Cô Vợ Trà Xanh Lại Có Tâm Tư Xấu Xa Gì
-
Chương 23
“??? Sao bỗng nhiên bị ngắt kết nối rồi! Tôi còn muốn biết Minh Vi nói gì với đứa trà xanh kia nữa!”
“Làm cái gì đấy? Vào lúc quan trọng thế này lại ngắt kết nối là sao?”
“Còn là Minh Vi ra hiệu tắt máy quay nữa, là do phần sau quá đẫm máu, bạo lực nên không thể cho chúng ta xem sao ha ha ha ha.
”
“Lý Đô Mật đáng thương ghê, trà xanh với ai mà chẳng được, cớ sao lại trà xanh với Minh Vi chứ, như này chẳng phải đá vào tấm ván sắt rồi sao?”
“Mặc dù ban ngày trên đường đi du lịch Minh Vị bị Lý Đô Mật kè kè bên cạnh kéo đi nhưng thỉnh thoảng cô ấy vẫn quay đầu nhìn Tống Vãn Huỳnh, Tống Vãn Huỳnh! Cô nhìn thấy chưa! Trong lòng chị cô vẫn lo lắng cho cô đấy!”
“Không phải đấy chứ, mấy người đang diễn kịch ở phần bình luận sao? Tống Vãn Huỳnh thể hiện rõ ràng như vậy mà mấy người vẫn không nhìn ra à? Để tui phân tích tâm lý của Tống Vãn Huỳnh cho mấy người nghe: Mặc dù Lý Đô Mật liên tục nhắm vào tôi nhưng tôi suy nghĩ cho tất cả mọi người nên không tranh cãi với cô ta, chị không cần lo lắng cho em, em chịu chút thiệt thòi cũng không sao cả.
”
“Ha ha ha ha ha tôi cũng nhìn ra rồi, Tống Vãn Huỳnh là trà xanh cấp cao đấy, miệng lưỡi trơn tru, đầu óc còn nhanh nhạy, biết tùy cơ ứng biến, tôi rất thích cô ấy!!!”
Nhà họ Văn.
Thấy hình ảnh trực tiếp đột nhiên ngắt kết nối, bà Văn không khỏi cuống lên, bà tắt kênh này đi rồi vào lại lần nữa, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần cũng vẫn không xem được cảnh quay.
Bà ấy cuống đến nỗi cầm ipad đi vào phòng khách: “Trời ơi dì Trần à, dì mau đến xem giúp tôi một chút xem, đang yên đang lành sao livestream lại đột nhiên không xem được nữa thế?”
“Livestream gì thế? Để tôi xem xem nào.
”
“Dì xem đi.
” Bà Văn đưa màn hình đoạn video đã bị ngắt kết nối cho dì Trần nhìn: “Tôi đã thoát ra vào lại rồi mà màn hình vẫn như thế này.
”
“Có phải do đã kết thúc livestream rồi không? Đây là đang phát trực tiếp cái gì vậy?”
“Còn có thể là chương trình trực tiếp gì nữa, là phát sóng trực tiếp chương trình tạp kỹ Vi Vi và Vãn Huỳnh đang tham gia kia kìa.
” Bà Văn ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt buồn rười rượi như vẫn có chút chưa thỏa mãn nhìn dì Trần: “Tôi mới xem được có một lúc mà đã hết rồi, dì không biết đâu, trong chương trình Vãn Huỳnh chịu rất nhiều thiệt thòi.
”
“Chịu thiệt thòi? Xảy ra chuyện gì vậy?” Dì Trần nghe xong cũng hết sức lo lắng, mặc dù mấy ngày trước bà ấy còn đau lòng một khoảng thời gian dài vì chuyện gạt cười và mang thai giả của Tống Vãn Huỳnh nhưng mấy ngày nay Tống Vãn Huỳnh vừa đi, căn nhà này luôn lạnh lẽo, im ắng khiến bà ấy không khỏi nhớ đến những điểm tốt của Tống Vãn Huỳnh, bà ấy đã quên đi mấy lời nói dối gạt cưới mang thai giả từ lâu.
Bà Văn cau mày: “Chính là trong chương trình này này, trong chương trình này có một cô gái trẻ rất xấu tính, suốt ngày gây sự với Vãn Huỳnh, đã đẩy con bé ra rồi lại còn xa lánh con bé nữa, mua kem ly cho tất cả mọi người lại không mua cho Vãn Huỳnh một cái nào, lôi kéo Minh Vi không cho nó nói chuyện với Vãn Huỳnh, cô lập con bé, dì nói coi, sao có thể có một cô gái xấu tính như vậy chứ!”
“Hả… Chuyện này…”
“Đây cũng chỉ là những chuyện xảy ra trước ống kính thôi, không biết đằng sau ống kính còn ức hiếp Vãn Huỳnh như thế nào nữa, vừa nghĩ như thế trong lòng tôi vô cùng khó chịu, tôi nhìn Vãn Huỳnh lớn lên, đứa bé này từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu chút uất ức nào, sao một cô gái vừa đáng yêu lại hiểu chuyện như thế lại bị người khác nhắm vào chứ?”
“Bà chủ đừng lo lắng quá, bây giờ trên mạng có rất nhiều video giật gân được tung lên để thu hút sự chú ý của mọi người, cố ý tạo xung đột và mâu thuẫn để mọi người vào xem, như thế thì mới tăng lưu lượng truy cập được, có lẽ nói không chừng đây là ekip chương trình cố ý sắp đặt đấy.
”
“Cố ý sắp đặt gì chứ, dì không biết đâu, vừa nãy cô gái kia còn bảo để Vãn Huỳnh đổi phòng với nó nữa cơ, nói trong phòng nó có côn trùng nên nó sợ không dám đi ngủ, nó không dám ngủ thì để Vãn Huỳnh ngủ sao, dì nói xem, đây không phải là ức hiếp người khác rõ ràng ràng sao?”
“Còn có cả chuyện này nữa sao? Minh Vi đâu? Không phải con bé cũng có mặt ở đấy sao?”
“Thì không phải là Minh Vi còn chưa lên tiếng, video đã mất kết nối rồi sao.
”
Dì Trần tức giận nói: “Như này cũng ức hiếp người khác quá rồi.
”
Bà Văn đau lòng đến nỗi sắp khóc đến nơi: “Vậy phải làm sao bây giờ, còn rất nhiều ngày nữa chương trình mới kết thúc, lúc A Nghiên đi tôi đã hứa với bà ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Vãn Huỳnh, sẽ không để con bé phải chịu chút uất ức nào, sau khi con bé gả cho Văn Nghiễn tôi cũng nâng niu, cưng chiều con bé trong lòng bàn tay, bây giờ mới được có mấy ngày chứ? Thế mà đã chịu nhiều uất ức như vậy rồi.
”
“Bà chủ đừng sốt ruột, đừng sốt ruột, nếu không hay là gọi điện thoại cho Vãn Huỳnh hỏi thử xem rốt cuộc tình hình như thế nào, cũng nói chuyện với Minh Vi luôn thể.
”
“Đúng đúng đúng, để tôi gọi điện thoại hỏi thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu cô gái kia cố ý nhắm vào Vãn Huỳnh thật thì còn không bằng rút khỏi chương trình còn hơn, đỡ phải chịu uất ức như vậy!”
Lúc bà ấy đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Tống Vãn Huỳnh để hỏi tình hình một chút, Văn Nghiễn đi từ ngoài cửa vào, đứng lại chào mẹ: “Mẹ ạ.
”
“Văn Nghiễn về rồi đấy à?” Bà Văn vừa định nói vài câu quan tâm, lại chợt nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của Vãn Huỳnh, bà ấy lại không nhịn được hỏi: “Mấy ngày hôm nay con làm gì mà suốt ngày không thấy mặt ở nhà đấy.
”
“Con đi công tác, hồi trước con đã nói với mẹ rồi mà.
”
“À, đi công tác à, mẹ quên mất, con có biết Vãn Huỳnh tham gia một chương trình giải trí với Minh Vi không?”
“Con không biết ạ.
”
Thái độ thờ ơ của Văn Nghiễn ngay lập tức châm ngòi cơn giận trong lòng bà Văn: “Ngoài chuyện làm ăn ra con còn biết chuyện gì nữa hả, Vãn Huỳnh là vợ con đấy, sao con chả quan tâm hỏi han con bé lấy một câu thế? Con có biết Vãn Huỳnh bị người khác ức hiếp trong chương trình đó không hả, trong chương trình có một cô gái trẻ lúc nào cũng gây sự với con bé.
”
“Thật sao ạ? Bây giờ con biết rồi.
”
“Ôi trời!” Bà Văn rất không hài lòng với thái độ tỏ ra thờ ơ như việc không liên quan đến mình của anh: “Con có thể để ý một chút không hả, con bé là vợ con, con đã chọn không ly hôn với con bế thì phải học hỏi người ta làm người chồng tốt như thế nào đi chứ, quan tâm rồi thì lo lắng đến cuộc sống của con bé nhiều hơn, người chồng chẳng quan tâm chẳng hỏi han như con chả ra thể thống gì!”
“Không phải là vẫn còn mẹ quan tâm cô ấy sao?”
“Mẹ là mẹ, con là con, sao có thể gộp làm một mà nói được? Con cũng biết Vãn Huỳnh thích con nhiều như thế nào, hi vọng con có thể chủ động quan tâm con bé nhiều bao nhiêu mà, đúng lúc, bây giờ con gọi điện thoại cho con bé đi, con bé chịu rất nhiều uất ức, nếu nhận được điện thoại của con thì chắc chắn con bé sẽ rất vui.
”
“Mẹ, con còn có việc phải làm, không có thời gian.
”
“Con…” Thấy Vãn Nghiễn vẫn thờ ơ không quan tâm gì, bà Văn chỉ cảm thấy mệt mỏi trong lòng: “Con đấy thằng bé này, rõ ràng ngoại hình con giống mẹ mà tính cách lại nhàm chán như một khuôn đúc ra với ba con, nếu như năm đó mẹ sinh ra một đứa con gái thì tốt biết bao, lớn lên giống mẹ, tính cách cũng giống mẹ, nhất định mẹ sẽ sửa soạn ăn mặc thật xinh đẹp cho con bé mỗi ngày, mặc váy, buộc hai bím tóc…”
“Mẹ, năm đó không phải mẹ còn từng mặc váy cho con sao?”
Bà Văn có hơi sửng sốt, lúng túng nói: “Chuyện từ lúc hai, ba tuổi mà con vẫn nhớ sao?”
“Không còn nhỏ nữa, đã nhớ được mọi chuyện rồi, hơn nữa người ta hay nói con gái giống ba, nếu như con thật sự là một đứa con gái thì sẽ chỉ càng giống ba hơn thôi.
”
“! ”
“Không có chuyện gì nữa thì con lên lầu đây ạ.
” Văn Nghiễn quay người đi lên lầu.
Bà Văn đứng sau lưng anh gọi với theo: “Ôi trời, mẹ biết con bận nhưng con có thời gian thì cũng xem chương trình Vãn Huỳnh tham gia đi, gọi điện thoại an ủi con bé một chút, đứa bé kia chịu nhiều uất ức lắm đó… Mẹ cảnh cáo con đấy, cuộc điện thoại này con nhất định phải gọi! Nghe thấy chưa? Văn Nghiễn!”
Bị ức hiếp sao? Bị người khác nhắm vào sao? Tống Vãn Huỳnh?
Văn Nghiễn cười lạnh.
Tống Vãn Huỳnh có miệng lưỡi sắc sảo, trơn tru kia, cô sẽ bị người khác ức hiếp, bị người khác nhắm vào sao? Cô không ức hiếp người khác là tốt rồi.
Cô lại đang có âm mưu gì sao?
Anh hoàn toàn không có chút hứng thú gì với âm mưu của Tống Vãn Huỳnh.
Anh vừa kết thúc chuyến công tác kéo dài một tuần, vẫn còn đang bận đến sứt đầu mẻ trán, nào có thời gian rảnh gọi điện thoại an ủi Tống Vãn Huỳnh chứ.
Về đến phòng, Văn Nghiễn bật máy tính lên mở hòm thư ra, tiếp tục công việc vẫn còn dang dở.
Bảng báo cáo, dự toán, đánh giá rủi ro, biểu mẫu phê duyệt…
Văn Nghiễn day day mi tâm có chút đau nhức.
Tống Vãn Huỳnh sẽ bị người khác ức hiếp sao?
Anh bỗng nhiên có chút tò mò, với tính tình đó của Tống Vãn Huỳnh, cô sẽ bị người khác ức hiếp sao? Mà ức hiếp như thế nào?
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh tắt hòm thư đi, mở trang web video ra, tìm kiếm tên Tống Vãn Huỳnh, ngay lập tức một loạt video nổi bật do cư dân mạng quay màn hình rồi biên tập lại đã xuất hiện trước mặt anh.
Anh chọn bừa vào một video có nhiều lượt xem nhất.
… “Trước đây tôi còn ngại không muốn nói ra, không ngờ cô lại tự mình hiểu lấy, cô nhìn lại mặt cô đi, còn có eo và đùi này nữa, béo như vậy, quả thực nên giảm cân đi thôi.
”
Nghe thấy giọng nói vừa vô tội lại khiến người ta hết sức tức giận của Tống Vãn Huỳnh, Vãn Nghiễn lạnh lùng nhìn Tống Vãn Huỳnh đang nói gần nói xa mấy câu châm chọc, mỉa mai người khác trong video, trong lúc vô thức lại nhớ đến lời mẹ đã từng nói, trong chương trình có một cô gái trẻ vẫn luôn gây khó dễ, ức hiếp cô.
Đây chính là bị bắt nạt, bị người khác nhắm vào trong lời mẹ nói sao?
Nếu như không phải tận mắt xem video, suýt chút nữa anh đã tin rồi.
Rốt cuộc là ai đang ức hiếp ai?
Văn Nghiễn đột nhiên có một áo giác “Tống Vãn Huỳnh mình biết và Tống Vãn Huỳnh bọn họ biết là cùng một người sao?”, nếu không thì tại sao hiểu biết về Tống Vãn Huỳnh lại khác xa nhau như vậy?
Nếu đặt tay lên ngực tự hỏi, bà Văn và ông cụ Văn đều không phải loại người mắt mờ không biết phân biệt đúng sai phải trái, sao lại có thể bị kẻ lừa gạt như Tống Vãn Huỳnh lừa gạt đến nỗi không biết đông tây nam bắc?
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, cửa phòng sách đột nhiên bị người khác mở ra từ bên ngoài.
Bà Văn đứng ở cửa phòng, dáng vẻ hùng hổ nói: “Văn Nghiễn, nói tóm lại con có gọi điện thoại cho Vãn Huỳnh hay không đây?”
Văn Nghiễn nhanh tay nhanh mắt gập máy tính lại, trầm giọng nói: “Mẹ, con đã nói rồi, con đang làm việc, không có thời gian gọi điện thoại cho cô ấy.
”
“Con vẫn chưa gọi điện thoại sao? Có phải con không muốn gọi hay không hả? Gọi điện thoại thì có thể tốn bao nhiêu thời gian của con chứ, gọi đi! Gọi ngay bây giờ! Mẹ nhìn con gọi!”
“! ”
Trong trận chiến im lặng với bà Văn, Văn Nghiễn bất đắc dĩ cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của Tống Vãn Huỳnh.
…
Tống Vãn Huỳnh đang ở nơi xa cách xa ngàn dặm mở to mắt.
Lần này cô ngủ rất ngon giấc, ngủ đến nỗi lúc tỉnh dậy thì tinh thần tỉnh táo, tràn đầy năng lượng, từ trước đến nay cô chưa bao giờ ngủ ngon như thế.
Tống Vãn Huỳnh mở cửa rổ ra, thời tiết hôm nay không đẹp cho lắm, bầu trời âm u, mưa phùn rả rích.
Ven đường có người đi đường dắt chó đi dạo, con chó đi đằng sau mặc chiếc áo mưa đặc biệt dành riêng cho bản thân nó.
“Hello bé cưng, chào buổi sáng nhé.
” Cô cười cười lên tiếng chào chú chó.
Chú chó mặc áo mưa ngẩng đầu nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh sủa hai tiếng gâu gâu, cái đuôi liên tục vẫy vẫy.
Hôm nay có mưa nhỏ, không biết kế hoạch du lịch hôm nay có bị hoãn lại không.
Sau chuyện tối ngày hôm qua, chắc hẳn Lý Đô Mật sẽ không tiếp tục giở mấy trò khôn vặt trước mặt cô nữa?
Cho dù cô ta có tiếp tục làm thế thì cô cũng không sợ, dù sao cô cũng đã lôi kéo được Minh Vi đứng về phía mình.
Song tối hôm qua cô quả thực không ngờ MInh Vi lại thẳng thừng nói câu “Nếu như cô sợ thật, vậy thì tối nay cô cũng đừng ngủ làm gì” nói Lý Đô Mật.
Dù sao trong nguyên tác, bất kể Lý Đô Mật làm yêu làm sách thế nào, Minh Vi vẫn suy nghĩ cho Tô Cẩm, suy nghĩ cho chương trình nên chưa bao giờ nặng lời một câu nào, cũng chưa bao giờ để ý đến mấy trò mưu hèn kế bẩn của Lý Đô Mật.
Thật ra trong chương trình này, cô cũng không chờ mong Minh Vi thật sự ra mặt nói chuyện hay làm gì đó cho cô, cô chỉ hi vọng trong khoảng thời gian sống chung này, ấn tượng của Minh Vi về cô có thể tốt hơn một chút, cho dù chỉ tốt hơn một chút thôi, tốt nhất là quên đi “Tống Vãn Huỳnh” mưu mô chước mẹo đầy đầu trước kia và những chuyện xấu “Tống Vãn Huỳnh” đó đã làm với cô ấy.
Bây giờ có vẻ như đã có chút thành tựu.
Dõi mắt nhìn theo chú chó được người chủ dắt đi, Tống Vãn Huỳnh đóng cửa sổ lại, tránh cho mưa bay vào trong phòng.
Lúc cô đang chuẩn bị xuống lầu, điện thoại cô để bên gối bỗng nhiên rung lên.
Tống Vãn Huỳnh cầm điện thoại lên xem, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Khó tin ghê, cô lại nhận được điện thoại của Văn Nghiễn.
Tống Vãn Huỳnh không chắc chắn cho lắm nên lại nhìn lại lần nữa.
Cô cầm điện thoại lên…
… Thật sự là Văn Nghiễn.
Tống Vãn Huỳnh im lặng một lúc, nhét di động xuống dưới gối, muốn dùng hành động này để trốn tránh hiện thực.
Nhưng điện thoại vẫn kêu không ngừng, trong buổi sáng yên tĩnh như thế này tiếng chuông reo khiến người ta thấy rất phiền.
Tống Vãn Huỳnh lắc lắc đầu, một buổi sáng đẹp trời như vậy Văn Nghiễn lại gọi điện thoại cho cô.
Ảo giác!
Chắc chắn là ảo giác!
Một giây sau điện thoại cúp máy.
Tống Vãn Huỳnh thuận tay nhét điện thoại xuống dưới gối, nhanh chân rời khỏi phòng.
Xem đi, quả nhiên là ảo giác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook