Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì
-
Chương 31
Chẳng mấy chốc, vụ việc ê-kíp chương trình Chuyến đi của tuổi trẻ đụng phải băng cướp ‘tốc độ’ đã nhanh chóng leo lên hot search.
Sự việc khủng khiếp như thế cũng mau chóng gây xôn xao dư luận.
Không ít người hâm mộ bày tỏ sự lo lắng về những gì xảy ra với ê-kíp chương trình.
Tuy nhiên, sau khi bên ê-kíp đăng tải lên tài khoản Weibo giải thích toàn bộ quá trình xảy ra vụ cướp ‘tốc độ’ ngày hôm đó, sự lo lắng của mọi người lại chuyển thành than thở vì không ngờ an ninh nước ngoài hỗn loạn như thế.
Dù vậy, cũng có một số bộ phận người hâm mộ đã lên tiếng chỉ trích kịch liệt rằng ê-kíp chương trình chọn địa điểm ở nước ngoài mà tại sao lại không bảo đảm an ninh trật tự chút nào như thế.
Đoàn người Tô Cẩm và Hứa Bạc Châu đi ra khỏi đồn cảnh sát, cảnh sát địa phương làm bản báo cáo cho họ và cũng tỏ ý rằng nếu như vụ án có gì tiến triển thì nhất định sẽ thông tin sớm cho bọn họ.
Nhưng nhóm của Tô Cẩm cũng thừa hiểu rằng vụ cướp ‘tốc độ’ này chắc chắn sẽ chẳng ra đâu vào đâu.
Dẫu sao thì cảnh sát cũng cần có thời gian để tìm người giải quyết vụ án, chưa kể những vụ cướp này lại xảy ra rất thường xuyên nữa.
Bọn họ chỉ có thể ở lại đây vài ngày, chắc chắn cảnh sát cũng không thể tìm ra thủ phạm nhanh như vậy được.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Tô Cẩm gọi điện cho Minh Vi và hỏi tình hình trong bệnh viện.
Khi biết Minh Vi và những người khác đã rời khỏi bệnh viện thì bọn họ cũng quay lại nơi ở.
Vừa vào đến cửa, Tô Cẩm thấy cánh tay được băng bó bằng gạc của Trương Chi Ngang mà không khỏi lo lắng: “Cậu thế nào rồi? Cậu không sao chứ?”
Trương Chi Ngang lắc lắc cánh tay bị thương của mình: “Không sao đâu.
Chỉ là vết xước nhỏ do mảnh kính đâm vào thôi, bôi thuốc mấy ngày nữa là ổn rồi.
Vết thương này nhỏ ấy mà, không phải lo lắng đâu.”
Tâm trạng Tô Cẩm không hề thoải mái chút nào, tuy vụ cướp ‘tốc độ’ xảy ra đột ngột nhưng dù sao đó cũng là một tai nạn xảy ra trong chương trình của cô ấy, dù thế nào đi nữa cô ấy cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm và sự tự trách.
Cô ấy nhìn những sắc mặt khác nhau của mọi người: “Xin lỗi mọi người, chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự quá đột ngột.
Nhưng xin mọi người đừng quá lo lắng, tôi nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời.”
Công việc quay chụp đành phải tạm hoãn.
Tất nhiên là xảy ra chuyện như thế thì cũng chẳng còn ai có tâm trạng đâu mà đi quay phim nữa.
Mọi người cùng về phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng, Tống Vãn Huỳnh đang gọi video với Tống Chính Huy.
Lúc đọc được tin tức, người yêu thương con gái như Tống Chính Huy suýt nữa thì ngất xỉu.
Vì thế, sau khi gọi video và thấy được toàn thân Tống Vãn Huỳnh, chắc chắn hỏi đi hỏi lại cô không có vấn đề gì thì mới yên tâm.
Nhưng ngẫm lại cảnh tượng trong vụ cướp ‘tốc độ’ đó thật khiến người khác kinh hãi, ông lại tận tình khuyên nhủ Tống Vãn Huỳnh: “Vãn Huỳnh à, dạo này ở nước ngoài có nhiều vụ biểu tình hỗn loạn lắm.
Giờ chương trình cũng không ghi hình nữa, hay là ba sang đón con về nhé?”
“Thôi mà ba, chương trình này chính con cũng rất mong chờ được phát sóng.
Bây giờ ngay cả chị Minh Vi còn chưa nói gì hết, con mà vội vàng về nước thì khác nào loại người thích quẳng gánh giữa đường chứ?”
“Chuyện này mà gọi là quẳng gánh giữa đường cái gì, cái này liên quan tới mạng sống đấy! Hôm nay con có thể may mắn bình an vô sự, thế rồi lần sau thì sao? Nhỡ có chuyện gì thì làm sao!”
“Sao ba lại không mong con gặp may mắn thế chứ? Vận may của con cũng đâu đến nỗi tệ như vậy, lấy đâu ra còn lần tiếp theo có chuyện nguy hiểm tính mạng như vậy nữa.”
“Con cũng biết là nguy hiểm đến tính mạng à? Phủi phui phủi phui! Ba lỡ lời, nhưng mà con không về nước thì ba không thể nào yên tâm ngủ ngon được.”
“Chắc chắn ngày mai chị Tô Cẩm sẽ giải thích mọi chuyện xảy ra với chương trình cho bọn con nghe nên ba cứ yên tâm đi.
Sau này con sẽ tự lo cho bản thân thật tốt, ba cũng thế, ngủ sớm dậy sớm nhé, đừng suy nghĩ lo lắng cho con quá.”
Tống Chính Huy thở một hơi thật sâu: “Thôi được rồi, ba không nói lại con.
Mà phải rồi, xảy ra chuyện lớn thế này Văn Nghiễn có liên lạc với con không?”
“Mẹ có gọi cho con mấy cuộc, con đang chuẩn bị gọi lại cho mẹ thì ba gọi video tới đó.” Tống Vãn Huỳnh quay đầu nhìn Minh Vi đang gọi video với bà Văn: “Minh Vi đang gọi video với mẹ.”
“Ba đang nói Văn Nghiễn.”
“À, anh ấy không có gọi con.”
Sắc mặt Tống Chính Huy lập tức tối sầm lại: “Con gặp chuyện lớn như thế mà ngay cả cuộc gọi cũng không có! Nó làm chồng kiểu gì thế?!”
Tống Vãn Huỳnh cũng chẳng mong đợi gì vào việc Văn Nghiễn sẽ gọi điện cho cô, và cũng chẳng thấy lạ khi Văn Nghiễn không gọi.
Dù sao thì trong suy nghĩ của Văn Nghiễn vốn không có cô, cả ngày anh chỉ bận rộn với công việc, có khi bây giờ vẫn đang vùi đầu trong một đống dự án thu mua, lấy đâu ra thời gian mà gọi điện cho cô chứ?
“Ba, ba đừng nói như vậy.
Anh ấy không thích con, không gọi điện cho con cũng là chuyện bình thường mà.”
“Nhưng con là vợ của nó!”
“Chỉ là vợ của anh ấy mà thôi.”
“...” Tống Chính Huy xua tay: “Thôi thôi thôi, con cứ bao che cho nó đi, ba nói một câu cũng không được.”
“?” Tống Vãn Huỳnh khó hiểu, cô bao che cho Văn Nghiễn từ khi nào trời?
“Được rồi, không nói nữa.
Hôm nay con bị dọa thế chắc sợ lắm, mau đi ngủ sớm đi cho khỏe.
Mà phải nhớ kỹ là sau này có gặp chuyện gì cũng phải bảo vệ bản thân mình trước tiên, cũng nhất định phải gọi điện cho ba trước tiên có biết không?”
Tống Vãn Huỳnh gật đầu: “Vâng ạ, con biết rồi, ba cũng nhớ ngủ sớm đi nhé.”
Cúp máy, Tống Vãn Huỳnh nhanh chóng chạy tới bên cạnh Minh Vi rồi nở một nụ cười ngọt ngào với bà Văn trong điện thoại: “Mẹ ơi, con đây!”
“Ôi trời, Vãn Huỳnh, mau cho mẹ xem con có bị thương không hả?”
“Không có đâu!” Tống Vãn Huỳnh đứng thẳng người dậy, đứng cách điện thoại khoảng một cánh tay rồi nhảy nhót mấy cái: “Mẹ xem đi, cơ thể con rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì cả.
Hôm nay may là có chị Minh Vi và một người bạn khác, không thì chắc con thảm thương lắm.”
“Mẹ đã xem video rồi, cũng may là con không sao, nếu không… Con mà có chuyện gì thì mẹ biết nhắn nhủ với mẹ con sao được đây.”
Tống Vãn Huỳnh cố gắng nở một nụ cười thoải mái như không có việc gì: “Mẹ đừng thế mà.
Chẳng phải con vẫn ổn đó sao, còn nhảy nhót tưng bừng được nè, không có việc gì đâu mẹ.”
Thấy Tống Vãn Huỳnh vẫn còn sức huyên thuyên được, nỗi lo của bà Văn cuối cùng cũng tan biến: “Con đây là may mắn lắm đấy! Nhưng mà mẹ nghĩ con nên bỏ tham gia chương trình này đi thì hơn, bên nước ngoài bây giờ nguy hiểm loạn lạc quá đi mất.
Cả con cũng thế nữa, Vi Vi, hai ngày nữa con với Vãn Huỳnh cùng nhau về đi, sau này vẫn còn nhiều chương trình mà, được không?”
Thấy vẻ mặt như muốn nói lại thôi của Minh Vi, Tống Vãn Huỳnh đành chủ động nói: “Mẹ, mẹ biết mà.
Chị Minh Vi với chị Tô Cẩm là bạn thân cực thân đấy.
Trước đây chị Tô Cẩm đã giúp chị Minh Vi rất nhiều rồi, lần này ê-kíp của chị Tô Cẩm gặp hoạn nạn mà mẹ bảo chị Minh Vi rời khỏi chương trình thì có cạn tàu ráo máng quá không chứ.”
“Ý mẹ không phải như thế, mẹ chỉ lo cho hai đứa thôi.”
“Mẹ yên tâm đi, mai chị Tô Cẩm sẽ giải thích rõ ràng cho chúng con.
Với lại, sau này chắc chắn bọn con cũng biết tự bảo vệ mình cho tốt mà.”
Bà Văn thở dài một hơi, nhẹ tới mức khó có thể nghe được: “Vi Vi, vừa rồi mẹ lỡ miệng, con đừng nghĩ nhiều nhé.”
Minh Vi khẽ đáp: “Mẹ, con hiểu ý của mẹ mà.”
“Được rồi, mẹ thấy hai đứa không sao là mẹ yên tâm rồi.
Ra đường ở nước ngoài thì cứ phải bảo vệ bản thân cho kỹ, xảy ra bất cứ chuyện gì thì phải gọi điện về cho ba mẹ trước tiên, đã nhớ chưa?”
“Dạ, con nhớ rồi!”
“Ừm thôi, mẹ không làm phiền các con nghỉ ngơi nữa.
Ngủ ngon nhé!”
“Tạm biệt mẹ.”
Bà Văn cầm chiếc điện thoại sau khi đã cúp máy, nỗi lo lắng bất an trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.
Hai đứa nhỏ không sao, đúng là ông trời phù hộ mà.
Nhưng mà, sao bà cứ cảm thấy như đã quên chưa nói điều gì đó.
Ở bên khác, nụ cười trên mặt Tống Vãn Huỳnh dần tắt sau khi cô cúp máy.
Dù cô có cố gắng tỏ ra không sao trước mặt ba mẹ thì trong lòng vẫn rất hoang mang, lo lắng vì thực sự vừa trải qua một chuyện rất nguy hiểm.
“Chị à, chị nghĩ chị Tô Cẩm sẽ giải quyết chuyện này như thế nào đây?”
Minh Vi im lặng một lúc: “Chị không biết, nhưng dù cô ấy có quyết định ra sao thì chị vẫn sẽ ủng hộ.”
“Chị, quyết định của chị cũng là quyết định của em, em cũng ủng hộ chị Tô Cẩm!”
“Em không sợ à?”
“Sợ chứ! Nhưng em đã xin chị Tô Cẩm để được tham gia chương trình này đó.
Dù cho không thể thêu hoa trên gấm nhưng em cũng không thể làm loại người vô lương tâm bỏ đá xuống giếng như vậy được.”
Minh Vi bật cười, cơn chấn động tác động lên bả vai cứng đơ khiến cơn đau từ đâu lan ra khắp toàn thân, cô ấy không khỏi khẽ rít lên “A.”
“Chị, chị sao vậy?”
Minh Vi ôm lấy bả vai, cố nén cơn đau: “Hình như sau lưng hơi đau một chút.”
“Đau hả? Có chuyện gì vậy? Để em xem thử.”
Minh Vi cởi cúc áo sơ mi, vết máu ứ bầm thâm tím to đùng nằm trên bả vai phía sau lưng đột ngột hiện ra trước mặt Tống Vãn Huỳnh.
Tống Vãn Huỳnh hoảng sợ kêu lớn: “Chị, chị bị thương sao?”
“Chị bị thương ư?” Minh Vi đưa tay chạm vào chỗ đó, lúc chạm tay vào vệt máu đọng thì cơn đau lại truyền tới rõ ràng hơn nữa.
Tống Vãn Huỳnh cau chặt mày: “Chị, để em đưa chị đi bệnh viện.”
Minh Vi bình tĩnh hỏi lại: “Rách da à?”
“Không phải, chỉ là máu bầm thôi nhưng mà to với nặng lắm.”
“Không rách thì tốt rồi, không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu, bôi thuốc vào là được.”
“Không đi bệnh viện thật ạ? Nhưng mà nhìn chỗ máu bầm này trông nặng lắm, nhỡ ảnh hưởng đến xương cốt…”
Minh Vi cử động bả vai dưới, cảm nhận cơn đau từ chỗ máu bầm lan sang cơ bắp, lắc đầu: “Không sao đâu.
Chắc chỉ bị thương ngoài da thôi, không đến nỗi ảnh hưởng đến xương cốt.
Chị nhớ trong nhóm ê-kíp có chuẩn bị thuốc, em bôi giúp chị được không? Chị không chạm được đến đó.”
Thấy Tống Vãn Huỳnh đứng yên, Minh Vi bèn đứng dậy định tự mình xuống nhà lấy thuốc bôi.
Tống Vãn Huỳnh vội giữ cô ấy lại: “Chị đừng nhúc nhích, để em đi!”
Biết mình không thể nào lay chuyển được ý của Minh Vi nên Tống Vãn Huỳnh đành nhanh chóng chạy xuống dưới nhà tìm thuốc ở chỗ ê-kíp, sau đó lại phi như bay lên tầng.
“Chị à, nhân viên nói thuốc mỡ này phải xoa đều trong lòng bàn tay rồi mới bôi lên chỗ bầm tím.
Với cả phải dùng lực nắn bóp thì nó mới dễ hấp thu, hiệu quả mới rõ ràng được, chị chịu khó một chút nhé.”
Minh Vi khẽ gật đầu.
Tống Vãn Huỳnh xoa thuốc mỡ trong lòng bàn tay đến khi nóng lên rồi lấy một lượng lớn thuốc mỡ bôi lên chỗ máu bầm trên lưng Minh Vi, cơn đau buốt do sự cọ xát nhẹ nhàng không khỏi khiến Minh Vi cau mày.
“Chị, chị đau lắm hả? Em sẽ làm nhẹ chút.”
“Không sao.”
Tống Vãn Huỳnh mím môi, yên lặng bôi đều thuốc mỡ lên lòng bàn tay, dùng lực một chút rồi xoa nhẹ theo chiều kim đồng hồ.
“Chị ơi, những vết bầm tím ở đây là do em phải không?”
Tình thế lúc đó hỗn loạn đến mức Minh Vi hoàn toàn không nhớ vết bầm tím trên lưng mình đến từ đâu, cô ấy chỉ nhớ mình đang bảo vệ Tống Vãn Huỳnh trong vòng tay, có lẽ là lúc bọn cướp dùng thanh sắt đập vỡ kính.
“Muốn trách cũng phải trách lũ cướp kia, liên quan gì đến em đâu?”
“Nhưng nếu không phải vì bảo vệ em thì chị cũng không bị thương.”
“Chị là người đưa em đến chương trình này nên chị phải là người có trách nhiệm với em nhất, sao chị lại có thể trơ mắt nhìn em bị thương chứ?”
Bàn tay xoa xoa dừng lại một lát, Tống Vãn Huỳnh thấp giọng nói: “Trước đây em đã làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng chị vẫn quan tâm và bảo vệ em dù chúng mình có nhiều hiềm khích như vậy trong quá khứ, chị, sao chị lại tốt như thế chứ.”
Minh Vi bật cười: “Không phải em nói đấy sao? Em đã không còn là Tống Vãn Huỳnh trước đây nữa, em cũng biết sai rồi mà hàng ngày đều đang sửa đổi bản thân, tất nhiên chị cũng phải bảo vệ em cho tốt.
Hơn nữa, chúng ta còn là người một nhà, người một nhà thì phải bảo vệ nhau, đúng không?”
Giọng của Tống Vãn Huỳnh lại nhỏ hơn nữa, mãi lâu sau mới thốt ra được một chữ: “Ừm.”
Có lẽ nhận thấy Tống Vãn Huỳnh cảm thấy có lỗi nên Minh Vi vẫn tỏ ra rất thoải mái, cô ấy cười nói: “Em đừng nhìn những vết bầm tím này mà sợ.
Trước đây lúc còn ở đoàn làm phim, trên người chị cũng thường xuyên có vết bầm, va chạm liên tục nên là chuyện rất bình thường, hai ba ngày là khỏi thôi.”
Tống Vãn Huỳnh không nói gì, kiên nhẫn xoa vết máu bầm trên lưng cô ấy.
Một lúc sau, cảm nhận được thuốc mỡ trong lòng bàn tay đã thấm gần hết thì cô mới buông tay ra.
Làn da Minh Vi trắng nõn, vệt máu bầm lúc này lại càng đáng sợ hơn dưới sự nắn bóp hồi lâu của Tống Vãn Huỳnh, Tống Vãn Huỳnh thấy thế thì lại càng cau mày hơn.
Minh Vi cài cúc áo sơ mi, nhìn gương mặt Tống Vãn Huỳnh nhăn nhó lại như cái bánh bao của Tống Vãn Huỳnh thì không khỏi bật cười: “Được rồi, đừng cau mày nữa.
Nhìn em cứ như chị mắc bệnh nan y không bằng.”
Tống Vãn Huỳnh yên lặng đóng nắp chai thuốc lại rồi cất đi, tự nhủ: “Thuốc này cần bôi ba lần một ngày để mau lành.”
"Đừng chỉ chú ý đến chị, tay của Trương Chi Ngang cũng bị kính cửa sổ ô tô làm bị thương nặng.
Lát nữa em cũng qua hỏi thăm anh ấy rồi cảm ơn tử tế nhé.”
“Ừm, em biết rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook