Cô Vợ Thế Thân
-
Chương 6: Trăng mật
Sáu giờ sáng Lâm Tiểu Vũ đã bị gọi dậy thay đồ, xếp đồ vào vali. Cô xỏ chân vào đôi giày búp bê tung tăng đi xuống nhà chào ba mẹ chồng.
- Thưa ba mẹ con đi ạ!
- Ừm, hai đứa đi chơi vui vẻ! - chủ tịch Ngô đang uống trà ngẩng lên hiền từ nhìn Tiểu Vũ.
- Dạ, thưa ba!
- Được rồi, đi đi kẻo trễ con! - Lý Lam vui vẻ giục.
- Dạ!
Dì Xuyên trong bếp đi ra cũng chào cô:
- Cậu mợ đi vui vẻ!
- Cảm ơn dì! - Tiểu Vũ cười rồi đi ngay, cô kéo vali xuống mấy bậc thềm rồi chạy ra hướng cổng.
Gia Hào đã đợi sẵn ngoài xe, anh mở cốp xe bỏ vali của Tiểu Vũ vào, hai người lên xe, Gia Hào vừa lái xe vừa cằn nhằn:
- Cô là họ hàng của nhà rùa hả? Chậm chạp!
- Nè anh sáng sớm đừng có kiếm chuyện nha! Anh là họ hàng nhà nhím hay sao mà cứ xù lông lên mãi thế?
- Cô nói ai xù lông? Đồ con rùa!
- Anh là đồ con nhím! Nhím xù!
- Cô!!!...
- Tôi thế nào?
- Nói chuyện với cô thật phí calo.
- Thế thì im đi, tôi cũng đâu có muốn nói chuyện với anh!
Tiểu Vũ chống tay lên cằm cau có nhìn ra cửa sổ xe, không thèm đếm xỉa đến người kia đang giận tím mặt. Từ trước đến nay ngoài Lục Nam ra, cô là người đầu tiên dám cãi nhau với anh. Khóe môi nhếch lên đầy nguy hiểm, Phương Ngọc Vân, cô hãy đợi đấy!
Đến sân bay, Lục Nam đã đợi ở đó rồi, anh ta đưa vé máy bay cho hai người rồi lái xe của Gia Hào về. Đôi vợ chồng son vẫn đang chiến tranh lạnh, đến khi lên máy bay vẫn không nói câu nào.
Tiểu Vũ lần đầu đi máy bay, thích thú nhìn xung quanh, Gia Hào nhàm chán nhắm mắt ngủ. Cô nhìn anh, muốn hỏi nhiều thứ nhưng lại nhớ đến cái quy định kì cục của anh nên đành thôi. Cô biết Gia Hào không thích mình. Cô đã nghe mẹ chồng nói lúc trước anh có yêu một cô gái, nhưng sau đó hai người đã chia tay, từ đó đến nay anh không hẹn hò với người nào nữa. Cô nghĩ chắc hẳn anh còn yêu cô gái đó. Ai, còn kế hoạch cưa đổ rồi đá anh thì sao đây? Thôi bỏ đi! Cô căn bản là không có cơ hội bước vào trái tim anh.
Càng nghĩ càng ủ rũ, ủ rũ rồi buồn ngủ, mặc kệ tất cả, ngủ trước cái đã!
_________________
Lúc hai người xuống sân bay trời cũng đã tối, hai người được một chiếc xe đón về thẳng khách sạn Hyat Regency Maui Resort, một khách sạn cao cấp bên bờ biển. Lý Lam phu nhân đã sắp xếp chu đáo tất cả. Hai người ở phòng 009 ở lầu một. Tiểu Vũ háo hức ngắm nhìn khách sạn rộng lớn lộng lẫy, sang trọng lung linh trong ánh đèn. Sau đó hai người lên phòng, hành lí đã được để sẵn vào trong. Ở đây có cửa sổ kính sát đất và có thể nhìn ra biển, thật là đẹp!
Tiểu Vũ thích thú lăn tròn trên chiếc giường to mềm mại, Gia Hào nhìn cô, khóe môi cong lên một nụ cười nhạo, đúng là con nít lâu năm! Anh đi lại bộ sofa dài ngả người thư giãn. Trước mặt anh là một cái bàn nhỏ có bộ tách trà, trên tường treo một chiếc tivi mỏng, Gia Hào không có hứng xem tivi nên nhắm hờ mắt tận hưởng cái ghế êm ái.
Lúc anh mở mắt nhìn xung quanh thì thấy Tiểu Vũ đã ngủ luôn trên giường, chuyến bay dài nên dù có chợp mắt vẫn thấy mệt mỏi. Gia Hào cũng mệt, anh nằm luôn trên sofa ôm gối ngủ.
................
Ánh sáng qua cửa sổ kính chói mắt khiến Gia Hào thức giấc. Anh nhìn trên giường không thấy Tiểu Vũ, khắp phòng cũng không có, anh lẩm bẩm:
- Đồ ngốc này không biết chạy đi đâu rồi!
Gia Hào đi lại phía cửa sổ nhìn ra biển, tay cho vào túi quần, mơ màng nhớ về hơn ba năm trước, anh cùng người yêu Giang Bích Nguyệt thường cùng nhau đi biển chơi. Lúc đó anh và cô đều hai mươi tuổi, vẫn chưa lo nghĩ đến tương lai, chỉ biết sống cho hiện tại, anh rất yêu cô. Gia Hào đã nghĩ, sau khi học xong ra trường anh sẽ cưới cô. Anh không thể ngờ đến ba năm trước cô lại rời bỏ anh để theo một đại gia, người đó lớn tuổi hơn anh, giàu có hơn anh, thành đạt hơn anh. Gia Hào đã rất sốc, anh đã quyết tâm phải hơn được người đó. Hai mươi hai tuổi anh đã cố gắng làm việc và cống hiến cho Ngô Gia, từ một trưởng phòng kế hoạch anh đã từng bước thăng tiến lên Tổng giám đốc điều hành. Anh đã góp phần đưa Ngô Gia từ một công ty lớn thành một tập đoàn. Hai mươi lăm tuổi, anh đã trở thành một CEO trẻ nhất khu vực Đông Nam Á. Đến nay anh đã sắp bước qua tuổi hai mươi sáu, cũng đã ba năm hơn nhưng hình bóng người con gái đó vẫn còn quanh quẩn trong trái tim anh.
Bỗng tiếng chuông điện thoại làm anh sực tỉnh, anh nhìn màn hình rồi bắt máy:
- Con nghe đây mẹ!
- Hai đứa tới nơi rồi chứ?
- Vâng, tụi con tới rồi.
- Được rồi, con nhớ chăm sóc Tiểu Vân cho tốt đó, lúc đi khám với mẹ bác sĩ nói thể chất nó không được tốt, mẹ biết con không thích Tiểu Vân nhưng coi như vì mẹ, đối xử với con bé tốt một chút...
- Con biết rồi, con cúp máy đây!
Gia Hào ngắt lời mẹ, tắt máy. Cô ta thể chất yếu thì liên quan gì đến anh? Haiz đúng là phiền phức mà! Anh từng nghĩ, không biết Thượng Đế đã tạo ra phụ nữ làm gì? Thật là một tác phẩm phiền toái. Một thế giới toàn đàn ông sẽ đơn giản thoải mái hơn biết bao! Anh khẽ thở dài, chợt thấy dưới bãi biển đằng xa có một đám người tụ tập, anh cố nhìn cho rõ thì thấy ai như vợ anh đang cưỡi chiếc moto nước lướt vèo vèo trên mặt nước, còn mấy người du khách kia thì đứng chỉ trỏ. Mặt Gia Hào tối đi một nửa, cái của nợ này, không biết đang nghĩ cái gì nữa!
Anh đi vội ra đó, đúng là Phương Ngọc Vân vợ anh đang làm "quái xế" trên biển, mấy người khách lần đầu tiên thấy một cô gái nhỏ nhắn lại dám chơi trò cảm giác mạnh như vậy nên rất hào hứng cổ vũ. Hơn nữa cô còn rất đặc biệt, đi chơi biển mà vẫn mặc bộ váy cùng giày búp bê. Mặt Gia Hào lúc này không nhìn ra cảm xúc, anh đứng như pho tượng nhìn Tiểu Vũ cười toe toét lướt vù vù với tốc độ cao nhất. Bỗng anh nghe một người kêu to bằng tiếng Anh:
- Quý khách, đừng đi xa quá nguy hiểm lắm!
Nhưng Tiểu Vũ đã không còn nghe được, cô đang rất phấn khích, càng đi xa bờ hơn. Mọi người lúc này đang lo lắng cho cô, họ kêu cô mau quay trở lại. Gia Hào cũng trở nên căng thẳng, anh trân trối nhìn hình bóng người và moto đang nhỏ dần mà không biết phải làm gì.
Bỗng một ngọn sóng ập tới, cả người và chiếc moto bị con sóng nuốt chửng, mọi người lo lắng cho cô hít sâu một hơi, không khí đầy căng thẳng cùng sợ hãi, Gia Hào cũng bị nhấn chìm trong đó. Anh không biết cảm giác khó chịu trong lòng này rốt cuộc là gì. Lo lắng? Sợ hãi? Hay là anh nên vui sướng vì trút bỏ được của nợ? Gia Hào không biết, anh hét lên gọi đội cứu hộ, họ cũng đã xuất hiện ngay với chiếc thuyền máy nhỏ, Gia Hào nhanh chóng nhảy lên thuyền, nói với mấy người cứu hộ:
- Tôi cũng đi, cô ấy là vợ tôi!
Họ đưa áo phao cho anh, nổ máy chạy nhanh ra chỗ đó, thấy chiếc moto nổi lên đằng kia nhưng không thấy người. Tim Gia Hào đập dồn dập, anh căng mắt nhìn mặt biển đầy bọt trắng xóa. Nhìn kĩ chiếc moto, anh bỗng thấy một bàn tay bám vào xe bèn gọi mấy người cứu hộ. Anh và họ lái thuyền đến thì Tiểu Vũ cũng vừa leo được lên xe.
Mấy người của đội cứu hộ thở phào, những người trên bờ thấy cô không sao cũng rất mừng, họ lại reo hò ầm ĩ. Gia Hào nhắm mắt thở ra một hơi, cái của nợ này hại anh suýt đau tim. Tiểu Vũ không để mấy người trên thuyền kịp nói gì, khởi động moto lao vào bờ.
Khi đã vào được bờ, Tiểu Vũ thỏa mãn trả chìa khóa cho người cho thuê moto nước. Cô thấy mấy người khách vừa cười vừa nói chuyện vừa nhìn mình, chắc chắn đang nói gì đó về cô rồi nhưng cô không hiểu họ nói gì.
Gia Hào vào bờ, cảm ơn đội cứu hộ, anh đưa mắt tìm Tiểu Vũ nhưng không thấy. Cô gái này nhất định làm anh điên lên mới vừa lòng hay sao ấy. Anh hầm hầm trở lại phòng, vốn dĩ định mắng cô một trận nhưng cô vẫn chưa về. Gia Hào tức tối vò tóc:
- Cái siêu cấp phiền phức này! Tôi mặc kệ cô luôn!
Đúng rồi, anh cần gì phải quan tâm cô chứ! Gia Hào gọi thức ăn lên phòng, ăn xong anh thoải mái đi ngủ.
____________________________
Lâm Tiểu Vũ sau khi trả moto thì thấy đằng xa có mấy quầy hàng che dù sặc sỡ thì lập tức chạy lại xem mặc kệ bộ đồ ướt sũng. Đó là những quầy hàng đồ lưu niệm với rất nhiều món đồ đẹp mắt. Cô thích thú ngắm nghía tất cả, thấy một cái móc chìa khóa bằng vỏ sò rất đẹp, cô muốn mua cho Gia Hào nhưng lại sực nhớ là mình lúc nãy chơi moto đã tiêu hết số tiền mang theo rồi. Cô thở dài buồn rầu ngắm cái móc khóa cho đã mắt:
- Ôi, tiếc quá, không mua được rồi!
Bà chủ nhìn cô cười cười, nói bằng tiếng Anh:
- Sao vậy cô gái?
Tiểu Vũ không hiểu gì, đang ngơ ngác thì có một anh chàng đẹp trai cũng đang đứng mua hàng thông dịch giúp:
- Bà ấy hỏi cô làm sao vậy?
Tiểu Vũ ngạc nhiên vì anh ta nói tiếng Trung. Rồi cô hào hứng lại ngay khi biết anh ta cũng là người Trung Quốc.
- Tôi muốn mua cái này nhưng hồi nãy chơi moto hết tiền rồi.
Tiểu Vũ tiếc rẻ nhìn cái móc, anh chàng thấy vẻ mặt của cô thì bật cười:
- Hay để tôi mua cho cô nhé?
Tiểu Vũ nhìn nụ cười dịu dàng ấm áp của anh ta, mắt sáng lên nhưng rồi lại tối xuống:
- Thôi không cần đâu, anh ấy...chắc sẽ không thích nó đâu.
- Cô mua cho người yêu à?
- Không, tôi mua cho...chồng tôi. - Tiểu Vũ ngập ngừng, ừ, Gia Hào là chồng cô, nhưng không biết anh có xem cô là vợ không?
- Vậy à?... Thôi thế này đi, vì chúng ta là đồng hương nên tôi sẽ mua tặng cô! Bà chủ, tôi lấy cái này, và mấy cái này nữa.
Anh ta nói tiếng Anh với bà chủ, mua móc chìa khóa cho cô cùng vài món đồ cho mình. Tiểu Vũ nói:
- Thôi xem như tôi mượn tiền anh mua nhé, lát anh theo tôi về khách sạn tôi sẽ trả lại cho anh!
- Tôi đã nói là tặng cô mà, đừng khách sáo!
- Nhưng chúng ta mới gặp nhau, nhận quà như vậy tôi thấy ngại.
- Vậy thì làm quen đi, tôi tên Triệu Tân, còn cô?
- Tôi tên Phương Ngọc Vân.
- Được rồi, Ngọc Vân, cô nhận quà được rồi đấy! - anh ta lại nở nụ cười tỏa nắng đó, Tiểu Vũ cũng cười:
- Cảm ơn anh!
Sau đó hai người chia tay, Tiểu Vũ vẫn không về khách sạn ngay, cô còn đi lòng vòng tham quan nhiều nơi, đến lúc bộ váy đã khô luôn vẫn chưa muốn về. Gia Hào ngủ đã mắt, dậy nhìn đồng hồ đã bốn giờ chiều nhưng trong phòng vẫn chỉ có một mình anh. Gia Hào tức giận lầm bầm:
- Vẫn chưa về sao? Hừ! Đúng là đồ ham chơi! Tôi cầu cho cô đi lạc luôn đi!
Lời cầu khẩn đã linh nghiệm.
Bây giờ Lâm Tiểu Vũ cảm thấy đói, muốn về mới phát hiện ra mình bị lạc, lúc nãy đi lung tung không để ý gì hết. Cô lại không biết tiếng Anh, không thể hỏi đường, cũng không mang điện thoại. Aiz, biết làm sao đây? Gia Hào mà biết thì anh nhất định sẽ mắng cô ngu ngốc cho mà xem.
Tiểu Vũ càng đi càng lạc xa hơn về phía làng của dân bản địa, bỗng cô nghe có tiếng người gọi mình:
- Ngọc Vân phải không?
Cô quay đầu lại nhìn, là người đã mua tặng cô móc chìa khóa! Cứu tinh tới rồi! Cô thầm cảm ơn Chúa một ngàn lần vì đã không bỏ rơi cô. Tiểu Vũ vui vẻ chạy lại:
- Triệu Tân! Anh cũng đi tham quan sao?
- Phải, tôi đi chụp ảnh.
- Anh là nhiếp ảnh gia?
- Nghiệp dư thôi, tôi là doanh nhân. À mà chồng cô đâu sao không đi cùng cô vậy?
- Anh ấy...anh ấy mệt nên nghỉ ở khách sạn, tôi đi một mình. - Tiểu Vũ hơi bối rối. - Anh...bây giờ đã về chưa hay còn đi tiếp?
- Tôi cũng định về thì gặp cô đây.
- Hay quá, anh có ở gần chỗ chúng ta gặp nhau lúc sáng không?
- Có, cô bị lạc và muốn nhờ tôi đưa về đúng không? - Triệu Tân tủm tỉm cười nhìn Tiểu Vũ, cô ngạc nhiên rồi đỏ mặt:
- Sao anh lại biết chứ?
- Tôi đoán. Chúng ta về thôi!
Hai người cùng đi về, nói chuyện rất vui vẻ. Tiểu Vũ không ngờ Triệu Tân ở cách cô có hai phòng. Tiểu Vũ cảm ơn anh ta rồi về phòng mình.
Mở cửa ra, cô thấy Gia Hào đứng khoanh tay dựa vào cửa sổ kính, sắc mặt âm trầm nhìn ra biển, tự nhiên thấy lạnh sống lưng. Anh ta làm sao vậy? Ai cả gan dám chọc giận anh ta vậy?
Cô nhẹ nhàng đóng cửa rồi rón rén đi đến tủ quần áo. Gia Hào lên tiếng, giọng lạnh như băng:
- Cô đã đi đâu vậy?
Tiểu Vũ rùng mình, lí nhí nói:
- Tôi...đi tham quan.
Gia Hào bỗng quát lên:
- Cô có biết mình đã làm gì không? - làm tôi lo lắng, làm tôi tức giận.
Tiểu Vũ tự nhiên bị quát giật bắn mình, trước giờ cô vẫn luôn sợ bị người ta quát mắng, nước mắt rưng rưng:
- Tôi...Tôi làm gì?
- Cô... Tôi thật hết nói nổi cô, đầu cô có bình thường hay không mà đi chơi cái moto nước đó hả? Suýt nữa thì mất mạng, làm người khác lo lắng cô vui lắm hay sao?!!!
Tiểu Vũ ngây người ra, đây là lần thứ hai anh ta nói nhiều với cô như vậy. Cô nhìn anh, chậm chạp hỏi:
- Anh...lo lắng...cho tôi sao?
- Cô mơ à? Là vì mẹ kêu tôi phải chăm sóc cô, không thì tôi cũng chẳng rảnh mà lo lắng cho cô làm gì.
Nhìn ánh mắt chán ghét của Gia Hào nhìn mình, nước mắt tủi thân rơi xuống. Cô cúi đầu cắn môi để khỏi bật khóc rồi nhỏ nhẹ nói:
- Tôi xin lỗi, đã làm phiền anh rồi, sẽ không có lần sau đâu.
Gia Hào nhìn dáng vẻ tội nghiệp như chú mèo con của cô, lửa giận bừng bừng bỗng tan biến, khi nãy còn định chất vấn về người đàn ông vui vui vẻ vẻ với cô giờ cũng quên luôn. Anh đưa tay vuốt mặt, xoay lưng về phía cô, giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn lạnh nhạt:
- Nói thì nhớ đấy.
- Tôi biết rồi.
Cô lấy áo thun và quần jean đi vào phòng tắm, lát sau đi ra vẫn thấy anh đứng ở chỗ cũ, cô khẽ thở dài, lấy chiếc móc khóa móc vào balo nhỏ của mình, rồi lấy tiền và điện thoại bỏ vào túi quần lặng lẽ ra ngoài.
Gia Hào nghe tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, anh đang rất khó chịu, không biết vì sao khi thấy cô đi cùng người đàn ông đó cảm xúc của anh lại trở nên hỗn độn. Anh cảm thấy khinh bỉ, rồi tức giận, và chua xót. Cuối cùng cô cũng như những người con gái khác, sẽ bị cám dỗ bởi những thứ đẹp đẽ và hào nhoáng khác.
Gia Hào nhếch môi tự giễu mình, khẽ nói:
- Giang Bích Nguyệt, tại sao những người con gái anh gặp đều giống em?
_________End chương 6_______
Không biết...không biết có ai thích truyện của mình không nữa?!? ToT
- Thưa ba mẹ con đi ạ!
- Ừm, hai đứa đi chơi vui vẻ! - chủ tịch Ngô đang uống trà ngẩng lên hiền từ nhìn Tiểu Vũ.
- Dạ, thưa ba!
- Được rồi, đi đi kẻo trễ con! - Lý Lam vui vẻ giục.
- Dạ!
Dì Xuyên trong bếp đi ra cũng chào cô:
- Cậu mợ đi vui vẻ!
- Cảm ơn dì! - Tiểu Vũ cười rồi đi ngay, cô kéo vali xuống mấy bậc thềm rồi chạy ra hướng cổng.
Gia Hào đã đợi sẵn ngoài xe, anh mở cốp xe bỏ vali của Tiểu Vũ vào, hai người lên xe, Gia Hào vừa lái xe vừa cằn nhằn:
- Cô là họ hàng của nhà rùa hả? Chậm chạp!
- Nè anh sáng sớm đừng có kiếm chuyện nha! Anh là họ hàng nhà nhím hay sao mà cứ xù lông lên mãi thế?
- Cô nói ai xù lông? Đồ con rùa!
- Anh là đồ con nhím! Nhím xù!
- Cô!!!...
- Tôi thế nào?
- Nói chuyện với cô thật phí calo.
- Thế thì im đi, tôi cũng đâu có muốn nói chuyện với anh!
Tiểu Vũ chống tay lên cằm cau có nhìn ra cửa sổ xe, không thèm đếm xỉa đến người kia đang giận tím mặt. Từ trước đến nay ngoài Lục Nam ra, cô là người đầu tiên dám cãi nhau với anh. Khóe môi nhếch lên đầy nguy hiểm, Phương Ngọc Vân, cô hãy đợi đấy!
Đến sân bay, Lục Nam đã đợi ở đó rồi, anh ta đưa vé máy bay cho hai người rồi lái xe của Gia Hào về. Đôi vợ chồng son vẫn đang chiến tranh lạnh, đến khi lên máy bay vẫn không nói câu nào.
Tiểu Vũ lần đầu đi máy bay, thích thú nhìn xung quanh, Gia Hào nhàm chán nhắm mắt ngủ. Cô nhìn anh, muốn hỏi nhiều thứ nhưng lại nhớ đến cái quy định kì cục của anh nên đành thôi. Cô biết Gia Hào không thích mình. Cô đã nghe mẹ chồng nói lúc trước anh có yêu một cô gái, nhưng sau đó hai người đã chia tay, từ đó đến nay anh không hẹn hò với người nào nữa. Cô nghĩ chắc hẳn anh còn yêu cô gái đó. Ai, còn kế hoạch cưa đổ rồi đá anh thì sao đây? Thôi bỏ đi! Cô căn bản là không có cơ hội bước vào trái tim anh.
Càng nghĩ càng ủ rũ, ủ rũ rồi buồn ngủ, mặc kệ tất cả, ngủ trước cái đã!
_________________
Lúc hai người xuống sân bay trời cũng đã tối, hai người được một chiếc xe đón về thẳng khách sạn Hyat Regency Maui Resort, một khách sạn cao cấp bên bờ biển. Lý Lam phu nhân đã sắp xếp chu đáo tất cả. Hai người ở phòng 009 ở lầu một. Tiểu Vũ háo hức ngắm nhìn khách sạn rộng lớn lộng lẫy, sang trọng lung linh trong ánh đèn. Sau đó hai người lên phòng, hành lí đã được để sẵn vào trong. Ở đây có cửa sổ kính sát đất và có thể nhìn ra biển, thật là đẹp!
Tiểu Vũ thích thú lăn tròn trên chiếc giường to mềm mại, Gia Hào nhìn cô, khóe môi cong lên một nụ cười nhạo, đúng là con nít lâu năm! Anh đi lại bộ sofa dài ngả người thư giãn. Trước mặt anh là một cái bàn nhỏ có bộ tách trà, trên tường treo một chiếc tivi mỏng, Gia Hào không có hứng xem tivi nên nhắm hờ mắt tận hưởng cái ghế êm ái.
Lúc anh mở mắt nhìn xung quanh thì thấy Tiểu Vũ đã ngủ luôn trên giường, chuyến bay dài nên dù có chợp mắt vẫn thấy mệt mỏi. Gia Hào cũng mệt, anh nằm luôn trên sofa ôm gối ngủ.
................
Ánh sáng qua cửa sổ kính chói mắt khiến Gia Hào thức giấc. Anh nhìn trên giường không thấy Tiểu Vũ, khắp phòng cũng không có, anh lẩm bẩm:
- Đồ ngốc này không biết chạy đi đâu rồi!
Gia Hào đi lại phía cửa sổ nhìn ra biển, tay cho vào túi quần, mơ màng nhớ về hơn ba năm trước, anh cùng người yêu Giang Bích Nguyệt thường cùng nhau đi biển chơi. Lúc đó anh và cô đều hai mươi tuổi, vẫn chưa lo nghĩ đến tương lai, chỉ biết sống cho hiện tại, anh rất yêu cô. Gia Hào đã nghĩ, sau khi học xong ra trường anh sẽ cưới cô. Anh không thể ngờ đến ba năm trước cô lại rời bỏ anh để theo một đại gia, người đó lớn tuổi hơn anh, giàu có hơn anh, thành đạt hơn anh. Gia Hào đã rất sốc, anh đã quyết tâm phải hơn được người đó. Hai mươi hai tuổi anh đã cố gắng làm việc và cống hiến cho Ngô Gia, từ một trưởng phòng kế hoạch anh đã từng bước thăng tiến lên Tổng giám đốc điều hành. Anh đã góp phần đưa Ngô Gia từ một công ty lớn thành một tập đoàn. Hai mươi lăm tuổi, anh đã trở thành một CEO trẻ nhất khu vực Đông Nam Á. Đến nay anh đã sắp bước qua tuổi hai mươi sáu, cũng đã ba năm hơn nhưng hình bóng người con gái đó vẫn còn quanh quẩn trong trái tim anh.
Bỗng tiếng chuông điện thoại làm anh sực tỉnh, anh nhìn màn hình rồi bắt máy:
- Con nghe đây mẹ!
- Hai đứa tới nơi rồi chứ?
- Vâng, tụi con tới rồi.
- Được rồi, con nhớ chăm sóc Tiểu Vân cho tốt đó, lúc đi khám với mẹ bác sĩ nói thể chất nó không được tốt, mẹ biết con không thích Tiểu Vân nhưng coi như vì mẹ, đối xử với con bé tốt một chút...
- Con biết rồi, con cúp máy đây!
Gia Hào ngắt lời mẹ, tắt máy. Cô ta thể chất yếu thì liên quan gì đến anh? Haiz đúng là phiền phức mà! Anh từng nghĩ, không biết Thượng Đế đã tạo ra phụ nữ làm gì? Thật là một tác phẩm phiền toái. Một thế giới toàn đàn ông sẽ đơn giản thoải mái hơn biết bao! Anh khẽ thở dài, chợt thấy dưới bãi biển đằng xa có một đám người tụ tập, anh cố nhìn cho rõ thì thấy ai như vợ anh đang cưỡi chiếc moto nước lướt vèo vèo trên mặt nước, còn mấy người du khách kia thì đứng chỉ trỏ. Mặt Gia Hào tối đi một nửa, cái của nợ này, không biết đang nghĩ cái gì nữa!
Anh đi vội ra đó, đúng là Phương Ngọc Vân vợ anh đang làm "quái xế" trên biển, mấy người khách lần đầu tiên thấy một cô gái nhỏ nhắn lại dám chơi trò cảm giác mạnh như vậy nên rất hào hứng cổ vũ. Hơn nữa cô còn rất đặc biệt, đi chơi biển mà vẫn mặc bộ váy cùng giày búp bê. Mặt Gia Hào lúc này không nhìn ra cảm xúc, anh đứng như pho tượng nhìn Tiểu Vũ cười toe toét lướt vù vù với tốc độ cao nhất. Bỗng anh nghe một người kêu to bằng tiếng Anh:
- Quý khách, đừng đi xa quá nguy hiểm lắm!
Nhưng Tiểu Vũ đã không còn nghe được, cô đang rất phấn khích, càng đi xa bờ hơn. Mọi người lúc này đang lo lắng cho cô, họ kêu cô mau quay trở lại. Gia Hào cũng trở nên căng thẳng, anh trân trối nhìn hình bóng người và moto đang nhỏ dần mà không biết phải làm gì.
Bỗng một ngọn sóng ập tới, cả người và chiếc moto bị con sóng nuốt chửng, mọi người lo lắng cho cô hít sâu một hơi, không khí đầy căng thẳng cùng sợ hãi, Gia Hào cũng bị nhấn chìm trong đó. Anh không biết cảm giác khó chịu trong lòng này rốt cuộc là gì. Lo lắng? Sợ hãi? Hay là anh nên vui sướng vì trút bỏ được của nợ? Gia Hào không biết, anh hét lên gọi đội cứu hộ, họ cũng đã xuất hiện ngay với chiếc thuyền máy nhỏ, Gia Hào nhanh chóng nhảy lên thuyền, nói với mấy người cứu hộ:
- Tôi cũng đi, cô ấy là vợ tôi!
Họ đưa áo phao cho anh, nổ máy chạy nhanh ra chỗ đó, thấy chiếc moto nổi lên đằng kia nhưng không thấy người. Tim Gia Hào đập dồn dập, anh căng mắt nhìn mặt biển đầy bọt trắng xóa. Nhìn kĩ chiếc moto, anh bỗng thấy một bàn tay bám vào xe bèn gọi mấy người cứu hộ. Anh và họ lái thuyền đến thì Tiểu Vũ cũng vừa leo được lên xe.
Mấy người của đội cứu hộ thở phào, những người trên bờ thấy cô không sao cũng rất mừng, họ lại reo hò ầm ĩ. Gia Hào nhắm mắt thở ra một hơi, cái của nợ này hại anh suýt đau tim. Tiểu Vũ không để mấy người trên thuyền kịp nói gì, khởi động moto lao vào bờ.
Khi đã vào được bờ, Tiểu Vũ thỏa mãn trả chìa khóa cho người cho thuê moto nước. Cô thấy mấy người khách vừa cười vừa nói chuyện vừa nhìn mình, chắc chắn đang nói gì đó về cô rồi nhưng cô không hiểu họ nói gì.
Gia Hào vào bờ, cảm ơn đội cứu hộ, anh đưa mắt tìm Tiểu Vũ nhưng không thấy. Cô gái này nhất định làm anh điên lên mới vừa lòng hay sao ấy. Anh hầm hầm trở lại phòng, vốn dĩ định mắng cô một trận nhưng cô vẫn chưa về. Gia Hào tức tối vò tóc:
- Cái siêu cấp phiền phức này! Tôi mặc kệ cô luôn!
Đúng rồi, anh cần gì phải quan tâm cô chứ! Gia Hào gọi thức ăn lên phòng, ăn xong anh thoải mái đi ngủ.
____________________________
Lâm Tiểu Vũ sau khi trả moto thì thấy đằng xa có mấy quầy hàng che dù sặc sỡ thì lập tức chạy lại xem mặc kệ bộ đồ ướt sũng. Đó là những quầy hàng đồ lưu niệm với rất nhiều món đồ đẹp mắt. Cô thích thú ngắm nghía tất cả, thấy một cái móc chìa khóa bằng vỏ sò rất đẹp, cô muốn mua cho Gia Hào nhưng lại sực nhớ là mình lúc nãy chơi moto đã tiêu hết số tiền mang theo rồi. Cô thở dài buồn rầu ngắm cái móc khóa cho đã mắt:
- Ôi, tiếc quá, không mua được rồi!
Bà chủ nhìn cô cười cười, nói bằng tiếng Anh:
- Sao vậy cô gái?
Tiểu Vũ không hiểu gì, đang ngơ ngác thì có một anh chàng đẹp trai cũng đang đứng mua hàng thông dịch giúp:
- Bà ấy hỏi cô làm sao vậy?
Tiểu Vũ ngạc nhiên vì anh ta nói tiếng Trung. Rồi cô hào hứng lại ngay khi biết anh ta cũng là người Trung Quốc.
- Tôi muốn mua cái này nhưng hồi nãy chơi moto hết tiền rồi.
Tiểu Vũ tiếc rẻ nhìn cái móc, anh chàng thấy vẻ mặt của cô thì bật cười:
- Hay để tôi mua cho cô nhé?
Tiểu Vũ nhìn nụ cười dịu dàng ấm áp của anh ta, mắt sáng lên nhưng rồi lại tối xuống:
- Thôi không cần đâu, anh ấy...chắc sẽ không thích nó đâu.
- Cô mua cho người yêu à?
- Không, tôi mua cho...chồng tôi. - Tiểu Vũ ngập ngừng, ừ, Gia Hào là chồng cô, nhưng không biết anh có xem cô là vợ không?
- Vậy à?... Thôi thế này đi, vì chúng ta là đồng hương nên tôi sẽ mua tặng cô! Bà chủ, tôi lấy cái này, và mấy cái này nữa.
Anh ta nói tiếng Anh với bà chủ, mua móc chìa khóa cho cô cùng vài món đồ cho mình. Tiểu Vũ nói:
- Thôi xem như tôi mượn tiền anh mua nhé, lát anh theo tôi về khách sạn tôi sẽ trả lại cho anh!
- Tôi đã nói là tặng cô mà, đừng khách sáo!
- Nhưng chúng ta mới gặp nhau, nhận quà như vậy tôi thấy ngại.
- Vậy thì làm quen đi, tôi tên Triệu Tân, còn cô?
- Tôi tên Phương Ngọc Vân.
- Được rồi, Ngọc Vân, cô nhận quà được rồi đấy! - anh ta lại nở nụ cười tỏa nắng đó, Tiểu Vũ cũng cười:
- Cảm ơn anh!
Sau đó hai người chia tay, Tiểu Vũ vẫn không về khách sạn ngay, cô còn đi lòng vòng tham quan nhiều nơi, đến lúc bộ váy đã khô luôn vẫn chưa muốn về. Gia Hào ngủ đã mắt, dậy nhìn đồng hồ đã bốn giờ chiều nhưng trong phòng vẫn chỉ có một mình anh. Gia Hào tức giận lầm bầm:
- Vẫn chưa về sao? Hừ! Đúng là đồ ham chơi! Tôi cầu cho cô đi lạc luôn đi!
Lời cầu khẩn đã linh nghiệm.
Bây giờ Lâm Tiểu Vũ cảm thấy đói, muốn về mới phát hiện ra mình bị lạc, lúc nãy đi lung tung không để ý gì hết. Cô lại không biết tiếng Anh, không thể hỏi đường, cũng không mang điện thoại. Aiz, biết làm sao đây? Gia Hào mà biết thì anh nhất định sẽ mắng cô ngu ngốc cho mà xem.
Tiểu Vũ càng đi càng lạc xa hơn về phía làng của dân bản địa, bỗng cô nghe có tiếng người gọi mình:
- Ngọc Vân phải không?
Cô quay đầu lại nhìn, là người đã mua tặng cô móc chìa khóa! Cứu tinh tới rồi! Cô thầm cảm ơn Chúa một ngàn lần vì đã không bỏ rơi cô. Tiểu Vũ vui vẻ chạy lại:
- Triệu Tân! Anh cũng đi tham quan sao?
- Phải, tôi đi chụp ảnh.
- Anh là nhiếp ảnh gia?
- Nghiệp dư thôi, tôi là doanh nhân. À mà chồng cô đâu sao không đi cùng cô vậy?
- Anh ấy...anh ấy mệt nên nghỉ ở khách sạn, tôi đi một mình. - Tiểu Vũ hơi bối rối. - Anh...bây giờ đã về chưa hay còn đi tiếp?
- Tôi cũng định về thì gặp cô đây.
- Hay quá, anh có ở gần chỗ chúng ta gặp nhau lúc sáng không?
- Có, cô bị lạc và muốn nhờ tôi đưa về đúng không? - Triệu Tân tủm tỉm cười nhìn Tiểu Vũ, cô ngạc nhiên rồi đỏ mặt:
- Sao anh lại biết chứ?
- Tôi đoán. Chúng ta về thôi!
Hai người cùng đi về, nói chuyện rất vui vẻ. Tiểu Vũ không ngờ Triệu Tân ở cách cô có hai phòng. Tiểu Vũ cảm ơn anh ta rồi về phòng mình.
Mở cửa ra, cô thấy Gia Hào đứng khoanh tay dựa vào cửa sổ kính, sắc mặt âm trầm nhìn ra biển, tự nhiên thấy lạnh sống lưng. Anh ta làm sao vậy? Ai cả gan dám chọc giận anh ta vậy?
Cô nhẹ nhàng đóng cửa rồi rón rén đi đến tủ quần áo. Gia Hào lên tiếng, giọng lạnh như băng:
- Cô đã đi đâu vậy?
Tiểu Vũ rùng mình, lí nhí nói:
- Tôi...đi tham quan.
Gia Hào bỗng quát lên:
- Cô có biết mình đã làm gì không? - làm tôi lo lắng, làm tôi tức giận.
Tiểu Vũ tự nhiên bị quát giật bắn mình, trước giờ cô vẫn luôn sợ bị người ta quát mắng, nước mắt rưng rưng:
- Tôi...Tôi làm gì?
- Cô... Tôi thật hết nói nổi cô, đầu cô có bình thường hay không mà đi chơi cái moto nước đó hả? Suýt nữa thì mất mạng, làm người khác lo lắng cô vui lắm hay sao?!!!
Tiểu Vũ ngây người ra, đây là lần thứ hai anh ta nói nhiều với cô như vậy. Cô nhìn anh, chậm chạp hỏi:
- Anh...lo lắng...cho tôi sao?
- Cô mơ à? Là vì mẹ kêu tôi phải chăm sóc cô, không thì tôi cũng chẳng rảnh mà lo lắng cho cô làm gì.
Nhìn ánh mắt chán ghét của Gia Hào nhìn mình, nước mắt tủi thân rơi xuống. Cô cúi đầu cắn môi để khỏi bật khóc rồi nhỏ nhẹ nói:
- Tôi xin lỗi, đã làm phiền anh rồi, sẽ không có lần sau đâu.
Gia Hào nhìn dáng vẻ tội nghiệp như chú mèo con của cô, lửa giận bừng bừng bỗng tan biến, khi nãy còn định chất vấn về người đàn ông vui vui vẻ vẻ với cô giờ cũng quên luôn. Anh đưa tay vuốt mặt, xoay lưng về phía cô, giọng nói có phần nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn lạnh nhạt:
- Nói thì nhớ đấy.
- Tôi biết rồi.
Cô lấy áo thun và quần jean đi vào phòng tắm, lát sau đi ra vẫn thấy anh đứng ở chỗ cũ, cô khẽ thở dài, lấy chiếc móc khóa móc vào balo nhỏ của mình, rồi lấy tiền và điện thoại bỏ vào túi quần lặng lẽ ra ngoài.
Gia Hào nghe tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, anh đang rất khó chịu, không biết vì sao khi thấy cô đi cùng người đàn ông đó cảm xúc của anh lại trở nên hỗn độn. Anh cảm thấy khinh bỉ, rồi tức giận, và chua xót. Cuối cùng cô cũng như những người con gái khác, sẽ bị cám dỗ bởi những thứ đẹp đẽ và hào nhoáng khác.
Gia Hào nhếch môi tự giễu mình, khẽ nói:
- Giang Bích Nguyệt, tại sao những người con gái anh gặp đều giống em?
_________End chương 6_______
Không biết...không biết có ai thích truyện của mình không nữa?!? ToT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook