Có thế nào Dư Nguyệt cũng không ngờ đến, con nhỏ trà xanh mình hận đến ngứa răng lại là thiên sứ cô ấy vừa gặp đã khen suốt cả buổi tối.

Thiên sứ đưa băng vệ sinh cho cô ấy, đổi giày với cô ấy, tốt bụng như thế xinh đẹp như vậy, sao lại là Tống Vãn Huỳnh “khét tiếng” trước mắt chứ?

Dư Nguyệt đột nhiên hiểu ra tại sao bạn mình lại nhiều lần thua trước con nhỏ trà xanh này, cô ấy cũng suýt chút nữa đã bị lừa, chứ nói gì đến mấy người bạn yêu đương mù quáng kia của cô ấy, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, đâu thể nào là đối thủ của cô được.

Sơ suất rồi.

Lúc cô ấy hỏi tên Tống Vãn Huỳnh, Tống Vãn Huỳnh lại ấp úng, đang nhẽ lúc đấy cô ấy phải nhận ra có gì đấy không đúng.

Minh Vi ở bên cạnh thấy thế thì nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Tống Vãn Huỳnh nói: “Chị Minh Vi, đây là chuyện giữa em với hai người bọn họ, chị cứ đứng sang một bên đi không cần quan tâm đâu.”

“Cô chắc chắn không cần tôi can thiệp à?”

Tống Vãn Huỳnh kiên định gật đầu, sau đó cô lộ ra vẻ mặt khó xử nhỏ giọng nói: “Là quả báo của em.”

Nghe thấy hai từ quả báo là Minh Vi đã hiểu ngay, cô ấy đứng cách xa ra một mét, để Tống Vãn Huỳnh tự giải quyết.

Tô Cẩm lên sân khấu nói lời mở đầu rất hay xong, đang đi tìm Minh Vi khắp nơi, thấy góc bên này đang giương cung bạt kiếm, cười đi đến bên cạnh Minh Vi: “Sao thế?”

Minh Vi lời ít mà ý nhiều: “Mâu thuẫn nhỏ thôi.”

Mâu thuẫn nhỏ?

Dư Nguyệt cười mỉa, lửa giận tích tụ trong lòng bùng cháy vì sự lừa dối của Tống Vãn Huỳnh: “Bảo sao tôi hỏi cô tên gì mà cô cứ ấp úng không chịu nói, Tống Vãn Huỳnh, cô cũng biết những chuyện đáng xấu hổ lúc trước cô làm sẽ gặp quả báo, phải không?”

Tống Vãn Huỳnh không có trả lời câu hỏi của cô ấy, mà chỉ cúi đầu nhìn đôi giày của mình trên chân Dư Nguyệt: “Chân cô có còn đau không?”

“...!Cái gì cơ?”


“Nếu không đau nữa thì chúng ta đổi lại giày đi.”

Câu chất vấn không nhận được đáp án mà còn bị đổi chủ đề thành công, Dư Nguyệt có cảm giác ấm ức như bị người ta dắt mũi.

Cô ấy cố đè lại lửa giận cởi giày ra, đi chân trần dẫm lên trên mặt đất, nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh ngồi xổm xuống, cởi đôi giày trên chân mình ra, đổi thành đôi giày Dư Nguyệt cởi ra.

Dư Nguyệt yên lặng đi đôi giày của mình vào, Tống Vãn Huỳnh lại lấy ra hai cái băng cá nhân bản to từ trong túi xách: “Tôi nhờ nhân viên phục vụ lấy cho cô đấy, chắc là gót chân cô vẫn chưa lành đâu, đi giày đi đường sẽ rất khó chịu, cô dán băng cá nhân vào là sẽ thoải mái hơn nhiều đấy.

Hơn nữa nếu cô đi giày cao gót cao sáu phân mà thấy khó chịu thì sau này đừng đi giày cao gót cao quá bốn phân, giày mà, đi thấy hợp chân với thoải mái là quan trọng nhất, nếu giày thành dụng cụ tra tấn, vậy chẳng thà để chân trần đi bộ còn hơn.”

Nhìn thấy băng cá nhân đưa đến trước mặt mình, lửa giận tích tụ trong lòng Dư Nguyệt lúc đến đã dịu đi một nửa.

Cô ấy hơi lúng túng nhận lấy băng cá nhân: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn đâu.”

Cô gái đứng bên cạnh Dư Nguyệt kéo cánh tay cô ấy, nhỏ giọng nói: “Đây là thiên sứ xinh đẹp tốt bụng mà cậu nói hả? Cậu làm gì thế? Chẳng phải cậu đã nói hôm nay sẽ trút giận thay tớ à?”

Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Dư Nguyệt lập tức vang lên, vậy mà cô ấy lại bị Tống Vãn Huỳnh xoay vòng vòng.

Cô ấy lạnh lùng nói: “Cô muốn tôi tha cho cô vì chút ơn huệ nhỏ nhoi đấy à? Cô có biết bạn tôi đã khóc vì cô bao nhiêu lần không?”

Tống Vãn Huỳnh nghe thấy vậy thì sững sờ, nhìn về phía cô bạn đứng bên cạnh Dư Nguyệt: “Cô có ổn không?”

“Tôi rất tốt, sau này sẽ còn tốt hơn!”

“Rất xin lỗi.” Tống Vãn Huỳnh cúi đầu: “Tôi rất xin lỗi, tôi không ngờ những lời tôi nói sẽ khiến chị thấy tổn thương nặng nề như vậy, nhưng tôi nghĩ có khả năng cô đang hiểu nhầm tôi gì rồi.”

“Hiểu nhầm? Tôi mà hiểu nhầm á? Chẳng lẽ trong lòng cô không biết trong mấy câu nói của cô có ý gì à?”

“Ví dụ như?”

“...” Trần Dao muốn nói lại thôi, những câu nói cô ta canh cánh trong lòng phát ra từ miệng của Tống Vãn Huỳnh thật sự nghe thảo mai kinh khủng, nhưng nghe cô ta nói lại nghe như đang gây sự vô cớ.


“Tôi không muốn nói!”

“Được rồi, xem ra em thật sự đã khiến chị tổn thương rất nặng nề, nhưng chị ơi, chị thật sự cảm thấy đây là lỗi của một mình em sao?”

Cô ta gọi mình là chị.

Trần Dao thoáng sửng sốt.

Không đúng, mình lớn hơn cô ta hai tuổi, cô ta gọi mình là chị không phải chuyện đương nhiên à?

Mấy tên cặn bã kia bị một tiếng anh trai của Tống Vãn Huỳnh mê hoặc đúng không?

Trần Dao cười châm chọc, tôi đây đâu có phải mấy tên cặn bã có mắt không tròng kia đâu! Trái tim Trần Dao này cực sắt đá!

Tống Vãn Huỳnh giải thích: “Chị là bạn gái của cậu ấy, nhưng cậu ấy lại chia tay chỉ vì em với chị cãi nhau, chuyện này có nghĩa là gì? Có nghĩa là bản thân cậu ấy không phải một người đàn ông không đáng để dựa dẫm, không có em thì cũng sẽ có em gái xinh đẹp khác, cặn bã không đáng để chị yêu đâu, chị rất may mắn vì đã nhìn thấy rõ bản tính của một người đàn ông trước khi kết hôn, nếu không để đến sau khi kết hôn mới biết thì đúng là hậu quả khôn lường.”

“Đương nhiên, nếu như chị thật sự rất tức, muốn được trút cơn giận, vậy chị cứ ra tay đi, em sẽ không bao giờ đánh lại đâu.”

Cô ngẩng đầu nhắm mắt lại, vẻ mặt thấy chết không sờn chờ đợi cái tát thịnh nộ trút xuống.

Làn da của Tống Vãn Huỳnh trắng nõn trong suốt, dưới ánh đèn trông cực kỳ nổi bật, tuy cô nhắm mắt lại sẽ không thể nhìn thấy đôi mắt to tròn trong suốt của cô, nhưng hàng lông mi run rẩy lại lộ rõ chuyện cô đang run như cầy sấy.

Không biết thân hình nhỏ bé của cô có chịu được một trận đòn không

Tống Vãn Huỳnh có thể tưởng tượng ra hình ảnh mình bước ra khỏi phòng tiệc với mặt mũi bầm dập sưng tấy.

Mất sạch thể diện trước mặt công chúng.

Thậm chí Tống Vãn Huỳnh còn nghĩ chắc chắn trong câu chuyện tám nhảm của mọi người vào ngày mai sẽ có phần của cô, cũng được lan truyền rộng rãi ở những địa điểm giải trí, dùng để cảnh cáo đe doạ mấy con nhỏ trà xanh đang có ý đồ châm ngòi ly gián khác: Muốn làm trà xanh, có thấy kết cục của Tống Vãn Huỳnh chưa?


Không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa!

Sau này còn ra ngoài kiểu gì đây!

“...” Như thế này thì sao ra tay được? Trong lòng Dư Nguyệt dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nếu phải dùng từ ngữ để miêu tả cảm giác này, cô ấy cảm thấy có lẽ nó nên được gọi là thương hương tiếc ngọc.

Vẻ mặt Trần Dao cũng lúng túng, lúc trước cô ta hận Tống Vãn Huỳnh đến ngứa răng vì những câu nói châm ngòi ly gián của cô, nhưng nhìn thấy bộ dạng thản nhiên xin lỗi này của Tống Vãn Huỳnh, cô ta lại nghi ngờ có phải mình nhớ nhầm không, một cô gái đáng yêu như này, sao lúc trước có thể thật sự có ác ý cố tình phá hoại mối quan hệ của bọn họ được?

“Cô...!Cô đừng có mà giả vờ, cô đừng tưởng tôi không dám ra tay đánh cô trước mặt bao nhiêu người như này.”

“...” Trần Dao nhìn Dư Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Hay là bỏ đi nhé? Hình như cô ta nói cũng không sai đâu, nếu không nhờ cô ta thì sao tớ có thể biết tên khốn nạn kia chẳng phải thứ gì tốt lành, nhìn thấy rõ bộ mặt thật của anh ta sớm chút cũng tốt, cậu thấy thế nào?”

Dư Nguyệt thuận nước đẩy thuyền: “Cậu nghĩ như vậy cũng đúng, đương nhiên, đây là chuyện của cậu, nếu cậu nghĩ như vậy thì thôi tớ không có ý kiến gì hết.”

“Thế bỏ qua chuyện này đi, Tống Vãn Huỳnh, lần sau nói chuyện nhớ chú ý vào, đừng có nói những lời không nên nói, làm những chuyện không nên làm.”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu như giã tỏi: “Ừm, em biết rồi.”

Trước khi đi, Dư Nguyệt lấy điện thoại ra, đổi biệt danh WeChat của Tống Vãn Huỳnh thành [Con nhỏ trà xanh] ngay trước mặt cô.

Tống Vãn Huỳnh: “...”

Cách một mét.

Tô Cẩm hơi ngạc nhiên nhìn hai người Dư Nguyệt và Trần Dao rời đi, quay đầu sang nhỏ giọng nói với Minh Vi: “Cứ vậy bỏ qua à? Tớ còn tưởng hôm nay sẽ được xem trò hay cơ, Tống Vãn Huỳnh cô ta...”

Minh Vi nói: “Tớ đã nói rồi, thật ra tâm tư con bé không xấu đâu.”

Tô Cẩm nhìn bóng dáng Tống Vãn Huỳnh không khỏi bật cười: “Cậu nói thế lại khiến tớ thấy tò mò hơn với con nhỏ trà xanh Tống Vãn Huỳnh này rồi đấy, phải là người như thế nào mới có thể khiến mọi người thay đổi ấn tượng về cô ta chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi chứ? Có cơ hội tớ sẽ gặp cô ta, đúng rồi, cậu nhớ để ý chuyện chương trình mới đấy nhé, chú ý giúp tớ, tớ cảm thấy Tống Vãn Huỳnh này không tệ đâu, với kỹ thuật diễn của cô ta, tớ cảm thấy hiệu quả của chương trình sẽ rất tốt.”

“Để nói sau đi.” Minh Vi đặt ly rượu lên mặt bàn tiệc bên cạnh: “Hình như bên cạnh có ai đang tìm cậu kìa.”

Tô Cẩm bất lực: “Lén nghỉ ngơi lười biếng tý cũng không được nữa, thôi vậy, hẹn gặp lại.”

Nói xong, cô ấy rời đi.

Minh Vi nhìn Tống Vãn Huỳnh đứng đó thở phào nhẹ nhõm, không khỏi cười nói: “Giải quyết xong rồi à?”


Tống Vãn Huỳnh gật đầu, vẫn còn nghĩ mà sợ, may mà cuối cùng nắm đấm sắt của Dư Nguyệt không rơi xuống người cô, tránh được một kiếp.

“Chị ơi, chúng ta có thể về nhà trước được không?” Tinh thần và thể xác của Tống Vãn Huỳnh đều thấy mệt mỏi: “Em mệt rồi.”

Minh Vi gật đầu: “Được.”

Minh Vi nói một tiếng với Tô Cẩm rồi về nhà với Tống Vãn Huỳnh, trên đường về nhà Tống Vãn Huỳnh yên lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ không nói câu nào, cảm xúc không được tốt lắm.

“Sao thế?”

Nghe thấy câu nói quan tâm này, Tống Vãn Huỳnh thở dài, nhỏ giọng nói: “Chuyện vừa nãy, chị không hiểu nhầm chứ?”

Cô thật sự rất lo lắng Minh Vi sẽ hiểu nhầm cô vì chuyện vừa nãy.

Tuy không phải hiểu nhầm gì.

“Chuyện vừa nãy là lỗi của em, do lúc trước em nói sai, các chị ấy đến tìm em để trút giận cũng là chuyện đương nhiên.” Tống Vãn Huỳnh im lặng nghiêng người về phía Minh Vi: “Lúc trước em nhìn thấy chị và anh cả ở bên nhau, dù chị có nói cái gì thì anh cả cũng rất kiên nhẫn nghe chị nói hết, tuy anh ấy đi lại không được tiện lắm, nhưng cũng sẽ vì chị mà để ý chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà.

Khác với Văn Nghiễn, anh ấy không thích em, hơn nữa còn ghét em, lúc trước em không hiểu đạo lý dưa hái xanh không ngọt nên cứ nhất quyết muốn cắn một miếng, nếm được vị đắng rồi mới biết nó thật sự không ngọt.”

Minh Vi im lặng, cô ấy đoán có lẽ Tống Vãn Huỳnh đang hiểu nhầm mối quan hệ của cô ấy và Văn Việt, nhưng cô ấy không giải thích gì nhiều mà chỉ lập lờ nước đôi nói: “Giữa tôi với anh ấy không giống như cô nghĩ đâu.”

“Em biết, tình cảm phải vun đắp mới có, không giống em với Văn Nghiễn, chị với anh cả sống chung khá ổn, có lẽ bởi vì em nhìn thấy cách chị với anh cả sống chung mỗi ngày nên mới giúp em phát hiện giữa em với Văn Nghiễn thật sự không có tương lai.

Chính vì hiểu rõ chuyện này nên em mới rất ngưỡng mộ chị, ngưỡng mộ nhiều rồi thành ghen ghét, cho nên mới bị che mờ mắt làm ra những chuyện không tốt kia.”

Tống Vãn Huỳnh nói rồi cầm tay Minh Vi, ánh mắt cực kỳ chân thành tha thiết nhìn Minh Vi: “Chị, chuyện lúc trước là lỗi của em, chị tha lỗi cho em có được không? Em thật sự biết lỗi rồi, tuy anh cả với Văn Nghiễn đều không tin em, nhưng bọn họ có tin em không cũng không quan trọng, em không quan tâm, chỉ cần chị đồng ý tha lỗi cho em tin tưởng em là đủ rồi.”

Đủ chuyện xảy ra từ ngày hôm qua cho đến ngày hôm nay, trong lòng Minh Vi vẫn có chút gì đó nghi ngờ, cô ấy đã hiểu rõ tính cách của Tống Vãn Huỳnh trong ba tháng sống chung dưới một mái hiên, nhìn như ngây thơ nhưng bên trong lại chứa đầy ý đồ xấu xa, tuy còn chưa đến mức lắm mưu nhiều kế tàn nhẫn độc ác, nhưng vẫn khiến người ta thấy khó chịu.

Nhưng hai ngày nay, Tống Vãn Huỳnh thẳng thắn đáng yêu, sự nhiệt tình trong lòng và ngây thở hiện lên trong ánh mắt, chưa thể nói là đã thích, nhưng ít nhất không còn cảm thấy ghét như lúc trước nữa.

Đúng như cô ấy nghĩ, nếu Tống Vãn Huỳnh thật sự đã biết lỗi và thật lòng sám hối giống như những gì cô nói thì cô cũng không ngại giúp đỡ cô như em gái, dù sao thì cũng là người một nhà, cùng sống chung dưới một mái hiên, cô có thể bỏ qua những xích mích nhỏ nhặt khi trước.

“Có một số việc không thể chỉ nói, mà còn phải làm, chuyện cô làm không thuyết phục được người khác thì đương lời cô nói ra cũng chẳng có ai muốn tin.”

Nghe thấy Minh Vi nói như vậy, Tống Vãn Huỳnh nhướng mày cười: “Vâng ạ, em sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh với chị, em không còn là Tống Vãn Huỳnh của khi trước nữa, em sẽ khiến chị phải nhìn em bằng ánh mắt khác!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương