Cô Vợ Trăm Triệu Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 10: Hữu hữu
"Một trăm năm mươi nguyên, quá mắc..." Giọng nói non nớt có chút buồn bã tựa hồ không phù hợp với cái tuổi này, cậu bé cau mày giống như ông cụ non, bẻ đầu ngón tay tính toán một chút, lại ai ai thở dài, bả vai trùng xuống, tựa như thuộc về một thế giới u tối đơn độc.
Vân Thi Thi nhìn bộ dạng sa sút tinh thần của cậu như vậy không khỏi bật cười, trong bụng lại có chút khổ sở. nàng mím môi, đưa tay vỗ vào vai cậu một cái, đứa nhỏ bị hù dọa, xoay người lại, thấy là nàng, gò má đỏ lên, "Mẹ..."
"Mẹ tìm con lâu rồi đấy, không phải bảo con ngoan ngoãn đi theo mẹ sao, sao lại đi lung tung rồi?"
Vân Thi Thi cố làm ra dáng vẻ hung hăng, đửa nhỏ hiển nhiên càng áy náy, tay nhỏ bé dè dặt ôm cổ cô, lông mi hơi rũ xuống, đôi mắt to nháy một cái, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Mẹ đừng giận, Hữu Hữu sau này sẽ không đi lung tung nữa đâu!"
"Hữu Hữu ngoan!" nàng ngồi xổm xuống, ôm cậu, "Con đang nhìn cái gì vậy?"
Hữu Hữu theo bản năng chỉ chiếc hộp xe đua điều khiển từ xa kia, nhưng mà bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, đầu ngón tay co lại, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên cố làm bộ thoải mái nói: "Mẹ, Hữu Hữu chẳng qua nhìn một chút, một chút cũng không muốn mua a!"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt đứa nhỏ lại nhìn chằm chằm vào hộp đồ chơi xe đua điều khiển từ xa kia, ánh mắt hoàn toàn bán đứng cậu.
Vân Thi Thi không nén nổi sự lạnh lẽo, đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi đã khẩu thị tâm phi (Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo), trong lòng rõ ràng rất muốn mà, chẳng qua vì cô tiết kiệm chi tiêu, lúc này mới mạnh miệng nói!
Đửa nhỏ này thật là trời sinh ấm áp.
Cô cười một tiếng, vô cái đầu nhỏ nhắn của cậu, đứng dậy, đi tới trước quầy chỉ chiếc hộp xe đua điều khiển từ xa, Hữu Hữu nhìn chằm chằm vào chiếc đồ chơi kia, vừa liếc nhìn Vân Thi Thi, tựa như đoán được điều gì, con mắt hơi sáng lên, trên mặt đột nhiên đổi thành thần thái hưng phấn, chạy tới trước quầy, ngước đầu nhỏ mong mỏi nhìn chằm chằm cái túi trong tay nhân viên bán hàng, không chớp mắt.
Nhân viên đem chiếc hộp đồ chơi trên quầy hàng xuống, đứa nhỏ liền chạy tới đỡ lấy, vịn vào quầy hàng nhón chân lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ hài lòng.
Vân Thi Thi đi theo sau lưng, thấy mặt cậu cười rực rỡ, không khỏi lộ vẻ xúc động. Nếu như ngay cả nguyện vọng nho nhỏ của một đứa trẻ cũng không thỏa mãn được, cô quả thực không phải là một người mẹ tốt.
Nhiều năm qua như vậy, cô đối với đứa nhỏ này thiếu nợ rất nhiều.
Sáu năm trước, cô vì người đàn ông kia hạ sinh hai đứa trẻ sinh đôi, bởi vì sinh sớm, cả hai đứa bé thời điểm ra đời đều có chút yếu ớt, mà tình huống của Hữu Hữu nghiêm trọng hơn, cộng thêm lúc trong bụng mẹ, bị anh trai đoạt đi quá nhiều chất dinh dưỡng, vì vậy lúc ra đời Hữu Hữu không có hô hấp. Nghe cha nói, lúc anh trai ra đời liền bị đưa vào phòng trẻ sơ sinh, ngay sau đó liền bị tên bí thư kia sai người đưa ra khỏi bệnh viện, mà lúc này vì đỡ đẻ cho nàng, y tá bất ngờ phát hiện, Hữu Hữu lại có một chút hô hấp!
Vân Thi Thi nhìn bộ dạng sa sút tinh thần của cậu như vậy không khỏi bật cười, trong bụng lại có chút khổ sở. nàng mím môi, đưa tay vỗ vào vai cậu một cái, đứa nhỏ bị hù dọa, xoay người lại, thấy là nàng, gò má đỏ lên, "Mẹ..."
"Mẹ tìm con lâu rồi đấy, không phải bảo con ngoan ngoãn đi theo mẹ sao, sao lại đi lung tung rồi?"
Vân Thi Thi cố làm ra dáng vẻ hung hăng, đửa nhỏ hiển nhiên càng áy náy, tay nhỏ bé dè dặt ôm cổ cô, lông mi hơi rũ xuống, đôi mắt to nháy một cái, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Mẹ đừng giận, Hữu Hữu sau này sẽ không đi lung tung nữa đâu!"
"Hữu Hữu ngoan!" nàng ngồi xổm xuống, ôm cậu, "Con đang nhìn cái gì vậy?"
Hữu Hữu theo bản năng chỉ chiếc hộp xe đua điều khiển từ xa kia, nhưng mà bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, đầu ngón tay co lại, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên cố làm bộ thoải mái nói: "Mẹ, Hữu Hữu chẳng qua nhìn một chút, một chút cũng không muốn mua a!"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt đứa nhỏ lại nhìn chằm chằm vào hộp đồ chơi xe đua điều khiển từ xa kia, ánh mắt hoàn toàn bán đứng cậu.
Vân Thi Thi không nén nổi sự lạnh lẽo, đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi đã khẩu thị tâm phi (Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo), trong lòng rõ ràng rất muốn mà, chẳng qua vì cô tiết kiệm chi tiêu, lúc này mới mạnh miệng nói!
Đửa nhỏ này thật là trời sinh ấm áp.
Cô cười một tiếng, vô cái đầu nhỏ nhắn của cậu, đứng dậy, đi tới trước quầy chỉ chiếc hộp xe đua điều khiển từ xa, Hữu Hữu nhìn chằm chằm vào chiếc đồ chơi kia, vừa liếc nhìn Vân Thi Thi, tựa như đoán được điều gì, con mắt hơi sáng lên, trên mặt đột nhiên đổi thành thần thái hưng phấn, chạy tới trước quầy, ngước đầu nhỏ mong mỏi nhìn chằm chằm cái túi trong tay nhân viên bán hàng, không chớp mắt.
Nhân viên đem chiếc hộp đồ chơi trên quầy hàng xuống, đứa nhỏ liền chạy tới đỡ lấy, vịn vào quầy hàng nhón chân lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ hài lòng.
Vân Thi Thi đi theo sau lưng, thấy mặt cậu cười rực rỡ, không khỏi lộ vẻ xúc động. Nếu như ngay cả nguyện vọng nho nhỏ của một đứa trẻ cũng không thỏa mãn được, cô quả thực không phải là một người mẹ tốt.
Nhiều năm qua như vậy, cô đối với đứa nhỏ này thiếu nợ rất nhiều.
Sáu năm trước, cô vì người đàn ông kia hạ sinh hai đứa trẻ sinh đôi, bởi vì sinh sớm, cả hai đứa bé thời điểm ra đời đều có chút yếu ớt, mà tình huống của Hữu Hữu nghiêm trọng hơn, cộng thêm lúc trong bụng mẹ, bị anh trai đoạt đi quá nhiều chất dinh dưỡng, vì vậy lúc ra đời Hữu Hữu không có hô hấp. Nghe cha nói, lúc anh trai ra đời liền bị đưa vào phòng trẻ sơ sinh, ngay sau đó liền bị tên bí thư kia sai người đưa ra khỏi bệnh viện, mà lúc này vì đỡ đẻ cho nàng, y tá bất ngờ phát hiện, Hữu Hữu lại có một chút hô hấp!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook