệ thanh tục ấy một cách khó hiểu, ở dưới người anh, khi thì thẹn thùng, khi lại bàng hoàng, rồi sau đó là nghẹn ngào.
Cô bé kia, là một báu vật!
Anh thậm chí chưa kịp thưởng thức nhiều, cô bé kia liền biến mất ở trong thế giới của anh.
Sáu năm trước, vì sinh sớm, nhỏ Dịch Thần ra đời liền rất yếu ớt, anh biết được còn một đứa bé khác không thể giữ được, trong lòng ít nhiều có chút nuối tiếc.
Anh vẫn cho rằng lòng anh đã sớm cứng ngắc như băng, bang qua là bởi vì ba anh rất thích trẻ con, anh mới vì ông thỏa mãn nguyện vọng này, liền tìm một cô gái trẻ mang thai hộ.
Nhưng ;ại không ngờ rằng chỉ giữ lại được một đứa bé.
Anh vẫn cảm thấy tiếc nuối, cùng áy náy. Vì vậy đối với nhỏ Dịch Thần, anh vô cùng cưng chiều, quý mến cậu. Nhỏ Dịch Thần lớn lên rất khỏe mạnh. Chỉ là đối với mẹ Mộ Uyển Nhu thì không được gần gũi mà ngược lại có phần xa cách.
Đứa trẻ trời sinh tính đơn thuần, nhưng mười phần hiểu chuyện! Ngày thường ở Mộ gia, Mộ Uyển Nhu vô cùng cưng chiều cậu, thậm chí coi cậu như con của chính mình đẻ ra. Nhưng mà khi chỉ có Mộ Uyển Nhu và Dịch Thần ở chung một chỗ, ánh mắt cô nhìn cậu, khó tránh khỏi sự ghen tị và ác độc!
Cô hận mình không thể sinh con, đứa bé này cuối cùng cũng không phải con ruột cô! Cô có thể nhắm mắt coi như không để ý mà để cậu ở trong lòng sao?
Nhỏ Dịch Thần từ nhỏ đã đối với cô vô cùng hời hợt.
"ba, con muốn chơi xe ô tô điều khiển từ xa!"
"Xe ô tô điều khiển từ xa?" Mộ Nhã Triết nhíu mày một cái, "Trước kia con rất ghét mấy thứ loại này, sao bây giờ lại muốn chơi?"
"Con chính là muốn chơi mà!" Nhỏ Dịch Thần quyệt miệng một cái.
Mộ Nhã Triết trong mắt hiện lên một tia nhu tình hiếm thấy. " Được, ba mua cho con."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook