Vừa lên thuyền, nhóm người Nhậm Khả lập tức bị sự hào nhoáng này làm cho chấn động, kể cả là Trương Chi Ngang có kiến thức sâu rộng cũng không khỏi líu lưỡi.

Không bao lâu sau, từ trong khoang thuyền có ba người đàn ông trẻ trung mặc thường phục bước ra.

Có câu tục ngữ rất hay đó là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Bạn của playboy cũng giống như playboy, mặc áo sơ mi sặc sỡ với quần đùi, mắt cao hơn đầu rồi hứng thú quan sát bọn họ.

Châu Mục Phàm giới thiệu mấy người đó: “Đây là bạn của tôi, Lưu Học Khiêm, Lý Thiếu Huyên, Du Hạ.

Đây chính là ê-kíp chương trình Chuyến đi của tuổi trẻ mà tôi nói.”

“Chào mọi người.”

Thân là nhà sản xuất, Tô Cẩm chủ động chào hỏi: “Chào mọi người, tôi là nhà sản xuất chương trình này.

Cảm ơn lời mời hào phóng của mọi người, không biết các anh có gì cần chú ý trong quá trình quay phim không?”

“Chú ý an toàn là được.”

“Tôi hiểu rồi.”

Nói xong, tổ nhân viên quay phim bắt đầu bận rộn bù đầu.

Du thuyền rời bến cảng, chậm rãi hướng về biển cả vô tận.

Trên quán bar ở tầng hai của du thuyền, Lưu Học Khiêm nhìn Châu Mục Phàm rót rượu cho anh ta: “Thú vị không? Chúng ta đã thỏa thuận ra ngoài chơi và dẫn theo một nhóm mỹ nữ tới rồi mà, chuyện gì đã xảy ra vậy? Có nhiều máy quay quay phim thế này, làm sao mà chơi vui được?”

“Nhịn đi nhịn đi, kiên nhẫn chút, ngày mai tôi sẽ có sắp xếp, được không?”

“Tôi hỏi cậu, cậu có ý gì?”

“Thấy Minh Vi chưa?’’

“Thấy rồi.”

“Thế nào?”

Nhóm người Lưu Học Khiêm ngầm hiểu ý nhau: “Tôi đang bảo sao thằng nhãi như cậu lại tự dưng đổi tính đổi nết, thì ra là có âm mưu này à? Được thôi, lần này tôi giúp cậu.”

“Anh em tốt.”


“Nhưng cậu nói đi, ai bắt nạt em gái của cậu?”

“Cô gái đi bên cạnh Minh Vi, Tống Vãn Huỳnh.”

“Tống Vãn Huỳnh?” Lưu Học Khiêm lẩm bẩm cái tên này, hình như có cảm giác đã từng nghe thấy: “Sao tôi cảm thấy từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi.”

“Từng nghe thấy à?”

Mấy năm nay Lưu Học Khiêm ở nước ngoài nên không tiếp xúc với các mối quan hệ trong nước, nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không nhớ ra cái tên này nên đành lắc đầu: “Hơi ấn tượng, nhưng không nhớ ra.”

“Không nhớ ra thì thôi.”

“Anh họ.” Lý Đô Mật đi từ trên boong tàu xuống, đi tới bên cạnh Châu Mục Phàm rồi chào hỏi từng người trong nhóm Lưu Học Khiêm: “Anh họ, chuyện hôm nay cảm ơn anh.”

“Cảm ơn cái gì?”

Lý Đô Mật tỏ ra tủi thân: “Anh họ, em nói anh nghe.

Ả Tống Vãn Huỳnh kia thật sự rất biết cách bắt nạt người khác, em tham gia chương trình này sắp bị cô ta ức hiếp tới chết rồi.

Cũng may anh tới, có thể làm chỗ dựa trút giận cho em.”

“Cô gái Tống Vãn Huỳnh kia, lai lịch thế nào em có biết không?”

“Em xem qua thông tin cá nhân của cô ta thôi, cũng chỉ xuất thân từ gia đình bình thường, không có bối cảnh gì.”

“Thế sao cô ta lại đi cạnh Minh Vi được?”

“Hừ, chẳng phải nhờ cái miệng lẻo mép dẻo mồm đấy thôi sao, để cho chị Minh Vi chăm sóc cô ta đủ đường.”

Châu Mục Phàm cười nhạt: “Thì ra là thế.”

“Anh họ, lát nữa anh nhất định phải dạy dỗ cô ta cho thật tốt nhé.”

“Ừm.” Châu Mục Phàm đứng dậy đi lên boong trên.

Du thuyền đang dừng trên một hòn đảo nhỏ trong thánh địa lặn.

Tống Vãn Huỳnh và mấy người khác đã thay đồ tắm xong xuôi, Nhậm Khả đang kéo Tống Di muốn tham gia ván trượt với mô tô trên nước theo lời giới thiệu của nhân viên trên tàu.

“Không không, không được đâu! Chị Nhậm Khả, em sợ lắm.”

“Sợ cái gì chứ, chị đứng ngay sau em mà.


Đừng sợ, làm gì cũng phải có lần đầu tiên, có chị ở đây, em không sao đâu.”

“A a a…”

Tiếng thét chói tai sợ hãi vang lên.

Một chai Champagne đặt keng lên bàn trước mặt mấy người, Châu Mục Phàm mỉm cười nhìn những người ngồi đối diện: “Sao lại ngồi đây hết vậy, không đi chơi sao?”

Trương Chi Ngang giơ chiếc tay quấn đầy băng gạc của mình: “Tôi bị thương, bác sĩ có dặn không được dính nước.”

Tống Vãn Huỳnh lịch sự mỉm cười: “Kỹ năng bơi của tôi không tốt lắm.”

Vẻ mặt Minh Vi thờ ơ: “Tôi không có hứng thú.”

“Thế tốt rồi, mấy người chúng ta chơi với nhau đi.”

“Chơi gì vậy?” Lý Đô Mật đi theo Châu Mục Phàm từ trong khoang thuyền đi ra: “Thêm em nữa.”

“Trò chơi đơn giản nhất.” Châu Mục Phàm lấy ra mấy chung xúc xắc từ trong ngăn kéo dưới bàn: “Chúng ta chơi xúc xắc, ai thua thì phải uống rượu, sao hả?”

Tống Vãn Huỳnh nhìn Lý Đô Mật ngồi cạnh Châu Mục Phàm, biết ngay đây là vì cô, nhưng mà…

Cô cầm một chung xúc xắc trong đó lên rồi cười nói: “Được thôi.”

Minh Vi nhìn về phía cô: “Em muốn chơi à?”

“Chơi chứ, sao lại không chơi? Cậu Châu đây đã ngỏ ý mời chúng ta lên du thuyền chơi rồi, chúng ta cũng không thể làm cậu Châu mất hứng chứ?”

Trương Chi Ngang nghe thế cũng cầm một chung xúc xắc lên: “Tôi cũng lấy một cái.”

“Anh thì thôi đi, tay bị thương thế còn chơi xúc xắc gì nữa.”

Châu Mục Phàm nhíu mày: “Chỉ hai ta chơi thì đâu có gì vui nữa?”

“Chẳng phải còn có Lý Đô Mật ở đây sao, cùng chơi đi.”

Lý Đô Mật do dự.

Tống Vãn Huỳnh lại thêm lửa vào: “Không thể nào, đừng nói là cô không dám chơi đấy nhé Lý Đô Mật? Thật ra không dám chơi thì cũng không sao, tôi cũng chẳng có cách nào.


Cô ngồi cạnh xem bọn tôi chơi thì cũng giống thế thôi.”

Lý Đô Mật rất dễ trúng chiêu nói khích của Tống Vãn Huỳnh, cô ta lập tức ngồi xuống bên Châu Mục Phàm rồi cầm một chung xúc xắc lên: “Chơi thì chơi, ai sợ chứ!”

Minh Vi cũng lấy một chung xúc xắc và nói: “Tính cả tôi nữa.”

Châu Mục Phàm nhướng mày: “Triển thôi.”

Mấy người cùng nhau lắc chung xúc xắc, năm viên xúc xắc đang lắc trong chung xúc xắc, một lúc sau, tất cả đều đặt chung xúc xắc xuống bàn.

Tống Vãn Huỳnh nâng chung xúc xắc lên nhìn số điểm bên trong, sau đó hô lên: “Bốn con bốn.”

Minh Vi liếc nhìn xúc xắc trong cốc: “Năm con bốn.”

Châu Mục Phàm nhìn hai người: “Bảy con bốn.”

Lý Đô Mật nâng chung xúc xắc của mình lên xem, một số bốn cũng không có nhưng cô ta vẫn gân cổ hô: “Tám con bốn!”

Tống Vãn Huỳnh cười khẽ với cô ta: “Mở.”

Lý Đô Mật sững sờ: “Mở?”

“Đúng, tôi mở cô.”

“...” Lý Đô Mật cau mày chán nản: “Mới ván đầu mà chị đã mở em?”

“Đúng thế, có việc gì sao?”

“Chị nhắm vào em đấy à?”

“Chơi vui thôi mà, đừng nói là ngay cả cái này cô cũng không biết chơi chứ?” Tống Vãn Huỳnh mở chung xúc xắc trước mặt ra: “Ba con bốn.”

Minh Vi cũng mở chung xúc xắc của mình ra: “Hai con bốn.”

Châu Mục Phàm liếc nhìn Lý Đô Mật rồi mở chung xúc xắc trước mặt cô ta ra: “Một con bốn còn không có, Lý Đô Mật, em hô cái gì mà hô!”

Lý Đô Mật mở chung xúc xắc của Châu Mục Phàm ra, thấy trong cốc anh ta chỉ có hai số bốn thì chán nản: “Anh họ, anh cũng chỉ có hai con bốn thôi mà, anh kêu gì tận bảy con bốn?”

“...” Châu Mục Phàm bị cô ta làm cho tức cười, rót ly rượu cho cô ta: “Uống đi.”

Nhận thua, Lý Đô Mật bưng ly rượu lên rồi cau mày nhấp từng ngụm một.

Ván thứ hai vẫn là Tống Vãn Huỳnh hô đầu tiên.

“Năm con sáu.”

Minh Vi liếc nhìn điểm: “Bảy con sáu.”

Châu Mục Phàm im lặng một lúc: “Tám con sáu.”


Lý Đô Mật nhìn xúc xắc trong cốc, bên trong có ba con sáu thì cười hô: “Chín con sáu!”

Cô ta nhìn thấy biểu cảm của Tống Vãn Huỳnh như đang nói, có bản lĩnh cô mở tôi xem.

Tống Vãn Huỳnh mỉm cười: “Mở.”

“...” Lý Đô Mật nghiến răng: “Tống Vãn Huỳnh, có phải chị đang nhằm vào em không? Sao cứ mở em thế?”

“Cô là người sau tôi, tôi không mở cô thì mở ai?”

“Được! Mở thì mở!” Lý Đô Mật mở xúc xắc của mình ra: “Em có ba con sáu, em không tin là ba người gộp lại không ra sáu con sáu.”

Tống Vãn Huỳnh mở xúc xắc ra: “Ba con sáu.”

Minh Vi nâng chung xúc xắc lên: “Một con sáu.”

Lòng Lý Đô Mật tràn đầy mong đợi nhìn về phía Châu Mục Phàm: “Anh họ, anh có hai con sáu chứ?”

Châu Mục Phàm mở chung xúc xắc, một con sáu cũng không có.

“Anh họ! Một con sáu anh cũng không có, sao lại kêu tám con sáu làm gì chứ!”

Châu Mục Phàm lại tức cười thêm: “Minh Vi hô bảy con sáu, anh không hô tám con sáu thì hô cái gì?”

“Anh có thể mở chị ấy mà! Không thể chơi với mấy người như này được, không được, em muốn ngồi ở đây.” Lý Đô Mật thua hai vòng liên tiếp: “Em muốn ngồi cạnh chị, Tống Vãn Huỳnh.”

“Được thôi.”

Tống Vãn Huỳnh không ngần ngại đổi chỗ ngồi với Lý Đô Mật.

Trò chơi lại bắt đầu lần nữa.

Mấy người lắc chung xúc xắc, khi xúc xắc trong tay rung lắc, bụi cũng rơi theo.

Tống Vãn Huỳnh nhìn chung xúc xắc rồi hô đầu tiên: “Bốn con một.”

Lý Đô Mật nhìn điểm của mình, hừ một cái: “Sáu con một.”

Minh Vi im lặng một lúc: “Tám con một.”

“Tám con một? Giả sử Tống Vãn Huỳnh có bốn con một, Lý Đô Mật có hai con một, vậy thì cô cũng có hai con một? Tiếc quá, một con một tôi cũng không có, nhưng mà chơi thôi mà, quan trọng là vui vẻ.” Châu Mục Phàm mỉm cười: “Chín con một.”

Tống Vãn Huỳnh hô: “Mười con một.”

“Mười con một? Chị đúng là dám hô đấy nhỉ?” Như bắt được điểm yếu của Tống Vãn Huỳnh, Lý Đô Mật quả quyết hô: “Em mở chị!”

“Mở tôi? Cô chắc chắn mở tôi không? Nếu như mọi người bỏ ra mà đúng mười con một, cô phải uống rượu đấy.”

“Em muốn mở chị, em có hai con một, anh họ một con một cũng không có, chị với chị Minh Vi lấy đâu ra tận tám con chứ? Em không tin chị may mắn như thế!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương